Ngu gia vốn không hề đồng ý cuộc hôn sự này, trong lòng A Manh có chút buồn, không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình, nhưng thấy Ngu Nguyệt Trác thong dong tự tại, cũng không ngại mọi người bàn tán, A Manh vòng vo một hồi rồi cũng quyết tâm vứt bỏ những suy nghĩ đó.
Không biết vì sao, đối với Ngu Nguyệt Trác, A Manh luôn có cảm giác tin tưởng từ tận đáy lòng. Mặc kệ hắn có hay đe dọa, bắt nạt nàng, nhưng đối với nàng, người này chiếm một vị trí thực quan trọng trong cuộc đời nàng
Mặc kệ là hồi nhỏ hay cùng nhau chơi đùa, hay hiện tại là trượng phu của nàng, đều là độc nhất vô nhị
Kỳ thật A Manh cũng không định sẽ nói gì thêm nữa, nếu gả cho hắn làm một người vợ tốt. Chỉ là, nàng quen hắn từ khi còn nhỏ, hắn có những khuyết điểm gì nàng đều nắm rõ, khiến cho nàng đối với hắn rất quen thuộc, không hề có cảm giác xa lạ. Hơn nữa nam nhân này dù là ngày nhỏ hay sau này khi lớn lên đều thích bắt nạt, đe dọa nàng, còn có trong tâm rất mâu thuẫn, làm nàng không dám nhìn thẳng vào sự tình.
Cho nên nói, kỳ thật nàng cũng thực chán ghét những nữ nhân khác có liên quan tới hắn.
*****
Nghỉ ngơi một buổi tối, ngày thứ hai A manh như ngày thường tỉnh giấc, đang muốn rời giường rửa mặt chải đầu chờ đợi trưởng bối triệu kiến, lại bị một đôi tay ôm ngang lưng trong ổ chăn.
"Vẫn còn sớm, cứ ngủ thêm một lát, không có ai đến quấy rầy đâu."
Ngu Nguyệt Trác tiến đến bên tai nàng cắn cắn vành tai của nàng, sau đó ôm nàng tiếp tục triền miên.
A Manh biết rõ hắn da mặt dày, hơn nữa cũng biết rõ nơi này không phải tướng quân phủ, không là địa bàn của bọn họ, bên ngoài bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết, nếu là truyền ra ngoài, nàng thân làm con dâu, không đau ốm gì mà ngủ tới mặt trời đã cao ba sào mới rời giường, không biết những trưởng bối này sẽ đánh giá nàng như thế nào đây... Đặc biệt các trưởng bối đêm nay không thấy hắn, một chút việc nhỏ cũng có thể lôi ra làm lí do để gặp mặt
"Ngu Nguyệt Trác, rời giường, cho dù ngươi không thể rời giường, mau bỏ ta ra." A Manh có chút căm tức nói, nam nhân này chính là muốn ngủ lười hết sức có thể, hắn dùng hành động không muốn để nàng rời giường đây mà
Ngu Nguyệt Trác bị nàng xoay đến xoay đi khiến lửa nóng trong lòng bốc lên, đặc biệt về mặt sinh lí mà nói, nam nhân sáng sớm rất dễ dàng xúc động aaa ~.~, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ, bị cọ qua cọ lại ngay lập tức liền có phản ứng, vì thế cũng không khách khí xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, ngăn chặn miệng của nàng, đem vật cứng rắn của mình đặt vào nơi thầm kín của nàng, nhịp điệu dần ổn định.
A Manh phải sự dụng rất nhiều lực để lắc đầu, từng ngụm từng ngụm hô hấp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phút chốc ửng đỏ, mắt trừng lên đe dọa nhưng không mang chút uy hiếp nào, ngược lại làm cho nam nhân xấu xa kia cảm thấy nàng rất đáng yêu, càng muốn mang nàng đặt dưới thân tiếp tục làm chuyện xấu. Nếu không phải hiện tại đã muộn, nam nhân thật muốn đem nàng ăn bằng sạch, bắt đầu chính thức đêm động phòng hoa chúc, mà không phải ngăn cách như vậy, khiến hắn không thể chịu đựng.
Kỳ thật Ngu Nguyệt Trác biết rõ nàng tổn thương rất lớn, chỉ có nàng mới nói mình rất tốt. Cũng là lỗi sai của hắn, ai kêu hắn tự tin đã hiểu rất rõ chuyện nam nữ, cho nên trong đêm động phòng hoa chúc khi làm ra chuyện đen tối này lại khiến nàng bị thương, kết quả đành phải chính mình chịu.
