“Thái Lặc, phát thanh đi, yêu cầu hành khách trong vòng 2 phút tới ngồi thật ổn định, nhanh
chóng cài đai an toàn.” Thiên Lý vừa cảm giác hết thảy xung quanh vừa
nói với Thái Lặc.
Thái Lặc phục hồi tinh thần lại, lập tức tiến hành phát thanh.
Thiên Lý cũng không để ý tới hắn nữa, chỉ chuyên chú đến tình huống vận hành
của cả con tàu con thoi, sau khi khởi động hình thức chiến đấu, lớp bọc
ngoài tàu con thoi hiện ra một tầng hào quang bảo hộ, theo tốc độ càng
lúc càng nhanh hơn, nó giống như một viên sao băng xẹt qua bầu trời đêm, lóe ra ánh sáng chói mắt.
Mọi người ở bàn điều khiển ngơ ngác
nhìn một màn này, đều nín thở tập trung chờ đợi nó hạ cánh, hoặc là...
rơi xuống và hủy hoại.
Tốc độ vẫn đang liên tục tăng lên, thần
kinh của đám người Kiều Trì đều ở trong trạng thái bị kéo căng như dây
đàn, tim gần như phải tạm ngừng đập. Bọn họ ở trong phòng điều khiển,
chỉ có thể nhìn thấy một màu tối đen ở xung quanh, hoàn toàn không biết
Thiên Lý xác định phương hướng như thế nào.
2 phút sau, tốc độ
ngừng tăng lên, bắt đầu duy trì ở vận tốc tốt nhất. Thiên Lý khởi động
trình tự hạ cánh, thân tàu con thoi nghiêng xuống một góc 30° phi thẳng
đến điểm hạ cánh trên đất liền. Lấy tốc độ như vậy mà hạ thẳng xuống,
tàu con thoi chắc chắn sẽ đi lên đường giao thông hạ cánh, đụng đến bức
tường kiến trúc ở xa xa kia.
Bọn người Kiều Trì nhịn không được đứng dậy kêu lên, hai tay gắt gao bám chặt ở ghế tựa, nhắm mắt chờ đợi thần chết gọi tên.
Trung úy Lai Tư mắt thấy tàu con thoi hạ xuống thẳng hướng bàn điều khiển,
kinh hãi đến ngay cả mệnh lệnh tránh né cũng quên truyền xuống.
Hiện giờ tàu con thoi ngay cả rada cũng không có, tất cả mọi người trong
phòng điều khiển đều giống như bị mù, chỉ có thể dựa vào bàn điều khiển
và đèn dẫn đường trên lối đi để phân rõ phương hướng. Nhưng cứ cho là
như thế, tốc độ tăng lên cũng đồng nghĩa là gia tăng khó khăn trong thao tác. Chỉ một sai lầm nho nhỏ thôi, tàu con thoi liền có khả năng không
thể khống chế được nữa.
Giống như hiện tại, tàu con thoi không hạ cánh xuống đường giao thông, ngược lại nhằm vào phía bên phải bàn điều khiển.
===== Chú thích với các bạn tí xíu =====
_ Ở đây Lăng dùng hai cụm từ “bàn điều khiển” và “phòng điều khiển”, mạn phép giải thích với các bạn một chút:
+ “Bàn điều khiển” có hai nghĩa:
` (1) chỉ phòng điều khiển trung tâm, nơi mà trung úy Lai Tư đang điều khiển
` (2) chỉ cái bàn có công tắc nút bấm v.v… ở trước mặt Thiên Lý mà cô dùng để điều khiển tàu con thoi
+ “Phòng điều khiển”: chỉ dùng để chỉ phòng điều khiển ở trên tàu con thoi nhé ^^
===== Mời các bạn đọc tiếp =====
Trung úy Lai Tư nắm chặt bàn tay, dường như đã chấp nhận chờ đợi chờ đợi vụ nổ mạnh phát sinh.
”Chuẩn bị tốt chưa?” Thiên Lý hỏi một câu.
Đám người Kiều Trì kinh hồn bạt vía nhìn nàng, còn chưa kịp hỏi cái gì, liền cảm thấy thân thể nhất tề nghiêng về một bên...
Tàu con thoi vậy mà tiến hành chuyển hướng 360° với tốc độ cao, ở không
trung biểu diễn một màn vũ điệu xoay tròn theo gió, lấy bàn điều khiển
làm trung tâm, xoay quanh để hạ cánh, tốc độ mang theo dòng khí thật
lớn, hình thành một cơn lốc xoáy, gào thét động trời.
