CHƯƠNG THỨ 30
Làm gay ngày 24
[ Theo đối phương hoàn thành nguyện vọng ]
Đến Hạ Môn ngày thứ hai, hiển nhiên là phải đi Cổ Lãng Tự.
Cổ Lãng Tự là một nơi rất đẹp, bốn phía đều là biển, xen lẫn kiến trúc của Châu Âu. Khắp con đường trải dài những cửa hàng tinh phẩm. Nơi này tràn ngập hương vị lãng mạn đầy phong tình.
Nếu như không có nhiều người lui tới như vậy… đây đúng là một nơi thích hợp dành cho các cặp tình nhân hẹn hò.
”Thụ thụ, nhìn ống kính.” Trương Linh Dật giơ máy chụp ảnh hướng về phía Vương Nghiễm Ninh nhe răng.
Vương Nghiễm Ninh nhìn dòng người trên đường, hào hứng rã rời cong khoé môi.
”Sắp chết khát rồi, tôi đi mua trà sữa, cậu muốn uống gì?” Vương Nghiễm Ninh hỏi Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật vẫn còn đang loay hoay với máy chụp ảnh nói: ”Giống cậu là được rồi.”
Chờ đến khi Vương Nghiễm Ninh mua trà sữa trở lại, chỉ thấy Trương Linh Dật đang đứng nguyên tại chỗ ngẩn người.
Vương Nghiễm Ninh theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thì ra là một đôi vợ chồng đang mặc áo cưới chụp ảnh.
Ngói đỏ tường trắng, dây leo xanh uốn quanh khung cửa sổ, bên ngoài tường được bao xung quanh một hàng rào bằng gỗ. Bên trong hàng rào thấp thoáng những bó hoa tươi rực rỡ. Cô dâu mặc một chiếc áo đầm trắng bằng tơ lụa đứng bên trong vườn hoa, chú rễ từ phía sau ôm lấy cô dâu, vẻ mặt thật hạnh phúc.
Đúng là một khung cảnh động lòng người.
”Hâm mộ sao?” Vương Nghiễm Ninh hút trà sữa, sắc mặt không chút thay đổi hỏi.
”Hâm mộ chứ!” Trương Linh Dật nhìn cô dâu kia, quay đầu về phía y, ”Thụ thụ, nếu em mặc váy cưới chắc chắn cũng rất đẹp!”
”Biến!” Vương Nghiễm Ninh cáu gắt, nghĩ muốn đem ly trà sữa đập lên đầu hắn. Nhưng nhớ đến buổi sáng sớm ngày hôm nay, bộ dáng chật vật của hai người sau khi tỉnh lại, cùng một màn hỗn loạn trên đất nên y cố nhẫn nhịn, ”Cậu mới mặc áo cưới đấy! Lão tử là đàn ông đích thực chân chính!”
Vừa dứt lời thì thấy cô dâu kia liết mắt, âm thanh ồ ồ nói: ”Chụp một tấm là được rồi, phiền chết đi!”
Là thanh âm của con trai!
Sư cô ơi! Còn chuyện gì kinh hãi hơn nữa không!
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật trợn mắt há mồm.
Này là thần tiên hiển linh?
Nhiếp ảnh gia tỏ ý nói chụp thêm một tấm nữa là được, cô dâu kia mới bất đắc dĩ nói: “Lần sau cosplay cô dâu đừng có tìm tôi nghe chưa, thật phiền muốn chết!”
Thì ra là cosplay… có rất nhiều cosplay giả gái… Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó khẽ ôm kê kê im lặng rút khỏi đó.
Nhưng Trương Linh Dật không thể tránh khỏi suy nghĩ YY tự sướng. Hắn thật muốn nhìn bộ dạng Vương Nghiễm Ninh mặc áo cưới một chút ah’. Tiếp đó hắn đầy nuối tiếc cảm khái: “Thụ thụ, thật ra thì chúng ta cũng có thể đi chụp hình cưới.”
Sau đó Vương Nghiễm Ninh không thương tiết đạp bay hắn.
Hai người đi đường một chút rồi ngừng lại nghĩ, sau đó lại tiếp tục đi. Cuối cùng cả hai đến được hòn đảo đằng sau bờ biển, ánh mặt trời chiếu lên bãi cát đặc biệt đẹp.
Trương Linh Dật nắm lấy cát rãi lên tay Vương Nghiễm Ninh.
