Tục ngữ nói, ba lật, sáu ngồi, bảy lăn, tám bò, thời điểm tháng tư, ba đứa nhỏ đầy sáu tháng, đã học được ngồi, Ôn Lương và Như Thúy lần đầu làm phụ mẫu mừng rỡ phát ngốc, mỗi ngày đều giày vò tiểu bánh bao nhà mình, chuyện thích làm nhất là lúc ba tiểu bánh bao vất vả khổ cực ngồi lên được dùng ngón tay đẩy ngược lại, nhìn bọn chúng ngơ ngác, thật sự là rất vui vẻ.
Đám tiểu bánh bao đáng thương không biết cha nương mình dụng tâm hiểm ác, Trường Trường và Quý Quý bị chọc nhiều nhất, bèn trực tiếp nằm ngửa ra giơ chân mình lên gặm, chỉ có A Tuyết hoạt bát cho rằng hai người đang đùa với bé, liên tục “í í e e” ngồi dậy, thoạt nhìn thật sự ngốc không chịu được.
Nha hoàn ma ma chăm sóc ba đứa nhỏ bên cạnh mặt đầy hắc tuyến, có phụ mẫu như thế sao? May mắm các tiểu bánh bao rất ngoan, không bị giày vò khóc. Đây thật sự là đôi phụ mẫu rất xấu xa, hình tượng cao lớn của Ôn đại nhân trong lòng các nàng vỡ vụn không còn một mảnh.
“Trường Trường, không được gặm chân.” Ôn Ngạn Bình khí thế to lớn lấy chân tiểu bánh bao từ trong miệng ra, tiểu bánh bao liếc bé xem xét, bình tĩnh chơi vòng chuông trên cổ tay, căn bản không để cơn giận của tiểu cô nương trong mắt.
Dạy dỗ đệ đệ xong, Ôn Ngạn Bình quay lại liền thấy Quý Quý muội muội vươn tay với mình, đôi mắt lông lanh giống như bồ đào, trong nháy mắt bị hạ gục, bổ nhào qua ôm tiểu bánh bao lên mãnh liệt hôn lên mặt bé, miệng la ầm lên: “Quý Quý, nhanh lớn lên đi, sau này ca ca dạy muội võ công lợi hại.” Chúng ta cùng dùng quyền đánh sắc lang, dùng chân đá lưu manh, khiến cho nam nhân ức hiếp nữ nhân đều không còn trứng nữa!”
“...”
“Ê a ~~” Tiểu bánh bao vui sướng cười rộ lên.
Nha hoàn ma ma đờ đẫn nhìn tiểu cô nương tươi cười sáng lạn, sao lời nói ra khỏi miệng lại hung tàn nhức cả đầu, lại càng lo lắng cho tương lai tiểu chủ tử, hung tàn như thế, sẽ không gả đi được đâu!
“Khụ! Ngạn Bình, nói cái gì đó.” Trên mặt Ôn Lương không vui trách một tiếng, thật sự sợ con gái nhỏ hung tàn giống con gái lớn, vội vàng tách các bé ra, nói: “Sao con lại tới? Giờ không phải lúc học quy củ với Hòa ma ma sao?”
Vừa nghe tới cái này, Ôn Ngạn Bình lập tức biến sắc, dù sao tốt xấu gì cũng tự xưng “Nam tử hán”, ỉu xìu nói: “Hòa ma ma nói gần đây con học rất tốt, cũng cực khổ, nên cho con nghỉ một ngày...”
Nghe thế, Ôn Lương mới hài lòng. Tuy tiểu cô nương tới chết không thừa nhận giới tính của mình, nhưng rất hiếu thảo nghe lời. Ôn Lương mời ma ma giáo dưỡng trong cung tới, vẫn ngoan ngoãn theo bà học quy củ. Buổi học đầu tiên khổ không thể tả, đám ma ma uốn nắn bé sửa rất nhiều thói quen xấu, bất dắc dĩ chiếm dụng thời gian luyện võ. Thuở nhỏ Ôn Ngạn Bình tận mắt chứng kiến song thân chết thảm, trong lòng vẫn không có cảm giác an toàn, hiểu được chính mình phải thật sự dũng mãnh, đâu cho phép thời gian luyện võ bị tước đoạt, lập tức triển khai, đem hết tinh thần ra học tập những điều ma ma dạy, không lơ là chút nào, đến khi ma ma hài lòng, vậy thì không thành vấn đề, tiếp tục chạy đi luyện võ với sư phụ.
