Trong Kinh Thạc Phủ có Phục Quang Thành, ngoài thành Phục Quang lại có một tửu lâu, xưng là Đoạn Nghĩa Lâu.
Đoạn Nghĩa Lâu nằm ngoài Phục Quang Thành hai mươi dặm, cạnh bên chính lộ, gần nơi hoang dã, bốn bề hoang vắng, nhưng chuyện làm ăn nơi đây lại khó gặp cảnh thảm đạm.
Bởi lẽ, một cái tửu lâu dám mở ở nơi trị an bằng không như thế này chỉ có thể là tửu lâu giang hồ, khách nhân mà nó đón tiếp cũng chỉ có thể là nhân sĩ võ lâm.
Tiểu nhị của loại tửu lâu này, có thể lau bàn lau ghế, cũng có thể từng liếm máu lưỡi đao.
Đầu bếp của loại tửu lâu này, có thể thái rau chặt thịt, cũng có thể từng cứa cổ vài người.
Ông chủ của loại tửu lâu này, có thể tính tiền ăn ở, cũng có thể từng nhận bạc mua hung.
Tóm lại, chính là không có ai đơn giản.
Đoạn Nghĩa Lâu cao ba tầng, diện tích rộng lớn, bên hông có chuồng để ngựa cho khách giang hồ gửi tạm, bề ngoài trông có phần cũ kĩ, bụi bặm, ước chừng đã nhiều năm chưa được tu sửa.
Có điều nhờ vậy, Đoạn Nghĩa Lâu cũng khiến cho người ta cảm thấy nó có vẻ gì đó xưa cũ, tang thương khó tả thành lời, khiến người ta dễ sinh ra cảm giác hoài niệm.
Như một vị khách ngồi cạnh cửa sổ lầu hai, thân mặc một bộ thanh sam rộng rãi, tóc để xõa tung không chút ràng buộc, tay cầm chén rượu mà mắt thì hướng ra bên ngoài, ngắm nhìn hoàng hôn nơi phía xa, trong hai con ngươi như ẩn chứa ngàn vạn tâm tư, cất giấu nỗi ưu phiền không biết tỏ cùng ai.
Hoặc cũng có thể đơn giản là y đang phê vì rượu ngon.
Ánh mắt đờ đẫn, hơi men chếnh choáng, người đàn ông mặc thanh sam tuổi chừng ba mươi này đưa chén rượu chỉ còn non nửa lại gần miệng, nhưng lúc cách môi chỉ chừng hai ngón tay thì y bỗng dừng lại.
Bằng dư quang nơi khóe mắt, y có thể nhận ra từ phương Nam có một con dã thú không bằng xương bằng thịt đang lao nhanh đến chỗ này, trên lưng nó còn cõng theo hai vị hảo thủ giang hồ.
“Thú vị…” Y thấp giọng lẩm bẩm, sau đó uống cạn chén rượu trong tay.
Xoảngg!
Giống như cảm thấy uống bằng chén không đã nghiền, y vứt nó xuống qua cửa sổ, trực tiếp cầm lấy chum rượu mà nốc.
Nói là nốc, nhưng vừa đưa tới miệng, y giống như lại thấy luyến tiếc không nỡ uống nhiều, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ, đến một giọt cũng không dám để tràn ra ngoài.
Một tên tiểu nhị của tửu lâu chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện cạnh bàn y đang ngồi, nở nụ cười cầu tài mà nói rằng: “Khách quan, một chén rượu tám văn tiền.”
Thanh sam khách vẫn ngoái nhìn hoàng hôn, không thèm nói một lời, chỉ đưa tay vào trong áo lấy ra mười đồng tiền ném cho tiểu nhị, khoát tay xua đuổi hắn.
Tiểu nhị không hề cảm thấy bị khinh thường, ngược lại có chút vui vẻ, dù sao kiếm lời hai đồng tiền bo. Hắn chỉ mong vị khách quan này tiếp tục ném thêm mấy cái chén, như vậy tiểu kim khố của hắn sẽ có một bữa no nê.
Đáng tiếc, ước nguyện đó của tiểu nhị không thể thành, thanh sam khách sau đó không còn ném vỡ một cái chén nào nữa.
Chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, cảm nhận được mấy ánh mắt rất thiếu hảo ý đang găm vào lưng mình, y chỉ nở nụ cười khẩy.
“Thiên trường lạc nhật viễn, thủy tịnh hàn ba lưu.”
Thái dương hạ xuống trời xa, dòng sông trong vắt chảy qua lạnh lùng. Thanh sam khách cao giọng ngâm hai câu thơ, hoàng hôn thì đã có, nhưng còn sóng lạnh chảy xuôi… y sợ rằng nó sẽ nóng chứ không lạnh, hơn nữa cũng chẳng được trong trong xanh, sạch sẽ gì cho cam.
Ánh dương quang càng lúc càng yếu, sự lạnh lẽo lại càng lúc càng dâng cao, không chỉ trong không khí, mà còn trong cả ánh mắt của một số người.