“Thụ thụ, nguyện vọng của cậu là gì vậy? Trương Linh Dật hỏi, ừ.. là một tiểu công chuyên nghiệp, dĩ nhiên hắn không quên nhiệm vụ ngày hôm nay.
Vương Nghiễm Ninh nhìn trời, suy nghĩ một chút, nguyện vọng gần đây hẳn là…
“Tôi muốn gắp được bọt biển bảo bảo của buổi tối ngày hôm qua!” Cái máy gắp thú bông đó đúng là làm cho bản công tử thật oán giận!
“Ách..” Trương Linh Dật im lặng nhìn y, nói: “Được rồi, tớ sẽ nghĩ ra biện pháp gắp được nó cho cậu!”
“Thế nguyện vọng của cậu là gì?” Vương Nghiễm Ninh hỏi.
Trương Linh Dật buông nắm tay của hắn, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn y nói: “Tớ từng tuổi này vẫn chưa có nụ hôn đầu, tớ muốn tìm người để trao nụ hôn đầu.”
Thời điểm lúc cạo râu là do không cẩn thận đụng phải môi của Vương Nghiễm Ninh. Chuyện đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, không thể coi đó là nụ hôn đầu được. Trương Linh Dật trong đầu lý giải như vậy.
Vương Nghiễm Ninh dĩ nhiên vẫn còn xấu hổ chuyện nụ hôn đầu, nên y nói không ra lời phản đối.
Nhưng y vẫn nhìn hắn với trạng thái nhứt hết cả kê kê. Tại sao hắn luôn luôn có thể dùng cái giọng bình tĩnh như vậy để đi diễn giải một chuyện ngại ngùng thế chứ?
“Cho nên.. tôi phải đi nơi nào để tìm một người giúp cậu hoàn thành nguyện vọng đây?” Vương Nghiễm Ninh dĩ nhiên không có ngu ngốc nghĩ nguyện vọng này có thể ‘’tự mình’’ hoàn thành.
“A~ ~ thụ thụ, em đừng có xấu hổ ah’!” Trương Linh Dật quay về phía y trừng mắt nhìn, thấy Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt có chút cứng ngắc. Cũng không trêu chọc y thêm, hắn sờ lên cằm suy tư một hồi, linh quang chợt loé. Hắn hướng về phía đám người trên bờ cát bày ra một tư thế khí phách mạnh mẽ nói: “Không bằng.. chúng ta đi đấu giá nụ hôn đầu đi!” *==|||*
Ông trời ơi! Người cho sét đánh chết ta đi!
Vương Nghiễm Ninh oán hận nhìn bầu trời trong xanh, trên mặt treo một mảnh bình tĩnh nói: “Làm sao đấu giá?”
“Hắc hắc!” Trương Linh Dật cười đến bí hiểm.
Vì vậy trên bờ cát xinh đẹp ở Cổ Lãng Tự xuất hiện một màn khiến cho mọi người không thể nào lý giải nổi.
Một người mặc một cái áo có nón, gương mặt dễ nhìn —— Trương Linh Dật đối với lần này tỏ vẻ mình là một người rất biết tính toán trước sau. Phải biết rằng hắn mặc dù đẹp trai kinh thiên động địa, nhưng thuỷ chung vẫn sẽ bị cái đầu bóng lưỡng trừ đi mấy điểm. Cho dù hiện tại tóc trên đầu hắn đã bắt đầu mơn mỡn mọc lên. Nhưng dù sao cũng không có đẹp mắt như trước kia, cho nên áo có mũ là một vật tồn tại vô cùng trọng yếu. Nhất là hiện nay tất cả mọi người đều mê muội Muộn Du Bình*! —— giơ lên một khối giấy cac-tông, phía trên dùng bút viết vài chữ to —— đấu giá nụ hôn đầu.
*Muộn Du Bình trong Đạo Mộ Bút ký, anh quả nổi tiếng nha =)))))….
Bên cạnh còn có một người dễ nhìn không kém hắn, hai tay khoanh trước ngực im lặng đứng nhìn.
Đây đúng là một màn vừa quái dị vừa đẹp mắt.
Có rất nhiều người tới Hạ Môn du lịch, biển người ở Cổ Lãng Tự lại càng đông đúc mãnh liệt hơn. Trong đó chiếm đa số là những người trẻ tuổi, cũng không ít những cô gái kết thành nhóm.
Cho nên không bao lâu sau đó, không ít người đã đứng trước mặt Trương Linh Dật.
Nếu đổi lại là bình thường, Vương Nghiễm Ninh nhất định sẽ tránh xa xa.
