Mấy hôm nay quả thực khiến Doanh Mai mệt mỏi, một đêm ngủ không mơ màng, Doanh Mai hơi nhấc mắt, đã lâu rồi không được sảng khoái như thế, ngay cả phòng bị cũng không có. Lập tức, mùi hương tử đàn bay vào mũi, Doanh Mai mở mắt, chớp chớp, lại chớp chớp, trước mặt nàng là bộ ngực vững chắc ẩn dấu dưới lớp nội y. Người này, vòng một tay qua vai nàng chính là Nam Cung Diệp không sai. Doanh Mai giật giật khóe môi, nàng nhớ hôm qua mệt mỏi gục đi, tên nham hiểm này thế nhưng lợi dụng thời cơ như vậy, chớp chớp, lại chớp chớp mắt.
- Thất gia, người đã tỉnh thì nên dậy thôi.
Nam Cung Diệp giật giật mí mắt, vòng tay ôm nàng càng chặt hơn, khuôn mặt hắn chỉ cách nàng vài phân, lỗ chân lông nhỏ cũng nhìn thấy rõ ràng, một lần nữa, nàng ghen tị với làn da của hắn, ánh mắt mê ly còn ngái ngủ thâm tình nhìn nàng.
- Mai nhi, nàng không tức giận ư?
Hơi thở tử đàn phun lên tai nàng nhộn nhạo, tê tê. Doanh Mai cũng không yếu thế, xích gần hắn hơn, cơ thể mềm mại cọ sát vào vòm ngực rắn chắc, hương thảo mộc cũng không thua kém đàn hương, hòa quyện vào nhau như không muốn tách ra, cơn buồn ngủ vẫn còn làm ánh mắt lanh lợi giảo hoạt của nàng thêm một vẻ phong tình khác, hơi thở của nàng phả lên tai, kích thích trái tim đang loạn nhịp của hắn.
- Thất gia, sao ta phải tức giận chứ, ta thế nhưng là vương phi của ngài đấy.
Nói xong, nàng nhanh nhẹn muốn thoát. Nam Cung Diệp đã để nàng thoát một lần, làm sao còn mắc lừa chứ, hắn đã sớm phòng bị, vòng ôm chặt hơn, ánh mắt đối diện với mắt nàng, mê ly, sâu thẳm như màn đêm, lại sáng như sao lấp lánh, Doanh Mai không thể kháng cự mà bị hút vào, không thể thoát ra, cũng không muốn thoát ra.
- Đúng vậy, nàng là vương phi của ta.
Khuôn mặt hắn tiến sát, môi kề môi, mùi đàn hương và thảo mộc quyện vào nhau thành một thể, vốn định trêu chọc hắn nhưng lại thành đưa thân vào miệng sói, cố tình con sói này lại hấp dẫn như thế. Doanh Mai mở miệng nghênh đón đầu lưỡi hắn dễ dàng hoạt động, Nam Cung Diệp cũng không cô phụ tấm chân tình này, đáp trả nhẹ nhàng, ôn nhu, mật ngọt hấp dẫn khiến cho hắn không muốn dừng, tiếp mãi không thôi. Nhưng Doanh Mai không chịu được, nàng sắp nhuyễn khí rồi, khó khăn thối lui, khuôn mặt đỏ bừng mà thở dốc. Nam Cung Diệp thương tiếc ôm lấy cơ thể mảnh mai, cằm tựa trên đỉnh đầu, vuốt nhẹ lưng nàng.
- Mai nhi... Mai nhi...
Nam Cung Diệp gọi hoài như vậy, hắn muốn gọi mãi không ngừng, hắn muốn khắc sâu tên nàng vào tâm khảm, hắn muốn bên nàng mãi không chia lìa.
Sân tập
Doanh Mai có kỹ thuật không tồi nên Nam Cung Diệp quyết định dạy nàng đánh cận chiến, hắn phát hiện, vương phi của mình rất nhanh nhạy, căn bản cũng vững chắc. Theo hắn suy đoán, nàng thiên về tốc độ, nhưng trước đó từng học về ngoại công, hơn nữa, mấy năm trên chiến trường Doanh tướng quân dạy nàng không tồi, nhiều thế đứng, ra chiêu của nàng chính là mang bóng hình của ông. Nam Cung Diệp cũng đi theo Doanh tướng quân nhiều năm nên rất quen thuộc.
