Thiên Lý tiếp tục cảm giác, nhanh chóng phát hiện vị trí của Lôi Liệt và Liên Hoành, một người ở phòng giam số 5, người kia ở số 17, Tra Nhĩ thì lại không bị nhốt, hắn có thể tàng hình, tự do đi lại, tạm thời chưa cần lo lắng.
Tất cả những phòng giam xung quanh đều nhốt dị năng giả, có mấy người ở trong trạng thái tinh thần đặc biệt không tốt, hiển nhiên là do bị nhốt trong một thời gian quá dài.
Cũng không biết đối phương định xử trí họ thế nào?
Rất nhanh, nghi vấn của Thiên Lý đã được giải đáp.
Trong hai ngày, không một ai để ý họ, cứ giam giữ như vậy, phải tự giải quyết vấn đề ăn uống, mặc cho không chịu đựng nổi, thì muốn xin tha thứ cũng không có cơ hội. Cho đến khi đối phương cảm thấy giam đủ rồi, mới thả người ra, ai không chết thì phải đeo vòng kim loại, người chết thì trực tiếp thiêu hủy. Sau hai ngày, Thiên Lý đã thấy ba dị năng giả tử vong, còn có một số người trở nên điên cuồng. Thật quá tàn nhẫn.
Trong loại phòng giam này ngay cả camera giám sát cũng không có, chắc hẳn là để phòng ngựa dị năng giả hệ điện lợi dụng dị năng để công kích. Nói cách khác, hoàn toàn không thể tìm ra một kẽ hở.
Hiện giờ, Thiên Lý chỉ cảm thấy may mắn, may thay cô mang theo không ít đồ ăn dạng nén, nếu không với tố chất cơ thể của cô, tuyệt đối không sống được quá bảy ngày.
Hai ngày này, Liên Hoành cũng không liên lạc với cô, dường như đang bị ai đó công kích, tinh thần lực vô cùng yếu, không thể gắng cảm ứng tâm linh cự ly xa, cho dù có Truy Hồn cũng không thể đền bù sự tổn hại của tinh thần lực.
Cô vừa nhai nuốt đồ ăn một cách máy móc, vừa cảm giác sự thay đổi xung quanh.
Đột nhiên, cô nói một câu quái lạ: “Tiêu Âm, là anh à?”
Người đàn ông cách cô hai gian phòng thay đổi sắc mặt, hé miệng nói gì đó.
“Tôi không nghe thấy anh nói gì.” Thiên Lý tiếp tục nói, “Nếu anh là Tiêu Âm thì hãy gõ lên tường một cái.”
Người đàn ông nọ quả nhiên gõ một cái lên tường.
“Rất tốt, Tiêu Âm, tôi là Linh, cũng đến từ Ngu Giả.”
Lập tức Tiêu Âm kích động nói gì đó.
Thiên Lý nói: “Đừng kích động, yên lặng nghe tôi nói, lần này theo tôi còn ba người nữa, một người là Xích Cưu, ở phòng số 5, người thứ hai tên là Liên Hoành ở phòng số 17, người còn lại là Kỵ Sĩ, trước mắt vẫn đang ẩn ở ngoài đợi thời cơ.”
Tiêu Âm bình tĩnh trở, khẽ gõ lên vách tường.
Thiên Lý lại hỏi: “Anh bị giam bao lâu rồi?”
Tiêu Âm viết con số 21 lên vách tường.
“Chắc là thức ăn của anh đã tiêu hao khá nhiều.”
Tiêu Âm gõ một cái.
“Anh có biết dị năng giả bị giam bao lâu mới được thả không?”
Tiêu Âm viết ra con số 30.
Cần thời gian dài như thế ư? Thiên Lý cân nhắc một chút, lại nói: “Giờ anh lấy giấy bút ra đi, tôi nói cho anh kết cấu của tòa thành dưới mặt đất này, anh hãy vẽ thành một tấm bản đồ.”
Tiêu Âm lập tức lấy giấy bút trong ba lô ra, ngón tay hơi run. Bị nhốt trong căn phòng khép kín hơn hai mươi ngày, gần như mất hết hi vọng, giờ lại có được cơ hội sống sót, làm sao có thể không kích động đây?
Anh ta cẩn thận nghe lời của «Linh», vẽ từng nét một xuống.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng bản đồ đã hoàn tất.
