CHƯƠNG THỨ 32
Làm gay ngày 26
[ Cùng nhau viết bí mật chôn bên dưới tán cây, hẹn một khoảng thời gian cùng nhau đào lên ]
Khi quay trở về hai người đều mua vé giường nằm. Như vậy cũng tốt, tránh cho cả hai không phải lúng túng.
Xe lửa ầm ầm rời đi Hạ Môn, hai ngày này đã vĩnh viễn lưu lại trong tâm trí của bọn họ. Ngoài cửa sổ xe lửa có thể loáng thoáng thấy được thành phố và bờ biển quang đãng. Trong không khí dường như còn có mùi vị ẩm ướt.
Tất cả giống như không thay đổi, nhưng dường như mọi chuyện đều đã đổi thay.
Hai người suốt một đêm hao tổn thể lực làm chuyện như vậy, nên đã sớm mệt mỏi quá độ. Nhưng bởi vì trong lòng cảm xúc xao động, nên cả hai vẫn không thể nào bình tĩnh được. Cho đến lúc này nằm trong căn phòng đóng kín, bọn họ mới từ từ đi vào giấc mộng.
Cảnh trong mơ của Vương Nghiễm Ninh rất hỗn loạn, y mơ hồ nhìn thấy lúc vừa mới nhập học. Trương Linh Dật mặc một thân màu xanh quân đội đứng bên dưới ánh nắng mặt trời. Mặc dù ở phía xa nhìn không rõ ràng, nhưng cái loại khí thế khiến cho y chán ghét này, cho dù có xa xôi bao nhiêu vẫn có thể cảm nhận được.
Sau đó khung cảnh lại chuyển đổi tới buổi lễ nhập học dành cho tất cả các sinh viên mới. Y và Trương Linh Dật đại diện cho sinh viên lên đài phát biểu. Cả hai ở phía sau đài gặp nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi. Trương Linh Dật liếc nhìn y..
…
Những khung cảnh lần lượt được chuyển đổi, cũng vẫn là khoảng thời gian y và Trương Linh Dật chán ghét nhau.
Rõ ràng ở trong trí nhớ của Vương Nghiễm Ninh, y và Trương Linh Dật phải như nước với lửa. Nhưng tại sao trong lòng vẫn có một loại cảm giác phiền muộn nói không ra lời?
Trở về trường đã là ban đêm, sinh viên đều đã rời khỏi trường đại học. Người đi nhà trống, khắp nơi đều trống rỗng. Hai người đều trở về phòng ký túc xá của mình nghỉ ngơi hồi phục. Trương Linh Dật sờ lên cánh cửa..
Hôm nay có thể coi là ngày cuối cùng trong bản hiệp nghị làm gay của bọn họ. Mặc dù trong bản hướng dẫn vẫn còn bốn sự kiện cả hai không làm —— Theo thứ tự là: cùng nhau chạy trong cơn mưa, cùng nhau đi xem một buổi concert, mang đối phương đi gặp người nhà của mình, dùng cả một đời để yêu nhau.
Nhưng vì những chuyện này khó có thể hoàn thành được. Không phải lúc nào dùng sức người cũng có thể giao chuyển, cho nên hai người quyết định đến đây kết thúc.
Mặc dù có chút nhàn nhạt không muốn, nhưng thế giới này có buổi tiệc nào không tàn? Cũng không có bản hiệp nghị nào không kết thúc?
Cho nên hai người quyết định làm xong sự kiện này, sau đó sẽ quay trở về nhà.
”Thụ thụ, chúng ta đi làm chuyện chính sự ah’!” Trải qua một ngày điều chỉnh, Trương Linh Dật đã có thể tự nhiên đối diện với Vương Nghiễm Ninh. Hắn khôi phục vẻ mặt trêu đùa, quay về phía Vương Nghiêm Ninh cầm một cái hộp phất phất tay.
Vương Nghiễm Ninh thấy Trương Linh Dật không còn vẻ mặt không tự nhiên. Tâm trạng lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại mang theo cảm giác thất vọng nói không nên lời..
Trương Linh Dật nguyện ý cùng y làm chuyện đó, nhưng hắn vẫn không hề nói rõ suy nghĩ trong lòng..
Hai người cầm lấy một trang giấy riêng, viết một một điều bí mật. Sau đó cất vào trong cái hộp.
