Nam Cung Diệp và Doanh Mai có vẻ rất ăn ý trong việc đưa người khác vào tròng, nhanh chóng bàn bạc đưa ra kế sách. Thanh nhi trông tình hình này dường như tiểu thư không có ý định sớm trở về, liền lên tiếng nhắc nhở:
- Tiểu thư, bữa trưa ta mang vào đây luôn nhé?
Từ khi Thanh nhi đến, mọi sinh hoạt ăn ngủ nghỉ của nàng đều do nàng ấy một tay chăm sóc. Nhất là sau hôm nàng ra ngoài, Thanh nhi lại càng tỉ mỉ hơn. Doanh Mai do dự, không định đồng ý, nàng không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều nhưng Nam Cung Diệp đã giành nói trước:
- Cứ mang vào đây đi.
Vì thế, bữa trưa hai người ăn cùng nhau, ăn trong im lặng. Sau khi nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục bàn kế sách dụ địch. Hai người đều là loại người đã quyết thì liền bắt tay vào hành động, vì thế ngay buổi chiều, Doanh Mai sẽ dạy hắn chiêu ám khí đó.
Trong vương phủ có một sân tập, vốn là nơi Nam Cung Diệp dùng để luyện võ. Cũng không rộng lắm, nhưng lại rất đầy đủ, một giá treo đủ các loại binh khí, bia ngắm để tập bắn cung, Doanh Mai nhìn hàng bia đó, hồi tưởng lại rất nhiều. Mấy năm trước, khi đi theo tướng quân, ông ấy dạy nàng bắn cung, dùng thương. Ngày qua ngày, luyện tập từ sáng tinh mơ tới khi tối muộn mới ngừng nghỉ. Yêu cầu của tướng quân với nàng cao hơn những người khác rất nhiều, lại suốt ngày bên tai nàng lải nhải: “Mai nhi a Mai nhi, con ngoan ngoãn làm tiểu thư trong tướng phủ không phải tốt rồi sao, lại chạy tới biên cương chịu khổ chịu lạnh làm gì a“. Làm gì ư? Nàng cũng muốn biết, đường đường Tam các chủ Minh Nhất các, không đi lo làm sát thủ lại chạy tới quân doanh làm một tên lính quèn, ruốc cuộc là vì sao?
Đường môn nổi danh về ám khí cả trăm năm nay, một thân tuyệt học độc nhất vốn không truyền ra bên ngoài. Ai lại ngờ được, những năm cuối đời Đường môn bị kẻ thù mưu hại, kình địch mạnh mẽ, ngày một suy tàn. Cuối cùng, trong một đêm mưa gió bão bùng của gần hai mươi năm về trước toàn tộc bị diệt. Doanh Mai gặp Đường Thái cũng là chuyện vô cùng bất ngờ. Khi đó, sư phụ của nàng, Thánh Thủ bị ám hại, nàng lúc đó võ công thấp kém, may mắn học được một thân công phu chạy trốn của sư phụ. Trong lúc trốn chạy thì gặp Đường Thái, thấy hắn sử dụng ám khí giết những người đó, nhịn không được mà khâm phục. Cứ tưởng rằng mình được cứu rồi, ai ngờ, hắn cũng là kẻ bị người ta truy giết. Thế là, hai kẻ cùng đường dắt tay nhau tìm lối thoát. Sau cùng trốn được, nàng lại lừa hắn học được bộ tuyệt chiêu ám khí Đường môn. Sau này, tam các chủ Minh Nhất các nổi danh giang hồ về ám khí, đó là tài năng của nàng, do chính nàng sáng tạo ra, nhưng cũng không phủ nhận là chúng được phát triển từ cách tung ám khí của Đường môn. Chỉ là một lần gặp gỡ ngắn ngủi, sau này cũng không gặp hắn nữa, hôm nay đã có dịp dùng đến rồi.
