Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 192: Chương 192: Từ tiên sinh kiếm tỏa hung đồ




Gặp Chu Hồng tặng Thanh Ngưu Dưỡng Khí Hoàn cho Lý kiếm vệ, Trương kiếm vệ và Trần Liên Thành đều không có phản ứng gì quá lớn, ánh mắt chỉ thoáng hiện lên chút bất ngờ rồi thôi.

Trong Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ, các Huyền Kiếm Vệ không những là đồng liêu, là thượng cấp, hạ cấp mà còn là huynh đệ với nhau, tình cảm bền chặt, nếu không cũng khó mà phối hợp ăn ý khi bày【Đại Diễn Tung Hoành Kiếm Trận】.

Vậy nên Trương kiếm vệ hoàn toàn chẳng mấy ghen tị khi thấy Lý kiếm vệ được trao thuốc quý, ngược lại còn có chút vui mừng vì đồng bọn của mình đạt được kỳ dược chữa thương, cũng thầm thán Chu Hồng thiếu niên ngây thơ.

Về phần Trần Liên Thành, hắn vẫn ghi nhớ kỹ lời sư phụ dặn, trong chuyến lịch luyện giang hồ này hãy để cho Chu Hồng tự chủ quyết định việc gã muốn làm, đừng phán xét cũng đừng thay đổi gì. Chờ đến khi chỉ có hai sư huynh đệ với nhau, chỉ cần nhắc nhở một tiếng để Chu Hồng có thể tự mình xem xét lại việc bản thân đã làm.

Nếu xem xét lại nhiều lần rồi mà vẫn không có tiến bộ gì, vậy chỉ có thể đưa sang cho các vị sư thúc sư bá bên Nữ Tông dạy dỗ.

Vừa nghĩ tới điều đó, dù không khí trong hầm rất nóng như Trần Liên Thành cũng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng xua tan đi ý nghĩ kinh khủng đó.

Quay trở lại chính đề, mặc dù đây là lần đầu Trần Liên Thành được sư phụ căn dặn như vậy, nhưng bản thân hắn cũng không xa lạ gì chuyện này, bởi vào khoảng năm năm trước, chính bản thân hắn cũng từng ở vị trí của Chu Hồng như bây giờ, cũng lần đầu ra ngoài lịch luyện, cũng có một vị sư huynh đi theo quan sát mình.

‘Sư phụ ơi sư phụ, đệ tử lần này đã phụ lòng ngài, suýt nữa thì sư đệ vì ta mà chết yểu, cũng may…’ Trần Liên Thành trong lòng tự trách, nhìn Từ Hiền thong dong ứng đối mười ba thương liên hoàn của Dương Văn Quảng, đồng thời trả lại một chiêu Tiếp Thiên Vân Đào, lấy nhẹ cái tai bên phải họ Dương, hắn nhớ lại lời vừa rồi của Trương kiếm vệ, chỉ biết sâu sắc chấp nhận.

Nếu không có vị Tọa Vong Dị Khách này xuất hiện tương cứu, e rằng bốn người bọn họ đều chôn thây chỗ này, Trần Liên Thành chỉ có thể gật đầu đồng ý, không cách nào phản bác.

Hắn nhìn Trương kiếm vệ, cười khổ mà rằng: “Ta quả thật lỗ mãng, cứ cậy có đạn tín hiệu để cầu cứu sư môn mà không thèm suy tính trước sau, đến lúc bị tặc nhân dẫn dụ đến chỗ này thì hối hận cũng đã muộn.”

Vừa nói xong, Trần Liên Thành liền ngộ ra một chuyện, hóa ra chuyến lịch luyện này không phải chỉ là thử thách của mỗi Chu Hồng, mà nó còn là thử thách của chính hắn.

Nghĩ đến chuyện bản thân mình cũng có thể bị đưa sang Nữ Tông dạy dỗ, Trần Liên Thành hối hận càng thêm hối hận.

