CHƯƠNG THỨ 34
Khụ khụ, người ta nói thời gian trôi mau như nước chảy, đảo mắt đã bốn năm qua đi!
Buổi chiều ở một nơi ánh nắng tươi sáng, bên ngoài cổng chờ sân bay ở thành phố G.
Một thanh niên thân hình mập mập đang giơ một tờ giấy, vẻ mặt vui mừng như một đứa trẻ. Hắn dựa vào chiếc Volkswagen cũ, sốt ruột nhìn về phía cổng chờ ở sân bay.
Một hồi lâu xuất hiện một người thanh niên vóc dáng cao to. Y mặc một bộ quần áo đơn giản, trên tay kéo một cái vali hành lý, dáng vẻ nhàn nhã bước ra.
Người thanh niên có gương mặt trẻ con ngay lập tức thấy được, nhất thời quát to một tiếng: “Vương Nghiễm Ninh!” sau đó hắn liền chạy nhanh tới.
Vương Nghiễm Ninh nhếch miệng cười một cái, cũng phi người, nhào đầu về phía trước ôm lấy Tôn Tư Dương.
“Đã lâu không gặp.” Vương Nghiễm Ninh nói, thanh âm của y đã không còn ngây ngô như hồi còn thiếu niên, mà hiện giờ đổi lại là trầm thấp giàu từ tính.
“Đã lâu không gặp cái đầu cậu!” Tôn Tư Dương mặt đỏ lên, thở phì phì mãnh liệt đấm một quyền lên ngực Vương Nghiễm Ninh, “Cậu! tên khốn kiếp này, không nói một tiếng nào đã bỏ đi Đài Loan. Rồi đi luôn cả bốn năm không thấy bóng dáng. Ngay cả điện thoại cũng không để lại, nếu không phải thỉnh thoảng gặp cậu ở QQ, tớ còn tưởng cậu đã bị người ngoài hành tinh bắc cóc rồi!”
“Ha ha~~ tôi thật sự đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc đó ah’~~” Vương Nghiễm Ninh cười to hai tiếng, nhíu mày, nắm lấy bả vai của Tôn Tư Dương nói, “Là cậu tôi mới nói đó nha, nhưng cậu phải giữ bí mật cho tôi. Thật ra tôi là vương tử của Hakula Matata đó, lúc đầu tinh cầu của chúng tôi xảy ra chiến loạn, nên mẹ tôi đã đem tôi gửi đến địa cầu này. Mấy năm trước chiến loạn chấm dứt, nên đã đón tôi trở về thừa kế vương vị ah’!”
“…” Tôn Tư Dương im lặng nhìn Vương Nghiễm Ninh, “Vậy chắc hiện tại tớ hẳn phải đưa cậu đến trung tâm nghiên cứu người ngoài hành tinh?”
Vương Nghiễm Ninh nhún nhún vai: “Ngàn vạn lần đừng nha, vì là một người ngoài hành tinh, tôi rất bề bộn công việc ah’, nhưng nếu cậu dẫn tôi đi ăn thì được.”
Tôn Tư Dương liếc mắt, cầm lấy vali hành lý của Vương Nghiễm Ninh để phía sau cốp xe rồi nói, “Lên xe đi.”
“Woa! Xe cậu mua hả? Đúng có năng lực nha!” Vương Nghiễm Ninh nhíu mày, ngồi bên ghế lái phụ. Xe này mặc dù không đắt tiền. Nhưng đối với bọn họ vừa mới tốt nghiệp ba năm mà nói, ở thành phố G có một chiếc xe thay vì đi bộ là một chuyện rất là không tồi.
“Dĩ nhiên so với cậu thì kém rồi.” Tôn Tư Dương hừ một tiếng nói, “Cậu hiện giờ là quản lý marketing của Phúc Mậu Khải Tư… Oh! Hay là quốc vương của người ngoài hành tinh gì gì đó! Hừ, nếu không phải lần này cậu trở về liên lạc với tôi đâu tiên, tôi còn nghi ngờ cậu có phải đã xem thường người bạn ở chung phòng ký túc xá này hay không, biết đâu còn chuẩn bị tuyệt giao với tôi luôn chứ!”