Thanh sam khách di dời tầm nhìn của mình khỏi ráng chiều, chuyển sang dòm ngó chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】đang phóng tới từ phương xa.
Gặp chiếc xe ấy lúc thì lao nhanh như gió lúc thì chậm như rùa bò, khi thì tiến lên khi thì lui lại, đâm trái rẽ phái tứ tung, trên mặt thanh sam khách không kìm được sự thích thú.
Khoảng cách quá xa nên khó nhìn rõ, nhưng y đoán chừng là chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】vừa mới đổi người điều khiển nên mới xảy ra cơ sự như vậy.
Sự thật cũng như thanh sam khách đã đoán, Từ Hiền sau khi phóng được năm trăm dặm đã hoàn toàn mất đi cảm giác mới mẻ, lúc này mới giao quyền điều khiển lại cho Lý Tự Thành, bắt đầu dạy gã lái xe.
Chỉ là trên đời này không phải ai học thứ gì cũng có thể nhanh giống Từ Hiền, nhất là một kẻ ngốc ngếch như tên đệ tử khai môn của hắn.
Thế là…
“Đừng có gạt cái cơ quan đó, chúng ta đi thẳng, không cần rẽ phải.”
“Đệ tử biết rồi.”
“Đó là rẽ trái!”
“…”
“Nhanh quá rồi, giảm tốc!”
“Vâng tiên sinh.”
“Đó là tăng tốc, không phải giảm.”
“…”
“Ấy là cơ quan mở cửa, đừng ấn bậy!”
“Tiên sinh, Đậu Phụ bay lên trời rồi!”
“…”
“Tiên sinh, lái xe thật khó!”
“…”
“Tiên sinh, đằng trước có ngôi nhà hoang to lắm!”
“Không phải nhà hoang, ngươi không nhìn thấy cả bầy ngựa sao? Rẽ phải, tránh xa nó ra.”
“Vâng, tiên sinh.”
“Đó là rẽ trái…”
Từ Hiền vỗ tay lên trán, một tay ôm chặt lấy Đậu Phụ vào ngực, sau đó nhanh chóng kéo phanh xe ra đằng sau, cưỡng ép chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】phải dừng lại, cứu cho bọn ngựa trước mặt mình khỏi cảnh máu thịt bét nhè.
Đương nhiên, sau khi làm vậy thì hậu quả là hắn, Đậu Phụ cùng với Lý Tự Thành đều bị đá văng ra khỏi thùng xe, nhưng với những kẻ có công phu như bọn họ thì không tính là gì.
Dựa vào khinh công trình độ Lư Hỏa Thuần Thanh, Từ Hiền dễ dàng chuyển hướng trên không trung để tránh khỏi việc đập mặt vào ngôi nhà “hoang” trước mặt.
Lộn người một vòng, lúc hắn đáp đất thì đã ngồi lên cỗ xe lăn của mình, Đậu Phụ nằm gọn trên đùi hắn, vẫn trong trạng thái say giấc nồng và gặm linh mộc.
Lý Tự Thành cũng quay lại bên cạnh hắn, gãi đầu cười khờ, lần đầu tiên lái xe của gã thật sự kinh hoàng, suýt nữa thì tông chết mấy con ngựa vô tội.
Từ Hiền chỉ biết thở dài lắc đầu, hắn còn chưa kịp mở miệng răn dạy điều gì thì đã thấy từ trong ngôi nhà “hoang” có một vị tiểu nhị vọt đến, bước chân thoăn thoắt, thái độ nhún nhường, khom mình nhe răng cười mà bảo rằng:
“Hai vị khách quan, không biết là các ngài muốn ở trọ hay chỉ dừng chân ăn uống?”
Vẻ mặt trông có phần nịnh hót, chẳng vì Từ Hiền ngồi xe lăn mà sinh ra bất cứ ánh mắt dị dạng nào.
Nhưng cũng dễ hiểu thôi, có thể cưỡi【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】đều là khách sộp cả, hầu hạ còn không kịp chứ nói gì đến mắt chó coi thường người, bởi chỉ cần phục vụ chu đáo tận tình thì khó mà thiếu được tiền bo.
Từ Hiền nghe tiểu nhị hỏi, lại nhìn lên tấm biển phụ treo dọc trước cửa, gặp ba chữ “Đoạn Nghĩa Lâu” trên đó, sao còn không biết đây chẳng phải nhà hoang gì mà là một tòa tửu lâu.
Mắt lộ thần quang, Từ Hiền lập tức phát hiện tên tiểu nhị trước mặt mình có phần không bình thường.
‘Hậu Thiên cửu trọng làm tiểu nhị, cái tửu lâu này…’ Nhìn xung quanh một mảnh hoang vu, ngoại trừ Đoạn Nghĩa Lâu thì chẳng còn bất cứ kiến trúc nào, trong lòng Từ Hiền chợt sinh ra một vài suy đoán vớ vẩn.
‘Đây lẽ nào là ác điếm trong truyền thuyết, chuyên lừa người ở trọ để đánh cướp tiền của, thậm chí lấy mạng khách nhân làm bánh bao nhân thịt người đó chăng?’
