Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 121: Chương 121: Triệu hồi sư la sinh, tứ quân hợp côn trận




Tuy là bại trận, nhưng Hứa phu nhân cũng thành công trong việc làm La Sinh hao tổn không ít nội lực, khiến Triển Ngọc Đường dù chỉ là mượn dược vật tạm thời đạt tới Huyền Tàng mà vẫn có thể áp chế y.

Nếu duy trì được ưu thế này, phe Từ Hiền đúng là có khả năng dựa vào xa luân chiến chậm rãi cạo chết La Sinh, nhưng đáng tiếc…

Nói về so số lượng, La môn chủ tự tin không ngán bất cứ người nào.

“Quan thiên chi đạo, chấp thiên chi hành…”

Lúc này chỉ thấy bên cạnh La Sinh lập tức xuất hiện bốn con Sát Đồng mới, phối hợp với con bị Hứa phu nhân đâm xuyên tim chính là năm.

Đám Sát Đồng phối hợp với La môn chủ vây công Triển hộ vệ, tuy hắn có thể dễ dàng băm chết bọn chúng nhưng cũng bị đám cỗ máy giết người này làm vướng tay vướng chân, tạo khoảng trống cho La Sinh phản công.

Huyết Yểm Thương Sinh, Huyết Bổn Vô Quy, Vạn Linh Hóa Huyết,… sát chiêu tung ra tới tấp, mặc dù đều bị kiếm pháp linh mẫn của Triển Ngọc Đường hóa giải, La Sinh lại không chút nào lo lắng, ngược lại thì vẻ đắc ý trên mặt càng lúc càng đậm, nụ cười càng thêm thâm độc.

Bởi từ ký ức của Sát Đồng trước đó, La môn chủ biết cảnh giới võ đạo của Triển Ngọc Đường kém xa biểu hiện lúc này của hắn, đoán được rằng hắn có thể là đang dựa vào một loại kỳ đan diệu dược nào đó mà tạm thời đạt tới Huyền Tàng.

Nếu đã nói là tạm thời, vậy chỉ cần chờ đến lúc dược hiệu qua đi là xong, khi ấy thắng lợi chắc chắn nằm trong tay y.

Nhưng rồi nụ cười trên mặt La Sinh lập tức cứng lại.

Nggaaanggg!

Long ngâm lại vang lên, kiếm khí sắc bén vô song, một con bạch long đằng không mà tới, xoắn nát hết thảy năm con Sát Đồng đang vây quanh Triển Ngọc Đường, sáng tạo cơ hội tấn công cho hắn.

Triển hộ vệ cũng không làm nàng thất vọng, hắn từ thuở niên thiếu đã lăn lộn giang hồ, thân kinh bách chiến, hết sức nhanh nhạy trong việc chớp lấy thời cơ.

Kiếm quang hóa thành ba đường, linh miêu trong khoảnh khắc đã nhảy đến đỉnh đầu La Sinh, nếu không có cảnh giới【Thiết Đầu Công】cao thâm, e rằng y phải bỏ mạng trước một chiêu Miêu Trảo Đoạt Mệnh này.

La môn chủ không biết【Thiết Đầu Công】, nhưng y biết triệu hồi chi thuật.

Một bóng đen đột ngột xuất hiện trên đầu La Sinh, đó chính là con Sát Đồng thứ sáu. Nó thay La Sinh cản lại kiếm chiêu này, giúp y có thời gian để trả đòn.

‘Vẫn còn?’ Triển Ngọc Đường thu kiếm về đỡ chiêu Huyết Nộ Vân Đào, mặt trầm như nước.

Sắc mặt của La môn chủ cũng không hề dễ coi, chiêu Huyết Bổn Vô Quy của y có một đặc tính là khi kẻ địch trúng chiêu, khí huyết trong người sẽ bị hao hụt ba thành, nếu không tịnh dưỡng ít nhất một năm thì khó mà khôi phục, cơ thể lúc nào cũng sẽ trong tình trạng suy kiệt.

Nhưng nhìn Hứa phu nhân sắc diện hồng hào, huyền tướng bạch long thần tuấn kỳ vĩ, La Sinh chẳng thấy chút gì gọi là suy yếu, sao còn không đoán ra được nàng vừa ăn trúng linh đan diệu dược.

Để ý đến phục sức xa hoa trên người Bao công tử, ánh mắt của La môn chủ chợt hiện lên sự oán độc, y chán ghét vận mệnh bất công, tại sao có những kẻ sinh ra đã được ngậm thìa vàng, có gia tộc đại thế làm hậu thuẫn, có thiên phú võ đạo siêu việt hơn người, còn y lại chẳng có gì.

