Thiên Lý đang sưu tầm quy tắc trong rừng, bỗng phát hiện trên không có mấy chiếc xe nổi vù vù bay tới, chạy về hướng Hư Đô. Cô nhận ra trong đó có mấy người là những kẻ đánh Tả Miện hôm qua, hơn mười còn lại đều là dị năng giả.
Khỏi cần đoán, nhất định là chúng đã báo tin tức về trọc hóa nhân Hữu Ý.
Thiên Lý nhíu mày, thu đồ lại, đi cùng Tra Nhĩ lên xe nổi bay tà tà sau họ.
“Là ở đây sao?”
Mấy chiếc xe nổi đáp xuống, một người trung niên vẻ mặt lạnh lùng đi ra, hỏi một người trẻ tuổi đang sợ hãi sau lưng.
Kẻ nọ vội vàng gật đầu, đáp: “Hôm qua chúng tôi phát hiện họ ở đây, mới một tối, có lẽ còn chưa rời đi.”
Người trung niên liếc cấp dưới ra lệnh, mấy người xung quanh lập tức lấy ra một dụng cụ nhỏ, chia nhau tìm bốn phía.
Chỉ một chốc, một người trong đó nói: “Hơn trăm mét bên kia có sinh vật phản ứng.”
“Đi.”
Đám người soạt soạt rút vũ khí ra, bước nhanh sang đó. Xuyên qua hành lang dài, thấy một thiếu niên đi ra từ căn phòng cuối cùng.
“Chính là nó!” Thanh niên tố cáo chỉ vào Tả Miện, kêu lên, “Kẻ bị trọc hóa chính là em gái nó.”
Người trung niên nghiêm túc nói với Tả Miện: “Cậu nghe thấy rồi chứ? Tránh ra, phối hợp kiểm tra.”
Tả Miện hung hăng trừng mấy tên thanh niên đó, trả lời: “Trưởng quan, em gái tôi rất bình thường, em ấy không bị trọc hóa.”
“Có bị trọc hóa hay không là do chúng tôi phán đoán.”
Người trung niên hơi giơ tay lên, đã có mấy người chuẩn bị đẩy Tả Miện ra để vào phòng. Ai ngờ tay còn chưa đụng đến Tả Miện đã thấy cứng người lại.
Người trung niên lập tức thấy tim đập nhanh, quay đầu nhìn lại, thấy hai bóng dáng, một cao một thấp, một đỏ một đen từ từ đi tới. Một người bề ngoài như ác quỷ, người còn lại tối tăm như u linh, đúng là hung thần như lời đồn.
Lúc trước ông đã nghe thấy tên Song Sát từ lời tự thuật của mấy tên thanh niên kia. Nhưng theo nguồn tin, Song Sát chưa bao giờ dừng lại quá một ngày ở một thành thị, phần lớn là bổ sung vật tư rồi đi, mà trong tòa thành bị vứt bỏ này chẳng hề có chút tiếp tế nào, tại sao họ vẫn chưa rời đi? Ông cũng không cho là hai hung thần này ở lại chỉ để làm chỗ dựa cho một thằng quỷ nhỏ không một xu dính túi.
“Hai vị đại nhân, không biết hai ngài lại hạ cố tới đây, thật sự thất lễ.” Người trung niên cung kính nói.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Thiên Lý thản nhiên hỏi.
“Có người tố giác rằng ở đây có trọc hóa nhân qua lại, nên tôi dẫn người đến truy tra.”
“Có trọc hóa nhân không, chẳng lẽ chúng ta không biết?” Thiên Lý bắt chước giọng của người trung niên vừa rồi mà trả lời.
Người trung niên cúi thấp đầu xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Hai ngài nói rất phải, là chúng tôi quấy rầy rồi.”
Dù ông ta có tức giận, nhưng thực lực quá chênh lệch, không biết tự lượng sức mà cương quyết chống đối, không bằng bán thể diện cho họ.
“Cái gì? Không tiến vào? Trong đó rõ ràng có người, không đi nhìn một chút sao?” Hết lần này tới lần khác, luôn có người chẳng biết thức thời, ngay lúc này lại khơi chuyện lên.
Người trung niên lạnh lùng liếc kẻ đó, không nói gì.
