Hiền Tri Thiên Lý

Chương 147: Chương 147: Chương 142




Y Tác đỡ Thiên Lý, gật đầu đồng ý: “Nhất định. Chúng tôi sẽ ở 18D27 chờ anh.”

Tra Nhĩ cúi đầu nhìn về phía Thiên Lý, ý thức của Thiên Lý đã hơi mơ hồ, cô lôi kéo Tra Nhĩ muốn nói gì đó nhưng vừa tiếp xúc với cánh tay hắn thì thân thể đã bất giác run lên.

Giờ phút này đúng là lúc Thiên Lý suy yếu nhất, linh khí của cô đang vô cùng ít ỏi mà ma khí của Tra Nhĩ thì lại vô cùng dồi dào.

Tra Nhĩ kéo tay của Thiên Lý ra, đứng dậy, xoay người đối mặt với Kiệt Ngao đang trong trạng thái điên cuồng ở bên cạnh, trong mắt đằng đằng sát khí...

Y Tác cõng Thiên Lý trên lưng, sau khi cùng đám người Hoắc Nhĩ Tây trở về tụ tập với Hạ Nhược và Mễ Thụy ở hang động thì liền cùng với mọi người đi ra khỏi Ám Vực.

“Mọi chuyện kết thúc rồi, chúng ta cũng rời đi thôi.” Bên kia, một người đàn ông tóc vàng của đội lính đánh thuê Chiến Sắc lên tiếng nói.

“Cứ bỏ đi như vậy sao?” Một người đàn ông tóc nâu nhìn hai người đàn ông đứng đối mặt kia, hỏi.

“Trận chiến của cao thủ lĩnh vực không phải là thứ chúng ta có thể xen vào.” Người đàn ông tóc vàng nhìn về hướng các thành viên Phỉ Lãnh rời đi, thì thầm nói: “So với hai người đàn ông này thì ta có hứng thú với cô bé kia hơn.”

“Ha ha, lão đại đổi khẩu vị từ khi nào thế.”

“Nói nhiều!”

Mấy người coi như không thấy những thi thể trên mặt đất, vừa nói vừa cười đi xa.

Số người của quân đội là nhiều nhất, bọn họ mang theo tất cả những người có thể cứu được, che chở những người bị thương rút lui khỏi trung tâm Ám Vực.

Trọc khí của Ám Vực có sức ăn mòn rất lớn, nếu như không có trận chiến đột ngột kỳ lại này thì những lính đánh thuê bình thường cũng sẽ không tùy tiện đi sâu vào bên trong. Nêu như bạo động đã tạm thời bình ổn lại thì điều đầu tiên bọn họ cần nghĩ đến là nghĩ cách cứu những người bị thương. Còn về nguyên nhân khiến cho đàn sinh vật trọc hóa có hành động kỳ lạ thì giao cho chuyên gia đi phân tích là được rồi.

Sau khi Hắc Tuyền bị phong ấn thì đám sinh vật trọc hóa vốn tụ tập lại đều giống như mất đi khống chế, chạy tán loạn ra bốn phía, hoàn toàn không phải là đối thủ của các lính đánh thuê.

Một đường tiến lên, những lính đánh thuê sống sót qua tai nạn cuối cùng cũng thoát ra khỏi Ám Vực. Khi bọn họ bước chân vào khu trọc hóa bình thường vậy mà lại cảm thấy vô cùng thoải mái, thần kinh căng thẳng cũng dần thả lỏng.

Bọn họ ngồi tụ năm tụ ba lại một chỗ, chữa thương, tinh lọc, bổ sung thể lực.

Y Tác lấy ba lô của Thiên Lý xuống sau đó cẩn thận đỡ cô nằm xuống thảm. Hoắc Nhĩ Tây xé tay áo trên vai cô xuống, lấy thuốc ra xử lý vết thương cho cô.

Miệng vết thương sâu đến tận xương, mấy dấu tay bê bết máu có vẻ vô cùng chói mắt.

Hoắc Nhĩ Tây nói: “Xương vai của cô bé có dấu hiệu bị nứt, hiện tại băng bó lại trước, đến khi trở về thành thì lại tìm thầy thuốc để chữa trị.”

Y Tác gật đầu, nhìn Thiên Lý nhíu chặt mày, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu. Cô bé này là do cậu mới đến trợ giúp, cuối cùng lại khiến cho cô bị thương nặng như vậy. Phần ân tình này không biết tương lai nên làm gì mới có thể báo đáp được đây.

