Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 127: Chương 127: Thiên ý này có gì đó không ổn




Dùng một chiêu Tụ Lạc Vạn Thiên giết chết tên hung đồ Tiên Thiên tầng ba, Từ Hiền bỗng nhìn về phía cây đại đao ở đằng xa.

‘Thượng Quan tiền bối?’

Chưa thấy được người, nhưng hắn có thể nhận ra được giọng nói vừa rồi là của ai.

“Chó chết, sao ngươi có thể mạnh như vậy?”

Kiếm khí cắt qua, máu me đầm đìa, trước câu hỏi tràn đầy sự tuyệt vọng của địch nhân, Từ Hiền chẳng thèm ngó tới.

“Ta giết ngươiii!” Tên hung đồ Tiên Thiên tầng năm thét lên trong sự điên cuồng, Từ Hiền đột ngột trở nên mạnh bất thường, môn chủ lại còn bị đại cao thủ nào đó ném đao phế tay, cuộc chiến này với hắn đã hoàn toàn vô vọng.

Khí thế dâng cao ngút trời, nội lực trong người được vận hành với tốc độ cao nhất, trông như hắn định thi triển đòn át chủ bài của mình để diệt sát Từ Hiền.

Trước khí tức nguy hiểm tỏa ra từ người tên hung đồ, Từ Hiền không dám tiếp tục lơ là, dành phần lớn sự chú ý cho kẻ địch trước mắt.

Tiến nhanh ba bước, Từ Hiền lấy tốc độ cực nhanh chém xuống một kiếm, ý đồ mượn kiếm khí sắc bén vô song thâm nhập vào giữa trán của địch nhân, dọc theo đỉnh đầu xuống dưới cắt hắn ra làm đôi.

Tiên hạ thủ vi cường, Từ Hiền không có ý định chờ địch nhân tụ xong đại chiêu rồi mới làm ra biện pháp ứng đối. Đấy không gọi quân tử, đấy gọi là ngu xuẩn.

Chỉ là đối thủ của hắn có vẻ như tụ chiêu hơi nhanh,【Trọng Đạo Xích】vừa chém tới, cương khí trên người tên hung đồ cũng lập tức bùng nổ, uy thế khiến Từ Hiền cũng phải động dung ba phần, thầm nghĩ lẽ nào trong Sát Thần Môn cũng có Tiên Thiên thứ thiệt?

Sau đó, hắn liền thấy địch nhân của mình tung một chưởng cực mạnh, kình lực cường đại đến nỗi tay không chạm vào cũng đã đẩy lùi được【Trọng Đạo Xích】, kiếm khí vờn quanh đều bị đánh tan.

Lòng chợt cả kinh, Từ Hiền búng người lùi lại hơn trượng, kiếm khí một lần nữa bám lên cây thước đen trong tay.

Cổ tay vẫy nhẹ, hắn dùng【Trọng Đạo Xích】vẽ ra nửa vầng trăng, nội lực đi xuống huyệt Dũng Tuyền, chuẩn bị làm tiếp hiệp thứ hai với tên hung đồ.

Chỉ có điều cao thủ Tiên Thiên “thứ thiệt” kia lại làm một hành động mà Từ Hiền chẳng thể ngờ tới. Sau khi phá được một kiếm, hắn thế mà lại…

“Chạy?” Từ Hiền bất ngờ đến nỗi kêu lên thành tiếng, tên hung đồ này đã thành công trong việc thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn.

‘Đầu sỏ vừa thất thế liền tìm cách đào tẩu, quả thật là một vị môn hạ trung thành.’ Từ Hiền thầm mỉa mai, hắn không ngờ địch nhân có thể quyết tuyệt như vậy, dù đang chiếm thượng phong nhưng thấy tình hình có biến liền dứt khoát từ bỏ cơ hội đánh giết mình.

Có điều thông qua tâm nhãn, Từ Hiền chợt phát hiện chân tướng có chút khác biệt với cách nghĩ của hắn, tên hung đồ này cũng không phải cao thủ thứ thiệt gì cho cam.

‘Hắn đang thiêu đốt nguyên khí?’ Ánh mắt Từ Hiền chợt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nguyên khí, nói theo nghĩa rộng tức là cái bản nguyên của thiên địa vạn vật, nói theo nghĩa hẹp thì chính là thứ căn bản nhất của con người, là nguyên động lực để sinh mệnh nhân thể hoạt động.

Nguyên khí của mỗi người được cấu thành từ hai bộ phận, một là do cái khí Tiên Thiên bẩm sinh thụ hưởng từ cha mẹ khi mình được sinh ra, hai là do cái khí Hậu Thiên có từ việc hô hấp, ăn uống sau khi rời bụng mẹ.

Con người ta mỗi thời mỗi khắc đều đang tiêu hao nguyên khí, mặc dù cũng dùng cách hô hấp, ăn uống để bù đắp lại nhưng vẫn là cung nhỏ hơn cầu, đến khi nguyên khí hao hết thì cũng là lúc thọ hết, nhắm mắt qua đời.

