“Tra Nhĩ, lại đây.” Thiên Lý mỉm cười gọi.
Tra Nhĩ ngồi xổm ở cửa sổ, trông vẻ lúc nào cũng có thể nhảy qua cửa sổ chạy đi.
“Lại đây.” Thiên Lý giơ cây kéo trong tay lên, uy hiếp: “Nếu như hôm nay anh không cắt tóc thì về sau không cho anh ăn thịt heo nữa!”
Vẻ mặt Tra Nhĩ rất rối rắm, giữa tóc và thịt heo, hắn nhịn đau chọn bỏ tóc, bi phẫn trở lại ngồi cạnh Thiên Lý.
Thiên Lý vỗ vỗ đầu hắn, dặn dò: “Ngồi yên, không được lộn xộn.”
Tra Nhĩ ngồi khoanh chân trên ghế, cơ bắp cả cơ thể đều cứng ngắc lại giống như chuẩn bị tác chiến.
“Thả lỏng một chút.” Những ngón tay của Thiên Lý luồn vào mái tóc vẫn còn hơi ướt, khẽ vỗ phần vai và sau cổ của Tra Nhĩ. Khi cảm thấy hắn dần thả lỏng, cô mới cẩm kéo cắt tóc cho hắn.
Hiện tại bọn họ đang ở một thành phố nhỏ bên biên giới, đã rời khỏi 19D07 được 3 ngày.
Trong phòng, ngoài tiếng kéo cắt xoẹt xoẹt ra thì chỉ có tiếng tin tức đang được thông báo trên máy truyền tin. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hai người, giống như mạ lên một lớp cát vàng óng, ấm áp mà tĩnh lặng.
Đúng lúc này, một tin trên máy phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.
[….. Giết ma ẩn núp ở gần thành Minh, cách 1 – 2 ngày lại xuất hiện giết người, số lượng người chết và bị thương không ngừng gia tăng. Đã có mấy vệ binh do chính phủ phái tới hy sinh, nếu không có cường giả ra mặt giải quyết thì thành Minh sẽ nhanh chóng biến thành một thành phố chết….]
Cái gì? Giết ma, thành Minh?
Thiên Lý giật mình, lập tức buông kéo, lấy máy truyền tin ra liên lạc với chú Thổ.
Vừa nối máy, Thiên Lý không đợi chú Thổ nói chuyện đã hỏi trước: “Chuyện giết ma là thế nào ạ? Giờ thành Minh thế nào ạ? Mọi người có khỏe không?”
[Không cần nóng vội, ngoại trừ Tả Miện bị thương nặng một chút thì những người còn lại đều không có gì đáng ngại.]
“Thật vậy ạ? Thật sự không có chuyện gì?”
[Không có chuyện gì.] Chú Thổ nói chắc chắn.
Thiên Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Phiền chú nói cho cháu nghe một chút về tình huống hiện tại đi.”
[Ừm, khoảng chừng hơn một tháng trước….] Chú Thổ tỉ mì kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian giết ma Kiệt Ngao xông vào Thành Minh.
Thiên Lý nghe, mày nhíu chặt, lẩm bẩm: “Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cường giả kinh khủng như vậy?”
[Chú cũng không rõ lắm.] Chú Thổ tiếp tục nói, [Hiện tại gã lẩn trốn ở gần Thành Minh, cứ có ai xuất hiện trong tầm mắt gã là sẽ bị sát hại. Tuy vậy nhưng gã lại không xâm nhập vào thành phố.]
“Trước kia chưa từng nghe nói đến người này, hiện tại vừa xuất hiện đã chạy tới thành Minh…”
[Sau lưng gã hẳn là có kẻ khác chủ mưu, trước mắt chúng ta không thể điều tra, chỉ có thể bị động phòng thủ. Có gã này ở đây, thành Minh buộc phải ngừng phát triển, rất nhiều lính đánh thuê đều rời đi.]