Đúng lúc này xung quanh truyền đến tiếng rên rỉ đè nén, có mấy người bị ăn mòn quá nặng, đã sắp trọc hóa. Các dị năng giả khác đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn họ, áp lực chờ đợi khoảnh khắc kia đến.

Đối với hiện tượng trọc hóa, bọn họ bất lực không thể làm gì, chỉ có thể nhìn đồng đội của mình mất đi lý trí, cuối cùng bi thương chết trong tay bọn họ.

Lông mi Thiên Lý hơi rung động, mặc dù ý thức còn hơi mơ hồ nhưng cảm giác từ xung quanh đều được truyền đến não.

Cô nhớ tới những người lúc trước đã chết ở bên cạnh Hắc Tuyền, rất nhiều người trong số bọn họ vốn không phải chết, đơn giản và vì Kiệt Ngao mất khống chế nên mới vô tội mà mất mạng. Cô đã nói rằng cô sẽ gánh một nửa tội lỗi của Kiệt Ngao.

Cơ thể cô đột nhiên nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, linh khí lan rộng ra bốn phía, bao trùm tất cả những người ở xung quanh.

Rời khỏi Ám Vực nên sức lực của cô khôi phục một chút, tuy có hơi cố sức nhưng xua tan trọc khí trong thời gian ngắn thì vẫn làm được.

Các thành viên của Phỉ Lãnh cách cô gần nhất thì nhận ra luồng khí ấm áp kia sớm nhất, những năng lượng xấu trên người từ từ biến mất trong ánh sáng nhàn nhạt. Tiếng rên rỉ đau khổ bên tai ngừng lại, khí đen nhàn nhạt bị xua đuổi đi, trong bán kính hơn 200m hình thành nên một không gian trong lành.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía trung tâm vầng hào quang, cô bé kia lẳng lặng nằm trên mặt đất, cho dù toàn thân vô cùng chật vật bẩn thỉu nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng yên bình. Thân thể yếu ớt giống như chứa đựng năng lượng ánh sáng có thể chống lại bóng tối u ám.

Đây là năng lực đặc biệt mà mọi người chưa bao giờ thấy.

“Linh giả.” Không biết là ai hô lên.

Mọi người giật mình lại hơi kích động.

Không ít người ở phía xa đều dựa vào đây, đi vào vòng linh khí, cảm nhận luồng sức mạnh an ủi linh hồn kia.

Trung tâm Ám Vực, bóng dáng hai người đàn ông như tia chớp không ngừng lóe lên.

Cây cối bốn phía đều gẫy cành rụng lá, rung động trong tiếng gió mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Kiệt Ngao bị đá lùi mấy thước, miệng phun ra máu tươi.

Gã ý thức được rằng, ở trong Ám Vực gã hoàn toàn không phải là đối thủ của Tra Nhĩ. Nhưng mà hắn không hề sợ hãi, sống hay chết với gã mà nói thì đều không quan trọng, chỉ có khoảng trống trong lòng là khó có thể bù đắp được.

Chết đi cũng là một loại giải thoát, rất lâu trước kia gã đã chuẩn bị nghênh đón nó. Chết trong tay một cao thủ, không có tiếc nuối.

Khóe miệng Kiệt Ngao tươi cười, trong khi chiến đấu kịch liệt vậy mà ý thức của gã lại vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không bị oán khí ảnh hưởng.

Lẳng lặng nhìn Tra Nhĩ phá vỡ phòng hộ cuối cùng của gã, ngón tay sắc bén đâm vào bụng của gã, giống như một pha quay chậm, đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Kiệt Ngao ngã trên mặt đất, ha ha cười vài tiếng.

Hẳn là sẽ kết thúc đi?

Lúc này đánh cũng đủ sảng khoái! Nếu như vẫn còn sức lực nhất định phải chiến đấu với tên kia đến cùng!

Tra Nhĩ từ trên cao nhìn xuống gã, móng tay sắc bén vươn về phía cổ họng của gã.

Biểu tình của Kiệt Ngao bình tĩnh chờ đợi cái chết đến gần.

Nhưng mà Tra Nhĩ lại buông tay, nhìn gã một cái rồi xoay người bỏ đi.

Kiệt Ngao giận dữ nói: “Con mẹ nó, không phải là mày muốn giết tao sao?”

Tra Nhĩ không trả lời, bóng dáng từ từ biến mất trong bóng tối.

Kiệt Ngao ngồi sụp xuống kết quả động tới miệng vết thương, không nhịn được ho khan. Gã nắm chặt tay, khẽ gầm nói: “Mụ nội nó! Vậy là thế nào? Ngay cả tự tay giết tao cũng không dám sao? Vứt tao ở trong này tự sinh tự diệt?”