Nói đến bản chất của người học võ, giai đoạn đầu trên cơ bản chính là không ngừng cường hóa nguyên khí tự thân, chủ yếu là thông qua sự diệu kỳ của võ học mà khiến nguyên khí gia tăng nhanh gấp hàng chục hàng trăm lần so với hô hấp, ăn uống như bình thường, khiến nguyên khí tăng nhiều hơn giảm.

Khí Hậu Thiên là cái có thể tái tạo dễ dàng mà khí Tiên Thiên lại không, bởi nó là thứ mỗi người thụ hưởng từ phụ mẫu, tiêu bao nhiêu thì mất bấy nhiêu, trừ phi ăn được kỳ trân dị quả, hoặc là tu được bí tịch cao thâm gì đó, nếu không khó lòng bù đắp lại được.

Hậu Thiên chân khí chính là cái khí Hậu Thiên trong nguyên khí, bởi nó là thứ hấp thu từ bên ngoài vào thể nội.

Nhưng Tiên Thiên cương khí thì lại chẳng giống như thế, bởi nó về mặt bản chất là do Hậu Thiên chân khí tiến hóa thành, không cùng căn nguyên với khí Tiên Thiên.

Từ Hiền nhắc đến thiêu đốt nguyên khí, nói chính xác hơn thì phải là thiêu đốt Tiên Thiên nguyên khí, đó là một loại hành vi tự tiêu hao tiềm năng, tuổi thọ của bản thân để tăng cường thực lực nhất thời, được không bù mất.

Hắn từng hai lần có hành động tương tự như vậy để cưỡng ép thi triển pháp môn tối cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】khi nội lực cạn kiệt, tổn thất so với tên hung đồ đang bỏ chạy kia còn kém xa lắm.

Bởi Từ Hiền dù hao tổn nguyên khí nhưng chỉ nhằm bù đắp sự thiếu thốn về nội lực, còn tên hung đồ kia thì trực tiếp thiêu đốt để đổi lấy thực lực mạnh hơn, một bên là đang ngắt hoa bẻ cành, một bên trực tiếp chặt bỏ gốc rễ, hoàn toàn chẳng thể so sánh.

Đốn củi ba năm đốt một giờ, chờ cái một giờ này qua đi, tên hung đồ nhẹ thì giảm một hai tiểu cảnh giới, nặng thì trực tiếp rơi xuống Hậu Thiên, cái giả phải trả không thể nói là không đắt.

‘Sát Lục Thần Đồ…’ Từ Hiền chợt nhận ra Sát Thần môn đồ có vẻ như không sợ lắm việc rớt cảnh giới, bởi chúng chỉ cần giết chóc và ăn thịt đồng môn là có thể đột phá vèo vèo.

Nhưng hắn sẽ không cho tên hung đồ này có cơ hội đó.

Từ Hiền thi triển【Trục Nhật Thần Bộ】- Phiên Sơn Quá Hải rút ngắn khoảng cách với địch nhân, cương khí từ Đan Điền bắt đầu chuyển đến ngón vô danh.

Bạch y tung bay, tóc mai không gió tự lay, Từ Hiền duỗi tay trái về phía trước, nhẹ nhàng búng viên bi sắt trong tay về phía trước.

Oànhh!

Âm thanh như sét đánh, uy lực của【Đạn Chỉ Thần Thông】cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh phối hợp cùng cảnh giới Tiên Thiên tầng hai quả thật mạnh mẽ vô cùng, viên bi gào thét bay đi, để lại một tia lửa trên đường bay của chính nó.

[Các hạ nhận được 500 Điểm Thiện Ác]

Địch nhân ngã xuống, điểm Thiện Ác của Từ Hiền lại một lần nữa vượt ngưỡng 1000, nhưng hắn không có ý định tiếp tục tiêu xài.

Bởi vì có người kia ở đây, đại cục xem như đã định.

‘Đây là thiên ý mà Ngô lão nói sao, sao ta cứ cảm thấy quai quái.’

Từ Hiền nhìn đến chỗ cây đại đao vừa cứu Hứa phu nhân một mạng, nơi ấy không biết từ khi nào đã xuất hiện thân ảnh của một người đàn ông trung niên với tư thế oai hùng, đỉnh thiên lập địa, khí thế uy phong lẫm liệt.

Từ Hiền nhìn y, y cũng nhìn Từ Hiền.

Một tay gác lên chuôi đao, một chân dẫm lên đầu La Sinh, Thượng Quan Cải Mệnh nở nụ cười hào sảng, lớn giọng chào hỏi: “Từ tiên sinh, hôm nay không cưỡi con ngựa gỗ của ngươi sao?”

Âm thanh không vang vọng cả một khoảng rừng mà lại truyền thẳng đến tai Từ Hiền, vậy cũng đủ để thấy nội lực của Thượng Quan Cải Mệnh thâm hậu ra sao, trình độ khống chế lại tinh vi bậc nào.

