Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 8: Chương 8: Bạo Lực Gia Đình.




Hôm sau.

Ánh tà dương đã dần tắt, chỉ còn một mảng màu ánh kim mờ ảo.

– Thổi quả bóng to, thổi quả bóng to—

Hàn Nghệ vừa nghêu ngao câu hát vừa vui vẻ nhảy nhót về nhà.

– Về rồi đây.

Tiêu Vân thấy Hàn Nghệ, thản nhiên nói:

– Ăn cơm đi.

Lại định chơi ta? Ta mà mắc lừa thêm lần nữa thì thật là hổ thẹn với danh tiếng Hiệp sĩ trộm đó! Sắc mặt Hàn Nghệ tái xanh, liên tiếp xua tay nói: – Cô ăn một mình là được, ta—ta đã ăn ở ngoài rồi.

Sao lại không dẫn theo ta? Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu Tiêu Vân, nhưng ngoài miệng lại hỏi: – Ngươi ăn ở đâu vậy?

Hàn Nghệ ngồi phắt lên phản nói:

– Ăn ở nhà Dương nhị thúc.

Tiêu Vân cau mày nói: – Dương nhị thúc cũng vất vả, ngươi sao có thể tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm vậy.

Mất thể diện còn hơn mất mạng mà! Hàn Nghệ cười nói: – Ta đâu phải ăn không của nhà người ta, ta đã giúp họ làm việc cả ngày đó.

Thế thì ngươi càng nên gọi ta chứ! Tiêu Vân nghe vậy, lập tức giận dữ, đôi mắt phượng trợn tròn:

– Chúng ta hiện nay còn nợ bên ngoài bao nhiêu tiền, ngươi lại tới nhà người khác giúp việc? Ngươi rốt cuộc có còn cần cái nhà này không hả?

Thật rõ ràng là giọng điệu của trưởng bối.

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: – Chẳng phải cô đã nói là có biện pháp giải quyết sao?

– Ta—.

Tiêu Vân khẽ chột dạ nói:

– Nhưng ngươi cũng không nên đi giúp người khác như vậy, nếu ngươi có lòng thì sao không giúp ta đây này.

Nàng nói cũng có lí, Hàn Nghệ lúng túng nói: – Xin lỗi, cô không nói nên ta cứ nghĩ cô không cần ta giúp, cô cần ta giúp việc gì, chỉ cần khả năng cho phép là ta nhất định không hai lời.

– Ta—

Tiêu Vân nhìn cái bộ mặt trong sáng của hàn Nghệ, chợt đỏ bừng mặt, tức giận hừ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Làm gì vậy, ta đã xin lỗi rồi, cũng đồng ý giúp đỡ rồi, vậy sao còn tức giận chứ.

Hàn Nghệ thấy trong lòng thật là tủi thân.

Một lát sau, chỉ thấy Tiêu Vân bưng một cái bát đi vào.

Hàn Nghệ nhìn thấy mà gai cả người.

Bịch!

Tiêu Vân nổi giận đùng đùng đặt bát lên trên bàn cái bịch.

Hàn Nghệ ngoái nhìn vào bên trong, là một bát cháo, nói chính xác thì là một bát cháo rau dại.

Nhìn qua thì giống như chưa nấu chín, may mà ta có khả năng dự đoán trước, nữ nhân này đích xác là do giới ẩm thực hắc ám phái tới tra tấn ta rồi.

Hàn Nghệ không muốn chứng kiến màn kịch sắp xảy ra, liền quyết đoán quay đầu sang chỗ khác, để tránh bị nói mình cười trên nỗi đau của kẻ khác, hắn vẫn còn chút lương tri, biết là thừa cơ hãm hại thì không được tốt cho lắm.

Tiêu Vân nhìn bát cháo, trong lòng rất giày vò, nhưng nhìn sang thấy Hàn Nghệ vừa nhún vai một cái, thầm nghĩ không thể để hắn khinh thường được, đoạn cắn răng cầm lấy cái thìa, múc một miếng đưa lên miệng thử, lập tức cau mày, đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ cái thìa xuống. Đúng như lúc trước Hàn Nghệ đã nghĩ, mất thể diện còn hơn mất mạng mà. Tiêu Vân lại nhìn sang Hàn Nghệ, thấy hắn nửa nằm nửa ngồi trên cái phản, mặt hướng vào trong tường, đột nhiên hai mắt lộ một vẻ hoang mang, mở miệng nói: – Hàn Nghệ.

– Ừ?

Hàn Nghệ lúc này mới quay đầu lại nhìn Tiêu Vân.

Tiêu Vân một vẻ mặt hoang mang nói: – Ngươi có thật là Hàn Nghệ không?

