Hiền Tri Thiên Lý

Chương 74: Chương 74: Ách Tu Lạp (4)




Trở về từ tầng bảy, kế hoạch bắt đầu hình thành trong lòng Thiên Lý.

Tầng bảy có rất nhiều gian phòng trống, tính cả gian phòng ngủ chính lớn nhất kia; nhưng hiển nhiên phần lớn nhân vật quan trọng đều không ở đây, đây cũng chính là cơ hội của bọn họ. Việc cô cần phải làm tiếp theo là chế tác chìa khóa mở vòng cấm. Dụng cụ phá cấm phải kết nối được với con chip trên vòng cấm mới có thể giải trừ, nhưng mà cô hoàn toàn không có thời gian cũng không có cơ hội đi mở khóa từng cái một, cho nên việc khẩn cấp bây giờ là phải chế tạo ra chìa khóa tương ứng dựa theo nguyên lý của dụng cụ phá cấm.

Cô muốn chế tạo ra tám mươi tư cái chìa khóa trong vòng hai ngày, đây là số lượng dị năng giả ở khu vực khai thác mỏ, nếu như muốn làm thì phải làm cho hết.

Nhưng mà ở đây khác với giải thi đấu vũ khí, thiếu thốn tài liệu một cách nghiêm trọng. Thiên Lý đã tháo dỡ toàn bộ những máy móc có thể, còn phải cố gắng duy trì vẻ ngoài nguyên vẹn của chúng, không để cho người khác nghi ngờ. Mặt khác còn phải dựa vào việc Tra Nhĩ đi trộm linh kiện bỏ đi ở nhà kho.

Trong lòng Thiên Lý không nghĩ đến chuyện gì khác, tinh thần tập trung cao độ, ngoại trừ ăn cơm, ngay cả thời gian ngủ cô cũng không dám lãng phí.

Tất cả những kẻ tù tội ở thành thị ngầm đều không có tên, mà được xưng hô bằng số, cũng khiến Thiên Lý thuận lợi tìm mật mã tương ứng. Thật ra không khó để chế tạo chìa khóa, cái khó là kết cấu tinh tế ở bên trong, cần thủ pháp cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi cũng có thể làm hỏng một phần tài liệu. Để đạt tới xác suất thành công cao nhất, ngay cả tiết tấu hô hấp của Thiên Lý cũng phối hợp nhịp nhàng với tốc độ của tay.

Suốt ba mươi sáu tiếng, ngón tay cô đầy vết máu, móng tay cũng đã gãy thành mấy mảnh. Nhưng cuối cùng cũng vẫn chế tạo thành công tám mươi tư chiếc chìa khóa.

Thiên Lý thở dài mệt mỏi, liên lạc với Liên Hoành: [Liên lạc với tất cả những dị năng giả bị nhốt trong phòng giam, đêm nay bắt đầu hành động.]

[Bố trí cụ thể ra sao?]

[Anh tổ chức những dị năng giả bị nhốt đến tầng bảy trước, chỗ đó chỉ có 11 gã dị năng giả và gần 100 bảo vệ bình thường. Giải quyết hết bọn chúng, nhưng đừng động vào phòng thí nghiệm.]

[Vậy bên Tiêu Âm thì sao?]

[Đúng một giờ sáng hành động, tôi sẽ giao chìa khóa mở vòng cấm cho anh ta. Ổn định tình hình ba tầng trên, chiếm cứ toàn bộ trận không gian, chờ không gian mở ra.]

[Hiểu rồi, còn em…]

[Tôi sẽ cố gắng dọn sạch chướng ngại cho các anh.]

Bàn bạc kế hoạch cụ thể xong, dường như một tảng đá lớn trong lòng Thiên Lý cũng rơi xuống, toàn thân đều thả lỏng ra, đầu óc hơi choáng váng một chút, cả người không tự chủ được ngã ra đằng sau. Tra Nhĩ lập tức ôm lấy cô, ân cần nhìn.

Thiên Lý cười nói: “Không sao, chỉ hơi mệt thôi.”

Tra Nhĩ nâng cổ tay của Thiên Lý lên, dùng đầu lười nhẹ nhàng liếm vết máu trên ngón tay cô.

Thiên Lý hơi không tự nhiên, thu tay lại, sờ lên đầu hắn, an ủi: “Ngón tay bẩn, không nên liếm.”

