Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 12: Q.1 - Chương 12




Ngự kiếm phi hành năm ngày.

Khuynh Thành đã tiến vào vùng đất không người.

Gọi là không người vậy thôi, thực ra chỉ là dân cư quá thưa thớt.

Vùng này vẫn có người ở.

Nếu Khuynh Thành không tận mắt nhìn thấy.

Thì cô cũng không dám tin.

Đã nửa tháng nay Khuynh Thành không ăn không uống, nhưng căn bản không vấn đề gì.

Nhưng khi nhìn thấy căn nhà tranh nho nhỏ, cô vẫn không nén được ý nghĩ phải bay đến đó.

Không phải vì cô đã mệt.

Mà là vì tính tò mò thúc giục không để cô được yên.

Họ là người như thế nào mà dám sống ở khu vực vắng tanh vắng ngắt này?

Chắc phải là những người rất lợi hại!

Tuy Khuynh Thành đã gắng che giấu kỹ làn khí ở thân thể mình rồi.

Nhưng hình như những người sống trong nhà này vẫn nhận ra.

Ngay khoảng khắc mà Khuynh Thành vừa tiếp đất.

Cửa đã mở “két…” một tiếng.

“Võ công của cô nương lợi hại thật!”

Người bước ra là một chàng trai trẻ.

Tuổi chừng 20 đổ lại.

Không hiểu tại sao. Vừa nhìn thấy anh ta, Khuynh Thành liền có cảm giác hình như mình đã từng quen.

Khuynh Thành kiếp trước là sát thủ.

Đây là trực giác nhạy bén tinh tường của một sát thủ.

Tuy dáng người, khuôn mặt anh ta rất khác với người ấy.

Nhưng đôi mắt anh ta.

Với ánh mắt lãnh đạm khinh nhờn tất cả.

Thì lại quá giống đôi mắt người ấy.

“Cô…”

Anh ta mất tự nhiên trước cái nhìn của Khuynh Thành.

Một người rất đẹp trai.

Mỗi lần vào nội thành, không ít thiếu nữ ngắm nhìn anh trầm trồ.

Nhưng, cô gái đang đứng trước mặt đây…

Có phần hơi thô lỗ thì phải?

“Xin lỗi anh, vì tôi cảm thấy anh rất giống một người tôi quen…”

Khuynh Thành cũng cảm nhận ra mình vụng về, cô vội giải thích.

Cô không muốn bị coi là một thiếu nữ dễ si tình.

“Thì ra là thế!”

Anh ta dường như có ý nói rằng “cô đừng chối nữa, một chàng trai như tôi, bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng phải để ý.”

Chết dở!

Anh chàng này tự đề cao mình rồi.

Dù đẹp trai, nhưng cũng chưa đến mức ấy!

Mặt khác, Khuynh Thành hiện giờ đã là một người đẹp, nhưng cô đâu có tự đắc đến thế!

“Tôi trông cô… có vẻ như cô vừa đi đường rất xa đến đây? Cô đang định đi đâu thế?”

Anh chàng này, có thể nói là yêu nghiệt!

Bộ áo dài trắng ôm lấy thân hình cao ráo.

Mái tóc rất dài buông xõa trên vai.

Đôi mắt dường như chứa đựng trăm núi ngàn sông.

Một người như thế mà lại sống ở nơi này.

Có còn là người nữa không?

Là đồ yêu nghiệt thì có!

Khuynh Thành bất giác liên tưởng đến bọn yêu tinh trong truyện Tây du ký.

Một anh chàng đẹp trai ngây ngất mê hồn.

Mà lại sống ở chốn sơn lâm hầu như không một bóng người.

Hay anh ta là yêu thú biến thành?

“Cô đang nghĩ ngợi gì vậy?”

“Không… không có gì…”

“Cô cứ vào đây nghỉ một lát. Tiếp theo cô định đi đâu?”

Đúng thế!

Đã bước đến cửa nhà người ta rồi, có lý gì lại không vào?

Chỉ tại cái tính tò mò khốn khiếp của mình!

Thôi được! Đã trót đến thì ta cứ đàng hoàng. Và thận trọng một chút là được.

“Tôi định đến Hồng Hoang.”

Anh ta hơi kinh ngạc, mỉm cười: “Cô đi một mình à?”

“Có vấn đề gì không?”

“Cô nên biết, Hồng Hoang là nơi cực kỳ nguy hiểm. Tôi khuyên cô nên quay về thì hơn.”

“Tôi vất vả lắm mới đến được đây, giờ quay về? Đâu có thể như vậy được chứ!”

Anh ta nhìn Khuynh Thành, rồi lại nói: “Cô quyết chí, nhất định phải đến đó à?”

“Vâng, đương nhiên rồi.”

“Lúc nãy tại hạ đang định đi Hồng Hoang, đã thế thì… chi bằng hai chúng ta cùng đi!”

Cùng đi?

Xem ra anh chàng này có ý đồ chẳng tử tế gì.

Liệu có phải anh ta định bắt mình làm áp trại phu nhân[1] không?

[1] Vợ của “thủ lĩnh”sơn tặc, cường đạo.

Nhưng.

Khuynh Thành đâu phải là hạng dễ bắt nạt.

Ta khuyên anh đừng nên rắp tâm lợi dụng ta, coi chừng anh mất mạng như chơi.

Khuynh Thành nhìn anh ta.

Anh ta cười hì hì.

“Cô… nghĩ xa xôi thì phải? Tại hạ không có ý gì khác cả.”

Ma lanh già đời gian giảo, nhìn biết ngay là chẳng tử tế gì.

Khuynh Thành tuy nghĩ thế.

Nhưng cô vẫn gượng mỉm cười.

“Được! Tôi cũng đang mong có bạn đồng hành. Dọc đường trò chuyện cho đỡ buồn cũng tốt.”

“Cô đã bằng lòng thì chúng ta nghỉ một lát, sau đó sẽ lên đường.”

“À, tôi còn chưa biết quý danh của công tử?”

“Cứ gọi tôi là Lạc Kỳ là được. Còn cô, cô là….”

“Tôi là Diệp Khuynh Thành.”

“Cô là người nhà họ Diệp à?”

Khuynh Thành hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ta lại biết nhà họ Diệp.

“Đúng thế.”

“Không ngờ nhà họ Diệp lại có một cô gái như thế này.

Cô Khuynh Thành, có thể nó chúng ta rất có duyên với nhau.”

“Nghĩa là sao?”

“Ngày xưa chúng tôi cũng sống ở thành phố, về sau, có chuyện viên quan địa phương phải lòng mẹ tôi, hắn hãm hại cha tôi, ép mẹ tôi phải lấy hắn, làm thiếp của hắn. Mẹ tôi không chịu. Để trốn tránh bọn họ, chúng tôi bèn chạy đến vùng này. Cha mẹ tôi đã mất cả rồi, nay chỉ còn mình tôi.”

Đôi mắt anh ta nhìn xuống đất.

Khuynh Thành bỗng có một cảm giác đồng cảm, ái ngại.

Cảm giác này rất không hay.

Nó sẽ cản trở cô bình tĩnh tư duy, cân nhắc.

Cô hiểu rất rõ.

Là sát thủ thì phải là kẻ máu lạnh, tàn khốc và không chút vướng bận.

Lúc này cô đã phá vỡ nguyên tắc.

Cô không còn là một sát thủ theo đúng nghĩa của nó nữa.

“Không ngờ mẹ anh cũng là một liệt nữ trung trinh như thế!”

Khuynh Thành cũng không biết nên nói gì khác.

Tuy bầu không khí này khiến cô bức bối.

Cho nên cô tìn cách nói quấy phá một câu cho bớt nặng nề.

“Đúng thế!”

Anh ta ngước mắt nhìn lên.

Và mỉm cười với Khuynh Thành.

Hình như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Tất cả chỉ là cảm giác sai lệch của Khuynh Thành.

“Cô Khuynh Thành chờ tôi một lát, tôi thu xếp các thứ, rồi chúng ta sẽ lên đường.”

Khuynh Thành ngắm căn nhà tranh một lượt.

Không phát hiện ra chi tiết gì lạ.

Hay là tại cô đã cả nghĩ quá?

Lát sau.

Lạc Kỳ từ gian nhà trong bước ra.

“Tôi đã để cô Khuynh Thành phải chờ lâu quá. Nào, chúng ta xuất phát!”