Đánh được một hồi, Doanh Mai liền mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, nhưng Nam Cung Diệp lại không hao tổn chút gì, thế là nàng dạy hắn cách phi ám khí của mình. Tam sát thủ trên giang hồ nổi danh vì không ai chống được ám khí nàng phát ra. Ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng, lại không thể trốn tránh, bởi lẽ ngươi không nắm được quỹ đạo bay của chúng. Ngươi có thể nghĩ mình không phải mục tiêu, nhưng ngươi không thể ngờ, một giây sau vật kim loại sắc nhọn đã cắt qua cổ ngươi. Đó chính là tam sát thủ. Ám khí của nàng không phải đường đi thẳng bình thường, mà nó có thể biến đổi linh hoạt, thậm chí chuyển hướng ngược lại, dĩ nhiên, đó là khi phong độ của nàng cao nhất, nội lực đủ sâu để khống chế.
Nam Cung Diệp học được cách phi ám khí Đường Môn, cũng chỉ là căn bản, còn lâu mới đạt được trình độ của nàng. Ám khí của nàng tuy xuất phát điểm là dựa vào Đường Môn, nhưng bao năm tung hoành, nàng hoàn toàn sáng tạo cho mình tuyệt chiêu riêng. Ám khí đệ nhất giang hồ cũng không phải nói giỡn. Doanh Mai nói một lượt cho hắn, còn biểu diễn vài lần. Nàng đặt hai mục tiêu, một cái chính diện, một cái sát bên cạnh, ám khí nàng phi, vốn dĩ sẽ ghim vào bia thứ nhất, nhưng gần đến đích lại đột nhiên đổi hướng, ghim trúng hồng tâm của bia thứ hai. Đáy mắt Nam Cung Diệp không dấu vẻ thưởng thức, chính xác, sắc bén, tốc độ tất cả tạo nên một tác phẩm nghệ thuật mà chỉ nàng có được, chính là vương phi của hắn.
Doanh Mai đi đến ngồi trên ghế đá, phía dưới có một đệm lót ấm áp, nàng rót trà, thưởng thức cảnh mỹ nam luyện tập, trước đây đã từng xem qua rồi, lần này vẫn rung động như cũ. Bất giác nàng nhớ đến hành động buổi sáng của hắn, trong mắt dao động, ngũ vị tạp trần.
Ai nói nàng không tức giận chứ, một sát thủ chi vương có bao giờ bị đùa giỡn như thế, nếu là trước đây, có kẻ nào dám tới gần nàng? Có kẻ nào dám phi lễ với nàng? Kết cục không bị thương thì cũng tàn phế. Có điều, bây giờ đã khác, nàng biết rõ thời gian của mình không còn bao lâu, nàng không muốn lãng phí vào những xung đột giận dỗi. Vì thế, nàng dung túng những tiếp xúc, những cái ôm của hắn.
Từ bé đến lớn, người thân của nàng có năm người. Đầu tiên là Bích Nguyệt cung chủ, cũng là nghĩa mẫu, có điều, Bích Nguyệt sơn trang nuôi dạy những đứa trẻ mồ côi, khi nàng đi theo tướng quân, có gia đình của mình cũng coi như cắt bỏ quan hệ với Bích Nguyệt sơn trang, giờ làm gì còn mặt mũi nào quay lại chứ.
Người thứ hai là sư phụ Thánh Thủ, năm nàng năm tuổi, ông hết lòng bảo vệ, cũng truyền lại sở học cả đời cho nàng. Tiếc rằng, ba năm sau ông bị kẻ thù hãm hại, ra đi trong tiếc nuối.
Tiếp nữa là tỷ tỷ và đại ca, tuy rằng chỉ là kết nghĩa nhưng tình cảm ba người còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, nửa năm trước hai người không từ mà biệt bỏ đi, nàng tìm kiếm nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Người cuối cùng, là phụ thân nàng, oan khuất mà mất. Người thân của nàng từng người từng người cứ rời bỏ nàng mà đi, để lại nàng một mình cô độc lạc lõng như số phận từ khi sinh ra của nàng, một trẻ mồ côi, bây giờ có thêm Nam Cung Diệp, một mình hắn. Doanh Mai cụp mắt, lần này là ta bỏ chàng ra đi, chàng sẽ không trách ta chứ? Nàng biết rõ mình sớm muộn cũng phải bỏ lại hắn nhưng vẫn muốn hắn khắc ghi bóng hình mình, như vậy có ích kỷ quá không? Nàng muốn hắn một mực yêu nàng, rồi khi nàng mất đi, hắn vẫn phải sống tiếp, như vậy có tàn nhẫn lắm không?