Nhưng du lịch là một chuyện rất kỳ diệu, ở hoàn cạnh lạ lẫm này làm cho người ta sinh ra một cảm giác an toàn không thể nào lý giải được —— dù sao cũng không có người biết đến bạn, cho dù có mất thể diện đi chăng nữa. Cũng sẽ không có ảnh hưởng đến cuộc sống chân chính của bạn.
Cho nên Vương Nghiễm Ninh cứ như vậy bình tĩnh đứng ở một bên nhìn Trương Linh Dật biểu diễn.
Trương Linh Dật giơ khối giấy cac-tông, quay về phía người xem nở một nụ cười điên đảo mê đắm chúng sinh. Khi xác định các cô gái đầu đã choáng váng hoa mắt, hắn mới hắng giọng nói: “Xin chào các cô gái xinh đẹp, xin chào tất cả mọi người. Bản thân tôi đến Hạ Môn du lịch, nhưng không cẩn thận đã làm rơi mất ví tiền. Hiện tại bây giờ đấu giá nụ hôn đầu để thu một chút lộ phí về nhà. Bản thân tôi đảm bảo đây là nụ hôn đầu, hàng thật giá thật, không lừa gạt trẻ nhỏ. Hiện tại giá khởi đầu là 50 nhân dân tệ, xin mọi người cứ thoải mái đấu giá, người trả giá cao nhất sẽ thắng!”
Vương Nghiễm Ninh: “…”
Quần chúng vây xem: “…”
Đoạn văn này nghe rất quen tai nha, hình như thường được nghe từ mấy băng đảng ăn xin đầu đường của phố xá sầm uất. Nhưng đây là phiên bản ngôn ngữ nâng cấp sao?
Hiện trường bây giờ đều hết sức im lặng, đột nhiên vang lên thanh âm bén nhọn của một cô bé: ”Ta ra một trăm!”
Mọi người tìm kiếm tiếng nói vừa phát ra, chỉ thấy một bé con mập mạp tay đang cầm một bịch khoai tây chiên, trên mặt vừa đỏ bừng vừa hưng phấn.
Cái hình thể này.. Vương Nghiễm Ninh không phúc hậu nghĩ.. cô bé này nhất định vẫn chưa có nụ hôn đầu.
Ừ.. Trường Linh Dật tính ra cũng không lỗ lả!
Nhưng bất quá sau khi cô bé vừa phá vỡ hiện trường im lặng, không khí nhất thời như sóng biển ập đến, có mấy cô gái cũng bắt đầu rối rít đấu giá.
“Hai trăm.”
“Một trăm hai.”
“Ta ra một trăm ba.”
…
Giá tiền rất nhanh đã lên hai trăm.
Trong lòng mọi người đều có chút kỳ diệu, dù sao cũng là một nơi xa lạ, làm chút chuyện điên cuồng thì có làm sao?
Quan trọng nhất là.. Trương Linh Dật lại đẹp trai đến phát rồ điên dại như vậy, làm sao có thể không nóng lòng muốn thử chứ!
Gía tiền đã hơn hai trăm, mọi người kêu giá bắt đầu có chút do dự. Dù sao tiêu một số tiền nhiều như vậy cho một vật xa lạ dễ nhìn vẫn tốt hơn —— bọn họ cũng không biết đây có phải thật là nụ hôn đầu hay không, cho dù hắn có đẹp trai đi nữa.. cũng có chút xót tiền.
”Ba trăm!” Một giọng nữ khí phách đột nhiên hô lên, mọi ngươi đều chấn động. Thì ra là cô bé mập mạp lần đầu tiên ra giá kia.
Lúc này cũng không còn ai tranh cùng cô nhóc nữa.
Ánh mắt Trương Linh Dật phức tạp nhìn cô bé mập mạp, lại nhìn đám người im lặng kia, mặt mày đen thui nhận mệnh nói: ”Nếu không có ai trả thêm giá nữa, vậy nụ hôn đầu của bản thiếu gia thuộc về cô gái này!”
Thật là vô cùng thảm thiết!!!
Vì vậy tiểu bé con mập mạp hưng phấn rút ra ba tờ màu hồng Mao gia gia, sau đó chạy đến trước mặt Trương Linh Dật.
”Cho.”
Trương Linh Dật tay run rẫy nhận lấy tiền, vò đã mẽ thì không sợ nứt, hắn nhắm mắt lại, đem đầu cúi xuống: ”Đến đây đi!”
Đám người im lặng nín cười, vẻ mặt đồng tình.
