Hiền Tri Thiên Lý

Chương 56: Chương 56: Chương 53




Thành Thánh, được đánh số 1A01, là trung tâm khu 10 phía Bắc, là nơi phồn hoa nhất tinh cầu, tụ tập hàng ngàn hàng vạn dị năng giả, gia tộc như mây, khoa học kỹ thuật phát triển, linh khí dồi dào. Xung quanh thành Thánh có bốn tòa thành bảo vệ quân sử, canh phòng nghiêm ngặt, bất kể ai không phải người của thành Thánh mà muốn vào thành Thánh, đều phải đạt được giấy phép xuất nhập trước, bình thường loại giấy phép này có hạn chế thời gian cho phép ở lại, cần phải xin giấy một lần nữa hoặc là lập tức rời đi.

Thiên Lý bọn họ với tư cách là đội ngũ dự thi tiến vào trận chung kết của giải thi đấu vũ khí, đã lấy được xác nhận xuất nhập đặc biệt, thời gian là nửa năm. Mười mấy ngày trước, trong trận đấu bán kết cuối cùng, Thiên Lý đã thành công rời khỏi ‘khắp nơi không ngừng’, đạt được 100 điểm, mặt khác đã lắp đặt công cụ nhiễu sóng, cũng đạt được thêm 150 điểm cho đội của bọn họ, ngay cả một hai chiêu số này cũng có thể làm ra hiệu quả trong lúc mấu chốt, trọng tài vẫn cho rằng đáng giá được thừa nhận.

Cuối cùng, Thiên Lý bọn họ lấy số báo danh là 3 đi đấu vòng kế tiếp, hai đội trước theo thứ tự là số 22 và số 34. Trên thực tế, đội ngũ có thực lực mạnh mẽ rất nhiều, nhưng mà trong quá trình thi đấu luôn luôn phát sinh sai lầm ngoài ý muốn, kết quả là nhiều đội ngũ hạt giống đều bị loại.

Thiên Lý suy đoán, trong đó tuyệt đối có “công lao” của hai gã dị năng giả kia, bọn hắn có lẽ đã nhận nhiệm vũ khiến một trong hai đội ngũ chiến thắng.

Sau khi vượt qua kiểm tra, Thiên Lý đi cùng đám người Ba Tư Đốn tiến vào nơi được xưng là “Thủ đô mơ ước” – thành Thánh.

Tuy rằng mắt cô không thể nhìn thấy, nhưng trong đầu lại hiện ra một bản đồ kiến trúc phức tạp mà lại thường xuyên thay đổi, đường cong di chuyển, các loại tín hiệu chợt lóe lên, cảnh tượng trong thành thị đương nhiên là một mảnh phồn hoa rực rỡ.

Những đội ngũ tiến vào trận chung kết giải thi đấu vũ khí tổng cộng có 14 đội, đều được sắp xếp ở lại thành Lưu Ly, chỗ này cách trong thành khoảng gần ba trăm dặm, gần biên giới. Địa điểm diễn ra trận chung kết là ở “Diệu ương” cách đây hơn 40 dặm, thời gian bắt đầu thi đấu là nửa tháng sau, nội dung cụ thể của trận đấu còn chưa được tiết lộ, đến lúc đó ba vị đại sư sẽ trực tiếp chỉ đạo và bình phẩm.

Cố Phi vẫn là lần đầu tiên được đến thành Thánh, tâm tình rất tốt, cố gắng lôi kéo Thiên Lý đi dạo phố. Thiên Lý đang cảm thụ linh khí dồi dào trong thành phố này, không đồng ý, hắn đành phải một mình đi ra ngoài.

“Tra Nhĩ, anh cảm nhận được không?” Thiên Lý thở dài, “Đây không hổ danh là thánh địa, có được linh khí nồng đậm như thế, thực sự là được trời ưu ái.”

Tra Nhĩ ngồi dưới đất, sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bàng hoàng.

Thiên Lý không chú ý đến cảm xúc đang biến hóa của Tra Nhĩ, nhắm mắt lại, mở rộng cảm giác, linh khí chuyển động toàn thân, tất cả những lỗ chân lông dường như đều giãn ra, viên ngọc xanh trong lòng bàn tay hình như đang nhảy lên, thỉnh thoảng truyền đến cảm xúc vui sướng.