Ngu Nguyệt Trác có thể biết rõ trong thế giới này kẻ nào tâm địa ngoan độc, dùng bộ mặt hoàn mĩ nhất của mình để ngụy trang, chỉ là không có cách đuổi kịp tâm tư của nàng, từ nhỏ, giữa nàng và hắn đã có sự ràng buộc, làm cho hắn không cách nào buông tay.
Nàng là từng cùng hắn trải qua thời điểm khó khăn nhất, bồi ở bên cạnh hắn, cùng nhau chịu khổ. Rõ ràng luôn bị hắn bắt nạt thật sự thê thảm, nhưng mỗi khi tâm tình hắn không tốt, chính nàng lại ngốc nghếch đến cạnh hắn, ngồi cùng hắn, để lại một lần nữa bị hắn bắt nạt càng thê thảm hơn.
Cho nên, nàng là cô gái rất đáng yêu, hắn làm sao lại có thể không bắt nạt nàng, không thích nàng cho được?
Khung xương A Manh thật nhỏ, thân hình hoàn toàn bao phủ ở dưới thân nam nhân, không thể động đậy mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cuối cùng, làm nam nhân rốt cục phóng ra tinh túy, nàng cũng bị hắn ép tới thở hồng hộc, cảm giác được chiếc quần đã ướt một mảng, khuôn mặt ửng hồng lại chuyển thành xanh, người nào đó nhìn thấy không khỏi buồn cười, sau đó hắn nâng cằm nàng lên hôn vài cái, cảm thấy dù cho bắt nạt nàng như thế nào cũng không đủ.
"A Manh, chúng ta là vợ chồng, loại chuyện này là chuyện thường tình." Bởi vì vừa phát tiết, cho nên thanh âm của nam nhân mệt mỏi mà gợi cảm, cái loại thanh âm này vốn là làm cho người ta cảm thấy chói tai kỳ lạ thế nhưng làm cho người ta cảm giác được một loại giọng điệu đầy mị lực, nghe vào trong tai, thân thể mềm đi vài phần.
A Manh ngừng chải tóc, lấy che giấu cơ thể bởi vì âm thanh của hắn đã thay đổi, nàng đẩy hắn ra, nói: "Trời đã sáng, mau rời giường."
Ngu Nguyệt Trác náo loạn một hồi, cảm thấy mỹ mãn, rất thoải mái thả nàng ra, thấy nàng vội vàng khoác áo khoác chạy tới phòng bên cạnh, không khỏi buồn cười, ở trong ổ chăn lại cười rộ lên.
Chờ A Manh tắm rửa sạch sẽ dấu vết trên người, lại thay bộ quần áo mới, trở lại trong phòng, đã thấy người nào đó lại đem mặt chôn ở giữa gối, cũng không biết là ngủ hay vẫn đang nhắm mắt. A Manh không dám tới quá gần, chỉ sợ nam nhân này giả bộ ngủ sau đó thừa dịp tốt khi nàng không phòng bị, đột nhiên kéo nàng trên giường náo loạn một trận nữa. Loại chuyện này đã nàng đã từng trải qua, xương cốt gần như rã rời làm cho nàng không thể không cẩn thận.
Một lát sau lại nhìn, A Manh nhận nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, ngồi ở phòng kế bên uống trà đợi một lát, mặt trời đã lên cao cũng không có trưởng bối nào phái người tới gọi, liền hiểu được ý tứ câu nói kia của Ngu Nguyệt Trác, xem ra Ngu gia thật sự tính toán bỏ mặc bọn họ.
Không có việc gì để làm, A Manh liền mang theo Tri Xuân biết hầu hạ ra cửa phòng, hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Không khí thực tươi mát, chân trời có ánh bình minh diễm lệ, đình viện bên dưới cây cối cành lá nhuộm ánh nắng vàng, ánh mắt nàng nhất thời chưa kịp thích ứng.
Bởi vì Ngu Nguyệt Trác không thích ồn ào, trong viện cũng không có nhiều người.