Hiện nay tiểu cô nương có hai bộ mặt, một là học quy củ rất tốt, đến ma ma cũng không tìm ra được tật xấu, hai là tỏ thái độ hùng hổ rất dọa người, nhưng mặt thứ hai lại rất hợp với tiểu cô nương, thật không biết thế nào cho phải. Ôn Lương thấy hai mặt này của bé, lúc đầu thở dài, về sau cũng nghĩ thoáng hơn, chỉ cần trước mặt người khác bé giả vờ giả vịt khiến người ta không tìm ra được điểm yếu là được, còn lúc ở trong nhà, những cái kia không cần để ý.
Mọi người trong nhà tề tụ trong phòng khách chơi với các tiểu bánh bao, ánh mặt trời từ song cửa chiếu vào, lá trúc ngoài cửa sổ xanh mướt dưới ánh mặt trời, ánh nắng rực rỡ mang tiếng cười truyền đi thật xa.
Đúng lúc này, quản gia Minh thúc vội vã chạy tới, nói với người trong phòng: “Đại nhân, phu nhân, có khách quý tới thăm.”
Ôn Lương nheo mắt, trông bộ dáng của quản gia, khách hẳn là rất quý. Quản gia thận trọng gật đầu trước ánh mắt thăm dò của hắn, lông mày Ôn Lương nhăn càng chặt hơn, đem A Tuyết giao cho Như Thúy, trở về phòng thay y phục trang trọng, bước nhanh về phía chính sảnh, một đường tay áo bồng bềnh, phảng phát giống như tiên.
Trong chính sảnh, nam nhân trung niên anh tuấn cao quý đang uống trà trên ghế chủ vị, bên cạnh ông là một bé trai khoảng năm sáu tuổi, mặt mày tinh tế, rất đáng yêu, tuổi còn nhỏ đã khí thế bất phàm, cái dáng vẻ mím môi kia, thoạt nhìn hơi giống ông cụ non. Một gã thái giám mặt trắng không cần hầu hạ mà đứng phí sau nam nhân trung niên.
Lúc Ôn Lương tới, nhìn thấy mấy người trong chính sảnh, trong lòng khẽ động, ánh mắt hơi tối, vội vàng tới hành lễ: “Thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến tứ hoàng tử.” Được hoàng đế cho đứng lên xong mới ngồi vào vị trí phí dưới, cười nói: “Sao hôm nay hoàng thượng tới đây? Cũng không thông báo một tiếng để thần có thời gian chuẩn bị. Dẫn hoàng tử do chính cung nương nương sinh tới đây khiến trong lòng Ôn Lương có dự cảm không tốt.
Sùng Đức đế lờ đi nói: “Hôm nay trẫm vi phục xuất tuần, nếu phái người đến truyền tin, không biết kéo theo bao nhiêu chuyện phiền phức. Từ lúc trẫm nghe nói khanh nhận đệ tử xong, trong phủ rất náo nhiệt, thế nào, còn muốn nhận mấy đệ tử nữa sao?”
Ôn Lương cười khổ: “Hoàng thượng đừng trêu ghẹo thần, ba đệ tử kia là thử thách hơn một năm mới nhận, thấy phẩm đức tâm tính tài hoa đều rất tốt, trong lòng luyến tiếc nhân tài. Hơn nữa gần đây thần rất bận rộn, dạy dỗ ba người là mệt ngất ngư rồi, sao có thể không kiêng kỵ mà thu thêm đệ tử được?”
“Bề bộn? Trẫm thấy khanh bận rộn chơi với ba đứa bé nhà khanh thì có?” Sùng Đức đế cười nói, “Hoàng đệ nói với trẫm, sau khi sinh ba đứa nhỏ, mỗi ngày sau khi tan việc tiểu tử khanh vội vàng chạy về phủ, người khác mời khanh đi uống rượu đấu thơ khanh đều từ chối.” Sau đó hừ một tiếng, “Ngược lại trẫm không ngờ khanh lại là một phụ thân tốt, cả ngày khoe khoang ba đứa nhỏ nhà khanh với người khác. Chỉ là trẫm cũng có mấy đứa con ngoan, không thể kém hơn khanh được.” Nói xong đưa tay vỗ vỗ đầu bé trai bên cạnh.