– Nếu không thì sao?

Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tiêu Vân nói: – Nhưng mà— nhưng mà ta phát hiện ra rằng ngươi từ sau khi bị sét đánh dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác thì phải.

Cô bây giờ mới có cảm giác đó à, e rằng quá muộn rồi đó, Hàn Nghệ cười hề hề nói: – Đây mới là con người đích thực của ta, trước kia đều là giả tạo thôi, cô cũng đừng có giả tạo dịu dàng nữa, ta biết là cô giả tạo cũng khó chịu lắm.

– Có lí lắm.

Tiêu Vân gật gật đầu, một cảm giác bừng tỉnh đột nhiên tràn về, đoạn nói như đang nghĩ điều gì đó: – Ta cũng cảm thấy mình không thích hợp làm một thê tử dịu dàng hiền thục.

– Không phải là không thích hợp, mà là quá không thích hợp.

Hàn Nghệ lắc đầu.

Bộp!

– Ai ôi!

Hàn Nghệ ôm chặt mũi, tức giận nhìn Tiêu Vân nói: – Sao lại đánh ta?

Cú đập này trúng ngay mũi Hàn Nghệ, lực không hề nhẹ, đau đến mức nhăn nhó cả mặt mũi.

Tiêu Vân rụt tay lại, nhảy xuống khỏi tấm phản, vẻ mặt trầm ngâm nói: – Đây là con người đích thực của ta, ta đã muốn dạy dỗ ngươi từ lâu rồi.

Hàn Nghệ cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, dù sao thì cũng là dân giang hồ, đánh nhau là việc thường gặp, đoạn trợn trừng mắt nói: – Cô đừng có tưởng là ta không đánh nữ nhân.

Tiêu Vân cười lạnh nói: – Nếu như ngươi có cái gan đó, thì ta sẽ vui thay cho ngươi đó. Nói rồi tay phải đưa ra, tạo thành tư thế xin mời.

Gây hấn!

Tuyệt đối là gây hấn!

Hàn Nghệ tức không chịu nổi, đường đường một đại nam nhân, thế mà lại bị một nữ nhân coi thường như vậy, thế này mà nhịn được thì không bằng đi làm thái giám, đoạn đập bàn đứng dậy nói: – Được, hôm nay ta sẽ đường đường chính chính đấu với cô một phen, cho cô biết thủ đoạn của ta thế nào.

Lời vừa dứt, hắn liền với lấy bát cháo tạt về phía Tiêu Vân.

Nói thì dường đường chính chính lắm, điều đó làm Tiêu Vân không thể ngờ tới, trong ánh mắt lóe lên một vẻ kinh hãi, nhưng thân thủ thì nhanh nhẹn, hai tay vừa che mặt vừa thầm chửi đồ đê tiện.

– Hây a!

Hàn Nghệ được thể xông lên, hú một tiếng rồi lao tới, hắn là một tay đánh nhau lão luyện, kinh nghiệm già dơ là có, từ cái bát cháo là có thể nhìn ra phần nào.

Bốp!

– Á—!

Trong ánh nến lập lòe, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Hàn Nghệ nhảy vào phản, nằm co tròn người lại, hai tay ôm chặt bụng, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.

Kinh nghiệm vẫn là kinh nghiệm, thực lực mới là vương đạo!

Tiêu Vân đặt đôi chân vừa mẩy vừa thon dài xuống, phất ống tay áo, quét qua chỗ cháo bên trên, khẽ cười nói: – Không phải là ngươi thích cầm dao chém người sao, ta cho ngươi cầm dao đó, nhưng đừng có nói ta bắt nạt ngươi.

Hàn Nghệ quay phắt đầu lại, hai mắt rực lên ánh lửa nói: – Cô tưởng là ta không dám sao?

Tiêu Vân nghiêng người sang một bên nhường đường.

– Cô đợi đấy.

Hàn Nghệ cay cú nói rồi lập tức lao ra ngoài.

—!

Sau đó, sau đó chẳng thấy quay lại nữa.

Tiêu Vân đứng ở ngoài cửa, ngẩng mặt nhìn trăng sáng trên trời, đột nhiên cười khúc khích tự nói: – Coi như ngươi thông minh.





Ánh trăng cuối mùa hạ thật sáng, ánh sáng bạc phủ xuống mặt đất, khiến nơi đây được tô thêm một cảm giác thần bí mơ hồ.

Trên một con dốc nơi cuối thôn, chỉ thấy một bóng người đang quằn quại lăn qua lăn lại.

– Ai ôi, ai ôi, căn bản không phải do sức ta quá yếu, mà do con đàn bà này quá khỏe thôi, ai ôi, đau chết mất.