Hệt như lúc anh ta quay vào, bây giờ trở ra vẫn thế.

Không cầm thêm bất cứ thứ gì.

Khuynh Thành nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón tay cái của anh ta, và cô đã hiểu ra.

Anh ta cất mọi thứ của mình.

Vào cái nhẫn không gian.

Khi Khuynh Thành sống ở kiếp trước, cô đã có trí nhớ tuyệt vời, thứ gì nhìn thấy một lần thì không bao giờ quên.

Cái nhẫn này… hoàng đế! Đúng! Lúc cô ngẩng nhìn hoàng đế, bộ não cô đã ghi nhớ tất cả mọi chi tiết. Nhưng, hình như công lực của ông ta không cao bằng chàng trai đang đứng trước mặt cô?

Hồng Hoang mênh mông vô tận. Cho đến nay vẫn chưa một ai có thể nói chính xác nó rộng đến đâu. Càng đi vào sâu, linh khí thiên địa ở đó càng dày đặc, và bọn yêu thú cũng càng ghê gớm hơn.

Ở một nơi cách xa biên giới Hồng Hoang chừng hơn trăm ngàn dặm.

Khi Khuynh Thành và Lạc Kỳ trên đường vào Hồng Hoang, thì đang có những đợt sóng ngầm tràn về nhà họ Diệp. Bằng mọi phương thức khác nhau, ba mươi sáu Bóng Mờ đang nghe ngóng về hành tung của người nhà họ Diệp.

“Cô Khuynh Thành, sau một ngày nữa chúng ta sẽ đến Hồng Hoang.”

Xem ra, Lạc Kỳ có vẻ…

Rất thông thuộc Hồng Hoang thì phải?

“Lạc Kỳ, anh thường xuyên vào Hồng Hoang à?”

Anh ta mỉm cười khiêm tốn.

“Cũng không gọi là thường xuyên. Chỉ khi nào rỗi rãi, tôi có vào săn bắn vài con yêu thú đem về thành phố bán.”

“Thế thì, anh vào Hồng Hoang chẳng khác gì như cá gặp nước.”

“Cũng chẳng thể nói vậy. Tôi chỉ vây bắt một số yêu thú ở vành ngoài Hồng Hoang, chứ chưa bao giờ đi vào sâu.”

Khuynh Thành cười nhìn anh ta.

Nói đùa: “Anh có hứng tiến vào vùng sâu tìm hiểu thật kỹ không?”

Lạc Kỳ ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành.

Cô gái này đùa quá trớn rồi!

Mới đến lần đâu đã muốn vào sâu trong đó?

Cô ta thực can đảm!

Tuy nhiên.

Anh ta lại thích!

“Cô đã quyết ý sẽ vào sâu trong Hồng Hoang à?”

Anh ta mỉm cười, nói có phần nghi hoặc.

“Này, anh đừng coi thường tôi như thế! Tôi có dư sức mạnh đấy!”

“Thế thì tốt! Nếu cô bị yêu thú truy kích, khóc dở mếu dở, thì đừng có gọi tôi làm gì!”

Khuynh Thành lừ mắt nhìn anh ta.

“Thôi đi! Anh sợ yêu thú, anh khóc dở mếu dở thì có!”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Họ đã tiến vào Hồng Hoang trải ra vô tận.

Lạc Kỳ nhìn Khuynh Thành.

Không ngờ cô gái này cũng có chút bản lĩnh thật!

Đến lúc này mà vẫn giấu nhẹm thực lực của mình.

Không để cho khí lưu của mình phát lộ.

Ở bên ngoài giao chiến với kẻ địch, có lẽ cách này là tốt.

Nhưng đang ở trong Hồng Hoang, thì lại là rất nguy hiểm.

Lạc Kỳ muốn xem xem cô gái này kìm nén được đến khi nào.

Anh ta cố ý hãm tốc độ phi hành chậm lại.

Và nhìn Khuynh Thành, chợt nhả nói: “Này, cô phi nhanh thế làm gì? Cô sợ yêu thú phát hiện ra à?”

“Nếu anh muốn giao đấu với lũ yêu thú tầm thường để luyện đẳng cấp, thì tôi không trách gì, anh cứ chờ tôi quay ra, tôi sẽ lại đến tìm anh.”

Hừ!

Vớ vẩn!

Muốn chế nhạo cô ư?

Đừng hòng!

“Tôi không biết, thì ra cô Khuynh Thành rất chi là ngông cuồng!”

Lạc Kỳ vốn chỉ định trêu Khuynh Thành.

Không ngờ anh lại bị cô giễu cợt lại.

“Muốn ngông cuồng, phải có bản lĩnh. Sau này anh sẽ biết!”

“Thế ư? Vậy tức là công lực của Khuynh Thành rất giỏi? Thế thì tôi phải gắng học hỏi mới được.”

Anh ta đã đoán ra Khuynh Thành giấu kín thực lực của mình.

Tuy nhiên cô gái này cũng quá coi thường anh thì phải?

Cô ta biết giấu kín thực lực.

Anh thì không biết giấu kín chắc?

Cả hai phi hành hồi lâu.

Bỗng nhiên…

“Ú u…”

Cuồng phong bỗng nổi lên, những cây cổ thụ cao chọc trời ở Hồng Hoang không ngớt ngả nghiêng chao đảo.

Nhìn tình thế này Khuynh Thành biết chắc đang có yêu thú sắp độ kiếp.

Cô vội nói với Lạc Kỳ đang ở bên cạnh: “Mau lên, chúng ta đỗ xuống đi!”

Lạc Kỳ nhìn cô, bình thản nói: “Được!”

Anh ta thầm trầm trồ thám phục.

Không ngờ cô gái này cũng khá tài giỏi.

Đang ở trên này mà cũng nhận ra có yêu thú đang độ kiếp.

Trong khu rừng rậm rịt.

Mọi dã thú thảy đều im hơi lặng tiếng, hình như chúng cảm nhận ra điều gì đó rất đáng sợ. Mây trời bỗng dưng biến đi đâu hết, vừa nãy trời đang sáng sủa, lúc này đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Trên không trung đỏ sẫm ấy bỗng xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ, bầu trời chợt lóe lên những tia điện xà chớp sáng ngoằn ngoèo, cũng bị hút vào bên trong lốc xoáy khổng lồ, rồi tập hợp lại. Chỉ trong nháy mắt, lốc xoáy đã biến thành một đám kiếp vân màu tím.

“Trời đất! Thiên kiếp này mạnh thật!”

Khuynh Thành ngẩn người đứng nhìn đám mây.

Cô chưa từng nhìn thấy một thiên kiếp đáng sợ như thế này.

Lẽ nào đang có yêu thú sắp phi thăng?

Trời đất ạ!

Cô đâu có thể gặp vận may như thế này.

Vừa vào đến Hồng Hoang đã nhìn thấy yêu thú phi thăng?

Lòng Khuynh Thành tràn đầy hứng khởi và đợi chờ.

Lạc Kỳ bước đến bình thản quan sát Khuynh Thành.

“Cô thấy vui à?”

“Đương nhiên rồi! Là phi thăng mà!”

“Nhưng đâu phải cô phi thăng, có gì phải vui? Ta nên tiếp tục hành trình thì hơn.

Coi chừng lát nữa sẽ có một cuộc tàn sát kinh thiên động địa.”

Một cuộc tàn sát kinh thiên động địa.

Đâu có thể đi được chứ!

Khuynh Thành xưa nay chưa từng được xem thiên kiếp phi thăng.

Đây là một cơ hội quá hay.

Cô không thể đi!

“Nếu anh sợ chết thì anh cứ đi trước đi!”

Hừ, gã hoàng đế này dám bỡn cợt cô!

Được lắm, thế thì cô cũng phải hành hạ gã một phen.

“Khuynh Thành, nên nghe tôi, quay về thôi!

Thiên kiếp này thực hoành tráng, chắc chắn đám yêu thú quanh đây phải biết; bọn yêu thú lợi hại như thế, nhất định sẽ có rất nhiều đối thủ.

Họ sẽ nhân cơ hội này xử lý chúng một phen đến nơi đến chốn để báo thù rửa hận.”

Khuynh Thành chỉ tủm tỉm cười.

“Anh Lạc Kỳ có vẻ giàu kinh nghiệm nhỉ? Có phải anh cũng có rất nhiều kẻ địch, nên anh mới sợ như vậy? Nếu sớm biết thế này thì ngày trước chớ làm những điều bất lương!”



