Khôi phục lại cảm giác, Thiên Lý phát hiện ra mình đã ở dưới tầng thứ ba.
Tầng này diện tích nhỏ nhất, không có hành lang đường lối giăng khắp nơi,
tất cả các phòng đều thông suốt đến phòng khống chế trung ương.
Bốn phía lặng như tờ, âm u lạnh lẽo, trong cảm giác vậy mà ngay cả một tia
dao động năng lượng cũng không có, dường như nơi này chỉ có Thiên Lý là
sinh vật duy nhất còn sống vậy. Ước chừng là vì nguyên nhân phạm vi cảm
giác bị hạn chế, nàng không có cách nào tham tri (thăm dò tìm hiểu) đến
địa phương xa hơn, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ước
chừng đi qua được hai căn phòng, Thiên Lý phát hiện có một không gian
thật lớn ở không xa phía trước, bên trong có một mảnh thực vật kỳ quái
đang sinh trưởng.
Ở địa phương nồng đậm trọc khí như thế, thực vật bình thường đều sẽ bởi vì hao sạch linh khí mà héo rũ và phong hoá*, nếu không sẽ chuyển hóa, diễn sinh từ hợp chất giản đơn biến thành phức tạp - ma thực trọc khí (thực vật ma nhiễm trọc khí). Mà mảnh thực vật
này hiển nhiên là một mảnh ma thực, tràn ngập trọc khí, dây mây mọc
thành bụi, cho dù là Thiên Lý cũng không dám dễ dàng tới gần.
*Lăng: bạn nào ko biết quá trình này đề nghị học lại Địa 6)
Khiến cho nàng tò mò là trên dây mây lại có hoa quả kết trái, ẩn chứa lực
lượng quy tắc, nhưng lại đều không phải là quy tắc thành hình, cùng với
cái loại đá quý được khảm trên vách tường được khảm kia làm cho nàng cảm giác có chút chúng cùng loại với nhau, nếu muốn cụ thể cái nàng hình
dung trong lời nói thì, cái loại đá quý này giống như là trái cây quy
tắc thành hình sau khi kết quả. Nhưng lại khác so với linh khí nàng khắc họa, cái loại đá quý này thoạt nhìn tự nhiên mà toàn vẹn, không có chút dấu vết nhân công tạo hình nào.
Thiên Lý rất muốn hái mấy quả
đem về nghiên cứu, bất đắc dĩ trọc khí trong không gian này thật sự quá
mức nồng đậm. Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, toàn bộ tầng thứ ba đều
kiến tạo xoay quanh trung tâm là không gian này, hiển nhiên lúc trước
những người thành lập khu vực khai thác mỏ này đã sớm biết đến sự tồn
tại của loại thực vật này, bọn họ muốn dùng loại thực vật này, hoặc là
nói, loại quả của thực vật này để làm thí nghiệm, chẳng lẽ bọn họ phát
hiện được bí mật của quy tắc?
Đáng tiếc phòng thí nghiệm cùng số
liệu thí nghiệm đều bị thanh lý đi mất, Thiên Lý không thể từ trong
những thứ thiết bị lưu lại tìm ra đáp án. Kỳ quái là, bọn họ vậy mà lại
không hủy diệt mảnh thực vật này.
Trong khi nàng trầm tư, trong cảm giác đột nhiên xuất hiện một tia dao động năng lượng quen thuộc.
Thiên Lý vui vẻ: Là Tra Nhĩ! Hắn quả nhiên ở tầng thứ ba.
Nàng xoay người chạy chậm đến cái phương hướng kia, song chưa chạy được vài
bước liền cảm giác không gian vặn vẹo một hồi, một tên trọc hóa nhân đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, thân hình hắn cao lớn, nửa thân trên
để trần, đầu hơi cúi xuống, mái tóc hỗn độn xơ xác tùy ý phủ trên người, nghiêng người về phía Thiên Lý, vẫn không nhúc nhích.
Thiên Lý
chỉ cảm thấy tim đập nhanh một hồi, hai chân cứng ngắc, ngón tay run nhè nhẹ. Đây là trọc hóa nhân có trọc khí nồng đậm nhất mà nàng từng gặp,
cường đại, rét lạnh, âm u, tạo cho người ta cảm giác áp bách, phảng phất giống như đặt mình vào trong địa ngục vậy.
Trên ngực hắn nạm một viên đá quý, giống như đúc với đá quý trên vách tường, song có chút
khác biệt đó là, khối đá quý này tựa như mọc từ trong thân thể hắn ra
vậy.
