Hiền Tri Thiên Lý

Chương 67: Chương 67: Chương 64




Người tới đầu tóc bù xù, mặt mũi bình thường, nhưng lại có hơi thở nam tính khắc sâu vào trong ngũ quan, lông mi dày mà rậm, hai mắt mang theo ý cười, lại dường như ẩn chứa ít sắc bén; thân hình cao lớn, quần áo hơi xộc xệch, dưới cổ áo rộng mở lộ ra hai khối cơ bắp rắn chắc; tay phải cầm một quả táo đang cắn dở, trên bao cổ tay trái khảm một vật giống như lệnh bài.

Thiên Lý rất nhanh đã nhận ra, vật này đúng là một kiện linh khí mà cô đã bán ra lúc trước --- Địa Khôn Lệnh*. Cái gì gọi là “Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật”**, người sử dụng của nó là một dị năng giả hệ đất, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh, có thể nhìn ra được một chút từ tư liệu của anh ta cung cấp cho số 108, bản thân anh ta đã có được lực khống chế hàng đầu, năng lượng hùng hậu mà ổn định, chỉ cần vung tay, có thể mở núi phá đất.

(*) làm cho đất nhu hòa

(**) Đất vốn dĩ nhu hòa, người quân tử phải biết lấy đức để đối xử với vạn vật

Mà tác dụng của Địa Khôn Lệnh chính là ---- nạp, dung nạp những tinh hoa của nguyên tố đất được tinh luyện xung quanh bản thân vào trong cơ thể mình. Cứ tiếp tục như vậy, tốc độ tiến hóa có thể nhanh hơn gấp mấy lần, hơn nữa dần dần hình thành bức tường phòng ngự tự nhiên.

Nếu như nói Lôi Liệt có được Tẫn Viêm đao là cao thủ công kích đầy sức bật, vậy dị năng giả có được Địa Khôn Lệnh này chính là người khống chế toàn bộ phương vị trên bàn cờ.

Anh ta đến, làm cho bầu không khí trong nhà hàng sinh ra biến hóa kỳ diệu, mọi người vốn đang khẩn trương dường như cũng có cảm giác được thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Lý kêu: “Tra Nhĩ, buông hắn ra.”

Tra Nhĩ hừ một tiếng, lẳng cổ áo của gã trên tay tới góc tường.

Người tới nhìn nhìn Tra Nhĩ, lại nhìn Thiên Lý một chút, sau đó nói với đám người Tạp Đặc: “Các cậu càng sống càng thụt lùi sao? Sáng mắt ra một chút cho tôi nhờ, người nó có thể đụng vào người nào không thể đụng vào cũng không biết sao?”

Đám người Tạp Đặc không dám thốt tiếng nào ra khỏi cổ họng, lúng ta lúng túng mà núp vào góc.

Người nọ cắn mấy miếng đã hết quả táo, tùy ý ném hột đi, miệng vừa phát ra tiếng răng rắc, vừa vươn tay với Tra Nhĩ, lẩm bẩm không rõ nói: “Chào hai người, tôi là Bách Chiến, hoan nghênh đến thành Nguyệt Hoa.”

Tra Nhĩ lạnh lùng nhìn anh ta, vẫn không nhúc nhích.

Thiên Lý tiến lên một bước, cũng bỏ qua bàn tay đang vươn ra của đối phương, thản nhiên nói: “Chú Bách Chiến, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Chú?” Bách Chiến vội vàng sờ lên mặt của mình, cực kỳ tự nhiên bỏ qua sự lúng túng khi bị người khác hạ thấp mặt mũi (không bắt tay ấy :3), khoa trương nói, “Tôi mới hai mươi bảy, làm sao lại là ông chú được?”

Người xung quanh nghe vậy, đều bĩu môi mà không để lại dấu vết.

Thiên Lý không để ý đến Bách Chiến, mà lại quay đầu đối diện với mọi người trong nhà hàng, nói: “Tôi không được vừa lòng lắm với bữa cơm đầu tiên ở thành Nguyệt Hoa, hy vọng sau này sẽ có thể cải thiện hơn. Chúng tôi vẫn muốn tạm cư trú ở đây một thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo quy củ cần tuân ở đây, đấu võ so tài, không màng sống chết, thật ra cũng rất thú vị.”

Nhiều người đều ngạc nhiên, rất thú vị? Những lời này được nói ra từ trong miệng của một cô bé, làm sao lại cảm thấy quái dị như vậy?

