“Tại sao lại để gã đi theo chúng ta?” Tra Nhĩ rửa mặt xong nằm trong chăn làm ấm giường, ôm gối đầu, nâng mắt nhìn về phía Thiên Lý đang tra tư liệu trên máy tính ở bên cạnh.
“Gã rất khó đối phó, tạm thời giữ bên cạnh để trông coi.” Thiên Lý trả lời, cũng không quay đầu lại.
“Tôi có thể giết gã.”
“Tôi biết.” Thiên Lý thản nhiên nói: “Nhưng mà để giết gã thì anh cũng khó tránh khỏi việc bị thương.”
“Bị thương cũng không sao cả.” Tra Nhĩ rối rằm một hồi, than thở: “Tôi ghét gã.”
“Ừ, tôi cũng không thích.” Thiên Lý cười cười: “Gã nào có đáng yêu bằng Tra Nhĩ của tôi chứ?”
“Thật sao?” Mắt Tra Nhĩ sáng lên, lại lập tức bất mãn nói: “Vậy mà em còn bảo tôi đi tìm vui với gã?”
“Ha ha, tôi nói vậy chỉ là muốn để anh đi theo trông chừng gã, đừng để gã tùy tiện giết người.”
“Vậy thì quá phiền phức, vẫn là trực tiếp giết thì tiện hơn.”
Động tác của Thiên Lý hơi dừng một chút: “Nếu như không thể kiểm soát được gã, vậy thì giết đi.”
Tra Nhĩ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía sống lưng gầy yếu nhưng thẳng tắp của Thiên Lý, âm thầm phân biệt câu nói kia của cô là thật hay giả.
Một lát sau, hắn đột nhiên đứng dậy, để chân trần chạy đến bên cạnh Thiên Lý, ôm lấy thắt lưng của cô, nói: “Nên ngủ thôi, Thiên Lý.”
Thiên Lý đang sử dụng Phong Dực để xem xét tư liệu về các thể lực lớn trong thành Thánh, tuy rằng đó cũng không phải nội dung cơ mật gì nhưng đối với cô thì đó là bước đầu tiên để biết được sự phân bố thế lực ở khắp nơi. Lúc này, trên màn hình vừa lúc xuất hiện lịch sử của nhà họ Bàn - một trong năm gia tộc lớn.
Tra Nhĩ ngẩn người, nhìn thẳng vào màn hình.
Thiên Lý không chú ý đến sự khác lại của hắn, chỉ vỗ vỗ hắn nói: “Tôi chỉ tra thêm vào thứ nữa rồi sẽ đi ngủ.”
Tra Nhĩ im lặng một lúc, đột nhiên nói: Thiên Lý, không phải là em vẫn đang tìm kiếm thành viên của tám khu sao?”
“Hả?” Thiên Lý hơi kinh ngạc, không ngờ Tra Nhĩ lại chú ý đến những chuyện như thế này.
Cô gật đầu, nói: “Đúng thế, sao vậy?”
“Tôi muốn tiến cử một người với em.”
“Ai?”
“Đằng Tiêu của nhà họ Bàn.”
“Đằng Tiêu...” Thiên Lý thấp giọng nhắc lại một lần, đột nhiên hỏi: “Tra Nhĩ, anh khôi phục trí nhớ rồi sao? Người tên Đằng Tiêu này là gì của anh?”
Tra Nhĩ lén liếc nhìn cô, khẽ trả lời: “Qủa thực là tôi có nhớ lại một số chuyện, chỉ là còn hơi mơ hồ.”
“Vậy anh có nhớ Lai Địch không?”
Trong mắt Tra Nhĩ hiện ra một tia sáng sắc bén, lạnh lùng nói: “Hắn ta là người tôi muốn giết nhất.”
Tra Nhĩ ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Hai người rốt cuộc đã từng có khúc mắc gì?”
Sắc mặt của Tra Nhĩ rất nặng nề, không nói gì.
“Không sao, từ từ rồi sẽ nhớ lại.” Thiên Lý lại đổi sang vấn đề khác: “Anh đã nhớ ra thân phận của mình rồi phải không?”
Tra Nhĩ gật đầu.
“Người của nhà họ Bàn?”
Tra Nhĩ lại gật đầu.
“Nằm trong chi trưởng của nhà họ Bàn?”
Tra Nhĩ suy tư một hồi, tiếp tục gật đầu.