Cùng lúc
đó, tiếng cảnh báo kịch liệt của máy tính vang lên, năng nguyên liên tục tiêu hao, đường sống và chỗ chết triển khai giao chiến ngay tại khoảnh
khắc nháy mắt ngắn ngủi này.
Tất cả mọi người thấy một màn này
đều ngây dại, khói lửa phảng phất đẹp mắt sáng rọi trên bầu trời đêm
kia, liều lĩnh liên tục làm từng cái động tác yêu cầu kỹ thuật cao.
Sau khi hoàn thành vòng cuối cùng, năng nguyên rốt cục hao sạch, tàu con
thoi vừa vặn dừng lại trên đường giao thông. Không có năng nguyên ra
sức, nó chỉ trượt đi hơn ba trăm mét, nhẹ nhàng dừng ngay trước bức
tường của kiến trúc.
Thời cơ hạ cánh và khả năng đo độ cao xoay quanh là quá mức tinh chuẩn!
Người trên tàu con thoi đồng thời giống như bị hư thoát (hạ đường huyết do
mất máu và nước), ngã tựa vào ghế, sau đó lại òa lên từng đợt reo hò
kinh ngạc và mừng rỡ.
Thành công!
Thiên Lý nhắm mắt lại, thần kinh vừa rồi kéo căng gần như muốn đứt rốt cục đã buông lỏng được xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay to đột nhiên dán lên trán của nàng, động tác như
là đang an ủi của Tra Nhĩ làm Thiên Lý nhịn không được mỉm cười.
Sau khi tàu con thoi thành công hạ cánh, nhân viên cảnh giới vốn đang chờ
lệnh ở sân tàu con thoi tại 1C01 lập tức xuất động, bọn họ mắc vòng năng lượng xung quanh tàu con thoi, chỉ để lại một cửa ra, đây là vì phòng
ngừa Lang Chu thừa dịp hỗn loạn mà đào thoát.
Sau khi hết thảy
được chuẩn bị và sắp xếp ổn thỏa, Trung úy Lai Tư phát thanh thông tri
cho mọi người trong tàu con thoi rời xa cửa khoang tàu, sau đó phái
người phá vỡ cửa, hộ tống từng hành khách bên trong ra khỏi tàu.
Song đám người Thiên Lý lại không di chuyển, bởi vì bên ngoài phòng điều
khiển nơi nơi đều là mạng nhện, không có người thanh lý lối đi, bọn họ
ngay cả muốn đi ra cũng bất lực.
Thời gian chờ đợi cũng không lâu lắm, gần ba mươi phút sau, nhân viên cứu hộ liền tiến vào phòng điều
khiển. Khiến người ta giật mình là, trung úy Lai Tư vậy mà lại tự mình
đến .
Hắn trước tiên nói với đám người Kiều Trì: “Biểu hiện của
các anh tôi đều đã thấy hết, vô cùng ưu tú, hơn một ngàn người trên tàu
con thoi nhờ vào các anh mà còn sống. Sau khi trở về tôi nhất định sẽ
ghi công cho các anh.”
Đám người Kiều Trì lộ ra sắc mặt vui mừng, tầm mắt lại nhất tề dừng trên người Thiên Lý, trong lòng bọn họ đều
biết rõ ràng, người có công chân chính là cô bé thần kỳ bên cạnh này.
Trung úy Lai Tư cũng nhìn Thiên Lý, mỉm cười nói: “Tiểu thư Thiên Lý, tuy
rằng đã biết về sự thần kỳ của con, nhưng khi nhìn thấy bản lĩnh thực sự của con vẫn làm cho ta cảm thấy khâm phục, con đã sáng tạo ra một kỳ
tích trong lịch sử của tàu con thoi dân dụng.”
”Trung úy quá khen, chỉ là may mắn mà thôi.”
Chỉ là may mắn? Trung úy Lai Tư từ chối cho ý kiến, cười cười, lại nói:“Hẳn là con đã rất mệt rồi đi, ta đã cho người chuẩn bị phòng thật tốt
cho mọi người. Chờ mọi người nghỉ ngơi xong, lại xử lý việc khác, công
tác giải quyết tốt hậu quả ở nơi này liền giao cho bọn ta đi.”
Thiên Lý gật đầu, dưới sự hộ tống của bảo vệ ra khỏi tàu con thoi.
