Hiệp Nghị 30 Ngày Làm Gay

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG THỨ 28

Làm gay ngày 22

[  Cùng nhau đi du lịch ở phương xa, chắp tay hỏi đường người địa phương và chụp tất cả phong cảnh đẹp ở dọc đường ]

Bởi vì hai ngày liên tiếp Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật phải thi, nên bọn họ không có tiếp tục sự nghiệp vĩ đại làm gay. Hai ngày ôn tập như địa ngục và thi cử cuối cùng đã xong, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn học cùng ngành của hai người đã sớm mua vé xe về nhà. Sau khi thi xong môn cuối cùng đã kéo luôn vali rời khỏi. Mọi người thi xong hoàn toàn biến mất ở sân trường. Dư lại một phần lớn trong một hai ngày sau đó cũng mất tích. Số người lưu lại không nhiều, người thì chờ người yêu, kẻ thì thí nghiệm thực tập, hoặc là cả ngày mê mẩn mu muội vùi đầu ở ký túc xá chơi games.

Sau khi thi xong, phòng ký túc xá của Vương Nghiễm Ninh đã không còn bóng người. Tôn Tư Dương thẳng thừng vác nguyên vali hành lý lên trường thi.

Hai ngày sau khi thi xong, Trương Linh Dật vẫn lưu lại ở phòng ký túc xá không đi đâu. Hai người dò tìm bản đồ trên mạng, không ngừng tiến công chiếm đóng. Chuẩn bị tìm một nơi vừa không quá xa, lại vừa phải lãng mạn để đi du lịch.

Hai người trải qua nhiều mặt nghiên cứu, cuối cùng quyết định cùng nhau đi Hạ Môn. Nhưng đến khi đặt vé mới phát hiện một chuyện.. bi kịch!

Hố cha nó rồi!! Vé xe lửa giường nằm đã không còn.

Mùa đông ở Hạ Môn là mùa du lịch thịnh vượng ở thành phố phía nam. Cộng thêm thời điểm đó cũng là kỳ nghỉ của các trường cao đẳng đại học. Không ít sinh viên, nhất là các cặp tình nhân sẽ chạy đến Hạ Môn du lịch. Cho nên trong vòng vài ngày vé giường nằm đã bán hết sạch.  

Gia cảnh của Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cũng không tệ lắm, hoàn toàn có đủ tiền mua vé máy bay. Nhưng vì bọn họ hiện giờ vẫn chưa làm ra kinh tế, cuộc sống sinh viên vẫn phải dựa vào gia đình. Hai người cũng không có cách nào ngang nhiên, hùng hồn để gia đình mình chi quá nhiều tiền, chỉ vì bọn họ đi ra ngoài chơi. Cho nên sau khi hai người tham khảo đã quyết định mua vé ngồi!

Dù sao cũng chỉ ngồi mười mấy tiếng, là đàn ông ngồi ghế cứng cũng không thành vấn đề gì!

Đối với vấn đề này, Vương Nghiễm Ninh vừa cảm thấy ngoài ý muốn.. cũng vừa rất cảm động.

Vốn lúc trước y nhìn thấy Trương Linh Dật chi tiền rất bạo dạng để mua quà tặng cho mẹ hắn. Hoàn toàn không có vẻ mặt lo nghĩ về tiền bạc, nên lúc đó y sợ rằng hắn sẽ kiên quyết đòi đi máy bay. 

Mặc dù Vương Nghiễm Ninh có thể gồng gánh nổi, nhưng trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.

May là Trương Linh Dật cũng giống như y, đều ủng hộ việc tiết kiệm tiền bạc cho gia đình.

Vương Nghiễm Ninh cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu. Trước kia y luôn nghĩ Trương Linh Dật là một người cuồng vọng tự đại, không có ai bì nổi. Còn cảm thấy hắn nhất định là một tên Nhị Thế Tổ[1]. Nhưng sau khi thật sự chung đụng, mới phát hiện thế giới của mình so với thế giới của những người khác cũng rất giống nhau.

