Hơn nửa tháng sau đó, Diệp Khuynh Thành mới tỉnh lại.
Cô bị thương quá nặng.
“Chim phao câu thối ơi!”
Ngồi bên Khuynh Thành, Hồng Loan đang ngủ gà ngủ gật. Vừa nghe thấy tiếng cô gọi, nó lập tức mở to mắt, chạy ào đến.
“Thế là cô đã tỉnh lại rồi!”
“Hồng Loan, ta đã thành công chưa?”
“Thành công rồi!”
Hồng Loan thận trọng gật đầu, nó hết sức cảm động.
“Thật thế không?”
Khuynh Thành bỗng thấy sống mũi cay cay, hai hàng lệ trào ra.
Cô đã thành công, cô đã thành công thật rồi!
Lam Tố, Lam Tố của cô. Cô đã đến gần chỗ anh hơn.
“Khuynh Thành, hiện nay cô vẫn còn rất yếu, cô phải chịu khó ở đây tĩnh dưỡng cho thật tốt; sau một thời gian nữa tôi sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo.”
Khuynh Thành cũng biết lúc này thể lực cô rất yếu.
Đi ra ngoài, chỉ e cô bước đi cũng không vững.
Cô đành ngoan ngoãn nằm xuống giường. Xưa nay cô luôn rất biết nâng niu giữ gìn sức khỏe.
Huống chi thân thể cô hiện giờ không phải chỉ là của riêng cô, mà một nửa còn thuộc về Lam Tố - con người luôn nhớ mong, luôn quan tâm đến cô.
Cho nên cô sẽ chăm sóc mình cho thật tốt, cô phải dần dần mạnh mẽ trở lại, chỉ có thế, cô mới có thể cùng Lam Tố của cô kề vai sát cánh chiến đấu.
Chẳng mấy chốc, một trăm năm đã trôi qua.
Thời gian trên tiên giới không giống như thời gian dưới phàm trần.
Một trăm năm trên tiên giới trôi nhanh trong thoáng chốc.
Nhờ vào hiệu quả đặc biệt của kim đan, công lực của Diệp Khuynh Thành tiến nhanh đột biến.
Kim Đan quả là tốt, nhưng thực ra phần lớn là do sự khổ luyện của Khuynh Thành mà nên.
Hồng Loan bước vào, cười khì khì nhìn Khuynh Thành nói: “Khuynh Thành, không ngờ võ công của cô tiến bộ nhanh thật, với tốc độ này thì nếu cô tu luyện thêm vài chục triệu năm nữa, có lẽ trên tiên giới này sẽ không có ai đáng là đối thủ của cô!”
Vài chục triệu năm.
Cô đợi sao được?
Cô chỉ còn cách Lam Tố một bước nữa thôi. Ngày nào cô cũng nghĩ về anh, ngày nào cô cũng nhớ đến anh.
Chẳng biết hiện giờ anh thế nào rồi.
Không chỉ Khuynh Thành lo lắng cho Lam Tố, Hồng Loan cũng không một khắc nào không nhớ đến vương gia của nó.
Một trăm năm.
Đã một trăm năm nay nó không nhìn thấy vương gia của mình.
Liệu có phải hoàng thành vẫn bị vây khốn? Hay vương gia đã chiến thắng kẻ địch hung tàn kia rồi?
Nó còn nhớ hôm đó, khi vương gia tiễn nó đi, nó bị cái làn khí lưu ghê gớm kia ép đến nghẹt thở.
Vương gia, vương gia của nó.
“Hồng Loan, ta lên tiên giới đã lâu mà chưa từng đi ra ngoài khu vực này. Ngươi dẫn ta đi dạo một lát được chứ?”
Hồng Loan nhìn Khuynh Thành. Đúng, hiện giờ cô có thể ra ngoài đi lại khắp tiên giới được rồi.
Tuy công lực của cô vẫn còn kém xa những vị tiên kia.
Nhưng đã có nó bảo vệ cô, thì chẳng thể có nguy hiểm gì hết!
“Được!”
Chỉ cần vận động ý nghĩ.
Hai người đã ra khỏi cái xuyến không gian.
Tiên giới, thật ra không khác quá nhiều so với chốn phàm trần.
Khuynh Thành, vì công lực còn quá thấp nên cô chưa thể ngự kiếm phi thành ở tiên giới, cô chỉ có thể đi lại bằng đôi chân của mình.
Tuy nhiên, được như thế này, với Khuynh Thành đã là rất khả quan rồi.
Cô là một người tu chân chưa đạt đến trình độ phi thăng, xuyên không gian lại bị trọng thương, chỉ một trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện đến trình độ có thể đi lại thoải mái trên tiên giới, thì đây đã là một kỳ tích.
Xung quanh, không ngớt nhìn thấy các vị tiên ngự kiếm phi hành lướt qua, cũng nhìn thấy một số thương nhân đi qua đi lại giữa các tinh cầu.
“Cô đã nhìn thấy tòa đại điện kia rồi chứ?”
“Trông thật sang trọng hoành tráng. Chắc đó là nơi ở của một nhân vật rất quan trọng?”
“Đúng thế! Đó là điện Kim Hoa của Tiên đế.”
“Tiên đế…”
Vừa nghe nói Tiên đế, Khuynh Thành bỗng nghĩ đến Trọng Lâu và Tịch Vân.
Nếu không phải tại Tiên đế thì vợ chồng Trọng Lâu, Tịch Vân chắc hiện giờ vẫn đang rất hạnh phúc.
“Ông ta rất không xứng làm Tiên đế!”
Hồng Loan nhìn ánh mắt Khuynh Thành bỗng tràn ngập sát khí.
Nó vội nói ngay: “ Khuynh Thành, cô đừng có làm bừa!”
“Ông ta là Tiên đế, ta đâu dám làm bừa ở địa bàn của ông ta.”
Tuy miệng nói thế nhưng trong bụng Khuynh Thành thì rất hận, chỉ muốn chặt ông ta thành chục mảnh.
Tu luyện. Ta nhất định phải chịu khó chịu khổ gấp chục lần để mà tu luyện.
Đến khi dồi dào công lực, ta sẽ phá tan điện Kim Hoa, trả thù cho Trọng Lâu và Tịch Vân.
“Khuynh Thành, cô có thể nghĩ được như thế là rất tốt rồi.”
