Không muốn tiết lộ lai lịch của mình để tránh bị coi là kẻ điên, Từ Hiền bèn nói sang chuyện khác: “Phu nhân sao không xem thử sách của tại hạ, biết đâu có niềm vui bất ngờ?”
Hứa phu nhân nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng nàng vẫn chưa bỏ ý định tìm hiểu lai lịch của hắn.
Một người thần bí, thân phận bất minh như Từ Hiền, rất có thể là trốn tránh thù nhân mới đến Bạch Long Trấn. Nếu hắn tiếp tục duy trì vô vi như bốn tháng vừa rồi thì nàng cũng mặc kệ cho qua.
Nhưng bây giờ hắn đã chọc phải phiền phức, rất có thể sẽ bại lộ tung tích cho kẻ thù ngày xưa biết. Nàng nhất định phải hiểu rõ ngày xưa hắn còn gây thù chuốc oán với ai, liệu có thể ảnh hưởng đến sự bình an của phu thê nhà mình hay không.
Có điều khi tiện tay lật một trang sách ra, vừa nhìn vào nàng đã không còn tâm trí nghĩ đến chuyện này nữa.
Tinh thần Hứa phu nhân như lạc vào một không gian khác, nơi đây hoàn toàn không có bất kỳ thanh âm nào, nhìn ra phía xa chỉ toàn là sương mù, cảnh vật bất minh.
Không gian này như chỉ có ba phần thật, bảy phần còn lại cho nàng cảm giác hư ảo bất định.
Bên ngoài mưa rơi rả rích, Hứa phu nhân lúc này phát hiện mình đang trong một gian thuyền nhỏ, cạnh bên có một cô nương mặc thanh y dung mạo xinh xắn, thanh thuần khả nhân áp sát vào người, rất là thân cận.
Đối diện có một vị nam tử trẻ tuổi, phong lưu tuấn nhã, đạo cốt phi phàm, khẽ liếc một cái nàng đã nhận ra, đó không phải quan nhân nhà mình thì còn ai vào đây?
Chỉ thấy cô gái bên cạnh nói gì đó, Hứa phu nhân không nghe được gì nhưng trong lòng bất chợt dâng lên một ít ngại ngùng, sau đó lại thấy Hứa Tuyên và nàng đối đáp qua lại, Hứa phu nhân dù không nghe được âm thanh nhưng lại có thể biết rõ hai người đang nói gì.
Bởi vì nàng đã vài lần nghe qua đoạn đối thoại này rồi, chỉ là trong miệng của người khác. Nó nằm trong một truyền thuyết dân gian được gọi là…
Bạch Xà Truyện.
Hứa phu nhân hồi phục tinh thần, lập tức thoát khỏi thế giới hư ảo, dung nhan diễm lệ lúc này mang theo vẻ kinh ngạc mà đã hơn mười năm rồi chưa từng xuất hiện.
Từ Hiền cũng không bất ngờ khi nàng có vẻ mặt như vậy, trông thần sắc của hắn thong dong như đã đoán được từ trước.
Này phải kể đến một nghề mà hắn bất thình lình kích hoạt vài ngày trước.
__________________________________________________________________
Nghề văn hóa:
【Tiểu Thuyết Gia (Cấp 1)】
__________________________________________________________________
Nhớ khi ấy vừa kể xong Bạch Xà Truyện cho đám học trò nghe, tối đó hắn trở về nhà tranh, tâm huyết dâng trào liền múa bút thành văn, chép lại thành sách.
Từ Hiền ở Đại Vĩnh nhiều năm đèn sách, bản lĩnh văn bút không phải nói chơi, hắn chắp vá nhiều tình tiết trong ký ức kiếp trước, lại phối hợp trí tưởng tượng của mình mà viết nên Bạch Xà Truyện.
Thế là hắn lại thêm một cái【Tiểu Thuyết Gia】tô điểm cho thân phận của mình.
Từ Hiền viết xong cũng không đọc lại, hôm sau hắn mang sách đến đưa cho lão thuyết thư ở quán trà mình hay ngồi, nhờ lão kể lại để tuyên truyền giúp Bảo An Đường.
Chỉ là đưa sách chẳng được bao lâu, lúc Từ Hiền đang giảng dạy trên học đường thì thấy lão thuyết thư hốt hoảng chạy tới, vấp chân ngã dúi dụi trên đất nhưng vẫn cố nhét Bạch Xà Truyện vào lại trong tay hắn, mồm kêu “quỷ nhập, quỷ nhập” rồi chạy trốn mất dạng.
