Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 202: Chương 202: Vượt qua thời không để gặp ngươi




Đối với việc vị tiền bối Thất Diệp Môn kia dạo chơi thanh lâu, còn chơi đến để mất cả võ học môn phái, Từ Hiền chỉ cảm thán một câu rồi không bình phẩm gì thêm.

Hắn chợt nghĩ cũng có thể đây là do y quá bi thương trước sự diệt vọng của Thất Diệp Môn, mục đích tới chốn phong nguyệt cũng chỉ để tiêu sầu, quên hết thống khổ trên đời cũng nên.

Xua tan đi mấy ý nghĩ tạp nham trong đầu, Từ Hiền lần lượt kiểm tra cái bồ đoàn, hai thanh kiếm gỉ, bộ bàn ghế đá cùng những vật phẩm còn lại trong phòng, nhưng chẳng phát hiện thêm được manh mối gì.

Thế là tầm mắt của hắn lập tức hướng tới thứ vật phẩm duy nhất mình chưa kiểm tra: Ba cái rương lớn ở cuối phòng.

Cái rương đầu tiên nằm bên tay trái hoàn toàn không có khóa, vậy nên Từ Hiền có thể dễ dàng mở nó ra, lập tức phát hiện bên trong cất chứa rất nhiều nén bạc, chỉ là đã vơi mất một nửa, hiển nhiên là chủ nhân của căn phòng đã tiêu xài không ít, dù sao y cũng là một vị khách làng chơi.

Đóng lại chiếc rương này, Từ Hiền lại mở chiếc rương thứ hai ra. Lần này thì có khóa, nhưng cũng không làm khó được Từ Hiền, hắn tiện tay nhặt lấy một thanh kiếm gỉ sét đang nằm trên đất lên, gia trì chân khí lên thân kiếm rồi dụng lực chém mạnh vào ổ khóa.

Đátt!

Một âm thanh chói tai vang lên, tia lửa điện bắn ra, cái ổ khóa bị Từ Hiền chém đứt làm đôi, thanh trường kiếm trong tay hắn còn thảm hại hơn, trực tiếp gãy thành bốn đoạn.

Vứt chuôi kiếm sang một bên, Từ Hiền bật tung nắp rương, phát hiện đồ vật bên trong lại chẳng có bao nhiêu, chỉ chừng khoảng mười mấy chiếc lọ, chiếc hộp to to nhỏ nhỏ được đặt lung tung ở dưới đáy rương, chiếm chưa đến một phần mười không gian chứa.

Từ Hiền cầm lên nhìn, sau đó liền phát hiện…

“Hổ Tiên Cao”, “Cực Dương Hoàn”, “Uyên Ương Hòa Hợp Tán”, “Phong Vân Tái Khởi Đan”, v.v.. đủ các loại dược phẩm tráng dương và phục vụ chuyện phòng the.

Cẩn thận đặt chúng nó trở vào trong rương, Từ Hiền chỉ có thể thầm than một tiếng “chuyên nghiệp”, sau đó nhẹ nhàng đóng lại nắp rương, mượn【Thiên Công Phường】sửa lại cái ổ khóa rồi cài then đóng chốt cho nó thật đàng hoàng.

Mớ “bảo bối” này Từ Hiền không có ý định thu lấy, chẳng phải vì sợ dược vật đã biến chất khi bị để qua mấy chục năm, lý do chỉ vì bản thân hắn là một người hết sức chính trực mà thôi, hừm, nhất định là vậy.

Mặt đầy chính khí, ánh mắt chính trực, Từ Hiền đưa tay về phía chiếc rương cuối cùng.

Cũng như chiếc rương đầu tiên, nó không hề có khóa.

Cạch!

Bên trong trống trơn, ngoại trừ một vết lõm hình tròn ở giữa đáy rương, Từ Hiền không phát hiện được bất cứ thứ gì khác.

‘Lại nữa sao?’ Từ Hiền nắm lấy miệng rương, hắn muốn kéo nó khỏi vị trí hiện tại, nhưng bất ngờ thay là dù bên trong hoàn toàn trống rỗng, hắn lại chẳng thể làm nó nhúc nhích một li nào.

Từ Hiền thử làm vậy với hai cái rương còn lại, phát hiện bọn chúng cũng giống như bị dính chặt trên mặt đất, kéo mãi bất động.

Nhìn vết lõm tròn ở đáy chiếc rương thứ ba, ước lượng đường kính của nó, trên tay Từ Hiền lập tức xuất hiện một khúc Tụ Linh Mộc cỡ nhỏ, tay còn lại cầm lấy một con dao sắc, hắn xuất thủ như điện, hai tay để lại vô số tàn ảnh, trong thoáng chốc đã bào khúc Tụ Linh Mộc kia thành hình trụ tròn.