Trong cơ thể sinh vật trọc hóa sẽ chậm rãi hình thành duệ
thạch, nhưng chưa từng thấy qua chúng hình thành ở bên ngoài cơ thể,
loại đá quý này cũng không giống với duệ thạch, năng lượng so với duệ
thạch càng thêm tinh thuần hùng hậu.
Thiên Lý cắn môi, hiện tại
tựa hồ không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ về việc đó, trọc hóa
nhân trước mắt này chỉ sợ cũng là kẻ khởi xướng đem đám người Phương
Chẩn giam ở trong khu vực này —— trọc hóa nhân dị năng không gian.
Không biết hắn muốn làm cái gì? Tra Nhĩ áng chừng cần ít nhất 2 phút nữa mới
có thể đi tới đây, nhưng nếu đối phương muốn giết nàng, ngay cả vài giây cũng không dùng hết.
Trọc hóa nhân vẫn không nhúc nhích, đứng
thẳng ở nơi đó như cũ, năng lượng mang theo trọc khí chậm rãi lưu động,
chuyển vận có quy luật xoay quanh viên đá quý trên ngực của hắn kia.
Không bao lâu sau, một màn làm cho Thiên Lý kinh dị xuất hiện, viên đá quý
kia vậy mà từ trên ngực của trọc hóa nhân tróc ra, rơi ở trên bàn tay
hắn đang vươn ra. Sau đó trọc hóa nhân nâng tay lên, viên đá quý nháy
mắt liền biến mất trong tay hắn, xuất hiện trên một bức tường nào đó
cách chỗ này khoảng hơn trăm mét.
Làm xong việc đó, trọc hóa nhân chậm rãi xoay đầu chuyển hướng nhìn sang Thiên Lý. Thiên Lý nhất thời
cảm giác được da đầu mình run lên, khí lạnh toát ra từ tận từng lỗ chân
lông trên người.
Đột nhiên, trọc hóa nhân biến mất tại chỗ, Thiên Lý nhanh chóng xuất ra thanh Phệ huyết xà nhận kia, chuẩn bị tốt để sẵn sàng liều chết mà chiến.
Ngay sau đó, trọc hóa nhân xuất hiện tại không gian loại thực vật kia sinh trưởng.
Thiên Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thoáng yên tâm một chút.
Lúc này, tên kia trọc hóa nhân hái một quả của loại thực vật đó quăng vào
trong miệng. Sau đó, dao động năng lượng quanh thân hắn bắt đầu hơi hơi
khởi động, song chỉ chốc lát lại bình tĩnh trở lại.
Chẳng lẽ cái loại đá quý này là sau khi ăn loại quả đó, lại từ bên ngoài thân thể diễn sinh* ra sao?
*Lăng: diễn sinh = từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp – Lăng sẽ không giải thích từ này nữa đâu nhé
Thiên Lý tập trung tinh thần, bắt đầu cẩn thận thẩm tách kết cấu năng lượng của tên trọc hóa nhân kia.
Quả thế, phương thức kết cấu năng lượng của hắn cùng với quy tắc vận hành
trong đá quý giống nhau như đúc, thông qua loại quả này, hắn có thể có
được linh khí hoàn toàn thuộc về hắn, hoặc phải nói là ma khí, có tác
dụng tăng phúc cho dị năng không gian, cho nên hắn mới có thể thao túng
vật thể và dời đi ở cự ly xa như vậy.
Vấn đề này tạm thời đặt xuống đã, Thiên Lý quyết định trước đó nên rời đi rồi lại nói tiếp.
Tầng thứ ba phỏng chừng sẽ không tồn tại dị năng giả không bị trọc hóa, cho dù có, nàng cũng không thể có năng lực cứu giúp.
Đang nghĩ tới đây, tên kia trọc hóa nhân đột nhiên xuất hiện tại địa phương
cách nàng chỉ có vài mét, còn chưa có làm ra động tác công kích gì, cả
người hắn đã bị một cái bóng đen đánh bay ra hơn mười mét (yeah, anh đã
xuất hiện ^^).
”Tra Nhĩ!” Thiên Lý kinh hỉ kêu lên.
Tra Nhĩ một tay túm lấy Thiên Lý ra sau lưng, sau đó đằng đằng sát khí nhằm phía tên trọc hóa nhân kia.
Móng tay bén nhọn vạch tới hắn (trọc hóa nhân kia), lại chỉ vạch đến một cái tàn ảnh, trọc hóa nhân lại biến mất.