A Manh không rõ ràng chỗ ở của ông bà, không dám đi bừa, chỉ tản bộ quanh viện này, tùy lúc chờ trưởng bối bên kia có thể đột nhiên đến kiểm tra, hay cho người tới gọi. Nói thật ra, trước khi lấy chồng, phụ thân cho đi theo rất nuông chiều nàng, A Manh ở trong Ngự Sử phủ địa vị là độc nhất vô nhị, không ai dám ở trước mặt nàng nói nhảm
Mà La phủ họ nội của nàng lại ít khi trở về, cùng bọn tỷ muội đều không thế nào quen thuộc, đối với loại quanh co đại gia tộc này nói không phải họ không biết, Hình thị lại càng thừa dịp nói cho nàng một ít chuyện phía sau của gia tộc, khiến cho A Manh còn giữ lại một chút tâm tư đơn thuần, có khi sẽ đem hết thảy mọi việc suy nghĩ đến quá mức đơn giản.
A Manh đi tới bên tường ngắm đám tường vi dưới ánh bình minh, cách đó không xa hành lang gấp khúc có người đi qua, nhìn thấy người trong viện kinh hãi hô một tiếng, sau đó vừa di chuyển, liền hướng bên này đi tới.
"Tiểu thư bé nhỏ xinh đẹp này từ đâu đến, tại sao ta không hề gặp qua nàng?"
Đột nhiên giọng nam dọa cho A Manh nhảy dựng, xoay người, chỉ thấy ở tiền viện một nam nhân diện mạo có chút anh tuấn đang không kiêng nể mà chăm chú nhìn nàng, ánh mắt thập phần phóng đãng, làm cho người ta trong lòng cực kì không thoải mái. Hắn mặc quần áo của công tử nhà giàu, có thể thấy được thân phận hắn bất phàm, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, chờ khi hắn đến gần, còn có thể ngửi thấy trên người hắn nồng đạm mùi rượu, thoạt nhìn phải uống một đêm rượu, chẳng trách quần áo ít nhiều đều có nếp nhăn.
"Nàng không phải nữ quyến của Ngu gia? Chẳng lẽ là khách của Ngu gia sao? Dáng vẻ dễ thương quá..." Nam nhân xoa cằm nói xong, tuy rằng uống nhiều rượu, nhưng thoạt nhìn rất tỉnh táo, sau đó hướng về A Manh lộ ra biểu tình phong lưu, "Tiểu cô nương dễ thương, lại đây nào, cùng gia vui vẻ một chút nào..."
Sắc mặt A Manh có chút khó coi, nghe cách hắn nói chuyện như với loại cô nương ở thanh lâu trong lòng có chút tức giận.
"Ngươi uống say, tiếp tục như vậy coi chừng ngã sấp xuống đó." A Manh cùng hai nha hoàn lui về phía sau vài bước, ngăn cản hắn chủ động tiến về phía nàng, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nghe được lời của nàng, nam nhân nở nụ cười, vẻ mặt không tin, muốn tiến lên bắt lấy nàng, đột nhiên không hiểu chân trái vướng chân phải, cả người ngã xuống. Bộ dạng nam nhân kia có chút chật vật, mặt đối diện với mặt đất, hai tay hai chân bò rạp trên đát.
Nàng vẻ mặt đồng tình, đặc biệt đến khi nhìn nam nhân kia nâng mặt lên, vẻ mặt dính bùn, hơn nữa cái mũi còn chảy hai dòng máu cam, nàng càng thêm đồng tình. Cho nên nói, các nàng tiểu thư khi gặp một chút chuyện xấu, cho dù không tin quỷ thần cũng phải tin lời của nàng thôi, bằng không kết cục tuyệt đối thực thê thảm.
Nam nhân vẻ mặt phừng phừng lửa giận ngẩng đầu trừng A Manh, một cú ngã như vậy, rượu đã muốn tỉnh vài phần. Mặc kệ không hiểu vì sao mình lại té ngã, bị nữ nhân kia nhìn thấy bộ dạng chật vật, là nam nhân hắn đã thẹn quá hóa giận. Đặc biệt nữ nhân kia còn có biểu tình xem kịch vui, thì trong lòng lửa giận càng bốc lên, thầm nghĩ sẽ cho nữ nhân trước mặt nếm thử sự lợi hại của hắn, vậy mà lúc trước khi thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng hắn còn muốn đùa giỡn chút ít.
Muốn chiếm tiện nghi của nữ nhân xinh đẹp, hắn tự cho mình là kẻ phong lưu đa tình chứ không phải bộ dạng chật vật như bây giờ.
"Cái con ả này, dám nguyền rủa ta a..."
Con ả!
A Manh sắc mặt tối sầm, chưa từng có người nào dám mắng nàng như vậy! Hắn là cái gì a? ! Gặp nam nhân kia đang bò dậy với vẻ mặt dữ tợn, A Manh trong lòng biết rõ một mình nàng cũng không phải đối thủ của hắn, đang chuẩn bị trốn trước nói sau, đột nhiên phía sau một đôi cánh tay dài vươn ra ôm lấy nàng, sau đó trước mặt nàng đá nam nhân kia một cước bay xa, trực tiếp ngã xuống chậu hoa, sau đó bị chậu hoa va phải hôn mê bất tỉnh.
