Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 24: Q.2 - Chương 24




Trong sơn động u ám, một ông già đang cầm cây phất trần màu trắng, nhắm mắt toạ thiền.

“Sư phụ!”

Thiên tôn cất tiếng chào, rồi cung kính bước đến trước mặt ông già.

“Ta đã bảo ngươi không được đến tìm ta nữa kia mà?”

“Sư phụ! Lần này đồ đệ không thể không đến, vì chuyện này có liên quan đến sư phụ ạ.”

Triệu Càn từ từ mở mắt ra, nói: “Có liên quan đến ta ư?”

“Đúng thế.”

“Nói xem?”

“Con và Lam Tố đại chiến, con định giết hắn, nhưng chẳng rõ nó lại tìm đâu ra một con Chu Tước.”

Chu Tước.

Vừa nghe thấy hai chữ này, toàn thân Triệu Càn bỗng cứng đơ.

Đó là một cơn ác mộng ở thần giới. Cơn ác mộng mà bốn người bọn họ gây nên.

Thần giới, suýt nữa bị huỷ diệt bởi bàn tay bốn người.

Triệu Càn hít sâu một hơi, dẹp yên tâm trạng vừa bị xáo trộn, rồi từ từ nói: “Nói tiếp đi!”

“Hôm qua Chu Tước đến tìm con, muốn con chuyển lời đến sư phụ rằng. Thanh Thanh nó đã ra, dù các vị trốn đi đâu nó cũng tìm ra bằng được.”

Đã ra rồi. Đâu phải Triệu Càn không biết cô ta đã ra?

Tuy vẫn biết cái ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến nhưng Triệu Càn không ngờ nó lại đến nhanh như thế này.

Giữa họ, rốt cuộc vẫn phải có một cuộc tàn sát đến cùng.

Chỉ e đây sẽ lại là một cơn ác mộng ở thần giới này.

“Được! Ta hiểu rồi. Ngươi cứ về nói với nó rằng chúng ta sẽ ra gặp nó để giải quyết cho xong bằng hết. Có điều hiện giờ vẫn chưa đến lúc. Ngày này năm mươi năm sau, ngươi bảo nó đến đỉnh núi Kình Phong chờ chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nó giao chiến một trận công bằng.”

Trồng nhân nào thì ăn quả ấy.

Có trốn cũng không trốn nổi. Cái lý lẽ này Triệu Càn đã sớm hiểu rõ từ những năm tháng xa xưa ấy.

Có điều, ba gã Nghiêm Vũ, Cao Phong và Hắc Lân chưa chắc đã hiểu!

“Sư phụ! Năm xưa đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tính hiếu kỳ của thiên tôn đã được sư phụ khơi ra.

“Chuyện của sư phụ, tốt nhất là ngươi đừng hỏi làm gì. Sư phụ đã dạy ngươi võ công cái thế để ngươi nhất thống thần giới, nhằm để cho ngươi có thể quản lý thần giới tốt hơn. Còn các chuyện khác, chuyện gì nên làm và không nên làm, thiết tưởng khỏi cần sư phụ phải dạy ngươi!”

Thiên tôn băn khoăn chưa thoả mãn, nhìn Triệu Càn rồi thưa: “Vâng, đồ đệ hiểu ạ.”

Nhưng thâm tâm lão thì chửi thầm.

Lão già sống dai nhà ngươi, ta gọi ngươi là sư phụ, ngươi tưởng mình oai vệ thật hay sao?

“Lui ra đi!”

“Vâng.”

Ra khỏi sơn động âm u, thiên tôn hừ hừ lạnh lùng. Sớm muộn gì cũng có ngày dù Chu Tước không giết thì ta cũng giết lão già này.

Lão có chết thì thiên tôn ta đây mới thật sự trở thành nhân vật số một ở thần giới!

Nếu không, thiên tôn ta vẫn mãi mãi bị lão đứng trên đầu.

Việc cấp bách bây giờ là phải trừ bỏ được Lam Tố.

Mắt thiên tôn loé tinh quang quỷ dị, tàn ảnh loáng lên, người đã trở về cung Thiên Khuyết.

“Lam Ngạn!”

“Có thuộc hạ!”

Lam Ngạn rất mực cung kính bước ra.

“Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi đến hoàng thành, dụ Diệp Khuynh Thành đến đây cho ta.”

“Vâng.”

Nói rồi Lam Ngạn lập tức tàn ảnh loáng lên, phi thẳng đến hoàng thành.

Nhìn theo bóng Lam Ngạn biến mất, thiên tôn nở một nụ cười thoả mãn.

Nắm được Diệp Khuynh Thành và Lam Ngạn, thì lo gì gã Lam Tố không chết?

Bắt được hai người quan trọng nhất của đời gã, thì dù gã có tài thánh cũng không thể thi thố gì được.

Còn con Chu Tước chết tiệt kia nữa.

Thiên tôn nhếch mép cười ma quái. Lập tức vận Thiên lý truyền mật.

Thiên lý truyền mật là một tuyệt kỹ chỉ những cao thủ trình độ Kiếm thần cao cấp hậu kỳ mới có thể luyện được.

Đó là, dù người kia ở đâu, ta chỉ cần nghĩ về người ấy thì huyễn ảnh về người ấy sẽ xuất hiện ngay trước mắt, và ta có thể đối thoại với người ấy.

“Chu Tước.” Nhìn thấy Thanh Thanh đang nằm ngủ trên giường, thiên tôn hắng giọng.

Thanh Thanh lập tức ngồi dậy, hết sức ngạc nhiên. Mình đang ngủ rất say, có người xông vào phòng mà mình lại không biết.

Cô mở to mắt nhìn, rồi dần dần hiểu ra: thiên tôn dùng thiên lý truyền mật.

“Là nhà ngươi?”

“Chu Tước! Ta đã chuyển lời của ngươi đến sư phụ ta rồi.”

“Lão tặc ấy nói sao?”

“Sư phụ ta nói, ngươi hãy gấp về đỉnh Kình Thiên, năm mươi ngày nữa sẽ cùng ngươi giao đấu một trận công bằng, định đoạt sinh tử.”

Điều rất quan trọng hiện giờ là thiên tôn cần tách Chu Tước ra. Không có Chu Tước trợ lực, thì xác suất chiến thắng của thiên tôn sẽ lớn hơn.

“Năm mươi ngày nữa? Ngươi nói thật không đấy?”

“Nếu là ta nói dối ngươi, thì sao ta lại biết là ở đỉnh Kình Thiên?”

Thanh Thanh nghĩ một lát, rồi nói: “Được! Ngươi cứ về nói với lão tặc ấy rằng năm mươi ngày nữa gặp ta ở đỉnh Kình Thiên.”

“Được!”

Nói rồi, huyễn ảnh của thiên tôn biến mất.

Tách được Chu Tước ra, ha ha… bọn chúng chỉ còn cách chờ mà nhận lấy cái chết!

Lúc này Lam Ngạn đã đến hoàng thành, ông chạy thẳng vào phòng của Khuynh Thành.

Khuynh Thành vẫn để nguyên áo quần, lên giường chuẩn bị đi ngủ. Bỗng nhìn thấy ngoài cửa sổ có một tàn ảnh loáng lên, cô phóng ra đuổi theo.

“Là Lam Ngạn.”

Xác định đúng là ông ta rồi, cô càng tăng tốc đuổi theo.

Khi ông ta đã đến hoàng thành thì không có lý gì lại thả ông ta đi. Dù ông ta hiện nay có nhận Lam Tố hay không, cũng cứ bắt ông ta lại rồi sẽ có cách giải quyết.

Nghĩ thế, Khuynh Thành càng tăng tốc truy kích.

Khi vào thành, Lam Ngạn đã giấu nhẹm khí lưu của mình rồi.

Nhưng Khuynh Thành vẫn nhận ra vì sau đó ông ta đã cố ý phát ra một ít khí lưu của mình.

Mục đích là nhử Khuynh Thành cắn câu.

Khuynh Thành chỉ có một ý nghĩ là đuổi kịp và bắt giữ Lam Ngạn, nên cô mải bám theo ông ta mà không để ý mình đã ra khỏi hoàng thành.

Vừa ra khỏi cổng thành, thì thấy thiên tôn siêu hoàng tráng đã từ từ đứng ngay trước mặt cô.

“Diệp Khuynh Thành, ta tưởng ngươi thông minh thế nào, thì ra ngươi cũng chẳng là gì!”

Nhìn thấy thiên tôn, Khuynh Thành mới tỉnh ra, và biết rằng mình đã mắc lừa.

Nhưng đã đến nước này thì dù hối hận cũng vô ích.

Cô hừ hừ, rồi lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta không biết đây là âm mưu của ngươi hay sao? Nhưng ta vẫn ra, để xem xem ngươi định làm cái trò khỉ gì.”

Ánh mắt cô khinh khinh, sát khí dữ dằn tràn ngập trong từng tế bào.

Không có gió. Nhưng tà áo đỏ như máu thắm vẫn tung bay phần phật. Những lọn tóc xanh cũng đua nhau nhảy múa.

Tử Thanh bảo kiếm trong tay phát ra những âm thanh trong trẻo ngân nga.

Khí thế của Diệp Khuynh Thành không hề thua kém thiên tôn.

Thậm chí còn uy phong hơn.

Nên biết, kiếp trước cô là một sát thủ. Là một sát thủ chuyên nghiệp, tâm lý chiến là chương trình huấn luyện bắt buộc trước khi mãn khoá trở thành sát thủ.

Tâm lý ai có sức phòng ngự mạnh hơn thì người ấy có cơ hội chiến thắng lớn hơn.

Và có nhiều trường hợp không liên quan gì đến võ công và kỹ xảo cả.