Vương Nghiễm Ninh hai tay khoanh trước ngược, mặt không đổi sắc nhìn.
Tiểu bé mập đỏ mặt, thẹn thùng từ từ hiên ngang xông qua. Đang lúc định đến gần đôi môi của Trương Linh Dật, đột nhiên trong mắt cô bé chợt loé lên hung quang. Hai tay chợt ôm chặt lấy cổ Trương Linh Dật, dùng sức hôn xuống.
”Ngô ngô ngô…” Trương Linh Dật giãy dụa, tiểu bé mập đang cố gắng muốn đem đầu lưỡi mình với vào trong vòm miệng hắn, nhưng may mắn miệng của hắn ngay lập tức đóng chặt.
Thật vất vả đem tiểu bé mập đẩy ra, vẻ mặt của Trương Linh Dật đầy hoảng sợ sống sót sau tai nạn.
Bộ dạng bé mập đã không còn hung tàn nữa, vẻ mặt thẹn thùng nói: ”Anh đẹp trai, người ta tên là Lâm Tri Lạc, anh tên gì nha?” *Tôi phun!! Tôi phun!! lão tác giả quá bĩ bựa!!!*
Trương Linh Dật lui về phía sau một bước, tàn nhẫn vô tình nói: ”Tôi tên là khăn quàng đỏ!” Đây chỉ là làm việc thiện thôi!
Đám người vây xem rốt cuộc không nhịn được cười ầm lên, Trương Linh Dật không thể kháng trụ thêm được nữa, hắn kéo Vương Nghiễm Ninh bỏ chạy.
Sau khi trốn về bằng đường tàu thuỷ, Trương Linh Dật mới coi như yên lòng. Nhưng bên trong vẫn còn sợ hãi, vẻ mặt đưa đám nói: ”Moá nó! Cô gái kia đúng là quá hung tàn!”
Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt ’’đáng đời ngươi”, im lặng xoay người chỗ khác nhìn phong cảnh bên ngoài khoang tàu. Mặt biển được gió thổi nhẹ nhàng gợn sóng. Làn sóng xanh lại dập dờn bồng bềnh. Vương Nghiễm Ninh không biết sao lại nhớ đến một lời đánh giá về Hạ Môn của một người bạn —— nơi đây là chỗ thích hợp nhất trong các chỗ thích hợp.
Bỗng nhiên y nhìn trời, vẻ mặt 囧囧
”Thụ thụ, em đúng là không có lương tâm!” Trương Linh Dật lên án.
”Được rồi, ngoan đi!” Vương Nghiễm Ninh sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của Trương Linh Dật cho có lệ. Mặc dù y cũng cảm thấy một màn kia rất buồn cười. Nhưng khi nhìn đến cô bé kia hôn Trương Linh Dật, trong lòng y có chút cảm thấy không thoải mái.
Trương Linh Dật oán niệm nhìn y một hồi. Nhưng ngay sau đó lại vui vẻ, phất phất ba tờ tiền Mao gia gia trong tay, cười đến mặt mày cong cong: ”Thụ thụ, hiện tại chúng ta đã có tiền đi gắp tiểu công tử nha!”
Vương Nghiễm Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười của Trương Linh Dật, buồn bực trong lòng cũng tiêu tan thành mây khói.
Trương Linh Dật hết mình cố gắng vì y tạo ra những hồi ức tốt đẹp. Cho dù trò chơi này cuối cùng sẽ trở lại điểm ban đầu. Có lẽ y sẽ buồn.. nhưng nổi buồn này không phải là vì bản thân trò chơi. Mà là vì nó đã trôi qua quá mức hoàn mỹ..
Vì vậy.. y sẽ không trách Trương Linh Dật.
Hai người một lần nữa trở lại đường Trung Sơn, cả hai trước nhất cùng nhau đi ăn cơm tối. Còn mua cho Vương Nghiễm Ninh món mochi mà y thèm thuồng. Sau đó bọn họ trở lại nơi gắp thú bông tối ngày hôm qua.
”Bọt biển bảo bảo, mau rơi vào tay anh mày nào!” Trương Linh Dật ma quyền sát chưởng, tìm ông chủ của máy gắp thú bông đổi một hơi ba trăm tiền xu.
Ông chủ kia làm ăn lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một vị khách rộng rãi mạnh mẽ đến như vậy. Còn lại là một người vô cùng đẹp trai, ông mới đầu nghĩ hắn muốn lấy lòng bạn gái bé nhỏ của mình và v.v…vv.. Nhất thời lòng hiếu kì nổi lên, hấp tấp chạy đến xem. Kết quả không thấy được tiểu mỹ nữ, nhưng lại thấy một đại mỹ nam khác.