Người này chính là Hàn Nghệ, hắn một tay xoa bụng một tay xoa mũi, luôn mồm lẩm bẩm: – Ta đã nói rồi mà, hôn nhân là nấm mồ, ta đây mới đang lưỡng lự trước cánh cửa hôn nhân mà đã thảm thế này rồi, nếu mà bước vào thật, thì chả phải là toi rồi không, thật là mất mặt, lại còn bị một nữ nhân đánh cho đến nhà cũng không thể về. Nhưng thế có trách ta được không, đây đâu phải là sức khỏe của ta, là cái sức này nó không theo được tiết tấu của ta, nếu mà tiếp tục đánh thì chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân, đánh không lại mà không chạy thì chẳng phải là thằng ngu sao.

Đúng vào lúc Hàn Nghệ đang buồn bực không dứt, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.

Không phải là con đàn bà điên kia đuổi tới đó chứ.

Hàn Nghệ sợ đến mức quay phắt đầu lại, trong ánh trăng sáng có một bóng hình gầy yếu đi tới, mặc dù nhìn không rõ mặt, nhưng lộ rõ một vẻ lẻ loi cô đơn.

– Là ngươi?

Khi người đó tới gần, Hàn Nghệ đột nhiên kinh hãi kêu lên.

Người đó chính là Dã Hài Tử.

Dã Hài Tử mang một vẻ mặt ngây ngô nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên đưa tay phải ra, 3 ngón tay hướng về phía Hàn Nghệ.

Lại nữa? Ta lại tạo ra nghiệp chướng gì nữa đây?

Cái tư thế này Hàn Nghệ quá quen rồi, đến mức suýt phát khóc, vội nói: – Khoan khoan đã.

Thằng bé cũng sửng sốt.

Hàn Nghệ ôm bụng nói:

– Ta hiện giờ đang có thương tích trong người, thừa cơ hại người không phải là hành động của quân tử đâu.

Trong ánh mắt Dã Hài Tử lóe lên một vẻ buồn bã, nhưng cũng buông thõng tay xuống.

Hàn Nghệ khẽ thở phào một hơi, hắn chỉ thuận miệng nói vậy, chẳng ngờ là có tác dụng thật, đoạn nhìn Dã Hài Tử tò mò hỏi: – Sao ngươi lại ở đây?

Thằng bé chẳng nói gì, đột nhiên nhìn Hàn Nghệ hất hàm.

– Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại ở đây ?

Hàn Nghệ không chắc chắn lắm hỏi lại.

Dã Hài Tử gật đầu.

– Thì chẳng phải là vì nhà ta— haizzz—thôi, thôi, nói ra lại mất mặt.

Hàn Nghệ lắc lắc đầu rồi nói tiếp: – À, ta tên là Hàn Nghệ, ngươi tên gì?

Dã Hài Tử lắc đầu.

Đúng rồi, hình như ngươi không có tên, Hàn Nghệ thoáng chút trầm ngâm nói: – Vậy ta gọi ngươi là Tiểu Dã đi.

Thằng bé hấp háy mắt vài cái rồi gật đầu lia lịa.

Hàn Nghệ mượn ánh trăng để nhìn cho rõ cái khuôn mặt non nớt kia, không khỏi cảm thán, nó mới ngần này tuổi mà đã mất hết tương lai, hắn bất giác lại hồi tưởng về mình khi còn nhỏ, cũng giống hệt nó vậy, đêm khuya một mình lang thang trên đường, ý nghĩ xấu về thằng bé đột nhiên tiêu tan đâu hết, đoạn hỏi: – Ngươi có biết nói không vậy?

Thằng bé không lên tiếng.

Xem ra là không biết. Trong trí nhớ của mình, Hàn Nghệ cũng chưa từng nghe nó nói bao giờ, liền nói theo bản năng : – Xin lỗi.

Thằng bé trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Lẽ nào ta nói sai sao? Hàn Nghệ thật sự không hiểu nổi, mờ mịt hỏi: – Có phải ta đã nói sai gì không?

Thằng bé gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Hàn Nghệ càng mờ mịt, cũng chẳng buồn đoán nữa, nói: – Cho dù là đúng hay không, thì ta cũng không có ác ý gì đâu.

Thằng bé gật đầu, rồi đột nhiên thọc tay vào ngực, móc ra một vật gì đó màu đen sì, đưa cho Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ tò mò đỡ lấy, hơi mềm, có cảm giác giống như miếng thịt khô vậy.

Thằng bé lang thang cũng tự lấy cho mình một miếng, đưa vào miệng cắn nhồm nhoàm.

Đúng là miếng thịt thật!

