Người Ngu Giả đều quay đầu ra sau, thở dài trong lòng.
Thiên Lý đè nén tâm trạng, tỉnh táo nói với mọi người: “Chúng ta phải mau lên, bầy ong bên ngoài đã coi chúng ta là đồ ăn dự trữ rồi.”
“Em có kế hoạch gì không?” Nặc Á hỏi.
“Lúc đi lên núi, tôi đã kiểm tra đường ray cực hạn quanh đỉnh Thải Vân. Tuy đã qua mấy trăm năm, nhưng chúng vẫn rất chắc chắn, vì vật liệu xây dựng được chọn năm đó đều là vật liệu hợp kim cực đắt, chỉ cần không bị ngoại lực cực lớn tác động vào, duy trì mấy trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.”
“Vậy thì sao?” Nặc Á kỳ quái hỏi, “Hệ thống đã bị tổn hại, năng lượng cũng đã kiệt quệ, chỉ có mỗi một đường ray thì được cái gì đây?”
“Đường ray còn tốt, tức là chúng ta có thể dùng xe động lực trượt thẳng từ quảng trường phía Đông xuống núi.”
“Xe động lực? Không có năng lượng thì mở thế nào?”
Xe động lực đều được hệ thống trung tâm điều khiển, có thể điều chỉnh tốc độ, thay đổi hướng đi, thậm chí có thể biến thành trạng thái hơi mờ, và khiến người trên xe như đang bay vút lên trời cao. Ngoài ra, còn có cánh bay cá nhân và xe treo đứng, nhưng không thể chọn hai phương tiện này, bởi chúng không đủ nhanh, không thể vượt qua tốc độ của bầy ong.
Thiên Lý đi đến bên cửa Đông, từ từ nói: “Tôi có thể tạm thời cải tạo động cơ của xe động lực, khiến nó tự động vận hành.”
Lời này vừa ra, tất cả đều kinh sợ!
Nặc Á ngập ngừng hỏi: “Cải tạo động cơ? Đừng nói vậy, tôi biết rõ em là nhà máy móc, nhưng em có cách trang bị năng lượng bổ sung cho máy móc ư?”
“Thử thì biết.”
Thử? Thiên Lý nói rất tùy ý, còn người nghe lại có cảm giác hỗn loạn. Tuy sớm biết rằng cô bé này rất thần kỳ, nhưng cô vẫn đang không ngừng khiến họ phải lau mắt nhìn lại lần nữa.
Thực tế, Thiên Lý cũng không chắc chắn như cô biểu hiện. Cô đã dùng cảm giác kiểm tra kết cấu xe động lực, khoa học kỹ thuật mấy trăm năm trước rất khác với ngày nay, nếu muốn tiến hành cải tạo trong tình huống này, cần phải dùng đến phương pháp lắp ráp đặc thù và cả vận may nhất định. Cái may duy nhất là, cô có mang trái tim Long Ngữ, có thể giải quyết vấn đề thiếu hụt năng lượng.
Nhưng trước đó, cô phải đi qua quảng trường đầy ong lần nữa.
“Chuyện này nói sau, nếu Linh đã nói vậy, đương nhiên có lý của em ấy.” Nguyên Dã nói, “Linh, tiếp theo phải làm gì? Cần bọn tôi giúp gì không?”
“Bất kể dùng cách nào, thu hút sự chú ý của bầy ong.” Thiên Lý nói, “Để giúp tôi tranh thủ thời gian cải tạo xe động lực.”
“Không thành vấn đề.” Người Ngu Giả và Ám Các cùng lên tiếng. Hẳn họ còn chưa ý thức được, bất tri bất giác mình đã coi Thiên Lý thành thủ lĩnh.
Phía Nam bên ngoài vang lên tiếng nổ mạnh, tia chớp của Nặc Á xuyên qua khe cửa sổ, bốc lên một đám bụi trên đất. Những người còn lại cũng dùng dị năng của riêng mình gây ra hỗn loạn, dù không có bao nhiêu lực sát thương, song cũng rất thuận lợi tập trung phần lớn bầy ong về phía Nam.
Mọi người công kích cũng khiến bầy ong điên cuồng, chúng dốc sức liều mạng va vào cửa sổ đại sảnh, tạo thành chấn động cực lớn. Nếu Thiên Lý không thể cải tạo xe động lực thành công, đại sảnh rất có thể sẽ bị bầy ong công phá. Có thể nói, mọi người đã giao toàn bộ hy vọng sống sót cho Thiên Lý.