”Ha ha, chúng ta bây giờ cùng nhau chôn, đợi đến khi tốt nghiệp thì đào lên xem, không biết đến lúc đó có tâm trạng thế nào đây!” Trương Linh Dật gương mặt mang đầy vẻ mong đợi.
Bởi vì đó là bí mật, nên Trương Linh Dật không hỏi Vương Nghiễm Ninh đã viết cái gì.
Vương Nghiễm Ninh nói: ”Có lẽ rất 囧 đó!”
Cũng có lẽ sẽ rất cảm khái, hay có thể sẽ mỉm cười..
Hai người đều suy đoán bí mật bên trong cái hộp, bọn họ mang theo một cái xẻng sắt đi đến Hồ Nguyệt Lượng. Sau khi cùng nhau trao đổi xong địa điểm chôn bí mật, Vương Nghiễm Ninh cảm thấy cảnh vật chung quanh hồ Nguyệt Lượng rất tốt. Bên hồ cũng là sườn núi nhỏ có đầy cây cối, dùng nơi này chôn đồ rất thích hợp.
Trương Linh Dật cảm thấy hồ Nguyệt Lượng đã theo chân bọn họ trong các hoạt động làm gay. Lại có duyên với hai người, cho nên vui vẻ quyết định.
Cả hai dạo một vòng bên hồ Nguyện Lượng, cuối cùng tìm thấy một gốc cây Ficus thoạt nhìn tương đối lâu năm.
Sở dĩ bọn họ chọn loại cây này là bởi vì đây là gốc cây Ficus duy nhất bên hồ Nguyệt Lượng, không sợ tương lai tìm không thấy.
”Chỗ này đi.” Vương Nghiễm Ninh gõ nhịp, sau đó chỉ huy Trương Linh Dật bắt đầu đào hố.
Đào gần nửa tiếng, hai người rốt cuộc đem cái hộp chôn xuống bên dưới. Cũng hoàn hảo lấp lại hố, lúc này cả hai mới phủi phủi tay.
”Sau khi tốt nghiệp thì đào lên.”
Trương Linh Dật nhìn lại vị trí được lấp một lần, tâm tình có chút phức tạp nói, :”Khi đó, chúng ta hẳn là một đôi bạn rất thân đi!”
Chỉ có thể làm một đôi bạn rất thân thôi sao?
Vương Nghiễm Ninh cười cười: ”Chúng ta hiện tại không tính là bạn rất tốt rất thân sao?!”
”Không giống ah’!” Trương Linh Dật lấy tay ôm lấy vai Vương Nghiễm Ninh, lông mày nhướn lên, ”Chúng ta hiện giờ là một đôi bạn rất rất tốt!”
Vương Nghiễm Ninh nhếch khoé miệng, cười rất khó coi.
Trong thời gian nghỉ đông nên trường học đều không có người, những tiệm ăn vặt xung quanh đều đã đóng cửa về nhà, chỉ còn lại một hai tiệm vẫn kiên trì mở cửa.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật tuỳ tiện ăn chút đồ rồi quay trở về phòng ký túc xá.
”Thụ thụ, sáng sớm ngày mai tớ phải đi về, cậu chừng nào về nhà?” Trương Linh Dật hỏi, Vương Nghiễm Ninh nhà ở thành phố S, bất quá cũng chỉ cách thành phố G hai tiếng đi xe, vì vậy nên không cần đặt vé trước.
”Cũng là ngày mai, nhưng sẽ đón xe vào buổi chiều.” Vương Nghiễm Ninh nói.
Trương Linh Dật bỗng nhiên ôm lấy Vương Nghiễm Ninh, đem cánh tay khoá thật chặt y vào trong lòng mình, giọng nói hiếm khi nghiêm chỉnh: ”Thuận buồm xuôi gió.”
Vương Nghiễm Ninh cả người cứng ngắc, nghe vậy chỉ có thể liều mạng chống đỡ tâm tình nói: ”Cậu cũng thế.”
Trương Linh Dật đi lên lầu trở về phòng ký túc xá thu xếp hành lý, Vương Nghiễm Ninh dựa vào lan can ngẩn người.
Sắc trời đã đen, mơ hồ có thể nhìn thấy vài ngôi sao sáng.
Vào mùa đông, sân trường một mảnh đen như mực, chỉ có mấy phòng ký túc xá vẫn còn mở đèn vì người ra ngoài đã quên tắt. Từ phía xa nhìn lại, giống như một điểm sáng được treo giữa bóng tối.