“Nhưng ta muốn vài hôm nữa ta sẽ đến điện Kim Hoa một chuyến.”
“Cô đến đó để làm gì?”
“Huyết Sâm gia gia giao cho ta một thứ, bảo ta đưa cho Tiên đế. Là thứ trong vườn Vạn Thú, chắc Tiên đế sẽ rất hứng thú.”
Khuynh Thành nhếch mép cười rất quái dị.
Rồi cô quay người bước đi.
Tiên giới không khác quá nhiều so với phàm trần, ở đây cũng có các sạp hàng buôn bán đủ thứ.
Có các sư phụ luyện đan, sư phụ luyện binh khí, cả các thầy trận pháp, cả các thầy phù thủy nữa…
Ở tiên giới, ăn cơm hay mua sắm không cần dùng đến vầng mặt trời Mao chủ tịch, cũng không cần dùng vàng bạc châu ngọc như ở tinh cầu Lam Tử Tinh, ở đây dùng linh thạch.
Lúc đi qua một khách sạn, Hồng Loan đưa ra đề nghị hãy vào nghỉ một lát.
Diệp Khuynh Thành lên tiên giới đã mười năm nhưng cô vẫn thấy tò mò về các khách sạn trên này. Cho nên cô không hề phản đối, bước vào ngay.
Trong cả dãy các tòa cao ốc khách sạn đủ kiểu dáng, đứng sừng sững. Chỉ có khách sạn này là vắng vẻ yên tĩnh.
Không sao, Khuynh Thành không bận tâm, cô vốn là người không thích ồn ào náo nhiệt.
Hai người vừa ngồi xuống thì ngoài cửa bỗng có một nam một nữ bước vào.
Nam, mặc áo bào xanh. Nữ, mặc trang phục bằng sa mỏng nhẹ, màu vàng chanh.
Người nam giới bỗng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, bắt gặp đúng ánh mắt của Khuynh Thành.
Anh ta bỗng nhíu mày. Cô kia… không phải là tiên phi thăng lên tiên giới.
Còn cô gái thì véo anh ta một cái rõ đau, giận dữ nói: “Nhìn? Nhìn gì mà nhìn? Có đẹp đến nỗi phải nhìn hay không?”
Anh ta ghé sát tai cô gái, khẽ nói: “Vì cô gái kia rất kỳ lạ…”
Cô gái liền nổi đóa thật sự, không thèm nghe anh ta giải thích nữa, nói rất hống hách: “Hoa Mãn Nguyệt! Nếu anh còn dám nhìn cô ta nữa, em sẽ móc mắt anh ra! Anh có tin không?”
Nói rồi cô ta co chân đá Hoa Mãn Nguyệt một phát thật mạnh.
Hoa Mãn Nguyệt ôm chân, đau điếng, bước theo cô gái lên lầu. Anh ta giải thích: “Em thử nhìn… thử nhìn mà xem…”
“Anh còn dám dài dòng nữa, em sẽ cho anh biết thân!”
…
Hoa Mãn Nguyệt vội đưa tay lên bịt miệng.
Sao con gái thường chẳng tự tin gì cả.
Hễ nhìn thấy cô nào đẹp, là nghĩ ngay rằng đàn ông sẽ mê luôn! Nguyệt Nhi cứ chẳng chịu tin ở anh.
Hoa Mãn Nguyệt lúc này có cảm giác mình bị lừa gạt, mình bị tổn thương.
Hồi đầu, Lưu Hương Nguyệt Nhi hoàn toàn không như bây giờ.
Khi đó Lưu Hương Nguyệt Nhi là một cô gái dịu dàng hiền hậu, có hiểu biết, có lễ độ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Mỗi nét buồn vui của Nguyệt Nhi đều khiến người ta phải say lòng, rất phong độ mà vẫn không mất đi vẻ yêu kiều xinh tươi của người con gái.
Cô lúc nào cũng rất ý tứ, lịch sự khiêm nhường.
Đâu có như bây giờ chẳng khác gì một con bé chua ngoa đanh đá, dữ tợn như hùm beo. Nếu sớm biết thế này thì ngày trước anh chẳng theo đuổi cô làm gì.
Anh vốn mong lấy được cô vợ hiền về để có người chăm sóc anh.
Kết quả lại rước về một bà cụ non tai quái. Không chăm sóc gì anh đã đành, trái lại, anh biến thành bảo mẫu… à, No, một bảo nam chuyên nghiệp!
Càng nghĩ anh lại càng buồn phiền.
“Chào Nguyệt Nhi cô nương, mời vào, mời vào ạ!”
Một nam trung niên bước ra tươi cười nghênh đón.
“Cả Hoa công tử cũng đến à? Quý hóa quá! Nếu không nhờ Nguyệt Nhi cô nương thì e không thể mời nổi anh!”
Hoa Mãn Nguyệt vẫn đang rất buồn.
Anh ậm ừ qua loa mấy câu rồi bước vào trong.
Hôm nay một số quan chức cao cấp của tiên giới tụ tập ở đây, để bàn bạc về việc ba tháng nữa sẽ tổ chức lễ mừng thọ cho Tiên đế.
Cho nên, một số kỳ nhân dị sĩ cũng được mời đến luôn thể.
Lưu Hương Nguyệt Nhi là một trong số đó. Trên tiên giới, cô nổi tiếng là một tay đàn rất tài hoa.
Họ cũng đã vài lần mời Hoa Mãn Nguyệt, nhưng anh từ chối.
Không ngờ hôm nay anh lại đến.
Xem ra, sức hút của mỹ nhân cũng thật là mạnh!
Kể ra thì Hoa Mãn Nguyệt cũng thật kỳ lạ, không ai biết lai lịch anh ra sao, xuất thân thế nào.
Anh luôn rất bí hiểm. Nhưng thôi, ta nên nói về sự hơn đời của anh.
Chỉ có thể dùng một câu để hình dung, đó là, không chuyện gì anh không làm nổi.
Hầu như anh có thể thực hiện bất cứ điều gì!
Một mỹ nam như anh, đâu có thể không có sức hấp dẫn!
Hoa Mãn Nguyệt khinh khỉnh nhìn cả đám người trong phòng. Cả bọn, ai ai cũng vì tham lam cầu lợi, nên họ mới mời vợ chồng anh đến.