“Ngươi… ngươi không hề sợ ta chắc?”

“Nếu sợ ngươi, ta đã không phải là Diệp Khuynh Thành! Thiên tôn, mối thù lần trước ngươi đánh bị thương Lam Tố, ta vẫn chưa tính sổ với ngươi; nay ngươi lại tự dẫn xác đến, vậy thì chớ trách ta không khách khí!”

Thực ra cô rất muốn, rất muốn đọ một trận sinh tử với thằng cha thiên tôn chết tiệt này.

Tuy cũng biết mình chưa chắc đã thắng lão nhưng nếu có thể cứu được Lam Ngạn thì cũng tốt chán.

“Khi có Chu Tước, ngươi còn không thể là đối thủ của ta, huống chi bây giờ ngươi chỉ có một mình! Cho nên, Diệp Khuynh Thành, tốt nhất là hãy đưa tay chịu trói đi!”

“Chớ phí lời! Cứ đánh thắng ta rồi hãy hay.”

Thiên tôn tuy lợi hại, nhưng cô sắm vai sẵn sàng thách thức kiểu này, chưa chắc lão đã nhận ra thực chất là gì.

Mặt khác, hôm nọ cô đã đột phá lên liền ngần ấy cấp độ, thiên tôn cũng nhìn thấy rành rành.

Cô tin rằng thiên tôn ít nhiều cũng phải dè chừng cô.

“Được! Thiên tôn ta đây vốn định bắt ngươi để uy hiếp Lam Tố, nhưng lúc này e là không cần phải làm thế nữa. Ngươi đã quá sốt ruột được chết thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện.

Nói rồi thiên tôn lập tức phân thân.

Khuynh Thành thấy thế cười khẩy, quả nhiên cô đoán không nhầm.

Thiên tôn không dám tin chắc sẽ đánh nổi cô, cho nên mở màn đã phải dùng ngay chiêu này.

Thuật ảo ảnh!

Khuynh Thành lập tức biến thân mình thành vô số tàn ảnh tấn công vào thiên tôn.

Là phân thân?

Có lắm phân thân thế kia???

Đâu… đâu có thể như vậy?

Nó mới chỉ là Kiếm thần sơ cấp, sao có thể biết thuật phân thân?

Ngay khi thiên tôn còn chưa hết kinh ngạc.

Thì chân thân của Khuynh Thành đã chớp nhoáng đến ngay trước mặt thiên tôn, Tử Thanh bảo kiếm trong tay phóng ra đâm xuyên đầu lão.

“Ùng…”

“Oàng…”

Cái đầu của phân thân thiên tôn lập tức hoá thành đám bột mịn rồi thân xác của phân thân cũng vỡ tan thành bảy tám mảnh.

Kinh khủng!

Khuynh Thành cũng không ngờ mình có thể phá tan phân thân của thiên tôn. Sự may mắn này hơi lớn quá thì phải?

Cô chẳng qua chỉ vận dụng thuật ảo ảnh mà Thanh Thanh mới dạy cho cô.

Chính cô cũng rất kinh ngạc, còn thiên tôn thì… không sao tưởng tượng nổi.

Sao ta lại để cho con bé này nổ tung đầu một cách dễ dàng như thế?

Phân thân đã bị huỷ diệt, thiên tôn tức thì bùng phát cơn giận dữ.

Ánh mắt hung tàn lia ra khắp, côn Như Ý trong tay vung lên phang vào Khuynh Thành.

Khuynh Thành thấy vậy, lại vận thuật ảo ảnh một lần nữa.

Hàng trăm cái bóng Diệp Khuynh Thành mặc áo đỏ tung bay, tay đều cầm Tử Thanh bảo kiếm đâm thẳng vào thiên tôn với khí thế mạnh như bão tố.

Thiên tôn không sao phân biệt nổi đâu là chân thân của Diệp Khuynh Thành.

Mặt lão bỗng biến đổi, côn Như Ý trong tay bị chấn động mạnh, lão thấy tê bại cả cánh tay.

Khi thiên tôn đang rất kinh ngạc thì Tử Thanh bảo kiếm của Diệp Khuynh Thành đã đâm trúng cánh tay lão đang cầm côn Như Ý.

“Tan đi!”

Khuynh Thành phẫn nộ thét lên.

Thiên tôn cảm thấy một sức mạnh kỳ quái đang từ vết thương ở cánh tay bò lan ra khắp cơ thể, rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, cả cánh tay lão bỗng hoá thành bột mịn.

Mặt thiên tôn trắng bệch, đôi mắt trợn lên, đảo tròn.

Tức điên! Tức điên!

Đường đường là thiên tôn oai phong, lại đại bại dưới bàn tay một đứa con gái.

Tử Thanh bảo kiếm trong tay nó được luyện từ thứ gì mà lại có uy lực khủng khiếp đến thế?

Nhưng thiên tôn còn chưa biết: đó là một thanh kiếm có linh hồn.

Khi giết người, lực sát thương của nó còn mạnh hơn nhiều so với các loại binh khí được coi là cực phẩm ở thần giới.

Thuật ngự tâm!

Xem ra, chỉ còn cách dùng thuật ngự tâm với con bé này.

Nếu không, cứ đánh tiếp, chỉ e thân thể của ta sẽ bị huỷ hết sạch.

Khuynh Thành nhìn thấy ánh mắt lão chớp chớp láo liên, ngỡ là lão đang định chạy trốn.

Nên cô càng chăm chăm nhìn xoáy vào lão.

Thiên tôn miệng lẩm bẩm mấy tiếng gì đó, đôi mắt lão càng chớp chớp nhiều hơn.

Bỗng nhiên.

Đôi mắt lão bắn ra một làn kim quang cực mạnh.

Phóng thẳng vào mắt Khuynh Thành.

“Thuật ngự tâm!!!”

Khuynh Thành không ngờ mắt thiên tôn bất thình lình bắn ra kim quang phóng vào cô.

Muốn tránh cũng hoàn toàn không kịp nữa rồi.

Tuy cô đã gắng hết sức để né sang bên nhưng vẫn bị kim quang của thiên tôn phóng trúng.

Toàn thân Khuynh Thành bỗng cứ đơ đơ.

Như đã mất hết tri giác.

Thấy Khuynh Thành đã bị thuật ngự tâm khống chế, thiên tôn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chủ nhân của ngươi là ai?”

“Chủ nhân của tôi… chủ nhân của tôi…”

“Nói đi!”

“Chủ nhân của tôi… tôi không có chủ nhân…”

Thiên tôn cũng biết, vừa nãy thuật ngự tâm của lão chưa hoàn toàn phóng trúng Khuynh Thành, nhưng dù là thế thì Khuynh Thành cũng vẫn không thể kháng cự nổi nữa.

Bây giờ mới thấy trước đây lão đã đánh giá con bé này quá thấp.

Ý chí của nó mạnh hơn rất nhiều so với những người khác.

Lão phải tăng thêm sức mạnh của thuật ngự tâm thì mới khống chế nổi Khuynh Thành.

Thiên tôn lại niệm thêm mấy câu. Một làn ánh sáng đỏ rực như lửa bắn ra từ mắt lão, phóng thẳng vào giữa đôi mắt Khuynh Thành.

“Về cung Thiên Khuyết!”

“Vâng.”

Lam Ngạn và Diệp Khuynh Thành cùng chấp nhận ngay.

Về cung Thiên Khuyết rồi, thiên tôn rất khoái trá ngồi bên bàn uống rượu, mắt lim dim nhìn Diệp Khuynh Thành.

Con bé này nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, dáng người… chà chà, cũng có thể gọi là đường nét rất chi là bắt mắt.

Võ công cũng rất ghê. Về với Lam Tố, thì Lam Tố vớ bở quá hay sao?

Lão nghiêng người, vẫy tay gọi Khuynh Thành: “Lại đây!”

Diệp Khuynh Thành cung kính bước đến bên thiên tôn, thưa: “Chủ nhân!”

“Rót rượu!”

“Vâng.”

Khuynh Thành cầm be rượu lên, khéo léo rót ra chén.

“Nâng chén cho thiên tôn uống!”

“Vâng.”

Khuynh Thành cầm chén rượu lên đưa sát miệng thiên tôn.

Cánh tay rồ dại của thiên tôn bỗng ôm choàng eo thon thả của Khuynh Thành. Mặt lão đầy vẻ thèm khát, nhìn cô nói: “Mỹ nhân thử nói xem, nàng theo ai chẳng được, sao nàng lại thích Lam Tố để chờ xem nó chết à? Chi bằng hãy theo ta! Ta cam đoan sẽ đối xử rất tốt với nàng.”

Khuynh Thành ngây người nhìn thiên tôn. Lam Tố… Lam Tố… cái tên này hình như nghe rất quen?

Hình như người ấy rất quan trọng đối với mình. Nhưng… nhưng tại sao mình lại không thể nhớ ra?

“Mỹ nhân nói xem, nếu ta bảo nàng đích thân giết hắn, thì chẳng phải là rất hoàn mỹ hay sao?”

Thiên tôn dường như nhìn thấy cảnh Khuynh Thành tay cầm Tử Thanh bảo kiếm đâm thẳng vào ngực Lam Tố, phá tan linh hồn và nguyên anh của anh ta.

Anh ta mồm hộc máu tươi, đau khổ ôm lấy ngực, hết sức kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Thành.

Nói: “Tại sao… tại sao???”

Lão nghĩ bụng, chắc chắn thằng nhãi ấy chết không thể nhắm mắt được.

Tưởng tượng một hồi, thiên tôn bỗng thấy tâm trạng phấn chấn hẳng lên.