[1]  Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Mặc dù thoạt nhìn Trương Linh Dật luôn làm ra vẻ ngông cuồng, tự cao tự đại. Nhưng sự thật, hắn là một con người rất khiêm tốn, chăm chỉ, đối nhân xử thế cũng rất lễ phép. Vừa độ lượng, vừa không hay so đo. Chưa kể đến trong cuộc sống, hắn từ lâu đã độc lập so với nhiều người. Chưa bao giờ cảm thấy những món quà của cha mẹ tặng là điều chính đáng phải có. *em khen chồng em ghê thật =)))*

Thật giống như y..

Có lẽ.. đây cũng là lý do vì sao.. hắn làm cho y rung động.. làm cho y bị hắn hấp dẫn?!

Sau khi mua xong vé tàu, hai người lại cùng nhau mua một ít đồ dùng sinh hoạt du lịch và đồ ăn (để ăn trên tàu). Sau khi chuẩn bị xong hành lý, cả hai đều có tâm tư, hưng phấn cùng nhau lên đường.

Hai người ngồi vé xe lửa lúc tám giờ tối, dự tính lúc đến nơi là sáng ngày thứ hai chín giờ. Thời gian ngồi xe lửa rất nhàm chán, nhất là khi ngồi ở chuyến tàu đêm. Phía ngoài cửa sổ lại tối đen một mảnh, làm cho người ta không thể nhìn thấy gì ở bên ngoài, vì vậy nên chán lại càng thêm chán.

Vì là khu vé ngồi nên trong toa tàu tốt xấu lẫn lộn, có người ăn mì, có người gọi điện thoại. Những người đồng hành cùng nhau nói chuyện phiếm. Có người đã ngủ, cũng có tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ. Cả khoang tàu đều tràn ngập một mùi kỳ lạ, nói không nên lời.       

Vương Nghiễm Ninh mặc dù không sợ chịu khổ, nhưng y vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Trương Linh Dật so với y cũng không khá hơn bao nhiêu, chẳng qua hắn không có biểu hiện ra ngoài mặt. Thấy y dựa vào cửa sổ nhíu mày, hắn liền lột một viên kẹo bạc hà bọc đường đưa cho y nói: ”Thụ thụ, ăn kẹo ngọt đi, nếu như cậu mệt thì nằm ngủ. Còn không ngủ thì chúng ta chơi bài đi.” hắn vừa nói vừa lấy một bộ bài tú-lơ-khơ từ trong ba lô.

Ngối đối diện bọn họ là một ông chú và một cô gái đi một mình. Ông chú hiện giờ đã ngửa đầu đi cặp chu công, còn cô gái thì ngẩn người nhìn về phía cửa sổ, vừa thấy Trương Linh Dật móc ra một bộ bài tú-lơ-khơ, hai mắt toả sáng, híp mắt cười đến gần nói: ”Wow, tôi có thể gia nhập với các cậu được không?”

”Dĩ nhiên có thể.” Trương Linh Dật vẫy vẫy bộ bài tú-lơ-khơ, vừa lúc ba người có thể chơi bài Poker.

Vậy nên cả ba người vừa nói chuyện phiếm, vừa chơi bài Poker.

Cô gái kia rất thích trò chuyện, không bao lâu Trương Linh Dật và Vương nghiễm Ninh đã biết cô nàng là sinh viên đại học ở thành phố G. Nhân dịp kỳ nghĩ nên về nhà, có điều cô sẽ xuống tàu trước khi hai người đến Hạ Môn.  

Ba người vừa nói vừa cười, chơi bài cùng nhau hai tiếng đồng hồ. Vương Nghiễm Ninh cuối cùng không chống đỡ được nữa, quyết định đi ngủ.

Nhưng vấn đề là y trước kia chưa bao giờ thử mua vé tàu ngồi. Nên ngồi một chỗ quay qua quay lại nửa ngày, y sững sờ không tìm được một tư thế ngủ thoải mái.  

