“Mọi người đang làm gì thế?”
Ô Lạc vác xâu thỏ về khách sạn, trước cửa có mấy chục người, kẻ ngồi gã đứng, nhìn họ như đang ngồi 'tám chuyện trời đất', không có gì đặc biệt, nhưng quan sát kĩ sẽ phát hiện, tầm mắt của ai cũng cố ý hoặc tình cờ nhìn về phía cửa khách sạn.
“Này, Ô Lạc, anh về rồi, lần này thu hoạch tốt không?” Trong đám đông không ít người chào hỏi anh ta.
“Khá ổn.” Mắt Ô Lạc quét qua họ, nói, “Trở về có thể làm được nhiều thức ăn, đêm nay chúng ta làm tiệc tối.”
“Yeah.” Mọi người hoan hô nhiệt tình.
“Giờ thì ai có thể nói cho tôi biết, mới sáng sớm mọi người tụ tập ở đây làm gì?” Ô Lạc ném thỏ cho bạn đi cùng mình, lại dò hỏi.
Một người sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Tối qua, khách sạn anh ở có hai người kì quái đến đó.”
“Người kì quái?”
“Đúng thế đấy, nghe nói một người thì như u linh, cả người đen sì, ngay cả ngũ quan cũng không có; người còn lại mặt đỏ quạch, miệng có răng nanh, trên đầu còn có sừng.”
Ô Lạc liếc nhìn người nói chuyện, kỳ dị nói: “Mọi người nghe ai nói thế? Trên đời này làm gì có ai mang bộ dạng ấy, chẳng nhẽ gặp quỷ à?”
“CMN, anh nhạy cảm quá đấy, vừa đoán đã trúng, tối qua phục vụ tiếp đãi bị dọa đến mất mật.”
“...” Ô Lạc im lặng, tỏ vẻ khinh khỉnh, đang chuẩn bị rời khỏi chỗ toàn người rảnh rỗi nhàm chán này, lại bất ngờ dừng lại.
Hóa ra trong khi nói chuyện, một gã ''người đen'' vóc người thấp bé đã đi ra từ khách sạn, “hắn” lặng thinh không phát ra hơi thở đi qua các lính đánh thuê, chậm rãi đi dọc theo bóng cây ven đường, vậy mà không có mấy ai chú ý.
Ô Lạc duỗi một ngón tay ra, chần chờ nói: “Mọi người vừa nói một trong hai người họ, có phải là “hắn” hay không?”
Mọi người đồng loạt nhìn lại, quả nhiên thấy một gã toàn thân bị một cái áo choàng đen che kín.
Dường như “hắn” hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của mọi người, vẫn đi với tốc độ không nhanh không chậm.
“Trời ạ, thì ra chỉ có thế.” Một người thất vọng nói. “Thế mà tên nhóc kia ba hoa chích chòe, còn tưởng thật sự có người kì dị như thế trên đời chứ.”
Ô Lạc thầm nghĩ: Mấy người mới kì quái ấy! Thật đúng là ăn no rửng mỡ!
Không ít người ở quanh đó la hét muốn cho tên nhóc rảnh rỗi sinh sự kia một bài học.
Đúng lúc ấy, người áo đen có vóc dáng nhỏ nhắn bất ngờ dừng chân, chậm rãi quay về phía đám đông, áo choàng rộng thùng thình che hết ánh mặt trời, để lộ hoàn toàn khuôn mặt độc một màu đen, chỉ có đôi tròng mắt... màu trắng.
Người thấy không khỏi rụt vai.
Trời ạ! Trên đời thật sự có người không có ngũ quan!
Tiếp đó, người áo đen chỉ một ngón tay về phía họ, ống tay áo rộng thùng thình bay múa trong gió, như muốn phát động lời nguyền.
“A, chẳng nhẽ hắn là pháp sư kì quái?” Một người khoa trương gào to.
