Hiệp Hành Thiên Hạ

Chương 2: Chương 2: Hệ thống Hách Khải




Hách Khải đi vào thế giới này đã được chín năm lẻ năm tháng.

Bà mẹ nó! Chỉ vì hắn sửa đổi ‘một chút’ vào nội dung của game offline mà mình đang chơi – tuy rằng ‘một chút’ đó cũng khá là lớn, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một cái game offline thôi mà! Tại sao điều đó lại khiến cho hắn đi vào một thế giới khác đây?

Lúc mới tới đây, hắn có thân phận là một đứa trẻ chín tuổi trong cô nhi viện, không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Hơn nữa, trong cô nhi viện này lại có không ít kẻ xấu, từ đám nhân viên ăn chặn để kiếm lợi riêng, cho tới bọn trẻ mồ côi kéo bè kéo cánh để cướp của những đứa nhỏ yếu. Tất cả những điều đó hắn đều đã phải nếm trải.

Trời ạ! Những người quản lý đầy lòng nhân ái sống ở cô nhi viện trong tiểu thuyết đâu cả rồi!? Những đứa trẻ mồ côi thân thiết hơn cả ruột thịt trong tiểu thuyết ở đâu rồi!? Chẳng lẽ truyện thiếu nhi đều là bịa đặt hết hay sao!?

Lúc cơ thể này còn nhỏ, Hách Khải đã từng nghĩ tới chuyện tự sát. Dù sao thì hắn cũng đã vĩnh viễn không thể trở lại thế giới cũ nữa rồi, cha mẹ của hắn, thân thích của hắn, bạn bè, người yêu của hắn, tất cả đều đã đi xa hắn mãi mãi rồi! Mà trong cái kiếp sống tại thế giới mới này, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không có hy vọng sống nổi tới lúc trưởng thành. Xuyên không (1) như thế này thì thật đúng là khổ đến tám đời rồi.

Ở tháng thứ hai sau khi xuyên không tới thế giới này, khi đang chuẩn bị tìm cách chết mà không đau đớn thì hắn chợt phát hiện ra tình thế của mình dường như còn có thể cứu vãn... Hệ thống của game! (*)

Đúng vậy, xuyên không còn kèm theo ‘phần mềm gian lận’ – Hệ thống của game! Đây đúng là gian lận tung trời rồi! Không, phải là gian lận nổ tung trời mới đúng...

Sau đó, hắn phát hiện mình lại bị lừa...

Hệ thống mà hắn mang theo là của cái game offline mà hắn đang chơi trước khi đi tới thế giới này. Nó có tên là ‘Kim Dung quần hiệp truyện phiên bản mới’. Đó thật ra cũng không phải là game Kim Dung quần hiệp truyện chính thống, mà là bản do một hội đam mê game này sử dụng đồ họa nguyên bản để làm ra một game có nội dung hoàn toàn khác game gốc. Lúc mới bắt đầu chơi, vì muốn thành huyền thoại mà hắn đã chơi luôn độ khó ‘truyền thuyết’, kết quả là đã bị NPC trong game hành hạ một trăm rồi lại một trăm lần. Vậy là trong cơn tức giận, hắn đã nhờ một người bạn thân là hacker tìm hiểu và sửa đổi lại hệ thống game một chút. Sự sửa đổi này cũng không quá đáng lắm, ‘chỉ là’ cho toàn bộ các loại sách võ công vào trong hòm đồ của hắn mà thôi. Ví dụ như Hàng Long Thập Bát Chưởng mạnh nhất, rồi Độc Cô Cửu Kiếm, Cửu Âm Chân Kinh, Cửu Dương Thần Công các loại, sau đó là nâng số lượng ô võ công mà nhân vật có thể học từ mười thành hai mươi, tất cả ‘chỉ’ có vậy mà thôi... Sau khi hắn lưu lại bộ nhớ của game thì lập tức nôn nóng chơi ngay, tiếp theo là linh hồn của hắn đã có mặt trong thế giới này.