Thiên Lý âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ mâu thuẫn của Lai Địch và nhà họ Bàn là ân oán gia tộc hoặc là vướng mắc trong quyền lực, cho nên mới đối địch với Tra Nhĩ?
Tra Nhĩ thấy cô không nói gì, không nhịn được, mở miệng nói: “Thiên Lý, bất luận tôi là ai, tôi cũng sẽ không rời đi.”
Thiên Lý sửng sốt một hồi, dò hỏi: “Anh không muốn về nhà sao?”
“Nhà lúc nào cũng có thể về nhưng Thiên Lý thì chỉ có một.” Tra Nhĩ ôm cổ Thiên Lý, nghiêm túc nói: “Tôi đã nói rồi, sẽ luôn ở bên nhau, không rời không bỏ, em ở đâu, tôi sẽ cùng em ở nơi đó.”
Trong lòng Thiên Lý cảm thấy rất ấm áp, xoay người lại ôm lấy eo của hắn, tựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
“Ừ, vẫn luôn ở bên nhau.”
[Tra Nhĩ, cảm ơn anh]
Lộc cộc lộc cộc! Lộc cộc lộc cộc!
Sự tính lặng của gian phòng đột nhiên bị một tếng động kỳ quái phá vỡ. Trên mặt bàn, Tiện Y(*) yên tĩnh nằm úp sấp, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn con Kỳ lân vàng con kia lại không ngừng chạy xung quanh cái bàn, cái chân bằng kim loại không ngừng va chạm với mặt bàn phát ra những tiếng lộc cộc. Nó giống như bị bệnh tăng động, không thể yên tĩnh phút nào.
(*) Tiện Y là con tắc kè hoa mà Thiên Lý nhặt được ở chương 74, có dị năng Giảm tốc đồng bộ, từng vô tình phát dị năng giúp nhóm Thiên Lý ở chương 97.
Thiên Lý thở dài một hơi, cười nói: “Chúng ta nghỉ ngơi đi, chuyện khác ngày mai lại nói.”
Tra Nhĩ vội vàng gật đầu, một tay ôm lấy Thiên Lý nhảy lên giường.
Trên giường vẫn còn hơi ấm mà Tra Nhĩ vừa ủ, Thiên Lý dùng đôi chân trần đá đã hắn: “Tra Nhĩ, anh ngủ ở cái giường bên kia.”
Tra Nhĩ đã chui vào chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt, ấp úng nói: “Tôi sợ lạnh.”
Thiên Lý cạn lời, một kẻ có thể cởi trần chạy giữa trời tuyết còn dám nói sợ lạnh?
“Đi qua bên kia, đã nói bao nhiêu lần rồi, anh to lớn như vậy, không thể lại ngủ cùng một giường với tôi nữa!”
Tra Nhĩ túm chặt lấy chăn, tủi thân nói: “Thiên Lý, dáng người to lớn cũng không phải lỗi của tôi, tôi cũng muốn trở nên bé nhỏ giống em.”
Thiên Lý véo lỗ tai Tra Nhĩ, gằn giọng hỏi: “Tôi nhỏ bé chỗ nào chứ? Tôi đây là nhỏ nhắn xinh xắn!”
Ánh mắt Tra Nhĩ đảo qua dáng người mới phát dục của Thiên Lý, tán thành nói: “Ừ, đúng là cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn.”
“Đừng có đánh trống lảng, đi qua giường bên ngủ cho tôi.” Thiên Lý dùng gối đầu chặn trước thân mình, hai cái chân đều đã đạp đạp vào ngực Tra Nhĩ.
Với sức lực của cô thì sao có thể đạp được Tra Nhĩ xuống, Tra Nhĩ vẫn sừng sững bất động như một tảng đáng. Hắn nắm lấy bàn chân trần của Thiên Lý, tinh tế vuốt ve.
Thiên Lý cảm thấy bàn chân truyền đến cảm giác tê ngứa, vội vàng rút chân về.
“Bỏ đi, tôi qua giường bên cạnh vậy.” Nói xong, cô đang muốn vượt qua người Tra Nhĩ để xuống giường, Tra Nhĩ lại lập tức ôm lấy eo của cô, nhét cô vào trong chăn, khóa chặt cô trong lồng ngực của mình.
“Cứ như vậy ngủ đi, ngoan.” Hơi thở của Tra Nhĩ phất qua cổ của Thiên Lý khiến cho cô rùng mình một cái.
