Thiên Lý không thèm để ý đến lời Kiệt Ngao, khoảng cách giữa hai người không quá ba bước, Thiên Lý “nhìn” thấy rõ những đường vân dị năng kỳ lạ trong cơ thể của gã, nó giống như một tấm lưới trải khắp người, từng luồng sức mạnh tràn đầy oán khí giống như ác quỷ dưới địa ngục không ngừng chạy dọc các dây thần kinh của gã.
Linh khí cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu tự vận chuyển, từ từ đánh tan luồng khí ngầm mang tính công kích tột độ ấy.
“Cô đã làm gì?” Nụ cười trên gương mặt Kiệt Ngao thay đổi, giữ chặt tay của Thiên Lý, gằn giọng hỏi.
Gã cảm nhận được có một luồng khí ấm áp đang xâm nhập vào người mình, sức mạnh trên người như gặp phải khắc tinh, dần nhỏ yếu đi.
Thiên Lý đứng im, để mặc cho gã giữ chặt, linh khí bao trùm lấy toàn thân gã, xuất hiện một lớp ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện.
Hai người như tách biệt khỏi thế giới xung quanh, được bọc trong một không gian riêng.
Lĩnh vực giết ma quả là một lực lượng vừa đáng sợ vừa đáng thương! Trong lòng Thiên Lý hiểu ra vài điều.
Chẳng trách Kiệt Ngao còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh lớn đến nhường này. Giết chóc là nguồn gốc lực lượng của gã, cứ giết một người thì sức mạnh của gã lại tăng thêm một phần. Và cũng theo đó, oán khí đáng sợ cũng tích tụ không ngừng.
Thiên Lý không tin vào quỷ thần, nhưng trên đời lại tồn tại luồng khí u ám đem đến ảnh hưởng xấu cho sự sống như vậy, ví dụ như trọc khí. Nhưng khác với trọc khí là, trên người của Kiệt Ngao là hơi thở chết chóc thật sự, hủy diệt chúng sinh, cũng hủy diệt chính mình.
Kiệt Ngao nhìn chằm chằm vào Thiên Lý, hàng ngàn hàng vạn oan hồn trong cơ thể lui bước trước một sức mạnh vô hình, tiếng gào khóc luôn tràn ngập trong đầu gã lúc này dần dần biến mất, thế giới của gã yên tĩnh chưa từng có.
Cơ thể gồng chặt cũng dần thả lỏng, như được đắm chìm trong ánh mặt trời, ấm áp bình yên. Tiếng ồn xung quanh cũng dần tan đi, lần đầu tiên gã nghe thấy rõ được nhịp đập của tim mình…
Thiên Lý mở cửa quán bar, Tra Nhĩ đang đứng đợi ngay ngoài cửa.
Thiên Lý kéo tay hắn, nói nhỏ: “Chúng ta đi thôi.”
Tra Nhĩ gật đầu, ánh mắt xuyên qua cánh cửa đang sắp đóng lại, chiếu thẳng lên gã đàn ông đang đứng ngây ngốc, ánh lạnh xẹt qua trong mắt.
“Anh ơi, anh ơi.” Một giọng nói ngập ngừng lọt vào trong tai của Kiệt Ngao.
Kiệt Ngao chợt tỉnh thì thấy một nhân viên phục vụ đang gập người chào gã, rất lịch sự dò hỏi: “Anh có thấy mệt không? Nếu có thì lên phòng khách trên lầu nằm nghỉ một lúc nhé?”
Kiệt Ngao không thèm để ý đến anh ta, đảo mắt xung quanh, cô bé vừa rồi đứng cạnh gã không biết bỏ đi từ lúc nào, mà gã lại không hề hay biết? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn đồng hồ, chỉ mới vài phút trôi mà thôi. Gã lại hoàn toàn bình thường trong mấy phút này, không gặp bóng đè, không phải phòng bị, cũng không có ý giết chóc.
Chết tiệt! Lẽ nào gã bị thôi miên sao? Hai mươi mấy năm qua, gã chưa từng gặp phải chuyện này! Gã lại bị một con bé miệng còn hôi sữa ảnh hưởng đến tâm trí.
Mặt Kiệt Ngao tối sầm lại.
Nhân viên phục vụ tưởng gã muốn đi nghỉ, nhanh chóng dẫn đường cho gã.
Kiệt Ngao không nói lời nào, cứ thế đi theo anh ta lên lầu, lúc đến hành lang gã bỗng khựng lại, trên gương mặt không biểu cảm nào chợt tràn đầy sát khí.
Gã nói muốn đi nghỉ lúc nào? Gã hiền thế từ lúc nào? Mới gặp con bé đó một tý thôi mà gã đã quên mất mình là ai rồi sao?