Thu dao vào tay áo, Từ Hiền khom người đặt khúc gỗ vào trong chỗ lõm hình tròn, ép nó chặt xuống rồi xoay thật mạnh về bên trái một vòng.

Không có chuyện gì xảy ra, Từ Hiền chẳng chút hoang mang, lại xoay ngược một vòng về bên phải.

Vẫn không có động tĩnh gì.

Chân mày khẽ nhíu lại, Từ Hiền biết cách nghĩ của mình có vẻ sai rồi, thế là bèn thu khúc Tụ Linh Mộc vào không gian trữ vật, bắt đầu tìm kiếm biện pháp khác.

‘Rốt cuộc phải làm thế nào?’ Từ Hiền nhìn kỹ vết lõm trong rương, sau đó lại ngó ngang ngó dọc, chuyển ánh mắt đến các vật phẩm còn lại trong căn phòng để tìm gợi ý, cuối cùng chợt sáng mắt lên khi nhòm đến môn huy của Thất Diệp Môn.

‘Có lẽ là nó, vừa hay ta vẫn còn giữ lại.’ Trên tay Từ Hiện chợt xuất hiện một đóa phi tiêu bảy cánh, nó chính là Thất Diệp Phi Hoa, món ám khí suýt chút nữa thì tước đi tánh mạng của hắn, vậy nên Từ Hiền vẫn giữ lại để làm kỷ niệm.

Từ Hiền đặt Thất Diệp Phi Hoa vào trong chỗ lõm của chiếc rương, đường kính quả nhiên vừa khớp, chỉ là sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra.

Từ Hiền lại không hề nóng nảy, đưa tay đặt lên đóa phi hoa, kình lực bám trên các đầu ngón tay, hắn nắm lấy nó xoay thật mạnh về bên phải, khiến Thất Diệp Phi Hoa lập tức quay tít như chong chóng.

‘Không biết là đặc thù môn phái hay sở thích cá nhân mà cứ phải xoay mới được, kể cũng thú vị.’ Từ Hiền lắc đầu cười nhạt, nếu hắn được nhìn thấy một số món đồ chơi phòng the mà vị tiền bối Thất Diệp Môn này từng sưu tập, ắt hẳn sẽ tự có lời giải cho nghi vấn của mình.

Ghừừmmm…

Âm thanh có phần nặng nề vang lên, sau khi đóa Thất Diệp Phi Hoa bắt đầu xoay tròn, ba chiếc rương lớn trước mặt Từ Hiền bắt đầu tự động chuyển dịch khỏi vị trí cũ của nó. Rương ở giữa tiến về phía trước, hai rương còn lại thì chậm rãi nhích sang hai bên, để lộ một cầu thang bằng đá dẫn xuống dưới mặt đất.

Liếc mắt thấy không gian bên dưới có vẻ tối tăm, Từ Hiền chợt nhảy lên trần gỡ viên nguyệt quang thạch lớn chừng quả trứng gà kia ra, giữ nó trong tay rồi mới bước xuống cầu thang, tiến vào nơi có lẽ là mật thất đúng nghĩa như hắn tưởng tượng.

“HA HA HAA HAA HA!!!”

Chân chưa kịp chạm đất, thân hình Từ Hiền khẽ run lên một cái khi đột ngột nghe được một tiếng cười đầy kinh tởm và điên khùng, da gà nổi hết cả lên.

Âm thanh vừa chói vừa lớn đánh thẳng vào màn nhĩ của Từ Hiền, khiến hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, phải vận【Giá Y Thần Công】hộ thể mới cảm thấy khá hơn.

Từ Hiền còn tưởng rằng có ma đầu nào đó ẩn núp trong mật thất định tập kích mình, nhưng khi nghe được giọng nói kế sau tiếng cười thì hắn mới biết là mình đa nghi.

“Thế nào hả? Tiểu tử, tiểu cô nương, hay bất cứ một kẻ chết tiệt nào đó vừa mò được tới đây, tiếng cười của lão tử có phải khiến ngươi cảm thấy rất động lòng hay không, khà khà khà!”

Một giọng nói đầy đê tiện, ngả ngớn và một tiếng cười đầy khả ố, dâm đãng, nếu chủ nhân của câu nói vừa rồi định nghĩa động lòng chính là như vậy thì Từ Hiền sẽ gật đầu đồng ý với y.