Thanh nhi một thân xanh nhạt tiến tới, trên tay cầm một chén canh, mùi dược liệu bay vào gay mũi, Doanh Mai lại nổi lên nỗi chán ghét, nàng bây giờ duy trì cuộc sống là nhờ vào những thứ ấy. Tiếp nhận chén canh uống một hơi cạn sạch, Doanh Mai đưa bát cho Thanh nhi, ừm, người này là bằng hữu của nàng, bằng hữu đáng tin nhất.
- Tiểu thư, tên Vân Tiêu đó đứng bên ngoài.
Doanh Mai nhấc mắt, tối qua nàng ngủ gục không quan tâm đến hắn, với tính tình Nam Cung Diệp đã sớm đuổi hắn ra khỏi vương phủ rồi chứ? Chắc chắn hai người đạt được hiệp định nào đó, hình như cũng không liên quan đến nàng đâu. Doanh Mai nhấc môi nở nụ cười.
- Cho hắn vào đây đi.
Một lúc sau, Vân Tiêu tiêu sái đi tới, hắn đã đến được một lúc mà bị chặn ở ngoài a. Vừa vào, Vân Tiêu đã căng mắt ngạc nhiên, hắn vừa nhìn thấy gì, thế nhưng Nguyệt Tam lại dạy Nam Cung Diệp tuyệt chiêu của mình. Bọn họ hẳn mới biết nhau được năm tháng, từ khi nàng ta được gả vào Thất phủ đi. Hừ, tin tưởng người triều đình đến vậy? Nghe nói, đêm qua hai người ngủ cùng phòng, hắn rất muốn hỏi, Thất vương gia, hằng đêm ôm một sát thủ đi ngủ, ngài có thấy lạnh sống lưng hay không? Phải nói người này đủ mạnh hay bị điên rồi, hắn chỉ nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, một cô gái mảnh mai, sắc mặt nhợt nhạt của người bệnh tật, lúc đó hắn nhận thư, trong thư chỉ có một câu: “Đại Sở Thất vương phi” còn có ấn ký hoa mai màu đỏ của Tam sát thủ Nguyệt Tam, qua hỏi thăm hắn biết tình hình khó khăn của nàng khi đó, cứ tưởng Nguyệt Tam muốn hắn đến bảo vệ. Ai ngờ khi hắn đứng trước mặt, nàng lại thản nhiên nói ra một câu: “Ta không cần ngươi bảo vệ, gọi ngươi tới là để thực hiện giao dịch giữa chúng ta”, nói xong còn giơ ngọc bội hoa mai lên. Bàng hoàng, khi đó hắn chính là bàng hoàng, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được Tam sát thủ một dậm chân chấn động thiên hạ lại là nữ tử gầy yếu trước mặt. Vì thế khi đi ra gặp được Thất vương, hắn liền rất hứng thú nhìn Thất vương gia, không biết người này có ba đầu sáu tay không? Hai người họ là quan hệ gì? Nhìn tình tình trước mặt hẳn là không sai đi?
Vân Tiêu đi đến một bên bàn, tự nhiên rót cho mình một chén trà, thanh thanh thơm mát, rất biết hưởng thụ.
- Ngươi thế nhưng dạy tuyệt học của mình cho hắn, hay là cũng dạy cho ta nữa.
Doanh Mai liếc mắt khinh thường.
- Ngươi ở Thất vương phủ còn chưa trả tiền thuê cho ta đâu?
- Ta là được Thất vương đồng ý đấy, ngươi đừng hòng giở trò bóc lột.
Nam Cung Diệp khi đó cũng dừng luyện tập, đi tới ôm Doanh Mai vào lòng, dịu dàng nói:
- Mai nhi, Thất vương phủ chúng ta quen biết rộng, khi nào mời Đông Phương Hoài tới chơi đi.
Nam Cung Diệp nói đều đều điềm nhiên lại thành công khiến khóe môi Vân Tiêu co giật. Doanh Mai trong lòng giơ lên ngón tay cái, tốt lắm, ta là gọi người truy sát ngươi tới, không phải đuổi ngươi đi đâu. Bây giờ không thể hiện thì còn đợi đến khi nào.
- Đông Phương Hoài ở xa, không mời đến cũng được, có điều, ta rất thích mấy con chim xám bạc của Vân Hạ sơn trang, trong phủ chúng ta có một đàn thì thật tốt a.