Ngày mai, sau khi tu luyện xong cánh tay đã bị Khuynh Thành phá huỷ, lão sẽ sai Khuynh Thành đi giết Lam Tố để trừ hẳn mối hoạ về sau.

Trong hoàng thành.

Cả đoàn người lo muốn chết.

Đã tìm khắp hoàng thành mà không thấy bóng Khuynh Thành đâu.

“Lam Tố nói xem, liệu có thể là cô ấy bị thiên tôn bắt đi rồi không?”

Hoa Mãn Nguyệt lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi. Từ lâu anh đã coi Diệp Khuynh Thành như em gái ruột của mình.

“Chúng ta đã tìm hết mọi ngõ ngách, đều không thấy dấu vết Khuynh Thành. Vậy thì rất có thể cô ấy đã bị thiên tôn bắt đi.”

Lam Tố rất hiểu Khuynh Thành, cô tuyệt đối không bao giờ lẳng lặng bỏ đi đâu cả.

Huống chi, khi tình hình đang thế này, Khuynh Thành càng không thể làm bất cứ chuyện gì khiến anh phải lo lắng.

Có điều, hiện giờ Hồng Loan và Chu Tước đi vắng.

Chỉ còn lại ba người. Muốn đánh vào cung Thiên Khuyết để cứu Khuynh Thành, e rằng rất không dễ gì.

“Ta phải đánh vào cung Thiên Khuyết!” Hoa Mãn Nguyệt bức xúc không nén nổi nữa.

“Không được! Chúng ta không thể mạo hiểm như thế. Lỡ không cứu nổi Khuynh Thành thì sẽ là càng làm hại cô ấy, thì sẽ ra sao?”

Tuy Lam Tố đang vô cùng sốt ruột nhưng anh vẫn luôn nhắc nhở mình phải bình tĩnh. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Anh đã nghĩ ra… thiên tôn đã bắt phụ hoàng của anh, phụ hoàng của anh bỗng biến thành người khác và hễ thấy anh là muốn giết anh.

Vậy thì Khuynh Thành…

“Gay rồi!”

“Sao?”

“Chắc chắn Khuynh Thành đã bị thiên tôn bắt về để mê hoặc tâm trí cô ấy; tôi cho rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại nhìn thấy Khuynh Thành.”

Lưu Hương Nguyệt Nhi cau mày rõ chặt, nhìn Lam Tố nói: “Lẽ nào… đó là thuật ngự tâm như truyền thuyết vẫn nói?”

“Thuật ngự tâm???”

Lam Tố hoàn toàn không biết trên đời lại có thứ tuyệt kỹ võ công này.

“Đúng thế đấy! Những ai tu luyện được thuật này, sẽ có thể tuỳ ý khống chế tâm tính của người khác, bắt người khác nghe lệnh, phục tùng mình.”

“Cứ như Lưu Hương nói, tức là rất có khả năng phụ hoàng của tôi và Khuynh Thành bị trúng thuật ngự tâm này?”

“Đúng thế! Nhưng, tu luyện được thuật ngự tâm lại rất không dễ gì, tôi chỉ đọc sách thấy ghi chép những điều liên quan về nó chứ không biết cách tu luyện cụ thể là thế nào.”

Làm thế nào để tu luyện được thuật ngự tâm, chuyện này Lam Tố lại hoàn toàn không hứng thú.

Anh chỉ muốn biết hiện giờ có cách gì để phá được thuật ngự tâm.

“Lưu Hương có biết phải làm gì để phá được thuật ngự tâm không?”

“Điều này…”

Thấy bộ dạng Lưu Hương như thế, Hoa Mãn Nguyệt tiu nghỉu nói: “Xem ra, em cũng không biết thì phải?”

“Em…xin lỗi…”

“Đâu có thể trách gì cô? Có lẽ bây giờ chúng ta đành phải đợi, đợi Khuynh Thành và phụ hoàng của tôi đến tìm chúng ta.”

Lam Tố thở dài thườn thượt, ánh mắt anh như thất thần, nhìn mãi ra xa.

Khuynh Thành, anh tin rằng em nhất định sẽ chiến thắng được chính mình, em nhất định sẽ nhận ra anh.”

Hoa Mãn Nguyệt bước đến bên Lam Tố, khẽ vỗ vai anh, nói: “Tôi cũng tin Khuynh Thành, rất tin tưởng tình yêu của hai người. Tình cảm sâu nặng đã thấm vào xương tuỷ, thì không thứ pháp thuật tà đạo nào có thể khống chế, tác động nổi.

Chắc Lam Tố còn nhớ Tâm Ma? Ngay hắn còn không khống chế nổi chúng ta nữa là thiên tôn?”

Nhớ lại vụ việc Tâm Ma, lòng tin của Lam Tố càng thêm kiên định, anh gật đầu thật mạnh nhìn Hoa Mãn Nguyệt: “Anh nói đúng. Chúng ta đều nên tin tưởng Khuynh Thành.”

Vầng dương vừa lên.

Ánh dương ấm áp nhè nhẹ trải xuống vạn vật, phủ khắp hoàng thành.

Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi ba người đã có mặt ở quảng trường chờ thiên tôn đến.

Mặt trời nhích dần dâng cao, mặt đất cũng bắt đầu nóng lên.

Bỗng nhiên.

Ba làn lưu quang lấp loáng. Quả nhiên thiên tôn dẫn Khuynh Thành và Lam Ngạn xuất hiện thật.

“Ha ha ha ha… ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười trầm hùng vang dội lan khắp bầu trời hoàng thành. Cả hoàng thành chao đảo dường như muốn sụp đổ.

Những ai công lực thấp, đều bị chấn động mạnh, thất khiếu[1] trào máu tươi mà chết.

[1] Tức “bảy lỗ” gồm: mắt, tai, mũi, miệng.

Những người có công lực khá hơn, cũng bị thương với các mức độ khác nhau.

Trong chớp mắt, hoàng thành chìm trong kinh hoàng sợ hãi.

“Thiên tôn, họ dù sao cũng là con dân của ông, sao ông lại làm bừa như thế?”

Thiên tôn lạnh lùng nhìn Lam Tố, rất thong thả nói: “Ngươi cũng biết họ là con dân của ta, mạng của họ đều do ta ban cho, ta muốn giết thì giết, sao lại nói là ta làm bừa?

Lam Tố, ta cho rằng ngươi hãy nghĩ đến mình thì hơn! Ngươi, ốc không mang nổi mình ốc, sao phải lo lắng cho người khác làm gì chứ?”

“Họ là con dân của tôi, tôi có chức trách, có nghĩa vụ bảo vệ họ.”

Nghe câu nói của Lam Tố, thiên tôn cảm thấy nực cười.

Một kẻ sắp chết đến nơi lại còn nói đến chức trách hay nghĩa vụ cái gì nữa?

“Lam Tố, hôm nay ta cho ngươi nếm trải mùi vị bị người thân nhất của mình giết chết. Cảm giác ấy chắc không dễ chịu gì thì phải? Ha ha ha ha…”

Lam Tố vẫn rất bình thản nhìn lão, rồi anh dời ánh mắt sang phía Khuynh Thành.

Anh đã sớm đoán rằng thiên tôn sẽ làm cái trò này.

Nhưng, lão đã đánh giá Khuynh Thành quá thấp thì phải?

Còn anh, dù bị chết dưới bàn tay Khuynh Thành, với anh, vẫn là một niềm hạnh phúc.

Nhưng phải có một điều kiện tiên quyết thì mới có thể chết, đó là phải giết thiên tôn trước đã. Anh tuyệt đối không để cho lão tiếp tục làm những điều ác độc.

Sinh tử có nhau. Đó là lời thề của anh và Diệp Khuynh Thành.

Cho nên…

Thiên tôn tuyệt đối không thể giành phần thắng.

“Diệp Khuynh Thành, Lam Ngạn nghe lệnh!”

Khuynh Thành và Lam Ngạn lập tức bước lên, nói: “Vâng, thưa chủ nhân.”

“Bây giờ ta ra lệnh cho hai ngươi giết chết ba kẻ kia cho ta!”

“Vâng!”

Nhận lệnh rồi, hai tàn ảnh chớp lên lập tức xông vào Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi.

Khuynh Thành tay cầm Tử Thanh bảo kiếm chạy sau Lam Ngạn, cô chĩa mũi kiếm nhằm vào cổ Lam Tố.

Đúng lúc mũi kiếm trong tay Khuynh Thành sắp đâm vào cổ anh, cô bỗng rụt tay lại rất nhanh rồi nhằm vào lưng Lam Ngạn.

“Lam Tố, hãy đỡ lấy!”

Khuynh Thành hô lớn, rồi vung kiếm chém mạnh vào lưng Lam Ngạn.

Lam Ngạn bỗng thấy trước mắt tối sầm, lăn ra ngất lịm.

Lam Tố nhảy vụt đến đỡ lấy Lam Ngạn.

Mặt anh nóng bừng, nhìn Khuynh Thành. Anh biết mà! Anh đã biết Khuynh Thành của anh không thể bị thuật ngự tâm của lão già đáng chết kia khống chế.

“Khuynh Thành…”

“Lam Tố…”

Khuynh Thành cười với anh, thực ra đúng là cô đã bị trúng thuật ngự tâm.

Có điều, hôm qua khi rót rượu cho thiên tôn, cái tên mà cô nghe thấy khiến cô có cảm giác kỳ lạ, rất kỳ lạ.

Sau đó cô cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi… Rồi, đến khi nhìn thấy Lam Tố thì trí nhớ của cô đã hoàn toàn trở lại.

Thiên tôn mặt biến sắc, lạ thật! Sao lại có thể như thế này?

“Ngươi… sao ngươi lại không trúng thuật ngự tâm của ta?”