Chờ Thiên Lý đi rồi, trung úy Lai Tư tự mình kiểm tra phòng điều khiển của
tàu con thoi, hư hao quả thật rất nghiêm trọng, không có rada cung cấp
số liệu chuẩn xác, cô bé kia chỉ dựa vào bộ não của mình liền tính toán
ra tốc độ chính xác và điểm rơi sao? Càng khiến người ta cảm thấy kinh
dị là, cô bé còn ở trong thời gian ngắn như vậy sửa chữa số liệu sang
hình thức chiến đấu, từ hình thức tổ hợp thành hình thức khống chế cá
nhân, lấy sức của một mình mình hoàn thành một lần hạ cánh quá mức mạo
hiểm. Cô đã làm như thế nào đây? Dị năng giả linh giác thực sự lợi hại
như vậy sao?
Không chỉ có như thế, một đứa nhỏ chỉ mới mười một,
mười hai tuổi, thế nhưng lại có được sự quyết đoán, dũng cảm và trí tuệ
mà ngay cả những người trưởng thành cũng khó có được!
Đó là một thiên tài! Trung úy Lai Tư khẳng định trong lòng.
Thiên Lý đã không còn tinh lực đi quan tâm người khác có phản ứng như thế
nào, nàng vừa vào phòng liền gục ở trên giường, ngay cả chút hơi sức để
tắm rửa cũng không có, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Tra Nhĩ
sửa lại tướng ngủ của nàng, giúp nàng sửa lại chăn, đứng cạnh giường suy nghĩ một lúc, lại lật chăn lên, cẩn thận cởi giày giúp nàng, kết quả
phát hiện nếu không dùng lực thì không thể cởi ra được, liền vươn móng
tay xé giày thành hai nửa. Quần áo trên người Thiên Lý cũng có đãi ngộ
giống y như vậy, may mắn là hắn vẫn còn để lại đồ lót cho nàng.
Sửa lại chăn một lần nữa, Tra Nhĩ mới vừa lòng, vù vù vài cái liền cởi sạch sẽ quần áo trên người, thành thạo chui vào bên người Thiên Lý, đem nàng ôm vào ngực, bình yên nhắm hai mắt lại.
Ngày hôm sau, Thiên Lý
ngủ thẳng đến hơn mười một giờ, khi nàng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy
Tra Nhĩ ở bên cạnh nhìn nàng chằm chằm không dời mắt.
Thiên Lý nói: “Chào buổi sáng!” Lập tức liền phát hiện quần áo trên người mình nát bấy, giày cũng bị phân thây.
Nàng che cái trán, lấy tay đâm đâm vài cái vào mặt Tra Nhĩ, tức giận nói:
“Tra Nhĩ, đến khi nào thì anh mới có đủ kiên nhẫn mặc và cởi quần áo?”
Tra Nhĩ cúi đầu nghĩ, đột nhiên từ trong chăn lấy ra một khối vải quơ quơ trước mặt Thiên Lý.
Thiên Lý không nói gì, nhận ra khối vải này đúng là quần lót – người bạn nhỏ của Tra Nhĩ.
Nàng nhanh nhẹn giật lấy khối vải rách ném ra thật xa, sau đó đứng lên, ra lệnh nói: “Đi, đi tắm rửa đi.”
Tra Nhĩ vui vẻ nhảy dựng lên, nâng Thiên Lý vọt vào trong phòng tắm.
Bọn họ có thói quen cùng nhau tắm, mỗi lần đều đùa rất vui vẻ. Tra Nhĩ
dường như đem điều này làm thú vui của chính mình, đặc biệt thích cảm
giác Thiên Lý lau người cho hắn.
Không chút suy nghĩ vấy bẩn nào, hết sức đơn thuần mà yêu thích.
Hai người một thân nhẹ nhàng khoan khoái dùng cơm xong, dụng cụ liên lạc
của Thiên Lý liền vang lên, là từ người giám hộ Bá Ân của nàng.
“Thật tốt quá, con không sao cả!” Bá Ân thấy có người bắt máy, khẩu khí liền giống như buông lỏng.
“Có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi xem tin tức mới, có một chiếc tàu con thoi gặp sự cố trên đường,
suýt chút nữa rơi xuống và hủy hoại, còn có mười mấy người tử vong.” Bá
Ân nói “Tuy rằng biết con không lên chiếc tàu con thoi kia, nhưng ta vẫn không nhịn được mà lo lắng.”
Thiên Lý im lặng một lát, trả lời: “Nếu bác đang nói đến LEO1317, vậy thì đó đúng là con tàu con đón.”
“Cái gì?” Bá Ân vốn bình tĩnh nghiêm túc giờ đây cũng khó giấu được sự kinh
sợ, nói: “Con đón con tàu kia? Tại sao con lại lên chiếc tàu đó? Con
không sao đấy chứ?”
“Con không sao” Thiên Lý cười cười, “Chỉ hơi mệt một chút thôi, còn lại thì đến một vết trầy ta cũng không có.”