Lạc Kỳ cứng lưỡi không nói gì được, chỉ nhìn Khuynh Thành.

Mấy hôm nay Khuynh Thành cứ như biến thành con người khác.

Thái độ cô ta khác hẳn trước đây.

Hay là cô ta đã biết ta là ai rồi?

Nhưng, chẳng có lý gì để có thể biết.

Thuật hoán dung[1] của anh ta là siêu hạng.

[1] Biến đổi khuôn mặt

Huống chi, hôm đó trên đại điện, hơi thở anh ta phả ra khác hẳn hôm nay.

Khuynh Thành không thể nhận ra anh ta.

Hay là anh ta đã lỡ lời nói ra câu gì đó?

Hoặc đã làm cô ta mếch lòng?

Lạc Kỳ nghĩ mãi cũng không ra.

Đàn bà quả là phức tạp.

Giở chứng rõ nhanh!

“Khuynh Thành, nếu tôi có điểm nào làm cô phật ý, thì tôi xin lỗi nhé! Nhưng đúng là ở đây rất nguy hiểm.”

Khuynh Thành nguýt anh ta.

“Nguy hiểm thì anh cứ về đi, nếu tôi không ở lại, bọn yêu thú sẽ phi thăng lên tiên giới hết thì phí hoài!

Anh cũng biết rồi, ai đang độ kiếp đều rất kỵ bị quấy nhiễu.”

“Cô cứ thích những chuyện không đâu thế à?”

Lạc Kỳ hết sức ngạc nhiên.

Cô ta điên rồi chắc?

“Đúng, chuyện này tôi phải quan tâm.”

Tuy biết rõ sẽ có nguy hiểm.

Nhưng Khuynh Thành hiểu rằng nếu cô có thể cứu mạng một con yêu thú thì cô có thể xin với nó, nó không có lý gì lại từ chối, nó sẽ giúp cô tiếp cận Lam Tố.

Cô không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Dù có phải mạo hiểm cả tính mạng mình.

Cô cũng sẽ dốc hết sức lực để giành lấy.

“Hì hì!”

Kiếp vân không ngớt cuồn cuộn xoay vần, những tia điện xà bên trong cũng ngoằn ngoèo dịch chuyển. Một uy lực to lớn bỗng nảy sinh từ khối kiếp vân và giáng xuống mặt đất; trong chớp mắt toàn bộ không gian dưới này phải chịu áp lực ghê gớm, Khuynh Thành cũng cảm thấy mình thở hít rất khó nhọc.

Một con đại bàng màu vàng kim đang dang rộng đôi cánh, tiếng kêu của nó vang động khắp bầu trời, cái mỏ khổng lồ đang há rõ to.

Thế rồi… nó nuốt chửng những tia chớp màu tím, trong nháy mắt những lôi điện giao long màu tím bị đôi cánh mênh mông của đại bàng ôm gọn, những tia điện xà lấp lóe trong bộ lông vũ màu vàng kim của đôi cánh, trong cực kỳ đẹp mắt.

“Kìa… kìa…”, Khuynh Thành kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thiên lôi của độ kiếp đều cần chặn lại.

Thế mà đôi cánh của con đại bàng vàng kim này lại ôm trọn lấy. Chuyện chưa từng thấy.

Và lại có vẻ rất nhẹ nhõm.

Rất đắc ý vỗ đôi cánh của mình.

Đúng là đẹp hết nhẽ!

Đẹp dã man!

Không rõ con Đại Bàng Cánh Vàng này so với Hồng Loan, con nào dã man hơn.

Chỉ e nếu Đại Bàng Cánh Vàng này tu luyện vài năm nữa.

Nó sẽ bố tướng hơn cả Hồng Loan!

Những tiếng sấm vang rền, kiếp vân màu tím cuộn nhào càng điên cuồng, điện xà chớp nháy cực nhanh, một thoáng sau, khí thế của nó càng lớn thêm. Rõ ràng là đạo thiên lôi thứ hai sắp giáng xuống.

Có điều, vào đúng lúc này, vô số yêu thú quanh vùng đều đua nhau chạy đến đây tập hợp.

Chúng đang sẵn sàng chờ đợi, mắt hau háu dõi theo con Đại Bàng Cánh Vàng.

Một tia chớp ngoằn ngoèo như thần long từ thượng tầng không trung phóng xuống cực nhanh, nhắm thắng vào con Đại Bàng Cánh Vàng.

Đúng thời khắc này.

Một con báo đốm màu đỏ sẫm phăm phăm lao vào nó.

Đạo thiên lôi thứ hai sắp giáng xuống ngay bây giờ.

Đại Bàng Cánh Vàng không có cách nào để phân thân.

“Uỳnh…”

Đạo thiên lôi này phóng xuống nổ vang trên đầu Đại Bàng Cánh Vàng.

Còn con báo đốm đỏ sẫm cũng chớp đúng thời cơ.

Đúng khoảng khắc đạo thiên lôi giáng xuống.

Nó lao vào con Đại Bàng Cánh Vàng.

Khuynh Thành sắc mặt biến đổi.

Cô không nghĩ gì thêm, giáng ngay một quyền vào con báo đốm.

Lũ yêu thú đang đứng ở vòng ngoài hầm hè rình rập.

Nhìn thấy thế.

Chúng đua nhau lao về phía Khuynh Thành và Đại Bàng Cánh Vàng.

Chúng đều căm hận con Đại Bàng này.

Đại Bàng Cánh Vàng xưng vương xưng bá ở Hồng Hoang này đã lâu.

Mọi ngày chúng đã phải nuốt hận không ít.

Chính Đại Bàng Cánh Vàng này vốn dĩ rất hung hãn bố tướng.

Nó đã giết vô số đồng loại của chúng đã đành.

Nhưng đáng ghét nhất là nó còn thường xuyên chà đạp hành hạ chúng.

Khiến chúng sống chẳng bằng chết.

Ví dụ.

Tốc độ của nó vốn đã nhanh kinh khủng.

Lúc rỗi hơi rách việc nó còn truy đuổi những yêu thú tốc độ chậm hơn nó.

Khiến cho đứa nào cũng sợ vãi đái.

Còn nó thì khoái trá hết nhẽ!

Nó còn làm bộ sắp ăn thịt người ta đến nơi.

Khi yêu thú đã tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết rồi, thì nó lại vỗ cánh phành phạch rồi cắp đít đi thẳng!

Những yêu thú mọi ngày bị nó hành hạ.

Đều từ lâu đã tìm cách báo thù nó.

Nhưng chúng chưa gặp được cơ hội.

Cho nên, khi phát hiện ra thiên kiếp của con Đại Bàng ác ôn này đến, thì ai ai cũng phấn chấn chạy lại.

Đối với Khuynh Thành, để đối phó với một con yêu thú thì không vấn đề gì.

Nhưng cùng một lúc đối phó với chục con, trăm con hoặc nhiều hơn nữa.

Thì lại là vấn đề quá lớn.

“Xem ra, những con chim tốt mã đều chẳng phải là loài chim tốt đẹp gì. Chẳng biết mọi ngày nó đắc tội với bao nhiêu yêu thú, mà có đông yêu thú muốn nó chết như thế này?”

Nếu Khuynh Thành biết cái lối hành hạ kẻ khác của con Đại Bàng Cánh Vàng quái thai như thế, thì có lẽ cô sẽ hiểu tại sao nó lại có đông kẻ thù đến vậy. Cô tung cả quyền lẫn cước đánh thẳng vào các chỗ hiểm của bọn yêu thú.

Không hề nương tay, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng. Nếu không, sẽ không chỉ là con chim đại bàng khốn kiếp mà cả cô nữa cũng sẽ bỏ mạng ở chốn Hồng Hoang vô tận này.

Không cần phải giấu giếm gì nữa.

Khuynh Thành vận hết khí lực to lớn của toàn thân.

Trong sát khí đậm đặc tràn ngập mùi tanh tưởi khát máu; kể từ ngày xuyên không đến đây, đây là lần đầu tiên Khuynh Thành phát tán mùi vị chết chóc của một sát thủ ngày xưa.

Mùi vị này dường như đến từ địa ngục.

Hơi thở chết chóc cực đại, sát khí tử vong có thể khiến đối phương kinh hãi từ thẳm sâu xương tủy.