Sau đó khi Từ Hiền mở sách ra xem, thấy thế giới trong Bạch Xà Truyện hiện ra trước mắt mới biết là do nghề【Tiểu Thuyết Gia】tác quái.
Có lẽ vì quyển Bạch Xà Truyện hắn viết ra chỉ có phẩm chất Phổ Thông nên thế giới trong sách rất đơn sơ, có nhiều thiếu hụt, cho cảm giác hư ảo giả tạo nhiều hơn chân thật, không có âm thanh, chỉ có một vài cảnh vật chủ chốt là rõ ràng, còn đâu đều rất mơ hồ.
Hẳn là chờ đến cấp độ cao hắn mới có thể viết ra thế giới càng chân thật, càng sống động hơn.
Từ Hiền không biết là hắn nhìn thế giới Bạch Xà Truyện bằng thị giác của ngôi thứ ba, nhưng Hứa phu nhân lại vì cho rằng mình là nguyên hình của Bạch nương tử nên trực tiếp hóa thân thành nàng.
Nhãn thần của Hứa phu nhân hết sức phức tạp, giọng nói như chứa ngàn vạn tâm tư: “Thần Lâm Kỳ Cảnh. Từ tiên sinh, ngươi là tông sư?”
Từ Hiền nhíu mày lại, hắn tỏ vẻ không hiểu: “Tông sư? Ý của phu nhân ngài là…”
Dựa vào cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, Hứa phu nhân có thể nghe ra lúc hỏi câu này nhịp tim của hắn chẳng hề thay đổi, chứng tỏ Từ Hiền thật sự không biết.
Nàng chậm rãi khép lại sách trong tay, động tác nhẹ nhàng như sợ nó bị hư hao, sau đó khẽ khàng giải đáp:
“Người luyện võ công chiêu thức, đạt đến cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh, sáng tạo thêm chiêu thức cho một môn võ học thì được gọi là võ đạo đại sư.”
Từ Hiền nghe rất chăm chú, hắn bước vào võ đạo chỉ có hơn bốn tháng, rất nhiều thứ chỉ được nghe qua chứ không rõ khái niệm thế nào.
“Còn tông sư… Có hai con đường để một người trở thành võ đạo tông sư.”
“Hoặc là luyện một môn võ học tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân, sửa cũ thành mới, khiến cho phẩm giai của võ học thăng cấp...”
Từ Hiền nghe đến đó liền cảm nhận được sự kinh khủng của tông sư, hắn cũng đoán được con đường thứ hai để trở thành tông sư là gì. Quả nhiên, chỉ nghe Hứa phu nhân nói tiếp:
“… hoặc là sáng tạo ra một môn võ học mới, bất kể phẩm giai.”
Sáng tạo và đổi mới, quả nhiên chỉ có làm được như vậy mới có thể xưng là tông sư.
Từ Hiền gật gù, tỏ vẻ thụ giáo. Hứa phu nhân đưa Bạch Xà Truyện ra trước mặt hắn, giải thích tận gốc:
“Kinh điển do tông sư sáng tạo, bản chép tay đầu tiên của họ được gọi là nguyên thư. Nguyên thư có tác dụng thần kỳ, kẻ khác đọc được sẽ hòa tinh thần vào thế giới của tông sư, được họ tự tay chỉ dạy võ công trong sách, vừa học xong lập tức tiến tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông, từ xưa giang hồ gọi đây là Thần Lâm Kỳ Cảnh.”
Từ Hiền nghe xong, chợt nghĩ lại lúc hệ thống giao cho mình【Đạn Chỉ Thần Thông】và【Giá Y Thần Công】để học, lúc ấy đúng là tinh thần tiến vào một thế giới khác, thấy Đông Tà dạy Dương Quá đạn chỉ, thấy Dạ Đế phu nhân truyền công Thiết Trung Đường.
‘Nhưng ta học xong Đạn Chỉ Thần Thông cũng chỉ là cảnh giới Sơ Khuy Môn Kính, lẽ nào hàng của hệ thống không chính tông? Hay quà tân thủ chỉ đến như thế?’
var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);
Hắn nghĩ mãi không ra, chỉ có thể tạm gác lại nghiên cứu sau. Nhìn ánh mắt nghi ngờ trăm bề của Hứa phu nhân, Từ Hiền chỉ có thể cười khổ:
“Phu nhân ngài nhìn tại hạ có giống võ đạo tông sư chăng?”
Nào ngờ Hứa phu nhân lại nhẹ gật đầu, thanh lãnh bảo rằng: “Nếu muốn hình dung thiếu niên tông sư, phong thái của Từ tiên sinh ngươi rất thích hợp.”