Tra Nhĩ lầm bầm vài tiếng, dường như hơi tức giận.

Thiên Lý lại trấn an hắn một lúc, sau đó để cho mặt sẹo truyền tin đến tất cả trưởng quan của các phân khu, mời bọn họ đến tụ hội ở đại sảnh vào buổi tối.

Cuối cùng hạ lệnh: “Một giờ sáng mở toàn bộ phòng giam.”

Sắp xếp xong mọi thứ, Thiên Lý dùng chút thời gian cuối cùng để bổ sung thể lực.

Lúc 0 giờ, cô để Tra Nhi đi đưa chìa khóa cho Tiêu Âm. Trên quần áo Tiêu Âm vẽ ô hoa văn mà Thiên Lý nói cho anh ta lúc trước, Tra Nhĩ liếc một cái là có thể nhận ra.

Trong lúc đó, tất cả trưởng quan của các phân khu vừa tiến vào đại sảnh giải trí, vừa trò chuyện vui vẻ, nghị luận xem đêm nay mặt sẹo sẽ mang đến sự kinh ngạc gì cho bọn chúng.

Vẻ mặt Thiên Lý lạnh lung, chỉ nói một chữ với Tra Nhĩ vừa trở về: “Giết.”

Tra Nhĩ lắc mình một cái, biến mất ở cửa ra vào.

Thiên Lý khóa cửa sảnh giải trí lại, người bên trong muốn trốn cũng không trốn được. Tra Nhĩ đại khai sát giới bên trong, cũng không truyền ra chút tiếng vang nào. Bên ngoài yên lặng lạnh lẽo, trong sảnh lại là một tràng máu tanh. Mấy mươi phút sau, hơn mười tên trưởng quan phân khu đã yên lặng biến mất trên thế giới này.

Cánh cửa mở ra, cả người Tra Nhĩ đầy máu me đi tới, toàn thân tràn ngập sát khí, nhìn thấy Thiên Lý đang chờ ở cửa mới chậm rãi thu lại, cuối cùng khôi phục bình thường.

“Vất vả rồi, Tra Nhĩ.” Thiên Lý không quan tâm vết máu trên người hắn, tiến lên ôm lấy eo hắn.

Tra Nhĩ sung sướng nhếch khóe miệng.

Tiếp đó, bọn họ đi đến tầng bốn, giải quyết hết toàn bộ bảo vệ quanh phòng giam, rồi trực tiếp đến tầng bảy. Lúc này chỉ còn 5 phút nữa là đúng một giờ sáng. Cô phải đến đó trước để mở cửa kim loại bên ngoài ra.

“Đến giờ rồi.” Trong bóng tối, truyền tới giọng nói tỉnh táo của Tiêu Âm.

Vèo vèo, mấy người tù đứng lên, hít thở ồ ồ, trong mắt dường như có một ngọn lửa đang rực cháy, đằng đằng sát khí.

Đột nhiên, mặt đất chấn động, phát ra từng tiếng vang ầm ầm.

“Tôi chờ ngày này mười năm rồi!” Một người đàn ông trung niên khom người xuống, nắm chặt hai đấm, năng lượng trong cơ thể lưu chuyển cực nhanh, tường đá sau lưng chậm rãi hóa thành một vũng bùn lầy.

Cách ông ta không xa, một ngọn lửa giống như rồng quấn lên, nhanh chóng nuốt hết bảo vệ canh gác gần đó.

Tiếng kêu thảm thiết nổi lên khắp nơi, một mùi cháy khét đập vào mặt.

Sắt vàng hóa bạc, dây mây phá tường, nước băng trộn lẫn, lửa bừng như sóng, đất đá thành bùn.

Trong bóng tối, ánh sáng năng lượng va chạm long lánh, hơn mười dị năng giả xung phong đi đầu, kéo mấy trăm người tù liều chết xông tới.

Bọn họ gào thét vang dội, trút toàn bộ đau khổ và sỉ nhục bị đè nén bấy nhiêu năm ra.

Binh lính xung quanh hoảng sợ nhìn những người tù bạo động, cả người run rẩy. Tuy chúng có nhiều người, nhưng luôn ở trong trạng thái lơi lỏng, bị dị năng giả được giải cấm đánh cho không trở tay nổi, hoàn toàn không thể tổ chức phản kích hữu hiệu.