“Đừng nói như vậy~~ mặc dù tôi bây giờ là một người thành công hào nhoáng. Nhưng cũng sẽ không quên người bạn đã cùng tôi ăn uống này đâu ah’.” Vương Nghiễm Ninh nháy mắt ra hiệu, đối với sự tức giận của Tôn Tư Dương, y hoàn toàn có thể hiểu được. Dù sao là bạn bè, nhưng lại không nói tiếng nào chạy đến một đất nước xa lạ bốn năm, trong lúc đó lại không liên lạc. Thì ai mà không tức giận trở mặt chứ.
Tôn Tư Dương phát cáu như vậy có thể coi là dễ dãi rồi.
Nhưng chuyện này căn bản không thể giải thích rõ, Vương Nghiễm Ninh cũng không thể làm gì khác hơn là cố ý cười ha ha, dời đi lửa giận của Tôn Tư Dương.
“Biến!” Tôn Tư Dương rống lên một tiếng, lại nói, “Cậu mau nói thật, tại sao lúc đó lại âm thầm rời đi? Sau đó cũng không liên lạc với chúng tôi? Nếu không phải công ty cậu phái người tới nội địa, có phải cậu tính cả đời này cũng không quay trở về đây?”
Không sai, là ‘’chúng tôi’’, kỳ nghỉ đông bốn năm trước, Vương Nghiễm Ninh đột ngột đi Đài Loan. Hoàn toàn không cùng bất cứ người nào nói lời từ biệt. Sau đó dường như hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người ở đại học F. Điện thoại đổi, email không nhận, QQ ít online, trường học cũng không giữ lại cách thức mới nào để liên lạc với Vương Nghiễm Ninh. Ngay cả bố mẹ y cũng giữ kín miệng.
Nếu như không nhờ những dấu vết bọn họ từng ở chung phòng ký túc xá. Có lẽ Tôn Tư Dương vẫn còn hoài nghi bản thân mình, có thật đã từng quen biết một người như vậy không.
Hắn không có trở mặt với Vương Nghiễm Ninh, bởi vì lúc đó Vương Nghiễm Ninh không liên lạc với tất cả mọi người. Đương nhiên không phải nhằm vào một người bạn là hắn.
Cho nên Tôn Tư Dương cảm thấy, Vương Nghiễm Ninh lúc ấy làm như vậy, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó.
Hắn luôn kiên trì, không ngừng nhắn tin ở QQ cho y, vất vả lắm mới được y trả lời lại mấy lần. Chứng minh rằng y vẫn mạnh khoẻ, không có gặp nguy hiểm gì.
Nhưng nguyên nhân Vương Nghiễm Ninh rời đi, y vẫn một mực đóng chặt miệng không nói.
Vốn cho là trao đổi học tập chỉ một năm rưỡi, tuy nhiên sau đó Vương Nghiễm Ninh trực tiếp lưu lại làm việc ở Đài Loan. Mặc dù Phúc Mậu Khải Tư là một doanh nghiệp Đài Loan nổi tiếng, nhưng nếu so với năng lực của Vương Nghiễm Ninh mà nói. Cho dù có trở lại nội địa, muốn tìm một doanh nghiệp lớn vốn là một việc không khó khăn gì.
Tôn Tư Dương đối với quyết định của y vẫn không thể nào hiểu được.
May là bây giờ y đã quay trở về.
Bốn năm không gặp, Vương Nghiễm Ninh anh tuấn đẹp trai năm đó vẫn không hề giảm đi. Ngược lại, y còn có thêm nhiều nét thành thục mị lực, càng thêm động lòng người.
Tôn Tư Dương hiện giờ cũng đã có công việc ổn định, cuộc sống gia đình tạm ổn, cũng không tệ lắm.
Lúc Vương Nghiễm Ninh rời đi khiến hắn không khỏi nhớ đến những năm tháng ở đại học F. Cuộc sống có Vương Nghiễm Ninh, cũng có Trương Linh Dật. Có thể nói đó là thời điểm náo nhiệt huy hoàng nhất ở đại học F.
Sau đó Vương Nghiễm Ninh rời đi, Trương Linh Dật cũng theo đó im lặng. Mãi cho đến khi tốt nghiệp, đại học F cũng không xuất hiện bóng dáng hai người tức giận nhau.
Tôn Tư Dương có chút thổn thức.
