Tra Nhĩ tay cầm ma khí Huyền kích, hai mắt nhắm nghiền, tinh tế cảm nhận biến hóa của từng tia năng lượng xung quanh.
Bỗng nhiên, hắn mở mắt, ảo ảnh phân thân đang sắp thành hình cách đó không xa ngừng giữa không trung, Tra Nhĩ không thèm để ý đến, bóng hắn chớp lóe, vọt đi hướng ngược lại, chạy vòng quanh một khối đất trống. Giữa cát bay đá chạy, trong bóng khói xám xịt, dần dần hiện ra một bóng người – rõ ràng, đó là bản thể của Tác Đặc.
Mắt Tra Nhĩ lóe sáng, cách không, hắn chém xuống.
Quanh mình Tác Đặc hiện lên những gợn sóng năng lượng, anh lập tức nhanh chóng lui ra sau, muốn né đi lần tần công thứ hai của Tra Nhĩ.
Tra Nhĩ cũng không tiếp xúc với cơ thể anh, nhưng lồng ngực anh vẫn trúng một đòn nghiêm trọng, anh bay ngược ra mấy chục mét, rơi thẳng xuống vực sâu.
“Tác Đặc!” Tra Nhĩ hô to, nhảy vọt lên, vươn tay túm anh ta lại.
Đúng lúc này, Hắc Tuyền phun trào ma khí, hình thành một cơn lốc xoáy trên không, nhanh chóng và điên cuồng lao tới Tác Đặc giữa không trung.
Trên mặt Tác Đặc lộ vẻ dữ tợn, miệng lớn tiếng gào thét.
Tra Nhĩ hạ xuống đất, phát hiện năng lượng trong cơ thể Tác Đặc rất hỗn loạn, cơ bắp toàn thân anh phồng lên. Hắn lập tức ý thức được, Hắc Tuyền đang cưỡng ép cải tạo thân thể anh, tăng thực lực của anh lên.
Tra Nhĩ nổi giận, rõ ràng cơ thể của Tác Đặc bây giờ đã không thể chứa được lực lượng cường đại đó, cưỡng ép cải tạo sẽ khiến anh nổ banh xác mà chết.
Hắn cắn răng, cơ thể căng cứng, tóc dựng lên theo năng lượng phun trào, khí đen quấn quanh người, gân xanh nổi lên, như một ma vương.
Áp chế!
Hắn điều động tất cả lực lượng của mình, vừa bảo vệ Tác Đặc, vừa chống lại Hắc Tuyền.
Lấy Tác Đặc làm trung gian, Tra Nhĩ và Hắc Tuyền bắt đầu tranh đoạt quyền điều khiển, trọc khí ở toàn bộ Ám vực đều bị điều động.
Ma khí của Hắc Tuyền điên cuồng tuôn ra, kèm theo tiếng rít chói tai, như biển gầm dâng lên từ bốn phương tám hướng, lấy tốc độ cực nhanh, đảo qua khắp toàn cầu.
Linh thực run rẩy, không khí đục ngầu, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, ngột ngạt và đè nén.
“Trọc khí biến chất rồi…”
Ngồi xếp bằng ở nơi giáp ranh giữa linh – trọc, Khải từ từ vươn tay, cảm nhận gió đục thổi qua đầu ngón, nhìn phương xa, số liệu trong mắt chớp nhanh.
Mình cậu gầy gò, quần áo tả tơi, làn da khô sạm và sần sùi, hai má lõm vào, xương cốt nổi lên, như một lão già gần đất xa trời. Nếu không có đôi mắt có thần ấy, thì nhín thoáng qua, trông cậu chẳng khác gì một bộ thây khô.
Từ khi Hắc Tuyền phá tan cấm chế, bắt đầu tiến hóa, cậu đã chìm vào trong chuỗi tính toán điên cuồng, gần như đạt đến tình trạng không ăn không uống.
Cậu không có cảm giác đói, cũng không có các loại xúc vui buồn yêu ghét của người bình thường, nhưng cơ thể cậu lại không thể thoát ly những điều này; dù đại não vẫn đang rất tỉnh táo, nhưng cơ thể đã đạt đến mức cực hạn.