Hoa Mãn Nguyệt thấy Khuynh Thành không bị làm sao hết, anh rất đắc ý, bèn bước lên nói: “Hừ! Ngươi cho rằng cái trò hề vớ vẩn ấy của ngươi có thể khống chế nổi Khuynh Thành của chúng ta ư? Ngươi đánh giá cô ấy quá thấp rồi!”

Thiên tôn uất hiện nghiến răng ken két, tay nắm rõ chặt, mặt nổi gân xanh ngoằn ngoèo.

“Được thôi! Dù là như thế thì các ngươi hôm nay vẫn phải chết! Không có Chu Tước, chà chà! Các ngươi sẽ dựa vào đâu để đấu với thiên tôn ta đây? Ta sẽ giết các ngươi như giết mấy con kiến.”

Trong khoảnh khắc.

Khí lưu cực mạnh của thiên tôn đã bao phủ khắp đất trời.

Lão đứng lơ lửng giữa không trung, áo bào đen bay phần phật.

Hôm nay lão quyết ý giết bằng được bọn người này. Mấy lần thất bại khiến lão cảm thấy mối nguy là rất đáng kể.

May sao đã lừa xua được Chu Tước và Hồng Loan khốn kiếp đi rồi, nếu không lão còn phải đối phó thêm với hai kẻ địch hùng mạnh.

Thì cuộc chiến này chưa chắc lão đã thắng.

Nhưng hiện giờ, sẽ giết bọn chúng tuyệt đối dễ ợt.

Côn Như Ý đã nắm chặt trong tay, nguồn nội lực vô tận đang chảy dồn vào côn Như Ý.

“Hãy nhận lấy cái chết!!!”

Thiên tôn nhao lên lăng không, côn Như Ý bỗng loang loáng thành hàng trăm côn ảnh bổ thẳng vào Lam Tố.

Đường côn tập trung nội lực cực mạnh của thiên tôn.

Khuynh Thành thấy thế vội dùng thuật ảo ảnh, hô lên với Lam Tố: “Mau tránh ra!”

Nói chậm, chứ thực tế diễn ra cực nhanh, côn Như Ý táng mạnh xuống bên cạnh Lam Tố.

Mặt đất lập tức toác ra một khe rộng kinh người.

Dài đến vài trăm thước.

Không để cho bọn Lam Tố kịp thở, thiên tôn lại phang thêm một côn nữa.

Lần này còn khủng khiếp hơn lúc nãy.

Có đến hàng vạn côn ảnh loang loáng.

Vào thời khắc thiên tôn phang nhát côn thứ hai, Lam Tố cảm thấy đầu mình hình như đặc cứng lại.

Tốc độ… tốc độ nhanh kinh người.

Tốc độ của Lam Tố đã rất nhanh nhưng còn kém xa so với thiên tôn.

Khuynh Thành cũng thấy đầu nhức dữ dội, cô chẳng rõ mình còn có thể vận dụng thuật ảo ảnh bao nhiêu lần nữa.

Nói cho cùng, nó không phải thuật phân thân.

Có thể lừa được thiên tôn một lần, hai lần, ba lần… nhưng sau đó thì sao?

Lão là người thông minh, lão không thể không nhận ra.

“Lam Tố! Ta muốn xem xem lần này ngươi trốn đâu cho thoát?”

Thấy côn Như Ý của thiên tôn sắp vụt thẳng vào đầu mình đến nơi.

Lam Tố vội rút trường kiếm đưa lên chém thẳng vào thanh côn của lão.

“Choang!”

Trường kiếm của Lam Tố gãy thành mấy đoạn.

Cánh tay anh cũng đau điếng, tê bại.

“Ộc…”

Cuống lưỡi cảm thấy ngòn ngọt, máu tươi đã trào lên họng rồi phun ra như suối.

“Lam Tố…”

Khuynh Thành kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không kịp phản ứng gì hết. Lam Tố của cô đã bị trọng thương.

Thiên tôn nhếch mép cười đắc ý, nhìn Khuynh thành rồi nói: “Bây giờ, nếu ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta còn có thể châm chước mà tha cho ngươi và bọn chúng được sống.”

Lưu Hương Nguyệt Nhi khinh bỉ nhìn lão, giận dữ quát mắng: “Đồ cặn bã vô liêm sỉ như ngươi mà dám sánh với Diệp Khuynh Thành của chúng ta ư? Ngươi muốn giết thì cứ việc, chứ đừng há mồm nói ra những câu ngông cuồng làm nhục chúng ta!”

“Hừ! Xem ra các ngươi là đồ thân lừa ưa nặng đây mà!”

“Đồ chết giẫm đồ mặt dày! Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi chắc? Cùng lắm là cả hai bên cùng diệt vong!”

Thiên tôn cười sằng sặc như điên.

“Cùng diệt vong? Các ngươi mà đáng như thế chắc?”

Hoa Mãn Nguyệt bước lại nắm chặt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi, căm phẫn nhìn thiên tôn.

“Lưu Hương, em có sợ không?”

“Có anh ở bên, em không sợ gì hết!”

“Được!”

Hoa Mãn Nguyệt hài lòng gật đầu, đăm đăm nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, mười ngón tay của hai người đan vào nhau thật chặt, xông vào thiên tôn.

Đúng lúc họ đang xông đến thiên tôn thì thân thể của họ bỗng bùng cháy.

Khuynh Thành đang chìm trong nỗi bi thương, bỗng giật mình tỉnh ra, quay phắt lại nhìn.

“Không!!!”

Khuynh Thành thét lên như kẻ tâm thần điên loạn, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí khổng lồ từ toàn thân Khuynh Thành bỗng tràn ra bốn phía, trải khắp không gian trên hoàng thành.

Những người đứng xa chục ngàn thước xem chiến đấu, cũng hãi hùng trước sát khí của Khuynh Thành.

“Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương, dừng lại!!!”

Hoa Mãn Nguyệt ngoảnh lại mỉm cười nhìn Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, tuy em không phải em gái anh nhưng từ lâu anh đã coi em như đứa em ruột của mình! Anh không có gì cho em.

Nhưng, anh và Lưu Hương luôn rất mong em được hạnh phúc. Đây coi như món quà mừng đám cưới của em!”

Không!!!

Cô không muốn!

Cô hoàn toàn không cần!

Cô sẽ tự giành lấy hạnh phúc cho mình.

Cô không muốn họ phải tác thành như thế này.

“Hoa Mãn Nguyệt, nếu anh định chết thì bây giờ tôi chết trước cho anh xem!”

“Sao Khuynh Thành phải như thế? Chúng ta không đánh nổi lão, nếu cứ tiếp tục thì chúng ta sẽ chết hết.”

“Diệp Khuynh Thành này còn chưa nhắm mắt thì không ai được phép chết! Không được!”

Khuynh Thành như đã phát điên.

Cô không ngớt gào lên.

Kiếp trước cô chưa từng biết tình thân là gì, tình yêu là gì, tình bạn là gì.

Kiếp này cô đã trải bao gian khó mới có được, cô tuyệt đối không thể từ bỏ.

Họ là những người thân nhất của cô trên đời này.

Họ là những người luôn rất quan tâm săn sóc cô, sẵn sàng dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ cô.

Cô không thể ích kỷ, không thể đứng nhìn họ chết vì cô.

Cô không sao… không sao chịu đựng nổi.

“Sống, thì cùng sống, chết, thì cùng chết.”

Đôi mắt cô rớm lệ, kiên quyết, nhìn Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi.

Nhìn Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt hiểu rằng, cô gái này không có nhiều điểm nổi bật.

Nhưng tính cách rất cứng rắn.

Đã nói gì thì nhất định sẽ làm bằng được.

“Được! Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết!”

Anh mỉm cười nhìn Khuynh Thành.

Nhưng đôi chân anh lại chạy như bay về phía thiên tôn.

Chết? Dù chết chục lần, trăm lần anh cũng dám chết vì cô.

Anh ngoảnh sang nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, thật đáng thương cho Lưu Hương của anh.

“Lưu Hương sẽ không trách anh chứ?”

Nhìn Lưu Hương, Hoa Mãn Nguyệt cảm thấy vô cùng cắn rứt, anh thậm chí không biết mình làm thế này là đúng hay là sai.

“Nam Cung Triệt! Em đâu có thể trách anh? Nếu anh không làm thế thì em mới trách! Em yêu tính cách này của anh.

Nếu anh không làm thế, em sẽ rất hận anh.

Anh, đúng là Nam Cung Triệt của em!”

Hoa Mãn Nguyệt vô cùng cảm động.

“Lưu Hương, cảm ơn em đã hiểu anh, đã ủng hộ anh. Nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ bù đắp thật nhiều cho em.”

“Chỉ cần chúng ta nắm chặt tay nhau, lòng chúng ta luôn nghĩ đến nhau, mãi mãi yêu nhau, thì dù phải chết, dù phải đi xuyên không gian, cách xa nhau hàng chục triệu năm, em tin rằng không ai có thể ngăn cản chúng ta tìm đến với nhau.

Nam Cung Triệt anh còn nhớ tối qua em nói gì với anh chứ? Chúng ta không chỉ vì Khuynh Thành và Lam Tố, chúng ta còn vì cả thần giới này!”

Hoa Mãn Nguyệt càng nắm chặt bàn tay Lưu Hương.

Thiên tôn. Thiên tôn phải chết.

Chứ Lam Tố không thể chết, thần giới không thể bị diệt vong.

Nếu Lam Tố chết, thì chẳng mấy chốc thần giới sẽ đi đến giới hạn cuối cùng. Cho nên Lam Tố phải sống.

Thiên tôn nhìn tình thế trước mắt, kinh hãi.

Lại có hai kẻ điên chạy đến.

