Hiền Tri Thiên Lý

Chương 168: Chương 168: Hắc Tuyền tiến hóa, ma tô vực sâu (6)




Nhóm Thiên Lý lũ lượt bay ra khỏi thành Minh, lại phát hiện đàn thú cũng không xông vào nội thành, mà trực tiếp đuổi theo họ. Đội ngũ rút lui được chia làm hai cánh, một cánh đi hướng chính bắc, một cánh đi hướng lệch đông, mục tiêu chính của đàn thú lại rõ ràng là hướng Thiên Lý.

Bay được mấy ngàn mét rồi, nhưng đàn thú vẫn đuổi theo không bỏ. Một nhóm sinh vật trọc hóa biến dị về tốc độ đã vượt qua họ, chặn ở phía trước.

Nghe tiếng gầm rống lúc xa khi gần, Thiên Lý cắn răng, bỗng chốc thay đổi phương hướng, thoát khỏi đội ngũ, bay theo hướng chính đông.

Vừa rời khỏi đội, máy bộ đàm lập tức vang lên tiếng kêu của đám chú Thổ: [Thiên Lý, cháu làm gì vậy?]

Thiên Lý không đáp, chạy thẳng như bay. Sở dĩ cô làm vậy, không vì gì khác, chỉ muốn chứng thực suy đoán trong lòng.

Theo hướng cô chếch đi, đàn thú đang đuổi đằng sau cũng thay đổi phương hướng, nhanh chóng tập trung đến chỗ cô.

Thiên Lý hiểu rõ, phát chỉ thị: “Tất cả nghe kỹ đây, mục tiêu của đàn thú là tôi, những người còn lại không thay đổi lộ tuyến, tiếp tục rút lui, tôi dẫn chúng rời đi.”

[CMN, em muốn chết à? Lúc này còn định anh hùng gì nữa!] Kiệt Ngao là người đầu tiên tức giận mắng.

Mấy người chú Thổ cũng nói: [Các chú sẽ không bỏ cháu lại, muốn dẫn thì cùng dẫn.]

Nói xong, chỉ thấy trong đội có mấy trăm chiếc xe bay tách ra, theo sát sau lưng Thiên Lý.

Thiên Lý nhíu mày, không nói thêm gì nữa, tăng tốc chạy.

Cảnh họ đào vong được thiên nhãn quay lại, trực tiếp trên mạng. Cư dân rất chú ý tới sự sống còn của thành Minh, quân đội cũng động viên lính tới cứu viện, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, ai cũng biết sự trợ giúp này chỉ là làm hết sức theo số trời thôi, có trốn được kiếp này không vẫn phải dựa vào vận may và thực lực của nhóm Thiên Lý.

Họ chăm chú nhìn vào màn hình, mấy trăm chấm nhỏ biểu thị xe bay đã rời khỏi đội ngũ, dẫn đàn thú như thủy triều theo một hướng khác, không khỏi ngừng thở.

Đúng lúc này, trước Thiên Lý bỗng vang lên tiếng ầm ầm, khói bụi lập tức mù lên, từng bức tường đất đột ngột mọc lên, ngăn trước nhóm Thiên Lý. Họ không thể không kéo chậm tốc độ lại, cẩn thận bay qua chướng ngại.

Thiên Lý có thể dùng cảm giác đi qua dễ dàng, nhưng những người còn lại thì đều bị bụi đất che hết tầm nhìn, tốc độ bay bị ngăn trở nghiêm trọng.

Thấy đàn thú cách họ càng lúc càng gần, tim Thiên Lý cũng càng ngày càng chìm xuống.

Nếu không thể trốn thoát được, vậy liều chết một trận đi! Trên mặt Thiên Lý hiện lên vẻ quyết tuyệt.

Một lần nữa, cô lại thay đổi phương hướng, bay đến một dốc núi có địa thế khá cao. Trên sườn núi là một phiến đất đá khá vuông vức, chỉ có cỏ cây thấp bé, không có đại thụ. Cô hạ xe bay xuống, đồng thời thông báo cho người đứng sau: “Tất cả tới gần tôi, hạ xuống sườn núi, chúng ta nghĩ cách xây một phòng tuyến, xem có ngăn được đàn thú không.”