Chính bản thân bất tài lại đi đổ lỗi cho vận mệnh, căm hận những kẻ không liên quan, loại người như La Sinh trên cõi đời này quả thật không ít.

Những kẻ như vậy muốn có ngày làm nên chuyện quả thật hiếm thấy vô cùng, nhưng La môn chủ lại may mắn là một trong số đó, này cũng nhờ【Sát Lục Thần Đồ】mà y “vô tình” đạt được.

“Các ngươi nhất định phải chết! Ha ha ha!” Một chưởng Huyết Lãng Thao Thiên đẩy lùi Hứa phu nhân lẫn Triển hộ vệ, La Sinh đắc chí cười dài, giọng điệu ngang tàng.

“Sai lầm lớn nhất cuộc đời các ngươi chính là xía mõm vào chuyện này!” Lời này của y là dành cho Bao công tử, Hứa phu nhân lẫn Từ Hiền.

Nghĩ đến việc có thể bóp chết những kẻ được trời thiên vị này, trong lòng La môn chủ chợt dâng lên một loại khoái cảm biến thái, mỗi lúc một nhiều, khó lòng kìm nén, vẻ mặt càng lúc càng đắc ý.

La Sinh quả thật có tư cách để đắc ý, bởi không những y mà cả đám thủ hạ đều đang dần chiếm thế thượng phong ở cả hai chiến trường.

Chỉ thấy ở chiến trường bên kia, Lạc Bằng do Từ Hiền điều khiển tuy như hổ nhập bầy dê, một mình độc đấu mười mấy người, mỗi hai ba hiệp lại lấy mạng một tên hung đồ, nhưng đều chỉ là hung đồ Hậu Thiên, đối với La Sinh chỉ là pháo hôi.

Ngược lại, bốn tên hộ vệ mà Bao công tử mới chiêu mộ trông có vẻ không đắc lực lắm, bị bọn Chung đường chủ lấy nhân số ngang nhau đánh cho không ngóc đầu lên được, trên thân mỗi người đều mang thương, tuy không nghiêm trọng nhưng chẳng thể giấu được việc họ đang nằm ở thế hạ phong.

Chẳng lẽ công tử dòng chính của Bao thị chọn gia thần lại kém cỏi đến thế? Kỳ thật không phải, nếu nhìn vào cảnh giới võ đạo thì mới biết bọn họ quả thật không tệ.

“Hây!” Vương Thời nghiêng người sang trái, một côn gạt lên, dùng chiêu Tham Ba Ngạo Tuyết cản lại đao phong của Chung đường chủ.

Tuy suýt bị lưỡi đao chém bêu đầu nhưng Vương Thời chẳng có vẻ gì là sợ hãi, trên gương mặt vẫn tràn đầy thần thái cao ngạo, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng rằng hắn mới là kẻ chiếm thượng phong.

Vương Thời diện mạo bình thường nhưng khí chất bất phàm, có một loại ngạo cốt hơn người, cảm giác như đối mặt trùng trùng hiểm nguy cũng không nguyện cúi đầu, bất khuất đến cùng.

Vương Thời, Mã Tống, Trương Sư, Triệu Hổ đã kết nghĩa làm huynh đệ khác họ, trong bốn người này lấy Vương Thời làm đại ca.

Hắn năm nay tuổi đã ba lăm, so với kẻ nhỏ nhất là Triệu Hổ lớn hơn mười tuổi, cảnh giới Tiên Thiên tầng năm, cả về thực lực lẫn niên kỷ đều là đứng nhất, lão đại danh xứng với thực.

Vương Thời và ba tên nghĩa đệ trước đó đều là tán tu giang hồ, nhiều năm trước vốn chẳng quen biết gì nhau. Chỉ là sau một lần trùng hợp cùng tiến vào bí tàng, bốn người liền cắt máu ăn thề.

Thám hiểm bí tàng, nếu không phải vì thần binh bảo dược thì cũng vì võ học kỳ công, nếu không ai lại nguyện đi mạo hiểm.

Bí tàng năm đó đúng là có võ học cao thâm, nhưng đồng thời cũng lắm cạm bẫy ác độc. Đến cuối bí tàng, trong lúc đám tán nhân giang hồ còn lại vì tranh giành bí tịch mà quên cả tính mạng, chỉ có Vương Mã Trương Triệu bốn người là từ bỏ bí tịch, đoàn kết cùng nhau vượt qua cạm bẫy để trở về.