Trong mắt cậu, chỉ có quy luật vận chuyển và sự biến hóa của năng lượng.
Cậu đã tính ra vận mệnh của cả Áo Đắc Lạc trong mười năm sau. Trọc khí sẽ ăn mòn cả thế giới, những sinh linh tự nhiên sẽ đi đến đường cùng.
“Diệt thế?” Khải từ từ nhắm mắt lại, dừng tính toán.
Thật ra, cũng không phải do cậu ngừng, mà là sức sống của cậu đã hao sạch, năng lượng sắp khô kiệt, như Áo Đắc Lạc của mười năm sau, không còn chút nhựa sống.
Trừ phi… trừ phi lại có biến số xuất hiện.
Người Khải còng xuống, lẳng lặng ngồi nơi đất hoang tĩnh mịch, sau lưng là rừng rậm thưa thớt tàn lụi, trước mặt là mảnh trời trọc hóa mênh mông.
Đại não sống động lần đầu tiên ngừng vận chuyển, mấy chục giây cuối, cậu không muốn suy nghĩ bất kỳ chuyện gì.
Trong gió đục, cơ thể của Khải, bắt đầu từ tứ chi, dần dần sa hóa, từng làn bụi mịn bay theo gió đục, lóe sáng, vẽ ra từng suối sao trên không.
Sau mấy chục giây, chỗ cũ chỉ còn lại một bộ quần áo rách rưới quay cuồng trong gió.
Cậu sống tại nơi xa ngút ngàn, không ai biết; cậu ra đi chốn chân trời góc bể, không ai hay.
Tương lai mà cậu tính ra không phải là chắc chắn; đến tận giây cuối cùng, cậu vẫn đang chờ mong biến số xuất hiện.
[Vệ Thiên Lý, Bàn Lạc Ấp, thật sự rất muốn nhìn tương lai của hai người…]
Thiên Lý bất giác quay đầu sang một hướng, dường như có hơi thở quen thuộc nào đó đã biến mất.
Nhưng rất nhanh, cô lại chuyển sự chú ý về chiến trường.
Ngay phút vừa rồi, gió đục có biến động lạ, không khí trở nên trầm trọng, sinh vật trọc hóa xung quanh bỗng yên tĩnh lại.
Trong lòng mọi người đều sinh ra một dự cảm: Mưa gió sắp đến.
Đột nhiên, cóc Địa Ngục ngẩng đầu, cất tiếng ré dài, vô cùng chói tai. Lập tức, tất cả sinh vật trọc hóa đều gào thét theo, tiếng gào mang theo một nhịp điệu nào đó, chấn động khắp phía.
Mọi người che tai lại, mặt mũi vặn vẹo, ngay cả những người đang xem trực tiếp cũng xuất hiện cảm giác khó chịu khác nhau.
Tiếp đó, xe bay trên trời như bị mất khống chế, lần lượt rơi xuống, dù người điều khiển có liều mạng cầm giữ, chúng cũng chỉ rơi chậm lại.
Liên tiếp vang lên những tiếng kêu sợ hãi, những tiếng nổ mạnh, họ lâm vào hoảng loạn, bối rối không biết làm sao.
Sắc mặt nhóm Thiên Lý đại biến, dự cảm không ổn xảy đến, họ mở vòng phòng hộ, các dây thần kinh banh ra, cảnh giác theo dõi biến hóa xung quanh.
Lúc này, cóc Địa Ngục dừng rít, trong con mắt khổng lồ bốc lên khói đen mù mịt.
Một luồng ma khí dày đặc khuếch tán ra khắp phía, cây rừng xanh tươi dần dần chìm ngập trong ma khí.
Ma khí cuồn cuộn như mây đen, tuôn về phía nhóm Thiên Lý. Cả bầu trời đều trở nên tối tăm âm u, như một vực quỷ, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, khiến tay chân ta phát lạnh, lòng sợ hãi đến tột đỉnh.