Những người còn lại nghe vậy, lần lượt hạ xuống bên cạnh Thiên Lý.

Đợi đủ người, Thiên Lý lại nói: “Tất cả hệ đất và hệ kim đi ra, phá núi dựng tường.”

20 – 30 dị năng giả đi tới, dựa nhau thành một hình tròn, năng lượng phun trào, đất bằng rung chuyển, mặt đất vỡ ra, vô số đất đá từ từ tụ lại.

Khống chế phạm vi lớn như vậy cần đủ thời gian chuẩn bị, mà đàn thú chỉ còn cách họ không đến ngàn mét. Thân hình Kiệt Ngao chớp lên, dẫn đầu phóng đến chỗ đàn thú. Thành viên Ngu Giả hiểu ý, cũng theo sát đằng sau, tranh thủ thời gian để xây dựng phòng tuyến.

Thiên Lý phóng linh khí ra, bảo vệ mọi người. Dốc núi này vừa vặn nằm gọn trong phạm vi linh khí của cô.

Trên màn hình internet, cư dân nhìn thấy thú triều phủ kín rừng rậm, điên cuồng lao về phía nhóm Thiên Lý, như một cơn hồng thủy, nhanh chóng vây quanh dốc núi chỗ họ.

Kiệt Ngao đứng trên cao, triển khai toàn bộ lĩnh vực, tiếng rít xông thẳng vào màng nhĩ, vô số bóng đen phóng về phía đàn thú. Giữa đàn thú vốn đều bước bỗng xuất hiện hỗn loạn, chúng ngừng đuổi theo, bắt đầu tự giết lẫn nhau.

Thành viên Ngu Giả và các lính đánh thuê khác nhân cơ bắt đầu tấn công mãnh liệt, diệt gọn toàn bộ làn sóng sinh vật trọc hóa đầu tiên tới gần họ.

Trận chiến vừa mở màn đã lộ uy, khiến người người đang xem trực tiếp đều hoan hô.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, cóc Địa Ngục xuất hiện. Ma khí trên người nó khuếch tán ra như sương mù, cuồn cuộn vọt tới đám Kiệt Ngao.

Họ lập tức lùi về vòng bảo hộ linh khí của Thiên Lý, linh khí cản ma khí ở ngoài, nhưng lại không cản được sức tiến công của bầy thú.

Trên không, trăm ngàn sinh vật trọc hóa vọt tới, uy thế khổng lồ, dường như sẽ nuốt sạch tất cả mọi người trong nháy mắt.

Đang lúc nguy cơ, mặt đất phía trước đàn thú bỗng vỡ ra, xuất hiện một chiếc hố rộng 50 – 60m, không ít sinh vật trọc hóa không kịp né, tru lên, rơi xuống vực sâu.

Thành công xây dựng phòng tuyến! Cả sườn núi bị tách ra bởi một vòng hào sâu, cách xa khỏi đàn thú. Trừ một số dã thú có sức nhảy vọt cực tốt, những sinh vật trọc hóa khác chỉ có thể tạm thời bồi hồi ở biên giới.

Có linh khí của Thiên Lý bảo hộ, họ không phải lo bị ma khí ăn mòn; lại thêm lĩnh vực của Kiệt Ngao áp chế, họ có thể chiếm cứ địa thế, phát động công kích phạm vi lớn với đàn thú.

Song nhân số họ lại quá ít, e là không kiên trì được bao lâu, nhất định phải nghĩ cách khác.

Thiên Lý nói: “Mọi người tìm cơ hội rời đi từ bên khác.”

“Để em chặn hậu?” Kiệt Ngao xùy cười.

Thiên Lý lạnh lùng nói: “Không có mọi người, một mình tôi càng dễ thoát thân.”