Không biết qua bao lâu, Tra Nhĩ đột nhiên đứng lên, chậm rãi mở cửa đi ra ngoài, Thiên Lý chỉ cho là hắn muốn dạo chơi ở xung quanh, cũng không lên tiếng ngăn cản. Nhưng mà không lâu sau, Tra Nhĩ vậy mà lại rời khỏi Diệu Ương, đi lên đường phố.

Thiên Lý lập tức đứng lên, vội vàng đuổi theo, khởi động Phiêu phù xa chậm rãi đi theo sau hắn.

Tốc độ của Tra Nhĩ cũng không nhanh lắm, thỉnh thoảng dừng lại nhìn xung quanh, dường như đang xác nhận điều gì?

Ngay từ đầu Thiên Lý cũng đã biết trước khi bị trọc hóa Tra Nhĩ là một dị năng giả cường đại, nói cách khác, hắn có khả năng xuất thân từ thành Thánh. Trước đó khi đi qua nhiều thành thị như vậy, hắn cũng không có phản ứng đặc biệt gì, lần này lại không như vậy.

Tra Nhĩ giống như không có mục đích mà đi tiếp, nhưng phương hướng hắn hướng đến vẫn luôn là trung tâm thành thị.

Thần trí của hắn dường như hơi hoảng hốt, nhiều lần suýt chút nữa đã đụng vào những chiếc xe đang đi, nếu không phải tin tưởng vào năng lực phản ứng của hắn, Thiên Lý gần như đã muốn đi lên trước cứu giúp rồi.

Dòng người qua lại tấp nập trên con đường phồn hoa, bóng dáng Tra Nhĩ tựa như một u linh lộ ra vô cùng cô đơn và mờ mịt, dường như tách biệt hẳn với thế giới xung quanh.

Thiên Lý không hiểu sao lại cảm thấy hơi đau lòng.

Trong thành phố này có nhà và người thân của hắn sao? Nếu có, vậy rốt cuộc đang ở nơi nào? Nếu may mắn tìm được quá khứ thuộc về hắn, người nhà của hắn nguyện ý chấp nhận hắn như vậy sao? Nếu chấp nhận, có phải là đồng nghĩa rằng hắn sẽ phải rời khỏi mình không?

Nghĩ đến khả năng này, một loại cảm xúc tên là hoảng sợ xông lên đầu.

Cho tới nay, đều là Tra Nhĩ đứng ở sau lưng cô, nhìn bóng lưng của cô, không biết bóng lưng của mình có phải cũng cô độc giống như hắn hay không? Lúc ấy hắn nghĩ gì? Sẽ sợ người mình theo sát đột nhiên biến mất sao? Loại lo được lo mất này, như hình với bóng. Trước kia không chú ý, bây giờ lại đột nhiên phát hiện lúc trước bản thân mình không để ý rất nhiều thứ.

Lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiếp tục đuổi theo Tra Nhĩ.

Tốc độ của Tra Nhĩ dần dần nhanh hơn, tung người nhảy mấy cái liền biến mất trong vòng hơn trăm mét, Thiên Lý vội vàng tăng tốc đuổi kịp.

Lúc Tra Nhĩ toàn lực chạy trốn, tốc độ của Phiêu phù xa cũng không thể đuổi kịp nổi, cũng may hắn vẫn luôn ở trong phạm vi cảm giác của cô, tạm thời không cần lo lắng sẽ mất dấu.

Sau hơn một giờ, Tra Nhĩ đứng ở một ngã tư đường sầm uất, ngẩng đầu nhìn một tòa cao ốc cao chọc trời trong mây. Ngay trên cao ốc lắp đặt một màn hình cực lớn, trên đó đang phát ra tin tức liên quan đến gia tộc Duy Tạp Tư – một trong năm thế lực lớn tại thành Thánh, đặc biệt giới thiệu về các tiểu sử anh hùng của thiên tài trẻ tuổi Lai Địch của gia tộc này. Hắn là một trong số ít những dị năng giả cao cấp trẻ tuổi, 3 tuổi đã thức tỉnh dị năng, 14 tuổi hoàn thành tất cả các chương trình học, 16 tuổi tham gia thí luyện nơi biên cảnh, biểu hiện vô cùng ưu tú, sau đó hàng năm luôn dành một nửa thời gian chiến đấu ở địa phương bị trọc hóa, thời gian còn lại thì tham gia vào sự nghiệp của gia tộc cùng với các cuộc thi đấu giữa dị năng giả, danh tiếng liên tục tăng lên, là đối tượng được nhận sự sùng bái của vô số các thiếu nam thiếu nữ.

Nghe tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên trên đường là có thể thấy được.