Doanh Mai nói một lần cách cầm ám khí, cách mượn lực, cách phóng, còn biểu diễn vài lần cho Nam Cung Diệp xem. Lâu rồi nàng không động đến ám khí, độc chiêu Đường môn lại càng xa xưa với nàng, vì vậy nàng vung tay có hơi gượng gạo, nghĩ đến bản thiết kế ám khí mới đưa cho Thanh nhi đi làm, hẳn là hai ngày nữa là có được, khi đó sẽ bớt trống trải hơn bây giờ.
Nhìn Nam Cung Diệp luyện tập Doanh Mai cảm thán không thôi. Năm xưa phải mất một ngày nàng mới học được, vậy mà hắn một buổi chiều đã ra hình rồi. Thiên tài, không phải chỉ cách nhau có một chữ thôi đâu.
Doanh Mai ngồi trên ghế đá, bên dưới có lót một lớp đệm. Trên bàn là bánh ngọt cùng trái cây các loại, ở giữa có một bình trà xanh hảo hạng. Doanh Mai rất hưởng thụ, Thanh nhi đúng là biết chiều chuộng người khác mà. Nàng cầm lên một quả nho, chậm rãi bóc vỏ ăn, vừa ăn vừa thưởng thức mỹ nam luyện tập. Nam Cung Diệp dáng người cao ráo, mấy năm trên chiến trường khiến hắn càng thêm rắn rỏi. Quân sĩ luyện tập nàng cũng xem nhiều rồi, nhưng không ai có vẻ đẹp tuyệt mỹ như hắn cả, vừa cứng rắn từng trải, lại tao nhã hoàn mỹ, cộng thêm khí chất vương giả trời sinh tất cả tạo nên một bức tranh mỹ lệ hào hùng. Doanh Mai càng xem càng thấy thuận mắt. Khuôn mặt góc cạnh vì luyện tập mà lấm tấm mồ hôi, hình ảnh kia, gục ngã biết bao nhiêu chúng sinh a. Doanh Mai vươn tay ra rót một chén trà, trà xanh dìu dịu thơm mát, cảm thấy cuộc đời không gì thỏa mãn hơn.
- Vương gia, khả năng cận chiến của ngài thế nào?
Vừa thấy Nam Cung Diệp dừng tay nghỉ ngơi, Doanh Mai liền hỏi, đôi mắt đảo một vòng tính toán. Nam Cung Diệp cười cười, hóa ra đôi mắt kia không chỉ lung linh quyến rũ mà còn giảo hoạt như hồ ly, mà con hồ ly này lại đang tính toán trên người hắn.
- Cũng không tồi.
Doanh Mai rút từ trong người ra một đoản đao, đặt lên bàn.
- Hắc Ảnh, động thủ.
Ngay lập tức một làn khói đen phi thân ra lấy đoản đao, tiến tới tấn công Nam Cung Diệp. Không dừng một giây nào, tấn công dồn dập vào những nơi yếu hại, sát khí bắn ra khiến người khác không thể coi thường. Nam Cung Diệp ngạc nhiên, mới có mấy ngày mà Hắc Ảnh trở nên sát phạt như thế rồi, càng ngạc nhiên hơn, Hắc Ảnh đi theo hắn bảy năm, luôn một mực trung thành, thế mà mới đi theo Doanh Mai một thời gian đã thành người của nàng rồi, ngay cả hắn, cũng không hề do dự mà ra tay. Tuy nhiên võ công Hắc Ảnh so với Nam Cung Diệp còn kém rất xa, hắn một bên nhàn nhã chống đỡ, một bên biểu diễn để Doanh Mai dễ dàng quan sát. Những đòn chặn tay, đá chân, đẩy vai, một bên mượn lực đối phương, vừa tránh vừa phản công. Nam Cung Diệp làm một mạch, nước chảy mây trôi rất thuận tay.
- Hắc Ảnh, đây không phải luyện tập, ngươi phải dùng hết sức mình mà đánh.