Trước kia thì không rõ nhưng mà thời gian ngày càng gia tăng thì chênh lệch giới tính giữa hai người lại càng rõ ràng. Tra Nhĩ đã là một người đàn ông trưởng thành cao lớn, còn Thiên Lý cũng từ từ trưởng thành, da thịt ma sát tiếp xúc có thể mang đến cảm giác khác thường.
Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Thiên Lý, hô hấp của Tra Nhĩ trở nên nặng nề, thân thể dán sát vào Thiên Lý, hoàn toàn ôm chặt cô vào lòng.
Thiên Lý không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí còn quên mình có thể sử dụng linh khí để đẩy hắn ra.
“Thiên Lý.” Giọng nói trầm thấp của Tra Nhĩ đột nhiên truyền đến: “Mùi vị phụ nữ mà lúc trước Kiệt Ngao nhắc đến là như thế nào?”
Trái tim Thiên Lý hẫng lại một nhịp, ra vẻ bình tĩnh nói: “Giống như cỏ độc vậy, ăn vào không chết thì cũng bị thương.”
“Vậy mà Kiệt Ngao lại vẫn thích ăn như vậy?” Tra Nhĩ bày tỏ hoài nghi của mình.
“Anh không thấy gã đã chẳng khác nào kẻ điên sao? Anh không thể học theo gã.” Thiên Lý nhân cơ hội này tiến hành giáo dục.
“Vậy mà em còn bảo tôi đi tìm vui với gã.” Tra Nhĩ ấn tượng rất sâu với những lời này, cần phải khai thác nội hàm ẩn bên trong: “Rốt cuộc là tìm việc vui gì?”
Thiên Lý im lặng không nói, trong lòng thầm mắng Kiệt Ngao không biết kiềm chết, chỉ nói mấy câu đã dạy hư Tra Nhĩ!
Tra Nhĩ lại nói: “Có phải cảm giác giống như khi ôm em không, vừa mềm vừa mịn, cơ thể còn có thể nóng lên?”
“... Đó là do anh ăn quá nhiều, bị nóng trong người.”
“Phía dưới cũng sẽ bị nóng trong người sao?” Tra Nhĩ hơi vặn vẹo người, cái thứ nóng rực nào đó giữa hai chân chọc lên bụng dưới của Thiên Lý.
Mặt Thiên Lý hơi nóng lên, cong chân chặn giữa lồng ngực rắn chắc của Tra Nhĩ.
“Thiên Lý, em giống như con tôm vậy.” Tra Nhĩ đưa tay đẩy đầu gối của cô xống, cảm xúc mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến khiến cho trái tim hắn nóng lên, không nhịn được muốn nhiều hơn nữa.
“Anh đang làm cái gì? Không được sờ lung tung!” Thiên Lý muốn lấy tay của hắn từ trong quần áo mình ra nhưng đáng tiếc là không đủ sức mạnh.
Đột nhiên, Tra Nhĩ xoay người đè Thiên Lý ở bên dưới, hai tay chống hai bên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt hơi ửng đỏ của cô.
Hai mắt Thiên Lý hơi cụp xuống, biểu tình mờ mịt. Tra Nhĩ như vậy khiến cho cô cảm thấy hơi xa lạ, cũng có một chút sợ hãi.
Tra Nhĩ từ từ lại gần, đôi môi dường như cảm nhận được nhiệt động nóng bỏng của người nào đó.
Không khí trong phòng vừa yên tĩnh lại ái muội, chỉ nghe thấy tiếng chạy lộc cộc không biết mệt của Kỳ lân vàng.
Không được! Cảm thấy môi của Tra Nhĩ sắp dán lên, linh khí trên người Thiên Lý đột nhiên lóe lên, Tra Nhĩ lập tức bị linh khí đẩy lên cao hơn một thước.
Tiếp theo, một chuyện quỷ dị đã xảy ra. Tra Nhĩ vỗn phải xuống đột nhiên lại như trôi nổi trong không khí, tốc độ rơi xuống vô cùng chậm rãi.
Vẻ mặt của Thiên Lý cứng đờ, nằm trên giường hồi lâu cũng không có động tác.
Hai người cứ một trên một dưới như vậy.
Thì ra vào lúc mấu chốt, Tiện Y khởi động dị năng giảm tốc đồng bộ của nó. Bởi vì Kỳ lân vàng con thực sự quá ầm ĩ, rốt cuộc nó cũng không kiên nhẫn được nữa. Kết quả chính là toàn bộ sinh vật trong phòng đều bước vào một pha quay chậm (slow motion)
Tra Nhĩ lơ lửng giữa không trung từ từ đến gần Thiên Lý, Thiên Lý nằm cứng đơ đợi hắn rớt xuống.