Ô Lạc lại tỏ ra nghiêm túc, mạnh mẽ xoay người, anh ta chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã có tiếng hô trong trẻo: “Coi chừng trên trời!”
Mọi người cùng lúc nhìn về phía tây trên không, chỉ thấy một đàn chim bay vọt về phía này với tốc độ cực lớn, ít nhất cũng khoảng nghìn con, dày đặc như một đám mây đen.
Các dong binh nhanh chóng rút vũ khí của mình ra, đồng thời hô: “Nhanh, chuẩn bị chiến đấu, thú bay trọc hóa tập kích thành!”
Tiếng rít liên tiếp vang lên, giống như phóng xạ công kích mọi người. Không ít người lộ ra vẻ đau đớn, vừa mở vòng bảo vệ, đồng thời ôm lấy trán.
Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo trong thành cũng vang lên, lưới năng lượng khổng lồ xuất hiện giữa không trung, nhưng tốc độ của thú bay quá nhanh, đa số đã xông qua vòng phòng ngự, trực tiếp giao chiến với dong binh trong thành.
Tiếng vỗ cánh phành phạch rối loạn không ngừng, xen lẫn tiếng rít chói tai tạo thành những tầng sóng chấn động đáng sợ, liên tục dâng trào, phá hư vòng năng lượng của dị năng giả.
Sinh vật bị trọc hóa không sợ tử vong, một khi bắt đầu giết chóc là không chết không thôi: chúng không ngừng dùng thân thể đánh vào; chỉ trong chốc lát, vòng bảo vệ của mấy dong binh đã bị phá vỡ, ai phản ứng kịp thì tránh thoát một đòn trí mạng đồng thời bắt đầu phản kích, ai phản ứng chậm thì bị thú bay xuyên qua cơ thể mà chêt.
Chỉ trong vài phút đồng hồ, đã có năm, sáu dong binh tử vong ngay tại chỗ, trong đó còn có hơn chục người bình thường không may chưa thoát được.
Viện binh còn chưa tới, hiện trường chỉ có hơn mười dị năng giả có thể hãm chân mấy trăm con thú bay, những con còn lại phi tới quảng trường cách đó không xa. Ở đó có không ít người già và trẻ em đang tản bộ, một khi thú bay tưới gần, chỉ có con đường chết.
Ngay lúc đàn thú bay vừa lao xuống, Thiên Lý lập tức chạy về phía quảng trường. Cô cũng không kịp cảnh cáo mọi người điều gì, vì nguy hiểm sau lưng đang gần trong gang tấc.
Cô chạy đến nơi tập trung nhiều người, mạnh mẽ xoay mình, khởi động lá chắn xua đuổi, một vòng bảo vệ lập tức bao phủ tám mét quanh đó.
Vòng bảo vệ vừa thành hình, đã nghe thấy tiếng ầm ầm liên tiếp, thú bay không muốn sống mà trực tiếp trùng kích, sau mấy phát, vòng bảo vệ vẫn vững như kiềng ba chân, vẫn che chở mười mấy người bình thường trong vòng ánh sáng.
Nhưng người bên ngoài vòng bảo vệ lại không may mắn như người ở trong, họ bị thú bay xuyên qua cơ thể, tử vong ngay tại chỗ, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng, vốn là quảng trường xinh đẹp sạch sẽ, chỉ trong nháy mắt đã là nơi địa ngục đầy máu tanh.
Thiên Lý chậm rãi nhắm mắt lại, song không thể thu hồi cảm giác, chỉ có thể mặc cho những cảnh tượng thảm thiết kia khắc sâu vào trong lòng.
Đúng lúc này, không gian đột nhiên dừng lại, âm thanh hỗn tạp cũng yếu dần, gần nghìn con thú bay ''đứng im” giữa không trung, tốc độ vỗ cánh chậm dần rồi ngưng hẳn.