Câu nói vừa dứt, Hắc Ảnh liền gia tăng tốc độ, sát chiêu lóe lên, nhằm tử huyệt Nam Cung Diệp dồn dập đâm tới. Nam Cung Diệp không thể thảnh thơi như trước nữa, ra sức tránh né, lại chủ động tấn công. Nhìn vào chỉ thấy hai đạo hắc, bạch qua lại một chỗ, lúc đổi bên này, khi sang bên khác. Ánh sáng từ đoản đao lóe lên từng đạo hàn quang. Sát khí bắn ra khiến giá vũ khí phải run rẩy sợ hãi, đầu kim loại chạm vào nhau phát ra từng tiếng leng keng. Tử Ảnh trong bóng tối một trận đổ mồ hôi, Hắc Ảnh từ khi nào trở nên liều mạng như thế? Ngày trước vương gia dạy bọn hắn phải biết ôn nhu, ôn nhu đấy. Sau này trông thấy Hắc Ảnh phải tránh xa một chút mới được.
Đánh được một hồi, cuối cùng Hắc Ảnh bị Nam Cung Diệp đánh lui, đoản đao cũng bị lấy mất.
- Tạ vương gia chỉ giáo.
Hắc Ảnh cung kính đứng một bên, trận chiến hôm nay, vương gia dạy hắn cũng không ít. Nam Cung Diệp phất tay cho qua, cầm đoản đao đặt lên bàn đá trước mặt Doanh Mai, nàng thuận tay thu vào trong người.
- Vương phi vẫn theo dõi được chứ?
- Vương gia yên tâm, mắt ta rất tinh.
Nam Cung Diệp gật gật đầu, lúc đầu lo lắng hắn và Hắc Ảnh động thủ tốc độ quá nhanh, nàng lại không có võ công, có thể không nhìn được rõ. Xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi, đêm trước trong bóng tối nàng cũng nhận ra hắn đấy, mắt tinh hơn người thường không chỉ một chút thôi đâu.
- Vương phi thấy thế nào?
- Vương gia võ công cái thế, không biết có muốn học thêm một tuyệt chiêu Đường môn nữa không?
Giọng nói mềm nhẹ, mang theo đầy dụ dỗ, Nam Cung Diệp rất hưởng thụ, đưa mắt liếc nàng, Doanh Mai liền nói:
- Vương gia dạy ta cận chiến, ta dạy ngài thêm một chiêu, thế nào?
Nam Cung Diệp cười nhạt, cầm trên tay một chén trà, thổi nhẹ rồi đưa lên miệng uống, động tác tao nhã mà cao ngạo.
- Một chiêu đã đòi học võ công bổn vương, ít nhất nàng cũng phải bỏ ra sở học của mình chứ?
Doanh Mai trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định:
- Muốn sở học của ta cũng không khó gì, chỉ cần vương gia đáp ứng ta một điều kiện.
- Vương phi cứ nói.
- Ta có chuyện quan trọng phải thực hiện, phiền vương gia làm hộ vệ cho ta một lần.
Khuôn mặt Doanh Mai trầm xuống, đại ca cùng tỷ tỷ bỏ đi, nàng lại mất hết võ công, Minh Nhất các bây giờ như rắn mất đầu, may mắn đại ca lường trước, khi xây dựng Minh Nhất các tốn công, sau này lại nhàn nhã, dù không có các chủ vẫn hoạt động như thường. Tuy nhiên, tình trạng đó sao có thể kéo dài. Không biết khi nào đại ca trở về, nàng phải làm sẵn chuẩn bị.
- Rất nguy hiểm sao?
- Nếu để người khác biết ta mất hết võ công thì sẽ rất nguy hiểm. Nhưng mà, không phải vương gia sẽ ở cạnh ta sao?
Ánh mắt Doanh Mai nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp, linh lung. Đôi mắt của hắn cũng đối diện với nàng, kiên định.
- Đúng vậy, ta sẽ bên cạnh nàng.
Doanh Mai vội cụp mắt xuống, không dám nhìn tiếp nữa. Nàng đã quyết định giữ tâm tĩnh lặng, không thể bị dụ dỗ, không thể, dù thế nào cũng không thể. Nam Cung Diệp nhìn chằm chằm nàng suy tư, hắn nói được thì làm được, quyết định ngay ngày mai sẽ dạy nàng cách đánh cận chiến.
- Học cận chiến vô cùng gian khổ, nàng vẫn muốn học ư?
Doanh Mai cười nhạt:
- Trước giờ ta học võ công có bao giờ nhàn hạ đâu?
