CHƯƠNG THỨ 50
Hai người làm tình đến đêm khuya. Cuối cùng mệt mỏi quá độ ôm nhau ngủ thật say.
Sáng thứ hai, Vương Nghiễm Ninh mơ màng tỉnh dậy nhìn căn phòng xa lạ. Y sửng sốt một hồi, sau đó mới nhớ ra đây là phòng của Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật không có ở bên cạnh y, đoán chừng hắn đã thức dậy trước. Có lẽ vì không đành lòng đánh thức y, nên đã đi ra ngoài.
Như vậy cũng tốt, Vương Nghiễm Ninh nhớ lại buổi tối điên cuồng ngày hôm qua của cả hai. Bên tai có chút nóng lên, nhưng đồng thời, trong lòng y cũng có loại cảm giác thoả mãn nói không nên lời.
Cuối cùng bọn họ đã là của nhau rồi!
Vương Nghiễm Ninh di chuyển người một chút, cả thắt lưng truyền đến cảm giác kịch liệt đau nhứt.
Khốn kiếp! Trương Linh Dật chết tiệt!
Vương Nghiễm Ninh im lặng nguyền rủa hắn một tiếng, vịn thắt lưng từ từ đi xuống giường.
Phòng ngủ của Trương Linh Dật so với phòng của Vương Nghiễm Ninh lớn hơn rất nhiều. Trong phòng có một cánh cửa số lớn gắn liền với một ban công nhỏ. Nhưng bất quá, cánh cửa sổ lớn kia được che chắn bởi một cái rèm cửa thật dày, làm cả căn phòng tối đi.
Vương nghiễm Ninh từ từ đi đến bên cửa sổ, đem rèm cửa kéo ra. Ánh sáng mặt trời nhất thời chiếu vào bên trong. Nháy mắt đã chiếu sáng khắp căn phòng.
Căn phòng rất lớn, nhưng trang trí khá đơn giản. Chỉ có một tủ quần áo, trên cửa tủ là một tấm gương lớn. Vương Nghiễm Ninh nhìn thoáng qua phát hiện thân thể mình xích lõa. Trên người đầy những vết tích lưu lại của buổi tối ngày hôm qua. Mập mờ đến độ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mặt Vương nghiễm Ninh nóng lên, y mở tủ quần áo. Tuỳ tiện lấy một chiếc áo T-shirt cùng quần của Trương Linh Dật mặc vào. Lúc này y mới cảm thấy thoải mái, tiếp tục đánh giá căn phòng của Trương Linh Dật.
Ở gần phía cửa, có một cái bàn dài được kê sát tường. Phía trên bàn đầy những văn kiện, giấy tờ và dụng cụ văn phòng. Trên tường còn cố định một kệ đầy sách.
Vương Nghiễm Ninh có chút tò mò, không biết Trương Linh Dật xem loại sách gì. Y liền tiến tới gần kệ sách, bắt đầu nghiên cứu những cái tên của những quyển sách.
Trương Linh Dật đọc rất nhiều loại, có truyện tiểu thuyết, văn xuôi, khá nhiều sách về quản lý tài chính chuyên nghiệp và có không ít bách khoa toàn thư.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy hứng thú dạt dào. Y nhìn đến mê mẩn, rồi đột nhiên có chút sửng sốt. Y nhìn thấy bên dưới giá sách có một cái kệ được phân ra riêng biệt. Trên đó chất rất nhiều sách, toàn bộ đều liên quan đến Đài Loan.
Những quyển sách về phong tục Đài Loan, Trường học được giới thiệu ở Đài Loan. Bản đồ hướng dẫn ở Đài Loan, tên những tập đoàn danh nghiệp ở Đài Loan. Thật chí còn có sách dạy ngôn ngữ Đài Loan.
Vương Nghiễm Ninh hô hấp chậm lại, trong lòng có một loại cảm xúc nói không nên lời.
Ở bên dưới chồng sách được xếp ngay ngắn còn có một túi văn kiện trong suốt.
Vương Nghiễm Ninh không bao giờ tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Nhưng lần này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, y lại cầm túi văn kiện trong suốt kia lên.
Bên trong túi văn kiện có rất nhiều mẫu đơn kê khai, Vương Nghiễm Ninh cầm lên xem. Đây là một mẫu đơn xin đi Đài Loan công tác của Trương Linh Dật ở Huy Đế Quốc Tế. Bên dưới là chữ ký của hắn, ngày xin đi cũng cách ngày y trở về nước không bao lâu.