Những người tù hận thấu xương đám binh lính này, một khi bị bọn họ đến gần cũng đồng nghĩa với việc chết không toàn thây, dao cùn trên tay họ còn đáng sợ hơn súng năng lượng trên tay đám lính.

Máu tanh, chết chóc… Những người tù chảy nước mắt phản kháng lũ ác ma chà đạp lên tôn nghiêm của họ.

Dị năng giả là nguồn gốc dũng khí của họ, là hy vọng đạt được tự do của họ. Họ đã đợi bao nhiêu năm, mới được một cơ hội như vậy.

Những người vốn sợ sệt, khi nhìn đến những đồng bạn xung quanh đều đứng lên, cũng không nhịn được mà cầm lên công cụ của mình…

Phản kháng đi mọi người, tất cả vì tự do! Thoát khỏi địa ngục, trở về nhân gian thôi!

Tầng bốn.

Mặt sẹo dưới ám chỉ của Thiên Lý mở ra tất cả phòng giam, những dị năng giả đã sớm mất bình tĩnh không đợi cửa mở ra hết đã vọt ra ngoài.

Liên Hoành tập kết hết mọi người, dựa theo kế hoạch vọt thẳng lên tầng bảy. Dọc đường không chút trở ngại, trên hành lang thỉnh thoảng xuất hiện thi thể của binh lính, khi họ nhìn thấy hình ảnh máu tanh trong sảnh giải trí tầng năm, rốt cuộc những người có dị năng cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “Chẳng lẽ đây đều do vị Linh kia làm sao?”

Liên Hoành và Lôi Liệt liếc nhau, trong lòng đều rung động.

Có lẽ Linh không làm được, nhưng Kỵ Sĩ lại có thể.

Cho tới bây giờ, Liên Hoành vẫn không biết làm sao Linh có thể hoàn thành kế hoạch này. Bất kể là dò xét thành thị ngầm, phân bố bảo vệ và dị năng giả, hay là chế tạo chìa khóa vòng cấm, mở cửa phòng giam, điều động nhân viên và quét sạch chướng ngại… trong một khoảng thời gian ngắn, gần như đã tính toán và bố trí chuẩn xác toàn bộ.

Cô bé sống sót trên tay đám ác đồ kia như thế nào? Lại làm sao có thể làm được toàn bộ những điều này trong hoàn cảnh ác liệt như thế?

Trong lòng đám người Liên Hoành tràn đầy những khó hiểu. Cô bé này lại thay đổi đánh giá của họ với cô một lần nữa.

Thiên Lý giải mã xong, tiếng vào thành thứ bảy dưới sự trợ giúp của Tra Nhĩ.

Lúc này báo động vang lên, tất cả bảo vệ bên trong bắt đầu tổ chức võ trang. Thiên Lý không trực tiếp giao chiến với bọn chúng, mà tránh né đến phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm, thật ra cũng chính là phòng điều khiển, diện tích rất lớn, mỗi bên có một tòa điện lớn riêng, trận không gian nằm ở trong đó.

Lúc này phòng thí nghiệm có hai dị năng giả, một gió một điện, đẳng cấp năng lượng đều cao.

Tra Nhĩ phá cửa kim loại của phòng thí nghiệm, nhanh nhẹn né tránh công kích, ẩn thân tiến vào.

Hai gã kia vô cùng cảnh giác, trước tiên đeo dụng cụ cảm giác nhiệt lên, nhìn thấy hết bóng dáng Tra Nhĩ, nhưng tốc độ của hắn lại cực nhanh, đã vượt qua tầm di chuyển thị giác của chúng.

Nhưng công kích của Tra Nhĩ cũng không thể phá được vòng phòng hộ của chúng. Trên người chúng đều có riêng một viên nhung tinh thạch cùng thuộc tính, được tăng phúc lực lượng. Nếu không vận dụng dị năng, e là Tra Nhĩ rất khó đánh bại được chúng.

Thiên Lý lục lọi trong túi một hồi, tìm ra một chiếc găng tay kim loại, bên ngoài găng tay khảm một viên trái tim Long Ngữ. Đây là vũ khí cô chế tạo cho Tra Nhĩ --- găng tay khu trọc (găng tay xua đuổi trọc khí), vẫn chưa được lấy ra, rốt cuộc bây giờ đã có đất dụng võ.

Cô vọt đến cạnh cửa, vừa cẩn thận phòng hộ vửa hô to: “Tra Nhĩ, tiếp lấy!”

