CHƯƠNG THỨ 24
Làm gay ngày thứ 19
[ Cùng nhau chơi games ở trong chăn ]
Trước khi Vương Nghiễm Ninh cùng Trương Linh Dật làm gay. Y luôn cảm thấy Trương Linh Dật là một người rất lãnh khốc, vừa đẹp trai vừa bá đạo, không coi người khác trong mắt giống như y.
Nhưng sau khi làm gay, y lại cảm thấy Trương Linh Dật là một tên thần kinh chuyên làm chuyện bất bình thường.
Ngoại trừ bị thần kinh, y thật nghĩ không ra ai có thể trong đêm khuya khoắt chạy vào phòng người khác, chui vào trong chăn, kêu người ta chơi games với mình.
”Thụ thụ~~ lại đây~~ chúng ta chơi games cùng nhau đi~~.”
Vương Nghiễm Ninh học bài đến tận mười hai giờ đêm mới chuẩn bị đi ngủ, đang định nằm xuống thì Trương Linh Dật đã mò tới.
Cả ngày hôm nay Vương Nghiễm Ninh đã đưa ra mệnh lệnh không cho phép Trương Linh Dật tới gần phòng sách, quấy rầy y ôn tập. Vì vậy nên Trương Linh Dật vô cùng ủy khuất, nằm bẹp trong phòng hắn. Không thì quanh quẩn ở phòng khách, buồn bã ngồi đọc một ít sách. Chờ đến khi Vương Nghiễm Ninh học xong, hắn liền phóng như bay, chạy tới quấy rầy.
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ đỡ trán, cả ngày hôm nay y đều đọc sách, nên trạng thái tinh thần vô cùng mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn đi ngủ thôi.
Nhưng vì Trương Linh Dật hoàn toàn đắm chìm trong thế giới làm gay, nên hắn cũng hoàn toàn không chú ý đến thái độ rõ ràng không có bao nhiêu nhiệt tình của Vương Nghiễm Ninh. Hắn hăng hái bừng bừng, chui vào trong chăn, đem gối dựng thẳng lên. Lôi kéo Vương Nghiễm Ninh ngồi dựa vào, hắn lấy ra một cái ipad nói: ”Thụ thụ, em thích chơi trò gì?”
”Ngủ.” Vương Nghiễm Ninh không có chút khí lực đáp. *=)))).. từ này nhiều nghĩa nha*
”Không có trò nào là ngủ hết ah’~~.” Trương Linh Dật di di ngón tay tới lui trên màn hình, cuối cùng nhấn vào trò Plans vs Zombie, ”Thụ thụ, không thì chúng ta chơi trò này đi!”
Vương Nghiễm Ninh khóe miệng co quắp nhìn vào màn hình, trò này y đã chơi qua cửa từ lâu rồi. Nhưng vẫn làm như không nói: ”Sao cũng được, cậu chơi đi, tôi xem.”
”Sao có thể như vậy, dĩ nhiên phải cùng nhau chơi chung chứ!” Trương Linh Dật vừa nói vừa đem ipad đẩy tới chính giữa hai người, ”Nè nè, chúng ta chọn thực vật đi! Đầu tiên là chọn hoa hướng dương, sau đó thì chọn đậu hà lan xạ thủ.. Thụ thụ, em muốn chọn cái gì?”
Vương Nghiễm Ninh: ”…”
”Mau chọn đi ah’~~.” Trương Linh Dật lấy cánh tay đẩy đẩy vai Vương Nghiễm Ninh.
Vòng này chọn thực vật nào cũng đều có thể dễ dàng qua cửa mà!
Vương Nghiễm Ninh nói: ”Chọn cây hoa ăn thịt.”
Trương Linh Dật: ”Cây hoa ăn thịt công kích rất yếu!”
Vậy sao cậu còn kêu tôi chọn chứ!
Vương Nghiễm Ninh trong lòng muốn nổi đóa, nhưng vì mệt nên y lười tranh chấp với Trương Linh Dật, chỉ liếc hắn một cái.
Trương Linh Dật rất phối hợp di ngón tay chọn: ”Nhưng nếu là thụ thụ chọn thì nhất định phải dùng, ừ.. vậy đặt một loạt khoai tây đằng trước cây hoa ăn thịt cũng được lắm!”
Đó là quả hạch! Quả hạch!
Vương Nghiễm Ninh trong lòng âm thầm mắng.