Nói cách khác, nếu như không phải mình kịp thời trở về. Trương Linh Dật sẽ đến Đài Loan công tác sao?
Trái tim Vương Nghiễm Ninh bỗng hẫng một nhịp, vành mắt có chút đỏ lên.
Cửa phòng đúng lúc mở ra, Trương Linh Dật rón rén đi vào.
”Cục cưng~~ em dậy rồi hả!” Trương Linh Dật nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh đứng bên cạch bàn làm việc. Hắn bỗng nhiên trầm tĩnh lại, cười nói: ”Có mệt lắm không? Hay là em ngủ thêm một chút nữa đi?”
Vương Nghiễm Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt tràn đầy sự ôn nhu cùng dịu dàng.
Trương Linh Dật rùng mình trong lòng, lúc này hắn mới phát hiện thứ trên tay Vương Nghiễm Ninh. Nhất thời có chút xấu hổ, hắn đoạt đi văn kiện, nói: ”Xem cái này làm gì?”
Hắn đem toàn bộ văn kiện cất đi, đến khi xoay người lại. Vương Nghiễm Ninh đã chủ động dựa sát lên người hắn: ”Anh vốn chuẩn bị đến Đài Loan công tác sao?”
Trương Linh Dật khẽ thở dài, lấy tay vuốt nhẹ nhàng lên gương mặt y: ”Nếu như em không trở lại, anh chỉ còn cách đi tìm em.”
Vì lý do chính trị, nếu không phải là vì du học hoặc công tác hợp lý. Người ở Đại Lục muốn đến Đài Loan rất khó khăn. Trương Linh Dật mặc dù nghĩ tới chuyện đi đến Đài Loan tìm Vương Nghiễm Ninh. Nhưng hắn lại không có bất kỳ cách nào liên lạc được với y. Nếu như chỉ đi du lịch bình thường, chắc hẳn Trương Linh Dật không đủ thời gian để đi tìm Vương Nghiễm Ninh. Cho dù có tìm được rồi, hắn cũng không có có thời gian để theo đuổi y.
Sau khi Trương Linh Dật nhận ra mình đã yêu Vương Nghiễm Ninh sâu đậm. Hắn đã từng dốc lòng xin giáo viên phụ đạo đi du học. Nhưng vì thời gian đã trôi qua, việc đi du học cũng không còn kịp nữa. Nên hắn không thể làm gì khác hơn, đành đem hy vọng đặt ở công việc.
Trên thực tế, Trương Linh Dật đã chuẩn bị tốt cho cuộc chiến lâu dài.
Hắn không biết Vương Nghiễm Ninh đối với hắn là cảm giác gì. Thậm chí cũng không xác định Vương Nghiễm Ninh có thích đàn ông hay không. Hắn chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tìm cơ hội ở bên cạnh Vương Nghiễm Ninh, từ từ đem mình hoà vào cuộc sống của y..
Vương Nghiễm Ninh không nói gì thêm, ngay lập tức hôn lên môi hắn.
Trương Linh Dật cũng kìm lòng không được, vòng tay ôm lấy thắt lưng y.
“Tê ——” Vương Nghiễm Ninh thở nhẹ một tiếng, Trương Linh Dật chợt hiểu, hắn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.
”Đau?” Trương Linh Dật trong lòng thương tiếc Vương Nghiễm Ninh không thôi. Hắn ôm y đi đến bên giường, đỡ y nằm xuống, ”Để anh xem.”
”Không có chuyện gì.” Vương Nghiễm Ninh muốn đá văng Trương Linh Dật ra. Là đàn ông chân chính lại vì đau đến mức không thể rời giường, cùng với hình tượng con người cứng rắn của y, đúng là không hợp chút nào!
Trương Linh Dật bật cười, hắn nhẹ nhàng bắt được cái chân đang đá đến, trên tay cầm một lọ thuốc mỡ quơ quơ, nói: ”Đây là thuốc vừa mới mua, bôi lên sẽ ổn thôi.” Hắn vừa nói vừa đè lại hai chân đang tính giãy giụa của Vương Nghiễm Ninh, nói: ”Không được lộn xộn, anh sẽ đau lòng.”
Vương Nghiễm Ninh không làm loạn nữa, y cầm cái gối bên cạnh che kín đầu mình.
Trương Linh Dật cởi quần Vương Nghiễm Ninh xuống, vừa cởi vừa nói: ”Quả nhiên chúng ta là một đôi trời sinh, quần áo của anh em mặc vào cực kì thích hợp.”
