Hiền Tri Thiên Lý

Chương 96: Chương 96: Khe núi Hoan Nhạc khủng bố (4)




Phút chốc, không khí giữa hai bên trở nên căng thẳng. Mà ngay lúc này, bầy kiến phía sau đã thong thả di chuyển lên mấy chục mét.

“Đừng nhiều lời nữa, Sa Hạt, chúng ta đi thôi!” Băng Xà cất bước định nhanh chóng rời khỏi đây.

“Nếu mấy người không muốn sống nữa thì cứ việc đi tiếp.” Tiếng Thiên Lý lại truyền tới.

“Ý cô là sao?” Sa Hạt lạnh lùng hỏi

Thiên Lý chỉ nói hai chữ: “Khói độc.”

Trên đó là dốc Thiêm Tiệm Hải (chia trời và biển) nổi tiếng của đỉnh Thải Vân, với vô số hang động tự nhiên, sau khi được nhân công đào thông qua, du khách có thể đến và đi xuyên qua núi, trải nghiệm khoái cảm cực hạn.

Ban ngày, Thiên Lý còn cảm giác được ở đó có vài sinh vật trọc hóa qua lại, nhưng đến tối thì không còn một vật sống nào cả. Điều này rất bất thường, phải biết rằng có rất nhiều sinh vật thích hoạt động vào ban đêm. Nếu không phải thấy bầy kiến đột nhiên dừng bước, cô cũng sẽ không lưu ý đến tình huống đặc biệt ở trên.

Nếu trong lúc chạy trốn mà lại cắm đầu chạy vào giữa một khu vực đầy khói dộc, thì kết quả chỉ có một: toàn quân bị diệt.

Chỉ có thể nói người âm thầm thiết kế việc này rất nham hiểm, mục đích cuối cùng của gã ta không phải là thu hút bầy kiến, mà là muốn đưa mọi người vào giữa khói độc.

“Khói độc?” Không chỉ đám người Ám Các sững sờ, mà cả thành viên của Ngu Giả cũng cảm thấy kinh dị.

Thiên Lý trả lời: “Mấy người còn nhớ ghi chép về dốc Thiên Tiệm Hải không? Giữa sườn dốc có sinh trưởng một dải nhung Dạ Quang lớn, đến đêm sẽ lóe ra ánh sáng màu trắng bạc nhàn nhạt giống như bầu trời đầy sao, du khách ngồi tàu con thoi xuyên qua đó, tựa như đang chậm rãi bước đi trong trời sao của vũ trụ.”

“Vậy thì sao?”

“Cây nhung Dạ Quang có một đặc tính, đó là khi trời vừa tối sẽ ‘hô hấp’.” Thiên Lý tiêp tục nói “Vào ban đêm chúng sẽ tỏa ra một mùi thơm mê người, trong mùi thơm đấy lại có độc tố, nên không thể hít vào quá nhiều. Mà đây lại chỉ là đặc tính của chúng trước khi bị trọc hóa thôi.”

“Ý của cô là nhung Dạ Quang ở dốc Thiên Tiệm Hải đã biến thành ma thực?”

“Tôi chỉ biết một điều là ngay cả bầy kiến trọc hóa cũng không dám mạo hiểm tiến vào thôi. Thú trọc hóa bình thường không phải đối thủ của bầy kiến, bởi vì số lượng kiến ấy đủ để giết chết phần lớn thú trọc hóa cao cấp, nên tôi cũng không cho rằng chúng đang sợ một loại thú nào đó.”

Nghe vậy, ai nấy cũng đều lộ vẻ trầm tư.

Thiên Lý dừng lại một chút, nói tiếp: “Giờ các anh tin tưởng tôi, không tiến về phía trước nữa, hay vẫn muốn kiên trì mạo hiểm?”

Các thành viên Ám Các đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Sa Hạt nói: “Tiếp theo cô có kế hoạch gì không?”

“Sa Hạt, anh tin tưởng lời cô ta nói sao?” Băng Xà không nhịn được ngắt lời.

“Suy đoán của cô ấy có độ tin cậy rất cao, chúng ta không thể mạo hiểm.” Sa Hạt trả lời, “Mặt nạ phòng độc thô sơ của chúng ta không thể bảo vệ chúng ta hoàn toàn, một khi hít phải quá nhiều khí độc, rất khó để chắc chắn rằng có bị nguy hiểm đến tính mạng hay không.”

Băng Xà mấp máy miệng, im lặng.

Sa Hạt lại hỏi: “Bầy kiến ở ngay phía sau chúng ta, nếu ta đứng yên một chỗ, nhất định sẽ bị chúng bao vây. Linh, kế hoạch của cô là gì?”