Gần một tháng trôi qua giống như một cuộc hành trình dài trong giấc mơ.. và người đi cùng y trong mơ này chính là Trương Linh Dật..
Thời điểm Vương Nghiễm Ninh theo đuổi Vu Hải Ninh, y cho rằng đó chính là tình yêu. Nhưng hiện tại mới phát hiện đó không phải là yêu. Bởi vì y chưa một khắc nào tưởng nhớ đến Vu Hải Ninh. Không nhớ đến những thời khắc ngọt ngào, và nhất là cảm giác hạnh phúc xen lẫn chua xót. Cũng không nhớ đến mức dạ dày mơ hồ đau thắt. Trong lòng e rằng càng không hề đau đớn đến độ không thể tự kiềm chế.
Y không hề biết.. cái cảm giác thích một người lại hành hạ tâm trí người ta tới như vậy..
Trương Linh Dật, còn cậu?
Có giống như tôi không?.. đang im lặng suy đoán tâm tư của đối phương?
Hay cậu vẫn như cũ.. vô tâm vô phế?
Vương Nghiễm Ninh lắc đầu, cố gắng đem mình thoát khỏi những cảm xúc ngổn ngang, sau đó quay trở về phòng ký túc xá.
Phòng trống rỗng, chỉ có balo của y trơ trọi bị ném xuống đất. Trên bàn là Vương Đại Phát bị bỏ lại một mình hai ngày trong phòng. Vương Đại Phát vẫn như cũ, xanh mượt, tươi tốt lớn lên.
Vương Nghiễm Ninh không thể không nhớ lại lúc y và Trương Linh Dật cùng nhau tranh luận xem Vương Đại Phát sẽ theo họ của ai, trong lòng thích thú bất đắc dĩ lắc đầu.
Mở ra tủ quần áo, bắt đầu thu xếp hành lý về nhà. Quần áo của y không nhiều lắm, thu xếp cũng không khó. Cho đến khi cầm lấy bộ đồ ’’tình nhân’’ y và Trương Linh Dật cùng nhau mua. Còn có bộ đồ ngủ bọt biển bảo bảo Trương Linh Dật tặng cho y.
Khung cảnh hai người cùng nhau đi dạo phố vẫn còn rõ ràng trước mắt, y hậu tri hậu giác nhớ đến khi đó cũng là lúc Trương Linh Dật biết y thích bọt biển bảo bảo.
Hắn sau đó còn tặng cho mình một bộ đồ ngủ bọt biển bảo bảo. Nhưng mình lại không giống như Trương Linh Dật, không biết hắn thích những thứ gì..
Ngẫm lại đoạn quá khứ này, vẫn luôn là Trương Linh Dật lôi kéo mình, còn mình chỉ vì không thể tránh được nên đành phối hợp với hắn..
Nhưng kết quả.. mình lại là kẻ hãm sâu vào trong đó đầu tiên..
Bất kể như thế nào.. cũng đã trải qua toàn bộ sự việc..
Vương Nghiễm Ninh nở một nụ cười cay đắng, đóng hành lý lại chạy đi tắm. Bởi vì hiện giờ là kỳ nghỉ đông, nên công ty nước chỉ mở nước nóng một khoảng thời gian rất ngắn. Nước ấm cũng không bao nhiêu, Vương Nghiễm Ninh tắm xong cả người đều run rẩy, vội vã chạy đến bên giường đắp chăn.
Sau một hồi lâu, di động của Vương Nghiễm Ninh lúc này reo lên, là giáo viên phụ đạo gọi tới, Vương Nghiễm Ninh nhấn nút nghe máy.
”Nghiễm Ninh ah’, thủ tục đi du học Đài Loan đã làm xong rồi. Học kỳ tới em có thể trực tiếp đến học ở Đài Loan.” Giọng nói giáo viên phụ đạo rất nhẹ nhàng mau lẹ, dù sao cơ hội đi du học cũng khó có được. Có thể đằng sau y là một bản danh sách rất dài.
”Ừ, được, cảm ơn thầy.” Vương Nghiễm Ninh cảm xúc không cao, chỉ nói một lời có lệ.