”Đâu ra chứ, anh nói nhảm.” Vương Nghiễm Ninh cầm lấy cái gối đập lên đầu Trương Linh Dật. Nhưng ngay sau đó lại thấy tiểu huynh đệ của mình bại lộ trong không khí ——, cùng với vẻ mặt nghiêm túc của Trương Linh Dật khi đang tách hai chân y ra —— tiểu huynh đệ và tiểu huyệt của y đều bị hắn nhìn không sót chỗ nào.
Vào ban ngày, ánh mặt trời chiếu sáng, nơi tư mật của bản thân không chỗ nào che chắn, bại lộ trước mặt Trương Linh Dật. Vương Nghiễm Ninh cảm thấy thẹn, gương mặt đẹp trai của y đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu.
Mặc dù tối ngày hôm qua hai người đã điên cuồng làm tình. Nhưng đó là ý loạn tình mê, cơ bản sẽ không quan sát kỹ đối phương. Nhưng vào lúc này là ban ngày ban mặt, y lại xích loã trước mặt Trương Linh Dật. Vương Nghiễm Ninh có chút không thể nào thích ứng được.
”Sưng lên rồi.. nhưng may là không có chảy máu.” Trương Linh Dật vẻ mặt đau lòng, mở nắp lọ thuốc vừa mới mua. Hắn dùng ngón giữa quẹt một chút thuốc mỡ màu xanh, nhẹ nhàng bôi lên tiểu huyệt bị thương của Vương Nghiễm Ninh. Cũng chậm rãi đưa ngón tay vào bên trong.
Tiểu huyệt một lần nữa lại bị xâm chiếm, mặc dù hiện giờ là có nguyên nhân. Nhưng Vương Nghiễm Ninh hận mình không thể nào biến mất khỏi đây.
”Hừhmm.. đau…” Vương Nghiễm Ninh đá nhẹ Trương Linh Dật, ”Đều tại anh.”
”Ừa, đều tại anh.” Trương Linh Dật hiện giờ đã ăn no thoả mãn, nên tội gì hắn đều có thể gánh. Bôi thuốc xong cho Vương Nghiễm Ninh, hắn mặc quần lại cho y. Sau đó bò lên giường, ôm lấy y từ phía sau.
”Anh yêu em.” Mặc dù tối hôm qua đã nói rất nhiều lần. Nhưng vừa nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh, hắn lại cảm thấy mình nói như thế nào cũng không đủ.
Thì ra yêu một người là như thế này, cái cảm giác vừa hạnh phúc, lại vừa đau nhói trong trái tim. Chỉ có thể thông qua những lời yêu thương để bộc lộ tất cả cảm xúc.
Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau trên giường. Ánh sáng mặt trời chiếu lên người, Vương Nghiễm Ninh cảm thấy không còn gì hạnh phúc bằng hiện giờ.
Dĩ nhiên cho dù có hạnh phúc thế nào đi nữa.. bụng vẫn đói…
Vì vậy Trương Linh Dật nghe được âm thanh than đói từ bụng của Vương Nghiễm Ninh.
“Đói bụng sao?” Trương Linh Dật bật cười, hôn lên gương mặt y, “Anh đi nấu cơm, em ngủ tiếp đi.”
“Hỏng bét!!” Đói bụng làm cho Vương Nghiễm Ninh chợt ý thức được một chuyện, “Hiện tại là mấy giờ rồi? Hôm nay em còn phải đi làm…”
“Đã là buổi trưa.” Trương Linh Dật không chút ủng hộ, hắn đè lại cái người đang cố gắng rời giường kia, “Anh đã giúp em gởi tin nhắn cho công ty xin phép nghỉ rồi.”
Vương Nghiễm Ninh nghe vậy dứt khoát ngã người nằm lại giường. Trên thực tế, y cũng không chắc mình có thể đi làm được hay không.
Trương Linh Dật đứng dậy, đem rèm cửa kéo lại, trong phòng lại trở về một mảnh tối mờ. Sau đó hắn đi ra ngoài nấu cơm.
Vương Nghiễm Ninh tiếp tục chui ở trong chăn làm tiểu trư. Y đem cả người mình vùi vào chăn, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, lại đảo mắt đánh giá căn phòng thêm một lần nữa.
Đây là phòng của Trương Linh Dật, giường này cũng là của Trương Linh Dật. Chăn và gối đều là mùi vị của hắn..