Ôn Lương chỉ có thể cười hắc hắc, nịnh nọt nói: “Đương nhiên các hoàng tử rất tốt.” Khóe mắt liếc nhìn tứ hoàng tử, tuổi còn nhỏ mà đã trưởng thành sớm, lúc nghe phụ hoàng tán dương, trong nháy mắt ngẩng đầu ưỡn ngực như con gà trống nhỏ kiêu ngạo, tỏ vẻ bản thân mình rất tốt.
Quân thần nói qua nói lại, rốt cuộc hoàng đế nói rõ mục đích của mình, “Ba đứa nhỏ nhà khanh cũng hơn sáu tháng, hôm kia trẫm nghe Trấn quốc công nói ba đứa nhỏ có thể ngồi được rồi, còn có thể gọi gia gia nữa, đúng lúc hôm nay trẫm tới, cũng muốn gặp ba đứa nhỏ một lần, khanh sai người bế tới cho trẫm nhìn một chút...không, để trẫm tự đi xem.”
Sắc mặt Ôn Lương sắp biến thành màu đen, trong lòng mắng lão đầu tử nhà mình mắt không phải mắt mũi không phải mũi, ba đứa nhỏ chỉ biết kêu ê a, lúc nào biết gọi gia gia chứ, đoán chừng người già hồ đồ lỗ lai không dùng được rồi. Thật sự là lão đầu tử đáng giận, còn khoe khoang lung tung trêu vị phật gia này tới đây, hắn vẫn nhớ kỷ lúc ba đứa nhỏ còn chưa ra đời, đã bị hoàng để mang ra cá cược, thậm chí còn đoạt quyền đặt tên ba đứa nhỏ, hiện giờ bám chặt không buông chạy tới đây, không biết ngài ấy còn âm mưu chuyện gì nữa đây.
Tuy không tình nguyện, nhưng Ôn Lương vẫn phải sai người đi truyền lời để Như Thúy chuẩn bị một chút, mình thì dẫn hoàng đế đến hậu viện.
Phòng khách được bố trí vô cùng ấm áp, ba đứa bé mặc yếm đỏ giống nhau ngồi trên mặt thảm, cùng nghênh đón hoàng đế, Như Thúy dẫn Ôn Ngạn Bình và mấy nha hoàn ma ma kính cẩn đứng một bên tiếp đón.
Ba đứa nhỏ ăn mặc rất có không khí vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi bật trên màu yếm đỏ, do vừa mới bị phụ mẫu đùa giỡn, hai má vẫn ửng đỏ mê người, ba đôi mắt ngập nước đen láy nhìn mấy người mới vào cửa, đầu nghiêng qua nghiêng lại, dáng vẻ rất ngạc nhiên khi thấy người lạ.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ khả ái, không nói đến hoàng đế yêu thích như thế nào, tứ hoàng tử đi theo phụ hoàng cũng ngạc nhiên mở to hai mắt, nhìn ba đứa nhỏ hình dáng giống y như nhau, mặt nhỏ xấu hổ đỏ bừng, nếu không phải được dạy dỗ tốt có lẽ đã bổ nhào qua chơi cùng bọn chúng.
Sùng Đức đế thấy bộ dáng con trai, khẽ cười, ngồi xổm xuống trước thảm, xem xét ba đứa nhỏ, nói: “Tử Tu, mới nhìn thì ba đứa nhỏ có vẻ rất giống nhau nhưng nhìn kỹ thì không giống lắm, hai bé này giống nhau như đúc, chỉ có bé này hơi khác một chút.”
“Hồi hoàng thượng, hai bé đó là ca ca, bé trai tương đối giống nhau, đây là muội muội, đương nhiên không giống ca ca rồi.” Ôn Lương giải thích.