Lập tức, Tra Nhĩ cùng Thiên Lý cũng biến mất tại chỗ...
Tầng thứ hai.
”A Nhĩ Tháp, chúng ta còn bao nhiêu dược thủy?” Phương Chẩn trầm giọng hỏi.
”Năm bình.” A Nhĩ Tháp sờ sờ pháo không khí của mình, thản nhiên trả lời.
”Chúng ta có vang mộc, có thể không cần dược thủy tinh lọc.” Phương Chẩn nhìn
về phía Bá Nạp Đức cùng Lê Mục, “Nhưng mà những người khác chỉ sợ không
có loại vận may này, Bá Nạp Đức, Lê Mục, dược thủy đều để cho các anh
đi, để ngừa chốc nữa lại bị không gian dời đi.”
Bá Nạp Đức và Lê Mục cũng không có chối từ, tiếp nhận dược thủy mà A Nhĩ Tháp và Phương Chẩn mang theo.
A Nhĩ Tháp nhìn về phương hướng cửa ra, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết Y Bố có thành công không?”
”Hẳn là không thành vấn đề.” Bá Nạp Đức nói, “Công năng ẩn thân của Ẩn lan đủ để tránh thoát tra xét của trọc hóa nhân.”
”Cẩn thận, tôi nghe thấy một cỗ dị năng bị trọc hóa tàn bạo.” Lê Mục đột nhiên nói, “Đang tới gần đến bên này.”
”Mọi người chuẩn bị!” Phương Chẩn cũng không kích động, cùng đồng bạn chuẩn bị tốt để chiến đấu.
Không bao lâu sau, một tên trọc hóa nhân khàn giọng gào thét xông lại đây, trên tay nắm một khối không khí đục ngầu.
Là kỹ năng không khí. Hẳn là không khó đối phó. Mấy người âm thầm cân nhắc trong lòng.
”Không đúng, vẫn còn một tên.” Lê Mục hô to, “Phương hướng ba giờ vẫn còn một tên trọc hóa nhân ẩn núp.”
Phương Chẩn cùng A Nhĩ Tháp đối phó với trọc hóa nhân trước mắt, Bá Nạp Đức
thì giương Phục hợp cung sang bên kia, phòng bị đánh lén.
”Chết tiệt!”
Chân của Phương Chẩn đột nhiên chìm vào trong bùn đất, hắn hô, “Mọi người
cẩn thận, tên ở chỗ tối kia là dị năng giả hệ thổ thạch!”
Một trong bốn dị năng giả Thiên Lý tìm ra lần trước, không thể tưởng tượng được lại xuất hiện ngay lúc này.
Phương Chẩn vung Thúc hồn ra, khó khăn lắm mới khóa trụ được cánh tay của trọc hóa nhân hệ khí, hắn không hề để ý đến thân thể đang chìm xuống, mà chỉ nhanh chóng thả ra điện năng, A Nhĩ Tháp cũng lập tức kích nổ pháo
không khí.
Trọc hóa nhân kêu một tiếng, yếu đuối ngã xuống đất.
Lê Mục chọn đúng thời cơ tiến lên bổ xuống một kiếm, kết thúc tính mạng
của hắn.
Tuy rằng đã giải quyết một tên trọc hóa nhân, nhưng tình huống của mấy người cũng không tốt lên bao nhiêu, mặt đất nguyên bản
cứng rắn hoàn toàn biến thành đầm lầy, thân thể bọn họ không ngừng chìm
xuống.
A Nhĩ Tháp kích nổ một quả pháo không khí vào trong đầm
lầy, đánh ra một mảnh chân không, thừa dịp nó còn chưa khôi phục, hắn
việc thoát ra chạy đến địa phương có kim loại.
Bá Nạp Đức vốn
luôn luôn phòng bị dị năng giả ở chỗ tối kia, lại không nghĩ rằng trước
mặt đột nhiên xuất hiện một vách tường đất, ngăn cách hắn cùng tên trọc
hóa nhân kia, sau đó hai chân lại bị vùi lấp xuống dưới, hoàn toàn không có cách nào hành tẩu.
Phương Chẩn vung Thúc hồn ra, cuốn lấy một chỗ lồi ra trên vách tường, sau đó mượn lực leo lên phía trước. Ai biết đúng lúc này, mặt đất đột nhiên lại biến thành cứng rắn, một nửa chân
của bốn người bị khóa chặt chẽ tại chỗ, ngay cả A Nhĩ Tháp là người đầu
tiên chạy ra cũng có một chân bị cố định.