”Được rồi, tôi chỉ muốn báo cho em một tiếng, tôi nghĩ hiện giờ nhằm lúc là kỳ nghỉ đông, em nên tranh thủ thời gian mua đồ vật này nọ chuẩn bị tốt đi…” Giáo viên phụ đạo nói luôn miệng, vừa nhắc nhở vừa dặn dò một số đồ vật, sau đó nói, ”Vậy được rồi, cứ như vậy chuẩn bị đi, em nghỉ ngơi trước!”
Cúp điện thoại, Vương Nghiễm Ninh vẫn còn vẻ thẫn thờ.
Y nhìn lên màn hình di dộng, là gương mặt tươi cười khoa trương của Trương Linh Dật. Lại nhớ đến lần cùng nhau đổi hình nền điện thoại cho đối phương, còn nhớ cả chuyện cài mật khẩu.
Nếu như đi Đài Loan trao đổi học tập, thì tận một năm sẽ không thể nhìn thấy Trương Linh Dật!
Suy nghĩ của y bất tri bất giác càng bay xa..
Cùng Trương Linh Dật uống chung một lý nước uống, cùng nhau xem phim, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau chơi games, cùng nhau đạp xe, cùng nhau đến rạp chiếu phim, cùng nhau đánh răng…
Ở một nơi xa lạ trên phố hôn nhau, trong bóng tối vào ban đêm an ủi cho nhau.
Cùng nhau say xỉn, cùng nhau suốt đêm.
Toàn bộ ký ức đều bị hắn chiếm giữ hết.. muốn trốn cũng trốn không thoát..
Từ lúc bắt đầu bản hiệp nghị này chỉ là hình thức thoả thuận, và trò chơi hiện giờ đã kết thúc. Tình cảm không thể như cũ, giống như một chiếc xe lửa chạy trên đường ray không có cách nào khống chế, cũng không thể nào quay đầu lại..
Nên oán người nào?
Có thể oán ai đây?
Bỗng dưng y ý thức được.. đoạn tình cảm này không hề dừng lại theo bản hiệp nghị đã kết thúc kia.
Ngược lại ở thời gian ngắn ngủi này, lại không có cách nào khống chế được tình cảm đang bùng phát..
Cho đến khi bản thân mình không còn cách nào kiềm chế được..
Trương Linh Dật, còn cậu?
Cậu có giống như tôi hay không.. hồi tưởng lại tất cả những ký ức chúng ta đã trải qua cùng nhau?
Có hay không hoài niệm.. những thứ vui vẻ mà chúng ta cùng nhau tạo ra?
Có hay không sẽ tiếc nuối.. nói một câu kết thúc đơn giản như vậy?
Có phải hay không cũng mong chờ.. trò chơi này có thể trở thành sự thật?
Vương Nghiễm Ninh đột nhiên có loại cảm giác hít thở không thông..
Cả trái tim giống như xoắn lại thành một đoàn..
Không bằng nói cho hắn biết!
Vương Nghiễm Ninh nhớ đến buổi tối kia ở Hạ Môn, hai người đã cùng chung tiếng thở dốc.
Có lẽ… Trương Linh Dật đối với y cũng có cảm giác!
Thế nhưng nếu như thất bại… có lẽ ngay cả làm bạn cũng không thể?
Nhưng cho dù không nói ra, y cũng không chắc chắn có thể tiếp tục như không có việc gì, cùng hắn làm bạn bè.
…
Vương Nghiễm Ninh không ngừng đấu tranh tư tưởng với ý niệm trong đầu, thuỷ chung vẫn không thể đưa ra được quyết định.
Nhưng ý niệm duy nhất trong đầu càng ngày càng rõ rệt là —— không muốn hắn rời đi..
Cứ như vậy, y bị hai loại tâm tình hành hạ đến gần tờ mờ sáng, trong lòng vẫn do dự. Trong lúc này điện thoại y lại reo lên, là tin nhắn của Trương Linh Dật.
”Thụ thụ, chắc cậu giờ vẫn còn đang ngủ, tớ phải về đây, hẹn gặp lại học kỳ sau, tạm biệt. Chúc cậu thượng lộ bình an! P/s: thời gian ngắn ở cùng nhau rất vui vẻ!”
Tinh thần Vương Nghiễm Ninh run lên, vấn đề lay động y cả một buổi tối cuối cùng đã có kết luận..
Nói cho hắn biết!
Nói cho hắn biết mình thích hắn!
_______________________