“Đừng có lừa người!” Hữu Vọng bĩu môi nói, “Em có lợi hại hơn nữa cũng không ngăn được một đám dã thú như vậy. Muốn vứt tôi xuống để tự đi, tuyệt đối không thể.”

Vô Ảnh duỗi vuốt tán thành.

Những người khác cũng biểu lộ kiên quyết. Khi họ lựa chọn đi theo Thiên Lý, đã sẵn sàng để chuẩn bị hi sinh.

Một lũ bướng đến chết!

Lòng Thiên Lý hơi nóng lên, khóe mắt hơi cay cay.

“Con ma vật kia định làm gì vậy?” Có người hoảng sợ nói.

Mọi người nhìn qua, thấy cóc Địa Ngục bỗng mở miệng rộng, một quả cầu năng lượng màu đen dần dần thành hình trong miệng nó. Hơi thở đông lại, sắc màu u ám không ngừng lóe lên, trông rất đáng sợ.

Tất cả đều dự cảm được nguy hiểm, rối rít mở lồng năng lượng.

Cóc Địa Ngục chỉ hít vào rồi thở ra một cái, vậy mà quả cầu năng lượng lại xuyên qua lồng linh khí, lấy tốc độ cực nhanh vọt tới chỗ họ.

Thiên Lý biến sắc, linh khí co lại, đổi vòng bảo hộ thành lá chắn, tập trung năng lượng phòng ngự.

Hai luồng lực lượng chạm vào nhau, phát ra ánh sáng chói mắt. Quả cầu năng lượng ma khí nổ tung, đảo ngược lại, quét sạch đàn thú; mà Thiên Lý cũng bị chấn động đến bay ngược ra sau. Mình Kiệt Ngao lóe lên, đón chắc cô đang rơi xuống từ trên không trung.

Thiên Lý hộc một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả vạt áo trước.

“Thiên Lý!” Mọi người xung quanh thốt lên lo âu.

Thiên Lý khoát khoát tay, tỏ vẻ không sao. Hai luồng năng lượng có lực trùng kích quá lớn, vượt qua phạm vi chịu đựng của thể chất cô, nên cô mới bị thương.

“Lại tới nữa!” Hữu Vọng kinh ngạc nói.

Lúc này, không chỉ có cóc Địa Ngục đang dồn năng lượng, mà những sinh vật trọc hóa khác cũng dồn dập bắt đầu tấn công.

Nhất thời, một sóng năng lượng che ngập bầu trời, ùn ùn kéo đến chỗ họ.

Họ giơ vũ khí lên, không hề sợ hãi, dũng cảm phản kích.

Thấy sóng năng lượng khổng lồ sắp bao phủ mọi người, một bức tường nước cực lớn bỗng xuất hiện, mạnh mẽ triệt tiêu hơn nửa sức công kích, thành công hóa giải nguy cơ cho họ.

Họ nhất thời không rõ, chỉ có Thiên Lý rủa nhỏ: “Chết tiệt!”

Vốn chia đội làm hai đường rút lui, vậy mà tất cả bọn họ lại đều chạy về cứu viện.

Không ít người thấy xe bay dày trên không trung, không nhịn được hoan hô.

Thiên Lý vuốt vuốt thái dương đang phát đau, âm thầm thở dài. Tốn công tạo cơ hội chạy trốn cho họ, lại bị họ lãng phí!”

“Mẹ kiếp, không trốn nữa, chiến đi!” Kiệt Ngao cười lớn.

“Chiến đi! Chiến đi!” Tất cả cao giọng hưởng ứng.

Ngay lúc chiến ý dạt dào, một quả cầu năng lượng bỗng bắn về phía đội ngũ trên không. Một tiếng “ầm” vang lên, bốn năm chiếc xe bay lần lượt nổ tung, trên không trung xuất hiện mấy ngọn lửa hoa mỹ.

Tiếng hô của mọi người kẹt lại, tất cả đều ngẩn ra.

“Còn đứng đó làm gì?” Thiên Lý dùng giọng nôn nóng hô to, “Tất cả cảnh giác, bắt đầu chiến đấu!”