Từ Hiền nghe vậy chỉ có thể nhún vai chịu thua, hắn bất đắc dĩ đáp lại: “Phu nhân chớ đề cao họ Từ này, tại hạ chẳng qua là viết tiểu thuyết, nào có phải võ công gì.”
Nhìn quyển Bạch Xà Truyện trong tay nàng, hắn chợt nhướng mày một cái nói rằng: “Nếu phu nhân đã nghi ngờ nhiều như vậy, chẳng bằng vật quy nguyên chủ, để tại hạ về xem lại thế nào.”
Hứa phu nhân liền giấu sách ra sau lưng, cười mỉm chi như hoa tươi mới nở: “Đây đã là ý tốt của Từ tiên sinh, sao nỡ từ chối? Sách này đúng là có đại dụng với thiếp thân, thiếp thân xin nợ ngươi một ân huệ vậy.”
Nghe qua Bạch Xà Truyện khiến nàng có không ít cảm ngộ, nếu sách này đã có diệu dụng Thần Lâm Kỳ Cảnh, Hứa phu nhân muốn rời khỏi tám con phố, dòm ngó đến thế giới Huyền Tàng cũng là khả dĩ.
Nếu là mười năm trước, khi mà nàng còn chưa biết đến Hứa Tuyên, có lẽ Từ Hiền đã bị nàng bắt về tra khảo bí mật rồi. Nhưng bây giờ Hứa phu nhân chỉ muốn sống một đời bình an cùng Hứa đại phu, võ công có tiến triển một chút coi như thỏa nguyện, lợi ích hay quyền lực đều phai nhạt khỏi tâm trí.
Nhưng có những thứ nàng vẫn cần biết để đảm bảo sự bình an của mình: “Từ tiên sinh, ngươi còn chưa trả lời nghi vấn lúc đầu của thiếp thân.”
Từ Hiền gặp nàng mắt cười dịu dàng, giọng nói ôn nhu, thần sắc hiền hòa nhưng vẫn để ý thấy tay của nàng cung lại để trước bụng, ngón tay khẽ sờ vào Thái Bạch kiếm.
‘Cuối cùng vẫn không phải Bạch nương tử, huống chi Bạch nương tử cũng có thể vì trượng phu mà nước ngập Kim Sơn.’
Cao thủ Tiên Thiên như nàng lại ẩn cư nơi tiểu trấn biên thùy hẻo lánh, không chút nổi danh, hiển nhiên là có nỗi khổ khó nói, muốn che dấu tung tích. Từ Hiền hiểu Hứa phu nhân lo ngại hắn sẽ chọc tới phiền phức, khiến việc che dấu của nàng bị bại lộ.
Cho nên thần sắc của hắn trở nên trịnh trọng, hai con ngươi chân thành trực tiếp đối diện với Hứa phu nhân:
“Hứa phu nhân, Từ Hiền này đúng thật lai lịch bất minh, nhưng thề có thiên địa chứng giám, tại hạ chưa từng làm ra việc gì bất nhân bất nghĩa, trái với lương tâm. Tại hạ đến Bạch Long Trấn đúng là để tránh né kẻ thù, nhưng kẻ thù của ta ở tít xa nơi Đại Vĩnh, hắn có bản lĩnh bằng trời cũng khó lòng tìm được đến đây.”
Từ Hiền chắp tay lại, tâm thành ý khẩn cắn từng chữ:
“Tại hạ ra tay trừ diệt hung đồ, xác thực sẽ dẫn tới phiền phức. Nhưng phu nhân thấy đó, bọn chúng không còn nhân tính, bắt cóc hài đồng, ăn thịt lẫn nhau, ta tin rằng phu nhân cũng không muốn nhìn thấy chúng ra tay với trẻ nhỏ chứ, nếu không Tiểu Minh cũng chẳng được ngài cứu.”
“Tại hạ không hy vọng phu nhân ra tay trừ gian diệt bạo, nhưng mong ngài có thể trợ ta bảo toàn an nguy cho bọn nhỏ trong trấn, chúng là vô tội, sau này ngài và Hứa đại phu có hậu, hẳn cũng chẳng muốn thấy cảnh lệnh ái hay lệnh lang không có lấy một người bạn đồng lứa.”
“Chờ ta võ công có thành tựu, tất rời khỏi trấn tìm tru hung đồ, sẽ không rước phiền phức về Bạch Long Trấn, phu nhân ngài thấy thế nào?”
Từ Hiền nói rất nhiều, nhưng Hứa phu nhân không còn nghe được lời cuối cùng của hắn, nàng chỉ còn nghĩ đến đoạn trước.
Con của nàng và Hứa Tuyên sao…
~o0o~