Hàn Nghệ hơi do dự, từ khi hắn tới đây đến giờ chưa bao giờ được ăn thịt, nhưng đây là thịt gì, đã để bao lâu rồi thì có trời mới biết.

Thằng bé đột nhiên nhìn Hàn Nghệ, như thể muốn hỏi hắn sao lại không ăn.

Chết thì chết, dù sao thì ta cũng không thuộc về nơi đây, Hàn Nghệ vẻ thách thức cắn một miếng thật to, đột nhiên mắt sáng rực lên nói: – Thịt này của ngươi ngon thật đấy.

Dã Hài Tử lộ một vẻ cười ngây ngô.

Hàn Nghệ lại ăn thêm miếng nữa, chậc chậc vài cái rồi nói: – Thật là mĩ vị, tiểu tử tốt, thật không ngờ cuộc sống của ngươi còn ổn hơn ta đó, hạnh phúc hơn ta hồi nhỏ nhiều, nếu như có chút rượu nữa thì thật là đã.

Dã Hài Tử gật đầu lia lịa.

– Không phải là có thật đấy chứ?

Hai mắt Hàn Nghệ lộ rõ vẻ mong đợi.

Dã Hài Tử đột nhiên lấy cái hồ lô treo ở hông ra, đưa cho Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ bán tín bán nghi đỡ lấy, nắp hồ lô vừa mở, một mùi thơm nồng của rượu tỏa ra ngào ngạt, đoạn “oa” một tiếng rồi nói: – Đúng là rượu thật. Nói rồi nháy mắt với thằng bé rồi cười khà khà nói: – Đây nhất định là ngươi thó được hả?

Dã Hài Tử cau mày lại.

– Đừng, đừng hiểu lầm.

Hàn Nghệ vội nói: – Cho dù là thó thì có làm sao, con người không còn đường sống mà không cho ăn cắp sao được, mưu sinh là bản năng của con người, không ngại nói với ngươi, trước kia ta cũng từng làm việc này, không, phải là chuyên làm việc này chứ.

Dã Hài Tử lúc này mới giãn lông mày ra, đột nhiên nâng tay lên ra hiệu Hàn Nghệ uống đi.

Hàn Nghệ cười ha hả nói: – Vậy thì ta không khách khí nữa nhé.

Nói rồi đổ ộc vào miệng, đoạn quệt mép rồi luôn miệng khen: – Rượu ngon, rượu ngon lắm.

Có rượu trợ hứng, miếng thịt rất nhanh chóng được Hàn Nghệ giải quyết xong.

Thằng bé lại đưa cho Hàn Nghệ thêm một miếng nữa.

Hàn Nghệ đưa tay ra được một nửa, rồi đột nhiên rụt lại nói: – Ngươi để dành mà ăn đi.

Thằng bé lang thang tỏ vẻ không vui, rồi giơ miếng thịt ra rất lâu.

Thật là đáng chết, tấm lòng tốt này của nó, nếu ta không nhận, thì khác nào coi thường nó, Hàn Nghệ lập tức đỡ lấy, rồi đưa hồ lô rượu qua, ăn nhồm nhoàm rồi mơ màng nói: – Sau này ta mà phát tài, nhất định sẽ mời ngươi một bữa thịnh soạn. Lời vừa dứt, ngay cả chính hắn cũng ngẩn cả ra, phát tài? Đang còn con mẹ nó một đống nợ chưa trả nổi kia kìa.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thờ dài, ta nên tồn tại ở cái nơi này sao đây?

Chợt cảm thấy có người vỗ vai phải vài cái, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dã Hài Tử đang tò mò nhìn hắn.

Hàn Nghệ cười nói: – Không sao, không sao, uống. Hôm nay có rượu hôm nay uống, cần quái gì phải quan tâm ngay mai phong ba hay bão táp.

Rất nhanh, hai người đã uống hết sạch rượu trong hồ lô.

Rượu uống hết rồi, Hàn Nghệ thầm nghĩ, Tiểu Dã vốn đã rất khó khăn rồi, hôm nay lại ăn không ít thứ của nó, nhất định phải trả ơn nó cái gì, nhưng hắn lại không có tiền, cũng chẳng có gì có thể cho Tiểu Dã cả, tự cảm thấy rất băn khoăn, đột nhiên nhìn cái hồ lô trong tay, mắt sáng lên nói: – Tiểu Dã, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé.

Tiểu Dã ngẩn người ra, rồi gật đầu lia lịa, ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Nghệ, đôi bàn tay nhỏ nhắn chống cằm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Hàn Nghệ hắng giọng nói: – Đã từ rất lâu rồi, ở một nơi rất xa phía nam, có một ngọn núi tên là núi Hồ Lô—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.