Ngay Lạc Kỳ là gã tâm địa tàn độc, giết người như ngóe cũng thấy kinh ngạc.

Đúng, cô gái này càng lúc càng cho anh ta cảm nhận “niềm vui kinh hoàng”.

Đôi mắt lạnh lùng của cô ta không gợn một chút sợ hãi và bất an. Chẳng khác gì mặt nước hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, hết sức vô cảm nhưng lại không trống rỗng, mà là một sự thản nhiên đích thực coi tất cả chỉ như kiến cỏ.

Cái thứ cảm giác này khiến Khuynh Thành rất hưng phấn.

Cuối cùng, cô đã tìm lại được mùi vị thuộc về mình.

Mùi vụ tanh tưởi khát máu.

Hồng Hoang quả là một nơi quá tốt.

Lạc Kỳ đứng bên thì rùng mình sởn gai ốc.

Trước đôi mắt khiến người ta lạnh tủy lạnh gan.

Không chỉ Lạc Kỳ.

Mà cả lũ yêu thú kia cũng bất chợt sững sờ kinh hãi.

Không phải chúng sợ một người tu chân.

Mà là chúng sợ cái làn khí phát ra từ thân thể Khuynh Thành.

Sát khí đồ sộ vẫn đang tiếp tục khuếch tán không ngừng.

Một số yêu thú đang chạy đến cũng phải dừng ngay bước chân.

Sát khí cực mạnh, chính là chết chóc, là tử khí tuyệt đối.

Thân thể Khuynh Thành tự nó phát ra sát khí ghê gớm này.

Cô không hề vận nội lực, tà áo đỏ và mái tóc dài bỗng dưng cũng phấp phới tung bay.

Toàn thân cô đậm đặc một thứ khí lưu này, một thứ sát khí thuần túy, thứ sát khí hủy diệt tất cả mọi sinh mệnh.

Một số con yêu thú có linh lực yếu, đã sớm bị cứng đơ nằm đó từ lâu.

Chúng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Sao làn khí lưu lại đáng sợ đến thế này?

Tuy nhiên, mức độ hận thù của bọn yêu thú đối với con Đại Bàng Cánh Vàng kinh khủng khó bề tưởng tượng.

Dù chết chúng cũng phải quyết chiến một lần.

Một con bạch hổ hiếm thấy, bỗng lăng mình trên không bay đến.

Có vẻ như nó muốn tấn công Khuynh Thành, nhưng thực ra con Đại Bàng Cánh Vàng mới là mục tiêu đích thực của nó.

Và, đúng lúc này lại có vài chục con yêu thú đang nhất tề xông vào Khuynh Thành.

Bí quá, Khuynh Thành đành rút Tử Thanh bảo kiếm ra.

Đường kiếm lia sang, một con yêu thú đã bị chém gãy lưng.

Cô tung cước đã tung thân hình đứt đôi của nó, văng thật mạnh vào một con yêu thú khác đang chồm đến.

Hơn chục con yêu thú lao tới đều bị Khuynh Thành đánh lui.

Nhưng bọn chúng không hề nản lòng.

Cả bọn lại xông vào đại bàng cánh vàng và Khuynh Thành với tốc độ sấm sét.

“Con chim chết tiệt! Mọi ngày người đã làm những gì để chúng căm ghét, đến nỗi đứa nào cũng liều mạng để giết ngươi thế này?”

Vậy là đạo thiên lôi thứ hai đã đi qua.

Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh phành phạch.

“Khi rỗi rãi tôi chỉ hành hạ chúng tí chút, thế thôi. Lẽ ra hồi trước tôi không nên nương tay, tôi phải giết sạch bọn rác rưởi vô dụng này đi mới đúng!”

Đại Bàng Cánh Vàng vận linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.

Chà!

Thằng cha này lúc độ kiếp vẫn có thể linh thức truyền âm!

Nó cũng hơi bị kinh đây!

Cùng với số lượng yêu thú không ngừng tăng lên, thì lũ Thanh Hòa Lang trong sơn lâm cũng có đến hàng ngàn con; con yếu nhất cũng được coi là tiên thiên cảnh giới, số lượng những con mạnh nhất thì đạt tiên thiên cảnh giới nâng cấp cực nhanh[2].

[2] Ý nói: quái thú cao cấp. Thanh Hòa Lang: tên nhân vật quái thú trong một số trò chơi game Trung Quốc; tiên thiên cảnh giới: chỉ một cấp độ cao trong game giải trí này.

Đừng nói là Đại Bàng Cánh Vàng mà ngay cả Khuynh Thành có thần khí trong tay cũng phải bị thương.

Xem ra, lũ yêu thú ở Hồng Hoang này cũng khôn ngoan chẳng kém lũ yêu thú ở Thực Nhân Cốc là mấy.

Chúng cũng biết chớp thời cơ để đánh hôi!

Bọn yêu thú vẫn không ngừng từ trong núi rừng xông ra, dường như vô tận; lúc này chúng đã đông đến ba bốn trăm con.



“Con chim khốn kiếp, ngươi đã hành hạ bao nhiêu yêu thú rồi?”

“Tôi… hễ con nào yếu hơn tôi thì đều bị tôi hành hạ. Thực ra là vì tôi nhàm rỗi quá cho nên… Nhưng tôi không ngờ chúng lại thù dai đến thế!”

Hơn chục con báo gấm đang gào thét đồng thời xông vào đại bàng cánh vàng, chúng nhe những cái răng nanh sắc nhọn, bắt đầu cắn xé.

Có điều.

Diệp Khuynh Thành lại bị hàng trăm con yêu thú khác bủa vây vòng trong vòng ngoài dày đặc, cô không có cách nào thoát ra khỏi vòng vây.

Bọn yêu thú này con nào cũng siêu linh.

Chỉ số IQ của chúng chẳng kém gì nhân loại.

Chúng cũng bắt đầu vận dụng sách lược chiến đấu.

Ở bên kia, bọn yêu thú tấn công Đại Bàng Cánh Vàng.

Còn bên này, chúng lớp ngoài lớp trong bao vây Khuynh Thành nhưng lại không tấn công.

Nhìn cả đàn báo gấm đang tấn công Đại Bàng Cánh Vàng.

Khuynh Thành lòng như lửa đốt.

Cô đã hy vọng con chim này sẽ đưa cô đi xuyên qua không gian để lên tiên giới!

Hồng Loan từng nói rồi.

Chỉ cần cô lên được tiên giới.

Thì nó sẽ đưa cô đi xuyên qua không gian để lên thần giới.

Và cô có thể gặp được Lam Tố của cô.

Cho nên, không thể để Đại Bàng Cánh Vàng gặp chuyện chẳng lành.

Khuynh Thành quan sát nhanh cả đàn trăm con yêu thú, ý tưởng giết chóc bật ra.

Một tiếng rền vang sắc lẹm phá vỡ bầu trời.

Đạo thiên lôi thứ ba dành cho Đại Bàng Cánh Vàng sắp giáng xuống ngay bây giờ.

Nếu Đại Bàng Cánh Vàng vẫn bị đàn báo gấm liều mạng xâu xé.

Thì e nó sẽ cạn lòng tin để độ kiếp.

Bỗng nhiên.

Một đạo điện lưu ánh vàng bùng nổ lan nhanh, phát ra những âm thanh ùng oàng.

Con báo gấm đang chồm lên Đại Bàng Cánh Vàng gào rú thất thanh, thân xác rúm ró cứng đờ, rồi bị cháy thành than.

Đại Bàng Cánh Vàng sững người, rồi vỗ cánh.

Đôi cánh đã thổi sáu bảy con báo gấm bay tít ra xa.

Khuynh Thành không ngờ Đại Bàng Cánh Vàng lại có công lực mạnh đến thế.

Một nhát vỗ cánh thổi bay sáu bảy con báo gấm.

Nếu cô vận hết sức lực, nhiều nhất chỉ là một chưởng đấm bay hai con.

Lực của con chim này thực ghê gớm.

Cô càng thấy quý mếm con Đại Bàng Cánh Vàng này.

“Con chim quỷ sứ ơi! Ta không ngờ ngươi thực tài ba! Ngươi cứ yên tâm mà độ kiếp đi! Ta sẽ đối phó với những tên này!”