”Cậu dựa vào vai tớ ngủ nè.” Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh cả người quay qua quay lại, nhìn rất không tự nhiên. Ngay lập tức hào phóng vỗ vỗ vai mình.

Vương Nghiễm Ninh liếc nhìn bờ vai của hắn, nghĩ thầm hai người ôm cũng đã ôm qua rồi, cái chuyện tiếp xúc nhỏ nhoi này cũng không đáng gì. Đàn ông không cần thiết câu nệ tiểu tiết. Vì vậy trong lòng Vương Nghiễm Ninh không còn gánh nặng, nghiên đầu dựa lên vai Trương Linh Dật  

Thành thật mà nói, cái tư thế này so với gục ở trên bàn cũng không có thoải mái bao nhiêu. Nhưng Vương Nghiễm Ninh lại không hề nghĩ đến..

Cho nên y cứ như vậy dựa vào vai hắn.. ngủ thiếp đi.

Trương Linh Dật cứ như vậy nghiêng đầu nhìn, Vương Nghiễm Ninh người này bình thường rất hoạt bát, còn có chút cáu kỉnh. Nhưng khi ngủ lại rất an tĩnh, bờ môi của y khá mỏng, vành môi cong cong hình vòng cung, lông mi rất dày, nằm trên làn da trắng nõn khiến cho người ta cảm thấy tinh khiết.

Rõ ràng là một khung cảnh yên bình, nhưng không biết vì sao ở trong mắt Trương Linh Dật lại là loại cảm giác ’’rung động lòng người’’..

Vì vậy ánh mắt nhìn chăm chú của hắn lại có chút ảm đạm..

”Cái kia…” Cô gái ngồi đối diện đang chuẩn bị ngủ, nhìn thấy hai người thân mật. Ánh mắt phức tạp, rốt cuộc không nhịn được, yếu ớt hỏi, ”Mạo muội hỏi một câu.. hai người là.. một đôi sao?”

Từ lúc cùng chơi bài, cô đã cảm thấy hai người bọn họ không được bình thường. Nếu đi du lịch cùng nhau, thì thường là anh em hoặc bạn bè tốt. Nhưng hành động của cả hai lại không hề giống như tình cảm anh em đơn thuần. Ngược lại lộ ra một cảm giác thân mật nói không nên lời..

Có thể nói hai người tình cảm đặc biệt tốt, nhưng những câu trò chuyện lại không giống như tri kỷ quen nhau nhiều năm.

Thời đại này gay cũng không phải là vấn đề gì đáng kinh ngạc. Vì vậy cô gái đã rất mau nghĩ tới đáp án này. Nhưng bất quá lúc đầu cô chỉ hoài nghi, cho đến hiện giờ thấy một màn như vậy, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra lời.

Trái tim Trương Linh Dật trong nháy mắt dâng lên một tình cảm xa lạ như thuỷ triều, lại bị câu hỏi của cô gái cắt ngang. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cười hì hì nói: ”Phải, có phải chúng tôi rất xứng đôi?”

”Ừ.” Vốn dĩ khi hỏi xong lại cảm thấy mình quá lỗ mãng, đang lo lắng Trương Linh Dật vì thế mà tức giận. Nhưng không ngờ hắn lại hào phóng thừa nhận như vậy, cô gái âm thầm thở phào, cười nói, ”Cậu nhất định đối với y rất tốt!”

Trương Linh Dật cau mày lại: ”Sao lại nói như vậy?”

Cô gái cười cười, ý tứ hàm xúc mang theo sự chúc phúc nói: ”Ánh mắt cậu nhìn y rất ôn nhu.”

Trương Linh Dật trong truyền thuyết rất ít khi chấn động vì ngôn từ của người khác, nay lại rời vào dòng suy nghĩ vô tận.  

