Hiệp Nghị 30 Ngày Làm Gay

Chương 58: Chương 58




CHƯƠNG THỨ 58

Sự kiện làm gay thứ 30: Dùng cả đời để yêu nhau.

Ăn cơm xong, Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật hậm hực rời đi.

Cha của Vương Nghiễm Ninh ngồi bên bàn ăn hút thuốc lá. Mẹ y lẳng lặng nhìn ông than thở, nói: “Lão Vương, ông cần gì phải làm khó bọn nhỏ như vậy!”

Cha Nghiễm Ninh không nói gì, mẹ y lẩm bẩm nói tiếp: “Thật ra thì.. tôi cảm thấy đứa trẻ kia rất tốt. Mặc dù là con trai, nhưng tôi nghĩ cậu ấy là một người sống rất tốt.”

Cha Nghiễm Ninh không nhịn được nói: “Bà dựa vào cái gì biết nó là người sống rất tốt?”

Mẹ Nghiễm Ninh có chút bực mình, vừa đứng lên thu dọn bát đĩa vừa nói: “Dựa vào việc cậu ta đã nấu bữa cơm này.”

Cha Nghiễm Ninh bị sặc một ngụm khói, ho vài cái: “Bà nói gì? Cơm này nó nấu?”

Cha Nghiễm Ninh tâm trạng rất kém, nên khẩu vị cũng không tốt theo. Nhưng ông cũng cảm thấy bữa cơm hôm nay không giống như mọi khi. Còn tưởng vợ mình mua ở bên ngoài, không nghĩ tới lại là Trương Linh Dật nấu.

Mẹ Nghiễm Ninh nói: “Đúng vậy, tôi chính mắt thấy cậu ấy làm.”

Cha Nghiễm Ninh không lên tiếng.

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật từ trong nhà bước ra ngoài. Trời hiện giờ đã tối, Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh, bất đắc dĩ cười, nói: “Làm sao bây giờ? Em muốn về lại thành phố G không?”

Vương Nghiễm Ninh nhìn ra bên ngoài, thời tiết hôm nay rất tốt. Bầu trời quang đãng không mây, y liền nói với Trương Linh Dật: “ Anh có muốn cùng em đi ngắm sao không?”

Trương Linh Dật: “…”

Vương Nghiễm Ninh nhìn hắn, cười cười: “Có muốn không? Năm đó hai chúng ta cùng nhau ngắm sao ở hồ Nguyệt Lượng. Em đã hứa sau này sẽ dẫn anh về quê ngắm sao.”

Trương Linh Dật lúc này mới nhớ lại bản hiệp nghị làm gay của bọn họ năm đó. Cùng nhau ngắm trăng sao bên bờ hồ, cùng nhau quyết định lập ra hiệp ước.

“Ừ được, chúng ta đi xem.” Trương Linh Dật nghiêng đầu qua, hôn lên môi Vương Nghiễm Ninh. Hắn lái xe đến một siêu thị gần đó, Vương Nghiễm Ninh xuống xe mua một ít đồ ăn vặt cùng bia. Sau đó trở lại, cả hai khởi động xe lái đi.

Quê của Vương Nghiễm Ninh cách thành phố S khoảng chừng bốn tiếng đi xe. Đó là một thôn làng ở phía sau ngọn núi nhỏ. May mắn nhiều năm trước, nhà nước đã tu sửa lại đường vào thôn, nên xe vẫn có thể chạy vào bên trong.

Hai người đến trước thôn cũng đã hơn mười một giờ khuya. Những người ở nông thôn thường ngủ rất sớm, nên hiện giờ cả thôn đều tối như mực. Chỉ còn ánh đèn mờ nhạt ở ngã tư đường bên ngoài.

Cả thôn đều tối, Trương Linh Dật theo chỉ dẫn của Vương Nghiễm Ninh dừng xe ở đầu thôn. Hai người xuống xe, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh được điểm thêm một vầng trăng sáng màu bạc. Ánh trăng sáng tỏ làm người ta mơ hồ thấy được con đường dẫn vào thôn. Ở phía xa là những dãy núi hùng vĩ, cảnh vật xung quanh hết sức yên tĩnh. Khắp nơi đều vang lên âm thanh của côn trùng. Nếu như lắng nghe kĩ hơn, còn có thể nghe được tiếng nước chảy. Hẳn gần đây có một con suối.