Rầm… ầm….

Chưa kịp nói gì thêm, Trần Liên Thành, sư đệ của hắn và hai tên Huyền Kiếm Vệ giống như phát hiện mặt đất dưới chân mình vừa xảy ra một cơn chấn động nhẹ, nhẹ đến nỗi không thể xác định, còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân, dù là Hậu Thiên cảnh như Chu Hồng hay Tiên Thiên cảnh như ba người còn lại đều thế.

Có điều lúc nhìn thấy vẻ mặt bán tín bán nghi của những người đối diện, bọn họ lập tức hiểu được đó không phải ảo giác của mình mà là sự thật.

“Sư huynh, không lẽ căn hầm này sắp sập rồi?” Chu Hồng run giọng hỏi, không giấu được vẻ bàng hoàng trên mặt.

Trần Liên Thành cười khổ: “Ta cũng không biết.”

Trương kiếm vệ và Lý kiếm vệ hai mặt nhìn nhau, người trước nhìn về phía đống đá vụn sau lưng hai tên đệ tử Nga My, trầm giọng nói rằng: “Dựa vào biểu hiện ban nãy của hung đồ, hắn cực kì quyết đoán lấp lại lối đi dù đã nắm chắc việc đối phó được chúng ta, hiển nhiên là biết rõ cách rời khỏi chỗ này. Nếu vậy…”

Lý kiếm vệ tiếp lời: “…Trong căn hầm này, có ít nhất một cơ quan bí mật dẫn tới đường ra.”

Trần Liên Thành ngưng mắt nhìn hai người, sau đó chợt ngó đến trận chiến của Từ Hiền và Dương Văn Quảng, thấy họ Dương lại bị Từ Hiền đâm một kiếm xuyên thủng qua đùi, hắn bèn trầm giọng xuống hỏi rằng: “Nếu vậy… Nhân lúc vị Tọa Vong Dị Khách kia cầm chân tặc nhân, có phải ta và nhị vị nên cùng nhau đi tìm cơ quan ẩn đó?”

Trương kiếm vệ lắc đầu đáp: “Thật ra không cần như vậy, có một cách khác thuận tiện hơn rất nhiều.”

Thấy Chu Hồng và Trần Liên Thành cùng lộ ánh mắt hiếu kỳ, Trương kiếm vệ không nói, Lý kiếm vệ lại nhe răng cười đáp rằng:

“Cách đó chính là bắt lại tên hung đồ này. Trần thiếu hiệp và Chu thiếu hiệp cũng biết, Huyền Kiếm Vệ chúng ta là người của Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ, về bản chất cũng tương tự như cơ quan Hình bộ của triều đình, có nhiệm vụ tróc nã hung phạm và tra khảo, kết án.”

Trương kiếm vệ lúc này nói thêm: “Hơn nữa nói đến tra khảo, Thiên Tử Huyền Kiếm Phủ cũng có một chút phương thức và kỹ xảo đặc thù, đảm bảo hung phạm biết gì khai đó, không dám giả dối.”

Nói đến đây hai người liền ngậm mồm lại, cũng không giải thích phương thức tra khảo của bọn họ đặc thù ở chỗ nào.

Trần Liên Thành ngầm hiểu ẩn ý trong đó nên không nói gì, Chu Hồng thì hiếu kỳ muốn biết, nhưng thấy hai tên kiếm vệ lẫn sư huynh đều không nói thêm nữa, chỉ có thể để sự tò mò ở lại trong miệng của mình.

Trước nguy cơ sập hầm, Trần Liên Thành không còn hơi sức đâu mà để ý đến nét mặt của sư đệ nhà mình. Nghe xong biện pháp của hai tên kiếm vệ, hắn không suy tính gì thêm, chỉ giơ tay trỏ về phía trận chiến đằng xa, trầm giọng mà rằng:

“Nếu đã thế, có lẽ chúng ta nên mau báo cho vị Từ dị khách kia biết để hắn nương tay lại, ta thấy tặc nhân sắp không chịu được thêm nữa đâu.”