Thiên Lý suy nghĩ một chút, nói: “Ai rời đi thì kệ họ, những người ở lại mới quan trọng.”
[Nếu vậy, Thiên Lý, cháu có đối sách gì không? Có phải là chuẩn bị trở về hay không?]
“Không, cháu có tính toán khác.”
Khi nghe thấy thành Minh gặp nguy hiểm thì Thiên Lý lập tức nảy sinh ý định muốn trở về, cho đến khi xác nhận bọn họ đều an toàn thông qua lời của chú Thổ thì cô mới bình tĩnh trở lại. Nếu hiện tại cô trở về thì những ưu thế cô giấu bấy lâu sẽ không còn nữa, cô xuất hiện cũng chỉ đem thêm nguy hiểm cho thành Minh. Giết ma tàn sát bừa bãi đã là chuyện không thể thay đổi, chỉ có thể nghĩ ra đối sách trước khi mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn.
Thiên Lý híp mắt, nếu như cô không thể trở về vậy thì nghĩ cách dẫn giết ma tới đây đi!
+++
Kiệt Ngao ngồi trên cây, vừa nhai thịt nướng vừa nhìn chằm chằm về phía thành Minh.
Thông qua mấy ngày quan sát, gã phát hiện thành Minh thực sự là một nơi thú vị, rõ ràng chỉ là một thành phố nửa trọc hóa hoang tàn, vậy mà lại có người sẵn sàng tốn tinh lực để xây dựng lại, hơn nữa còn làm rất tốt. Bên trong thành có rất nhiều cao thủ, còn mạnh hơn đám dị năng giả cao cấp quen sống trong nhung lụa ở thành Thánh nhiều.
Nhưng mà, gã không quan tâm.
Kiệt Ngao tùy tay quẳng xương cốt ăn thừa xuống đất, chùi dầu mỡ vào quần áo sau đó nhảy xuống ngọn cây, chạy như bay về hướng thành Minh.
Hôm nay thành Minh nghênh đón ba vị khách, đó chính là ba vị kỹ sư cơ giới lúc trước đã cùng dự thi với Thiên Lý: Ba Tư Đốn, Khoa Phỉ Nhĩ và Cố Phi.
Chú Thổ đón bọn họ đến khu linh khí phía Bắc, nghỉ ngơi một lát, ông thở dài nói: “Sao ba anh lại tới đây? Hiện tại thành Minh rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị tập kích. Ba anh quá mạo hiểm.”
Ba Tư Đốn cười nói: “Chúng tôi tới đây giúp thành Minh xây dựng vòng phòng ngự.”
“Vòng phòng ngự?” Chú Thổ sửng sốt, chần chừ nói: “Đây là một công trình lớn, với tình hình hiện tại của thành Minh, rất khó để xây dựng.”
“Chúng tôi biết.” Cố Phi cười nói, “Cho nên chúng tôi chỉ chuẩn bị xây cho trung tâm thành phố.”
Khoa Phỉ Nhĩ gật đầu nói: “Thu nhỏ phạm vi lại, mời thêm những lính đánh thuê trong thành Minh giúp đỡ, tôi tin rằng trong một thời gian ngắn là có thể xây dựng một vòng phòng ngự đủ để ngăn cản cường giả lĩnh vực.”
Trong mắt chú Thổ hiện lên tia vui mừng: “Nếu được vậy thì quá tốt! Cảm ơn ba anh.”
Ba Tư Đốn nói: “Thiên Lý có việc bận, chúng tôi làm trưởng bối sao có thể không tới giúp? Lại thêm Bá Ân cũng gửi gắm nữa.”
“Anh Bá Ân có khỏe không?” Chú Thổ nói: “Trước mắt Thiên Lý không rõ tung tích, nhưng chắc chắn vẫn rất quan tâm sức khỏe của anh ấy.”
Nhóm người Ba Tư Đốn nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
Khoa Phỉ Nhĩ nói: “Chuyện này là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không nên tùy tiện nói bệnh tình của Bá Ân cho Thiên Lý, khiến cô bé gặp nguy hiểm, không rõ sống chết. Nếu như thực sự xảy ra chuyện, chúng tôi thực sự là ….”