Gã ngồi bên trái, là nhân vật quản lý binh khí của điện Kim Hoa, gã chẳng qua chỉ mong lấy lòng Tiên đế, từ đó gã khống chế cả thị trường binh khí.
Gã ngồi bên phải, là nhân vật trong coi Thái y viện, việc kinh doanh dược liệu trên tiên giới cũng luôn rất sôi động.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn bọn họ mà thấy nhức đầu.
Chẳng hiểu tại sao Lưu Hương Nguyệt Nhi lại thấy hứng thú với cái nơi này, rồi nhận lời đến dự?
Nếu anh không vì lo có kẻ sẽ “cướp bóc” sắc đẹp của vợ, thì anh chẳng thèm đến đây làm gì!
“Cô Lưu Hương Nguyệt Nhi, lễ mừng thọ Tiên đế sắp tới, chúng tôi muốn mời cô đăng đàn biểu diễn một bản đàn, không rõ ý cô nương thế nào?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa định trả lời, thì thấy Hoa Mãn Nguyệt sa sầm nét mặt.
Ánh mắt của anh dường như có thể xẻ da cắt thịt cô.
“Điều này… Nguyệt Nhi tôi là người đã có gia thất, phơi mặt ra trước công chúng e không ổn. Nhưng các vị có thể hỏi phu quân của tôi. Nếu Hoa Mãn Nguyệt đồng ý thì tôi sẽ lên sân khấu và biểu diễn.”
Đồng ý?
Chuyện ảo tưởng!
Hoa Mãn Nguyệt vẻ đắc ý nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, và linh thức truyền âm, nói: “May mà cô cũng biết điều ấy, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
Hoa Mãn Nguyệt còn chưa nói gì, đám người thành tinh kia đã kịp định thần lại sau khi chấn động trước cái tin Lưu Hương Nguyệt Nhi đã thành thân.
Từ sau khi Nguyệt Nhi lấy chồng, đám người thành tinh kia vẫn ngỡ ngàng, lúc này họ đã hiểu ra vấn đề.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Hoa Mãn Nguyệt.
“Hoa công tử thực có phúc lớn, lấy được cô nương Lưu Hương Nguyệt Nhi làm vợ. Thực đáng chức mừng!”
“Đúng thế, Hoa công tử thành thân, việc lớn như thế sao chẳng cho chúng tôi biết một câu?”
“Hoa công tử và cô Lưu Hương Nguyệt Nhi quả là một đôi trai tài gái sắc, trời sinh thật là đẹp đôi!”
Sau một hồi bắn ra những câu nịnh bợ lấy lòng.
Đám lão tặc bèn quay về chủ đề chính.
“Hoa công tử! Lời đề nghị của chúng tôi vừa nãy, liệu công tử có đồng ý không? Sẽ có rất nhiều lợi lộc, là chuyện đương nhiên, Hoa công tử ạ!”
Nếu họ ngậm miệng thì còn đỡ, leo lẻo thế này khiến Hoa Mãn Nguyệt bỗng tức điên.
Anh đứng bật dậy, kéo luôn Lưu Hương Nguyệt Nhi bước ra ngoài ngay lập tức.
Cả bọn thấy thế vội nói “Hoa công tử, Hoa công tử! Có gì ta cùng bàn bạc, cũng dễ thôi mà!”
Ánh mắt Hoa Mãn Nguyệt bỗng đầy sát khí, trong khoảnh khắc sát khí bỗng ngưng tụ.
Tay anh nắm chặt, rồi lại duỗi ra, rồi lại nắm chặt.
Cố gắng lắm anh mới nén được cơn giận trong lòng, anh lạnh lùng nói: “Các người coi vợ của Hoa Mãn Nguyệt này là gì thế? Là kẻ xướng ca vô loài kiếm ăn hay sao?”
Anh kéo Lưu Nguyệt Hương Nhi ra, đi xuống tầng trệt.
Đám người thành tinh này vẫn nghe nói Hoa Mãn Nguyệt rất khó quan hệ, nhưng họ không ngờ tính tình anh ta lại cổ quái như vậy.
Thứ sát khí vừa nãy khiến họ lạnh buốt từ chân lên đến đỉnh đầu.
Gã Hoa Mãn Nguyệt này, thật ra lợi hại đến đâu?
Không ai biết, nhưng họ hiểu rất rõ thứ sát khí vừa nãy, nếu họ định ra tay với anh ta thì họ không chịu nổi một chiêu.
Hết sức đáng sợ.
Làn sát khí dữ dằn vừa nãy, Hồng Loan cũng cảm nhận ra.
Nó cũng thấy sửng sốt. Trên tiên giới mà cũng có cao thủ lợi hại như vậy, xem ra, đúng là người tài giỏi còn có người tài giỏi hơn.
Nó vốn nghĩ chỉ ở thần giới thì mới có những cao nhân lợi hại như thế.
Hoa Mãn Nguyệt xuống khỏi cầu thang, anh không nén đựơc lại nhìn Diệp Khuynh Thành.
Cuối cùng anh dứt khoát gạt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi ra, nói: “Em cứ về trước đi!”
“Anh lại nhìn…”
“Đừng quậy nữa!”
Hoa Mãn Nguyệt bỗng cất cao giọng, sắc mặt rất nghiêm túc.
Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng im bặt, ấm ức nhìn anh.
Nhìn thấy bộ dạng đáng ái ngại của Lưu Hương Nguyệt Nhi, Hoa Mãn Nguyệt lại dịu giọng: “Ngoan nào, hãy nghe lời đi!”
“Chẳng qua, trông xinh xắn thật, nhưng người ta hoa đã có chủ rồi. Nhìn xem, đã có con nữa!”
Lưu Hương Nguyệt Nhi hình như sợ Diệp Khuynh Thành không nghe thấy, cô cất giọng rõ cao.
Nghe thấy thế, Khuynh Thành nuốt vội miếng cơm đang nhai, bị sặc nên ho mãi không thôi, lát sau mới thở được.
Hồng Loan mặt cũng sa sầm, tức giận nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi.
Nó tuy là đứa trẻ con thật nhưng trông nó tuyệt đối không có vẻ là con trai của Khuynh Thành.
Nó rất xinh xắn.
Loài người đâu có thể sinh ra một đứa con vừa mũm mĩm măng tơ lại vừa lợi hại như nó?