Cô gái sau đó nói cái gì, Trương Linh Dật cũng không nghe thấy. Cho đến khi cô gái đứng lên tạm biệt với hắn, hắn mới từ từ phục hồi lại tinh thần.

Lúc này có không ít người xuống trạm, hàng ghế đầy khách lúc nãy hiện giờ đã trống đi một nửa khoang tàu. Những người còn lại đều đã đi gặp chu công, còn những người không ngủ được, bọn họ không nghịch điện thoại cũng là ngẩn người.

Trên toa tàu rất yên tĩnh, còi hơi kêu lên, xe lửa phát ra tiếng vang ầm ầm, tiếp tục hành trình.

Thanh âm bánh xe cùng đường ray đụng vào nhau cách cửa sổ thuỷ tinh truyền vào. Toa tàu nhẹ nhàng lay động không ít.

Vương Nghiễm Ninh đã ngủ hơn nửa đêm, có chút không thoải mái liền điều chỉnh tư thế. Một tay dứt khoát ôm lấy thắt lưng của Trương Linh Dật.

Cả người Trương Linh Dật cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám. Chỉ thừa dịp lúc không có ai chú ý đến, tham lam nhìn người thanh niên đang ngủ say này.

Tình cảm của mình rốt cuộc đã không còn cách nào giấu diếm nữa sao?..

Ngay cả bèo nước gặp gỡ, một người qua đường cũng có thể nhìn ra được tình cảm xao động của mình?..

Trương Linh Dật đưa tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc đã hơi dài của Vương Nghiễm Ninh.

Cả đêm không thể nào ngủ..

Vận khí của bọn họ lần này không tệ, xe lửa không chậm trễ chuyến hành trình. Cho nên đến sáng thứ ngày hai lúc chín giờ, xe lửa đã dừng lại đúng giờ trước Hạ Môn.

Vương Nghiễm Ninh đã sớm tỉnh. Mặc dù đã ngủ một đêm, nhưng chất lượng không cao. Nên sau khi tỉnh lại y vẫn bị vây phải trạng thái mơ mơ hồ hồ. Mãi cho đến khi đứng lên cũng không có khôi phục như cũ. Trương Linh Dật cả đêm không ngủ, tinh thần trạng thái ngược lại so với y tốt hơn một chút. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là phải quên đi hai vòng màu đen dưới hốc mắt hắn.

Hai người đeo trên vai hai hai balô, theo dòng người chen chúc xuống xe lửa. Trương Linh Dật thấy vẻ mặt Vương Nghiễm Ninh mơ mơ màng màng. Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị dòng người cuốn đi, hắn than nhẹ một tiếng, tiến đến kéo y lại.

Vương Nghiễm Ninh cả kinh, ý thức hỗn độn có chút tỉnh táo, y ngẩng đầu nhìn Trương Linh Dật, trong ánh mắt rõ ràng là nghi ngờ.

Trương Linh Dật như không có việc gì nhìn trời: ”Chúng ta còn phải chắp tay người ta hỏi đường.” Dừng lại một chút lại nói, ”Ah’ đúng rồi, dọc đường còn phải chụp phong cảnh đẹp nữa.”

Dứt lời, hắn cầm lấy máy chụp ảnh đang treo trên cổ tay, hướng về phía Vương Nghiễm ’’cạch cạch” một tiếng, trêu chọc nói: ”Trong mắt của tiểu công anh, mỹ cảnh đẹp nhất thế giới đương nhiên chính là thụ thụ em rồi!”

”Đi chết đi!” Vương Nghiễm Ninh thẹn quá thành giận, đá một cước lên bắp chân Trương Linh Dật.

”Tía má ơi! Đau nha!” Trương Linh Dật nhe răng trợn mắt.

”Ai nói không đau chứ!” Vương Nghiễm Ninh hừ một tiếng, kéo Trương Linh Dật đi về phía trước, ”Cậu ít nói nhảm đi! Nhanh nhanh đi tới khách sạn bỏ đống đồ này xuống đã, mệt chết đi được.”

______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.