Họ hoàn hồn, kìm nén sự nặng nề trong lòng, bắt đầu thay phiên tấn công đàn thú mãnh liệt.

Không ít dị năng giả nhảy lên mui xe bay, tác chiến trên không. Họ cẩn thận tránh bị ma khí của cóc Địa Ngục ăn mòn, chia nhau ra bốn phía quanh dốc núi, mỗi người phụ trách một khu vực. Ở giữa, thỉnh thoảng xuất hiện một bức tường nước phòng hộ, ngăn cản nhiều lần tấn công cho mọi người. Đây là bút tích của cường giả lĩnh vực Phất Qua đến từ thành Thánh, không ngờ anh ta cũng lựa chọn trở về nghĩ cách cứu viện nhóm Thiên Lý.

Đang lúc kịch chiến, con mắt của cóc Địa Ngục từ từ xoay mấy vòng, nó bỗng thả mình nhảy lên trên sườn núi cao cao.

Kiệt Ngao chạy nhanh mấy bước, nhảy vọt lên, thân mình như đạn pháo đánh về phía cóc Địa Ngục trên không.

Cóc Địa Ngục bị anh ta đâm đến bay ngược, tứ chi không thể nào dùng sức trên không. Kiệt Ngao thừa cơ túm lấy da thịt nó, lấy gươm sắc cắm mạnh vào người nó.

Cùng lúc đó, ma khí trên người nó cũng bao phủ hoàn toàn Kiệt Ngao.

Cóc Địa Ngục kêu một tiếng chói tai, kéo theo Kiệt Ngao rơi xuống đàn thú, tạo thành một cái hố to dưới đất, bụi bặm bay lên khắp nơi.

“Kiệt Ngao!” Thiên Lý la lớn.

Trong ma khí, một bóng người bật ra, rơi xuống một thân cây. Ngón tay bóp chặt lấy vỏ cây, gương mặt vặn vẹo, khí đen lượn lờ khắp thân thể, người không ngừng run rẩy.

Thiên Lý duỗi hai tay ra, linh khí chạy dọc theo người, muốn đuổi ma khí cho Kiệt Ngao.

Nhưng, cóc Địa Ngục lại một lần nữa đứng dậy, bắn quả cầu năng lượng về phía Kiệt Ngao; đồng thời, những sinh vật trọc hóa xung quanh cũng điên cuồng phóng về phía anh ta.

Kiệt Ngao cười nhẹ, không lùi mà tiến lên, nặng nề rơi xuống đất, quăng gươm dài trên tay ra, trực tiếp dùng nắm đấm vật lộn với đàn thú.

Máu tươi phun ra, liên tục có tiếng xương cốt vỡ vụn.

Kiệt Ngao hoàn toàn bỏ qua việc phòng ngự, như một vị ma thần, vặn chết từng sinh vật trọc hóa cuồng hóa.

Sinh vật trọc hóa vừa đến gần đã bị anh ta giết, thây xác xung quanh anh dần chất thành núi, mà vết thương trên người anh cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Nhưng dường như anh không cảm thấy đau, sức chiến đấu không hề bị suy giảm chút nào.

“Chẳng lẽ anh ta lại bị sát ý khống chế?” Thiên Lý nhíu mày lẩm bẩm, cảm giác ma khí đã ăn mòn anh ta quá giới hạn.

“Em đi mang anh ấy về.” Tả Miện lên tiếng.

“Em cũng đang bị thương khắp người đấy.” Thiên Lý chần chừ nói, “Chắc không?”

“Dù sao cũng phải thử ạ.” Tả Miện nhìn Kiệt Ngao đang chiến đấu đẫm máu giữa bầy thú, vẻ mặt bình tĩnh.

“Khả năng Kiệt Ngao đã lâm vào cảnh giới giết ma, em phải thật cẩn thận.”

Tả Miện gật gật đầu, lấy ván bay ra, nhanh chóng bay vào trong bầy thú.