“Con trai ngoan quá!”
Khuynh Thành đã thở đều đều như thường, cô nhìn sang Hồng Loan và nói trêu nó.
“Ai là con của cô?”
Hồng Loan phát cáu.
Nếu bộ dạng nó không như thế này thì nó đã lấy vợ sinh con, thì cháu của cháu của cháu của cháu của cháu của cháu của nó… còn lớn hơn cả Diệp Khuynh Thành!
Ánh mắt chết người của nó nhìn xoáy vào Lưu Hương Nguyệt Nhi. Nó phẫn nộ nói: “Người ta vẫn bảo phụ nữ đẹp thì đầu bã đậu, quả là không sai.”
Khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của Lưu Hương Nguyệt Nhi bỗng chảy rõ dài.
Cô vốn đang không vui.
Hoa Mãn Nguyệt chết tiệt thì cứ nhìn dán mắt vào Khuynh Thành. Bây giờ cô lại bị một đứa trẻ con chế nhạo.
Cô lập tức bước đến chỗ Khuynh Thành, nói: “Này, cô làm mẹ kiểu gì vậy? Sao lại giáo dục con cái như thế?”
Khuynh Thành cũng rất bực mình. Ngày đầu tiên đi chơi trên tiên giới, cô lại gặp phải một cô gái hùng hổ như thế này.
Cô nguýt dài một cái, phớt lờ, tiếp tục ăn. Rồi chậm rãi nói: “Cái tai nào của cô nghe thấy nó gọi tôi là mẹ thế?”
Ừ nhỉ, đúng là không nghe thấy thật.
Lúc mới bước vào cửa, thì Hoa Mãn Nguyệt chết tiệt nhìn chằm chằm cô ta; bây giờ xuống gác ra về, anh ta vẫn nhìn chăm chú.
“Cô không phải mẹ của nó, thì cô dẫn nó đến đây làm gì?”
“Buồn cười thật! Tôi dẫn ai đến, thì việc gì đến cô?”
Biết là mình đuối lý, Lưu Hương Nguyệt Nhi mặt đỏ nhừ, cũng không biết nên đối đáp ra sao.
Hoa Mãn Nguyệt bước lại, kéo cô ta, nói: “Cô ơi, xin lỗi cô! Tôi thay mặt vợ tôi, xin lỗi cô.”
Đôi mắt đen láy của Hồng Loan không ngớt quan sát Hoa Mãn Nguyệt từ đầu đến chân. Hình như người này không phải người trên tiên giới.
Khả năng miễn dịch đối với đàn ông đẹp trai của Diệp Khuynh Thành xưa nay không cao, anh chàng đẹp trai này lại rất lịch sự nhã nhặn, cho nên cô không tiện nói thêm gì nữa.
“Không sao ạ!”
Chỉ bình thản nói thế, rồi cô lại tiếp tục ăn cơm.
Hoa Mãn Nguyệt vẫn chưa đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành, Lưu Hương Nguyệt Nhi ức quá chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi đời.
“Công tử còn việc gì nữa không?”
Khuynh Thành thấy anh ta không đi và cũng không nói năng gì.
“Muốn hỏi, cô đã lên tiên giới như thế nào? Tôi trông cô không giống người ở trên tiên giới.”
Khuynh Thành cảm thấy chẳng cần phải giấu giếm, vả lại, cô lên được tiên giới là dựa vào bản lĩnh của mình, không có gì xấu hổ cả.
“Công tử thật tinh mắt, đúng là tôi không phải người trên tiên giới.”
“Thế thì cô là…”
“Tôi đi xuyên không gian lên đây.”
Khuynh Thành nói rất đàng hoàng đĩnh đạc.
Ánh mắt Hoa Mãn Nguyệt đầy kinh ngạc.
Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng rất sửng sốt.
Đi xuyên không gian lên đây. Họ thực không dám tưởng tượng.
Đi xuyên không gian. Cô gái này mai kia sẽ không hề đơn giản.
“Tôi chẳng rõ có thể giúp cô việc gì không? Nghe nói đi xuyên không gian thì thân thể phải chịu nhiều khổ sở gian nan. Nếu không vì có việc gấp, chắc cô cũng không xuyên không gian làm gì?”
Mắt Khuynh Thành chợt sáng lên. Anh chàng này quả là thông minh. Chỉ sau vài câu nói đã đoán ra tâm tư của cô.
“Đi tìm người!”
Cô chỉ nhả ra ba chữ cộc lốc.
“Tìm người. Không rõ cô định tìm ai? Tại hạ không có bản lĩnh gì, nhưng nếu cô tìm người thì tại hạ có thể giúp cô ít nhiều.”
Tiên giới bao la, người thì đông đúc.
Thế là anh ta dám nói cứ nhẹ như không.
Nếu mình nói rằng người mình tìm không ở tiên giới này, liệu anh ta có cảm thấy mình bỡn cợt anh ta không?
Khuynh Thành ngước mắt lên, hé cặp môi hồng: “Tiên đế!”
“Tiên đế?”
Hoa Mãn Nguyệt cau mày.
“Công tử có bao giờ nghe nói về Trọng Lâu không?”
Lưu Hương Nguyệt Nhi có vẻ rất xúc động, nói tranh luôn: “Là Chiến thần! Một cô gái phàm trần như cô thì có quan hệ gì với Chiến thần?”
Giọng cô ta thể hiện rõ sự sùng bái Trọng Lâu, và cũng đậm vẻ coi thường, ý chừng muốn bảo “cô đừng coi rẻ Chiến thần như thế”.
Đủ thấy Trọng Lâu có vị trí rất cao trong lòng cô ta.
Còn Hoa Mãn Nguyệt thì khó chịu lừ mắt nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi: “Chả lẽ ta kém ông ta quá xa hay sao?”
Vẻ đầy ghen tuông hậm hực.
Nhìn hai người, Khuynh Thành có phần ngưỡng mộ họ, thêm chút khát vọng nữa.
Chẳng rõ sau này cô và Lam Tố có giống như cặp đôi này không.
“Anh… đương nhiên đẹp trai hơn ông ta.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi nở nụ cười rõ tươi, rồi cô ngả đầu vào ngực anh ta.
Lúc này nét mặt của Hoa Mãn Nguyệt mới dãn ra.