Diệp Khuynh Thành hào khí ngút trời xanh. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác nhiệt huyết sục sôi… cô đang cảm thấy năng lượng của toàn thân đang dâng trào cuồn cuộn.

Lạc Kỳ đứng bên ngây người nhìn, quên hẳn là mình nên giúp một tay.

Sao cô gái này lại có khí thế và sức mạnh đáng sợ thế này!

Xem ra, nhà họ Diệp.

Không thể không bị trừ khử.

Dù họ đã lập vô số chiến công oanh liệt cho vương triều Đại Cương.

Nhưng bọn họ tồn tại một sức sống đáng sợ, thì sớm muộn gì thiên hạ này cũng thuộc về nhà họ Diệp.

Vì Lạc Kỳ đã cảm nhận ra dã tâm to lớn toát ra từ người cô gái này.

Đây là một con người không chấp nhận khuất phục bất cứ ai.

Chi bằng… chi bằng cứ để bọn yêu thú này xé xác cô ta cho xong!

Lạc Kỳ vốn định xông vào, nhưng bây giờ mắt gã ánh lên hàn quang lạnh lẽo.

Tuy trong lòng gã thì không nỡ.

Một hào kiệt trong giới nữ lưu, lại xinh đẹp như tiên.

Còn rất trẻ mà trở thành một cao thủ Kiếm vương cao cấp hậu kỳ, ngang với gã.

Trên đời này thật khó mà tìm ra một kỳ nữ như cô ta.

Tuy trong lòng gã hơi tiêng tiếc.

Nhưng vì giang sơn của mình.

Thì một cô gái bị hủy diệt nào có đáng gì?

Rồi hắn phi thân lên một cây cổ thụ, đứng đó ung dung quan sát.

Thưởng thức cảnh giết chóc bên dưới.

Nếu cô ta may mắn vẫn sống được.

Thì gã sẽ ngầm ra tay chơi khăm.

Tiêu hủy võ công của cô ta, thì không sợ cô ta sau này làm loạn nữa.

Đến lúc đó, gã sẽ được cả mỹ nhân lẫn thiên hạ!

Một mũi tên hạ hai con chim!

Lạc Kỳ nghĩ vậy, nên gã càng khoái trá xem ngắm cuộc tàn sát đẫm máu dưới kia.

Nếu cô ta chẳng may bị bọn yêu thú xé xác.

Thì gã cũng đành thuận theo ý trời vậy.

Mỹ nhân tuy đáng yêu.

Nhưng giang sơn còn đáng yêu hơn nhiều.

Chỉ trong chốc lát, rất nhanh.

Khuynh Thành đã bị bọn yêu thú cào bị thương vô số vết.

Nhưng không thể tác động đến quyết tâm cháy bỏng của cô.

Trái lại, cô càng sung sức và dũng mãnh hơn.

Những tàn ảnh loang loáng của toàn thân, của những đường quyết cước, của lưỡi kiếm.

Tàn ảnh lướt đến nơi nào, yêu thú nơi ấy đều gào rú gục ngã hoặc chết hoặc vật vã lăn lộn.

Quyền pháp kỳ lạ của Khuynh Thành có lúc tốc độ rành rành là rất chậm.

Tốc độ của bọn yêu thú thì rất nhanh, nhưng chúng vẫn phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của cô.

Nhiều lúc thấy rõ ràng là bọn yêu thú sắp đánh trúng Khuynh Thành đến nơi, nhưng không ngờ khi sắp đụng vào cô thì chúng lại bất ngờ đổ vật xuống một cách rất lạ lùng.

Bài bản đường nét không lòe loẹt cầu kỳ nhưng chiêu nào của Khuynh Thành cũng là đòn chí mạng tuyệt đối.

Bọn yêu thú hận Đại Bàng Cánh Vàng thấu xương.

Nhưng giờ đây dường như chúng còn hận cô gái này khủng khiếp hơn.

Bọn chúng tăng tốc, con này nối gót con kia điên cuồng xông vào xắn xé. Máu của đồng bọn, cái chết của đồng bọn chỉ càng kích thích chúng điên cuồng hơn, bất chấp sinh tử, chỉ mong để lại các vết thương cho cô gái này.

Diệp Khuynh Thành tuy có Tử Thành bảo kiếm trong tay.

Nhưng vì bọn yêu thú quá quá đông.

Nếu trước mặt cô chỉ là loài người biết võ công thì đương nhiên cô chẳng coi là gì.

Nhưng bọn yêu thú này lại hung tàn và mạnh mẽ hơn cả loài người biết võ công.

Người cô đã bị chúng xé toác vài chỗ, máu thắm không ngớt phun ra.

Nhưng, Đại Bàng Cánh Vàng là con đường ngắn nhất để cô cấp tốc lên tiên giới.

Nếu bỏ lỡ lần này, cô không biết bao giờ mới lại có cơ hội dành cho mình.

Nếu chờ tu luyện, thì chỉ e vài triệu năm sau cũng khó mà thành công.

Phải cấp tốc phong tỏa các huyệt đạo của mình.

Bất chấp sinh tử, giao đấu với bọn yêu thú.

Trang phục màu đỏ của cô đã càng đỏ thắm hơn, vì nhuốm máu kẻ địch.

Tay cô, mặt cô toàn là máu đỏ.

Không thể phân biệt đâu là máu của cô đâu là của bọn yêu thú.

Ngàn vạn sợi tóc của cô không còn ngoan ngoãn xõa trên vai.

Rối tinh rối mù.

Trông Diệp Khuynh Thành lúc này thật nhếch nhác.

Nhưng trong con mắt Lạc Kỳ thì Khuynh Thành lúc này lại càng đẹp mê hồn.

Anh ta rất muốn nhảy xuống để sát cánh chiến đấu bên cô.

Nếu người con gái này đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Rồi sẽ cùng anh tiếu ngạo giang hồ, đứng đầu thiên hạ thì tuyệt vời biết bao!

Nhưng, đúng thế, nhưng… trong lòng cô ta lại không có anh.

Cho nên anh không thể có cô ta.

Thế thì người khác cũng đừng hòng có được.

Tim anh ta bỗng nhói đau.

Suốt đời gã là kẻ máu lạnh, mà cũng có lúc cảm thấy không nỡ nào.

Lúc nãy khoái trá đừng nhìn cuộc tàn sát.

Nhưng thấy cô chiến đấu hết mình, bất chấp sinh tử.

Nhìn thấy đôi mắt khát máu của cô.

Nhìn cô bị thương hết lần này đến lần khác mà sắc mặt vẫn lạnh lùng cứng cỏi.

Sức mạnh nào đã khiến cô có một niềm tin sắt đá như thế?

Sức mạnh nào đã giúp cô mạnh mẽ nhường ấy?

Hay là…

Cả đời Lạc Kỳ cũng không bao giờ hiểu nổi.

Đó là sức mạnh của tình yêu.

Nó giúp con người ta phấn đấu quên thân vì người yêu.

Máu bắn khắp xung quanh.

Máu của yêu thú.

Và cả máu của Diệp Khuynh Thành nữa.

Khuynh Thành không chớp mắt, không ngơi nghỉ, vung kiếm trong tay, Tử Thanh bảo kiếm.

“Lam Tố, anh hãy chờ em, em sắp thành công rồi.

Lam Tố, anh hãy chờ . Dù gặp nguy hiểm đến mấy, khó khăn đến mấy, em cũng sẽ cùng anh đối mặt.

Em sẽ không làm một con bé chỉ đứng nấp sau lưng anh để anh che chở nữa.

Em sẽ kề vai sát cánh cùng anh chiến đấu, diệt trừ tất cả những kẻ muốn làm hại anh.”

Những tiếng sấm ùng oàng liên tiếp dội xuống, một thứ uy hiếp bao trùm lên tất cả, mạnh đến nỗi tốc độ của bọn yêu thú phải chậm hẳn đi. Rõ ràng là đạo thiên lôi lợi hại nhất sắp giáng xuống.

Phải trụ vững thêm một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi là sẽ thành công.

Nhưng, cái gọi là một lát này.

Suýt nữa đã lấy mạng Diệp Khuynh Thành.

“U… u…”

Tiếng rú rít kéo dài ở phía sau cô, lưng cô lại bị rạch thêm mấy vết thương.

Khuynh Thành lập tức né người, tay phải vung một đường kiếm đơn giản, con yêu thú ấy lập tức gào lên mấy tiếng rồi đổ vật xuống.