Hỏi rõ ràng đứa nào lớn nhất xong, Sùng Đức đế làm ra hành động khiến người ta kinh ngạc, hạ mình cao quý cúi xuống bế Trường Trường lên đùa, chỉ tiếc tiểu bánh bao không nể tình, rất bình tĩnh nhìn ông, không cười không khóc, cho đến khi ánh mắt bị vạt áo màu vàng thu hút mới duỗi móng vuốt non nớt ra bắt, lúc không bắt được, trực tiếp nâng mặt lên, há mồm ra cắn.
“...”
Tất cả mọi người cứng ngắc, nhìn tiểu bánh bao nằm trong lòng hoàng đế với tư thế bú sữa, hoảng sợ vô cùng.
Ôn Lương chảy đầy mồ hôi, tự nhủ Trường Trường sao con có thể như thế? Không phải bình thường con rất lạnh nhạt sao? Vì sao ngay lúc này học cái ngốc của mẫu thân con chứ? Đó là hoàng thượng, không phải bà vú, nhanh lên, nhả ra...
Mặt Sùng Đức đế đầy hắc tuyến đem tiểu bánh bao đang gậm trước ngực ông thả xuống thảm, cúi đầu nhìn xuống, ướt một mảng, tức khắc hiểu rõ tiểu bánh bao nhà Ôn Lương. Sau đó lại ôn bé trai khác là A Tuyết, tiểu bánh bao nhìn ông cười vui sướng, khoa chân múa tay, quả thật làm bất cứ hành động nào cũng đáng yêu, Sùng Đức đế cảm thấy tiểu bánh bao này rất tinh mắt, rất hoan nghênh mình, lúc ôm bé lên, tiểu bánh bao khoa chân múa tay đạp một cái lên mặt...
Ngoại trừ tiểu bánh bao vui sướng kêu “A a”, trong phòng im lặng quỷ dị, nha hoàn ma ma nỗ lực cúi thấp đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy gì hết.
Một lần nữa Ôn Lương chảy mồ hôi ròng ròng, trong lòng tự nhủ, A Tuyết con còn ngại hoàng thượng nhìn cha chưa đủ vừa mắt hay sao, ra sức gây thù chuốc oán cho cha sao?
Sùng Đức đế buồn lòng đặt A Tuyết lại thảm, thấy móng vuốt nhỏ vẫn nỗ lực bắt lấy ống tay áo ông, cũng không lập tức rút tay về, nói với Ôn Lương: “Tử Tu, đứa bé này rất giống khanh khi còn bé nha, hoạt bát quá mức mà.” Sau đó không để ý tới thái độ hoảng sợ của mọi người, đưa tay tới chỗ tiểu bánh bao cuối cùng, nói: “Đến đây, đưa móng vuốt ra nào.” Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện mình tính sai đối tượng, đây không phải là tiểu cẩu trong cung, hoàng đế cường đại bình tĩnh nói: “Duỗi bàn tay nhỏ bé ra nào!”
Uy uy uy, đó là con gái ta, không phải con chó nhỏ, không được gọi là móng vuốt đâu, trong lòng Ôn Lương hò hét, sau đó buồn bực nhìn tiểu bánh bao vậy mà đặt móng vuốt vào tay hoàng đế.
Rốt cuộc chỉ có tiểu bánh bao nhu thuận cho mình mặt mũi. Hoàng đế hài lòng nhéo nhéo tay tiểu bánh bao, thấy Tứ nhi tử đứng một bên trông mong, sau đó để tiểu bánh bao lại gần cho con trai đùa. Vì sao không để con trai chơi với hai tiểu bánh bao kia, hai bé kia quá hung tàn, hoàng đế lo lắng Tứ nhi tử thân thể nhỏ không chịu nổi, nên chọn bé ngoan ngoãn thôi.
Các tiểu bánh bao đều lần lượt được ôm qua, Sùng Đức đế và Ôn Lương cùng ngồi xổm trên thảm, quân thần bỏ qua ánh mắt quỷ dị của người bên ngoài, bắt đầu trao đổi kinh nghiệm dạy dỗ con cái. Tuy với tư cách là hoàng đế không thể giống nhà bình thường tự dạy dỗ con cái, thời gian ở chung cũng không nhiều, nhưng đương nhiên Sùng Đức đế vẫn làm hết phận sự của phụ thân, ngoài trừ đứa bé chưa tròn tuổi, mỗi ngày đều triệu kiến các hoàng tử khác hỏi thăm ăn mặc ở đi lại và học tập thế nào, cho nên kinh nghiệm phong phú hơn người lần đầu làm phụ thân là Ôn Lương rất nhiều.