Khiến Khuynh Thành suýt nữa bật cười. Đôi vợ chồng này từ lúc bước vào cửa cho đến bây giờ chỉ toàn đấu khẩu chí chóe.
Hoa Mãn Nguyệt thấy Hồng Loan vẫn lừ lừ nhìn bọn họ, anh ta ngượng nghịu khẽ khúng khắng ho nhưng tay vẫn ôm lấy Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Chiến thần, Trọng Lâu, không ai trên tiên giới này không biết.”
“Nhưng điều này thì có liên quan gì đến Tiên đế?”
Môi Khuynh Thành khẽ mấp máy, nhỏ nhẹ: “Công tử có biết vườn Vạn Thú không?”
Giọng cô không vang nhưng mọi người quanh đây đều nghe thấy rất rõ.
Những ai đang ăn cơm uống rượu, các động tác bỗng đều dừng lại như chết cứng, bất động.
Ánh mắt họ như những mũi tên sắc nhọn, đều hướng cả về Khuynh Thành.
Hoa Mãn Nguyệt cũng cảm thấy có hiện tượng khác thường, nhưng câu chuyện đang nói dở dang, nếu không tiếp tục chỉ e ở đây sẽ nổ ra một trận ác chiến cũng nên.
Anh ta cười vang, rồi nói: “Cô ơi, cô thích đùa thật! Vườn Vạn Thú, năm xưa ngay Tiên đế còn không lấy được, chẳng lẽ cô lại có nó hay sao?”
“Không có, tôi không có, thật mà!”
Nghe đến đây, những người đang cứng đơ ra kia mới trở lại bình thường.
Họ tiếp tục ăn, tiếp tục uống rượu và trò chuyện như trước.
Tuy nhiên, có thể nhận ra có N cặp mắt vẫn không ngừng dõi nhìn họ.
“Tuy nhiên, tôi có một thứ muốn biếu Tiên đế, chỉ không rõ Tiên đế có dám nhận không.”
Hoa Mãn Nguyệt ngớ ra, nhìn Khuynh Thành. Rồi bỗng vỗ mạnh vào trán mình, anh ta đã hiểu ra.
Chà chà, mình luôn thông minh, thế mà hôm nay lại mắc bẫy cô gái này.
Không buồn sao được?
Cô ta nói toáng lên nhằm bắn tin đến tai Tiên đế, đến lúc đó dù muốn tiếp hay không thì Tiên đế cũng phải tiếp cô ta.
Cô gái này thực không đơn giản! Dám toan tính với cả Tiên đế.
Cũng được, không vấn đề gì! Hoa Mãn Nguyệt này đã trót dính vào chuyện này thì sẽ theo đến cùng. Dù sao mình cũng chẳng ưa gì Tiên đế.
Mẹ kiếp! Lễ mừng thọ lại còn định bảo vợ người ta đến gảy đàn giúp vui. Nghỉ cho khỏe!
“Cô nói thật là hài hước, còn có thứ gì Tiên đế không dám nhận? Tiên đế anh dũng vô song, không ai sánh nổi; năm xưa ngay Chiến thần cũng chẳng địch nổi, phải bỏ mạng dưới bàn tay Tiên đế! Thế thì, khắp thiên hạ còn có thứ gì mà Tiên đế không dám nhận?”
“Anh đã biết tôi mang đến thứ gì chưa, mà dám khoác lác? Tiên đế không sợ Chiến thần, không có nghĩa là ông ấy không sợ các thứ ở trong vườn Vạn Thú.”
“Trong vườn Vạn Thú, chẳng qua toàn là yêu thú; Tiên đế võ công tuyệt đỉnh, thì mấy con yêu thú ranh con ấy có là gì!”
Cả hai cứ như là đang hát đối, mọi người đang có mặt đều nghe rõ từng từ từng chữ của họ.
Khách sạn này tuy không đông khách.
Nhưng, có mặt ở đây đều là các nhân vật không hề đơn giản.
Ngay các vị đại thần của điện Kim Hoa đang ngồi trên tầng lầu cũng dỏng tai nghe.
“Tôi chỉ e… chỉ e Tiên đế sẽ không tiếp tôi.”
“Ba tháng nữa sẽ đến lễ mừng thọ Tiên đế, lúc đó cô có thể đến; vào dịp toàn thể tiên giới cùng mừng vui, thì chắc chắn Tiên đế sẽ tiếp cô thôi!”
Khuynh Thành từ từ đứng lên, cô cũng không nói là sẽ đến hay không, Hồng Loan vội gọi ta: “Tiểu nhị, thanh toán!”
Sau đó kẻ đi trước người theo sau, cả hai ra khỏi khách sạn.
Chỉ còn lại đám đông, mỗi người một tâm trạng khác nhau.
Hoa Mãn Nguyệt tuy bị “hớ” với Diệp Khuynh Thành nhưng anh ta vẫn rất nhẹ nhõm. Chính anh cũng đang muốn kiếm cớ để chơi khăm Tiên đế một vố.
Mẹ kiếp! Định bắt vợ người ta đến gảy đàn mua vui? Sao ông ta không chết đi cho gọn?
Rất nhanh chóng, cái bí mật không lớn không nhỏ này lan truyền khắp tiên giới.
Có quá nhiều phiên bản, càng lúc càng được thổi phồng.
Người thì nói, có một cô gái từ phàm trần lên, tự xưng là có vườn Vạn Thú, và muốn dâng biếu Tiên đế.
Người thì bảo, có một vị tiên mới phi thăng lên, nói mình là bạn ở phàm trần của Chiến thần Trọng Lâu, hiện đang muốn giúp Trọng Lâu báo thù rửa hận.
Lại có người nói, một cô gái mới phi thăng lên, rất ba hoa khoác lác, dám khiêu chiến với Tiên đế. Đúng là một kẻ chán sống rồi.
Diệp Khuynh Thành nghe biết vậy, không tức giận cũng không phản bác.
Rất hay.
Chỉ lo họ không rêu rao khắp nơi. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa Tiên đế sẽ trở thành tiêu điểm của tiên giới.
Một cô gái mặc áo đỏ, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành; một chú bé siêu măng tơ, ngực đeo yếm đỏ.
Rất dễ khiến người ta thoáng nhìn là nhận ra ngay trong đám đông.
Vì thế mà đã đưa đến cho họ rất nhiều rắc rối không đáng có.