Thiên Lý quan sát thấy Tra Nhĩ ngây ngẩn nhìn một lúc lâu mà vẫn chưa có phản ứng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lai Địch này có quan hệ gì với hắn?

Vừa mới nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên kinh hãi, cô có thể cảm nhận được trên người Tra Nhĩ đột nhiên toát ra trọc khí, dao động năng lượng cũng có dấu hiệu hỗn loạn.

Xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Lý hơi khẩn trương, dùng cảm giác quét qua bốn phía, sợ có người phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Đây chính là thành Thánh, trọc khí trên người Tra Nhĩ tuy rằng đã bị Kim tiễn hoàn che giấu, nhưng nếu không khống chế được mà tạo thành trọc khí lan tràn, không đến vài phút sẽ có thể bị dụng cụ theo dõi quét được hình.

Thiên Lý lập tức quyết định mang Tra Nhĩ rời đi, vừa mới chuẩn bị hành động, liền kinh hãi phát hiện trọc khí trên người Tra Nhĩ đã đột phá vòng bảo vệ của Kim tiễn hoàn, tràn ra rất nhiều, thậm chí dường như hình thành một vòng bóng tối xung quanh. Người đi qua chỗ hắn tuy không thể nhìn thấy, nhưng đều theo bản năng mà tránh đi thật xa.

Nguy rồi! Bị cảnh báo rồi!

Thiên Lý nhạy cảm phát hiện một tín hiệu cảnh giới chợt lóe lên.

Lúc này, Tra Nhĩ đột nhiên giẫm chân tại chỗ một cái, biến mất ở đó, nhanh như chớp chạy trốn sang một hướng khác.

Thiên Lý lập tức nhanh chóng đuổi theo, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đoán chừng dụng cụ theo dõi đã phát cảnh báo trọc khí cho máy tính rồi, tuy rằng chưa xác định được vị trí của Tra Nhĩ, nhưng đang mở rộng phạm vi theo dõi trong thành thị, nếu như hắn vẫn giữ nguyên trạng thái này, chỉ sợ không bao lâu nữa cũng sẽ bị tìm ra.

Cô phải ngăn lại Tra Nhĩ trước đã, ổn định cảm xúc đột nhiên hỗn loạn của hắn.

Mặt khác, cô vẫn lo lắng Tra Nhĩ sẽ không khống chế được mà công kích người qua đường.

Nhưng Thiên Lý lại một lần nữa đánh giá thấp khả năng tự kiềm chế của Tra Nhĩ, cho dù đã chìm vào sát cảnh giới phát cuồng, hắn cũng không xông vào đám người, mà lại lựa chọn chạy vào một khu biệt thự nào đó tương đối yên tĩnh.

Hắn dừng lại, vịn vào tường, cúi lưng nhè nhẹ run rẩy, móng tay sắc bén đâm ra năm lỗ ngón tay trên tường. Trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đè nén, trọc khí toàn thân bốc lên, dao động năng lượng lúc lặng lúc dậy, lộ ra một loại hơi thở nguy hiểm.

Lúc Thiên Lý đi đến, hắn dường như sắp bùng nổ.

“Tra Nhĩ…” Thiên Lý từ trên Phiêu phù xa nhảy xuống, chậm rãi tới gần Tra Nhĩ.

Lúc chỉ còn cách ba bước, Thiên Lý đưa tay muốn chạm vào hắn, kết quả lại bị hắn mãnh liệt gạt ra, cả người bay ngược ra mấy chục mét, lưng suýt chút nữa bị đụng gãy, cổ họng khô khốc, phun ra một ngụm máu tươi.

“Khụ khụ.” Thiên Lý che miệng lại, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.

Tra Nhĩ nhìn Thiên Lý, trong mắt vốn tối tăm phiền muộn mơ hồ lộ ra chút thần sắc lo lắng, theo bản năng mà đi vài bước tới chỗ Thiên Lý, dừng lại, lại đi thêm vài bước, lại dừng lại, do dự không dám tiến nữa.

“Tra Nhĩ, khụ khụ, anh không biết tôi sao? Tôi là Thiên Lý.” Thiên Lý cố sức đứng lên, giống như an ủi nói.

Thiên Lý? Thiên Lý là… ai?

“Tra Nhĩ…”

Tra Nhĩ? Tra Nhĩ là ai?

Trong đầu hiện lên vài hình ảnh quen thuộc, nét mặt của Tra Nhĩ từ lạnh lùng biến thành mê mang, sua đó dần dần chuyển thành sáng lạn.