“Nếu không có gì ngoài dự liệu, anh sẽ được ra sớm hơn những người ở đây một chút, lúc ra ngoài cũng đừng nên phản kháng, cứ nghe theo sự sắp xếp của đối phương, sau đó nghĩ biện pháp liên lạc với Kỵ Sĩ ở ngoài. Phương thức liên lạc là...” Thiên Lý miêu tả cho anh ta biểu tượng ô hoa văn, đây chính là ô biểu tượng đội ngũ* thường dùng trong game của Tra Nhĩ, hắn chỉ cần nhìn một cái là hiểu.
(*) biểu tượng đội ngũ của Tra Nhĩ và Thiên Lý (đội ngũ hoặc tổ đội đều được)
“Sau khi anh liên hệ được thì không cần nói gì hết, chỉ cần đưa vị trị của tôi cho anh ta là được, tôi ở phòng giam số 29.”
Tiêu Âm hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đột nhiên, Tiêu Âm đứng phắt dậy, khẩn trương nói mấy câu.
Thiên Lý nói: “Anh muốn nói gì thì viết ra đi.”
Tiêu Âm lập tức viết một hàng chữ.
Dựa theo nét viết, Thiên Lý có thể nhận ra nội dung: [Vừa rồi tôi nghe mấy người ở ngoài nói hai ngày trước mới bắt được một cô bé, giờ đang chuẩn bị mang người đến cho trưởng quan của chúng. Người chúng nói không phải là em chứ?]
“Đúng là tôi.” Những ngày nay, ngoại trừ cô, trong nhà giam cũng không có cô bé nào.
[Vậy giờ phải làm sao?] Tiêu Âm không kìm được mà lo lắng.
Sắc mặt Thiên Lý lạnh lùng, bình tĩnh nói, “Anh không cần lo cho tôi, nhớ bảo vệ bản thân, lưu ý tình huống xung quanh, tùy cơ ứng biến.”
Cuối cùng, Tiêu Âm chỉ viết bốn chữ: [Chúng đến rồi.]
Không bao lâu sau, một mặt tường trong phòng giam của Thiên Lý từ từ mở ra, bên ngoài có hai gã lính dị năng đang mở vòng phòng hộ.
Một trong hai gã nói: “Quỷ nhỏ, ra đi, vận may của mày đến rồi.”
Mặt Thiên Lý vẫn không cảm xúc, cô đứng lên.
Gã còn lại dùng súng đẩy cô ra ngoài, sau đó bắt đầu cởi trang bị của cô, từ ba lô đến máy tính, rồi đến vũ khí, tất cả bị bọn chúng lấy đi, cuối cùng chỉ còn lại quần áo trên người. Trong quá trình này, hai gã còn bỉ ổi sờ soạng vài cái trên người cô.
Thiên Lý chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Chà chà, không biết sau khi đại ca chơi chán có thể cho chúng ta nếm thử không đây?”
“Mày mơ à? Bị đại ca chơi xong còn có thể sống được ư? Ồ? Lạ nhỉ, nó không phải dị năng giả.” Tên lính nọ đang chuẩn bị đeo vòng kim loại lên người Thiên Lý, song lại phát hiện không có năng lượng dao động xung quanh cô, không khỏi đồng tình nói, “Không ngờ chỉ là một người bình thường, e là cũng không cầm cự được hai ngày đâu.”
Nói xong cũng lười đeo vòng kim loại cho cô.
“Haiz, cái chỗ quỉ quái này, đàn bà còn hiếm hơn cả kim loại, tao sắp nghẹn chết rồi.”
“Thôi đi, không phải mày đã chơi cả đàn ông à.”
“Ha ha, chẳng phải là vì quá chán sao.”
“Nhìn vẻ vô sỉ của mày này...”
Nghe hai gã cười nói không kiêng nể gì, Thiên Lý chợt cảm thấy buồn nôn. Không biết có bao nhiêu người vô tội đã bị mấy tên này sát hại? Đa số những dị năng giả ngoài lòng đất này đều tâm cao khí ngạo, khí phách hăng hái. Nhưng rồi rơi xuống đây, không có lực lượng, không có tôn nghiêm, chỉ đành kéo dài hơi tàn, như cá nằm trên thớt mặc người ta quyết định, quả thực là sống không bằng chết.
Trong lòng Thiên Lý trào dâng lên một cơn phẫn nộ. Bất kể chủ nhân tòa thành dưới lòng đất này là ai, cô quyết không để nó tiếp tục tồn tại!
Xuyên qua mấy hành lang gấp khúc, Thiên Lý bị mang tới gần cầu thang, đi thẳng xuống tầng thứ năm.