Cô tuyệt đối không dám dừng lại, cô tức khắc lăng mình bay vọt ra xa hàng chục thước.

Tốc độ! Tốc độ!

Khi bị bao vây tấn công, muốn tồn tại cần phải di chuyển với tốc độ cao nhất, cố gắng để mỗi lần đối mặt với kẻ địch đều chỉ là một số lượng nhỏ kẻ địch. Nếu ngừng di chuyển thì yêu thú sẽ nhất tề xông đến. Nếu thế, dẫu Diệp Khuynh Thành lợi hại hơn nữa cũng phải bó tay.

Từ Thanh bảo kiếm trong tay vẫn vung lên không ngừng.

Hễ dừng lại.

Thì Khuynh Thành sẽ bị bọn yêu thú xé xác, mẩu xương cũng chẳng còn.

“U… u…”

Một con yêu thú lao đến há mõm đớp nhằm vào cánh tay Khuynh Thành.

Cô dựng bàn tay trái lên.

Một đạo chân khí phóng ra từ rìa bàn tay, sắc lẹm như dao, phạt thẳng xuống.

Chém đứt đầu con yêu thú.

Lúc này chính cô cũng thấy kinh ngạc.

Thì ra, vào lúc lâm nguy cô vẫn có thể phát ra xung lực kinh khủng đến thế.

Một tiếng hú gào.

Lài một đàn yêu thú lao đến.

“Hộc…” một tiếng. Yết hầu một con yêu thú đang tung mình vọt đến đã bị thủng một hốc to, máu me tuôn ra như suối, bắn tung bốn phía. Cả chiến trường nồng nặc mùi máu me tanh tưởi.

Không cần chiêu thức đẹp mắt.

Cô chỉ cần hễ xuất chiêu phải là chí mạng.

“U… oàng!”

Đạo thiên lôi thứ ba đã giáng xuống.

Lôi điện màu tím, uốn lượn chẳng khác du long nơi cửu thiên bay lượn, phóng ra từ kiếp vân trên không trung, mang theo khí thế hủy diệt trời đất, hoành tráng, nhằm vào con Đại Bàng Cánh Vàng.

Kế đó là một tiếng kêu kinh thiên động địa.

Một làn khí cô ngạo tuyệt thế lan tỏa ra khắp nơi.

Đại Bàng Cánh Vàng rung rung đôi cánh rộng, đôi mắt nó sáng lấp lánh, rạo rực, nhìn sang Diệp Khuynh Thành.

Nó đã thành công độ qua thiên kiếp.

“Cô gái kia, cô không sao chứ?”

Đại Bàng Cánh Vàng linh thức truyền âm cho cô.

“Ta không chết được đâu!”

“Tốt! Cô tạm tránh sang một bên, để tôi hành hạ những kẻ rất không biết điều này. Khi cụ các ngươi đang độ kiếp, các ngươi lại dám đến ám toán?”

Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh nhảy vọt lên.

Chẳng rõ bọn yêu thú bao vây tấn công nó đã bị đôi cánh của nó quạt bay đi sạch trơn từ lúc nào.

Nó kêu vang mấy tiếng rồi bay vụt lên bầu trời, dang rộng đôi cánh rồi lao xuống.

“Này các con cháu, chúng bay tự đi, hay cần ta phải tiễn mới đi?”

Nó dập dờn vỗ cánh, vẻ mặt hết sức tự đắc, nhìn bọn yêu thú.

Nó rất có phong độ của bậc vương giả.

Bọn yêu thú thấy tình thế đã khác đi.

Khả năng tiêu diệt Đại Bàng Cánh Vàng dường như bằng không.

Thế là chúng đưa mắt nhìn nhau, rồi con nào con nấy tìm đường chạy tháo thân cho nhanh.

Đại Bàng Cánh Vàng đắc ý và hung phấn khác thường.

Nó nhào đến bên Diệp Khuynh Thành.

“Con người tu chân! Tôi xin cảm ơn cô đã giúp tôi đối phó với chúng tôi. Tôi xưa nay rất không muốn mắc nợ tình nghĩa của ai. Bây giờ cô có thể đưa ra yêu cầu với tôi.”

Được!

Không ngờ Khuynh Thành chưa nói gì thì Đại Bàng Cánh Vàng đã mở miệng trước.

Xem ra, con chim phải gió này cũng tốt tính, biết coi trọng tình nghĩa.

“Chính ngươi đã nói đấy nhé?”

“Đương nhiên rồi!”

“Được! Đã thế thì ta sẽ phát biểu.”

“Nói đi!”

“Ta muốn ngươi đưa ta đi xuyên qua không gian, lên tiên giới.”

Đại Bàng Cánh Vàng vừa nãy còn đắc ý vênh vang, lúc này chân nó mềm oặt suýt ngã, đôi cánh cũng rủ xuống chấm đất.

“Nói… nói gì thế?”

“Ta nói là, ta muốn ngươi đưa ta đi xuyên qua không gian, lên tiên giới.”

Khuynh Thành đang đầy mình thương tích. Ánh mắt kiên định của cô nhìn thẳng vào con Đại Bàng Cánh Vàng.

Con Đại Bàng dường như còn ngờ rằng nó nghe nhầm.

“Cô… cô khẳng định mình muốn xuyên không gian đi lên tiên giới chứ?”

“Chắc chắn rồi!”

Cô vừa nói vừa lấy ra một viên kim đan của Lam Tố cho cô, bỏ vào miệng.

Và bắt đầu điều khí.

“Cô có biết hậu quả của xuyên không gian sẽ là gì không?”

Xưa nay Đại Bàng Cánh Vàng chưa bao giờ nói năng nghiêm túc như lúc này.

“Đương nhiên ta biết. Sẽ bị thượng chứ gì! Người nhìn đây, ta đang bị vô số thương tích, ta đâu sá gì bị thương?”



Đại Bàng Cánh Vàng nín lặng chẳng biết nói sao.

Thảo nào cô gái này liều mạng cứu nó. Thì ra là thế!

Nó cũng biết trên đời này chẳng thể có bữa trưa miễn phí.

“Cô… cô đã sớm nghĩ kỹ rồi thì phải?”

Khuynh Thành nhìn con đại bàng.

Có lẽ con chim này không muốn giúp mình thì phải?

“Này! Dù sao ta cũng đã đem tính mạng ra để đổi lấy cơ hội này.

Nếu không có ta, chỉ e nhà ngươi không thể độ kiếp một cách ngon lành đâu!”

Về điểm này thì con Đại Bàng Cánh Vàng không hề phản đối.

Nếu không có Khuynh Thành giúp đỡ thì có lẽ nó không có cách nào để độ kiếp ngon lành như thế.

Rất có thể thân xác nó bị nham nhở, thậm chí có khả năng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

“Cô nên tin rằng tôi không từ chối mắc nợ.

Có điều… cô nên biết hậu quả của việc đi ngược lại đạo trời.

Sẽ không đơn giản chỉ là bị thương mà thôi.

Hậu quả cũng giống như thiên kiếp…

Chúng ta định tu luyện.

Chúng ta định làm ngược với đạo trời, thì sẽ gặp phải thiên kiếp.

Cô đi ngược thời gian không gian, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng đấy!”

Nhưng nghiêm trọng đến mức độ nào thì Đại Bàng Cánh Vàng cũng không biết.

Nhưng nó cũng từng nghe nói, nếu làm trái đạo trời thì lục phủ ngũ tạng sẽ bị tổn thương.

Dù có lên được tiên giới thì người ấy cũng không thể tu luyện để trở thành bất tử.

Huống chi, người tu chân muốn xuyên thời gian không gian, dù đã độ qua thiên kiếp rồi, muốn phi thăng lên cũng vẫn rất khó khăn.

Nếu không cẩn thận, ngay trên đường phi thăng cũng đã bị thương.

Cho nên từ bao lâu nay hầu như không có ai dám xuyên thời gian không gian, làm trái đạo trời.

“Dù bị nghiêm trọng đến đâu ta cũng không sợ.”

Đại Bàng Cánh Vàng ngạc nhiên nhìn Khuynh Thành.

“Cái đầu cô không trục trặc gì, đúng không?”

Khuynh Thành với khuôn mặt đầy thương tích nhìn sang nó, bình thản mỉm cười.

“Nhìn đi, cái đầu ta có làm sao không?”