Doanh Mai nhớ lại những ngày tháng trước kia. Ngày bé, nghĩa mẫu bắt học cầm kỳ thi họa, y thuật độc dược, nàng vốn cho rằng rất gian khổ, liền trốn ra ngoài chơi. Đến khi gặp đại ca, nàng mới biết thế nào mới là gian khổ thực sự, đại ca một thân nhã nhặn ôn nhu, nhưng khi bắt nàng luyện tập lại hóa ác ma, ép nàng dốc hết sức lực, biến thành tu la địa ngục chỉ biết chém giết. Cũng vì vậy mà Minh Nhất các thành lập mấy năm liền vươn lên là tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ, nàng cũng trở thành một sát thủ chi vương sát phạt, lãnh huyết vô tình. Sau này nhận thức phụ thân, vốn tưởng rằng sẽ được chiều chuộng, sung sướng, sống trong nhung lụa, ai dè cuộc sống quân doanh gian khổ cùng cực tướng quân bắt nàng không cầm thương thì cầm cung. Cuộc đời nàng đúng là thoát ra từ hang hùm lại vào miệng sói a.
Nam Cung Diệp thấy nàng nói bình thản như vậy, lại nhớ đến những vết chai trên tay nàng, đau lòng một trận không thôi.
- Mai nhi, trước giờ nàng luôn chú ý luyện nội công, lại không thật sự quan tâm đến ngoại công. Trước kia, nàng có nội lực có thể ỷ lại cũng không sao, nhưng bắt đầu từ ngày mai phải dậy sớm chạy bộ quanh sân tập mười vòng.
Nam Cung Diệp không biết hắn nói nàng hiểu được bao nhiêu, chỉ biết nàng cứ nhìn hắn chằm chằm, như gần như xa, hắn liền quay lại, đối diện với đôi mắt long lanh đầy suy tư ấy.
- Vương gia, ngài đã từng trải qua như thế có phải không?
”Bịch” Trái tim Nam Cung Diệp đập lỡ mất một nhịp, nàng ấy hiểu được. Khi hắn mất đi võ công, rất nhiều người đã bỏ đi, ngay cả phụ hoàng cũng chỉ an ủi bề ngoài, dù hắn vẫn còn thuộc hạ trung thành, nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ, chỉ biết nghe lệnh, không biết hỏi hắn có mệt mỏi hay không? Người có thể hiểu hắn trước giờ không có, bây giờ hắn đã tìm được rồi. Chỉ một câu, cũng đủ biết nàng hiểu hắn nhường nào, đủ khiến hắn rung động sâu sắc đến đâu. Nam Cung Diệp thấy hắn hoàn toàn bị chinh phục rồi.
Hoàng hôn, những tia nắng cuối cùng chiếu rọi, phủ lên khuôn mặt Doanh Mai một sắc cam ửng hồng, cả đôi môi cũng tươi tắn rạng lên, vài ngọn tóc trên trán rủ xuống hơi lay động, đôi mắt lung linh, sáng trong như ngọc lưu ly. Thân ảnh bạch y ngồi đó, Nam Cung Diệp nhìn thấy bức tranh đẹp nhất đời hắn, bức tranh ấy khắc sâu vào tim, vào tâm khảm hắn.
- Vương gia có thể trải qua được, ta còn đắn đo hay sao?
Ngoại truyện:
Trước kia trong số ám vệ Tử Ảnh luôn là người mạnh nhất mà giờ đây thấy Hắc Ảnh chiêu chiêu sắc bén mỗi lần ra tay đều khiến hắn tim đập chân run. Một ngày đẹp trời hắn cũng lấy hết dũng khí hỏi Hắc Ảnh vì sao võ công biến hóa thần tốc như thế. Đáp lại hắn là cái nhìn khinh bỉ lạnh lẽo cùng giọng nói âm u như từ địa ngục:
- Làm bạn với sói.
Tử Ảnh ngẩn ngơ, trả lời kiểu gì thế? Có phải hắn chưa từng giết sói bao giờ đâu, đùa à? Chắc là đùa thôi, đúng không?