Ông chủ ở đường Trung Sơn làm ăn lâu như vậy, người nào cũng từng thấy qua. Nhưng hai thằng con trai đổi ba trăm tiền xu để gắp thú bông đúng là chuyện lần đầu tiên nhìn thấy. Nhất thời cảm thấy mình đã không còn đuổi kịp được bước chân của thế thới này nữa rồi.
”Không cần đổi nhiều như vậy ah’!” Vương Nghiễm Ninh nhìn một rổ tiền xu trong tay Trương Linh Dật. Có chút xấu hổ muốn chui xuống đất —— vận may không đến nổi kém như vậy chứ!
”Không sao thụ thụ.” Trương Linh Dật hăng hái ngẩng cao đầu, ”Mục tiêu của chúng ta hôm nay là đem toàn bộ đám thú bông này gắp sạch!”
Nhưng sự thật chứng minh, là người thì không là phải là sắc đá.
Sau hai tiếng đồng hồ, Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt chán nản nhìn rổ tiền xu rỗng tuếch và một ***g kính thuỷ tinh bọt biển bảo bảo vẫn còn nguyên. Vẻ mặt 囧囧 tột đỉnh.
Mắt chứng kiến quá trình gắp thú bông, ông chủ tỏ vẻ nghĩ.. đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông nhìn thấy hai người xui xẻo tới như vậy.
”Ách.. hai đứa, xem ra các người thật rất thích bọt biển bảo bảo.. hay là ta tặng miễn phí cho hai người một con!” Ông chủ không công lại lời được ba trăm đồng, lương tâm có chút bất an, vì vậy trong lòng dâng lên sự từ bi hiếm thấy.
Vốn tưởng rằng Vương Nghiễm Ninh sẽ vô cùng vui vẻ tiếp nhận. Nhưng không ngờ y thẹn quá thành giận, nghiêm đầu sang chỗ khác nói: ”Không cần đâu, cảm ơn ông chủ.” Nếu lấy không bọt biển bảo bảo, sau này nó tuyệt đối sẽ trở thành bằng chứng sống khuất nhục cho vận may của y, không nên lấy vẫn hơn.
Ông chủ cảm thấy mình đã tận hết lòng, cũng không nói thêm gì, hấp tấp rời đi.
”Cái kia.. thụ thụ ah’, không bằng chúng ta thử lại lần nữa!” Trương Linh Dật nhìn bọt biển bảo bảo một cái, tài sản ba trăm đồng kia tiêu hết cũng không cảm thấy bao nhiêu đau lòng, ”Dù sao đây cũng là nguyện vọng của cậu mà.” Mình đã đáp ứng phải giúp y hoàn thành nguyện vọng ah’!
“Quên đi.” Vương Nghiễm Ninh chỉ liếc nhìn bọt biển bảo bảo một chút, gương mặt như đưa đám hiện giờ đã thu lại, nói: “Tôi quyết định đổi lại nguyện vọng.”
“Ồh~~” Trương Linh Dật ngạc nhiên, tiểu thụ của mình quả nhiên là thiện nhân biến hình ah’, ”Cậu muốn đổi lại nguyện vọng gì?”
”Hay làm giống như cậu đi, tìm một người trao nụ hôn đầu tiên.” Vương Nghiễm Ninh cười giỡn, nhún nhún vai. Đột nhiên y chợt tiến về phía trước một bước, hai tay ôm lấy đầu Trương Linh Dật, đôi môi dán đến gần.
Trương Linh Dật sửng sốt, trong lúc nhất thời đã quên phản ứng.
Hắn chỉ thấy gương mặt của Vương Nghiễm Ninh trong nháy mắt sát lại gần, lớn hơn lại lớn hơn. Sau đó trên đôi môi truyền đến cảm xúc mềm mại.
Toàn bộ thế giới ồn ào náo động này trong nháy mắt thu lại, bầu trời đêm cùng pháo hoa được bắn ánh lên trong mắt một thành phố sáng rực lộng lẫy.
Vương Nghiễm Ninh nhắm mắt lại, nên y đã không nhìn thấy ánh mắt của Trương Linh Dật hiện giờ đang nở rộ một màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp.
Biển người bắt đầu chuyển động, thành phố sầm uất nhộn nhịp đã hoàn toàn không còn liên quan đến bọn họ.
_________________________