Lý kiếm vệ và Trương kiếm vệ nghe vậy lập tức quay đầu lại, ngay sau đó liền thấy được cảnh Từ Hiền vòng ra sau lưng Dương Văn Quảng, trường kiếm trong tay đâm đến hậu tâm họ Dương nhưng người sau may mắn né được.

Có điều tránh được mùng một cũng không thoát được mười lăm, Từ Hiền tái sử dụng đòn kết hợp Tố Nguyệt Phân Huy, Minh Hà Cộng Ảnh, kiếm chiêu nửa đường biến hóa, vừa đâm hụt hậu tâm lập tức thay đổi quỹ tích, gọn gàng đâm xuyên qua xương tỳ bà của kẻ địch.

Hai tên Huyền Kiếm Vệ có thể nhìn ra được,【Toàn Chân Kiếm Pháp】của Từ Hiền mặc dù bất phàm, nhưng để có thể xuất chiêu thần tốc, biến hóa khôn lường như vậy, công lớn chủ yếu là nhờ thứ kiếm khí tinh thuần chí cực, sắc bén vô song, cuồn cuộn không dứt kia.

‘Hẳn là một bộ nội công kiếm quyết cao thâm, ít nhất cũng phải xếp vào Tuyệt Học, so với Tuyệt Kiếm Quyết hay Diệt Kiếm Quyết của Nga My hẳn cũng chỉ thua kém hai ba phần.’

Hai người không hẹn mà cùng xuất hiện suy nghĩ này, nếu để Từ Hiền biết sợ là không thiếu được một phen chê cười.

Hắn không phủ nhận【Diệt Kiếm Quyết】và【Tuyệt Kiếm Quyết】của Nga My đúng là nội công tâm pháp thượng hạng, nhưng để so sánh với【Từ Hàng Kiếm Điển】thì hoàn toàn chẳng đủ đẳng cấp.

Bởi dù hai quyển kiếm quyết kia đều có có phẩm giai Chân Kinh, nhưng cũng “chỉ” là Chân Kinh Nhân cấp, so với võ học phẩm chất Thần Thoại, sánh ngang Tuyệt Thế Thần Công như【Từ Hàng Kiếm Điển】thì quả thật thua chị kém em, không đủ sánh vai.

Chỉ là Từ Hiền không có cơ hội chê cười, bởi hai tên Huyền Kiếm Vệ không hề nói ra ý nghĩ trong lòng mình, câu đầu tiên mà họ nói với hắn là: “Từ thiếu hiệp, kiếm hạ lưu nhân, xin ngươi chớ lấy tánh mạng hung đồ, kẻ này tạm thời vẫn còn hữu dụng.”

Chu Hồng cũng lấy can đảm kêu lên: “Từ sư đi… Từ đại ca! Chỗ này muốn sập rồi, Lý đại ca và Trương đại ca muốn bắt sống kẻ này để tra khảo lối ra, ngươi đừng giết hắn kẻo hỏng việc.”

Từ Hiền nghe vậy chợt nhướn mày lên, vừa nãy lúc mặt đất chấn động hắn cũng có cảm nhận được, còn tưởng rằng là Lý Tự Thành không nhịn được táy máy tay chân, mất công lo lắng cho gã một phen, nay nghe Chu Hồng bảo vậy hắn mới cảm thấy cũng rất có khả năng là trường hợp như gã vừa nói.

‘Sập hầm… vậy không dễ chơi.’ Từ Hiền thoáng thất thần, kiếm chiêu bất giác chậm đi, tạo khoảng trống cho Dương Văn Quảng có cơ hội phản kích.

Họ Dương bị đè lên đánh từ nãy tới giờ, vậy nên rất quyết tâm chộp lấy cơ hội này, ánh bạc lóe lên, cán ngân thương trong tay y vẽ ra những đóa ngân hoa vô cùng hoa lệ, trong chớp mắt đã đâm ra bảy thương đến bảy huyệt vị khác nhau trên người Từ Hiền.