Vườn Vạn Thú.
Tiên giới, yêu giới, ma giới, ai mà chẳng muốn có?
Cho nên chẳng mấy chốc, Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan trở thành kẻ địch chung của cả ba giới.
Giết họ, cướp lấy vườn Vạn Thú.
Hồng Loan tiu nghỉu nhìn Diệp Khuynh Thành.
“Chỉ tại cô!”
“Vì ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Cô rất không muốn chỉ đơn giản đưa củ nhân sâm của Huyết Sâm gia gia cho Tiên đế.
Ông ta đã hại Trọng Lâu và Tịch Vân thê thảm, nếu không xử lý ông ta thì mình không thể nguôi hận trong lòng.
Tuy nhiên, hai người ấy hiện giờ chạy trốn mỗi người một ngả, thì rất không hay.
Chỉ cần có cơ hội gặp Tiên đế, thì Khuynh Thành sẽ có cách biến ông ta trở thành kẻ địch chung của cả ba giới.
“Định chạy đi đâu hả? Mau nộp vườn Vạn Thú cho bọn ta!”
Hơn một chục người truy đuổi Khuynh Thành và Hồng Loan đã ba ngày liền.
Trong bọn họ, người có đẳng cấp thấp nhất cũng là cao thủ Kiếm hoàng cao cấp hậu kỳ, thậm chí còn có người là Kiếm tông.
Đẳng cấp trên tiên giới chia làm Kiếm hoàng, Kiếm tông và Kiếm tôn.
Trong mỗi đẳng cấp lại chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Sơ cấp, trung cấp, cao cấp lại chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đại viên mãn.
Diệp Khuynh Thành hiện giờ là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, so với những người trên tiên giới, cô còn kém rất xa.
“Không chạy nữa, ông không chạy nữa!”
Hồng Loan rất buồn bực.
Nó đường đường là một thần thú của thần giới, mà lại để cho một đám cháu chắt ở tiên giới truy đuổi dọa đánh!
Thì đụt quá! Nó chưa bao giờ đụt như thế này.
“Không được! Cứ phải chạy đã! Nếu ta không làm cho câu chuyện ầm ĩ xôn xao lên thì Tiên đế đâu có thể tin rằng ta đang có vườn Vạn Thú trong tay?”
Hồng Loan cười nhạt. Nó bỗng đứng lại nhìn về phía trước, ngán ngẩm nói: “Chỉ e lần này cô muốn chạy cũng không chạy nổi nữa.”
Khuynh Thành nhìn về phía Hồng Loan nói. Cả một biển người dày đặc đen ngòm đang đứng chờ hai người.
Nhìn lại phía sau, hơn chục người lúc nãy bây giờ đã biến thành hơn ba chục người.
Bên trái bên phải đều có người đang nhằm họ xông đến.
Ba bề bốn bên vây ráp, đúng là thành đồng vách sắt, có lẽ con ruồi muốn bay ra cũng không thể thoát huống chi chỉ là hai người!
“Vườn Vạn Thú lại có sức hấp dẫn đến thế ư?”
“Ai có được vườn Vạn Thú thì có thể xưng đế trên tiên giới. Dù lên đến thần giới thì cũng chẳng có mấy ai dám đối địch với người ấy. Cô nói xem, vườn Vạn Thú có hấp dẫn không?”
Chà!
“Xem ra khó tránh khỏi cuộc chiến này thật rồi!”
Hồng Loan lại tỏ ra hết sức hưng phấn. Bị một lũ khốn truy đuổi ba ngày liền, nó đã muốn xử lý bọn họ từ lâu.
“Đánh! Đánh chết bọn chúng đi!”
“Ừ thì đánh, nhưng không nên đánh như thế.”
Khuynh Thành đã nghĩ ra một kế sách.
Đối phương quá đông, tuy Hồng Loan là thần thú, dù không chết thì cũng sẽ bị trọng thương.
Cô tung người đứng lên không trung. Áo đỏ phấp phới, tóc dài tung bay.
Sát khí hừng hực tỏa ra từ thân thể Khuynh Thành, ánh mắt cô lạnh buốt nhìn đám người đang không ngớt ngự kiếm lao đến. Họ đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách gì cô.
Một làn sát khí kinh người bỗng bùng phát từ thân thể Khuynh Thành.
Đám người đang ngự kiếm bất giác đều sững sờ.
Đứng xa nhìn, Khuynh Thành với tà áo đỏ tung bay thực chẳng khác gì một làn máu thắm tập hợp lại.
Máu là sự sống của cô.
Vận linh thức quan sát, thấy cô gái này chẳng qua chỉ là một Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, sao cô ta có thể có sát khí kinh khủng đến thế?
Còn thằng bé con đứng cạnh cô ta, thì chẳng thể nhận ra công lực của nó.
“Muốn có được vườn Vạn Thú, thì còn phải xem xem các ngươi có đủ tư cách không đã.”
Giọng nói lạnh buốt như băng đông suốt ngàn năm của Khuynh Thành vang lên bên tai họ.
“Mẹ kiếp, đừng lắm lời nữa, mau nộp ra, ông đây thấy vui, ông sẽ tha chết cho ngươi!”
Một gã đơn thương độc mã xông lên trước tiên.
Gã chẳng qua mới chỉ là Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ, còn lâu mới đủ bản lĩnh để giết được Diệp Khuynh Thành.
Tử Thanh bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, ống tay áo đỏ thắm của Khuynh Thành phất lên.
Gã ấy còn cách Khuynh Thành dăm bảy thước, bỗng ngã gục xuống đất.
Máu không ngớt thấm ra từ cổ gã.
Khiến đám đông hết sức kinh hãi.
Cô gái này chẳng qua chỉ là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ, mà chỉ xuất một chiêu đã hạ được một cao thủ Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ!
Nếu không nhìn thấy máu từ cổ rỉ ra thì không ai biết gã ấy bị cứa đúng yết hầu.
Vết thương rất mảnh, rất nhỏ, đến nỗi máu chỉ có thể từ từ rỉ ra.
Tiên khí! Trong tay cô ta là tiên khí.
Ở trên tiên giới, tiên khí là thứ vô cùng giá trị. Trong tay cô ta cầm, ít ra cũng là tiên khí cực phẩm, nếu không, đâu có thể có uy lực ghê gớm đến thế?