Ra sức quăng vào trong, Tra Nhĩ tiếp được nó giữa không trung, nhanh chóng đeo vào tay trái, sau đó lao đến gần tên dị năng giả hệ gió như một tia chớp, tay trái trực tiếp đánh lên vòng phòng hộ. Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, vòng phòng hộ vốn vững chắc bỗng đung đưa, Tra Nhĩ nắm tay, nghiền nát vòng phòng hộ giống như nghiền thủy tinh, năng lượng tiêu tan.

Mặt gã dị năng giả hệ gió tràn đầy hoảng sợ, trong lúc ngây người, bị bàn tay của Tra Nhĩ xuyên qua cơ thể, máu phun ra thành vũng.

Gã dị năng giả hệ điện thấy không ổn, ánh mắt quét qua chỗ Thiên Lý, lập tức chuyển mục tiêu đánh sang cô.

Thiên Lý mở lá chắn xu trọc ra, thành công chặn một kích.

Tra Nhĩ rút bàn tay nhuốm máu ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã dị năng giả hệ điện kia, sau khi Thiên Lý ngăn được một kích liền lập tức xuất hiện trước mặt gã ta, một vuốt đánh nát vòng phòng hộ của gã, ngón sắc duỗi ra, vẽ nên mấy tia sáng trắng trong không trung, gã dị năng giả này còn chưa kịp phản ứng đã bị xẻo thành mấy khối, biểu cảm hoảng sợ trên gương mặt vỡ tan, từng cục thịt rơi lộp bộp xuống đất, máu tươi chảy đầm đìa.

Thiên Lý che miệng lại, nhanh chóng bước qua đống máu thịt kia, đi vào phòng thí nghiệm.

Cô biết rõ Tra Nhĩ mà bắt đầu giết người thì sẽ không chần chừ chút nào, nên công kích luôn trực tiếp và mạnh mẽ, nhưng lại không ngờ sẽ tàn nhẫn như vậy. Thực tế lúc trước cũng đã có một lần, nhưng lúc đó Thiên Lý lại ngất đi, cho nên đây là lần đầu tiên cô “thấy” hình ảnh hắn phân thây, quả thật hơi hoảng sợ.

Tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đi, Thiên Lý đi đến bên cạnh thùng giam dị năng giả không gian, ngón tay đặt lên bàn điều khiển, cẩn thận thẩm tách nguyên lý hoạt động của nó.

Một lát sau, cô ấn mở màn hình, nhanh chóng điều chỉnh trình tự. Theo thao tác của cô, dao động năng lượng quanh dị năng giả không gian phát sinh biến hóa, tất cả những trận không gian từ dưới lên trên của thành thị ngầm, lần lượt được khởi động.

Lúc này, Liên Hoành đã chỉ huy mười mấy dị năng giả đến tầng bảy, đang giao chiến với những bảo vệ còn lại.

Tình hình của ba tầng trên cũng gần như được đám Tiêu Âm khống chế hết, tuy rằng thương vong không ít, nhưng cuối cùng cũng thành công chiếm cứ vài trận không gian.

Lúc trận không gian xuất hiện dao động năng lượng, tất cả mọi người đều kích động lên, không kịp chờ mà xông vào trong trận, lập tức biến mất.

Tiêu Âm cũng không vội rời đi, ngoài ra cũng còn vài dị năng giả nữa cũng không đi.

Anh ta kỳ quái hỏi: “Tại sao mấy người còn chưa đi?”

“Tôi muốn gặp người đã cứu chúng ta.” Một người trung niên hơi mang vẻ tang thương trầm giọng trả lời.

Mấy người khác cũng gật đầu.

“Linh sao?” Tiêu Âm cười nói, “Tôi cũng muốn gặp. Vậy bây giờ chúng ta đi tầng bảy trợ giúp họ thôi.”

Lúc đám người Tiêu Âm đến, cuộc chiến đã sắp kết thúc, cả tòa thành thị ngầm đều trở thành tổ ong, tràn ngập hơi máu.

Họ tập trung lại, cùng đi đến phòng thí nghiệm nơi Thiên Lý đang ở. Lúc đi ngang qua cửa kim loại chồng chất máu thịt, mọi người sợ đến nhảy dựng lên.

“Sao mấy người còn chưa đi?” Thiên Lý nhíu mày hỏi.