“Anh sợ sao?” Vương Nghiễm Ninh cười nhìn Trương Linh Dật. Sự yên tĩnh và vắng vẻ của thôn quê, nếu không phải là một người quen thuộc với nơi này. Buổi tối đứng ở bên ngoài thôn nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi.

Trương Linh Dật cười nói: “Có em ở đây, anh sao lại sợ.”

Vương Nghiễm Ninh tay trái cầm túi đồ ăn vặt cùng bia, tay phải đưa đến trước mặt hắn: “Đến đây, ca ca dẫn ngươi đi ngắm sao.”

Trương Linh Dật giơ bàn tay trái nắm lấy tay của Vương Nghiễm Ninh. Cả hai nắm thật chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

“Em đột nhiên có chút hoài niệm về cuộc sống làm gay của chúng ta trước kia.” Vương Nghiễm Ninh nói, năm đó bọn họ vẫn còn rất trẻ. Tỉnh tỉnh mê mê, thăm dò lẫn nhau. Mùa đông đó cũng giống như hiện giờ, mười ngón tay nắm thật chặt bên trong túi áo khoác. Mặc dù thật ra là kẹp tay, nhưng bọn họ đã nắm tay nhau thật chặt, cũng thật ấm áp.

“Anh cũng vậy.” Trương Linh Dật tiến tới hôn y, “Anh sẽ không bao giờ quên những ký ức chúng ta ở bên nhau.”

Vương Nghiễm Ninh nắm lấy tay hắn, quẹo qua một con đường nhỏ vào thôn. Hai bên đường là đồng ruộng, chính giữa là một con đường nhỏ, chiều rộng chỉ khoảng một thước. Phía dưới đường được đào một con mương. Nên thỉnh thoảng có một vài con cóc nhảy qua chân bọn họ. Hai bên đường là đồng ruộng và những luống rau. Cánh đồng bị cắt ngang thành từng khối, cây lúa cao đến đầu gối được gió đêm thổi nhè nhẹ, làn nước cũng vì thế khẽ ngợn sóng.

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật tay nắm tay, chậm rãi đi trên con đường nhỏ. Mặc dù không có đèn đường, nhưng con đường làng được bao phủ bởi ánh sáng màu bạc. Khi đôi mắt dần thích ứng được với ánh sáng, tầm nhìn ngược lại càng thêm rõ ràng hơn.

Bầu trời ban đêm rất thoải mái, nhất là hiện giờ cả hai đang đắm chìm vào thiên nhiên. Không khí trong lành, thực vật và tiếng nước chảy mang theo hơi thở của sự tinh khiết. Bên tai nghe được tiếng côn trùng kêu vang. Những điều này không thể nào trải nghiệm ở một thành phố đông đúc.

Cuối đường là một con đê được đắp bằng đất, Vương Nghiễm Ninh mang Trương Linh Dật trèo qua đê đập. Phía bên kia con đê là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Ở đó có một con suối lớn, hai bên là bãi cỏ bằng phẳng.

Hai người đi về phía con suối, Trương Linh Dật phát hiện mặc dù dòng suối kia rất lớn, nhưng mực nước lại không sâu, ước chừng chỉ tới đầu gối. Ánh sáng của vầng trăng rọi xuống mặt nước trong vắt. Mơ hồ có thể thấy được những tảng đá dưới đáy nước.

Vương Nghiễm Ninh dẫn Trương Linh Dật đi dọc bên bờ suối, cả hai dừng lại bên cạnh một tảng đá lớn.

Khối đá kia dài khoảng chừng hai thước, cao tầm một thước, bị mắc kẹt bên trong con suối. Nước dâng lên ướt một nửa tảng đá, nhưng bên trên lại rất bằng phẳng khô ráo.  