Tòa thành ngầm có bảy tầng, tầng dưới cùng là trung tâm thành chính. Tầng ba trở đi đều là khu vực khai thác mỏ, trận địa không gian ở ngay vùng ven tầng thứ nhất; tầng thứ tư là phòng giam; tầng thứ năm hẳn là phân khu tập trung trưởng quan, phòng ở đây sạch sẽ lại tinh xảo, còn có rất nhiều phương tiện giải trí; tầng thứ sáu là phòng tích trữ, kho vũ khí, cũng là… nơi trồng độc nhung.
Quả nhiên, chúng có độc nhung, nhìn diện tích gieo trồng, ước chừng mỗi năm có thể sản xuất được khoảng từ 30-40 trái.
“Trưởng quan Bang Kỳ, người ngài cần đã được đưa đến.” Gã lính báo cáo với máy liên lạc trên vách tường.
Cửa phòng mở ra, Thiên Lý bị đẩy vào trong.
Ở giữa phòng có một tên mặt sẹo cường tráng khoảng độ bốn mươi tuổi đang ngồi, mặt đầy râu ria, dáng vẻ hung thần ác sát đầy đáng sợ.
“Được rồi, bọn bây ra ngoài đi.”
Hai tên lính cúi người rời khỏi.
Tên mặt sẹo nhìn Thiên Lý từ trên xuống dưới, ánh mắt hệt như con sói đói.
“Chà chà, đã lâu không thấy mấy cô bé xinh xắn thế này rồi, xem ra còn chưa khai bao (*) nhỉ? Khặc khặc, tốt, tốt.”
(*) khai bao = bị lấy lần đầu =’’= cái chương nó đen đến thế là cùng
Thiên Lý chán ghét nhíu nhíu mày.
“Tới đây.” Tên mặt sẹo vẫy vẫy tay với cô, cười bỉ ổi nói, “Nếu cô em lanh trí, anh đây sẽ đảm bảo cái mạng này của em.”
Thiên Lý nặng nề bước về phía gã, tim đập kịch liệt, thần kinh kéo căng hết cỡ.
“Rất tốt.” Mắt tên mặt sẹo sáng lên, đưa tay nâng cằm Thiên Lý, khen, “Đúng là vật nhỏ mềm đến nhéo được ra nước, bố đây không đợi được nữa rồi.”
Ngón tay Thiên Lý run nhè nhẹ, dốc sức liều mạng nhịn xuống ý nghĩ muốn chạy trốn.
Tên mặt sẹo bất ngờ ôm lấy cô, cô còn chưa kịp hét toáng lên, toàn thân đã đập xuống giường. Tên mặt sẹo cười lớn, bắt đầu nhanh chóng xé rách quần áo trên người.
Thiên Lý kìm lại sự khẩn trương và buồn nôn dưới đáy lòng, lén lút rút ra một cây châm trong giày bó. Đây là thứ cô giấu đi trước khi bị mang ra, cô biết rõ chúng nhất định sẽ thu trang bị của mình, cho nên vội vàng để lại khí cơ châm trước.
Đây chính là cơ hội duy nhất để cô thay đổi tình thế.
Mặt mũi tên mặt sẹo đầy vẻ không thể chờ được, chỉ cởi quần đã nhảy lên giường, tay gã kéo chân Thiên Lý, rút giày của cô ra, sờ lên từ bắp chân.
Cuối cùng Thiên Lý không thể nhẫn nhịn được nữa, đá cho gã một cước, sau đó ôm lấy cánh tay gã, dùng sức cắn.
Tên mặt sẹo lơ đễnh, vừa đưa tay dò vào trong quần áo cô, vừa cười lớn: “Ha ha, thế này sao? Hơi ngang bướng mới thú vị chứ! Cắn đi, cứ cắn đi, chú đây không sợ đau đâu... Ư...”
Nói được một nửa, ánh mắt đột nhiên rã rời, vẻ mặt cũng chậm rãi trở nên đờ đẫn.
Châm thành công.
Thiên Lý buông cánh tay của hắn ra, buồn nôn ói ra vài miếng.
Trên thực tế, cô đã sớm nghĩ tới khả năng thất bại. Một khi bại, kết quả chờ đợi cô, chính là địa ngục sống không bằng chết. Khi đó cô thà rằng chết cũng không muốn làm *ĩ cho người khác chơi*. Nhưng cô không có đường lui, nếu đã đi đến một bước này rồi, cũng chỉ có thể dốc toàn lực đi tiếp.
(*) =’’= rất đáng tiếc, văn bản viết y xì nguyên như vậy
Cũng may rằng thần may mắn vẫn chưa đi xa, cuối cùng cô vẫn thành công.
“Ngươi tên gì?” Thiên Lý lạnh lùng hỏi.
“Bang Kỳ.”