Trọc khí ở Hắc Tuyền đúng là mạnh gấp bội so với vùng trọc hóa bình thường, cho dù là cao thủ lĩnh vực, dưới tình huống bị trọng thương thì cũng rất dễ bị trọc hóa.

Vậy sao? Hắn muốn để gã biến thành người trọc hóa?

Kiệt Ngao vô lực ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn lên trên. Cũng được, biến thành người trọc hóa cũng được, như vậy gã không cần phải chịu dày vò nữa, bất luận là giết người hay bị giết thì cũng đều không có bất kỳ cảm giác nào.

Mọi người đã sớm nhập ma thì Ám Vực quả thực là nơi tốt nhất dành cho gã.

Trọc khí theo miệng vết thương ăn mòn từng chút một, toàn thân gã cảm thấy lạnh lẽo, chỉ có một luồng khí ấm áp lưu chuyển trên cổ.

Là Thiên Cơ mà Thiên Lý cho gã, linh khí nho nhỏ ở trong bóng tối mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nỗ lực xua tan trọc khí quanh người gã, như một con thuyền vô lực giữa dòng nước xiết nhưng lại không ngừng nỗ lực vận động.

Kiệt Ngao đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng lẽ tên kia không giết gã là vì cái linh khí này.

Đây là do Thiên Lý cho gã, là hy vọng để gã cố gắng sống sót.

[Chỉ có anh mới có thể khống chế chính mình.] Những lời này vẫn còn vang bên tai.

Tra Nhĩ muốn giết gã, cuối cùng lại thu tay có phải có nghĩa là thực ra Thiên Lý cũng không hoàn toàn bỏ rơi gã hay không?

“Ha ha ha...” Kiệt Ngao che mắt cười to, tia máu đỏ chảy xuống theo khóe miệng....

“Các người là ai?” Lúc này ở một nơi cách Ám Vực không xa, các thành viên của Phỉ Lãnh đứng đối mặt với một đám lính đánh thuê khác.

“Chúng tôi là đội lính đánh thuê Chiến Sắc.” Người đàn ông tóc vàng dẫn đầu nói: “Các thành viên của Phỉ Lãnh, chào mọi người.”

Thành viên của Phỉ Lãnh liếc nhìn nhau, Hoắc Nhĩ Tây hỏi: “Nghe danh Chiến Sắc đã lâu, nếu vậy anh hẳn là đội trưởng Tắc Lạc Á.”

“Đúng là tôi.” Tắc Lạc Á hơi gật đầu.

“Không biết Chiến Sắc nổi danh tìm chúng tôi có việc gì?”

Tắc Lạc Á nhìn về phía Thiên Lý, chậm rãi nói: “Tôi hy vọng các anh có thể giao cô bé kia cho chúng tôi.”

Y Tác nghe vậy thì che chở trước người Thiên Lý, cảnh giác nói: “Các anh muốn làm gì?”

“Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ không làm cô bé bị thương.” Tắc Lạc Á hòa nhã nói: “Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt nhất cho cô bé, so với các anh bị thương chồng chất thì chúng tôi có thể dẫn cô bé về thành chữa trị nhanh hơn.”

“Không cần.” Y Tác không nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Chúng tôi nhận lời nhờ vả của người khác, tuyệt đối không giao cô bé cho bất kỳ ai.”

Tắc Lạc Á híp mắt cười nói: “Chiến Sắc luôn thích tiên lễ hậu binh, nếu như có thể miễn đi xung đột vô ích thì đều có ích cho cả hai bên.”

Sắc mặt các thành viên Phỉ Lãnh đều trở nên khó coi, đây rõ ràng là đang uy hiếp họ.

Bọn họ quả thực không phải đối thủ của Chiến Sắc, có lẽ đối phương chỉ cần dùng hai người là có thể diệt sạch bọn họ. Nhưng cho dù như vậy thì họ cũng không thể giao Thiên Lý ra.

“Ha ha, Tắc Lạc Á thật là có uy phong.” Một giọng nam hùng hậu đột nhiên truyền tới, mọi người nhìn lại thì chỉ thấy một người đàn ông cao to khôi ngô đang bước tới. Trên người lộ ra khí thế của quân nhân, đằng sau còn có hai người đàn ông cũng có khí chất như vậy.

“Thì ra là quân đoàn trưởng Cách Lôi.” Tắc Lạc Á lễ độ nói: “Không ngờ có thể nhìn thấy ngài ở đây.”