Thiên Lý được Tra Nhĩ canh đi xuống, nhanh chóng tháo dỡ xe động lực, loại bỏ hệ thống điều khiển chủ, chỉ để lại mỗi động cơ. Đường ray cố định của xe động lực chạy ngược lên, không cần các trang bị định hướng, đổi tốc độ; giản lược toàn bộ, chỉ cần hoàn thành một lần vận hành coi như là thành công.
Nhưng điều duy nhất khiến người ta lo lắng là, linh kiện của xe động lực đã khá cũ, không còn tốt bằng đường ray nữa. Thiên Lý không xác định được nó có thể cầm cự được bao lâu, nhưng giờ cũng không có thời gian kiểm tra. Ít nhất cô có thể xác định, sau khi cải tạo, xe động lực có thể giúp mọi người rời khỏi đỉnh Vân. Nếu trên đường mà động năng hao hết, hệ lửa và hệ gió đều có thể giúp phanh lại tạm thời.
Bận rộn gần một tiếng, rốt cuộc Thiên Lý cũng thành công cải tạo một chiếc xe động lực hai người đi.
Ấu trùng trong tổ ong bắt đầu phá trứng mà ra, sinh vật trọc hóa các thế hệ sau có sức sống rất mạnh, dù mới sinh ra cũng có lực công kích nhất định. Mà mọi người trong đại sảnh cũng gần đến cực hạn rồi.
Thiên Lý truyền tin cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Tra Nhĩ dùng lĩnh vực canh giữa, tất cả rời khỏi đại sảnh.
Tra Nhĩ chỉ có thể khống chế bầy ong vài phút, chúng có số lượng quá mức kinh khủng, đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của lĩnh vực.
Ngay khi mọi người ngồi hết lên xe động lực, bầy ong cũng thoát khỏi khống chế tuyệt đối của Tra Nhĩ, nhanh chóng đánh về hướng họ.
Nhìn bầy ong đông nghìn nghịt ấy, tất cả đều thấy kinh hồn bạt vía, sau lưng phát lạnh. Họ liều mạng tấn công, trì hoãn dần tốc độ công kích của bầy ong.
Khi tất cả sắp bị bao phủ, sinh ra tuyệt vọng, xe động lực rốt cuộc cũng khởi động. Nó giống một tia chớp, trượt nhanh theo đường ray, uốn lượn quanh quẩn trên không. Cảnh vật xung quanh đều biến thành những vệt sáng, lướt cực nhanh qua trước mặt mọi người.
Bay mạo hiểm như vậy, một đám ông lớn cũng không nhịn được la hoảng lên, tim nhảy kịch liệt theo quỹ tích trượt của xe động lực.
Chẳng trách đường ray này được mệnh danh là Cực Hạn, quả thật quá dọa người! Người có sức thừa nhận kém, không đến hai phút đã nôn thốc nôn tháo.
Theo họ biết, đi hết hành trình ít nhất phải mất mười lăm phút…
Trạng thái chạy điên cuồng như vậy, rốt cuộc cũng để họ thoát khỏi bầy ong đuổi theo không thôi sau bảy phút.
Nhưng giờ phút này, ai cũng không còn tâm tư lưu ý tình huống của bầy ong. Họ đều run rẩy trong gió, không ngừng thét lên chói tai.
Thiên Lý được Tra Nhĩ ôm chặt vào lòng, gió không thổi đến, tốc độ cũng không ảnh hưởng được. Chốt cố định trên người vô cùng chắc, dù có hơi lỏng, cũng còn có đai an toàn bảo hiểm lần hai.
Nhóm Thủy Kính đang chờ giữa sườn núi, thoáng nghe thấy tiếng thét chói tai, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức trợn tròn mắt líu lưỡi lại. Xe động lực chở đầy người bay vút qua đỉnh đầu, rồi lại trượt thẳng sang vách núi bên kia, sau hai, ba phút, lại lao lên từ khe núi hẹp phía dưới…
“Ặc, xem ra họ đều an toàn.” Thủy Kính ngập ngừng mở miệng.
“Vậy ư…” Khóe miệng Bạch Sư giật giật.
Họ quyết định mau chóng xuống núi tụ họp với mọi người.
Lúc sắp ra được khỏi đó, xe động lực vẫn còn phải vòng lên cao một lần nữa.
Thiên Lý biến sắc, phát hiện xe động lực không chịu nổi trọng tải nữa, vật liệu cũ kỹ rốt cuộc đã dẫn đến trục trặc.