”Yên tâm đi thụ thụ, bất kể phía trước có bao nhiêu cương thi, anh cũng sẽ giống như khoai tây. Vì em mà không nuối tiếc dùng thân thể mình ra ngăn cản, cho em có thể tận tình ăn cương thi!” Trương Linh Dật nói xong vô cùng xúc động, hắn cảm thấy mình thật là một tiểu công tốt, có thể xả thân vì thụ thụ! *anh bựa quá Dật Dật ơi =)))))*
Tôi không có thích ăn cương thi, cảm ơn!
Vương Nghiễm Ninh đã không còn sức lực đấu khẩu. Trương Linh Dật gieo một hàng thực vật, sau đó hai mắt sáng lên, chà xát hai tay: ”Đến đây đi thụ thụ, chúng ta cùng nhau đại chiến cương thi.”
Vương Nghiễm Ninh không biết sao lại có một loại suy nghĩ muốn nằm xuống giả làm thi thể bất động.
Ừ, kì thật cái trò này một người chơi cũng đủ rồi. Cho nên hiện giờ cứ để cho Trương Linh Dật chơi đi, còn mình im lặng ngủ là được rồi.
Vương Nghiễm Ninh lặng lẽ tính toán trong lòng.
Nhưng rõ ràng Trương Linh Dật không phải là một tiểu công ích kỷ chỉ lo chơi một mình. Tiểu công Trương là một người rất có tinh thần chia sẻ, lại đặc biệt chăm sóc quan tâm tiểu thụ của mình. Xứng danh là một tiểu công tốt!
Vì vậy khi Vương Nghiễm Ninh lặng lẽ nhắm mắt lại, Trương Linh Dật liền hăng hái đem ipad dời qua, đầu cũng dựa lên vai y nói: ”Thụ thụ, mau gieo cây hoa ăn thịt.”
Vương Nghiễm Ninh bị bắt ra khỏi chăn, y lấy tay di di nhấn chọn cây hoa ăn thịt, sau đó gieo xuống đất. Trương Linh Dật lại tự nói: ”Được rồi, anh gieo một đám khoai lang đằng trước cây hoa ăn thịt để bảo vệ em.”
Đủ rồi! Đó là quả hạch!
Trương Linh Dật gieo xong một loạt quả hạch rồi nhìn về phía Vương Nghiễm Ninh đầy xúc động nói: ”Thụ thụ, em không phải sợ, đã có anh ở đây!”
Trời ơi! Người có thể nào mang hai tốp cương thi tới ăn sạch Trương Linh Dật không!
Vương Nghiễm Ninh im lặng nhìn trần nhà, sau đó lặng lẽ kéo chăn phủ qua đầu mình.
”Thụ thụ, em ăn hết cả ba con cương thi luôn!” Trương Linh Dật mặt mày mừng rỡ vui vẻ nói. Nhưng xoay đầu lại thì thấy Vương Nghiễm Ninh đã đắp kín chăn. Hắn cau mày nói, ”Thụ thụ, em không chơi games sao?”
”Tôi muốn ngủ!” Sự kiên nhẫn của Vương Nghiễm Ninh cuối cùng đã cạn kiệt, y nhìn chằm chằm hắn.
Trương Linh Dật lúc này mới chú ý tới nét mặt thật sự mệt mỏi của y, liền sờ lên mái tóc ngắn mềm như nhung của hắn nói: ”Được rồi, vậy cậu ngủ trước đi, tớ chơi xong ván này.”
Trên đầu là bàn tay to ấm áp của Trương Linh Dật, Vương Nghiễm Ninh cảm thấy da đầu mình hiện giờ có chút khẩn cấp. Nhưng không dám phản ứng kịch liệt làm cho Trương Linh Dật nghi ngờ, y cố gắng quên cảm giác mất tự nhiên này. Mặc dù nghe Trương Linh Dật nói rất nhẹ nhàng. Nhưng trong ánh mắt hắn lại không tránh khỏi sự mất mát. Trong lòng y tự nhiên có chút không đành lòng, nói: ”Cậu chơi đi, tôi xem.”
”Cậu không phải nói mệt sao?” Mặc dù lời này của Trương Linh Dật là câu hỏi, nhưng rõ ràng có thể thấy đôi mắt hắn đang sáng lên.
Đừng có mà giả bộ, không được giả bộ!
Vương Nghiễm Ninh bất đắc dĩ gật đầu: ”Không sao, xem thôi cũng không có mất sức, cậu đừng kêu tôi động tay là được.”
”Ừ.” Trương Linh Dật cười hì hì nói, sau đó hắn suy nghĩ một chút, rồi hiên ngang đem vai mình nhích tới gần, ”Nè, bản thiếu gia cho cậu mượn vai, nếu mệt thì dựa vào.”