“Không sao, mà vẫn muốn xuyên thời gian không gian à?”

“Vì có người đang đợi ta trên đó, cho nên ta phải đi!”

Đại Bàng Cánh Vàng xưa nay không biết thông cảm là gì.

Nhưng lúc này nó thấy hơi ái ngại cho con người tu chân này.

Lẽ nào… hừ, nó cũng bị xiêu lòng vì sắc đẹp?

Nó lắc quầy quậy cái đầu.

Nó là thần thú, sao có thể say mê con gái thuộc loài người?

Bỗng nhiên.

Mắt nó lóe sáng.

Hấp háy nhìn Diệp Khuynh Thành một cách gian giảo.

“Sao ngươi… lại nhìn ta kiểu này làm gì?”

Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh phành phạch, rõ ràng là nó rất hưng phấn.

Nó đập đôi cánh vàng vào người Khuynh Thành.

Các vệt máu trên người cô lập tức biến mất.

Ngay mái tóc rối tinh rối mù cũng mượt mà như vừa được chải tỉ mỉ.

Khuynh Thành rất cảm động nhìn nó.

“Coi như ngươi cũng có chút lương tâm đấy.”

Nó cười hi hi.

“Tôi đương nhiên không để cho nương tử của mình phải chịu ấm ức.”

Khuynh Thành suýt nữa thì trượt chân ngã lăn xuống nền đá.

Hai bên mép cô giật giật.

“Ngươi… ngươi vừa… ngươi vừa nói gì?”

“Cô đã liều mạng để giúp tôi, sao tôi lại không hiểu tâm tư của cô là gì! Nói thật nhé, tôi biết có rất nhiều người thầm yêu tôi. Tuy cô chưa được coi là đẹp nhưng vì nể tấm lòng si mê của cô, nên tôi miễn cưỡng lấy cô vậy!”

Khuynh Thành vừa uống một hụm nước vào miệng, chưa kịp thở, cô đã nghẹn và ho sặc sụa.

Cô không biết mình nên khóc hay nên cười đây?

Một con chim nói là muốn lấy cô? Nó nói nó muốn lấy cô! Cô nghĩ mình sắp hóa điên đến nơi!

Nếu sức chịu đựng của cô kém, thì chắc cô đã hóa điên thật!

Khi một con chim tương đối khệnh khạng, nó nói rằng nó muốn lấy bạn.

Liệu bạn có cảm giác.

Muốn khóc mà không có nước mắt.

Tim bạn như bị ngàn mũi tên cắm vào.

Giống như Khuynh Thành lúc này không?

Nhất là nó còn bảo rằng “Nói thật nhé, tôi biết có rất nhiều người thầm yêu tôi. Tuy cô chưa được coi là đẹp nhưng vì nể tấm lòng si mê của cô, nên tôi miễn cưỡng lấy cô vậy!”

Cho nên, Khuynh Thành không bàng hoàng rối trí sao được?

“Con chim giẻ rách nhà người mắc bệnh phải không? Hay là đầu ngươi vừa bị sét đánh trúng?”

“Đầu cô bị sét đánh thì có!”

“Đầu không bị sét đánh, vậy tại sao đầu ngươi bỗng dưng lại loạc choạc như thế?”

Đại Bàng Cánh Vàng vỗ đôi cánh, bộ dạng tỏ ra chính nghĩa đầy mình.

“Tôi chỉ rất không muốn làm tổn thương đến trái tim yếu mềm của cô mà thôi! Nếu không nể tấm lòng si mê của cô đối với tôi, thì cô tưởng tôi sẽ lấy một người tu chân làm vợ hay sao? Tôi là thần thú kia mà!”

Thần thú, thần thú! Sao thần thú lại hâm đặc sệt thế này?

“Ta nghĩ, ngươi là yêu thú thì có!”

Khuynh Thành hầm hầm trợn mắt nhìn nó.

“Đâu có thứ thần thú tà dị như ngươi? Ngày trước ta đọc Tây du ký, trong đó, bọn yêu tinh thường mê người đẹp trai, ví dụ Đường tăng, con nào cũng muốn lấy ông ta. Ngươi nói mình là thần thú, sao ngươi lại muốn lấy ta? Nên nhớ rằng bọn yêu thú mới mê gái đẹp!”

Nghỉ cho khỏe!

Đại Bàng Cánh Vàng nhìn Khuynh Thành, vẻ khinh khỉnh.

Cô gái này tưởng nó muốn lấy cô ta thật!

Nó chẳng qua chỉ nói đùa cho vui thôi.

“Thôi được! Để chứng minh rằng tôi là thần thú, vây tôi không lấy cô nữa.”

Khuynh Thành cười khúc khích.

Cô đã đoán rồi, gã này hệt như gã Hồng Loan, đều rất đề cao địa vị của mình.

“Tuy nhiên…”

“Tuy nhiên làm sao?”

“Cô phải cho tôi hôn một cái!”



Con chim quái dị này cũng độc thật!

“Chà chà! Con chim chết tiệt nhà ngươi chán sống rồi thì phải? Chả trách khi ngươi độ kiếp lại có lắm yêu thú chạy đến để trừ khử ngươi!”

Vẻ mặt Đại Bàng Cánh Vàng thể hiện rằng.

Ha ha, hình như cô biết những điều đó quá muộn đấy!

Bộ dạng nó rất đáng bị ăn đòn.

“Được là vua, thua là giặc! Lẽ nào cô không biết cái lẽ này? Tôi mạnh hơn bọn chúng, tôi muốn hành hạ bọn chúng thế nào thì hành hạ. Vừa nãy nếu tôi không nghĩ rằng Hồng Hoang này bỗng chốc đã chết đi một nửa số yêu thú, tôi vốn không muốn thế, thì tôi đã giết sạch sành sanh cả lũ rồi!”

Gã này khá thật!

Bạo mồm bạo miệng.

Nhưng, gã cũng không ba hoa khoác lác.

Hồng Hoang tuy mênh mông thật.

Nhưng cũng đúng là những yêu thú chưa từng bị Đại Bàng Cánh Vàng hành hạ thì không nhiều.

Nó chẳng có sở thích gì đặc biệt.

Nó chỉ ham hà hiếp những kẻ yếu.

Chỉ thích đánh đạp bọn trẻ.

Chà đạp kẻ già nua tàn tật.

Nó coi việc bắt nạt người hiền lành sợ kẻ ác, là lạc thú.

Lúc nhàn rỗi rách việc,thì nó nghĩ cách chà đạp người ta.

Xưa nay, niềm vui của nó được xây dựng trên nỗi thống khổ của người khác.

Diệp Khuynh Thành thấy bức xúc chỉ muốn đập đầu vào tường.

Sao cô lại dính dáng đến con chim giẻ rách quái thai này nhỉ?

Nó quái dị hơn Hồng Loan rất nhiều.

Một con chim đập đập đôi cánh dọa dẫm, đòi hôn cô!

Ông trời!

Xin ông giáng sấm sét chẻ đôi người nó đi!

Dù sao cô cũng là một sát thủ hàng đầu đến từ thế kỷ 21.

Không ngờ lại bi thảm đến nỗi bị một con chim dở hơi đe dọa!

Cô không muốn bị một con chim kiss mình!

Như thế sẽ để lại nỗi ám ảnh tâm lý dài dài.

Mặt khác, cô cần để lại cái kiss quý giá dành cho Lam Tố.

Chứ đâu có thể để cho một con chim tước đoạt mất?

“Này! Dù sao ngươi cũng là một thần thú, sao ngươi phải hạ mình thấp kém thế?

Còn ta, ta đã liều chết để cứu mạng ngươi, sao ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng như thế này?”

“Hừ! Nếu tôi không nề tấm lòng si mê của cô dành cho tôi.

Thì tôi đã giết cô từ lâu rồi!”

Đồ yêu tinh, thì chẳng đứa nào tử tế gì. Đúng thật!

Xem ra con chim phải gió này hết thuốc chữa rồi.

“Nếu cô không cho tôi hôn, tôi sẽ không đưa cô lên tiên giới!”

Hình như Đại Bàng Cánh Vàng nhìn thấu tâm tư của Khuynh Thành.

Nó đắc ý vênh mặt dọa dẫm.

Nếu nó là người, thì có lẽ nó đang nhăn nhở cười rất đê tiện.

“Ngươi thật bỉ ổi, vô liêm sỉ!”