“Hơn nữa,” Thiên Lý tiếp tục nói, “Không nên lấy cái loại ánh mắt bỉ ổi này nhìn chằm chằm tôi lần nữa, nếu không đừng trách tôi chặt đứt gốc rễ* của gã ta!”

(*) gốc rễ: hơi thô bỉ, nhưng nó là cái gì của đàn ông thì mọi người biết rồi nhể? :3

Nói xong những lời này, cô cười yếu ớt xinh đẹp, tựa như dáng vẻ của một loài vật vô hại.

Và mọi người cũng suýt chút nữa lại đi lên trêu ghẹo.

Bưu hãn, con mẹ nó quá bưu hãn!

Nói xong, Thiên Lý cũng mặc kệ biểu tình của những người còn lại ra sao, kéo Tra Nhĩ trực tiếp lướt qua Bách Chiến, nghênh ngang rời đi.

Những người trong nhà hàng lập tức ầm ĩ lên.

“Con nhóc này có phải quá kiêu ngạo rồi hay không?”

“Quả thực là nó đang gây hấn với tất cả những dị năng giả trong thành Nguyệt Hoa của chúng ta.”

“Tao thấy nó đang chán sống thì có, đêm nay tao phải “làm” được nó!”

“Dẹp đi, mày đánh thắng được thằng bên cạnh nó sao? Vừa rồi thằng đó chỉ dùng có một chiêu đã chộp được Tạp Đặc rồi đấy.”

“Đúng đó, không thấy nó còn chẳng để lão đại Bách Chiến vào mắt sao? Đương nhiên là yên tâm vì đã có chỗ dựa vững chắc rồi.”

“Mẹ kiếp, từ lúc nào trong thành lại có con tiểu quái thai như vậy thế?”

“Ừ, đủ mạnh, tao thích. Tao quyết định triển khai hành động theo đuổi, chắc chắn phải đoạt nó vào tay.”

Người xung quanh đều quăng ánh mắt khinh bỉ cho kẻ này.

“Ha ha ha…” Đột nhiên, Bách Chiến cười lớn, vỗ vỗ sau lưng nói, “Thú vị, rất thú vị! Ha ha ha…”

Những người còn lại đều cảm thấy vị lão đại trước mắt này đang tưc điên lên.

Một người hỏi: “Lão đại Bách Chiến, anh không định dạy dỗ bọn chúng một chút sao?”

“Có gì mà dạy dỗ chứ?” Bách Chiến không thèm để ý phất tay, sau đó hô to với bồi bàn ở bên trong, “Lão tử (ông đây) sắp chết đói rồi, nhanh chóng mang đồ ăn lên cho tôi! Còn các cậu,” Chỉ chỉ mấy người xung quanh, “Nên làm gì thì làm đi, đừng có mà lo nghĩ cho lão tử! Còn nữa, đừng có đánh chủ ý gì với cô bé kia, lão tử đã coi trọng rồi đó!”

Mọi người giật mình, đều lộ ra nụ cười xấu xa quỷ dị, tự tản đi.

Đi ra từ trong nhà hàng, Thiên Lý cũng không bình tĩnh như mọi người tưởng tượng, cũng không phải là không để Bách Chiến vào trong mắt. Trái lại, chỉ sợ cô còn hiểu rõ thực lực của Bách Chiến hơn phần lớn những người trong đây. Sở dĩ vừa rồi lại phát ngôn to gan như vậy, chỉ là vì tạo cho mình một chỗ đứng mà thôi. Tại thành Nguyệt Hoa trật tự hỗn loạn này, thực lực đại diện cho tất cả, sợ hãi rụt rè sẽ bị kẻ khác khinh thường, nếu đã khiến người khác chú ý, cũng không cần phải giữ vẻ điệu thấp nữa. Kiêu ngạo thỏa đáng, có lẽ có thể tạo được tác dụng uy hiếp nhất định.

Huống hồ, cô còn cố ý coi Bách Chiến là một cái bia đỡ đạn. Hiển nhiên người đàn ông này có địa vị không tầm thường ở thành Nguyệt Hoa, nếu ngay cả anh ta cô cũng không để vào mắt, như vậy trong lòng những kẻ đã bị khiêu khích cũng sẽ có chỗ cân bằng, đồng thời cũng sẽ biến lửa giận thành tâm tình xem kịch vui. Bách Chiến là dị năng giả hệ đất, mặc dù bề ngoài hào sảng, nhưng tính cách cũng ổn trọng mà độ lượng. Biết rõ điều này, cô mới dám dùng chiêu hiểm mà đánh một cuộc chiến tranh tâm lý nho nhỏ.