Không ổn! Nếu chúng tự cho nổ thì chắc chắn lão phải bị thương.

Ánh mắt lão tập trung vào Diệp Khuynh Thành.

Giữ chặt con bé này thì bọn kia sẽ không thể tự nổ, vì thân thể đã bốc cháy, chúng không những không thể tự nổ mà còn phải tự thu lại sức mạnh, rồi nguồn sức mạnh ấy sẽ đánh lại cơ thể, phá hoại tâm mạch.

Đến lúc đó muốn giết chúng, thì sẽ tuyệt đối không mảy may tốn sức.

Khuynh Thành bỗng cau mày.

Gã Hoa Mãn Nguyệt dám lừa cô!

Hừ! Anh ta muốn chết nhưng cô không cho phép.

Tử Thanh bảo kiếm trong tay vung lên chém về phía Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi.

Kiếm khí khổng lồ đã dập tắt ngọn lửa đang bốc cháy trên người họ.

Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Khuynh Thành đang giận dữ nhìn họ.

“Lát nữa tôi sẽ tính sổ với hai người!”

Khuynh Thành trợn mắt, nói.

Tử Thanh bảo kiếm lại vung lên nhằm vào thiên tôn.

Thiên tôn vốn định bắt Khuynh Thành làm con tin, nào ngờ cô lại điên cuồng tấn công lão.

Sức mạnh tấn công lại không hề thua kém Lam Tố.

Thậm chí, thậm chí còn mạnh hơn Lam Tố rất nhiều.

Đó là nguồn sức mạnh được khơi dậy từ trong tuyệt vọng để giành được hạnh phúc.

Động tác của Khuynh Thành không nhanh lắm, thậm chí còn chậm hơn các thần nhân bình thường.

Thiên tôn tấn công lại Khuynh Thành với tốc độ cực nhanh nhưng không sao tiếp cận được cô.

Trái lại, lão cảm thấy tốc độ của mình bỗng chậm đi mà không rõ nguyên nhân.

Đây… là thứ võ công quái dị gì thế?

Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi rất thất vọng đứng lên, họ vốn nghĩ Khuynh Thành chết là cái chắc.

Nhưng lúc này họ cũng trố mắt kinh ngạc.

Là thứ võ công gì vậy?

“Đưa Lam Tố và Lam Ngạn đến đỉnh Tử Cấm!”

Chỉ cần lên được đỉnh Tử Cấm, thiên tôn sẽ không dễ gì tìm ra, gần như không thể tìm ra họ.

Lúc này muốn giết thiên tôn thì chắc chắn là điều không thể làm.

Đành phải chờ, chờ Lam Tố bình phục, công lực được nâng cao.

Và chờ Chu Tước, Hồng Loan trở về.

Bồi đắp sức mạnh và nhuệ khí, sau đó sẽ trở lại tính sổ với thiên tôn, quyết chiến sinh tử với lão.

“Nhưng… cô thì sao?”

“Mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ có cách chạy thoát, tôi và Lam Tố còn chưa làm đám cưới tưng bừng, tôi đâu muốn chết.”

Lam Tố đang hôn mê, Hoa Mãn Nguyệt lập tức ôm anh lên; Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng vội ôm Lam Ngạn lên.

Họ nhìn Khuynh Thành, rồi nói: “Cô hãy giữ mình!”

Nói xong cả hai tàn ảnh chớp lên, phi hành về phía đỉnh núi Tử Cấm.

Hoa Mãn Nguyệt đã có niềm tin tuyệt đối ở Khuynh Thành.

Cho nên anh rất yên tâm ra đi.

Anh tin chắc Khuynh Thành đã hứa là sẽ đến sau thì cô ấy sẽ làm được.

Huống chi, vừa nãy Khuynh Thành sáng tạo ra chuyện thần kỳ, họ cũng đã nhìn thấy.

Thiên tôn hầu như không thể làm gì nổi Khuynh Thành.

Thực ra, chỉ có Khuynh Thành mới biết vừa nãy cô đã phải gắng sức mới tạm chống đỡ được các chiêu của thiên tôn.

Sau đó.

Giao chiến không chỉ là dựa vào công lực mà còn dựa vào chỉ số IQ và yếu tố tâm lý nữa.

Nếu sợ chết thì rất có thể chỉ một khoảnh khắc sau đó là đi đời.

“Vút…”

Khuynh Thành lao vào thiên tôn như một mũi tên, khí thế như vũ bão.

Một làn côn quang ngũ sắc phóng ra từ lòng bàn tay của thiên tôn. Làn côn quang ngũ sắc phóng thẳng về phía Khuynh Thành với tốc độ và khí thế kinh người.

Nó chưa đến gần mà Khuynh Thành đã cảm thấy uy lực ghê gớm của nó.

Nếu trực tiếp đánh lại, chỉ e sẽ như đem trứng chọi đá, tự chuốc lấy diệt vong.

Tháo chạy? Có lẽ chỉ còn cách này.

Khuynh Thành bỗng nảy ra một kế.

Cô bất thình lình quay người chạy như bay về hướng cung Thiên Khuyết.

Hai cao thủ đại chiến sẽ khủng khiếp ra sao, ai cũng hiểu rõ.

Khuynh Thành không muốn dẫu cô may mắn sống sót nhưng hoàng thành lại bị san phẳng, các thần nhân vô tội lại bị chết sạch.

Như thế, kể cả cô thắng trận thì cũng là vô nghĩa.

Thiên tôn thấy Khuynh Thành cấp tốc lao đi, cho rằng cô định chạy trốn.

Lão bèn lập tức truy kích.

Khuynh Thành lấy làm lạ: dù đường chạy của cô biến hoá kiểu gì, côn quang ngũ sắc của lão cũng vẫn bám ngay phía sau với tốc độ cực nhanh.

Cô thử tăng tốc, côn quang ngũ sắc dường như cảm nhận được, nó cũng tăng tốc sát sàn sạt bám theo.

Cung Thiên Khuyết!

Từ xa Khuynh Thành đã nhìn thấy đại điện uy nghi hoành tráng.

Hừ!

Dù bỏ mạng thì cô cũng phải phá tan sào huyệt của tên lão tặc này đã.

Cô bỗng bay vút lên theo một đường cung, rồi lao thẳng xuống cung Thiên Khuyết. Những người trong cung bỗng cảm thấy một làn khí lưu cực kỳ đáng sợ.

Trong nháy mắt, trong cung náo loạn.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Mau chạy đi!”

Các thần nhân trong cung Thiên Khuyết lập tức chạy tản đi. Họ vốn không phải là các binh sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, hằng ngày ngoài việc vâng lệnh thiên tôn, còn lại mỗi cá nhân đều tự tu luyện.

Nhìn cảnh đám đông thần nhân hoảng hốt chạy trốn.

Khoé miệng Khuynh Thành nhếch một nét cười quỷ dị.

“Xem ra, thiên tôn ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế! Nhìn xem, thần nhân của ngươi rặt một bọn tham sống sợ chết!”

Thiên tôn bỗng nổi giận đùng đùng.

Bọn người chết giẫm kia, ta đã che chở, nuôi nấng các ngươi, cho các ngươi ăn mặc đầy đủ, cho các ngươi có nơi chốn thênh thang mà tu luyện, bảo vệ tính mạng cho các ngươi.

Nhưng khi gặp biến cố, chưa bị ai doạ giết mà đã bỏ chạy nháo nhác cả lũ!

Tức thật!

Tức điên!

Nhìn đám thần nhân đang tranh nhau tháo chạy, thiên tôn tạm bỏ qua Diệp Khuynh Thành.

Bây giờ lão phải giết bọn ăn hại này trước đã.

“Chạy đâu hả???”

Hắc bào của thiên tôn bay phần phật, tay áo thụng phất lên, gió lớn rú rít thốc ra.

Sức gió mạnh chẳng khác gì lốc xoáy, phát tán ra khắp bốn phía.

Đám thần nhân đang tháo chạy bất thình lình bị hút khựng lại.

Chẳng khác gì bị ai đó từ phía sau ôm chặt, không thể cất bước nổi nữa.

Làn gió cực mạnh không ngớt hút họ lui về.

Sức hút khủng khiếp, tốc độ siêu nhanh.

Trong chớp mắt, họ đã bị thiên tôn hút trở lại đứng trước mặt lão.

Lão xuất chưởng tạt lên đỉnh đầu họ, thân xác, linh hồn và nguyên anh đều nát vụn thành bột mịn.

Khuynh Thành quan sát. Khi thấy Tử Thanh bảo kiếm của cô và làn côn quang ngũ sắc của thiên tôn sắp xô vào nhau, cô vận năng lượng tác động vào làn côn quang ngũ sắc, bắt nó chuyển hướng nhằm vào đại điện của cung Thiên Khuyết.

“Oàng…”

Toàn bộ cung Thiên Khuyết bị nổ tan thành trong khoảnh khắc, hoa lửa phóng lên không trung chẳng khác gì phoá hoa tản khắp bốn phương!

Một số thần nhân chưa kịp tháo chạy đều bị bỏ mạng bởi xung lực kinh hồn.

“A…”

Những ai có công lực tương đối khá một chút, mặt biến sắc tái nhợt, rồi vội tìm mọi cách để giữ lấy thân.

“Oàng…”

Lại một tiếng nổ long trời lở đất.

Âm thanh do Tử Thanh bảo kiếm và côn quang ngũ sắc xô vào nhau. Máu tươi nhuộm đỏ góc trời. Những thần nhân lúc trước đã cố chạy ra ngoài đại điện, lúc này xác họ cũng từ trên không trung rơi xuống.

Sau vụ nổ.

Cung Thiên Khuyết hoành tráng uy nghi đã biến thành bình địa.