Kết quả thật sự buồn cười, hóa ra bí tịch kia chỉ là giả.

Sau khi vượt qua muôn vàn cạm bẫy, lúc trở lại cửa ra vào thì bọn Vương Thời mới phát hiện bí tịch thật sự đang ở đây, có ai ngờ được cơ quan kích hoạt cạm bẫy cũng là cơ quan để lộ quyển bí tịch này.

Bí tịch này ghi lại bốn loại võ học Thượng Thừa rất lợi hại, cùng xưng là【Quân Tử Tứ Côn】, chia thành Mai Côn, Lan Côn, Trúc Côn, Cúc Côn bốn quyển, có thể phối hợp làm【Tứ Quân Hợp Côn Trận】uy lực cực cường, tiệm cận Tuyệt Học.

Này cũng là lý do vì sao Vương Thời Tiên Thiên tầng năm, Mã Hán Tiên Thiên tầng ba, Trương Sư tầng hai, Triệu Phụng tầng một lại có thể đấu với đám đường chủ Tiên Thiên tầng bảy, tám.

Bốn người tụ hội với nhau, Vương Thời ở giữa, ba tên nghĩa đệ đứng bọc xung quanh, tái thiết lập trận hình.

Mai Côn – Vương Thời hét lớn một tiếng Tiễn Tuyết Tài Băng, Lan Côn – Mã Tống lập tức hiểu ý bù một chiêu Cô Phương Tự Thưởng, Trúc Côn – Trương Sư và Cúc Côn – Triệu Phụng cũng nối tiếp hai chiêu Tiêu Sái Nhất Sinh và Đặc Lập Độc Hành ngay sau đó.

【Tứ Quân Hợp Côn Trận】: Mai Hoa Chiêu Phong Thế.

Côn ảnh trong thoáng chốc từ bốn hóa thành tám, từ tám hóa thành mười sáu, vẽ thành một đóa hoa mai cực lớn.

Đóa hoa này không ngừng xoay tròn, côn kình thuận theo các cánh hoa tạo thành một cối xay cương khí, không những hóa giải hết thảy khí kình của bốn tên đường chủ, đồng thời còn sinh ra lực dẫn khiến đám đường chủ bị hút lại gần nhau.

Nguyên lý của một côn này là hợp lực bốn người nhưng lại ảnh hưởng riêng lẻ từng tên địch một, tựa như có đến mười sáu người đấu với bọn Chung đường chủ vậy.

Trừ khi bọn Chung đường chủ cũng có trận pháp hợp kích, hay là công lực mỗi người ngang ngửa hoặc vượt trội hơn công lực của cả bốn người Vương Mã Trương Triệu, bằng không muốn chống lại là chuyện bất khả thi.

【Tứ Quân Hợp Côn Trận】tuy không có ưu điểm gì quá nổi trội, nhưng cũng chẳng mang khuyết điểm gì lớn, bao hàm toàn diện, có thể ứng đối với rất nhiều hoàn cảnh chiến đấu, lấy yếu thắng mạnh, lấy ít đánh nhiều, lấy nhiều đánh ít, vây công hoặc bị vây công, v.v…

Ban nãy bị bọn Chung đường chủ bủa vây tứ phía mà Vương Thời và ba tên nghĩa đệ vẫn có thể chống cự quyết liệt, mỗi người hỗ trợ cho nhau, đánh gần sáu mươi hiệp với những kẻ hơn vài cảnh giới mà chỉ chịu vài vết thương nhẹ, chiến tích rất đáng gờm.

Nhưng Vương Mã Trương Triệu bốn người chỉ thấy xấu hổ vì điều đó, cảm thấy chiến tích như vậy không hề xứng đáng với ơn tri ngộ của công tử nhà mình.

Vì vậy mà họ mới dùng đến Mai Hoa Chiêu Phong Thế, khiến chiến cục từ tứ phía vây công chuyển thành song phương trực diện, cốt chỉ để tạo điều kiện thuận lợi cho việc thi triển một trong ba thế có uy lực mạnh nhất của【Tứ Quân Hợp Côn Trận】: Vạn Trúc Triều Thiên Thế.

Từ Hiền thao túng Lạc Bằng chém giết, tinh thần thì cảm nhận được uy thế đỉnh thiên lập địa từ bốn vị cao thủ côn pháp gần đó, lòng thầm kinh ngạc, thế là bèn hỏi Bao Ngạo Thiên:

“Bao huynh, đây chính là cao thủ ngươi nhờ gia tộc phái đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.