Cách Lôi cười cười, quay đầu nói với các thành viên Phỉ Lãnh: “Tôi đại diện cho quân đoàn dị năng số 7 đến tạm thời chiêu mộ bé gái kia, hy vọng mọi người có thể phối hợp.”

Các thành viên của Phỉ Lãnh đều ngây người, không ngờ mục tiêu của quân đội cũng là Thiên Lý.

Cái này không dễ xử lý, quân đội đại diện cho phía chính phủ, không dễ đắc tội.

Tắc Lạc Á cười như không cười nhìn về phía Cách Lôi. Vẻ mặt của Cách Lôi vô cùng bình tĩnh. Thực ra bọn họ đều nhìn thấy bé gái này và một người đàn ông khác đối phó với Hắc Tuyền, đặc biệt là cô bé này còn có linh khí thiên nhiên mà từ trước đến giờ bọn họ chưa từng gặp, có thể xua tan trọc khí, đây đều là hấp dẫn không nhỏ với bất kỳ thế lực nào.

Cách quân đội mua chuộc nhân tài vĩnh viễn trực tiếp thô bạo như vậy, bọn họ không thèm để tâm đến những đoàn lính đánh thuê thông thường.

Y Tác khẽ cắn môi, cương quyết nói: “Bây giờ cô bé còn đang hôn mê, cho dù muốn chiêu mộ thì cũng hy vọng mọi người có thể đợi cô bé tỉnh dậy rồi em ấy sẽ quyết định.”

“Cậu cho rằng cô bé có thể từ chối sao?” Cách Lôi lạnh lùng nói.

“Có lẽ người khác không thể nhưng cô bé này tuyệt đối có tư cách từ chối!” Thiên Lý không chỉ có cao thủ lĩnh vực che chở mà còn nắm giữ kỹ thuật không tầm thường, tương lai nhất định sẽ là một nhân vật lớn. Hai nhóm người trước mắt này tuy có quyền thế, có danh vọng nhưng ở trong lòng Y Tác thì lại không thể sánh bằng Thiên Lý.

Nghe Y Tác nói vậy, Cách Lôi và Tắc Lạc Á hơi sững sờ, tầm mắt lại chuyển qua người bé gái kia, âm thầm suy đoán thân phận của cô.

Một lát sau, Cách Lôi nói: “Bất luận thế nào thì giao cô bé cho chúng tôi chăm sóc là ổn nhất, sức chiến đấu của các người đều giảm xuống, tự bảo vệ mình cũng khó khăn huống chi là bảo vệ cô bé.”

Không đợi Y Tác nói chuyện, Tắc Lạc Á đã lên tiếng: “Quân đoàn trưởng cảm thấy sức chiến đấu của Chiến Sắc có được hay không?”

Cách Lô liếc mắt nhìn Tắc Lạc Á một cái, không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Nếu như mọi người có ý kiến thì có thể trình đơn xin lên cấp trên. Nếu như bên trên truyền lệnh xuống thì mọi người có thể mang người đi. Nhưng hiện tại, quân lệnh là cao nhất!”

Ngữ điệu của Cách Lôi vô cùng kiên quyết, không cho phép ai phản đối.

Trong mắt Tắc Lạc Á lóe lên tia sáng lạnh lẽo, năng lượng khẽ động.

Cách Lôi không hề sợ hãi đối mặt, lúc này, không khí của hai bên vô cùng nghiêm trọng.

Thành viên Phỉ Lãnh bị kẹp ở giữa, tiến không được, lùi cũng không xong, chỉ biết đứng đờ tại chỗ không dám làm bừa mà những lính đánh thuê ở xung quanh cũng chú ý biến hóa ở bên này.

Không khí trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đúng lúc này bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng rít cao vút sau đó một luồng gió lớn quét tới khiến cho mọi người đều phải nheo mắt, hai tay che trước mặt để cản sức gió.

Tốc độ gió càng ngày càng lớn từ từ hình thành nên từng tia gió ngưng tụ lại đảo qua mặt đất, vòng quanh Thiên Lý, quét toàn bộ lính đánh thuê ở xung quanh ra xa.

Trong gió loạn, một đôi cánh to lớn vung lên, một con Ưng Rồng mượn luồng gió để đáp xuống bãi đất trống bên cạnh Thiên Lý.

Nó cúi đầu nhìn Thiên Lý một lúc, nơi cô nằm hình thành một luồng gió nhỏ, nhẹ nhàng nâng cô lên sau đó đặt lên lưng nó.