Nguyệt quang thạch nơi tay, dựa vào ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ nó, Từ Hiền có thể nhìn thấy trên trần của căn mật thất này cũng được khảm một hòn đá, nhưng không phải nguyệt quang thạch mà là【Lưu Âm Thạch】- một loại Đạo Khí bán cực chạy của Bão Nguyên Thành.

Tên như công dụng,【Lưu Âm Thạch】có thể lưu giữ lại âm thanh, là món vật phẩm thường được chư vị trưởng lão truyền công của các môn phái giang hồ mua sắm.

Đặc biệt, thứ này rất được Giai Nhân Tiểu Các ưa chuộng, bởi họ thường đặt mua số lượng lớn【Lưu Âm Thạch】từ Bão Nguyên Thành rồi bắt đầu tô vẽ thêm vài chi tiết của mình, dùng chúng nó thu âm tiếng hát của các vị giai nhân rồi bán ra với giá hết sức đắt đỏ, vậy mà lần nào cũng cháy hàng, khiến các bậc hủ nho chỉ có thể than một tiếng thế phong nhật hạ.

Từ Hiền nhìn viên【Lưu Âm Thạch】bị khảm trên trần, đoán rằng rất có thể vị tiền bối Thất Diệp Môn này đã cải tiến nó, khiến hòn đá này có thể tự động phát ra âm thanh lưu trữ sẵn bên trong khi có người tiến vào mật thất.

‘Thiết lập cơ quan kiến trúc, tự mình chế lại Đạo Khí của Bão Nguyên Thành, võ công đoán chừng cũng không tệ… à mà còn am hiểu chuyện phòng the, sở học của vị tiền bối này cũng thật tạp.’

Từ Hiền tĩnh tâm định thần, vừa nghe mấy lời nhảm nhí truyền ra từ trong【Lưu Âm Thạch】, vừa quan soát toàn cảnh căn mật thất này.

Nhỏ còn hơn căn phòng phía trên, ngang dọc chừng một trượng, trần cao không quá sáu thước, đến cả đồ vật cũng hết sức thiếu thốn.

Không có bàn ghế, không có giường, tủ, gian mật thất này hết sức trống trải, ngoại trừ viên【Lưu Âm Thạch】đính ở trên trần, một dòng chữ bằng máu được viết ở trên tường, một cái bồ đoàn cũ nát với một bộ xương khô ngồi ở trên, cùng một chiếc rương nhỏ đặt trước mặt bộ xương ấy, nơi đây chẳng còn gì.

“… ô hô, mạng ta cũng chẳng được dài lâu, chi bằng bỏ chút thọ nguyên ra xem xem kẻ nào vừa mới tới. À há, hóa ra là một tiểu tử, không tệ, không tệ! Tuy rằng không phải tiểu cô nương, nhưng cũng tốt hơn mấy tên già khú khốn kiếp, khốn kiếp như sư phụ của ta vậy.”

Từ Hiền nghe tới đây, âm thầm bỏ thêm “tài bói toán” vào trong danh sách sở học của vị tiền bối này.

“Cũng không đúng! Nếu chẳng may tiểu tử ngươi là kẻ thù thì còn khốn kiếp hơn sư phụ của ta nữa. Ta lại xem thêm một chút, xem thêm một chút… Khục, ôi chao! Ho ra cả máu này, mà kệ, mà kệ. Ối cha cha bô la, con mẹ nó đại vận, không những không phải kẻ thù, mà còn là kẻ thù của kẻ thù mới tài chứ! KHÀ KHÀ KHÀ, KHÀA… KHẶC… ẶC… ặc…”

Từ Hiền ngồi xuống bậc thang, mắt nhìn bộ xương khô ở phía đối diện, nghe được tiếng ho sằng sặc truyền đến từ trên trần, hắn chợt lo rằng nội dung của【Lưu Âm Thạch】tới đây thì phải dứt mất.

Cũng may, giống như vượt qua mấy chục năm mà đoán được ý nghĩ của hắn, vị tiền bối Thất Diệp Môn này bỗng nói: “Khụ… khụ… Chớ lo, lão tử không chết được. Ặc, cũng không đúng lắm, đoán chừng lúc ngươi đang có mặt ở đây thì lão tử đã chết con mẹ nó rồi, sợ rằng xương cũng đã mục ruỗng.”

Mỉm cười nhìn bộ xương trước mặt mình, Từ Hiền chợt mỉm cười gật đầu, khẽ khàng đáp một câu:

“Tiền bối liệu sự như thần, vãn sinh bội phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.