Lúc đoàn dong binh viện trợ tới, đập vào mắt chính là cảnh tượng kinh hoàng ấy. Toàn bộ quảng trường đều chìm trong tĩnh lặng, đối lập hoàn toàn với cảnh chiến đấu rõ nét đằng kia. Toàn bộ người có mặt ở quảng trường như bị yểm bùa ‘đứng im’, giữ nguyên tư thế chạy trốn, tránh né, hoảng sợ một giây trước.
Giữa quảng trường, một gã áo đen thấp bé bắt chéo hai tay trước ngực, khởi động vòng bảo vệ tám mét, bảo vệ hơn chục người bình thường, mà quanh vòng bảo vệ, là tầng tầng lớp lớp thú bay.
Các dong binh đến đây giúp đỡ đều ngây dại. Khi họ còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy thú bay vốn ''đứng lặng” trên không liên tiếp tự nổ, máu văng khắp nơi, sau đó từng con rơi xuống như mưa, tạo nên tiếng vang đùng đoàng không ngớt.
Lúc Ô Lạc giải quyết xong, ngoại trừ tám mét có vòng bảo vệ, cả quảng trường đều là xác của thú bay, dường như không đủ đất chứa xác chúng.
Không gian dừng lại bất ngờ biến mất, giống như khi nó xuất hiện, hoàn toàn không còn bóng dáng: mấy trăm dị năng giả vậy mà lại không cảm giác được dao động của năng lượng. Nó tồn tại như một điều hiển nhiên, lại lặng yên không một hơi thở rời khỏi.
Tất cả trở lại như thường, xung quanh lại vang lên tiếng thét chói tai và tiếng gọi nhau chạy trốn.
Thiên Lý thu lại vòng bảo vệ, chậm rãi xoay người trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, áo choàng rộng thùng thình bay trong gió, khắp nơi đều là người đang trốn chạy, chỉ có cô yên tĩnh đứng nơi quảng trường dày đặc thi thể. Tựa như một bóng u linh, lạnh lẽo tối tăm khác thường dưới ánh mặt trời.
Thiên Lý hơi nhúc nhích, giẫm lên thi thể thú bay, từng bước một, dọc theo quảng trường mà đi. Nhóm dị năng giả vô thức nín thở, trong mắt mang theo kính nể và sợ hãi.
Thiên Lý dần di chuyển, sau lưng cô cũng dần lộ ra một bóng người: một mái tóc dài ‘nhe nanh múa vuốt’, một làn da đỏ rực, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao; mỗi một bước đi, dưới chân phát ra âm thanh ‘xoẹt xoẹt’ của máu tươi. Hắn ta tựa như một con ác quỷ: không cần bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ vẻn vẹn là bị hắn liếc qua một cái thôi, đã cảm thấy không thở nổi. Áp lực không tiếng động mới là thứ làm cho con người hoảng sợ hơn bất kỳ thứ gì.
Thậm chí, tất cả mọi người đều cẩn thận tách ra thành một con đường.
U linh đêm đen, quỷ đỏ địa ngục. Quả nhiên như lời gã phục vụ kia, hai người này quả là sự tồn tại đáng sợ.
“Vừa rồi là lĩnh vực ư?” Đợi hai người đi xa, một anh chàng dong binh mới run giọng phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Dĩ nhiên rồi.” Một người đáp, “Ngoại trừ lĩnh vực, trên đời này không còn dị năng nào có thể giết chết gần ngàn con thú bay trong thời gian ngắn chừng ấy cả.”
“Trời ạ! Không ngờ thành nhỏ của chúng ta cũng xuất hiện cường giả lĩnh vực, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
“Kì lạ, sao chưa từng nghe danh hai người như vậy nhỉ?”
“Nhìn màu da họ, chắc là đến từ dãy Tạp Cơ Nhĩ.”
“Dãy Tạp Cơ Nhĩ? Thảo nào, khó trách, xưa nay khu vực kia vẫn cao thủ nhiều như mây ấy.”