Thiên Lý, Thiên Lý, Thiên Lý…

Tra Nhĩ nhanh chân chạy vội tới bên người cô, nửa ngồi trên mặt đất, mạnh mẽ tựa đầu mình vào bờ vai nhỏ gầy của cô, nước mắt không ngăn được chảy dài.

[Thiên Lý, thật là khó chịu, tôi thật là khó chịu…]

“Làm sao vậy?” Thiên Lý chỉ cảm thấy bả vai đột nhiên nặng hơn, sau đó là bị ẩm ướt, sự đau đớn của Tra Nhĩ dường như đang truyền tới rõ ràng, thẳng vào tận tâm hồn của cô, “Tra Nhĩ, nói cho tôi biết, anh khó chịu ở đâu? Vì sao đột nhiên lại không kiềm chế được như vậy? Anh có thể nói chuyện mà, nói cho tôi biết đi, Tra Nhĩ.”

[… Thiên Lý, Thiên Lý…]

Tra Nhĩ càng không ngừng thì thầm tên của Thiên Lý, dường như cái tên này có thể đuổi đi tất cả bóng tối trong đáy lòng của hắn.

“Được rồi, không sao đâu, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh với anh.” Thiên Lý khẽ vuốt đầu của hắn.

Tra Nhĩ ngẩng đầu, tiện tay lau nước mắt trên mặt, lúc này mới chú ý đến máu tươi chảy ra trong miệng Thiên Lý, hắn lập tức giống như một đứa bé phạm sai lầm, không biết làm sao.

Thiên Lý dùng tay xoa xoa, an ủi: “Không sao, tôi không đau.”

Lông mày của Tra Nhĩ xoắn lại, cảm thấy vết máu loang lổ kia rất là chướng mắt, sau một lúc lâu im lặng nhìn chăm chú, hắn đột nhiên cúi người, duỗi đầu, nhẹ nhàng liếm vết máu trên khóe miệng cô.

Thiên Lý ngây dại, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, để kệ Tra Nhĩ liếm sạch vết máu trên khóe miệng cô từng chút một.

Lông mi thật dài thỉnh thoảng sẽ xẹt qua đuôi lông mày của cô, hơi thở của hai người trộn lẫn với nhau, giờ phút này dường như hình thành một thế giới riêng, yên lặng, nhu hòa.

Trọc khí trên người Tra Nhĩ lấy tốc độ cực nhanh mà biến mất, năng lượng cũng dần dần ổn định.

Không sao.

Thiên Lý nhẹ nhàng đẩy Tra Nhĩ ra, gương mặt hơi nóng lên, không được tự nhiên nói: “Đừng thè lưỡi ra liếm bậy, vết máu rửa đi là được rồi, dùng lưỡi liếm không sạch đâu.”

Tra Nhĩ yên lặng nhìn cô, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.

“Vừa rồi rốt cuộc là anh làm sao vậy, đột nhiên lại cuồng hóa, muốn dọa chết người khác sao?” Thiên Lý không nhịn được cốc trán của hắn, trách cứ.

Tra Nhĩ nghiêng đầu, dường như đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi, chỉ là cảm thấy vô cùng đau đớn, cho nên, không nghĩ ra cũng được.

Tra Nhĩ yên lặng gật đầu, quyết định của mình chắc chắn là rất đúng.

“Được rồi, không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về thôi.” Thiên Lý chịu đựng đau đớn trên lưng, níu chặt tay của Tra Nhĩ, chậm rãi đi đến chỗ Phiêu phù xa.

May mắn còn chưa dẫn đến bạo động gì, nếu thân phận trọc hóa nhân của Tra Nhĩ bị phát hiện, vậy thì nguy rồi.

Biến cố vừa rồi của hắn hiển nhiên là do Lai Địch kia tạo thành, về sau nên cố gắng tránh để cho Tra Nhĩ tiếp xúc với mọi thứ về người này, cho đến khi biết rõ thân phận và bối cảnh của hắn thì thôi.

Đang muốn bước vào Phiêu phù xa, vẻ mặt của Thiên Lý đột nhiên nghiêm túc lên, cách đó không xa xuất hiện vài chiếc máy bay, đang lấy tốc độ cực nhanh bay tới chỗ của bọn họ.

Chẳng lẽ Tra Nhĩ vẫn bị phát hiện?

Thiên Lý gắt gao kéo Tra Nhĩ, đã âm thầm dự đoán đến tình huống xấu nhất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.