Vườn Vạn Thú, tiên khí cực phẩm.
Tất cả bọn họ bỗng hưng phấn hẳn lên.
Chưa biết trên người cô gái này còn có bao nhiêu bảo bối nữa, chúng ta nhất định phải giết nó!
“Ta đã nói rồi, muốn có được vườn Vạn Thú thì phải chứng tỏ được bản lĩnh; chứ các ngươi…”
Khuynh Thành sắc mặt lạnh tanh, vô cảm, cuồng ngạo nhìn họ, vẻ rất coi thường.
Lúc này, đám người đẳng cấp Kiếm hoàng không ai bảo ai đều lùi lại phía sau một cao thủ đẳng cấp Kiếm tông.
Họ không muốn biến thành tro bụi.
Tuy bọn họ đều khao khát chiếm hữu được vườn Vạn Thú và tiên khí cực phẩm, nhưng rõ ràng là họ không thể có cơ hội đó.
“Xin hỏi quý danh của cô nương là gì?”
Từ phía xa xa có một vị tiên mày trắng, mặc đạo bào, ngự kiếm bay đến.
Đám người đang bủa vây tấn công Diệp Khuynh Thành thấy thế bèn dạt sang hai bên thành một lối đi.
Từ xa, Diệp Khuynh Thành đã cảm thấy một sức ép dữ dội đang tràn đến.
“Diệp Khuynh Thành.”
Cô bình thản nhả ra ba chữ.
“Các ngươi đông thế này mà lại hà hiếp một cô gái mảnh khảnh, thì còn là anh hùng hảo hán gì nữa? Tất cả giải tán đi!”
Giọng của vị đạo trưởng bạch mi không lớn, nhưng từng từ từng chữ rất cứng rắn đanh thép, có sức uy hiếp không cho phép ai được nghi ngờ.
Tuy ai cũng ấm ức không ưng, nhưng tất cả vẫn phải ngoan ngoãn tản đi.
Nhân vật mới đến này là một trong những thế lực lớn nhất tiên giới. Thanh Hư đạo trưởng của Thanh Hư đạo quán.
Ngay Tiên đế ít nhiều cũng phải nể ông ta.
“Đa tạ đạo trưởng đã ra tay giúp đỡ.”
“Nếu cô nương Khuynh Thành không chê, thì tôi mời cô đến Thanh Hư đạo quán của tôi ở tạm ít lâu. Chắc chắn họ không dám tìm đến Thanh Hư đạo quán để gây rắc rối đâu.
Thanh Hư đạo trưởng phong độ bác ái hiền hòa, trông khác hẳn bọn tiểu nhân tầm thường kia.
Khuynh Thành nếu cứ tiếp tục bị bọn họ truy đuổi thì cũng rất phiền hà.
“Vâng, vậy thì tôi xin phiền đạo trưởng.”
“Cô nương Khuynh Thành đừng khách khí. Tôi thấy hình như cô không giống người trên tiên giới này.”
“Tôi đi xuyên không gian lên đây, đương nhiên trông khác với các vị.”
Thanh Hư đạo trưởng cười khà khà, vuốt chòm râu bạc trắng rất dài, nói: “Thảo nào tôi thấy khí chất tỏa ra từ người cô không giống với mọi người. Thì ra là thế.
Còn đây là…”
Thanh Hư đạo trưởng nhìn Hồng Loan. Ông có công lực rất cao mà cũng chưa nhận ra lai lịch của chú bé này.
Kể cũng thật là kỳ lạ. Không được phép coi thường hai người này!
“Đây là con trai tôi, Hồng Loan!”
“Hồng Loan…”
Khóe mép Thanh Hư đạo trưởng hơi giật giật. Đây chẳng phải là tên của thần thú hay sao?
Khuôn mặt dài dài của Thanh Hư đạo trưởng có nét biến đổi. Diệp Khuynh Thành nhìn, hiểu rõ cả. Bèn giải thích: “Nó từ nhỏ đã sùng bái thần thú Hồng Loan, cho nên về sau tôi đặt luôn tên nó Hồng Loan.”
“À… thì ra là thế, thì ra là thế.”
Thanh Hư đạo quán rất bề thế nguy nga, cả thảy gồm bảy mươi hai điện, ba mươi sáu cung.
Nơi đây không hề thua kém điện Kim Hoa của Tiên đế.
“Đến nơi rồi!”
Cả ba người dừng lại trước đạo quán.
Ba chữ đại tự “Thanh Hư quán” xuất hiện trước mặt họ.
Khỏi cần nói gì khác, riêng cổng sơn môn của Thanh Hư đạo quán đã quá đủ để Diệp Khuynh Thành kinh ngạc rồi.
Nó không phải là đá bình thường. Sơn môn này xây cất bằng linh thạch, tuy chưa phải là thứ linh thạch cực phẩm, dù sơn môn này chỉ dùng linh thạch loại thường để xây, cũng phải tốn hàng vạn khối linh thạch.
Đủ thấy sự giàu có của Thanh Hư đạo quán.
“Mời hai vị đi theo tôi.”
Thanh Hư đạo trưởng dường như không cảm thấy sơn môn này có vấn đề gì, nên không giới thiệu câu nào. Ông dẫn khách bước vào.
Hồng Loan vừa đặt chân xuống đất đã véo Khuynh Thành một cái rõ mạnh.
Cô gái vớ vẩn này lại muốn lợi dụng nó.
Con trai? Nó đường đường là một thần thú, sao lại biến thành con trai của cô ta?
Khuynh Thành vội nháy nháy mắt với Hồng Loan.
Hừ!
Nó đâu phải đồ ngốc. Ai chẳng biết là đang diễn kịch? Nếu không, hừ… nếu không thì nó đã nổi khùng rồi.
Kẻ trước người sau, cả hai đi theo Thanh Hư đạo trưởng bước vào Thanh Hư Quán.
Đi hết hơn một ngàn bậc đá, thì thấy một quảng trường cực rộng lớn xuất hiện trước mắt hai người.
Trên quảng trường đang có hàng ngàn đệ tử mặc đồng phục áo bào trắng, cùng búi tóc theo một kiểu giống nhau, tay cầm kiếm y hệt nhau, và đang thể hiện cùng một tư thế.
Khí thế oai hùng, tiếng hô vang động cửu thiên.