“Đổi tuyến đường, chúng ta sẽ đi vòng qua sườn núi, băng qua chiếc cầu treo.”

Lần này không ai có ý kiến gì, mọi người không trì hoãn nữa, cùng nhau nhảy xuống đài quan sát, chạy như điên về phía chiếc cầu treo.

Trước khi đi, Thiên Lý nhân lúc không ai chú ý, lặng lẽ thu lại “Nguyên Chi 50” trên vách đá (linh khí thử độ ô nhiễm của không khí, xuất hiện ở chương “Rừng rậm nửa trọc hóa”). Trước đó chỉ là suy đoán của cô, nhưng đến khi dùng linh khí này, cô có thể chắc chắn rằng trên đó có khói độc. Cảm giác quét qua diện tích sinh trưởng của nhung Dạ Quang, cô có thể phỏng đoán đại khái phạm vi có khói độc. Nhất định không thể đi qua dốc Thiên Tiệm Hải, nhưng nếu đi qua cầu treo, trực tiếp xuyên qua đường hầm tiến thẳng vào trong thành thì được.

Dốc Thiên Tiệm Hải thực chất là một ngọn núi độc lập lơ lửng giữa vách đá, tức là “núi trong núi”. Du khách có thể ngồi phi thuyền xuyên qua vách đá vào thành, hoặc có thể đi bộ ngang qua chiếc cầu treo hẹp dài để tiến vào.

Hai chiếc cầu treo đều dài hơn 1000m, treo lơ lửng giữa vách núi, bị sương mù bao phủ quanh năm, lúc nào cũng đung đưa trong gió, vô cùng hiểm trở. Trước kia nếu muốn đi qua cầu treo, sẽ có biện pháp bảo đảm an toàn tuyệt đối; nhưng hiện tại, thứ cần thử thách không chỉ là lá gan của mọi người nữa.

Nhóm Thiên Lý vừa chạy, bầy kiến cũng di chuyển theo. Chỉ cần không phải đi lên, bầy kiến cũng không sợ hãi tý nào, tốc độ dần nhanh hơn.

Cầu treo chỉ đủ để một người đi qua, không thể đi song song một lúc hai người, nhưng kết cấu ổn định, dây xích cũng rất chắc chắn.

Từng người một bước lên cầu treo, thân cầu đung đưa, ai nấy đều đứng không vững, chỉ có thể vịn lên dây xích bảo vệ hai bên mà cần thận di chuyển. Bởi thế, tốc độ tiến lên hơi chậm, mà bầy kiến sau lưng đã sắp tới gần.

Thiên Lý nằm trên lưng Tra Nhĩ quay đầu lại, yên lặng tính toán khoảng cách giũa họ và bầy kiến. Với tốc độ bây giờ, đến lúc họ chỉ mới qua được nửa cầu thì bầy kiến đã đuổi tới rồi.

“Mọi người tăng tốc!” Nặc Á cao giọng hô, hiển nhiên anh ta cũng đã ý thức được nguy cơ đang cận kề.

Nhưng trên cầu treo, mọi người muốn mau cũng không thể mau nổi. Phía dưới là vực sâu vạn trượng, chỉ cần vô ý một chút cũng sẽ rơi ruống, tỷ lệ sống là cực kỳ thấp. Thần kinh ai nấy căng ra, cẩn thận đi từng bước từng bước một.

Rất nhanh, bầy kiến đã bò lên cầu treo, tốc độ di chuyển cũng bị ảnh hưởng, nhưng vẫn nhanh gấp đôi gấp ba nhóm Nặc Á.

Thành viên đi cuối cùng của Ám Các – Hỏa Hồ – dường như nghe thấy tiếng sột soạt dày đặc sau lưng, anh ta kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng.

Anh ta xoay mạnh người, hướng về con đường đã đi, hô lên với mọi người sau lưng: “Mọi người đi nhanh lên, tôi ở lại phía sau cản đường.”

Anh ta là dị năng giả hệ lửa, thích hợp tấn công phạm vi lớn, vừa vặn có thể đối phó bầy kiến. Trên cầu treo chật hẹp, bầy kiến nhất định không thể phá được bức tường lửa của anh ta.

Nhưng anh ta lại quên mất một điều, trong trường hợp gió lớn như vầy, lực công kích và lực khống chế ngọn lửa sẽ bị giảm xuống mấy lần.