Tương lai, rất có thể cô còn phải trải qua các tình huống lục đục phức tạp khó hiểu, phải ứng đối với các cục diện khác nhau ra sao là những thứ cô cần phải học tập.

Một đêm bình an qua đi, hai người Thiên Lý quả nhiên không bị quấy rối chút nào.

Hôm sau, bọn họ tiến vào rừng Trầm Mặc, bắt đầu tìm kiếm quy tắc mới.

Quả thật có không ít quy tắc ở cánh rừng rậm này, hơn nữa còn dồi dào linh khí, và đầy các chủng loại đa dạng. Thiên Lý chú trọng lựa chọn những quy tắc chưa từng thu thập trước kia. Nói chung, những loài thực vật giống nhau thì tác dụng của quy tắc mà chúng tạo thành đều na ná như nhau, trừ phi là có chênh lệch quá lớn về hoàn cảnh địa lý thì thực vật mới sinh ra biến dị.

Vì vậy, Thiên Lý gần như không thu thập lại những quy tắc trên những loài cây giống nhau.

Hai người vẫn đi tiếp vào sâu trong rừng rậm, chỗ đó có một gốc đại thụ mang linh khí hùng hậu lạ thường, giống như một chấm nhỏ sáng chói trong một biển linh khí.

Dừng lại lúc đến gần, Thiên Lý không khỏi sợ hãi thán phục, gốc cây này cao chừng hơn 70m, đường kính thân cây khoảng hơn 20m, vỏ cây xù xì, tràn đầy những khe rãnh bào mòn của gió sương, nhưng vẫn mang vóc dáng cao ngất, cành lá rậm rạp, diện tích mà tàng cây che phủ khoảng gần 500m2, đứng dưới tàng cây, cảm giác như cả người đều vô cùng nhỏ bé.

Càng khiến cho Thiên Lý kinh dị hơn là, trên thân cây này hầu như đều được bao phủ bởi quy tắc văn lộ, là loại cực kỳ lớn mà cô chưa từng thấy qua.

Khó trách cánh rừng này lại có thể tiếp tục chống lại trọc khí, đều do nơi này có một gốc cổ thụ nghìn năm trân quý ---- Hiên Viên Bách.

Thiên Lý đưa tay sờ lên thân cây, hạt ngọc trong lòng bàn tay lập tức truyền đến ý mừng rỡ, cùng lúc đó, linh khí trong người lưu chuyển, dường như sinh ra cộng hưởng cùng gốc Hiên Viên Bách này.

Cô nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận cảm giác dường như được đặt mình trong mây này.

Cùng với biến hóa khi ngâm mình trong linh khí, cảm giác của cô dường như cũng xuất hiện biến hóa kỳ lạ nào đó…

Không biết qua bao lâu, Thiên Lý mở mắt ra, cho dù vẫn chỉ nhìn thấy một màu đen, nhưng lại cảm thấy rất ấm áp.

Gốc Hiên Viên Bách này thật sự rất giỏi, có thể kiên cường tồn tại đến bây giờ, hơn nữa còn tạo nên một quy tắc hùng vĩ như thế. Nếu có thể khắc quy tắc này thành hình, chắc chắn sẽ là một kiện linh khí khiến trời long đất lở. Nhưng mà Thiên Lý lại không muốn chiếm nó thành của riêng mình, gốc cây này là linh hồn, là trụ cột của cánh rừng này, chỉ cần nó còn tồn tại, linh khí của rừng rậm cũng sẽ không giảm đi, hơn nữa sẽ không ngừng thúc đẩy những thực vật khác hình thành những quy tắc mới.

Đây là thứ mà bất kể linh khí nào cũng không thể thay thế.

Nhưng mà, cô có thể vẽ quy tắc văn lộ xuống để làm tư liệu nghiên cứu quan trọng sau này.

Lúc này đã đến gần giữa trưa, Tra Nhĩ chạy vào rừng đi săn, Thiên Lý lập tức bật máy tính lên, ngồi dưới tàng cây chuyên tâm vẽ linh văn.

Đột nhiên, cô dừng động tác lại, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Chú Bách Chiến, nếu như đã đến, cớ sao còn muốn giấu đầu lòi đuôi?”

Thân hình Bách Chiến quỷ dị trồi lên mặt đất, bùn đất đảo lộn, sau khi anh ta đứng vững thì trở về trạng thái ban đầu, dường như chưa từng bị người nào lật qua lật lại.

Thiên Lý đóng máy tính lại, hỏi: “Không biết chú Bách Chiến tìm tôi có chuyện gì?”