Các thần nhân trong cung cũng tử thương gần hết.

Những người có công lực cao, thoát ra rồi, nhưng không thoát khỏi bàn tay của ác ma thiên tôn.

Một làn ánh sáng ngũ sắc phóng thẳng vào hướng bọn họ đang chạy trốn.

Ngay lập tức năm sáu người bị làn sáng ấy vặn nát nhừ, vỡ thành trăm mảnh.

Khuynh Thành thấy thời cơ đã đến.

Lưu quang lập tức chớp lên, chân giẫm Tử Thanh bảo kiếm, cấp tốc phi hành về phía đỉnh núi Tử Cấm.

Thiên tôn đã nhìn thấy, nổi giận gầm lên. Lão phát ra công lực thật mạnh nhằm vào mấy người đang chạy trốn, họ cũng tiêu tan trong chớp mắt. Sau đó.

“Chạy đâu cho thoát???”

Khuynh Thành đang phóng như bay, ngoảnh lại thấy thiên tôn đang đuổi theo rất gấp.

Tốc độ ấy của lão… chỉ e sắp đuổi kịp cô đến nơi.

Khuynh Thành nhìn Tử Thanh bảo kiếm dưới chân, lẩm bẩm: “Phen này ta chỉ còn cách trông cậy ở ngươi.”

Cô biết Tử Thanh bảo kiếm là thanh kiếm có linh hồn.

Gặp kẻ địch càng mạnh, uy lực nó phát ra càng to lớn.

Có điều, kẻ địch lúc này chẳng phải tầm thường.

Là nhân vật số một của thần giới, là thiên tôn!

Chẳng rõ Tử Thanh bảo kiếm có thể vượt mặt lão ta không.

Nhưng lúc này cô không còn cách nào khác, đành tiếp tục dấn bước, chờ xem sao vậy.

Cô cấp tốc phi hành về hướng đỉnh núi Tử Cấm, nó đã ở ngay phía trước. Nhưng thiên tôn càng lúc càng đến gần cô.

“Chạy đâu cho thoát?”

Thiên tôn cũng biết rất rõ, nếu để Khuynh Thành chạy thoát vào Tử Cấm thì lão muốn bắt muốn giết bọn Khuynh Thành sẽ rất không dễ nữa.

Lão không thể cả đời đứng ở núi Tử Cấm này mai phục, chờ bọn họ ra.

Sốt ruột. Bước chân lão càng phi nhanh hơn nữa.

“Vù…”

Côn Như Ý vụt mạnh về phía Khuynh Thành. Côn ảnh được kéo ra rõ dài. Làn sáng ngũ sắc dữ dằn phóng vào Khuynh Thành.

Đôi chân Khuynh Thành khẽ nhún, toàn thân cô ngã về phía sau, đã tránh thoát côn khí khủng khiếp của thiên tôn.

Sau đó cô nhấn mũi chân, Tử Thanh bảo kiếm lượn vọt lên cao, Khuynh Thành nhào lộn trên không trung.

Tay cầm Tử Thanh bảo kiếm, nhằm chính xác vào thiên tôn, phạt xuống.

Tử Thanh bảo kiếm xẹt ra những làn ánh sáng màu tím ghê rợn, xé toạc không gian, bổ vào đầu thiên tôn.

“Ối…”

Khi làn tử quang ấy áp sát thiên tôn, lão cảm thấy mình như đã bị chốt cứng, không thể dịch chuyển được nữa, đành kinh hãi giương mắt ra nhìn nó xẹt vào cổ.

“Không được!” Thiên tôn muốn gào lên.

Sao lại thế được? Con bé này lấy đâu ra sức mạnh ghê gớm như vậy?

Dù là Lam Tố, một khi hắn chưa mạnh lên thì cũng không thể là đối thủ của lão.

Thế mà bây giờ lão lại bị một đứa con gái… tuyệt đối không thể như thế này!

Nhưng, dù có thể hay không thể, thiên tôn buộc phải thừa nhận rằng cổ lão đã bị kiếm khí của Khuynh Thành rạch một đường, đã toé máu rành rành.

Máu phun ra ồng ộc.

Đầu thiên tôn rơi xuống lăn long lóc như một quả bóng.

Cũng may, linh hồn và nguyên anh của lão vẫn chưa bị tổn hại.

Lão căm phẫn nhìn Khuynh Thành như muốn chặt cô ra từng miếng rồi nuốt chửng.

“Ngươi huỷ thân mình ta, hôm nay ta không thể không giết ngươi!!!”

Thiên tôn cực phẫn uất.

Côn Như Ý lại vung lên giáng thật mạnh vào Khuynh Thành

Khuynh Thành biết rằng mình huỷ thân xác của lão, nhất định lão sẽ tức điên.

Cô kinh hãi, cấp tập tháo chạy, tuyệt đối không dám chậm trễ. Đối mặt với thiên tôn đã hoá rồ, cô chỉ còn cách bỏ chạy, không dám có ý nghĩ chống trả nữa.

Vừa nãy cô đánh được thiên tôn, cũng chỉ là ăn may.

Cô hoàn toàn không ngờ mình lại phá được thân xác của lão.

“Ngươi phá thân ta rồi bỏ chạy ư, đừng hòng!”

Thiên tôn đuổi theo áp sát đến nơi, Khuynh Thành toàn thân mồ hôi đầm đìa. Nên làm gì đây? Ta phải làm gì?

“Uỳnh…”

Một làn côn khí tạt xuống Khuynh Thành, cô thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân mất hết cảm giác.

Mồm hộc máu tươi.

Khuynh Thành bị đánh bay ra rất xa.

Cô hoàn toàn không kịp xuất chiêu chống cự.

“Mình sắp chết hay sao?”

Cô hoàn toàn không muốn thế. Nhưng thiên tôn điên cuồng như vậy, cô hoàn toàn không đủ năng lực chống cự.

Cô đang không ngừng rơi xuống.

Lẽ nào mình sẽ chết như thế này thật?

Bỗng nhiên một làn kim quang chớp loà, Khuynh Thành chỉ thấy người mình nhẹ êm rơi xuống lưng một con cự điểu.

À… là Kim Bằng!

Sao nó lại ở đây?

Chắc chắn là cô đang nằm mơ!

“Khuynh Thành, hãy cố trụ vững!”

Kim Bằng vỗ mạnh đôi cánh, nó và Khuynh Thành lao vào vùng chướng khí dày đặc.

Nhìn Khuynh Thành và con chim biến mất hút, thiên tôn giận tím mặt.

Khỉ thật, sắp giết được con bé ấy đến nơi, nó lại được con Kim Bằng cứu đưa đi mất.

“Kim Bằng, có thật là ngươi không?”

“Cô bị ăn đòn choáng quá à? Chẳng phải tôi thì là ai.”

Khuynh Thành cau mày. Chắc là mình sắp chết nên mới nhìn thấy Kim Bằng.

“Tôi biết cô đang nghĩ gì. Chắc chắn cô nghĩ rằng mình sắp chết, đúng không?”

Khuynh Thành cố cựa quậy. “Không phải ta bị ảo giác đấy chứ?”

“Đương nhiên là không.”

“Nhưng… sao có thể là thế này? Chỉ trong thời gian rất ngắn, ngươi đã phi thăng được?”

Kim Bằng suýt nữa chết ngất!

Thời gian rất ngắn?

Nó đã tu luyện mấy triệu năm!

Thế mà cô ta nói là “chỉ trong thời gian rất ngắn”!

“Có phải cô Khuynh Thành bị ngấm đòn, đâm ra lú lẫn? Đã mấy triệu năm trôi qua, chứ đâu phải là một chốc một lát?”

Mấy triệu năm?

Lẽ nào thời gian ở thần giới và tiên giới lại khác xa nhau nhiều đến thế?

“Vậy là… Kim Bằng ngươi đã phi thăng lên đây?”

“Đương nhiên rồi! Nhưng cũng phải nói là tốc độ của tôi khá nhanh.”

Kim Bằng khoái trá nói.

“Phi thăng lên rồi, tôi đi tìm cô khắp chốn. Mọi người bắt tôi phải tìm thật khổ sở! Phải hơn chục ngày tôi mới tìm thấy cô.

Nhưng cũng không ngờ lại tìm thấy cô trong tình huống này.”

Kim Bằng không ngờ, Khuynh Thành cũng không ngờ!

“À, Khuynh Thành, còn những người khác thì sao?”

“Hoa Mãn Nguyệt đã dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi vào núi Tử Cấm, hiện giờ ta cũng chưa biết họ đang ở chỗ nào, nhưng tin rằng họ đã đến chỗ ngày trước Lam Tố bị phong ấn và chờ ta ở đó. Ngươi cứ bay thẳng đi là được.”

Đã vào trong khu vực núi Tử Cấm thì mọi khí lưu đều không thấy gì hết.

Trừ phi gặp may mà chạm trán nhau, nếu không, định đi tìm ai đó thì chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Kim Bằng chở Khuynh Thành phi hành một trận, đến địa điểm Lam Tố đã từng bị phong ấn, quả nhiên tìm thấy bọn Hoa Mãn Nguyệt.

Nhìn thấy Kim Bằng, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

“Kim Bằng đã phi thăng lên đây à? Khuynh Thành thế nào rồi?”

Lưu Hương Nguyệt Nhi đỡ Khuynh Thành xuống. Kim Bằng vỗ cánh, biến thân. Nó lại là một cậu bé Kaneda Shotaro siêu măng tơ đáng yêu mặc bộ đồ màu vàng chanh, vẻ rất đắc ý đứng trước mặt họ.

“Tôi nghĩ, cô ấy không chết được đâu.”