“Tôi cũng ở lại.” Đứng thứ hai từ dưới lên là Ô Tặc cũng nói thế. Anh ta là dị năng giả hệ gió, hoàn cảnh này rất có lợi với anh. Nhưng một khi anh ta tấn công, cầu treo sẽ càng đung đưa hơn, vừa gây tổn thương kẻ địch lại vừa đẩy người phe mình vào tình thế nguy hiểm.

Lúc này, bầy kiến cách mọi người không tới 100m, chỉ cần hai phút là có thể đuổi kịp.

Ô Tặc cùng Hỏa Hồ đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Đúng lúc này, một giọng trong trẻo truyền tới: “Ô Tặc, Hỏa Hồ, không cần đối chiến, trực tiếp chặt đứt cầu treo!”

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc. Chặt đứt cầu treo? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?

“Tin tôi, chặt đứt cầu treo.” Thiên Lý lại hô, “Tất cả mọi người nắm chặt dây thừng, chúng ta trực tiếp đu qua bên kia.”

“Cô nói đùa gì vậy?” Băng Xà hô to, “Dùng tốc độ như vậy mà đâm vào trên vách đá dựng đứng thì không chết cũng thương nặng.” (Lăng: tui là tui ghét bé Băng Xà này đó nghe!)

“Không kịp để giải thích nữa, Ô Tặc, nhanh!”

Ô Tặc cắn răng, ánh mắt nghiêm nghị, một tay nắm chặt dây xích, tay còn lại tập trung năng lượng, sau đó hung hăng giơ vũ khí chém vào dây xích.

Dây xích vô cùng rắn chắc, một đòn nặng thế giáng xuống cũng chỉ bị nứt một khe nhỏ. Ô Tặc lại tiếp tục điên cuồng chém xuống chỗ nứt đó.

Hoả Hồ trợn mắt há mồm nhìn, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

“Để tôi!” Xích Cưu lướt qua mấy người, đến cạnh Ô Tặc, lạnh lùng nhìn Hoả Hồ, “Tránh ra đi, tự mình nắm chặt dây xích, lát nữa cậu có việc gì tôi cũng không cứu đâu.”

Nói xong, nhấc vũ khí lên, tụ lực lại tấn công, “cheng” một tiếng, dây xích một bên đã đứt.

“Điên rồi, điên hết cả rồi!” Hoả Hồ thì thào tự nói.

Có vẻ đám người Ngu Giả này đã tin Linh đến mức mù quáng, ngay cả hành vi điên cuồng như vậy mà cũng làm được!

Dưới tình huống này, thành viên Ám Các cũng không làm gì được, chỉ có thể nắm chặt dây xích, chuẩn bị sẵn sàng.

Một đôi mắt tỏa ánh lục từ từ hiện ra trong bóng tối, như con quỷ đến từ địa ngục âm u, tiếng sột soạt khiến người ta nổi da gà.

Cơn sóng triều đen đặc cách đám người Xích Cưu không tới 5m.

“Mọi người chuẩn bị, đứt này!” Xích Cưu hô to một tiếng, chém xuống đao cuối trước khi bầy kiến bao vây. “Lách cách”, cầu treo dài thế mà lại đứt đoạn, bầy kiến nghiêng xuống ngay trước mắt Xích Cưu, rơi lướt qua người anh ta.

Mọi người nắm chặt dây xích, đu thẳng vào vách đá, gió táp vào hai tai, vù vù như dao cắt.

“Aaaa --” Có người kêu lên chói tai, chờ đợi cảm giác đau đớn khủng khiếp khi đụng vào vách đá. Nhưng lạ kỳ thay, cầu treo lướt qua chỗ thấp nhất, rồi lại bắt đầu đu ngược lại, tựa như phía trước là khoảng không vậy.

Đu lên độ cao nhất định, cầu treo rơi xuống, đung đưa mấy lần mới từ từ dừng lại, chỉ hơi lay trong gió.

“Được rồi, mọi người cẩn thận chút, chúng ta leo lên.” Nền cầu treo là nền bậc, tạo thành từ từng khối kim loại đặc thù, vừa nhẹ vừa rắn chắc, giữa các bậc có khe hở, tựa như một cái thang, vừa vặn phù hợp để leo lên. Đừng nói là dị năng giả, ngay cả Tả Miện chỉ có tố chất của người bình thường cũng không làm khó được, chỉ cần cẩn thận mỗi gió to thỉnh thoảng thổi đến.

Từng người trèo lên hành lang, lả hết người ra, kẻ ngồi gã nằm, không chút hình tượng nào.

“Quá kích thích đi đấy chứ?” Bạch Sư vỗ ngực, vừa thở vừa nói.