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh cảm thấy rất thoả mãn. Ừ, bắt đầu từ hôm nay, mình cũng muốn nơi này tràn ngập mùi vị của mình..
Y trong lòng lặng lẽ vạch ra kế hoạch, sau đó.. lại ngủ thiếp đi.
Hai tiếng sau, Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật đánh thức. Vì y ngủ có chút mơ màng, nên đã vung móng vuốt, đẩy Trương Linh Dật một cái: “Đừng ồn mà.”
“Dậy ăn cơm cục cưng~~.” Trương Linh Dật hôn lên khoé miệng Vương Nghiễm Ninh, hắn kéo cả người y lên. Dường như là bế cả nửa người y, tha xuống giường.
Vì bị lăn qua lăn lại, nên cuối cùng Vương Nghiễm Ninh cũng thức dậy. Y duỗi lưng một cái, chân trần chạy đi đánh răng.
Chờ đến khi y rửa mặt xong đi đến phòng ăn, thì đã thấy trên bàn bày ra những món ăn mình yêu thích.
Vương Nghiễm Ninh lăn qua lăn lại cả một buổi tối, nên hiện giờ đã đói bụng đến không chịu được. Y kêu một tiếng “Ngao ô” rồi nhào tới.
Trương Linh Dật vội vàng ôm lấy Vương Nghiễm Ninh, không biết lấy từ đâu một cái đệm lót đặt trên ghế: “Em ngồi ở đây.”
Vương Nghiễm Ninh thẹn đỏ mặt, cả giận nói: “Lão tử rất cường tráng, ai cần đệm chứ.”
Trương Linh Dật ôm lấy y, trên mặt tràn đầy sủng nịnh nói: “Sẽ đau.”
“Không có đau!” Con người rắn rỏi như y làm sao có thể bởi vì… làm chút ít chuyện kia đau đến độ phải ngồi đệm ah’! Vương Nghiễm Ninh lắc đầu, không thèm để ý đến Trương Linh Dật.
“Nếu không chịu thì.. ngồi lên đùi anh đi~~.” Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm Ninh không chịu thoả hiệp, cuối cùng đưa ra một phương án để y chọn lựa.
Như vậy sao có thể thuận lợi ăn cơm chứ?
Vương Nghiễm Ninh rất hoài nghi!
Với hai phương án lựa chọn, y cuối cùng bất đắc dĩ ngồi xuống đệm.
Đúng là thoải mái hơn rất nhiều, bất mãn trong lòng Vương Nghiễm Ninh tiêu tan không ít. Y rất nhanh đã như vũ bão, vùi đầu vào ăn thức ăn ngon.
Chờ Vương Nghiễm Ninh ăn không ít, Trương Linh Dật để đũa xuống, nghiêm túc nhìn y nói: “Nghiễm Ninh, hay là dọn đồ của em qua phòng anh đi!”
Mặc dù thân thể Vương Nghiễm Ninh rất không thoải mái. Nhưng ngày mai y vẫn phải đi làm. Nếu như hôm nay không dọn qua, thì phải chờ thêm một tuần nữa. Nhưng Trương Linh Dật hiện giờ một ngày cũng không thể chờ.
Vương Nghiễm Ninh cơm nước no nê, máu đều tập trung ở dạ dày. Cho nên đầu óc y khó tránh khỏi việc đuổi không kịp lời nói của Trương Linh Dật. Y nghe vậy liền ngơ ngác nhìn hắn: “A?”
“Em “a” cái gì ah’?” Trương Linh Dật điểm điểm trán y, “Em dù sao cũng là người của anh rồi. Sau này dĩ nhiên phải ở cùng với anh. Đương nhiên phải dọn đồ qua phòng anh chứ!”
“Cái gì mà em là người của anh?” Nói nghe hay thật! Cứ như hắn bao nuôi mình! Nam tử hán đại trượng phu, phải có mặt mũi chứ. Vương Nghiễm Ninh vì chuyện mình nằm dưới đã rất khó chịu rồi, hiện tại nghe hắn nói như vậy lập tức tạc mao.
“Khụ.” Tính tình cáu gắt lại tái phát. Trương Linh Dật vừa phát hiện ra một điều thú vị ác liệt. Hình như hắn rất hưởng thụ tính tình cáu gắt này của Vương Nghiễm Ninh. Tiếp thu tốt như vậy mới là trang tuấn kiệt(*), cho nên hắn lập tức sửa lại ý, khoát tay nói, “Được được, anh dù sao cũng là người của em rồi. Nên em không thể phụ tình bạc nghĩa với anh ah’~~.”