Có trời đất chứng giám! Tại thế giới cũ, hắn đã ba mươi tuổi, đã qua cái tuổi mơ mộng lâu rồi, đã không còn tưởng tượng về những thứ như ma pháp, thần linh, dị tộc từ lâu lắm rồi. Tất cả những gì mà hắn muốn chỉ là tìm được một công việc ở vị trí kỹ sư ổn định, mua một căn hộ nhỏ, tìm được một người vợ xinh đẹp mà ngoan hiền, sinh ra hai đứa con, rồi khi rảnh rỗi sẽ đọc tiểu thuyết, chơi trò chơi là được. Nhưng ai ngờ cái cuộc đời này lại đặc sắc đến vậy: đột nhiên ném hắn tới nơi này, rồi khi mà hắn tuyệt vọng nhất, muốn tự sát nhất thì lại ném cho hắn một cái hệ thống game. Như vậy... như vậy thì hắn làm sao mà đành lòng tự sát được đây!

Người đời có câu ‘con sâu còn muốn sống tạm bợ qua ngày’, vậy nên sau khi Hách Khải nhận được hệ thống này thì cũng lập tức ném cái ý tưởng lãng phí cuộc đời ra khỏi đầu. Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra cái hệ thống này thật cẩn thận, tiếp theo là vài tháng nữa để tìm hiểu thêm thế giới này. Vậy là không biết từ lúc nào, hắn đã có khát vọng được sống tiếp.

Đầu tiên, hắn nhận ra cơ thể này chính là nhân vật của hắn. Hay nói cách khác, hắn có tất cả những loại võ công mà nhân vật của mình có được do sửa đổi game! Đúng vậy, tất cả những tuyệt thế võ công đã từng làm hắn thèm nhỏ dãi từ khi còn là một đứa trẻ, tất cả đều nằm trong tay hắn! Không chỉ vậy, hắn còn có thể chọn học hai mươi bộ môn trong số đó! Hai mươi bộ đấy!

Cùng luyện Cửu Âm – Cửu Dương ư? Cùng chơi Hấp Tinh – Bắc Minh à? Vừa đánh Hàng Long vừa dùng Đẩu Chuyển? Quả thực quá sức sảng khoái!

Tiếp theo là về cái thế giới này. Đây là một thế giới không thể nào hiểu nổi... Được rồi, sau khi đã dần dần tìm hiểu thì chỉ còn một vấn đề mà đến giờ Hách Khải vẫn không thể hiểu nổi: đây là một thế giới võ công hiện đại... Không phải là kiểu võ hiệp đô thị trong các loại tiểu thuyết mạng, mà là một thế giới đã biến võ công thành một bộ môn khoa học giống như vật lý, hóa học vậy. Và thế giới này có nền khoa học ngang tầm tiêu chuẩn khoa học những năm 1930 đến 1940 của thế kỷ 20 trong thế giới trước đây của hắn.

Tiếp theo là thế giới này lớn một cách phi thường. Chỉ riêng nước Cộng Hòa Lam Ảnh mà hắn đang đứng đây cũng đã được nói rõ là rộng tới 820.000 km2, gấp khoảng hai lần diện tích tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc, gần như bằng 2.5 lần diện tích Nhật Bản và bằng một nửa nước Pháp. Trong thế giới trước kia của hắn thì đã không thể gọi nó là ‘nước nhỏ’ được rồi, thế nhưng ở thế giới này thì rõ ràng lại được gọi là ‘nước nhỏ’. Không chỉ vậy, ở khu vực phía đông Lam Hải này còn có hơn hai mươi quốc gia có diện tích tầm đó...

Một thế giới lớn đến vậy! Ta muốn đi xem!

Thời gian thực sự là phương thuốc xoa dịu nỗi đau tốt nhất! Sau khoảng nửa năm chìm trong đau buồn vì nỗi nhớ gia đình, người yêu và bạn bè ở thế giới cũ, Hách Khải đã dần tỉnh táo lại. Trong hơn nửa năm đó, hắn cũng đã diễn rất đạt vai một đứa trẻ mồ côi yếu ớt và tò mò, muốn tìm hiểu về thế giới này.