“Cô rất hiểu tôi đấy! Yêu thú ở Hồng Hoang này đều mạt sát tôi như thế.”



Con chim phải gió, chết tiệt này!

Nhưng Khuynh Thành không muốn mình trắng tay, công cốc.

Lam Tố. Cô sắp gặp anh rồi.

Được!

Vì Lam Tố, cô hy sinh một phen, cô nhượng bộ lần cuối cùng.

“Thế thì… chi bằng… ta sẽ hôn ngươi vậy!”

Con đại bàng cánh vàng bỗng như gặp ma, nó kêu ầm lên.

Rồi vỗ đôi cánh khổng lồ nhảy vọt lên rõ cao.

Nó chạy cho xa, và cụp cánh bọc lấy thân nó.

Nó quá kinh hãi nhìn Khuynh Thành.

“Cô định sàm sỡ tôi!”

Rơi nước mắt!

Rùng mình!

Thánh thần!

Ngài có cho rằng con chim này bị thần kinh không?

“Ta chưa hèn hạ như ngươi đâu! Hèn hạ đến nỗi định lợi dụng một con chim! Ta đâu có như một số kẻ… được người khác cứu mạng xong, thì lại giở mặt uy hiếp người ta!”

Lúc này Đại Bàng Cánh Vàng mới lại vỗ cánh.

Rồi đường hoàng như một nam nhi tử tế, bước lại gần Khuynh Thành.

“Nếu cô không cho… không cho tôi hôn thì tôi đi đây!”

Nó nói rồi làm ra vẻ sắp sửa cất cánh bay.

Khiến Khuynh Thành cuống lên, gọi nó.

“Khoan đã!”

“Thế nào?”

“Hôn… hôn má, được chưa?”

Sắc mặt Khuynh Thành thể hiện chí khí hiên ngang, coi cái chết nhẹ như không.

Đại Bàng Cánh Vàng chầm chậm bước lại gần cô.

Khuynh Thành quyết tâm nhắm tịt mắt.

Chết thì chết!

Chẳng qua chỉ bị một con chim hôn một cái chứ có là gì!

Mình có bị sứt mẩu da nào đâu?

Chỉ cần gặp Lam Tố là được!

Sau đó sẽ tìm cơ hội xử lý con chim rác rưởi này.

Đại Bàng Cánh Vàng bước đến mỗi lúc một gần. Càng đến gần.

Thì Khuynh Thành lại càng hồi hộp.

Nó bỗng cất tiếng cười ha hả, nói: “Cô gái ơi, cô không hề thấy lúng túng gì cả! Lẽ nào cô đã yêu tôi thật ư?”

“Ai yêu nhà ngươi?!”

Lúc này Khuynh Thành mới có phản ứng. Thì ra cô bị con chim rác rưởi này bỡn cợt!

“Không yêu tôi, thì tại sao tôi đòi hôn cô, cô cũng bằng lòng?”

“Đó là tại ngươi ép buộc ta!”

Nếu không vì Khuynh Thành đang cần đến nó thì cô đã xông đến bẻ gãy cổ nó rồi!

Con chim khốn kiếp này sao mà ác độc.

Cuối cùng cô đã hiểu ra, tại sao bọn yêu thú ở Hồng Hoang này lại hận nó đến thế.

Khi gã này chưa chết.

Khi nó vẫn còn sống trên đời, nó luôn là tai họa.

“Tôi ép buộc cô ư? Rõ ràng là tại cô không đứng đắn. Tất cả là do cô tự nguyện chứ!”

Khiếp thật!

Con chim khốn kiếp này khiến người ta ngao ngán hơn cả con lợn mà Khuynh Thành gặp ở Thực Nhân Cốc!

“Ta sẽ giết ngươi, ngươi có tin không?”

Đại Bàng Cánh Vàng nhơn nhơn cái mặt, nói: “Cô yêu tôi như thế, cô có nỡ giết tôi không? Giết tôi, thì ai đưa cô lên tiên giới?”

Điên đầu!

Con chim rác rưởi này cố ý…

Nó ác thật, ác hết chỗ nói!

Sẽ có ngày cô bắt nó phải khuất phục, bắt nó làm cái ghế ngồi, ngày nào cũng đè đầu cưỡi cổ nó, xem nó còn dám huênh hoang nữa không?

Nhẫn nhịn.

Cô phải nhẫn nhịn.

Chờ khi lên tiên giới rồi, sẽ tính sổ với nó đến nơi đến chốn.

Bây giờ tạm tha cho nó.

Cho nó được đắc ý một phen.

“Này con chim rác rưởi, đã đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi!”

Đại Bàng Cánh Vàng vẫn bình thản ung dung cười cười, nhìn cô nói: “Chỉ e không thể đi nổi mất rồi.”

Quái lạ!

Thằng cha này là thứ máy bay gì thế này?

“Nhà ngươi quậy đã xong chưa, đã xong chưa?”

Nó vươn dài cổ, cùng với vẻ mặt bình thản của kẻ vô tội, nhìn Khuynh Thành.

“Lần này thì cô oan cho tôi rồi.”

“Thế ư?”

Giọng Khuynh Thành có chút nghi hoặc.

Cô không muốn lại bị một con chim bỡn cợt lần nữa.

Cô đường đường là một sát thủ hàng đầu!

Thế mà lại bị loài chim điều hành quăng quật!

Lần trước là Hồng Loan.

Lần này là Đại Bàng Cánh Vàng.

Hồng Loan còn đỡ, ít ra nó cũng dính dáng đến loài người, nó là người chim!

Nhưng con Đại Bàng này thì…

Chỉ là con chim thứ thiệt!

Không có nổi một chút hình người!

“Cô gái ơi trí nhớ cô kém quá, thằng cha cùng đến đây với cô thì sao?”

Ừ nhỉ!

Con chim này không nhắc thì cô quên béng gã Lạc Kỳ.

Tuy nhiên, cô lên tiên giới.

Thì liên quan gì đến gã?

Khuynh Thành vận linh thức quan sát một lượt.

Lạc Kỳ đã không ở trong phạm vi linh thức của cô nữa.

“Chắc anh ta đã đi rồi.”

“Người bạn của cô rất không tốt.

Khi cô sắp bị yêu thú cắn xé nghiền nhỏ, gã cũng không chạy đến giúp cô!”

Khuynh Thành cảm thấy con Đại Bàng này cũng rất tài.

Khi đang độ kiếp mà vẫn có thể quan sát tất cả xung quanh.

“Tôi và anh ta vốn cũng chẳng dây mơ rễ má gì với nhau.

Nên anh ta khỏi cần liều mạng vì một người không đáng giúp.”

“Chỉ e không phải đơn giản thế đâu.

Cô đừng trách tôi không nhắc cô trước.

Tôi cảm nhận ra tà khí có trong con người hắn.”

Nghe Đại Bàng Cánh Vàng nói thế.

Khuynh Thành bỗng nghĩ đến Hồng Y và cha cô.

Một linh cảm chẳng lành bỗng ùa đến với cô.

Lẽ nào anh ta định…

Không được!

Khuynh Thành không thể để hắn làm hại người nhà của mình.

“Này, chim ơi, ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé?”

“Quân tử nhất ngôn, không bao giờ nuốt lời.”

“Được! Thế thì ngươi chờ ta chục hôm, ta đi rồi sẽ quay lại.”

Đại Bàng Cánh Vàng liếc nhìn Khuynh Thành.

Nó nhớ lại cảnh tượng cô gái này đã liều mạng xông pha chém giết giúp nó chặn đứng bọn yêu thú.

Nó vỗ cánh, nói: “Tôi sẽ cùng đi với cô!”

Điều này Khuynh Thành thật không ngờ.

Cô ngỡ ngàng nhìn con Đại Bàng.

“Sao còn đứng ngây ra đó? Đi thôi!”

Đại Bàng Cánh Vàng vỗ cánh bay vút lên không trung.

Lúc này Khuynh Thành mới như bừng tỉnh trở lại.

Con chim phải gió này, lúc thì rất quái dị đáng chết.

Lúc thì lại đầy mình chính nghĩa cao cả.

Chẳng rõ đâu mới thực sự là bản chất của nó.

Cô giẫm phi kiếm, vút lên không trung cùng Đại Bàng Cánh Vàng bay song song nhằm hướng quân doanh vùng biên ải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.