Thiên Lý hỏi: “Cậu là ai?”
Thanh niên kia hoảng sợ, lại thấy xung quanh nhiều dị năng giả như thế, liền ưỡn ngực nói: “Tôi là An Hạo, quen Tả Miện và Hữu Ý, tôi khẳng định Hữu Ý đã sớm bị trọc hóa, nếu không sẽ không cần tránh né mọi người.”
“Ồ?” Thiên Lý không tỏ rõ ý kiến, nói, “Vậy cậu muốn thế nào?”
“Để cho mấy vị trưởng quan này nhìn thấy người trong phòng. Tôi nghĩ với thân phận của hai vị cao thủ, chắc sẽ không che chở một trọc hóa nhân chứ?”
Thiên Lý không trả lời, mà trực tiếp quay ra hỏi người trung niên: “Ông thấy thế nào?”
Người trung niên còn chưa nói gì, An Hạo đã chặn lời: “Trước khi tố cáo chúng tôi đã tra rõ tình huống rồi. Các ngài đến đó cũng không sao, dù sao cũng phải nhìn tận mắt, nếu không cũng không thể ghi báo cáo.”
Người trung niên cúi nửa đầu, nói với hai người Thiên Lý: “Xin cho phép chúng tôi đi vào tra xét tình hình, nếu đắc tội xin chớ trách, chúng tôi nhất định sẽ báo rõ với hai ngài!”
Thiên Lý phất phất tay, ý bảo họ cứ tự nhiên.
Tả Miện liếc nhìn Thiên Lý, muốn nói lại thôi, lòng hơi khẩn trương.
Người trung niên dẫn mấy cấp dưới vào phòng, An Hạo cũng hăng hái bừng bừng theo sau. Nhưng xuất hiện trước mặt gã, không phải là trọc hóa nhân điên cuồng, mà là một cô bé đang ngủ say trên giường. Quần áo cô bé rất sạch sẽ, tóc cột tạm hai bên xõa trên gối, lộ ra gương mặt hơi ốm, dáng vẻ yên ổn, giữa hai đầu lông mày không hề có chút độc ác nào.
Tả Miện đi tới, giải thích: “Em gái tôi không khỏe lắm, đang tĩnh dưỡng, xin các ngài làm nhanh một chút.”
Người trung niên cũng không nhiều lời, lấy dụng cụ ra tiến hành quét toàn thân Hữu Ý, sau một lát thu tay lại, xoay người đi ra ngoài.
An Hạo không rõ ràng lắm, kêu lên: “Gì, chỉ thế là xong rồi? Không xử lý gì sao?”
Tả Miện lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt lẫn ý hận.
“Làm phiền hai ngài rồi.” Người trung niên cung kính khom người với Thiên Lý và Tra Nhĩ.
Thiên Lý không nói gì, còn Tra Nhĩ thì từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn họ lấy một cái.
An Hạo đi tới, mồm vẫn lẩm bẩm: “Vì sao lại không bắt lại…”
Chưa dứt lời, đã thấy người trung niên vung tay lên, đầu An Hạo lập tức rời khỏi thân, máu tươi ở cổ phun ra phè phè, cái đầu xẹt một đường parabol trên không, rơi xuống đất rồi vẫn còn mang biểu cảm khó hiểu.
Người trung niên thu vũ khí lại, kính cẩn nói với hai người Thiên Lý, “Nếu hai vị đại nhân rảnh rỗi, hoan nghênh đến 20D13, trưởng quan chúng tôi chắc chắn sẽ quét thềm đón chào. Thành Thánh đã phát lời mời, chỉ cần hai ngài bằng lòng, lúc nào cũng có thể ghi danh. Giao thông ở dãy Tạp Cơ Nhĩ không thuận lợi lắm, với thực lực hai ngài, hoàn toàn có thể chiếm một chỗ ở khu vực thế giới.”
(P/s: chỗ này tác giả diễn đạt có phần không thoát ý. Ý của vị trưởng quan này có lẽ là nói dãy Tạp Cơ Nhĩ không đủ cho Song Sát tung hoành, hai người nên đến thành Thánh.)
Nói xong, lại hành lễ: “Đã quấy rầy, chúng tôi xin phép cáo biệt.”