Kim Bằng ỏn ẻn nói.

Chết ngất!

Cả ba người suýt bị choáng!

Xem ra thằng Kim Bằng này đúng là con của Chu Tước, là em của Hồng Loan thật, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Lam Tố thế nào rồi?”

Khuynh Thành nằm trong lòng Lưu Hương Nguyệt Nhi, hỏi một cách mệt nhọc.

“Anh ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.”

“Đưa tôi… đến thăm anh ấy…”

Hoa Mãn Nguyệt lắc đầu bước lại, cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi đỡ Khuynh Thành vào trong sơn động.

Lam Tố đang nằm trên giường băng, như người đang ngủ say.

Thân thể anh phát ra làn huỳnh quang màu lam.

“Sao lại thành ra thế này?”

Hoa Mãn Nguyệt lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết. Khi chúng tôi đưa anh ấy đến đây thì anh ấy đã thế này rồi. Tôi cũng đã dùng nhiều biện pháp nhưng…”

“Rõ ràng là anh ấy bị thương không nặng, linh hồn đâu có thể chập chờn chơi vơi… cứ như là có thể tan đi bất cứ lúc nào?”

“Chúng tôi cũng không hiểu tại sao lại như thế này.”

Khuynh Thành càng cau mày rõ chặt. Phải làm gì đây? Nếu linh hồn của anh tan mất thì dù có kim đan thần dược cải tử hoàn sinh gì gì cũng là vô ích.

Lam Tố.

Lam Tố của cô không thể chết.

Tuyệt đối không thể!

“Hoa Mãn Nguyệt, anh nghĩ cách đi? Anh nhất định sẽ nghĩ ra cách, đúng không? Lam Tố không thể chết, tôi không thể không có anh ấy, không thể!”

Khuynh Thành quên hẳn tình trạng thương tích của mình, cô gạt Lưu Hương Nguyệt Nhi và Hoa Mãn Nguyệt sang bên, nhào vào Lam Tố.

Thân thể anh lạnh, lạnh ngắt.

Khí lưu của anh mềm nhũn và yếu.

Dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Linh hồn chơi vơi.

“Lam Tố… Lam Tố… em là Khuynh Thành! Anh mở mắt ra nhìn em đi? Em là Khuynh Thành đây! Lam Tố… Lam Tố…”

Dù Khuynh Thành kêu khóc thế nào.

Lam Tố vẫn nằm đó lặng yên, bất động.

Anh như người đã hoàn toàn mất hết tri giác.

“Sao có thể như thế này? Sao có thể như thế này? Thiên tôn! Thiên tôn!!! Á…”

Diệp Khuynh Thành đã thật sự hoá điên, đau khổ thét gào.

Nhìn Khuynh Thành như biến thành một kẻ tâm thần, Lưu Hương Nguyệt Nhi vội chạy đến ôm chặt lấy cô.

“Khuynh Thành, Khuynh Thành hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại! Chúng ta nhất định sẽ có cách, nhất định sẽ có cách! Lam Tố sẽ không sao hết, chắc chắn sẽ không sao hết.”

“Sẽ không sao hết. Đúng thế! Anh ấy sẽ không sao. Thiên tôn, chính hắn đã hại Lam Tố thành ra thế này! Tôi phải giết hắn! Giết hắn!!!”

Khuynh Thành dù đang bị trọng thương nhưng sát khí kinh hồn của cô phát ra vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn dữ dội hơn cả mọi ngày.

“Khuynh Thành… Khuynh Thành…”

Lưu Hương Nguyệt Nhi lần đầu tiên trông thấy bộ dạng Khuynh Thành đáng sợ như thế này!

Cô ôm thật chặt Khuynh Thành đang không ngớt run rẩy, an ủi: “Khuynh Thành, phải chờ khi dưỡng thương bình phục đã rồi hãy hay, được không? Lam Tố sẽ khoẻ trở lại, tất cả rồi sẽ tốt đẹp trở lại.

Đi ngủ đi, cô hãy ngủ một giấc đã, chúng tôi sẽ ở bên cô, tất cả rồi sẽ tốt đẹp trở lại.”

Mệt mỏi.

Đúng là Khuynh Thành đã quá mệt mỏi.

Suốt bao ngày qua cô chưa từng một lần ngủ ngon giấc.

Buồn ngủ.

Buồn ngủ, buồn ngủ quá đi mất.

“Lưu Hương không nói dối tôi đấy chứ?”

Khuynh Thành trào nước mắt, bất lực nhìn cô bạn thân thiết.

Lưu Hương Nguyệt Nhi mỉm cười: “Không, cứ tin tôi đi! Tất cả rồi sẽ tốt đẹp trở lại. Khuynh Thành ngủ đi!”

Nhìn Khuynh Thành dần chìm trong giấc ngủ.

Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi mới bắt đầu cảm thấy yên tâm.

Hoa Mãn Nguyệt kéo tay Lưu Hương, nhìn Kim Bằng, rồi bước ra ngoài.

“Tình trạng của Lam Tố rất nguy hiểm, anh định…”

“Nhưng, Nam Cung Triệt… nếu anh đi ra, rồi lỡ chạm trán thiên tôn thì sao?”

Bọn họ hiện giờ ở thế quá yếu, căn bản không thể là đối thủ của thiên tôn.

Hễ ra khỏi vùng núi Tử Cấm này thì họ sẽ chết sạch.

“Nam Cung Triệt, em không muốn anh mạo hiểm như thế.”

“Nếu anh không đi thì rất có thể Lam Tố sẽ chết.”

“Nhưng nếu anh đi, có thể anh sẽ phải bỏ mạng. Nam Cung Triệt, em không muốn mất anh. Không muốn.”

Lưu Hương Nguyệt Nhi ôm chặt Hoa Mãn Nguyệt. Những ngày gần đây họ đã liên tiếp trải bao phen sinh tử.

Rất nhiều lần thoát khỏi quỷ môn quan, hú vía trở về, cảm giác ấy thật không dễ chịu gì.

Cô không muốn lại phải nếm trải nổi thống khổ và kinh hãi như thế nữa.

“Nam Cung Triệt, em xin anh! Dù anh nói là em ích kỷ hay vô tình gì gì cũng được, em thật sự không chịu đựng thêm được nữa, em sắp suy sụp nát tan…”

Khuôn mặt Lưu Hương Nguyệt Nhi ướt đẫm nước mắt. Hoa Mãn Nguyệt ôm cô thật chặt.

“Anh đâu co thể trách gì em? Lưu Hương, anh biết anh có lỗi với em, nhưng…”

“Anh hãy để em ích kỷ một lần, được không?”

Không phải cô không muốn cứu Lam Tố, mà là cô thật sự thấy sợ.

Cô đã từng lựa chọn hy sinh vì họ một lần, hai lần, ba lần…

Nhưng cô thấy sợ thật rồi.

“Lưu Hương, nếu chúng ta cứ dừng lại thật, thì lương tâm chúng ta sẽ bị cắn rứt suốt đời, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong đau khổ và áy náy không yên.

Lưu Hương, lẽ nào em nhẫn tâm đứng nhìn Lam Tổ phải chết và nhìn Khuynh Thành sống còn khổ hơn chết?”

“Nhưng anh có nghĩ rằng: lỡ chẳng may anh xảy ra chuyện thì em sẽ ra sao không? Em không muốn bất cứ ai phải chết, nhưng ai sẽ thông cảm với em, và ai sẽ thương em đây?”

Kim Bằng hơi cúi đầu, nó hoàn toàn không hiểu rõ mọi tình hình.

Nó chỉ lờ mờ đoán rằng hình như họ đang gặp phải một kẻ địch rất mạnh.

“Thôi nào! Hai người đừng cãi cọ nữa, tôi nghe ù cả tai đây này!”

Cả hai mới bỗng nhớ ra chú bé Kaneda Shotaro đang đứng đó nhìn họ.

“Kim Bằng…”

“Cần thứ gì, thì để tôi đi cho!”

“Không, ngươi không thể đi! Ngươi còn có nơi của ngươi.”

Trong sơn động, Khuynh Thành chẳng rõ đã thức dậy từ lúc nào.

Cô chầm chậm bước ra, sắc mặt nhợt nhạt. Cô mỉm cười.

“Đúng thế, ngươi còn có nơi mà ngươi cần đi.”

“Khuynh Thành…” Mọi người đều hơi bất ngờ.

Khuynh Thành bước đến bên Kim Bằng ngồi xuống, xoa đầu nó, nói: “Xưa nay ngươi vẫn muốn biết cha mẹ mình là ai, đúng không?”

Kim Bằng ngẩn tò te chẳng hiểu ra sao.

Nó dẩu môi, nói: “Chẳng lẽ cô lại biết cha mẹ tôi là ai chắc?”

“Đúng thế đấy!”

Kim Bằng sửng sốt.

Nó đưa tay lên sờ trán Khuynh Thành, nói: “Không phải cô bị dính côn của thằng cha kia, rồi hoá đần đấy chứ?”

“Ngươi hoá đần thì có! Ta nói thật đấy! Ngươi thử tháo miếng ngọc đeo ở cổ đưa ta xem có được không?”

Kim Bằng vẫn không thể tin cái chuyện này

Lẽ nào cô ấy biết về lai lịch của mình thật?

“Đúng! Miếng ngọc này và miếng ngọc của Hồng Loan là một!”

“Hồng… Hồng Loan?”

Hai bên mép Kim Bằng bỗng giật giật.

“Chắc cô không định nói là Hồng Loan cũng có một miếng ngọc giống thế này chứ?”

“Đúng thế đấy!”

Kim Bằng thấy đầu ong ong, nó nhìn Khuynh Thành, rồi lại tét lên đầu mình một cái.