Chỉ còn cách lúc rời khỏi một phút nữa thôi, hy vọng nó có thể chịu được. Xuống với tốc độ cao như vậy, tỉ lệ sống còn của họ chỉ còn 50 – 50.
“Không tốt, sắp chệch đường ray rồi!” Thiên Lý hô, “Tất cả sẵn sàng, thành viên hệ lửa, gió và khí từ từ giảm tốc độ rơi của xe động lực xuống.”
Xích Cưu và một vài thành viên Ám Các ở một bên, vận sức chờ phát động.
Xe động lực nhanh chóng trượt khỏi đường ray, mất thăng bằng ngay giữa không trung, lật nghiêng và rơi xuống. Chỉ có mình Xích Cưu có thể hành động, nhưng sức mình anh ta chưa đủ, nên trong thời gian ngắn, họ hoàn toàn không thể điều chỉnh được thân xe, thậm chí không kịp tháo chốt cố định trên người.
Xe động lực sắp rơi xuống đất, nếu không có cách đối phó, ít nhất hơn nửa họ sẽ tử thương.
Nhóm Thủy Kính ở sườn núi thấy vậy, đều hoảng sợ!
Ngay lúc xe động lực chỉ còn cách mặt đất chưa đến 20m, xung quanh bỗng xuất hiện một dao động kỳ lạ, tốc độ rơi xuống của xe động lực chậm lại một cách kỳ dị! Tính cả những người trên xe, bất kể biểu tình hay động tác đều như một pha quay chậm, rành mạch đến từng chi tiết.
Lúc nhóm Thủy Kính đi đến chân núi, xe động lực vẫn đang rơi xuống.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Nhìn xe động lực lơ lửng rơi chậm trước mắt, nhóm Thủy Kính cũng không biết nên lo lắng hay nên cười điên cuồng mới phải.
Họ đứng cách đó không xa, kiên nhẫn chờ xe động lực rơi xuống đất. Quá trình vốn có thể hoàn thành trong một phút, lại kéo dài hơn một phút mà vẫn chưa chấm dứt được.
Bạch Sư không nhịn được, hỏi Thủy Kính: “Đội anh có ai có dị năng kỳ quái như vậy à?”
“Ặc.” Thủy Kính tỏ vẻ không biết.
Liên Hoành thở dài: “Khoảng cách gần như vậy, nhưng tôi lại không thể liên hệ với người trên xe, dường như họ đang ở một không gian khác.”
“…” Những người còn lại im re.
Sau mấy phút nữa, cuối cùng xe động lực cũng thuận lợi hạ xuống đất, nhẹ đến nỗi không bốc lên nổi một hạt bụi, mà vẫn giữ nguyên trạng thái lật nghiêng.
Bỗng vang lên một hồi tiếng kêu sợ hãi, thứ tốc độ chậm kỳ dị đã dừng lại, nhưng người trên xe vẫn còn hoảng sợ. Lấy lại tinh thần, họ phát hiện mình đã an toàn rơi xuống đất, cũng không khỏi lộ vẻ mờ mịt, một lúc lâu rồi vẫn chưa muốn xuống xe.
Thiên Lý im lặng để Tra Nhĩ ôm xuống. Ban đầu cô cho đây là do Tra Nhĩ dùng lực lượng của lĩnh vực, nhưng lực lượng của hắn không thể tác dụng lên chính mình.
Sau đó, cô lại phát hiện dao động năng lượng đến từ túi áo trên người mình, chỗ đó vẫn luôn giấu linh thú nhỏ Tiện Y. Thằng nhóc không có cảm giác tồn tại này rốt cuộc cũng tạo nên sóng gió ngay thời khắc mấu chốt.
Sau này Thiên Lý mới suy ra được dị năng của Tiện Y – giảm tốc đồng bộ. Giảm tốc độ của tất cả những vật thể đang vận động đến khi chúng đồng điệu với nó. Tốc độ hoạt động của nó còn chậm hơn 15 lần so với ốc sên, thật ra không phải nó không muốn động đậy, mà là nó động đậy quá chậm. Chẳng trách nó có thể kéo dài quá trình chỉ có một phút đến tận hơn mười phút!
May mà lần này nó lại phát huy tốc độ phản ứng thần kỳ, nếu không thì thật sự không tưởng nổi đến hậu quả.
Thiên Lý quyết định, sau này nhất định sẽ cho nó ăn ngon uống tốt đầy đủ!