Lời còn chưa dứt thì bên ngoài quảng trường bỗng vang tiếng ồn ào.
Sắc mặt chú Thổ thay đổi, nói với ba người: “Xin ba anh đợi ở đây, tạm thời đừng ra ngoài, tôi đi xem tình hình thế nào.”
Lúc này, ở quảng trường trung tâm, Kiệt Ngao đang bóp cổ một người, ánh mắt đảo qua đám người sẵn sàng đón địch ở xung quanh, môi cong nét giễu cợt.
Vốn dĩ cho rằng gã sẽ không vào thành, không ngờ hiện tại lại xuất hiện.
Nhóm chú Thổ tập hợp lại, liếc nhau, trao đổi ánh mắt cảnh giác.
Kiệt Ngao bỏ qua cho người trên tay, lười biếng nói: “Gần đây ngứa tay nên đến tìm chúng mày luyện tập, giết những người bên ngoài chẳng đã nghiền chút nào. Chúng mày đã nghiên cứu ra chiêu thức mới nào chưa?”
“Có phải là mày định giết hết chúng ta thì mới chịu bỏ qua hay không? Rốt cuộc mày đến thành Minh làm gì?” Chú Linh chất vấn.
“Làm gì?” Kiệt Ngao nhún vai: “Chỉ để giết người thôi. Giết hết người nơi này thì lại đổi chỗ khác, đến khi giết đủ mới thôi.”
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh sợ và căm hận, gã này hoàn toàn coi giết người là một trò giải trí, giết hết một nơi lại đổi nơi khác, thành Minh dường như trở thành lựa chọn đầu tiên của gã.
“Chỉ cần có chúng ta ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cho mày hủy hoại thành Minh.” Nhóm người chú Thổ đứng tại chỗ, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Kiệt Ngao.
Thành viên của Ngu Giả, Tả Miện, Hữu Vọng, Vô Ảnh, Vệ Không cùng với một số cao thủ của các đoàn lính đánh thuê ở Thành Minh đều chuẩn bị chiến đấu.
Kiệt Ngao nhướng mày, thản nhiên nói: “Không tồi, thiếu cái đám vô dụng đến cho đủ quân số kia, trông cũng ra hồn đấy.”
“Bớt nhảm đi.” Chú Kim lạnh lùng nói.
“Được.” Kiệt Ngao giang hai tay ra, quanh người xuất hiện một đám sương mù xám xịt.
Mọi người đều căng thẳng, lập tức mở vòng bảo vệ ra.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng, trên không đột nhiên truyền đến tiếng của một vật thể đang di chuyển với tốc độ cao.
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một quả cầu tín hiệu xé gió lao đến, dừng lại ở phía trên Thành Minh.
Loại cầu tín hiệu này thường được dùng trong các lễ mừng hoặc yến tiệc, tác dụng chủ yếu là hiển thị hình ảnh, chiếu lên không trung những chữ cái hoặc hình ảnh đã được thiết kế từ trước. Nó còn có thể căn cứ vào yêu cầu mà tăng thêm hiệu ứng màu sắc ánh sáng, chỉ cần không gặp thời tiết mưa to gió lớn thì hình ảnh này có thể hiển thị liên tục từ 30 phút đến 2 giờ đồng hồ.
Nhưng mà, lúc này tại sao lại xuất hiện loại cầu tín hiệu đó?
Theo tiếng nổ “Bùm”, quả cầu tín hiệu nổ tung, vài vòng sáng lóa mắt nhanh chóng hiện lên, vẽ lên không trung một dòng chữ: [Cường giả giết ma, một tháng sau đối chiến ở Thiên Sơn, dám đến tiếp nhận khiêu chiến không?]
Dòng chữ cực lớn hiện ra giữa không trung, tràn ngập ý tứ khiêu khích.