Kiên Liêu, Nhu Hội cùng Tiêu Lạc ở hai tay, Đản Trung, Kỳ Môn ở trên ngực và Thần Khuyết, Khí Hải ở dưới bụng.

Nhưng Từ Hiền tu tâm đến mức độ nào, lại trải qua bao nhiêu trận, hắn sẽ thật sự thất thần sao?

Khóe môi nhếch lên tỏ ý khinh khi, trong lúc Dương Văn Quảng còn đang vận kình xuất chiêu, Từ Hiền đã bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng một câu chú ngữ.

Lúc mũi thương lạnh lẽo của họ Dương áp sát trong gang tấc, Từ Hiền cũng nhẩm xong câu chú ngữ của mình.

“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…”

Cá Côn lộn nhào một vòng, thân ảnh của Từ Hiền đột ngột biến mất giữa hư không, đòn sát chiêu mà Dương Văn Quảng cố ý chuẩn bị cho hắn chỉ có thể đâm vào trong không khí.

“…Nam Minh hữu điểu, kỳ danh vi Bằng.”

Cảm giác hụt hẫng và kinh hoàng vừa dâng lên trong lòng, họ Dương liền nghe một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng mình.

“Hơ, ta ở đây.”

Đó là âm thanh của Từ Hiền, Dương Văn Quảng cả kinh muốn chết, muốn xoay người lại đối mặt với hắn nhưng không thể.

Bởi vì lúc này Dương Văn Quảng đã nằm sấp trên đất, một chân của Từ Hiền đã đè nặng lên giữa lưng y. Tứ chi của y cũng không thể nhúc nhích, bởi vì mỗi một chi đều đang bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua, ghìm chặt lấy, máu chảy lênh láng, nhuộm đen mặt đất.

Cựa quậy không xong, đến cả việc vận công cầm máu đối với Dương Văn Quảng mà nói cũng vô cùng trắc trở. Ngoại trừ kỳ kinh bát mạch, thứ cương khí chứa đầy tạp chất của y muốn lưu thông ra thập nhị chính kinh đều bị một loại chân khí hoàng kim sắc cản lại, vừa chạm vào liền bị đồng hóa, quả thật bá đạo vô cùng.

“Đây…rốt cuộc… là… chỉ pháp… gì? Ngươi… ngươi giấu… kiếm… ở đâu?” Hộc ra một ngụm máu, Dương Văn Quảng gằn giọng hỏi.

Từ Hiền vận khí điểm vào hai huyệt Phong Trì và Thiên Tông của họ Dương, nghe được y hỏi, hắn chỉ cười nhạt một tiếng, thản nhiên đáp lại:

“Phong Tẫn Thập Nhị Lưu là do nương tử của một vị đại phu tặng cho. Còn kiếm, đương nhiên là tại hạ giấu trong tay áo.”

Vừa dứt lời, hai tay của Từ Hiền lại xuất hiện thêm hai thanh kiếm mới, hắn dùng nó đâm xuyên qua đầu vai của Dương Văn Quảng, mũi kiếm ngập sâu xuống đất ba phân.

Trên mặt chợt hiện lên vẻ hài lòng, Từ Hiền lại nói thêm một câu:

“Chẳng phải có câu nuôi ong tay áo đó sao? Tại hạ cảm thấy rất thú vị, cũng muốn thử nuôi một phen nhưng lại sợ bị ong chích, chỉ đành chuyển sang nuôi kiếm.”

Từ Hiền có nói thật hay không thì Dương Văn Quảng không biết, y chỉ biết ngày này năm sau e rằng chính là ngày giỗ của mình.

Mặt trầm hơn nước, lòng lạnh hơn băng, Dương đường chủ quyết định…

~o0o~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.