Trọc khí biền chất có nồng độ vượt qua linh khí do thực vật sản sinh, mọi nơi đều gặp phải sự tấn công mạnh nhất của gió đục và thú triều, tình thế rất nguy hiểm.
Trong bóng tối, một vầng sáng nhạt lấp lóe, lấy Thiên Lý làm trung tâm, vòng linh khí dần dần mở rộng ra ngoài, cố gắng bao phủ tất cả mọi người.
Nhưng, ma khí của cóc Địa Ngục có tốc độ ăn mòn quá nhanh, bất kỳ ai bị ma khí của nó quấn lấy, đều chìm trong hỗn độn, đừng nói là phản kích, ngay cả phòng ngự cũng khó mà làm được.
Sinh vật trọc hóa thừa cơ, không kiêng nể gì mà thu gặt tính mạng của các chiến sĩ, hưng phấn lao về dốc núi chỗ Thiên Lý.
Các thành viên Ngu Giả như Nặc Á, Xích Cưu, Liên Hoành đều lâm vào nguy hiểm, các chú cũng liên tục bại lui, những người quen khác cũng lần lượt bị thú triều điên cuồng nuốt mất.
Linh khí bị ma khí áp chế, trên đất bằng u ám, chỉ còn ánh sáng lập lòe nơi dốc núi Thiên Lý.
Vô số người nhìn thấy cơn sóng đen như tận thế này, không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
“Mày đã làm những gì?” Tra Nhĩ gầm thét.
Hắn cảm nhận được – một cách rất rõ ràng – lực lượng của Hắc Tuyền đang tăng lên, mà năng lượng trong cơ thể hắn cũng tăng theo.
Đại lượng ma khí trào ra, tạo thành sức ăn mòn mang tính áp đảo, linh khí toàn Áo Đắc Lạc đều đang nhanh chóng tiêu hao.
Có thể nghĩ, tình cảnh của Thiên Lý chắc chắn đang rất không ổn, một mình cô có lẽ còn có thể chống cự được sự ăn mòn của ma khí, nhưng những người khác thì sao? Thiên Lý sẽ bỏ mặc những người khác ư?
Nghĩ tới đó, thân mình Tra Nhĩ run rẩy, nhưng hiện tại hắn đã không thể lùi bước, nếu không Hắc Tuyền sẽ càng thêm không kiêng nể gì.
Hắn cắn chặt răng, trong mắt bốc lên hai ngọn lửa đen nóng rực.
“Ha ha ha ha…” Trong cổ họng Tra Nhĩ vang lên tiếng cười lạnh trầm thấp.
“Ta mới là vua của Ám vực! Lực lượng Hắc Tuyền, nhất định phải làm việc cho ta!”
Tra Nhĩ nổi giận gầm lên, thất khiếu* đều chảy máu tươi, năng lượng xung quanh bạo động, trong bạo động, ma khí của Hắc Tuyền hoàn toàn hỗn loạn…
(*) thất khiếu: hai mắt, hai lỗ mũi, hai tai, miệng
Thiên Lý chỉ cảm thấy khó thở, dường như mình đang chìm xuống đáy nước, tứ chi bất lực, da đầu mơ hồ đau đớn.
Lần đầu tiên, cô cảm nhận được lực lượng cường đại như thế của ma khí, nó cường đại đến mức làm cô rung mình.
Nhưng đồng bạn bên cạnh vẫn đang liều mạng bảo vệ cô, nên bất kể ra sao, cô cũng không thể buông tha.
Cô không tin linh khí tràn ngập sức sống sẽ thua bởi thứ ma khí chỉ mang đến tử vong.
“Tới đi! Cho dù chết, cũng không thể bị chúng mày đồng hóa được!”
Tóc Thiên Lý bay lên, trong đôi mắt không tiêu cự ánh lên hào quang chói lòa.
Hai luồng lực lượng đồng thời phun trào, bài xích lẫn nhau, lại cũng dẫn dắt lẫn nhau.
Đến khi cực hạn, toàn thế giới --- ngừng lại.