Người trung niên cũng chằng thèm liếc cái xác trên đất một cái, dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.
Những kẻ đi cùng An Hạo đều hoảng sợ, thậm chí ngay cả xác bạn cũng chẳng dám mang đi, xanh mặt chạy trốn.
Tả Miện nhìn cái xác trên đất, tâm trạng vô cùng phức tạp. Mấy năm qua, cậu luôn nghĩ nên làm thế nào để lấy lại công bằng cho em gái, trong lòng đã lăng trì tên đầu sỏ này không biết bao nhiêu lần, nay tận mắt thấy gã chết, lại có cảm giác trống rỗng đầy lạnh lẽo.
Tính mạng của người bình thường, ở trong mắt dị năng giả chỉ như con sâu cái kiến, sống hay chết cũng chỉ là một ý nghĩ.
Cậu âm thầm nắm chặt tay, trong đầu tràn đầy ý muốn trở nên mạnh mẽ.
Thiên Lý không ngờ người trung niên kia lại làm việc dứt khoát như thế. Trước đó cô cố ý đáp lời với An Hạo, chỉ để dạy dỗ gã một chút, ai ngờ gã này lại quá ngu xuẩn, chẳng biết thức thời, không tự lượng sức mà châm ngòi, cuối cùng tự mình hại chết mình.
Cô giết người chỉ vì người đó đáng giết, tuy lý trí cô tiếp nhận, nhưng tâm lý cô lại hơi trì trệ. Người trung niên kia lại giết người mà không có chút do dự và gánh nặng nào. Kẻ giết người và người bị giết, chẳng ai cao quý hơn ai. Nhưng khác nhau ở chỗ, với Thiên Lý thì mạng của dị năng giả và người bình thường là như nhau, còn với thế giới này, thì đó là sự chênh lệch tuyệt đối về đẳng cấp.
“Hai ân nhân.” Tả Miện đột nhiên quỳ mạnh xuống đất, cẩn thận nói, “Một từ ‘cảm ơn’ không thể nào biểu đạt nỗi cảm kích của tôi với hai ngài, tôi – Tả Miện thề ở đây, sau này chỉ cần hai ngài cần, bất kể xông pha khói lửa tôi đều không tiếc.”
Cậu cắn môi, nói tiếp: “Giờ trên đời không còn chốn cho an hem tôi dung thân, xin để chúng tôi đi theo hai ngài.”
Thiên Lý nghĩ một chốc, chậm rãi nói: “Mặc dù hai người không có dao động năng lượng, nhưng đúng là dị năng giả. Chỉ cần chứng minh được, là có thể được sắp xếp và chăm sóc thỏa đáng, cuộc sống sau này cũng không khó khăn nữa.”
“Vậy thì sao chứ?” Tả Miện cười khổ, “Chúng tôi đã là người bình thường hơn chục năm, luôn luôn bị người khác coi như rác rưởi. Tôi không quan tâm họ có thừa nhận không, chỉ cần đi theo cường giả, tôi vẫn sẽ có giá trị tồn tại.”
Thiên Lý cười cười: “Chúng tôi chính là hung thần giết người như ngóe trong truyền thuyết, cậu không sợ sao?”
Tả Miện trả lời không chút do dự: “Tại sao tôi phải sợ người đã cứu tôi?”
Thiên Lý nói: “Thật ra không cần cậu nói, tôi cũng định đề nghị hai người đi theo tôi.”
“Thật sao?” Mắt Tả Miện sáng lên.
“Tình huống của em gái cậu khá đặc thù, thể chất hấp thu trọc khí có lợi cũng có hại. Trước khi chưa phát triển tiếp, cô bé càng dễ bị trọc hóa hơn người bình thường, nhưng ngược lại, cô bé cũng tiến hóa nhanh hơn dị năng giả bình thường.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Cùng tôi đến thành Minh, là 5D09 trước kia. Nơi đó đang ở trạng thái nửa trọc hóa, nồng độ trọc khí không cao, vô cùng thích hợp để em gái cậu tiến hành huấn luyện hấp thu và tinh lọc.”
Tả Miện gật đầu, vui vẻ nói: “Được!”
Thiên Lý nhìn sang căn phòng Hữu Ý đang ngủ, khẽ nói: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn.”