Cái hôn này của hai người trải qua gần 1 giờ cuối cùng cũng hoàn thành ... chẳng qua hai người chờ đợi quá mệt mỏi đều đã ngủ quên mất.
Thiên Lý thầm nghĩ: Cấp bậc dị năng của Tiện Y hình như lại tăng lên rồi...
Ngày hôm sau, Tra Nhi thì vô cùng có tinh thần nhưng Thiên Lý thì lại hơi uể oải. Kiệt Ngao thấy thế thì trêu đùa: “Sao vậy? Tối hôm qua mệt nhọc quá độ hả?”
Thiên Lý không thèm để ý đến gã, lập tức đi ra ngoài, Tra Nhĩ vội vàng đuổi theo sau.
Kiệt Ngao nhún nhún vai, tôi hôm qua gã không ra ngoài tìm phụ nữ, tâm tình cũng rất không tốt, chậm rãi đuổi theo...
Thành Thánh.
Đằng Tiêu ở trong phòng mình tìm kiếm những tư liệu liên quan đến Thành Minh, phía sau, trên giường của ông có đặt một chiếc ba lô đã được sắp xếp gọn gàng.
Ông đã quyết định đích thân đến thành Minh để tìm Lạc Ấp. Ông tin rằng Lạc Ấp nhất định vẫn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, chỉ cần tìm được hắn thì tất cả nghi vấn đều được giải đáp.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc trên tay đột ngột vang lên, số gọi đến được hiển thị là tám số 0, hoàn toàn không phải một số liên lạc bình thường.
Ông vốn định từ chối vì đây là thiết bị liên lạc ông vừa mới mua lại không lâu, cho dù là người của nhà họ Bàn cũng không biết. Chủ nhân của cái số liên lạc kỳ quái này rất có thể là tìm lầm người.
Khi ngón tay chạm vào thiết bị liên lạc, Đằng Tiêu tạm dừng một hồi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhận cuộc gọi.
Đối phương không gọi video, chỉ nghe thấy từ thiết bị liên lạc truyền ra tiếng của một cô bé: [Đằng Tiêu?]
Đồng tử của Đằng Tiêu hơi co rụt lại, có thể trực tiếp gọi tên của ông thì có thể thấy được đối phương không có tìm lầm người.
“Là tôi, cô là ai?”
[Cháu là Thiên Lý.]
“Thiên Lý!” Đằng Tiêu đứng bật dây, trong lòng không nén được sự kích động. Ông biết rõ người Lạc Ấp nóng vội muốn tìm chính là Thiên Lý. Nếu như Thiên Lý xuất hiện thì có khả năng rất lớn là Lạc Ấp cũng bình yên vô sự.
[Hiện tại con và Tra Nhĩ không tiện lộ diện cho nên chỉ có thể dùng cách này để liên lạc với chú.]
“Thằng bé ở cùng với con sao?”
[Đúng vậy.]
“Thật tốt quá!” Đằng Tiêu vô cùng vui mừng, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
[Chú Đằng Tiêu, chú định rời khỏi thành Thánh sao?”
“Sao con lại biết?”
[Xin chú hãy ở lại thành Thánh, chúng con cần sự giúp đỡ của chú.]
“Con cần giúp gì?”
[Chú có sẵn lòng trở thành Kiền Đạt Bà - Trưởng quan khu số 4 của Thiên Long Bát Bộ không?]
“!”
...
Cúp máy xong, Đằng Tiêu không thể đè nén được sự kích động trong lòng. Không những Lạc Ấp không chết mà hắn còn đang xây dựng lực lượng. Cho dù thế lực của nhà họ Bàn có khổng lồng nhưng cũng có rất nhiều dây mơ rễ má với các gia tộc khác, vì là người trong cuộc nên lại càng khó để thoát ra. Nếu như từ bên ngoài đánh vào, một lần nữa chiếm cứ một phương thì chỉ sợ thế cục của Thành Thánh sẽ xuất hiện biến động vô cùng lớn.
Nhưng mà làm sao Thiên Lý lại biết được số liên lạc của ông? Thậm chí còn biết cả kế hoạch chuẩn bị đến thành Minh của ông nữa, chẳng lẽ mạng lưới tình báo của cô đã chính xác đến mức độ này sao....