Nhìn thần sắc giống như cháu trai gặp ông nội của tên tiểu nhị, hắn cảm thấy rằng khả năng đó là có đấy chứ.
Nhưng người tài cao thì gan lớn, nếu thật như vậy thì Từ Hiền lại càng không bỏ qua được, hắn quyết định ở lại một đêm xem sao, có cơ hội thế thiên hành đạo lại càng tốt.
Vả chăng công năng chủ yếu của【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】không phải tra xét cảnh giới mà là soi Thiện Ác khí, Từ Hiền có thể nhìn thấy Thiện khí của tiểu nhị không nhiều, Ác khí cũng không ít, cả hai luồng khí đều sàn sàn như nhau.
Hơn nữa độ dày của chúng cũng bình thường, đều không tới mức đại thiện hay đại ác, cướp của có thể có nhưng giết người thì chắc là không.
Muôn vàn ý nghĩ chỉ lướt qua trong thoáng chốc, Từ Hiền chưa vội đáp mà trước tiên hỏi tiểu nhị: “Xin hỏi, gửi xe ở đâu?”
Lòng thầm hét một tiếng “trúng mánh”, nụ cười trên mặt tên tiểu nhị càng thêm vui sướng, giọng đầy nịnh nọt đáp lại:
“Quý khách yên tâm, đằng sau Đoạn Nghĩa Lâu chúng ta có một khu đất trống, tường rào cẩn thận, còn có người trông coi, lau rửa miễn phí, bảo đảm quý khách để mười ngày nửa tháng cũng không cần bận lòng.”
Từ Hiền nghe vậy, khẽ gật đầu rồi nói: “Cũng được. Ngươi biết lái chứ?” Sau đó liền chỉ về phía cỗ chiến xa đang bám đầy bụi đất sau một đoạn đường dài.
Tiểu nhị mỉm cười lắc đầu: “Ta không biết thưa quý khách, nhưng có người biết, xin ngài chờ một chút.”
Nói xong liền chạy thẳng xuống cuối chuồng ngựa, hò hét: “A Tam, có khách quý gửi Bão Nguyên Xa, ngươi mau tới lái đi!”
“Đến ngay đây.” Lập tức có một giọng nói nghe hơi thiếu sức sống đáp lại.
Không để Từ Hiền phải chờ lâu, tên tiểu nhị kéo một người đàn ông bộ dạng lôi thôi lếch thếch với quả đầu xù và bộ y phục màu cháo lòng tới, kẻ này chính là A Tam.
‘Tiên Thiên tầng một.’ Từ Hiền thầm nhủ một câu, nhưng cũng chẳng quá lo ngại, bởi hắn nhìn thấy Thiện khí của A Tam nhiều hơn Ác khí không ít.
“A Tam huynh đệ, làm phiền rồi.” Từ Hiền gật đầu chào hỏi, dù gì cũng là cao thủ Tiên Thiên.
“Không phiền… Oáp.” A Tam ngáp một cái, lấy tay gãi gãi đầu cho gàu bay xuống, sau đó liền leo tọt lên chiếc【Bão Nguyên Cực Tốc Xa】để lái nó đi, trông bộ dạng rất là thành thạo.
Từ đầu đến cuối, hai mắt của hắn đều đang trong trạng thái nhập nhèm, chẳng thèm mở mắt nhìn ai.
“Quý khách, A Tam thiếu ngủ nên thái độ không tốt, mong ngài đừng chấp nhặt với hắn.” Tên tiểu nhị thấy A Tam đi rồi mới nói.
Từ Hiền lắc đầu nói rằng: “Không sao, tại hạ không để tâm. Tiểu nhị, tại hạ và đệ tử nhà mình muốn ở lại một đêm, ngươi có phải là nên đón chúng ta vào trong? Mặt trời cũng sắp lặn rồi.”
Hai mắt tiểu nhị lập tức sáng lên, lấy tay vỗ vỗ đầu mình, cúi người đáp rằng: “Ôi chao, khách quan xem đầu óc của ta này, thật là đãng trí quá. Mời ngài vào trong, mời ngài vào trong!”
Nói xong liền khom lưng giơ tay chỉ đường, thỉnh Từ Hiền và Lý Tự Thành bước vào đại môn Đoạn Nghĩa Lâu.
Trên tầng hai, thanh sam khách thấy vậy chỉ nở nụ cười nhạt rồi không để ý đến nữa, tiếp tục đắm mình trong hoàng hôn dần tàn.
~o0o~ Chư vị đồng đạo đọc truyện xin hãy Đánh Dấu, Đánh Giá, Tặng Hoa và Bình Luận cho truyện, sử dụng Kẹo miễn phí để tặng quà cho Phàm Nhân nhé. Nếu chư vị đã tự chủ về tài chính hoặc có dư dả, cảm thấy truyện xứng đáng thì xin hãy Tặng Quà thêm cho truyện để ủng hộ người viết có thêm động lực, Phàm Nhân chân thành cảm kích.