Thật đáng thương mà!
A Manh ngửa đầu, nhìn đến Ngu Nguyệt Trác khuôn mặt tuấn tú, khóe môi mỉm cười, quả nhiên tao nhã, nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm đáng sợ, làm cho nàng không khỏi rùng mình một cái.
Lúc này, một gã sai vặt vội vàng tới tìm người, rất nhanh phát hiện chủ tử ngã trúng bồn hoa bất tỉnh nhân sự, sắc mặt khẽ biến đổi. Nhìn rõ ràng mấy người đứng cạnh đó, đồng tử co rụt lại, mấy lời trách tội cũng không cách nào thoát ra.
"Tiểu nhân tham kiến Cửu thiếu gia..." Gã sai vặt lại đây thỉnh an, nghe được Ngu Nguyệt Trác tức giận hừ một tiếng, rất thông minh, nhanh miệng nói: "Tham kiến thiếu phu nhân."
Ngu Nguyệt Trác lúc này đã muốn quay đi vì đang nắm tay A Manh, cười lạnh nói: "Đem chủ tử của ngươi trở về, chờ hắn tỉnh lại rồi nói cho hắn biết, lần sau còn dám bất kính đối với phu nhân của bản tướng quân, bản tướng quân cũng không ngại làm cho hắn thiếu một vài bộ phận trên người." Về phần thiếu vài bộ phận nào trên cơ thể, nam nhân này hẳn là biết rõ.
Nghe xong, gã sai vặt kia liên tục mồ hôi lạnh, chỉ sợ vị Cửu thiếu gia đã muốn trở thành đại tướng quân này nói được thì làm được, trực giác nói: "Thỉnh Cửu thiếu gia bớt giận, Ngũ thiếu gia hắn là uống hơi quá chén, cho nên mới đi nhầm chỗ, nhìn nhầm Cửu thiếu phu nhân thành gia nhân trong nhà. Hơn nữa, Ngũ thiếu gia ngày hôm qua ngủ lại ở nhà của bằng hữu, cũng không biết Cửu thiếu gia ngài đã trở lại, cho nên..." Cho nên còn chỗ sân vắng này, hắn tùy tiện đến lại đi.
Ngu Nguyệt Trác cười thanh cao, chỉ có con ngươi u ám kia cho biết thực sự hắn không thoải mái như vẻ bề ngoài. Hắn biết Ngu gia vốn không ưa gì bọn họ, lại thêm phụ thân Ngu gia vốn không yêu thương con của vợ lẽ, lại là thê tử đã sớm tuyệt mệnh, đương nhiên sẽ không để bọn họ vào mắt, cho dù hắn thụ phong làm Tĩnh Viễn Đại Tương Quân, nhưng với bọn họ về tình về lí cũng chẳng qua là một đứa con thứ của Ngu gia, thân phận khó có thể cao quý, phỏng chừng cũng không thể lọt vào tầm mắt cao quý của bọn họ...
"Được rồi, mang Ngũ thiếu gia đi xuống đi."
Nghe âm thanh đó, gã sai vặt như được đại xá, nhanh chóng chạy đến bên bồn hoa. Xem xét bộ dáng của chủ tử, gã sai vặt có biểu hiện rất đáng thương, tuy rằng Ngũ thiếu gia là chủ tử phong lưu, nhìn thấy nha hoàn có chút nhan sắc đều phải trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vẫn là người có trí thông minh, hiểu được tốt xấu, lần này phỏng chừng là uống say, đầu bị rượu làm cho u mê, mới có thể không nhận thức mà làm ra sai lầm lớn như vậy.
Gã sai vặt kia đỡ chủ tử còn đang hôn mê lảo đảo rời đi, A Manh ngẩng đầu nhìn Ngu Nguyệt Trác, phát hiện nam nhân trên mặt cười nhẹ, đôi mắt nhìn phía trước, ánh mắt sụp xuống, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng làm cho nàng cảm thấy có chút lo lắng, không khỏi nắm chặt tay hắn.