Đây là một thế giới mà người người luyện võ, nhà nhà luyện võ! Cho dù chỉ là một người bình dân nhất cũng là một người luyện võ, quyền cước, đánh đấm, côn bổng đao kiếm, mười tám môn vũ khí đều có cả. Hơn nữa, chính phủ của thế giới này còn tuyên truyền võ công vào từng nhà, thậm chí cả trường tiểu học cũng có khóa nhập môn võ thuật bắt buộc.

Và thế giới này cũng là một thế giới theo mô hình kim tự tháp: người bình thường luyện võ thì vẫn là người bình thường, vẫn đi làm, vẫn nộp thuế, vẫn tham gia lao động. Nếu như không luyện được nội lực thì bọn họ hoàn toàn giống với những người dân bình thường trên Trái Đất trước kia của Hách Khải, chỉ khác là ai ở đây cũng đều có một vài bộ kỹ năng rèn luyện thân thể mà thôi...

Điểm khác nhau lớn nhất giữa hai thế giới... nội lực!

Thứ mà trong 10000 người mới có 1 người luyện ra được - nội lực! Trong thế giới này, cho dù là công phu ngoại môn, quyền pháp nội gia hay là bí tịch (2) nội công thì mục đích của chúng đều giống nhau, đó là chỉ dẫn cho người học phương pháp để luyện được nội lực – ‘giới hạn của người bình thường’ ở thế giới này. Trong sách miêu tả rằng, một khi đã luyện được nội lực thì lập tức sẽ có sức mạnh địch nổi nghìn người, giơ tay nhấc chân cũng có lực lớn vô cùng, là những nhân vật mà chỉ cần không rơi vào tử địa thì không có bất cứ cách nào để người bình thường có thể dựa vào số lượng đánh bại, là sức mạnh chính của mỗi quốc gia. Đúng vậy, cho dù thế giới này đã có nền khoa học kỹ thuật của những năm 30 – 40, đã có súng ống, đại pháo, thậm chí đã bước đầu nghiên cứu ra máy bay ném bom, nhưng thứ quyết định hướng đi chính trị của thế giới này vẫn là những kẻ có nội lực. Đây là một thế giới mà nền văn minh nội lực đã rực rỡ vô số năm và rất có thể tương lai vẫn sẽ tiếp tục rực rỡ!

Sau khi đã tìm hiểu được tới đây thì việc tiếp theo mà Hách Khải muốn là lựa chọn ra một bộ nội công tâm pháp từ hệ thống. Hắn không cần suy nghĩ lựa chọn Cửu Dương Thần Công cho ‘nhân vật’ của mình. Mà nói ra cũng thật buồn cười, nội lực của thế giới có vẻ lại hoàn toàn khác với nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp trên Địa Cầu. Ở đây, không có bất kỳ một phương pháp nào có thể luyện được nội lực một cách trực tiếp! Bí tịch nội công của cái thế giới này chẳng qua là dạy cách sử dụng các bộ phận thân thể, sử dụng cơ bắp, sử dụng không khí hít vào qua phổi, sử dụng tốc độ chảy của máu để làm chấn động cơ thể, nhờ đó mà rèn luyện toàn thân từ trong ra ngoài để có thể luyện được nội lực nhanh hơn. Có lẽ cái thứ gọi là ‘bí tịch nội công’ ở đây cũng chẳng khác gì các loại khí công của võ thuật cổ truyền Trung Quốc, chúng hoàn toàn khác với các loại nội công tâm pháp trong tiểu thuyết võ hiệp của Trái Đất – những võ công mà chỉ cần học tập là chắc chắn sẽ có nội lực!

Nói cách khác, hắn trúng mánh rồi! Hắn là một phần của hệ thống, mà các loại bí tịch của hệ thống đều là những thứ trong tiểu thuyết võ hiệp cả. Đây chắc chắn là... Á...

Hách Khải được hệ thống nhắc nhở: muốn tu luyện Cửu Dương Thần Công thì trước hết cần luyện được ít nhất ba loại ngoại công thuộc tính ‘dương’... Trong game không hề có loại yêu cầu này! Được rồi, hệ thống của game phải thay đổi để phù hợp với thế giới thực... Cửu Âm Chân Kinh, cũng cần ba loại ngoại công thuộc tính ‘âm’... Thái Huyền Kinh, cần các loại ngoại công quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, kỳ môn, mỗi thứ một môn... Dịch Cân Kinh, chỉ cần một loại ngoại công thuộc Phật môn nhưng phải đạt tới cấp cao nhất...