“Ngồi ở đây ngắm sao là tốt nhất.” Vương Nghiễm Ninh ngồi xuống tảng đá kia đầu tiên, Trương Linh Dật ngay sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh y.

Cả hai cởi giày để trên bãi cỏ đằng sau, hai chân trần chạm vào làn nước của dòng suối.

Nước suối mát lạnh, ngâm chân vào thật thoải mái.

Trương Linh Dật nheo mắt, hít một hơi thật sâu.

Bầu trời giăng đầy sao, như thể ai đó rải hàng nghìn mảnh kim cương lên bức màn rộng lớn màu xanh thẫm kia.

Gió đêm thổi nhẹ, nước suối mát lạnh.

“Thật đẹp.” Trương Linh Dật nói, “Cảm ơn em đã dẫn anh đến ngắm phong cảnh này.”

Vương Nghiễm Ninh đưa cho hắn một lon bia lạnh.

Trương Linh Dật mở lon bia, uống một hớp. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghiêng đầu hôn lên môi Vương Nghiễm Ninh, đem bia rót vào miệng y.

Nụ hôn của hai người thật dài cũng thật sâu.

Đến khi hai đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, sau này có thể cùng ngắm thật nhiều thật nhiều phong cảnh.” Vương Nghiễm Ninh nói, Trương Linh Dật liếm lên khoé miệng còn dính bia của y.

“Ừ.” Trương Linh Dật đáp, hắn đột nhiên để lon bia xuống. Kéo tay trái của Vương Nghiễm Ninh, đem một vật lạnh lẽo nào đó đeo vào ngón áp út của y.

Vương Nghiễm Ninh cúi đầu nhìn, thì ra là một nắp lon bia.

“Cái này là cầu hôn sao?” Vương Nghiễm Ninh nhướn mày hỏi.

“Đây là một lời tuyên thệ.” Trương Linh Dật cười cười: “ Có lẽ chúng ta không có cách nào trở thành bạn đời chính thức trên mặt luật pháp. Nhưng anh hứa sẽ dùng cả đời này để yêu em, em có đồng ý không?”

“Được.” Vương Nghiễm Ninh cũng mở ra một lon bia, đem nắp lon đeo lên ngón áp út tay trái của Trương Linh Dật, “Em đồng ý.”

Y dừng một chút lại nói: “Chờ khi về lại thành phố G, anh phải mua cho em một cặp nhẫn thật bổ sung đó.”

Đêm rất dài, nhưng thời gian trải qua cùng nhau rất ngắn.

Khi trời dần sáng, hai người bắt đầu trở về. Thừa dịp người trong thôn vẫn chưa thức dậy, hai người lái xe rời đi. Vì một đêm không ngủ, Vương Nghiễm Ninh sợ Trương Linh Dật mệt mỏi, nên y đã nói hắn lái xe đến một thị trấn nhỏ tìm khách sạn. Hai người thuê một căn phòng ngủ một giấc.

Cho đến buổi trưa cả hai mới tỉnh lại.

   

Trương Linh Dật vào phòng tắm rửa mặt, lúc hắn đi ra ngoài thấy Vương Nghiễm Ninh đang ngẩn người nhìn điện thoại di động liền hỏi.

“Em sao vậy?” Trương Linh Dật hỏi.

Vương Nghiễm Ninh quay đầu nhìn hắn, trong mắt ngập tràn niềm vui khó có thể tin được: “Cha em nói chúng ta trở về nhà ăn cơm.”

Trương Linh Dật trong truyền thuyết ít ai biết đến vui mừng nói: “Thật?”

Vương Nghiễm Ninh gật đầu.

Trương Linh Dật đi đến ôm lấy y: “Thật tốt quá.”

Tình yêu của chúng ta cuối cùng đã được mọi người thừa nhận.     

Không còn bất kỳ chướng ngại nào ngăn cản chúng ta ở bên nhau.

Trong tương lai dài đăng đẳng của cuộc sống này, chúng ta sẽ mãi mãi nắm chặt lấy nhau, làm một đôi uyên ương đến bạc đầu.

—- Hoàn chính văn —

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.