“Sao trên đời này lại có những chuyện trùng hợp kỳ lạ như thế nhỉ?”

“Ngươi sao vậy?”

Lần này đến lượt bọn Diệp Khuynh Thành sững sờ.

“Chà! Chuyện nói ra thì dài. Ngọc này vốn không phải của tôi.”

Cả ba nín lặng một hồi.

“Không phải của ngươi?”

“Đúng! Không phải của tôi. Người anh em của Hồng Loan… nó… nó không còn nữa.”

“Thế là chuyện gì? Sao lại không còn nữa? Tại sao ngươi lại có miếng ngọc này?”

Mắt Khuynh Thành bỗng loé sáng, kinh ngạc kêu lên: “Chắc không phải ngươi giết người cướp của đấy chứ?”

“Nhân phẩm của tôi kém đến thế ư?”

Chà!

Cứ như là nó có nhân phẩm thật! Ngay điểu phẩm cũng chưa chắc đã ra sao thì có!

“Này, các người sao thế?”

“Thôi được! Ngươi thử nói xem, câu chuyện thực ra là thế nào?”

“Năm xưa tôi một thân một mình huyết chiến ở Hồng Hoang. Có một lần tôi suýt chết. Tôi nghĩ, có lẽ nó nể tôi là đồng loại với nó nên nó mới cứu tôi. Nhưng, cũng vì cứu tôi, mình nó đánh không lại số đông, nên nó bị đàn Thiết bối thương lang[2] ăn thịt.”

[2] Sói lưng xanh

“Đây… đây là di vật của nó. Nó nói, nếu có ngày tôi gặp người nhà của nó, thì tôi giúp nó chuyển lời rằng: nó luôn rất yêu họ, luôn rất nhớ họ, dù họ vì nguyên nhân gì mà phải bỏ rơi nó, nó cũng không oán trách họ.”

Giọng Kim Bằng bỗng nghẹn ngào.

Thì ra câu chuyện là như vậy.

Bầu không khí bi thương bao trùm mọi người.

Một lúc lâu sau Kim Bằng mới bình tĩnh trở lại. Nói: “Nó đã chết vì tôi. Tôi và Hồng Loan lại là anh em tốt với nhau, cho nên thứ gì của nó cũng là của tôi. Mẹ nó tức là mẹ tôi, anh em của nó đương nhiên cũng là anh em của tôi.

Khuynh Thành cô mau nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi không thấy Hồng Loan đâu cả?”

Khuynh Thành hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện về Thanh Thanh cho Kim Bằng nghe. Rồi lại nói: “Hiện giờ họ đã quay về đỉnh Kình Phong. Bây giờ ngươi đến đó vẫn còn kịp chán.”

“Nhưng, còn các vị sẽ thế nào?”

Kim Bằng lo lắng nhìn Khuynh Thành.

“Ngươi cứ yên tâm, chúng ta ở lại đỉnh Tử Cấm. Thiên tôn tạm thời không thể làm gì nổi chúng ta. Người cứ đến đó trợ giúp mẹ con Hồng Loan đi! Kẻ địch mà họ phải đối mặt còn đáng sợ hơn kẻ địch chúng ta ở đây phải đối mặt.”

Kim Bằng do dự một lát, rồi nói: “Được! Nhưng mọi người phải hết sức cẩn thận đấy!”

“Hiểu rồi, người cứ yên tâm đi đi!”

“Được! Tôi đi ngay bây giờ.”

Nói rồi, Kim Bằng lắc người, biến thành một con cự điểu khổng lồ xuất hiện trước mặt họ.

Lưu quang chớp lên, Kim Bằng bay vụt đi.

Lúc này Khuynh Thành mới thở phào.

Mong sao mọi người có thể bình an vượt qua những ngày khó khăn này.

“Khuynh Thành…”

Hoa Mãn Nguyệt ái ngại nhìn cô.

Cô gái này phải giánh chịu quá nhiều áp lực nặng nề.

Khuynh Thành mỉm cười nhìn anh, nói: “Tôi không sao. Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương nói đúng: cô ấy không thể mất anh. Tôi cũng không thể để hai người hy sinh vì chúng tôi. Hai người đều đang bị thương nặng, nếu đi thì tức là tìm đến cái chết.”

Khuynh Thành từ từ đứng dậy, nhìn vào bên trong sơn động.

Lam Tố vẫn nằm trên giường băng bất động. Cô hít vào một hơi thật sâu, rồi nói: “Tôi tin rằng Lam Tố sẽ trụ lại được. Và… dù anh ấy có thể sẽ chết, tôi cũng không thể để hai người phải mạo hiểm như thế.”

Cô hít thở thật mạnh, cố nén để không trào nước mắt.

Cô không rõ khả năng tự kiểm soát của mình đã trở nên sa sút thế này từ khi nào?

“Hai người đã hy sinh rất nhiều vì chúng tôi, hiện giờ lại đang bị thương, cả hai nên tìm chỗ nghỉ ngơi dưỡng thương. Tôi sẽ trông nom Lam Tố.”

“Khuynh Thành…”

Lưu Hương Nguyệt Nhi ngượng nghịu lúng túng, cô nhìn Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, tôi biết mình cũng thật ích kỷ, nhưng tôi cũng vì chẳng còn cách nào khác…”

Khuynh Thành bước đến trước mặt Lưu Hương, mỉm cười nhẹ nhõm, lau nước mắt cho cô, rồi nói: “Đừng nên… Nếu là tôi, thì tôi cũng sẽ như cô. Ai chẳng muốn mãi mãi gắn bó với người mà mình yêu quý!

Tôi cũng thế, tôi đã từng gắng hết sức chẳng phải vì mong gắn bó với Lam Tố hay sao? Cho nên, Lưu Hương không hề sai gì cả. Hiện giờ, việc duy nhất cô cần làm là gắn bó, chung sống hạnh phúc với Hoa Mãn Nguyệt.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì nữa. Sự việc sẽ có ngày được giải quyết, cô cứ tĩnh dưỡng cho bình phục đi đã.”

“Phải đấy! Việc quan trọng lúc này là cần tĩnh dưỡng cho khoẻ lại, chúng ta có mạnh lên thì mới nói là giết được thiên tôn”

Cả ba bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định sẽ bế quan tu luyện.

Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm vì thấy họ đã bị mình thuyết phục.

Cô lặng lẽ bước đến bên Lam Tố. Nắm chặt bàn tay băng giá của anh. “Lam Tố, chúng ta nhất định sẽ thành công, đúng không?”

Cô mỉm cười nhìn anh, ánh mắt rất kiên định.

Cô tin, cô tin chắc chắn Lam Tố của cô sẽ tỉnh lại.

“Lam Tố, anh từng hứa với em: anh sẽ lấy em, sẽ tổ chức một đám cưới tưng bừng, hoa lệ, anh chưa làm được. Cho nên anh không được chết, nếu anh dám chết, em sẽ hận anh suốt đời.”

Khuynh Thành ngồi xếp bằng tròn bên Lam Tố, bắt đầu điều tiết hơi thở.

Hàng ngày cô trò chuyện với anh một lúc.

Sau đó mới luyện công điều tiết hô hấp.

Thời gian trôi đi từng ngày từng ngày một, cô cũng không nhớ đã bao lâu rồi.

Cô lại đến bên Lam Tố như mọi ngày, nắm chặt bàn tay giá lạnh của anh.

“Lam Tố, công lực của em đã tiến bộ hơn. Chờ đến khi em đạt đến cấp độ Kiếm thần cao cấp đại viên mãn, có lẽ em sẽ đủ sức ra quyết đấu phân định cao thấp với hắn.”

Ánh mắt cô đầy khát vọng. Nhưng… làn sáng màu lam nhạt trên thân thể Lam Tố bỗng biến hoá trở nên mềm mại… sau đó… sau đó bất ngờ… bất ngờ tan biến không thấy đâu nữa.

“Lam Tố… Lam Tố…”

Khuynh Thành cảm thấy hoang mang cực độ.

“Không!!! Không!!! Sao lại thế này? Sao có thể thế này?”

Khí lưu của Lam Tố rõ ràng là càng lúc càng mạnh lên. Sao lại có thể… sao lại bỗng dưng biến mất?

“Lam Tố!!! Lam Tố!!!”

Tiếng kêu như xé phổi của Khuynh Thành vang vọng khắp sơn động.

“Ùng!!!”

“Oàng!!!”

Tiếng kêu phẫn uất của cô tích tụ nội lực, bỗng nhiên, cả quả núi khổng lồ rung lên chao đảo!

Không ngừng phát ra những tiếng nổ.

Sơn thạch khắp nơi đổ sập.

Khuynh Thành ôm lấy Lam Tố, kêu gào không ngớt: “Không!!! Không thể! Không thể! Lam Tố! Lam Tố! Anh hãy tỉnh lại đi! Anh hãy tỉnh lại đi!!!”

Thân thể Lam Tố vẫn giá băng như trước.

Vẫn không có một chút khí lưu.

“Lam Tố… Lam Tố…”

Núi sập tan tành, hoá thành bột mịn. Chỉ còn lại phiến đá to lớn ở chỗ Khuynh Thành bồng bềnh lơ lửng giữa không trung.

Bụi trắng xoá bay khắp bầu trời mù mịt.

Dường như cảm thương cho cái chết của Lam Tố.

Khuynh Thành đau khổ kêu khóc, đôi mắt nhoà lệ bỗng mở to, phóng ra một làn tinh quang màu đỏ.

Toàn thân cô bùng phát sát khí hãi hùng.

Sắc mặt cô lạnh tanh. Ôm thân thể Lam Tố cấp tốc phi hành ra phía bên ngoài đỉnh núi Tử Cấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.