Vân Tiêu trợn tròn mắt, hảo bóc lột, ngươi có biết để huấn luyện được một con chim đó phải bỏ biết bao công sức không hả? Hắn đến để tránh nạn chứ không phải để nghe sai bảo. Cố tình không chọc được phu thê nhà này sao?
- Thất vương phi muốn mấy con chim đó thì có khó gì, ta nuôi cho ngài là được, có điều, yêu cầu về cuộc sống của ta hơi cao, cần phải có mỹ nhân bên cạnh, ta thấy tỳ nữ bên cạnh ngài rất được, chi bằng tặng cho ta?
Vân Tiêu vừa nói vừa giở bộ dáng phong lưu, tà mị liếc mắt. Nam Cung Diệp vốn không quan tâm, yên lặng thưởng thức chén trà thê tử đưa tới, tay nghề của nàng càng lúc càng tốt rồi, vị ngọt ngọt thấm vào lòng người thật lâu không tan. Doanh Mai lại không nén được nụ cười, xem ra hai năm liệt giường hắn vẫn chưa có bài học.
- Sao vậy, Thất vương phi không nỡ ư? Nhưng ta lại nhất quyết chọn nàng ấy đấy.
- Ta dĩ nhiên không vấn đề gì, có điều ngươi có dám lấy hay không?
Vân Tiêu liếc mắt nghi ngờ, hôm qua gặp mặt nàng ta, ngoại trừ nóng nảy, có chút võ công ra còn gì nữa sao? Lúc này Thanh nhi bộ mặt đen lại, nếu ánh mắt hóa thành đao kiếm được thì người Vân Tiêu đã trăm lỗ hổng rồi.
- Vân thiếu chủ đã quên mình liệt giường hai năm như thế nào ư? Không sao, ta có cách để ngài nhớ lại.
Vân Tiêu bất khả tư nghị nhìn Thanh nhi, trong lòng dậy sóng. Hai năm đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất của hắn, là bóng ma ám ảnh chỉ muốn chôn vùi. Đưa mắt nghi ngờ nhìn Doanh Mai, nàng lại rất chân thành gật đầu nói:
- Nàng ấy quả thực có một viên.
Thanh nhi không quan tâm sắc mặt ai đó đã trắng bệch.
- Vân thiếu yên tâm, ta không có thuốc giải, còn người duy nhất có thể giải độc đã rời đi, không biết khi nào mới về, ta có thể đảm bảo ngươi có thể hưởng thụ nó đến thỏa thích mới thôi.
Vân Tiêu run lên, nàng ta biết Nhị các chủ Minh Nhất các đã rời đi, cũng biết đó là người hạ độc hắn, tin tức này không phải ai cũng bết được, có thể trong tay nàng ta thực sự có một viên. Đáng sợ, thật đáng sợ. Chủ tớ nhà này đều đáng sợ như nhau. Không, toàn bộ Thất vương phủ này đều đáng sợ. Vân Tiêu rất nghi ngờ, hắn đến đây tránh nạn là đúng hay sai?
- Ha ha, ta chỉ đùa, chỉ đùa thôi, người năng lực như vậy, Tam tiểu thư vẫn nên giữ lại dùng đi.
Gọi luôn tên giang hồ là Tam tiểu thư của nàng ra, xem ra Vân Tiêu đã đủ sợ hãi rồi. Doanh Mai nhàn nhạt lên tiếng:
- Vậy còn bồ câu đưa thư?
- Ha ha, chỉ là vài con bồ câu mà thôi, nếu Tam tiểu thư thích thì ta sẽ gửi cho ngài ngay, gửi ngay mà.
Hắn đường đường là thiếu chủ Vân Hạ sơn trang, sao lại lưu lạc đến mức bị một nha hoàn chèn ép như vậy? Sáng nay hắn tới đây để thám thính cơ mà, sao không được nắm thóc mà mất bao gạo như thế. Ba người này, hắn thề sau này thấy họ sẽ đi đường vòng. Vân Tiêu cũng không quản cái gì thăm dò hay không thăm dò nhanh chóng kiếm cớ chạy khỏi nơi đó.
Vân Tiêu đi không bao lâu thì có ám vệ tới bẩm báo:
- Vương gia, có người cầu kiến.
Nam Cung Diệp và Doanh Mai liếc mắt nhìn nhau, một giây liền thông hiểu.
- Mời đến tiền viện đi.
- Vâng