(*)Câu này từ câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt =))
Làm một tiểu công, chỉ cần ở trên giường chiếm địa vị chủ đạo là được. Ngoài miệng nói mình thành thụ cũng không sao!
Trương Linh Dật cảm thấy mình hoàn toàn là một tinh tuý trung khuyển công!
Vương Nghiễm Ninh thấy Trương Linh Dật thức thời như vậy, trong lòng buồn bực cũng tiêu tán không ít, nói: “Vậy thì dọn ah’!”
Cho nên chờ đến khi ăn cơm xong. Vương Nghiễm Ninh thong thả ung dung dựa đầu lên giường trong phòng ngủ của mình, chỉ huy Trương cu li dọn phòng.
“Nè, cẩn thận, đừng để cho áo sơ mi nhăn…” Vương nghiễm Ninh đang chơi games trên ipad, nên đã bớt thời gian nhìn Trương Linh Dật.
“Văn kiện, giấy tờ đừng dọn đi, em sau này sẽ làm việc ở đây.” Vương Nghiễm Ninh thấy Trương Linh Dật muốn dọn đồ trên bàn, nên vội vàng ngăn cản. Mặc dù hai người đã thân mật như vậy. Nhưng chỉ cần trong cuộc sống là được rồi, công việc tốt hơn hết nên tách ra.
“Đúng rồi, anh có định đem Vương Đại Phát đến phòng mình không?” Vương Nghiễm Ninh hỏi, dù sao nó cũng là tài sản chung của hai người.
Trương Linh Dật suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không nên ah’, để con trai của mình nhìn chúng ta thân mật nhiều như vậy không tốt.”
Vương Nghiễm Ninh:”…” Y sao lại trông mong Trương Linh Dật có thể suy nghĩ bình thường chứ…
“Tây trang phải treo từng cái một.” Chết tiệt!! Quả hạch bị ăn hết rồi!! Vương Nghiễm Ninh vội vàng bổ sung thêm một quả hạch vua ở đằng trước đội cương thi, cũng không quên nhắc nhở Trương Linh Dật, “Quần lót để tách ra…”
“Có liên quan gì sao, cúc hoa của em anh cũng xuyên qua rồi. Giờ có mặc quần nhỏ của em cũng có sao đâu ah’!” Trương Linh Dật chớp mắt một cách đen tối.
Vương Nghiễm Ninh thẹn đỏ mặt: “Lần sau tới lượt em xuyên anh!”
Trương Linh Dật vội vàng câm miệng, ngoan ngoãn đem cà-ra-vát, vớ, quần lót và vv..v.. các món đồ nhỏ khác chia ra thật tốt.
“Ây, thụ thụ, bộ đồ ngủ này em vẫn còn giữ ah’!”
Vương nghiễm Ninh ngẩng đầu, thấy trên tay Trương Linh Dật là bộ đồ ngủ bằng nhung màu vàng. Đây chính là bộ đồ hắn tặng cho y bốn năm trước.
Gương mặt đỏ lên, nhưng Vương Nghiễm Ninh vẫn ra vẻ không quan tâm nói: “Ừa, bởi vì có bọt biển bảo bảo.”
Trương Linh Dật trên mặt tràn đầy nhu tình, như con chó con nằm úp sấp ở trên giường. Hắn đưa đầu mình lại gần dò hỏi Vương Nghiễm Ninh: “Bọt biển bảo bảo quan trọng hay là anh quan trọng~~.”
Vương Nghiễm ninh: “…”
Vương Nghiễm Ninh ghét bỏ đẩy đầu hắn ra: “Đừng có đem bọt biển bảo bảo ra so sánh với anh, mau đi thu dọn.”
Nhưng người nào đó đẩy mãi cũng không chịu đi, hắn bĩu môi cúi người về phía trước: “Vậy em hôn anh một cái~~.”
Anh còn có thể trẻ con hơn nữa không ah’?
Vương nghiễm Ninh liếc mắt, cuối cùng bất đắc dĩ nhẹ nhàng hôn Trương Linh Dật. Nhưng ngay sau đó lại bị người kia ôm lấy, làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Chờ đến khi hai người tách ra, thực vật của vương nghiễm Ninh đều bị cương thi ăn sạch.
“Chết tiệt! Trương Linh Dật!! Em muốn cho cương thi nhai đầu anh!!”
______________________________