Ngu Nguyệt Trác hoàn hồn, cúi đầu nhìn tiểu thê tử hiếm khi có được ánh mắt lo lắng, tâm tình không khỏi tốt lên, cũng không để ý ở đây còn có nha hoàn, trực tiếp đem nàng kéo vào trong lòng, dùng môi cọ cọ vào khuôn mặt nàng, cười nói: "A Manh thật đun gs là làm người ta lo lắng mà, vi phu mới không chú ý một chút, liền chọc tới nam nhân khác, xem ra vi phu nên giám sát nàng chặt chẽ, không thể cho nàng lại rời khỏi tầm mắt của ta."
Lời nói này tràn ngập tâm ý nhưng cũng chứa đựng dục vọng chiếm giữ làm nàng có chút rùng mình, cảm giác lo lắng vừa rồi đã không cánh mà bay, nàng nên lo lắng cho ai dám chọc tới người của hắn mới đúng. Hơn nữa, cũng không phải nàng đi chọc nam nhân khác, hắn dựa vào cái gì hướng nàng trút giận a? ! Thật sự là quá đáng!
Trải qua chuyện này, A Manh không còn tâm tình đi dạo, định trở về phòng nghỉ tạm nhưng Ngu Nguyệt Trác cũng rất có hứng thú lôi kéo nàng đi dạo quanh sân, hơn nữa ôn nhu giải thích từng cảnh trí nơi này hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Nói thực ra, chỗ sân này rất hẻo lánh, thiết kế dựa theo cách bài trí của nhà giàu, cũng không có gì kỳ lạ làm cho người ta cảm thấy nơi trước mặt vô cùng đẹp mắt. Nhưng khi nghe hắn một lòng nói tới, A Manh trong lòng có loại hoài niệm thương cảm.
A Manh bây giờ mới biết, nơi này trước kia là chỗ ở của ông bà hắn, đương nhiên đối với nó rất tinh tường, thậm chí nghe nhiều nên thuộc. Nghĩ vậy, A Manh đột nhiên nhíu lông mày lại, vị Ngũ thiếu gia kia sáng sớm uống lại chạy đến nơi đây giương oai, có thể thấy đây là chuyện thường tình, cũng chứng minh địa vị của Ngu Nguyệt Trác ở trong lòng người nhà Ngu gia, vô luận hắn hiện tại là tướng quân có công trạng rất cao, hắn ở Ngu gia trong mắt một vài vị chủ tử, vẫn là một thiếu gia thứ, xuất thân từ tiểu thiếp thôi, phần lớn người trong nhà vẫn không để hắn vào trong mắt.
"Cái kia, người ban nãy là..." A Manh đột nhiên có chút do dự mở miệng.
Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng một cái, sau đó kéo nàng đến lương đình ngồi xuống, sai Tri Xuân thực hiểu biết mang trà bánh dâng lên, sau đó yên lặng lui ra bên ngoài lương đình canh gác.
Ngu Nguyệt Trác rót cho nàng chén trà, khóe môi nhếch lên, nói: "Hắn là con trai thứ hai của vợ cả của đại thúc, ở trong tộc đứng hàng thứ năm, xem như là Ngũ ca của chúng ta." Nói xong, lại nhìn nàng cười.
Nghe xong, A Manh có chút lo lắng, ngày hôm qua khi vào phủ, thái độ Ngu đại bá thực kì lạ, tỏ rõ vẻ không muốn gặp Ngu Nguyệt Trác, nếu ông ta biết vừa rồi Ngu Nguyệt Trác làm việc đó với con trai ông ta, không biết sẽ tức giận như thế nào. Còn có Đại bá mẫu, thoạt nhìn cũng là người nghiêm khắc, nữ nhân đều bao che cho con, đến lúc đó không biết có thể khóc nháo làm loạn lên hay không.
Ngu Nguyệt Trác làm sao không nhìn ra lo lắng trên mặt nàng, trong mắt lộ ra nồng đậm vui mừng, cầm khối bánh đậu đỏ đút cho nàng, cười nói: "Nàng không cần phải lo lắng. Không cần hao tổn tâm tư vào những việc như thế này, nàng chỉ cần đem tâm tư đặt ở trên người vi phu là đủ rồi. Tất cả mọi chuyện đã có ta, ta là người trượng phu, sẽ không để cho nàng phải chịu ấm ức."
Nhìn bộ dáng thong dong của hắn, A Manh ấm áp trong lòng, nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu cuồng vọng mới có thể tự tin như vậy? Chẳng lẽ hắn nghĩ đến toàn thế giới chỉ có mình hắn thông minh?
Bất quá, tâm tình đã bị lời nói của hắn tác động, A Manh tâm tình quả nhiên dịu xuống.