“Vậy thì tốt rồi.” Bá Ân vừa nghĩ đến, lại nói “Con chờ ở đấy, ta phái người đến đón con.”
“Không cần đâu ạ, từ 3B14 đến 1C01 cần tới mấy ngày, ngày mai con liền đổi sang con tàu khác, trực tiếp đi đến 3B14.”
Ở 1C01 có các tàu con thoi hành trình ngắn đi thông đến các nơi khác, không giống như ở khu vực cấp D, mọi đường đi đều cố định.
“Được rồi, nhớ cẩn thận, có gì nguy hiểm gì nhớ nói cho ta biết, cho dù không kịp tham gia trận đấu cũng không sao cả, quan trọng nhất là an toàn của con.”
“Con biết rồi, cám ơn Bá Ân tiên sinh đã quan tâm.”
Chấm dứt trò chuyện. Thiên Lý vừa mở ra kênh tin tức, lại vừa tìm kiếm hành
trình và thời gian cất cánh của các tàu con thoi trên máy tính.
“…. Số LEO1317 từ 1D15 đi đến 2A01 sau khi trình diễn một màn mạo hiểm đã
hạ cánh ở 1C01 vào đêm qua. Theo thông tin được lộ ra từ vài hành khách, một số thành viên của một dong binh đoàn nào đó không để ý đến lệnh
cấm, vụng trộm đem sinh vật trọc hóa vào con tàu, kết quả là không bảo
quản tốt, khiến cho sinh vật trọc hóa trốn thoát, tiện đà phá hư năng
nguyên bên trong con tàu, làm cho hơn mười hành khách vô tội tử vong,
trong đó bao gồm trưởng tàu và bốn người điều khiến. Lúc ấy năng nguyên
của con tàu bị hao tổn nghiêm trọng, các dụng cụ xảy ra trục trặc, dưới
tình huống không có trưởng tàu và người điều khiển, năm duy tu sư trên
tàu nhận nhiệm vụ trong lúc nguy hiểm, mà người chỉ huy lại chỉ là một
cô bé mười một mười hai tuổi…”
“Hơn mấy trăm người chứng kiến quá trình hạ cánh giống như một vũ điệu lóa mắt của họ…”
“Bọn họ đã sáng tạo một kỳ tích chưa từng có từ trước đến nay…”
......
Cùng lúc đó, ở trung tâm thành Thánh, có một số người cũng thu được báo cáo
liền quan về sự cố của tàu con thoi lần này, trong đó cường điệu trình
bày biểu hiện xuất sắc của Thiên Lý.
Chỉ huy kiên định, năng lực
học tập thuộc hạng cực tốt, tính toán ra phương án ứng đối trong một
thời gian ngắn, tạm thời sửa chữa số liệu chiến đấu, ở thời điểm năng
nguyên sắp tiêu hao hết hoàn thành việc hạ cánh… Tất cả những điều này
vậy mà lại đều do một đứa trẻ làm được. Đây là chuyện khiến người khác
không thể tin được đến mức nào.
Rất nhanh, thân phận của Thiên Lý cũng bị điều tra ra.
“Vì sao cô bé này không có tiến hành thí nghiệm điều tra dị năng?” Một
thanh niên tóc vàng nghiêm mặt nói “Tất cả những đứa nhỏ hàng năm đều
được tiến hành kiểm tra đo lường, tại sao lại không có bất cứ thông tin
nào của cô bé này được ghi lại?”
“Chẳng lẽ thân phận của cô bé
này là giả?” Một thanh niên tóc đen khác đoán, lập tức lại lắc đầu,
“Không thể nào, chúng ta đã điều tra rất cẩn thận, thân phận của cô bé
này không có điểm nào đáng ngờ cả.”
“Việc này tạm thời không nhắc tới, trước nên tiên liên lạc với người giám hộ của cô bé này ở 8D02 yêu cầu lập tức đưa cô bé chuyển vào khu vực cấp B. Một dị năng giả có trí
lực cao cấp, ở thời điểm nhỏ tuổi như vậy đã biểu hiện ra trí lực cao
đến thế, thật sự là một thiên tài hiếm có, không thể để nàng bị mai một ở khu vực cấp D.”
“Được, tôi lập tức đi làm.”
Thanh niên tóc vàng sờ sờ Trí châu trên tay, nhìn ảnh chụp trên tư liệu, lộ ra biểu tình hứng thú.
Cô bé dường như là tới tham gia Giải đấu chế tạo vũ khí, có lẽ sẽ có cơ hội để gặp mặt…..