“Thiên Lý đến
đây, ta giới thiệu với con một chút.” Bá Ân chỉ vào ba người đàn ông bên cạnh nói “Đây là Ba Tư Đốn, am hiểu lắp ráp tu sửa; đây là Khoa Phỉ
Nhĩ, am hiểu về thiết kế công nghệ; cuối cùng, đây là Cố Phi, đam mê lập trình số liệu.”
Ba Tư Đốn là một người có vóc dáng khôi ngô
cường tráng, mặc một bộ trang phục trông càng vạm vỡ, thoạt nhìn còn
giống chiến sĩ hơn là máy móc sư; Khoa Phỉ Nhĩ lại hơi gầy yếu, có một
loại phong độ của quý tộc; Cố Phi là người trẻ tuổi nhất trong cả ba,
ước chừng khoảng hai mươi tuổi, tươi cười cởi mở, hẳn là một người dễ
chung sống.
Trong ba người thì Ba Tư Đốn và Khoa Phỉ Nhĩ đều có dị năng, chỉ là chỉ số dị năng của hai người cũng không kém Bá Ân là bao.
“Đây là tiểu Thiên Lý sao, thật đáng yêu.” Ba Tư Đốn vươn bàn tay to, cười ha ha nói, “Lần đầu gặp mặt, chào con.”
“Chào ngài, tiên sinh Ba Tư Đốn.” Thiên Lý nắm tay hắn, lại lễ phép chào hỏi hai người kia.
Mấy người đi vào phòng khách, Cố Phi đặt chiếc rương trên tay lên bàn.
Bá Ân kỳ quái hỏi: “Đây là cái gì?”
“Quà tặng chuẩn bị cho Thiên Lý.” Cố Phi cười nói “Lần đầu gặp mặt cũng không thể để tay không mà đến đúng không?”
Bá Ân nghi ngờ nhìn ba người một cái, nhưng cũng không nói gì thêm.
“Nhân lúc còn chưa ăn cơm, Thiên Lý có muốn xem quà trước không?” Cố Phi vừa
nói vừa mở rương, đầu tiên lấy ra một thứ giống như khối rubic, nói “Đây là quà của Khoa Phỉ Nhĩ, hộp ký ức.”
Thiên Lý tr%