“Không được, tôi phải đến khách sạn điều tra tên của họ mới được, từ rày về sau họ là idol của tôi!”
“Ê, tôi cũng đi nữa.”
Không ít người ào ào hét muốn đi về phía khách sạn.
“Khốn khiếp, các người đều đi hết, ai giải quyết hậu quả đây!” Một anh chàng trông có vẻ như là đội trưởng cả giận nói, “Không thấy đang có rất nhiều người cần giúp đỡ à? Còn công tác giải quyết hậu quả nữa, làm xong hết chưa?”
Nghe quở trách, tất cả mọi người mệt mỏi quay lại.
Có người cười nói: “Đừng vội, tôi giúp mấy cậu tìm tin tức, về sẽ kể cho nghe.”
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông tóc vàng tầm ba mươi tuổi vẫy tay với họ.
“Vậy nhờ anh nhé, Hồng Phong.”
“Nhớ tra rõ vào, tốt nhất là nhờ vả ít quan hệ với họ.”
Người đàn ông tên Hồng Phong cười mắng: “Người mạnh như vậy, anh muốn tôi bám lấy kiểu gì đây? Có thể giúp mọi người lấy chút tư liệu về họ đã khá lắm rồi.”
“Ha ha.” Mọi người cười đùa rời đi.
Đối với những người đã quen sống chết bất ngờ như họ mà nói, việc thú bay tập kích chỉ giống như một vết sẹo nhỏ ở trên người, hơi đau nhức chốc lát, cười rồi sẽ qua.
Thật ra, sinh vật trọc hóa hiếm khi chủ động công kích thành thị mới tràn ngập linh khí, nhưng bởi đông vừa qua, đúng mùa dã thú đói bụng, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy.
Các dong binh kinh nghiệm phong phú, dù cho lần này không có Thiên Lý và Tra Nhĩ, họ cũng có thể tiêu diệt thú bay, chỉ là số người tử vong sẽ nhiều thêm chút.
Thiên Lý và Tra Nhĩ đều dùng tên giả đăng kí phòng, Hồng Phong xui phục vụ điều tra tư liệu của hai người, cũng chỉ có hai cái tên - Tạp Nhĩ và Tạp Môn.
Tuy sớm biết sẽ không tra được gì, nhưng tư liệu của hai người này cũng quá là đơn giản, ngay cả giới tính và quên quán cũng không đánh dấu.
Trong mắt Hồng Phong hiện lên ánh sáng hứng thú. Theo hiểu biết của anh ta, số người có được lĩnh vực ngày nay, có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuổi dưới hai mươi lăm còn chưa quá ba người. Anh ta rất khó tin được, cao thủ như vậy lại hiển lộ tài năng ở đây, cho dù họ vẫn luôn ẩn cư ở Tạp Cơ Nhĩ, nhưng chỉ với hình tượng quỷ dị của cặp bài này, chắc phải đã nổi danh tinh cầu từ lâu rồi.
Xích quỷ Tạp Nhĩ, có lĩnh vực khống chế sinh mệnh tuyệt đối, cường đại, ngạo nghễ.
Hắc sát Tạp Môn, giống như u linh tự do trong loài người, lạnh lùng, thần bí.
Cao thủ mới ra đời, lần đầu lộ diện, đã tạo ấn tượng khó phai mờ cho mọi người, tên tuổi họ rất nhanh vang vọng toàn bộ mười khu phía Bắc.
Về phần nào đó, Thiên Lý và Tra Nhĩ đã ngụy trang thành công, không ai liên hệ phong cách hành sự của họ với hình tượng trước đó.
Từ hôm nay, Thiên Lý không thể không đi trên con đường “phách lối”, một khoảng thười gian khá dài sau này, bình tĩnh hưởng thụ đủ loại hình thức “lễ ngộ” bị vây xem...