Kiệt Ngao lạnh lùng nhìn vào bóng lưng của người phục vụ, đột nhiên đưa tay siết chặt lấy cổ anh ta, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, người phục vụ chết không kịp rên một tiếng.
Kiệt Ngao nở nụ cười tàn nhẫn, giẫm lên xác của anh ta, cất bước rời đi.
Không ai có thể làm lung lay ý chí của gã, gã sinh ra đã là ác ma!
Kiệt Ngao nhảy lên sân thượng, nhìn bầu trời đầy sao, giang hai tay ra, hơi thở đục ngầu của chết chóc lập tức bao trùm lên hơn nửa thành phố. Tiếng thét đinh tai vang bốn phương, mùi chết nồng đậm trải khắp phía.
Các dị năng giả rối rít mở lồng phòng hộ, còn người bình thường chỉ có thể run sợ trong vực quỷ.
Lĩnh vực giết ma như thần chết giá lâm, nắm trong tay sinh tử của người phàm.
[Con thỏ nhỏ, đây là lễ gặp mặt của tôi dành cho cô.]
Thiên Lý và Tra Nhĩ lẳng lặng đứng trên đường, bên cạnh là người người sợ hãi hoảng loạn.
Sắc mặt Tra Nhĩ lạnh lẽo, không chút do dự mở lĩnh vực của mình ra, lại một hơi thở hắc ám âm u dần xâm nhập vào lĩnh vực giết ma của Kiệt Ngao. Sức mạnh áp chế dần hình thành, u hồn càn quấy ngưng gào thét, từng đám khói đen đông lại giữa không trung.
Trong lĩnh vực, người thường không thể chịu được sự va chạm giữa hai luồng sức mạnh, tất cả đều chảy máu bảy lỗ*, từng người một ngã xuống co quắp trong đau đớn. Lồng bảo hộ của những dị năng giả yếu cũng liên tiếp vỡ vụn, uy lực cực đại khiến năng lượng trong người họ hỗn loạn, không tài nào khống chế được.
(*) bảy lỗ: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng
Tường của những tòa nhà xung quanh bắt đầu rạn nứt, một tiếng động quỷ dị chấn ra khí lưu, tất cả mọi người vô thức che tai lại, đầu như muốn vỡ tung, mọi thứ trước mắt đều mờ mờ ảo ảo, đau đến không thốt nên lời.
Trong mắt Kiệt Ngao lóe tia nhìn hưng phấn, tràn đầy ham muốn chiến đấu, tăng cường lực lượng, hoàn toàn không thèm quan tâm đến sống chết của người khác. Thực tế, người chết càng nhiều thì sức mạnh của gã càng lớn.
Mà Tra Nhĩ cũng không hề lùi bước, áp chế từng đợt, không một chút oán khí nào có thể lại gần phạm vi cách hắn 50m.
Chưa hề chạm mặt, hai người đã tiến hành lần giao chiến đấu sức mạnh đầu tiên.
Sắc mặt của Thiên Lý nghiêm lại, linh khí trên người cuộn dâng, trong phạm vi cảm giác của cô, nhân số tử vong đang không ngừng tăng lên, và hàng vạn người đang phải đón đợi cái chết.
Một khi cường giả lĩnh vực dốc hết sức khai chiến, thì trong lĩnh vực đó khó có ai sống sót được.
Thiên Lý tránh xa khỏi Tra Nhĩ, đến điểm tụ của hai luồng sức mạnh, cùng hai người họ tạo thành thế tam giác.
Thiên Lý nhắm nghiền mắt, tóc cô bay trong gió. Trong bóng tối, từng vòng hào quang lấy cô làm trung tâm, dần mở rộng.
Những người được ánh hào quang ấy chiếu vào như được gió mát thổi qua, đau đớn trong người họ dần bị đẩy lùi. Mặc dù đa phần ý thức của họ đã mơ hồ, nhưng những gương mặt vặn vẹo đã dần trở lại bình yên.
Khi linh khí của Thiên Lý tiếp xúc với sức mạnh của hai lĩnh vực, hai phản ứng hoàn toàn khác nhau sinh ra.
Ma khí bắt đầu bài xích, oán khí dần dần biến mất.
Ánh sáng màu trắng nhạt giống như một dòng sông bạc, chia đôi hai luồng sức mạnh đang giằng co; trời đêm vốn đang bị bóng tối che phủ lại xuất hiện từng ánh sao lấp lánh.
Những người ở ngoài lĩnh vực chứng kiến hết thảy, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
Một 11D01 nho nhỏ lại xuất hiện những ba cường giả lĩnh vực?