Tất cả mọi người đều ngẩn người, đây là một phong thư khiêu chiến! Dám khiêu chiến một cường giả lĩnh vực thì khẳng định là đối phương cũng là một cường giả lĩnh vực. Hai cường giả lĩnh vực chiến đấu tất nhiên là không giống bình thường. Nhưng mà “Thiên Sơn” này là ở đâu?
Trong đám đông bắt đầu có không ít người nhỏ giọng bàn luận, dò hỏi lẫn nhau cũng không có kết quả. Hẳn ở đây chỉ có chú Thổ là biết rõ lá thư khiêu chiến này đến từ Thiên Lý. Không ngờ cô lại dùng cách này để giải quyết nguy cơ của thành Minh.
Kiệt Ngao híp mắt, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên không trung, năng lượng vẫn vận chuyển trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau lại có một quả cầu tín hiệu bay tới, nhưng không hề nổ tung, chỉ lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung.
Lòng Kiệt Ngao vừa chuyển, người đã nhảy lên bắt lấy quả cầu tín hiệu trên không. Cầu tín hiệu vừa mới rơi vào tay gã đã lập tức hiển thị một dòng chữ: [Đỉnh núi Ẩn Long khu trọc hóa, không đến không chờ.]
Kiệt Ngao nhìn, thấp giọng cười vài tiếng, sau đó ngửa đầu cười to, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.
“Tốt, rất tốt!” Bàn tay của Kiệt Ngao dùng lực một chút, quả cầu tín hiệu lập tức vỡ thành mảnh vụn. “Khiêu chiến này, tao nhất định sẽ nhận. Tao muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai dám khiêu chiến với tao?”
Nói xong câu đó, gã không thèm nhìn những người ở đây, lập tức xoay người rời khỏi thành Minh.
Gã vừa rời đi, mọi người lập tức ồn ào lên, bàn luận về trận chiến giữa các cường giả này, thậm chí có người còn không sợ chết, muốn đi theo xem cuộc chiến. Đáng tiếc địa danh Thiên Sơn này vô cùng lạ lẫm, không ai biết đó là ở đâu.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc tin tức truyền ra, chỉ mới nửa ngày, toàn thế giới đều biết sắp có một cuộc chiến lớn diễn ra vào tháng sau.
Kênh truyền thông chính thức không đưa tin, nhưng trên mạng đã bàn luận sôi nổi, có người còn đăng hình ảnh của thư khiêu chiến lên. Vô số người đều suy đoán thân phận của người khiêu chiến và vị trí của Thiên Sơn.
“Lợi hại, vậy mà lại có người dùng cầu tín hiệu để gửi thư khiêu chiến, quá ngầu lòi! Về sau tôi cũng muốn làm như vậy.”
“Cậu muốn khiêu chiến ai?”
“Ai nói nhất định phải khiêu chiến, tôi dùng để tỏ tình không được sao?”
“Ý kiến hay!”
“Còn có thể dùng để quảng cáo.”
“Hoặc là có thể….”
…
Thư khiêu chiến bằng cầu tín hiệu xuất hiện để lại ảnh hưởng duy nhất là cầu tín hiệu cháy hàng trong một thời gian ngắn. Vô số dòng chữ lòe loẹt xuất hiện, chiếm đóng không trung, ngay cả thành Thánh cũng không thoát khỏi tình trạng này. Cầu hôn, từ chối, quảng cáo, mắng chửi nhau, truyền bá hình ảnh đồi trụy… đủ loại, ùn ùn kéo đến. Sau, chính phủ không thể không ra mặt, cấm sử dụng cầu tín hiệu với mục đích không bình thường. Dưới lệnh cấm như vậy, tình trạng lạm dụng cầu tín hiệu mới được không chế.
Thư khiêu chiến bằng cầu tín hiệu của Thiên Lý trở thành ‘độc nhất’ vì sau đó không còn có bất kỳ thư khiêu chiến nào có sức ảnh hưởng lớn như vậy….