”Tôi không có mệt như vậy!” Vương Nghiễm Ninh đẩy Trương Linh Dật ra, ”Cậu bớt nói nhiều đi, chơi games kìa.”
”Ờ.” Trương Linh Dật cúi đầu xuống màn hình chơi games.
Vương Nghiễm Ninh ngơ ngác nhìn, nhưng y không phải đang nhìn trò chơi mà là đang nhìn.. bờ vai của Trương Linh Dật.
Thật ra y rất muốn ngủ, rất muốn tìm một chỗ dựa vào..
Nhưng không thể là bờ vai của Trương Linh Dật..
Y thật sợ mình hãm sâu vào đó..
Trương Linh Dật bừng bừng hăng hái chơi games, hắn vừa gieo cây hoa ăn thịt với quả hạch, vừa YY tự sướng. Hắn sẽ như quả hạch đứng ở đằng trước bảo vệ Vương Nghiễm Ninh. Còn đám cương thi kia dĩ nhiên não bộ của hắn quy kết thành Lê Tư Hồng, cái tên có ý đồ bất chính với Vương Nghiễm Ninh. *anh nhớ thù sâu ghê =))*
Mình quả nhiên là chịu thiệt thòi!
Hắn thấy vô cùng cảm động.
Trương Linh Dật qua một ải lại một ải, mỗi trận đều chỉ gieo cây hoa ăn thịt và quả hạch làm tường chắn.
Đang chơi bỗng nhiên vai của hắn trầm xuống, Vương Nghiễm Ninh rốt cuộc không thể chống đỡ được, dựa vào vai hắn.
Bờ vai của Trương Linh Dật cứng đờ, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh đang cọ cọ lỗ mũi lên mái tóc ngắn của hắn. Tâm tình nhất thời phức tạp.
Nếu mệt mỏi như thế tại sao còn kiên trì muốn cùng mình chơi games..
Trương Linh Dật mặc dù có chút thần kinh, nhưng hắn dù sao cũng là người đoạt được học bổng giải cao nhất. Dĩ nhiên những chuyện đó không phải dùng để trưng bày không. Nếu như là Vương Nghiễm Ninh lúc trước, nhất định sẽ không chút do dự đá hắn đi.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh hiện giờ thật sự là một người rất tốt. Lúc không hiểu rõ hắn cảm thấy y là người cao ngạo, nên rất xem thường. Nhưng khi tiếp xúc qua lại, hắn mới phát hiện y đối với bạn bè rất thật lòng, là một người nhẫn nhịn, chịu thoả hiệp. Một chút tự phụ bên ngoài cũng nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Người như vậy, đáng lẽ phải sớm kết thành bạn bè mới đúng.
Trương Linh Dật bật cười, đỡ đầu Vương Nghiễm Ninh nằm lên gối để y ngủ ngon. Còn mình thì nhẹ nhàng xuống giường đi tới bên cửa. Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt dường như đã ngủ say của Vương Nghiễm Ninh, cẩn thận khép lại cửa phòng.
Ngày thứ hai là một ngày bình an vô sự, Vương nghiễm Ninh vẫn tiếp tục ra lệnh cho Trương Linh Dật ở trong phòng hắn. Còn mình thì ở trong phòng sách như bình thường chăm chỉ đọc sách hết một ngày. Khi mệt mỏi thì đi tìm Trương Linh Dật, cùng nhau chơi trò Plans vs Zombie.
Bây giờ Trương Linh Dật dường như đã xem y như cây hoa ăn thịt. Mỗi vòng đều gieo xuống một hàng cây hoa ăn thịt, sau đó hắn nhất định sẽ gieo một đám quả hạch ở phía trước.
Vì vậy Vương Nghiễm Ninh im lặng nhìn một hàng cây màu tím hung tàn được đánh dấu là tiểu thụ. Còn các quả hạch thật thà thì được Trương Linh Dật gọi là tiểu công đang dùng thân thể vì tiểu thụ che gió che mưa.
Thật đúng là không thể bổ sung não thêm nữa.
Ở nhà Trương Linh Dật mặc dù rất thoải mái, nhưng cả hai người đều còn môn thi vào ngày hôm sau. Cho nên đợi đến buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, cả hai bắt đầu thu dọn đồ đạc trở về trường học.
Khi về tới trường học thì trời đã tối, cả một ngày hai người đều đọc sách nên cũng không muốn đi đến phòng tự học nữa. Bọn họ tạm biệt nhau rồi quay về phòng ký túc xá.