Ngay lúc ma khí sắp bao phủ vòng linh khí, hết thảy xung quanh Thiên Lý đều ngừng lại.
Không khí đình trệ, âm thanh biến mất, tất cả động tác của mọi người đều bị dừng lại.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Thiên Lý dùng cảm giác quét qua bốn phía, nhưng thậm chí ngay cả hơi thở lưu động cũng không thể cảm nhận được. Thế giới vốn ồn ào hỗn loạn, bỗng trở nên tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình cô.
Ban đầu cô tưởng là Tiện Y đã sử dụng trì hoãn đồng bộ, nhưng hết thảy xung quanh không phải đang “chậm”, mà là hoàn toàn “ngừng” lại, năng lực của Tiện Y cũng không đủ để bao trùm một khu vực lớn như thế.
Như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở nơi đây?
Vì sao chỉ có mình cô không bị ảnh hưởng?
Chẳng lẽ có cường giả giúp đỡ? Hay là Tra Nhĩ đã trở về?
Thiên Lý cảm giác đại não tối sầm lại, đây là dấu hiệu của việc thiếu dưỡng khí. Cô hít sâu, nhưng không tài nào hít vào chút dưỡng khí nào.
Lực lượng trên thân từ từ xói mòn, cánh tay giơ lên cũng trở nên càng ngày càng nặng.
Đúng lúc này, lòng bàn tay trái bỗng hơi nóng lên, viên ngọc vốn yên lặng hơi rung động.
Thiên Lý cả kinh, đang định xem xét, ai ngờ viên ngọc đó – vậy mà không có bất kỳ dấu hiệu gì – tróc ra từ lòng bàn tay, rơi thẳng xuống đất.
“Không!!!” Thiên Lý kinh hãi, vội vàng đưa tay ra đỡ, lại không kịp, viên ngọc xuyên qua kẽ ngón tay, rơi xuống đất.
Thiên Lý cảm giác được một nỗi khủng hoảng to lớn ập đến trong đầu. Tín niệm lớn nhất để cô sống trên thế giới này, là thủ hộ sinh mệnh nhỏ bé trong lòng bàn tay trái. Đây là đứa bé linh mạch tương liên* với cô, dù không thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vui buồn giận hờn của bé. Bởi có bé tồn tại, cô mới có dũng khí tiếp tục sống.
(*) linh mạch tương liên: câu gốc là “huyết mạch tương liên” = “máu mủ ruột thịt”, nhưng đồng chí bé con này không tính là chảy chung dòng máu với Thiên Lý, mà là chảy chung dòng linh khí ~> “linh mạch tương liên”
Nhưng bây giờ, viên ngọc xanh ấy lại tróc ra! Chẳng lẽ đã đến lúc đứa bé ra đời?
Thiên Lý đang định dùng cảm giác tìm viên ngọc vừa rơi xuống, lại không ngờ đại não bỗng nhói lên, cảm giác --- hoàn toàn biến mất, cô triệt để chìm vào bóng tối.
Không chỉ vậy, tứ giác của cô – khứu giác, xúc giác, thính giác, vị giác, tất cả đều biến mất.
Cô như đang đứng trong vũ trụ chân không, ngoại trừ tư duy còn đang hoạt động, không còn bất kỳ cảm giác gì khác.
Thiên Lý hô to, lại không biết mình có đang hô ra tiếng không.
Thế giới tịch diệt, chỉ có sự trống rỗng.
Chẳng lẽ cô đã chết rồi sao?
Chết như vậy ư?
Không, cô không muốn chết! Ít nhất không phải chết lúc này. Cô muốn nhìn con của mình, muốn đợi Tra Nhĩ bình an trở về, muốn biết đồng bạn có thể vượt qua nguy cơ này không… Cô vẫn còn rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm…
Ai có thể nói cho cô, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Nhưng bất kể cô hô như thế nào, đều không có một lời hồi đáp.
Chưa từng bất lực như thế bao giờ, như một con thú bị vây nhốt, trong gần sát tuyệt vọng, ý thức của Thiên Lý hoàn toàn chìm vào bóng tối…