“Thật không có việc gì.” Vương Nghiễm Ninh nói, “Đúng là lúc đó đi Đài Loan hơi vội, việc học của tôi rất bề bộn nhiều việc. Sáng sớm phải mở mắt thức dậy, đến tối khuya mới có thể chợp mắt. Dường như không có thời gian nghỉ ngơi, công việc sau này cũng thế…“
Lời này của Vương Nghiễm Ninh cũng không phải là nói dối. Bốn năm trước, y rời đi bỏ chạy đến Đài Loan. Sau đó đổi tất cả cách thức liên hệ, cắt đứt tất cả liên lạc với đại học F.. chính là vì y không hy vọng mình có thể nghe thấy tin tức của Trương Linh Dật..
Bởi vì muốn mình mất cảm giác, y dường như đã cố ném bản thân vào bài vở và học tập, cuối cùng thì đạt được bằng cấp ưu tú nhất của ngành marketing.
Nhưng y và Tôn Tư Dương đều biết, chuyện này không thể theo chân bọn họ trở thành lý do không liên lạc.
Tôn Tư Dương mặc dù rất muốn biết nguyên nhân, nhưng cũng không cố đâm chọt, lấy cớ vụng về hỏi Vương Nghiễm Ninh. Hắn rất hiểu rõ Vương Nghiễm Ninh, y nếu đã nói như vậy, chính là bởi vì không muốn nói rõ lý do.
Cho nên đề tài đến đó dừng lại.
Tôn Tư Dương lại nói: “Đúng rồi, Nghiễm Ninh, cậu còn nhớ Trương Linh Dật không!” Trương Linh Dật có thể nói là đối thủ lớn nhất đối với Vương Nghiễm Ninh ở đại học F. Tôn Tư Dương pha trò cười cho thiên hạ, cái đề tài này nhất định sẽ làm Vương Nghiễm Ninh hứng thú.
Vương Nghiễm Ninh cả người cứng đờ, ra vẻ vô tình nói: “Dĩ nhiên nhớ, thì sao?”
“Cậu đi Đài Loan không bao lâu thì hắn và La Tử Tuệ công khai quen nhau, lúc đó còn oanh động một trận.” Hot boy và người phụ trách của trường, hai nhân vật phong vân như vậy, quả thật làm cho mọi người buôn chuyện một thời gian.
Mặc dù đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe đến một lần nữa, trong lòng Vương Nghiễm Ninh vẫn không thể tự chủ đau đớn không ít.
Tôn Tư Dương không phát hiện sự khác thường của y, hắn tiếp tục nhiều chuyện: “Nhưng mà, hai người đó rất nhanh chia tay. Trước sau vẫn chưa tới một tháng nữa.” Tôn Tư Dương và Vương Nghiễm Ninh là bạn cùng phòng ký túc xá ba năm. Cho nên hắn tích luỹ không ít mặt trái của Trương Linh Dật để đánh giá. Hiện giờ có giẫm đạp Trương Linh Dật cũng không còn áp lực gì.
“Chia tay rồi? Tại sao?” giọng nói của Vương Nghiễm Ninh có chút kỳ lạ. Y biết Trương Linh Dật không phải là người tuỳ tiện, nếu đã cùng với một ai đó quen nhau. Nhất định đã suy nghĩ kĩ lưỡng, đây cũng là nguyên nhân ban đầu y dứt khoát lựa chọn rời đi. Bởi vì y nghĩ Trương Linh Dật rất thích La Tử Tuệ, nếu đã là như thế… Tại sao lại chia tay nhanh tới như vậy?
“Ai biết được!?” Tôn Tư Dương tiếp tục đột phá, nói thêm câu chót, “ Wow ha ha, cho nên nói tình yêu của mấy thằng đẹp trai lúc nào cũng kết thúc mau chóng!”
Vương Nghiễm Ninh rời vào trầm mặc.
“Hừ hừ, nhưng mà hắn hiện giờ thì trâu bò rồi.” Tôn Tư Dương xem thường nói, “Hắn bây giờ là quản lý nhân sự HR của Huy Đế quốc tế ở Hoa Nam, tham gia công tác ở khu vực sinh thái.”Hắn vừa nói vừa ngắm Vương Nghiễm Ninh, “May là cậu hiện tại so với hắn cũng không kém.”