“Phụt!” Kiệt Ngao bỗng hộc một ngụm máu, lưng anh bị một cây gai gỗ đâm trúng, mũi gai đầy máu thọc xuyên qua ngực.

Kiệt Ngao xoay người, đấm con thú trọc hóa sau lưng bay ra vài mét, sau đó trở tay nắm lấy gai gỗ, dùng sức rút ra, máu tươi lập tức phun ra như suối. Hai mắt anh đỏ lên, bỗng cầm gai gỗ đâm vào một con thú trọc hóa đang tấn công mình.

Cư dân đang xem trực tiếp trên internet, bị rung động mạnh bởi sự dũng mãnh của Kiệt Ngao, họ không nhịn được mà run lên, máu nóng trong cơ thể sôi lên.

Thiên Lý lại thấy căng thẳng, cô phát hiện thương thế của Kiệt Ngao đã quá nặng, e là đã nỏ mạnh hết đà.

Mà lúc này, Tả Miện lái ván bay vừa lúc đuổi tới. Một tay cậu nhấc cổ áo Kiệt Ngao lên, một tay nắm chặt cần ván, lượn một vòng trên không trung, vừa né sóng năng lượng xung quanh, vừa tiến về sườn núi.

Kiệt Ngao được tiếp về thuận lợi, Tả Miện đặt anh nằm xuống đất.

Thiên Lý ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy tay anh, đuổi ma khí đi.

Kiệt Ngao bỗng mở mắt ra, hơi mệt mỏi cười nói: “Thiên Lý, lần này, tôi không bị mất khống chế, ý thức của tôi vẫn luôn rất tỉnh táo.”

“Anh đã làm rất tốt, thật sự rất tốt.” Ngón tay Thiên Lý run nhẹ, cô cảm giác được hơi thở của sự sống trên người Kiệt Ngao đang dần trở nên yếu đi.

“Ha ha.” Kiệt Ngao muốn cười to, lại bị máu tươi trong cổ họng làm sặc, anh ho mạnh vài tiếng, nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, lẩm bẩm: “Nếu mười mấy năm trước, tôi có thể khống chế được bản thân, vậy người thân của tôi đã không bi ai chết trong tay tôi rồi.”

Vẫn nhớ rõ năm ấy, lúc mình được kiểm tra có dị năng, người nhà nở nụ cười kiêu ngạo và vui sướng, họ làm một bữa tiệc thịnh soạn chúc mừng anh, thậm chí gọi cả anh trai đang công tác ở thành phố xa xôi khác về nhà.

Người nhà đắm chìm trong vui sướng, mà không hề biết dị năng của anh đáng sợ đến cỡ nào. Ngay cả chính anh cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Cuối cùng, một bữa tiệc gia đình vui vẻ, đã biến thành một bi kịch.

Khi tỉnh táo lại, đập vào mắt anh là một sắc máu đỏ đến ghê người, và vẻ mặt chết không nhắm mắt của người nhà…

Còn sống, quá mệt mỏi.

Tội ác, nhuộm đen con người anh.

Sợ hãi sự sống, cũng sợ hãi cái chết; muốn tồn tại, cũng muốn tử vong.

Hai mắt Kiệt Ngao nửa mở đầy bất lực, anh lẩm bẩm: “Vô số u hồn đang đòi mạng tôi, cuối cùng tôi cũng sẽ trở thành một trong số đó, không cần phải gánh tội ác trên lưng nữa.”

“Tử vong, đối với anh là một cách để giải thoát; cho nên anh phải tiếp tục sống, để chuộc tội cho chính mình!” Tiếng Thiên Lý lạnh lùng vọng vào tai anh.

“Chuộc tội?” Kiệt Ngao đang dần mê man, bỗng trở nên tỉnh táo hơn. Nhìn gương mặt sạch sẽ của Thiên Lý, trong ánh sáng hơi trắng, nó chợt trở nên thật thánh khiết.

Kiệt Ngao cười, từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại.

Sống, không phải để chuộc tội, mà để được cứu rỗi.

Bởi, trên cõi đời này, có cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.