Nói xong kinh nghiệm dạy dỗ con trai, Sùng Đức đế nhắc đến tên các tiểu bánh bao khiến trong lòng Ôn Lương có đủ hâm mộ ghen ghét, “Tử Tu yên tâm đi, nếu như trẫm đã nói sẽ ban tên cho ba đứa nhỏ, đương nhiên sẽ chọn tên hay. Lúc trước trẫm cũng nghĩ ra được mấy tên nhưng mà chưa gặp qua chúng cho nên vẫn còn suy nghĩ, bây giờ gặp rồi, có mấy tên rất thích hợp cho chúng đây. Lão đại Ngạn Thịnh, lão nhị Ngạn Hi, cô nương nhỏ nhất Ngạn Kỳ, khanh cảm thấy thế nào?”
“Thịnh, hữu quang minh sí thịnh chi ý; Nhật kiền dã, phỉ dương bất hi; Kỳ, mỹ ngọc dã. Ba chữ đấy rất hay, đa tạ hoàng thượng ban tên.” Ôn Lương thở phào nhẹ nhõm, xem ra hoàng thượng cũng dụng tâm, không qua loa chọn tên cho ba đứa nhỏ.
Tên ba đứa nhỏ đã định, chờ đến một tuổi, hoàng thượng hạ chỉ ban tên, lấy ân sủng.
Thấy hai nam nhân ngồi xổm trò chuyện, đám nha hoàn ma ma đều không biết làm sao, các nàng đều là hạ nhân, bình thường đâu có cơ hội thấy thánh nhan, bình sinh lần đầu tiên được thấykhông khỏi kích động, ai ngờ hoàng thượng thế mà ngồi xổm nói chuyện với đại nhân bọn họ và chơi đùa với ba đứa nhỏ, thật sự là phá vỡ nhận thức của các nàng. Cuối cùng Như Thúy bảo các nàng lui xuống đứng một góc chờ, lại sai người mang trà bánh tới.
“Tử Tu à, ba đứa nhỏ nhà khanh khiến trẫm rất vui vẻ.” Sùng Đức đế nói.
Trong lòng Ôn Lương rơi lộp bộp, trực giác không tốt, lại nghe hoàng đế nói tiếp: “Đáng tiếc là công chú nhỏ nhất của trẫm cũng lớn hơn bọn chúng hai ba tuổi.”
Ôn Lương nhẹ nhàng thở ra, chính hắn lấy được nữ tử hợp ý về làm thê tử, biết rõ khi phụ mẫu ước định hôn ước trước là không đúng đắn, trong lòng đương nhiên hi vọng con của mình sau này có thể tìm được cô nương hợp ý, không muốn trói buộc với công chúa hoàng gia. Đối với hoàng thất, trừ hắn trung thành tuyệt đối với hoàng đế, cũng chỉ có Túc vương khiến hắn cam tâm tình nguyện kết bạn, những các khác còn phải chờ thương thảo.
Nhưng mà hắn thả lỏng quá sớm, Sùng Đức đế giống như muốn đối nghịch với hắn, thấy tiểu bánh bao đang chơi đùa với Tứ nhi tử, nói ra: “Khuê nữ khanh cũng không tệ, là một bé khéo léo hợp lòng người đấy.”
Khéo léo hợp lòng muội muội ngươi!
Thiếu chút nữa Ôn Lương bất chấp trung quân ái quốc, thật sự không biết tiểu bánh bao mới sáu tháng lấy đâu ra khéo léo hợp lòng người, chẳng lẽ đo Quý Quý không cắn hay đá ngài một cước nên thấy bé ngoan ngoãn? Quý Quý, con nhanh chóng đạp ngài ấy một cước đi, coi như kéo thêm thù hận cho cha cũng không sao đâu. Sau đó đen mặt trừng mắt lên nhìn móng vuốt của tứ hoàng tử đang nắm lấy bàn tay nhỏ non nớt của khuê nữ nhà mình, dám ngấp nghé khuê nữ của hắn, phải xem hắn có đồng ý hay không đã!