Tên trọc hóa nhân kia từ trong chỗ tối chạy ra, cầm trên tay một vật bén nhọn liền chém tới Bá Nạp Đức cách hắn gần nhất.
Bá Nạp Đức chỉ kịp bắn ra một mũi tên, làm cho bả vai của trọc hóa nhân bị thương, cánh tay của hắn cũng bị chém thương.
Trọc hóa nhân dường như hoàn toàn không biết đau đớn là gì, tiếp tục tấn
công Bá Nạp Đức, khoảng cách của hai người rất gần, pháo không khí của A Nhĩ Tháp không có cách nào công kích, mà Phương Chẩn cũng ngoài tầm tay với, công kích tia chớp cự ly xa, uy lực quá nhỏ.
”Bá Nạp Đức!” Phương Chẩn cùng A Nhĩ Tháp đồng thời kêu lên sợ hãi.
Mắt thấy Bá Nạp Đức phản ứng không kịp, sắp phơi thây đương trường, không
khí đột nhiên vặn vẹo một hồi vặn vẹo, hai bóng người chồng lên nhau
xuất hiện trước mắt mọi người. Bóng người kia không chút do dự, chân hơi bước một bước liền phóng tới chỗ trọc hóa nhân, hung hăng đánh bay hắn
ra ngoài.
”Thiên Lý, Tra Nhĩ!” Phương Chẩn kinh hỉ kêu lên.
Tra Nhĩ vừa mới rơi xuống đất, mặt đất lại biến thành đầm lầy, hai chân của hắn nhất thời sa vào vũng bùn (khụ khụ, ed chỗ này lại bắt đầu nghĩ đen tối – Lăng).
Tra Nhĩ không chút nào để ý, trở tay đỡ lấy Thiên
Lý, sau đó mạnh mẽ xoay tròn một lúc, bùn đất tung bay, lấy hắn làm
trung tâm, hình thành một mảnh đất trống hình tròn.
Hắn lại phóng đến chỗ trọc hóa nhân, chân giẫm xuống đầm lầy chỉ để lại một dấu chân nhợt nhạt.
Tên trọc hóa nhân kia mới vừa đứng vững, đã bị Tra Nhĩ một tay chặt ngang,
cổ hắn bị chặt đứt cả xương, máu tươi phun ra, ầm ầm ngã xuống đất.
Một loạt động tác này dường như phát sinh trong nháy mắt, lúc Phương Chẩn
mới nhận ra hai người Tra Nhĩ và Thiên Lý đó, tên trọc hóa nhân kia cũng đã đầu một nơi thân một nẻo.
Lực công kích của Tra Nhĩ lại làm cho đám người Phương Chẩn đánh giá hắn bằng ánh mắt khác.
Thiên Lý vốn định từ trên người Tra Nhĩ leo xuống, cũng không muốn bị hắn đè chết.
Nhưng mới không lâu đột nhiên chia lìa khiến cảm xúc của hắn có chút táo bạo, giờ chỉ sợ cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
Thiên Lý đành phải buông tha cho, ghé vào trên lưng Tra Nhĩ cùng mọi người chào hỏi.
”Thiên Lý, Tra Nhĩ, đa tạ, các em lại cứu chúng tôi một lần nữa.” Phương Chẩn tiến lên nói lời cảm tạ.
Tra Nhĩ lạnh lùng nhìn hắn, không hề phản ứng.
Thiên Lý nói: “May mắn các anh đều không có việc gì.”
”Em làm sao lại có thể xuất hiện tại này?” Phương Chẩn hỏi, “Còn những người khác đến nữa sao?”
”Những người khác hẳn còn cần qua hai ngày nữa.” Thiên Lý trả lời, “Lần này
hành động chỉ có một người là Y Bố trở về thành, những lính đánh thuê
khác đều có chút do dự.”
Bá Nạp Đức vui vẻ nói: “Y Bố quả nhiên thành công chạy về!”
Thiên Lý gật đầu, nói: “Hắn tuy rằng đã trở về, nhưng bản thân đã bị thương nặng, đến nay vẫn còn hôn mê.”
”Tình huống như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Phương Chẩn vội hỏi.
”Không có việc gì, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là có thể khôi phục.”
”Vậy là tốt rồi.” Đám người Phương Chẩn yên lòng.
Thiên Lý hỏi: “Các anh tính toán làm gì bây giờ? Nghĩ được biện pháp đi ra ngoài chưa?”