Vài loại nội công cao cấp nhất trong hệ thống đều có điều kiện để được học... Không phải, mà là toàn bộ các loại nội công trong hệ thống đều có điều kiện để được học, tất cả đều yêu cầu phải có từ một tới một vài loại ngoại công. Điều này đã làm cho ý tưởng chưa đến mười tuổi đã có được nội lực, sau đó nổi tiếng, hưởng thụ xa hoa... hoặc chí ít là tự nuôi sống được mình, lập tức rời khỏi cái cô nhi viện thối nát này tan thành mây khói. Có điều, cũng nhờ vậy mà đã hạ nhiệt được cái đầu vội vàng, nóng nẩy của Hách Khải.

Đây là một thế giới thực sự chứ không phải là một trò chơi, sẽ không có cái gọi là ‘save’ và ‘load’. Nếu chết thì sẽ là chết thật sự! Vậy nên, nếu hắn muốn sống sót, hơn nữa còn có thể đi xem cái thế giới này thì nhất định phải thật thận trọng...

Hắn có tổng cộng hai mươi ô (3) để học võ công và các loại hiệu quả đặc biệt có được khi chúng tạo thành tổ hợp với nhau. Ví dụ như đồng thời luyện cả Cửu Âm và Cưu Dương, thì nếu trong game, nhân vật sẽ có hiệu quả ‘Sâm La Vạn Tượng’. Hoặc đồng thời luyện Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm sẽ có được hiệu quả ‘Phòng Ngự Thái Cực Áo Nghĩa’. Hay nếu trong game mà luyện cả Miêu gia kiếm pháp và Hồ gia đao pháp thì sẽ có ‘Đao Kiếm Quy Chân’ gì gì đó. Tất cả những điều này đều là thứ mà hắn cần phải suy nghĩ. Dù sao thì đây là một thế giới thực, đã làm rồi thì không có chuyện được ‘load’ lại, đã làm thì không thể hối hận. Vậy nên hắn không thể chỉ vỗ đầu một cái rồi quyết định hướng đi của tương lai, mà phải luôn đứng trên mặt đất, từng bước một bắt đầu cuộc đời này...

Hách Khải lựa chọn các loại ngoại công trong hệ thống một cách cẩn thận, xem xét cả việc sau khi tu luyện chúng thì sẽ liên quan tới loại nội công nào, khả năng đạt được loại nội công đó là bao nhiêu? Từ đó hắn đã lựa chọn ra được một con đường. Và bước đầu tiên của con đường đó chắc chắn vẫn là có được nội lực...

La Hán quyền – ngoại công của Phật Môn – luyện đến cấp cao nhất, sau đó là...

Dịch Cân Kinh!

Chú thích:

(*) Hệ thống: (cho những ai chưa thực sự hiểu hệ thống của Hách Khải là gì) Hách Khải là một phần của hệ thống game, chính xác hơn là một nhân vật trong game, có cột máu, cột mana, thanh thể lực, cấp độ, điểm kinh nghiệm, có thể hiểu và biết toàn bộ loại võ công mà hắn chọn học chỉ sau một ‘thao tác’ sống trong một thế giới thực. Nói chung là như vậy. (Bạn có thể tìm đọc webtoon The Gamer để dễ hình dung, nhân vật chính trong đó cũng gần như giống hệt Hách Khải của chúng ta.)

1. Xuyên không: đi xuyên vào một thế giới khác nhưng vẫn còn ký ức và tư tưởng khi ở thế giới cũ.

2. Bí tịch: loại sách không được công khai.

3. Ô để học: trong game, số lượng kỹ năng hoặc bộ kỹ năng mà nhân vật được phép học được đại diện bằng các ô trống. Sau khi học một kỹ năng hay bộ kỹ năng thì ô trống sẽ được thay bằng ô có biểu tượng của kỹ năng hay bộ kỹ năng đó và không thể thay trực tiếp kỹ năng hay bộ kỹ năng khác vào vị trí đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.