“Nghĩa là sao?”
“À, không sao cả.” Tương lai, là do chính mình lựa chọn. Là hùng ưng bay lượn trên trời cao, hay là cái kiến oằn mình bò trên đất, đều không thể biết trước.
Ba ngày tiếp đó, Thiên Lý và Tra Nhĩ đều bận rộn sưu tầm quy tắc. Họ phải làm nhanh, vì thành Minh và Ngu Giả đều đã truyền tin tới.
Gần đây càng ngày càng nhiều dị năng giả tiến vào thành Minh, có vài dị năng giả muốn thiết lập điểm nhận nhiệm vụ, đang xin quyền sử dụng kiến trúc và quyền tạm trú. Giờ thành Minh là thành đã có chủ, tất cả các cơ sở kiến trúc trong thành cũng không thể sử dụng tự do, phải đạt được sự đồng thuận của chủ thành.
Thiên Lý trả lời tin của chú Âm: “Khu vực từ phía bắc trung tâm thành tới gần rừng rậm là nội thành, không được bán hoặc cho ai bên ngoài thuê, có vài khu vực đặc biệt cần phải giữ bí mật. Phía nam nội thành có thể dùng, chỉ cần tuân thủ phép tắc thành Minh thì đồng thuận.”
Trước mắt thành Minh còn chưa thiết lập luật pháp tương ứng, Thiên Lý định lúc về sẽ tìm các chú bàn bạc, phương diện này không phải sở trường của cô, tiếp thu ý kiến quần chúng mới là đúng đắn.
Mặt khác, mấy tháng gần đây thành viên của Ngu Giả đã hoàn thành tổng cộng 4 nhiệm vụ, đều không bị tổn thương. Giờ nhận được hai nhiệm vụ, một nhiệm vụ có độ khó khá cao, có thành viên xin R quân điều Linh và Kỵ Sĩ cùng đi.
Thiên Lý đang suy nghĩ, nhiệm vụ này cần có thời gian chuẩn bị, cô định một thời gian ngắn nữa mới trả lời.
Đứng trên tường thành bị hủy hoại, Thiên Lý hướng về phía tây đón gió.
“Đi thôi, phải về nhà rồi.”
Thiên Lý nói với mấy người sau lưng.
Chuyến đi mấy tháng cuối cùng cũng kết thúc.
Thiên Lý và Tra Nhĩ mang theo Tả Miện và Hữu Ý vẫn còn đang ngủ mê lên đường về nhà.
[Từ khi trọc khí diễn sinh tới nay, đã mấy nghìn năm trôi qua, con người không ngừng tiến hóa, vô số dị năng giả xuất sắc đã sinh ra. Nhưng trước đó, không biết có bao người vì không sở hữu dao động dị năng mà chìm vào bụi bặm. Vốn nên là những người cứu đời cứu thế, lại không tên không tuổi mà chết đi, cả đời chẳng có cơ hội triển lộ tài năng… Mãi đến khi Thánh tử song sinh xuất hiện, mới đánh vỡ quan niệm dùng dao động năng lượng để xác định dị năng.
Tả Miện - người chỉ vẻn vẹn có năng lực miễn dịch trọc khí - dưới hào quang của em gái, có lẽ đã bị ảm đạm đi. Nhưng anh lại có một trái tim vô tư và chính trực, một sức mạnh ý chí kinh người, dùng tư chất của người bình thường đột phá được cực hạn của dị năng giả, trở thành một cường giả duy nhất chỉ thuần túy dùng tốc độ và võ lực mà bước lên đỉnh cao.
Anh sinh ra, là để hiến dâng.
Hữu Ý – nhà tinh lọc đầu tiên trong lịch sử, danh vọng của cô quả là khó ai sánh bằng. Không chỉ bởi vì cả đời cô đã cứu giúp vô số trọc hóa nhân, mà càng vì mỗi một lần cô cứu, đều phải trả giá bằng sự hi sinh của chính mình, trút nỗi khổ của họ lên người mình. Dẫu gian truân cỡ nào, cô vẫn chẳng oán hận hối tiếc.
Cô sinh ra, là để hi sinh.]
~ Trích << Truyện Thánh tử song sinh: Những người mở đường cho nhân loại – Tả Miện và Hữu Ý >>