“Rất tốt, Bang Kỳ, đây là đâu?”
“Thành Nại Mỹ Tư.”
Nại Mỹ Tư (*)? Nữ thần báo thù? Thiên Lý lại hỏi: “Thủ lĩnh thành Nại Mỹ Tư là ai?”
(*) Nại Mỹ Tư , phiên âm tiếng anh nghĩa là nữ thần báo thù.
“Thành chủ Da Lỗ Tát.”
Da Lỗ Tát? Cái tên nghe thật lạ.
“Tòa thành dưới lòng đất này đã thành lập được bao lâu rồi?”
“Không rõ lắm, hai mươi mấy năm trước đã tồn tại rồi.”
“Tòa thành này có dị năng giả không gian sao?”
“Không rõ lắm.”
“Vậy các người khởi động trận địa không gian truyền tống như thế nào?”
“Giữa thành có đầu mối quan trọng khống chế, nhưng tới giờ tôi vẫn chưa từng thấy, tôi chỉ phụ trách tù nhân ở khu vực này thôi.”
Xem ra gã đàn ông này cũng không biết nhiều tình hình bên trong. Thiên Lý đi qua đi lại trong phòng. Cô cẩn thận tính toán nhân số bảo vệ, tầng thứ năm có không đến trăm người; bảo vệ nhiều nhất ở tầng ba trở đi; tầng thứ sáu khoảng năm mươi người, nhân số tầng thứ bảy tuy không nhiều lắm, nhưng đều là dị năng giả cấp cao, khó đối phó.
Mà trong nhà tù chỉ có khoảng 60-70 dị năng giả bị giam, trong đó người còn sức chiến đấu không đến một nửa, nếu tập hợp lại, chưa chắc đã chống lại được binh sĩ.
Mặt khác, ở ngoài quặng còn có hơn tám mươi dị năng giả, vấn đề chính là vòng kim loại trói buộc họ có thể lấy xuống không.
“Bang Kỳ, đồ vật dị năng giả mang trên đầu là cái gì? Có thể lấy xuống không?”
“Đó là vòng cấm ức chế năng lượng, không thể cởi bỏ bằng ngoại lực, phải có chìa khóa tương ứng.”
“Chìa khóa gì?”
“Dụng cụ phá cấm.”
“Ở đâu?”
Tên mặt sẹo đứng lên, đi sang gian phòng bên cạnh. Thiên Lý ngăn cản gã, bên cạnh là phòng kiểm soát, trong có máy giám thị, một khi tiến vào phạm vi giám thị, Thiên Lý sẽ bại lộ. Cô nói với tên mặt sẹo: “Ngươi đi lấy thứ đó tới đây.”
Tên mặt sẹo mang tới một dụng cụ kim loại hình hộp ở bàn điều khiển.
Thiên Lý nhận lấy, hỏi: “Sử dụng như thế nào?”
“Từng mật mã ứng với một cái vòng cấm, nhập mật mã vào là có thể cởi bỏ.”
“Chỗ ngươi có tất cả mật mã không?”
“Có, nhưng tôi không nhớ?”
“Vì sao?” Thiên Lý khó hiểu.
“Tôi đều tùy tiện thiết lập, vốn không có ý giải trừ.”
“Khốn nạn!” Lần đầu tiên Thiên Lý tức giận thế này, đây quả đều là một đám súc vật không có nhân tính.
Kìm chế lửa giận trong lòng, Thiên Lý chuyển lực chú ý sang dụng cụ phá cấm, dùng cảm giác thẩm tách hình thức tín hiệu trong đó. Sau một lúc lâu, trên mặt cô lộ ra vẻ vui mừng: Thật tốt quá, mình có thể phân tích số liệu tín hiệu ở bên trong.
Nhưng có một điểm rất lạ, vì sao thành chủ Da Lỗ Tát kia có thể yên tâm giao dụng cụ Phá Cấm khống chế dị năng giả này cho cấp dưới quản lí?
Thiên Lý đưa ra nghi vấn này với tên mặt sẹo.
“Bởi vì tính mạng chúng tôi nằm trong tay thành chủ, ngài chỉ cần động một ngón tay, cơ thể chúng tôi sẽ nổ tung mà chết.”
Thì ra là thế, đại khái là đạo lý cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm mà thôi.
Hiểu ra điểm này, Thiên Lý không hề lo nghĩ nữa. Cô ngồi trên giường im lặng suy tư, một lát sau, cô ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định.
Đã muốn chơi thì phải chơi cho lớn!
“Bang Kỳ, nghe kĩ này, đợi tí nữa thì ngươi....”