“Dù sao tình hình cũng đã ổn định rồi, chúng tôi chờ em đi cùng.” Lôi Liệt lắc lắc đao, trả lời như lẽ đương nhiên.

Rồi anh ta lại thấy dị năng giả trong thùng, không nhịn được sững sờ hỏi: “Ai vậy?”

Liên Hoành đẩy kính mặt, lạnh giọng nói: “Không ngờ bọn chúng lại làm thí nghiệm trên thân thể người, quả thật là không thể tha thứ được!”

Những người còn lại cũng lộ ra biểu cảm phẫn nộ, chỉ có vài dị năng giả khá lớn tuổi vẻ mặt lạnh nhạt.

“Linh, em định làm thế nào?” Liên Hoành hỏi.

“Cái gì? Cô bé chính là Linh?” Đám người Tiêu Âm kinh ngạc kêu lên.

Tất cả mọi người đều không ngờ người cứu bọn họ lại là một đứa bé thoạt nhìn không chịu được cả gió như vậy.

“Không có thời gian để nhiều lời, mấy người lập tức đi đi.” Thiên Lý nghiêm túc nói, “Trận không gian không duy trì được bao lâu đâu.”

Sở dĩ cô phải thúc giục, bởi vì lo lắng chậm trễ thì sẽ xảy ra biến cố. Cô phát hiện trong đất đá sau thành thị ngầm được chôn mấy viên nhung tinh thạch hệ đất quấn quanh từ dưới lên, con đường thoát hiểm này lại do dị năng giả hệ đất kết xuất ra những viên nhung tinh thạch kia khống chế, có thể nhanh chóng khai thông. Nếu là dị năng giả hệ đất khác, chắc chắn sẽ không làm được. Cho dù là Bách Chiến, nếu muốn mở ra một con đường thông lên mặt đất từ độ sâu như vậy cũng phải hao phí không ít hơi sức.

“Được rồi, chúng tôi sẽ không chậm trễ nữa.” Liên Hoành nói, “Tiêu Âm, mỗi chúng ta mang một nửa số người, rời đi từ trận không gian hai bên.”

Tiêu Âm gật đầu, đáp một tiếng rồi mang người rời đi.

Lôi Liệt nhìn Thiên Lý nói: “Cùng đi thôi.”

“Anh đi trước đi, tôi muốn xem có biện pháp nào mang dị năng giả này ra ngoài không.”

Lôi Liệt nhìn người trong thùng, không phản bác, nói: “Vậy tôi chờ em.”

Thiên Lý nghe vậy, cũng không nói gì thêm.

Xác định những người còn lại đã rời đi hết xong, cô bắt đầu tìm đọc tư liệu trong máy tính. Nếu muốn mang dị năng giả này cùng rời đi, đầu tiên phải khôi phục tri giác của anh ta đã.

“A! Cuối cùng cũng ra rồi!” Một dị năng giả nhìn bầu trời đầy sao, không kiềm chế được kích động.

Mà những người bình thường kia lại càng không thể ức chế được cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng, họ có vui mừng khôn xiết, có khóc rống chảy lệ, có cử chỉ điên cuồng.

Khi họ hít vào luồng không khí mới mẻ đầu tiên, cũng có nghĩa là họ đã được sống lại, đã được tự do.

Nhìn thấy cảnh như vậy, những người bị nhốt chưa lâu cũng sinh ra chút thương cảm và mừng rỡ.

“Ồ? Sao đám Linh còn chưa ra vậy?” Tiêu Âm đột nhiên hỏi.

Liên Hoành và những thành viên còn lại của Ngu Giả cũng sững sờ.

Đang lúc họ muốn bàn bạc một chút, đột nhiên cảm thấy mặt đất chấn động một hồi, dưới mặt đất lập tức vang lên tiếng ầm ầm, dường như có vật gì đó bị làm nổ vậy.

Đám người Tiêu Âm và Liên Hoành nhất tề hoảng sợ.

Thành thị ngầm đã tự nổ…

+++

Có vẻ buồn... cho nên edit cũng càng chậm... mặc dù chất lượng thì cảm thấy cao hơn, nhưng tốc độ thì không dám bảo đảm... Sắp lên thớt rồi, cho nên tâm trạng càng không tốt, vả lại vừa cãi nhau với bạn thân... Thôi thì cố gắng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.