Phương Chẩn nói: “Chúng tôi bị một tên trọc hóa nhân có dị năng không gian
giam lỏng ở khu vực này, thành viên cũng bị phân tán ở các nơi, chỉ có
thể lựa chọn đột phá lần lượt từng nơi một, có thể chạy đi bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu. Đương nhiên, kết quả tốt nhất là có thể giải quyết
tên dị năng giả không gia kia.”
”Các anh đã gặp qua tên dị năng giả không gian kia sao?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Lê Mục trả lời: “Đã gặp, tuy rằng chỉ trong
thời gian rất ngắn, nhưng tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, hắn đúng là
trưởng tử (con cả) của gia tộc Ách Tu Lạp lúc trước thành lập khu vực
khai thác mỏ này – Lôi Mông.”
Lôi Mông, thiên tài dị năng của gia tộc Ách Tu Lạp, người thức tỉnh dị năng không gian hiếm có, luôn là đối tượng được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, tận đến lúc nhiều người bọn họ bất đồng ý kiến trong việc sắp xếp khu vực khai thác mỏ này, Lôi Mông
mới biến mất ở trong mắt mọi người, dần dần bị mọi người lãng quên. Rất
nhiều người cho rằng vị này rất có thể đã ngã xuống trong lúc chiến đấu, cũng không thể tưởng tượng được vậy mà lại luôn luôn ẩn núp ở trong
quặng mỏ. Dựa theo thời gian có thể phỏng đoán được, hắn năm nay cũng đã phải trăm tuổi, nhưng tướng mạo một chút cũng vẫn chưa thay đổi, vẫn
giống như hình vẻ trong tư liệu về gia tộc Ách Tu Lạp mà Lê Mục đã tìm
đọc và xem qua.
Tuy rằng người của tinh cầu Áo Lạc trung bình đều sống lâu tới 157 tuổi, nhưng vượt qua một trăm tuổi đều sẽ dần dần hiển lộ trạng thái lão hóa, nhưng mà bộ dáng của Lôi Mông vẫn ở tuổi tráng
niên như cũ. Năm đó khi trọc khí ăn mòn khu vực khai thác mỏ, hắn rất có thể phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn, làm cho hắn không kịp thời đào thoát.
Lê Mục nói: “Tôi hoài nghi khu vực khai thác mỏ mà gia
tộc Ách Tu Lạp thành lập, không đơn giản chỉ là vì tài nguyên khoáng sán dưới lòng đất này, đồng thời cũng là vì muốn mượn dị năng của Lôi Mông
để nghiên cứu kỹ thuật dời đi không gian, hơn nữa rất có khả năng đã lấy đạt được đột phá trọng đại.”
Phương Chẩn gật đầu: “Tôi cũng có
suy nghĩ giống vậy, nếu không Lôi Mông cho dù cường đại, cũng không thể
cường đại đến trình độ như thế được, khống chế nhiều người tại cự ly xa
như vậy, cho dù đã đạt tới cấp cao cũng rất khó làm được.”
”Vấn
đề hiện tại là, chúng ta phải dùng biện pháp nào mới có thể tìm ra, hơn
nữa giết chết hắn, nếu lại cho hắn tiến hóa tiếp, khắp ngõ ngách của
tinh cầu đối với hắn mà nói sẽ đều thông suốt.” Lê Mục nhìn về bốn phía, vẻ mặt ngưng trọng.
Thiên Lý luôn luôn nhắm mắt lại lẳng lặng
nghe, lúc này đột nhiên mở mắt ra, mở miệng nói: “Về việc vì sao Lôi
Mông có thể tiến hành khống chế ở cự ly xa, tôi có thể biết nguyên
nhân.”
Lời này vừa nói ra, tầm mắt của đám người Phương Chẩn đều dừng lại trên người Thiên Lý.
”Chỉ cần biết nguyên nhân này, trước mắt khốn cảnh của chúng ta cũng có thể giải quyết được rồi.”
Ánh mắt Phương Chẩn sáng lên, vội nói: “Mời nói.”
Những người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe biểu cảm.
”Tôi vừa rồi đã đi qua tầng thứ ba.” Thiên Lý chậm rãi nói, “Ngẫu nhiên gặp
được Lôi Mông, vừa vặn nhìn thấy hắn lấy một khối...”
Nàng vừa
nói đến chỗ này, liền cảm giác không gian chấn động một hồi, sau đó đám
người Phương Chẩn lần lượt biến mất ngay trước mặt, chỉ để lại Tra Nhĩ
cùng Thiên Lý đứng yên ở tại chỗ...