Vương Nghiễm Ninh mới trở về phòng không bao lâu lại nhận được điện thoại của giáo viên phụ đạo muốn y điền một số tư liệu, giấy tờ của học sinh du học. Loại giấy tờ này cũng chỉ vụn vặt bình thường, nên đến khi y điền xong đã hơn mười giờ tối.
Vương Nghiễm Ninh duỗi lưng một cái, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì không nghĩ tới lại nhận được một cuộc gọi mà y cho là sẽ không thể nào gọi tới.
Vương Nghiễm Ninh nhìn trên màn hình di động loé lên ba chữ ”Vu Hải Ninh”, trong nhất thời nghĩ mình hoa mắt.
Rõ ràng lúc trước y điên cuồng theo đuổi Vu Hải Ninh, thì cô nàng không bao giờ gọi điện đến. Nhưng bây giờ không để ý tới nữa, thì cô ta cứ đeo bám, luôn gọi điện thoại tới?
Đúng là lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển!
Vương Nghiễm Ninh hoàn toàn không có cách nào đuổi kịp suy nghĩ của phụ nữ, sau đó y nhấn nút trả lời: ”Chào.”
”Nghiễm.. Nghiễm Ninh…” thanh âm ngọt ngào của Vu Hải Ninh mang chút men say, ”Là.. anh sao…”
Vương Nghiễm Ninh nhướn mày: ”Cô làm sao vậy?”
Vu Hải Ninh cười nói: ”Em không có.. không có chuyện gì…”
Cái này mà gọi là không có chuyện gì ah’?
”Có phải cô uống rượu không?” Vương Nghiễm Ninh hỏi, mặc dù không đợi Vu Hải Ninh trả lời. Nhưng dù sao cô nàng cũng là nữ sinh y từng theo đuổi, nghe thanh âm này hẳn là đang say. Không biết cô ta đang ở đâu, nếu như gặp nguy hiểm thì thật không tốt.
”Uống… một chút…” Vu Hải Ninh dừng một chút, có lẽ là đang thất thần, sau đó nói, ”Uống rượu.. lại.. lại nhớ anh…”
Cô ta chắc chắn là đã quá say ah’!
Vương Nghiễm Ninh biết Vu Hải Ninh là người luôn tự cho mình rất cao, bình thường căn bản không thể nào nói ra những lời như thế này.
Đáng tiếc mình hiện giờ đừng nói là thích cô ta, ngay cả chuyện bản thân có còn thích con gái hay không cũng không biết. Nếu không nghe cô nói những lời này, chắc chắc y sẽ không suy nghĩ nhiều.
”Cô bây giờ đang ở cùng với ai?” Vương Nghiễm Ninh tĩnh táo hỏi, nếu cô ta ở cùng với bạn nè thì chỗ đó nhất định an toàn, sau đó mình cúp điện thoại là được.
“Hì hì ~ không có… Không có ai…” Vu Hải Ninh nói, “Em đang ngắm trăng… Nghĩ tới anh…”
Vậy là Vu Hải Ninh hiện giờ tính biến thân thành một con chó sói ngắm trăng, sau đó muốn nuốt mình vào bụng?
Vương Nghiễm Ninh biết lúc này không nên dùng não tẩm bổ cho những thứ không thể giải thích, nên y hít sâu một cái nói: ”Cô rốt cuộc đang ở đâu? Tôi đến tìm.”
Thật là ccmn, ta tuyệt đối là người tốt hiếm có ah’! Loại con gái này mà còn đi quan tâm an toàn, chẳng lẽ mình chính là thánh mẫu trong truyền thuyết sao!
Vương Nghiễm Ninh suy diễn một đầu mồ hôi lạnh.
”Em ở… bên hồ Nguyệt Lượng… bên cạnh.. ừ.. quên mất…” giọng nói của Vu Hải Ninh có chút ngớ ngẫn. Nếu lúc trước như vậy, Vương Nghiễm Ninh tuyệt đối sẽ không nảy sinh tình cảm với cô ta.
Nhưng bây giờ y chỉ cảm thấy rất bối rối, tại sao Vu Hải Ninh uống rượu say không gọi cho cái tên mập bao dưỡng cô ta, lại đi gọi cho y làm chi ah’!
Còn nữa, sao lại chạy ra hồ Nguyệt Lượng, đúng là không thể giải thích được!
Nhưng con gái một mình uống rượu say ở hồ Nguyệt Lượng rất nguy hiểm. Vương Nghiễm Ninh không phải là người sắt đá, nên y cầm áo khoác cùng ví tiền đi ra ngoài.
______________________