Tôn Tư Dương nghĩ như thế, hai mắt nhất thời toả sáng. Phải nói công việc và cuộc sống quá nhàm chán, cho nên hắn thật mong chờ Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật lại tiếp tục ân oán năm đó, tranh đấu gay gắt trong công việc đến lên men!
Wow ha ha, các vị bạn học ah’, các cựu sinh viên ah’, lần sau chúng ta lại tiếp tục buôn chuyện!
Vương Nghiễm Ninh cũng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, không có đáp trả.
Đi qua bốn năm, y mặc dù không có chú ý đến Trương Linh Dật. Nhưng y lại hiểu rõ Trương Linh Dật, dĩ nhiên biết thành tựu của hắn nhất định không quá kém.
Huy Đế quốc tế… có thể coi như cùng ngành đây!
Tôn Tư Dương đưa Vương Nghiễm Ninh đến khách sạn cất hành lý, lại mời y cùng nhau ăn cơm, sau đó mới hì hà hì hục rời đi.
Vương Nghiễm Ninh trở lại căn phòng của mình, đứng ở ban công trong phòng nhìn ra bên ngoài. Thành phố G vẫn như cũ, nhà cao tầng mọc san sát. Thật giống như chưa từng biến hoá qua, nhưng lại giống như đã thay đổi hết tất cả mọi thứ.
Trương Linh Dật hiện giờ hẳn là đang ở mộc góc nào đó trong thành phố rộng lớn này.
Tình cảm bị đè nén đã lâu giờ khắc này nhớ tới lại không thể nào khống chế, cứ lao nhanh mà đến.
Vương Nghiễm Ninh hít một hơi thật sâu, lộ ra một nụ cười khổ.
Cho dù rời đi lâu như vậy.. tôi đối với cậu vẫn mãi hoài niệm, hoá ra… cho dù có chia xa, nhưng dường như cũng giống như cũ, chưa từng vơi đi..
Điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Vương Nghiễm Ninh đi vào bên trong vừa cầm di động vừa nhìn, đó là một dãy số lạ.
“Alo.” Vương Nghiễm Ninh nói, “Tôi là Vương Nghiễm Ninh, xin hỏi ngài là?”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Vương tiên sinh, ngài khoẻ chứ? Tôi là Kelly, cố vấn nhân lực tài nguyên thiên nhiên của công ty tuyển dụng. Ngài hiện tại có tiện nói chuyện điện thoại?”
Vương Nghiễm Ninh tuỳ tiện ngồi xuống ghế nói: “Xin cứ nói!”
Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười như chuông bạc của Kelly: “Tôi biết Vương tiên sinh vừa mới được Phúc Mậu Khải Tư cử đến nội địa, không biết ngài có hứng thú nghe một số cơ hội phát triển trong công việc ở nội địa?
Vương Nghiễm Ninh nói: “Bản thân tôi là người ở thành phố S, sau này cũng tính toán ở lại nội địa phát triển lâu dài. Cô bây giờ có thể nói cho tôi biết một chút về cơ hội tốt đó không?
“Thật tốt quá.” Giọng nói của Kelly rõ ràng đầy hưng phấn, “Hiện tại chúng tôi biết Huy Đế quốc tế ở Hoa Nam đang tuyển dụng một quản lý markerting, trực tiếp báo cáo cho giám đốc thị trường quốc gia. Ngài có muốn suy nghĩ một chút về công ty này?
Huy Đế quốc tế?
Vương Nghiễm Ninh giật mình, cười nói: “Có thể ah’, tôi đối với Huy Đế quốc tế rất có hứng thú, như vậy đi, cô hãy nói rõ chức vị cho tôi, còn tôi sẽ gửi lý lịch của mình cho cô xem thử.”
“Ok, tôi sẽ đem JD gửi đến email cho ngài, nếu ngài có vấn đề gì cần xin hãy liên lạc với tôi.” Kelly nói.
Vương Nghiễm Ninh mở máy tính xách tay, quả nhiên rất nhanh đã nhận được email của Kelly. Y tuỳ hiện quét mắt qua, sau đó đem lý lịch sơ lược của mình gửi trở lại.
Bốn năm dài đăng đẳng, dài đến mức đủ để tôi điều chỉnh tình cảm của mình, có thể mỉm cười đối diện với cậu..
_______________