Bách Chiến đi đến bên người Thiên Lý, từ trên cao nhìn xuống mà cười nói: “Đã là một tiểu máy móc sư thiên tài với độ hot cao, lại còn là một dị năng giả linh giác với năng lực xuất chúng. Tiểu thư Thiên Lý, không ngờ có thể may mắn gặp lúc này, thật là có duyên.”

Vẻ mặt Thiên Lý không thay đổi, nói: “Chú Bách Chiến không cần khách sáo, nếu có chuyện xin nói thẳng.”

Bách Chiến ngồi xổm xuống, cười hì hì nói: “Thương lượng đi, đừng gọi anh là chú, gọi anh là anh Bách Chiến, hoặc trực tiếp gọi là anh trai được không?”

Thiên Lý đứng thẳng dậy, bắt đầu nhóm lửa, dường như coi anh ta là vật không tồn tại.

“Ây cha, thật sự là không đáng yêu!” Bách Chiến bất mãn thì thầm một hồi, sau đó nói, “Nếu đã như vậy, anh đây nên nói thẳng rồi. Ba ngày sau, anh cùng mấy đồng bọn muốn đi vùng trọc hóa thăm dò thành Long Ngữ, hy vọng em có thể gia nhập.”

“Thành Long Ngữ?”

Bách Chiến gật đầu, giải thích: “Đây là một tòa thành cổ tồn tại trong mấy ngàn năm lịch sử, vốn đã bị chôn vùi dưới đất, biến mất trong thế giới, nhưng sau này do trọc khí xuất hiện, phần lớn thực vật đều chết khô, mặt đất hóa thành cát, tòa thành cổ này cũng do bão cát chuyển dời mà xuất hiện một lần nữa.”

“A?” Thiên Lý có chút hứng thú, hỏi, “Mấy người đã đến chưa?”

“Đến rồi.” Bách Chiến đột nhiên lộ ra biểu tình buồn rầu, “Nhưng rất đáng tiếc là, ngoại trừ ít tác phẩm điêu khắc hỏng ra, bọn anh không phát hiện điều gì cả.”

“Vậy nơi đó còn có gì đáng để thăm dò sao?”

“Không, trên thực tế, lúc đó bọn anh chỉ tiến vào ngoại thành, lại không tiến vào được nội thành. Không chỉ mỗi bọn anh, rất nhiều dị năng giả khác đều nhìn chằm chằm vào đây, nhưng vẫn không thể tiến vào, bởi vì bọn anh hoàn toàn không tìm thấy cánh cửa.”

Thiên Lý kỳ quái nói: “Không có khả năng, anh là dị năng giả hệ đất, hoàn toàn có thể trực tiếp phá ra một lối đi.”

“Trọng điểm là ở đây.” Bách Chiến duỗi một ngón tay ra, chỗ cách đó xa xa hiện lên một khối đất đá, nói, “Dị năng của anh không hề có tác dụng với nó, bởi vì thành Long Ngữ không được xây nên từ đất đá, mà một loại kim loại đặc thù.”

“Kim loại đặc thù?”

“Đúng vậy, là một loại kim loại đặc thù mà anh chưa từng thấy bao giờ, chẳng những vô cùng chắc chắn, hơn nữa còn có thể hạn chế dị năng phát huy ở một trình độ nhất định. Nguyên một tòa nội thành đều xây dựng từ loại kim loại này, vài nghìn năm trước, con người làm sao có thể hoàn thành một công trình to lớn như vậy đây?”

Thiên Lý lộ ra vẻ trầm tư, không đi khảo sát thục tế, cô cũng rất khó mà phán đoán chủng loại của kim loại này. Nhưng lời của Bách Chiến quả thực đã gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.

Rốt cuộc trong tòa thành cổ ngàn năm cất giấu những thứ gì đây?

Thiên Lý nói: “Anh mời tôi gia nhập, là bởi vì linh giác dò xét của tôi?”

“Đúng vậy.” Bách Chiến nói thẳng, “Không dễ để tìm một dị năng giả linh giác, thật vất vả mới gặp được một người, đương nhiên anh sẽ không khách khí. Sao, nguyện ý gia nhập không?”

“Quả thật tôi rất có hứng thú, nhưng trước đó, tôi muốn giao hẹn với anh một điều.”

“Giao hẹn gì?”

“Nếu phát hiện vật phẩm hiếm có gì trong đó, tôi có quyền được chia một phần.”

“Ha ha, đó là đương nhiên!”

“Được, cứ quyết định như vậy đi. Ba ngày sau, tôi với các anh cùng tiến vào thành Long Ngữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.