Hai người ra tay trước có thực lực kinh khủng chưa từng thấy! Khiến người ta sợ hãi hơn là, trong sức mạnh của họ đều mang hơi thở chết chóc, lạnh lẽo, áp chế, tuyệt vọng, sợ hãi. Dù đứng ngoài lĩnh vực cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương ấy.
Mọi người đều cho rằng đêm nay xác người sẽ chất thành đống, sức mạnh của hai cường giả lĩnh vực là không ai địch nổi.
Ai ngờ lại xuất hiện một nguồn sức mạnh nữa, khác hẳn với hai người trước, lớn mạnh mà hiền hòa, tràn đầy hơi thở của ánh sáng, sự xuất hiện của nó đã thành công hóa giải cục diện chết đầy sát khí.
Kiệt Ngao thu hồi lĩnh vực của mình, trong mắt lóe lên ánh sáng khiếp người. Đúng, trước đó không phải gã bị ảo giác, con thỏ nhỏ ấy quả thực có thể đẩy lùi oán khí trên người gã!
Vầng hào quang ở nơi xa kia, chói mắt đến vậy, khiến gã khó có thể kìm chế sự kích động trong lòng.
Gã muốn cô!
Còn về gã đàn ông kia, chỉ e không lâu sau đó sẽ là một cường giả lĩnh vực muốn chiến đấu với gã.
“Ha ha ha ha…” Kiệt Ngao ngước mặt cười lớn, “Vui lắm! Không ngờ đến bây giờ lại xuất hiện nhiều nhân vật thú vị thế này! Hay, hay lắm! Mười ngày sau đánh một trận đã đời đi!”
Hôm sau, cả thành 11D01 xôn xao, sự xuất hiện của ba cường giả khiến thành phố nhỏ bé vô danh này bỗng chốc trở thành tiêu điểm của toàn thế giới.
Thân phận của ba cường giả, và cả lý do họ bất ngờ giao chiến đều thu hút sự chú ý của mọi người.
Liên hệ với thư khiêu chiến xuất hiện tại thành Minh lúc trước, cộng thêm căn cứ về địa điểm quyết chiến của hai cường giả, đại đa số đều chắc chắn rằng một trong ba cường giả này là giết ma. Hai người còn lại chí ít có một người là người khiêu chiến giết ma.
Trong lượt giao chiến ngắn ngủi ở 11D01, có thể thấy được sơ qua về thực lực của họ, đêm hôm ấy cả trăm người chết, nếu không phải người thần bí thứ ba ngăn cản, e là nhân số tử vong sẽ còn gia tăng theo cấp số nhân.
Đứng trước cường giả, sinh mạng của người thường chỉ như con sâu cái kiến.
Mọi người vừa sợ lại vừa mong ngóng trận chiến giữa những cường giả này, không thiếu người to gan mong được đến xem trận chiến. Ngay cả chính phủ cũng rục rịch, chuẩn bị dùng Mắt trời để ghi lại trận chiến. Sự xuất hiện của Kiệt Ngao, ít nhất cũng đã minh chứng được địa điểm chiến đấu ở gần 11D01. Nhưng họ lại không ngờ được, địa điểm chiến đấu không phải là ở khu linh khí, mà lại ở nơi trọc hóa mà Mắt trời không thể hoạt động.
+++
Thành Thánh.
Lai Địch nhìn chằm chằm vào hình ảnh ba người Kiệt Ngao giao chiến trên màn hình, mặc dù hơi mờ, nhưng hắn ta vẫn nhận ra đó đúng là Kiệt Ngao.
Nhưng hai người còn lại thì Lai Địch không dám chắc. Do ánh sáng không đủ, hiệu quả ghi hình cũng không tốt, quả thực rất khó để phân biệt tình trạng thực tế trong lĩnh vực. Hắn ta cũng ngợ rằng quyết đấu với Kiệt Ngao là Lạc Ấp, nhưng trước đó thực lực mà Lạc Ấp thể hiện ở thành Thánh trước đó hoàn toàn không đủ để đấu với Kiệt Ngao.
Khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là sự xuất hiện của người thứ ba, “anh ta” lại có thể ngăn được cuộc giao đấu lực lượng của hai cường giả, đó cần một thực lực mạnh đến nhường nào? Chỉ e đi khắp cái tinh cầu Áo Lạc này cũng không tìm ra được người thứ hai có sức mạnh như thế, ngay cả lão già cả chục năm cũng chưa từng lộ diện kia cũng không dễ dàng làm được như thế.
Hai người này liệu có đi chung? Nếu không phải thì hắn ta còn có thể bình tĩnh đối phó; còn nếu có thì cần phải lên kế hoạch cẩn thận mới được.
Trong mắt Lai Địch ánh lên tia sắc bén, bất luận thế nào cũng không thể để cho kẻ khiêu chiến Kiệt Ngao sống sót rời khỏi đó.