Ưng Rồng ngửa đầu kêu một tiếng dài rồi vung hai cánh, nó mang theo Thiên Lý bay về phía bầu trời trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Tiểu Lý!” Y Tác trơ mắt nhìn con Ưng Rồng kia dẫn người đi, chỉ có thể hét lên kinh hoàng.

Ba ngày sau, đoàn lính đánh thuê Phỉ Lãnh trở lại 18D27, tập trung trong một căn phòng, nhìn chiếc ba lô đã mất đi chủ nhân kia, biểu tình nghiêm túc.

“Ta phải giải thích với A Phi (tên giả của Tra Nhĩ) thế nào đây?” Y Tác ôm đầu uể oải nói. Không chỉ vậy, Thiên Lý còn cứu mạng của bọn họ, kết quả bị bọn họ liên lụy khiến cho hiện tại không rõ tung tích.

Hoắc Nhĩ Tây vỗ vỗ vai của cậu, bình tĩnh nói: “Chuyện này chúng ta nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm, cho dù A Phi có muốn giết chúng ta thì chúng ta cũng không có một câu oán hận.”

Cảm xúc của những người khác cũng trầm xuống, im lặng không nói gì.

“Trách nhiệm gì vậy?” Một giọng nói lạnh nhạt đột ngột vang lên dọa các thành viên của Phỉ Lãnh nhảy dựng lên.

Tra Nhĩ chẳng biết đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào, hắn nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Các người trở về đúng là quá chậm, em ấy đâu?”

Các thành viên của Phỉ Lãnh đều có vẻ mặt xấu hổ, không trả lời.

Ánh mắt Tra Nhĩ trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi một câu: “Em ấy đâu?”

Y Tác thở sâu một hơi, tiến lên trả lời: “Thực xin lỗi, A Phi, là do chúng tôi bảo vệ không đến nơi đến chốn.”

Tra Nhĩ lập tức túm chặt áo của cậu, kéo cậu lại gần, trong miệng vẫn chỉ nói ra ba chữ kia: “Em - ấy - đâu?”

“Cô bé... Cô bé bị Ưng Rồng mang đi rồi...”

Ưng Rồng? Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Tra Nhĩ, thả Y Tác ra, hắn lấy từ túi áo ra một chiếc máy liên lạc. Bình thường hắn không thích đeo thứ này nhưng Thiên Lý vẫn chuẩn bị cho hắn một cái để đề phòng.

Hắn bấm số liên lạc của Tra Nhĩ, máy liên lạc biểu thị trạng thái đang gọi đi, ít nhất điều này cũng biểu hiện là Thiên Lý đã rời khỏi khu trọc hóa, nếu không thì máy liên lạc sẽ biểu thị trạng thái không thể kết nối.

Y Tác há miệng, vốn định nói rằng bọn họ đã từng thử gọi cho Thiên Lý nhưng không có ai nghe máy. Nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Tra Nhĩ, cậu lại nuốt những lời định nói ra vào.

Gọi vài lần không có kết quả, Tra Nhĩ suy nghĩ một chút, đột nhiên không biết tại sao lại nói với không khí một câu: “Khải, nói vị trí của em ấy cho tôi!”

Các thành viên của Phỉ Lãnh đều cảm thấy rất kỳ quái, hắn đang nói chuyện với ai.

Khải ở phương xa đang thu thập số liệu một lần nữa đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua phía Bắc.

Cùng lúc đó máy liên lạc của Thiên Lý tự động xuất hiện một vầng sáng, bên trên hiển thị ra một tấm bản đồ chi tiết.

Tra Nhĩ yên lặng nghi nhớ trong lòng mà những người khác ở bên cạnh đều cảm thấy không thể hiểu nổi, đây là kỹ thuật tiên tiến gì vậy?

“Đây là đồ của em ấy sao?” Tra Nhĩ nhìn vào cái ba lô ở trên bàn.

Y Tác đờ đẫn gật đầu, thuận tay lấy Tổ Ong ra: “Còn cả cái này nữa.”

Tra Nhĩ sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì xoay người chuẩn bị nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

“Đợi một chút, xin cho chúng tôi xin lỗi một lần nữa, ngày sau nếu có việc gì, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình.” Hoắc Nhĩ Tây đại diện cho Phỉ Lãnh đưa ra lời hứa hẹn.

Tra Nhĩ cũng không quay đầu lại, nhảy một cái, lập tức biến mất tại chỗ....

--- ---

Editor: Thiên Lý và Tra Nhĩ lần thứ hai bị cách xa nhau, nhưng lần này không giống như lần bị lạc trong Ám Vực. Tra Nhĩ sẽ tìm ra Thiên Lý sớm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.