Những người còn lại cũng nhìn nhau im lặng, cùng cảm động.

Nghỉ một lát, Sa Hạt không nhịn được hỏi: “Linh, làm sao cô biết cầu treo sẽ không đập vào vách đá? Trời tối đen như vậy, cho dù có thị lực của dị năng giả linh giác cũng không nhìn xa được như vậy chứ?”

Thiên Lý thản nhiên đáp: “Trước đó mấy người không xem kỹ bản đồ sao? Dốc Thiên Tiệm Hải có dạng phễu, như được treo lên trời trong mây mù, nên mới có tiếng là “thành Huyền Không” (tòa thành lơ lửng).”

Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra.

Nhưng cũng có mấy người tỉ mỉ ý thức được, đây không chỉ là vấn đề bản đồ, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, cô bé này vẫn có thể tỉnh táo như thế, phán đoán chuẩn xác, lại đầy gan dạ, hoặc nên nói là… điên cuồng! Ngay cả hành động chém đứt cầu treo như thế cũng làm được, không thể không khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Hơn nữa trước đó, chỉ vỏn vẹn từ chút dấu vết đã có thể phỏng đoán được nguy hiểm phía trước, quyết đoán thay đổi tuyến đường. Dù cô có đoán sai, những người khác cũng chỉ có thể đánh giá cao cô mà không thấp được.

Khó trách cô bé có thể phá hủy thành thị ngầm trong nguy ngập, cũng thành công cứu được nhiều người như thế, quả thật bộ óc tỉnh táo sáng suốt đó không phải là thứ người thường có thể sở hữu.

“Được rồi, mọi người tìm chỗ an toàn để nghỉ ngơi đi, bổ sung thể lực để mai đi vây giết bầy kiến.” Sa Hạt nói với đồng bạn.

Hôm sau, thành viên hai đội tập hợp, Sa Hạt hỏi: “Linh, các cô không đi cùng chúng tôi xuống dưới sao?”

“Không, chúng tôi sẽ tiếp tục đi lên, chia nhau ra làm việc mới đẩy nhanh được tiến trình nhiệm vụ.” Đây là quyết định mà hôm qua họ đã bàn bạc, ban ngày gần như bầy kiến đều ở trong ổ, dị năng giả chỉ cần chuẩn bị đầy đủ là có thể dụ chúng ra mà giết.

“Vậy được rồi, tạm thời chia nhau ra vậy, gặp lại trên đỉnh sau.” Sa Hạt lên tiếng tạm biệt nhóm Ngu Giả, dẫn người của mình rời đi.

Đi được mấy chục mét, Thiên Lý đột nhiên nói: “Lúc đi qua dốc Thiên Tiệm Hải, nhớ đeo mặt nạ phòng độc, có lẽ ban ngày khói độc đã tán đi rồi, nhưng để phòng ngộ nhỡ thì vẫn nên cẩn thận.”

“Cảm ơn.” Nhóm Sa Hạt rất thành khẩn, ngay cả Băng Xà vốn có ý kiến với Thiên Lý cũng nhận món tình này.

Ngoài thành Huyền Không là cửa vào dốc Thiên Tiệm Hải. Thành viên Ám Các tiến vào lầu Khởi Thủy từ lối đi tối mờ. Lúc ra khỏi lầu Khởi Thủy, họ lập tức hoảng sợ bởi cảnh tượng đó: Chỉ thấy trên mặt đất tràn đầy thịt thối và xương cốt vỡ cặn quện lại với đất; nhung Dạ Quang vốn xám nhạt cũng nhuốm một màu đỏ thắm, trở nên diêm dúa lạ thường dưới ánh mặt trời.

Cảnh đẹp như trời sao mộng ảo trong truyền thuyết bị hơi thở chết chóc nồng nặc bao phủ, hoàn toàn trở thành một mảnh đất tử vong.

“Nơi đây quả nhiên bị nhung Dạ Quang trọc hóa xâm lấn…” Sa Hạt thì thào.

Giờ thành viên Ám Các mới thật sự ý thức được họ đã khó khăn tránh được một kiếp lâm vào cảnh ngộ hiểm nguy, nếu không có Linh ngăn cản, tối qua chính là ngày cuối của họ.

Ơn này, quả thật đã nặng lại càng nặng hơn.

Nhưng rốt cuộc đây là kế hoạch của ai? Kẻ đó quả thực muốn đẩy họ vào chỗ chết, đây là một tổ chức hay một người nào đó nhằm vào họ? Chẳng lẽ ngay từ đầu nhiệm vụ này chỉ là một lớp vỏ bọc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.