Nghe lời móc mỉa của y, Từ Hiền biết đó chỉ là câu đùa giỡn để bày tỏ sự thân thiết. Hắn đứng từ xa chắp tay một cái xem như chào hỏi, sau đó liền quay lại trợ giúp nhóm Bao Ngạo Thiên đối địch.

“Vãn bối bản lĩnh nông cạn, còn chưa đủ năng lực để an tọa quyết thắng, vậy nên chỉ có dùng đến đôi chân của mình. Thượng Quan tiền bối, ngài ra tay hiệp nghĩa, chẳng những cứu được bằng hữu của vãn bối mà còn bắt giữ được đại ma đầu, Từ Hiền thay mặt tất cả những người ngộ hại xin được bái tạ đại ân đại đức của ngài.”

Từ Hiền vừa nói vừa thay Công Tôn tiên sinh giao thủ với Sát Thần Môn chúng.

Hắn chỉ sử dụng âm lượng bình thường, cũng không vận dụng nội lực chi cả, trong lúc nói còn bị lẫn vào tiếng binh khí va chạm, tiếng bom đạn nổ tung, thế mà Thượng Quan Cải Mệnh vẫn nghe rõ mồn một từng chữ.

“Ác tặc làm hại nhân gian, ai ai cũng có nghĩa vụ tru diệt, Từ tiên sinh nói ân đức lại là rơi xuống hạ thừa.”

Thượng Quan Cải Mệnh vừa nói vừa rút thanh đại đao khỏi mặt đất, mũi đao đè lên cổ La Sinh.

La môn chủ tuy không nghe rõ được lời Từ Hiền nói như Thượng Quan Cải Mệnh, nhưng nhĩ lực của y cũng không tệ, âm thanh của Từ Hiền truyền vào tai y từng tiếng đứt quãng, không ngờ trùng hợp nghe được đầy đủ cái tên có bốn chữ kia.

“Ngươi chính là Nghịch Thiên Đao? Ngươi có biết hậu quả khi can thiệp vào chuyện này?”

La Sinh gằn từng tiếng, thái độ của y có phần quái lạ, dường như chẳng hề sợ hãi trước uy danh của Thượng Quan Cải Mệnh, cũng không hề lo lắng cái chết sẽ đến với mình, giọng điệu bình tĩnh vô cùng.

Đám môn đồ dưới trướng thì lại không bình tĩnh như vậy, thấy môn chủ nhà mình bị người ta một đao nghiền ép, chúng bắt đầu tìm đường bỏ chạy.

Đầu tiên là lũ hung đồ Hậu Thiên cảnh, do không có ai kềm giữ nên tẩu tán nhanh nhất. Trong ba tên đường chủ thì Tiền đường chủ là kẻ sinh ra thoái ý đầu tiên, hắn hứng chịu một côn của Mã Tống, cố tình nhận thương tổn để đổi lấy cơ hội đào thoát.

Nhưng tất cả chỉ là điều thừa, có vị đao khách một tay kia ở đây, không kẻ nào có thể chạy được.

Thượng Quan Cải Mệnh liếc qua một cái, những kẻ đang tìm cách trốn chạy liền cảm thấy tim đập chân run, khí lực toàn thân giống như bị hút sạch, ngã lăn tại chỗ.

Trong lòng bọn chúng dâng lên một nỗi khiếp hãi vô tận, trên đầu giống như có một tôn đại thần đè ép, khiến cho chúng không thể cựa quậy, cũng không nổi lên được tâm tình phản kháng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó tên hung đồ kia dù đã thiêu đốt nguyên khí lại dễ dàng bị Từ Hiền búng chết.

Chỉ bằng một ánh mắt, Thượng Quan Cải Mệnh liền áp đặt đao thế của mình lên bọn hung đồ.

Thứ nội công tuyệt đỉnh mà y tu tập có tên【Đãng Ma Chân Kinh】, nếu đã gọi là “quét sạch” (đãng) thì sao lại để cho bất kỳ một con ác ma nào thoát được?

Trước câu hỏi của La Sinh, Thượng Quan Cải Mệnh chợt nhướng mày đáp lại: “Hậu quả chỉ có một, đó là ái đao của ta sắp một lần nữa nhuốm phải huyết nhục dơ bẩn của ngươi.”

Khí chấn cửu tiêu, trời rung đất chuyển, cương khí trong người y tràn ra, huyền tướng tạo thành một tôn đại thần đỉnh thiên lập địa, tay chống thần kiếm, hai mắt ẩn chứa thần hỏa nhìn xuống chúng sinh, trông như muốn thiêu rụi hết thảy gian tà trong thiên địa.

Chân Vũ Đại Đế, Đãng Ma Thiên Tôn.

~o0o~

Lấy máu chúng sinh uống thay nước, dùng thịt chúng sinh ăn thay cơm chính là ta Dương Thiê

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.