“Sư phụ!”
Hai người trẻ tuổi bước lại, vẻ mặt họ tuyệt đối sùng kính.
“Đây là đại đồ đệ của tôi: Hư Trúc; đây là nhị đồ đệ: Hư Hảo. Đây là khách mà sư phụ mời đến: cô nương Diệp Khuynh Thành và con trai cô ấy. Hư Hảo hãy thu xếp, và đưa quý khách đi nghỉ.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
Hư Hảo rất cung kính đáp, rồi quay sang trịnh trọng nói với Khuynh Thành và Hồng Loan: “Mời hai vị đi theo tôi!”
Cả ba vừa đi rồi thì Hư Trúc bước đến thưa: “Sư phụ, xưa nay Thanh Hư Quán chúng ta từ trước đến giờ không lưu nữ giới nghỉ lại, mà sư phụ lại…”
Thanh Hư đạo trưởng cười khà khà nhìn Hư Trúc, rồi bước vào chính điện.
Hư Trúc pha trà, bưng đến đưa tận tay sư phụ Thanh Hư đạo trưởng. Sắc mặt anh ta vẫn đầy nghi hoặc.
“Sư phụ?”
“Tính con ra sao, ta biết. Chưa hiểu rõ thì đêm nay con ngủ không ngon giấc.
Con xem, hai người ấy có giống như hai mẹ con không?”
Hư Trúc lắc đầu, nói: “Đệ tử ngu muội, không nhận ra ạ.”
“Hai người này không đơn giản đâu. Cô gái ấy xuất một chiêu đã giết luôn một Kiếm hoàng sơ cấp hậu kỳ; binh khí trong tay cô ta là gì, ai đó không nhận ra chứ ta lẽ nào không biết? Nó đâu phải tiên khí cực phẩm gì gì.
Mà đó là thần khí. Còn đứa bé kia nữa, tuy trông nó xinh xắn đáng mến, nhưng đôi mắt nó lại cực kỳ tinh tường già dặn, e rằng công lực của nó thâm hậu khó lường.
Ngay sư phụ ta đây cũng không thể nhận ra nó thuộc đẳng cấp nào. Nhưng điều quan trọng nhất là, vườn Vạn Thú đang nằm trong tay họ.
Vườn Vạn Thú…”
Hư Trúc kinh hải nhìn Thanh Hư đạo trưởng: “Vườn Vạn Thú từ lâu đã không còn nữa kia mà?”
Trận đại chiến năm xưa giữa Tiên đế và Trọng Lâu trên tiên giới không một ai không biết rõ.
Những tưởng sau khi Trọng Lâu chết thì Tiên đế sẽ đoạt được vườn Vạn Thú, nào ngờ, không hiểu tại sao, sau khi Trọng Lâu chết thì vườn Vạn Thú cũng mất tăm mất tích không biết đã đi đâu.
Tại sao bỗng nhiên nó lại mọc ra?
“Hư Trúc, con ở trong đạo quán này suốt, chưa từng bước ra bên ngoài cho nên đương nhiên không biết. Hiện nay ngoài kia đang xôn xao đồn đại rằng vườn Vạn Thú đang nằm trong tay hai người này. Sư phụ còn nghe nói, trong dịp mừng thọ Tiên đế sắp tới, họ sẽ dâng cho Tiên đế.
Cũng có người bảo họ định hành thích Tiên đế để trả thù cho Trọng Lâu; Trọng Lâu đem vườn Vạn Thú ra làm điều kiện trao đổi để họ giúp ông ta trả thù. Tuy nhiên tất cả cũng chỉ là đồn đại chắp nhặt, không thể hoàn toàn đáng tin.
Nhưng dù sao, vườn Vạn Thú quý giá như thế, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác.”
“Ý sư phụ là…”
“Con đừng bắt sư phụ phải nói nhiều nữa!”
“Đồ đệ hiểu rồi. Đồ đệ sẽ đi thu xếp ngay.”
Hư Trúc quay người, sải bước đi ra. Nếu anh ta giúp sư phụ đoạt được vườn Vạn Thú thì chức trưởng môn chắc chắn sẽ thuộc về anh ta chứ còn ai vào đây nữa?
“Chờ đã…”
“Sư phụ còn điều gì dặn dò ạ?”
“Sư phụ cảm thấy hai người này rất không đơn giản đâu. Con hãy đến chỗ sư thúc kiếm lấy một thứ thật tốt. Nhớ, tuyệt đối không được hé lộ gì hết.”
“Đệ tử hiểu rồi ạ.”
Thanh Hư đạo trưởng là một trong những kẻ độc ác nhất trên tiên giới.
Độc dược của ông ta luôn rất hiệu quả, có thể hạ độc từng người hoặc bao nhiêu người cũng được.
Vì thế ông ta còn có biệt danh là Tử thần độc thủ.
Những người mà ông ta đã định giết thì không ai không chết.
Dù người ấy là cao thủ Kiếm hoàng hay Kiếm tông, thậm chí là Kiếm tôn.
Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan được Hư Hảo bố trí tạm trú ở cung Tĩnh U – một trong ba mươi sáu cung.
Cung Tĩnh U lại chia làm sáu mươi tư phòng.
Đông tây nam bắc mỗi hướng mười sáu phòng.
Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan ở phòng khách chính thuộc khu nam.
Bất cứ chỗ nào cũng đều toát lên sự hùng vĩ và xa xỉ của Thanh Hư đạo quán.
Có lẽ điện Kim Hoa của Tiên đế cũng chỉ sang trọng đến thế này là cùng!
Hoặc là chưa chắc đã bằng Thanh Hư đạo quán. Cho nên cũng chẳng lấy làm lạ khi phải nói rằng, các cao thủ ở đó đều tản đi bốn phương.
Muốn đối đầu với Thanh Hư đạo quán thì điện Kim Hoa cần phải có thực lực.
“Thanh Hư đạo trưởng này thực không đơn giản đâu!”
Hồng Loan “hừ” một tiếng lạnh lùng. Đâu chỉ dùng ba chữ “không đơn giản” để hình dung về họ?
Họ rõ ràng là hàng đầu trên tiên giới.
“Tôi nghĩ, ông ta đang nhắm vào vườn Vạn Thú của cô đấy!”
Hồng Loan cầm một thứ quả lên ăn, nhẩn nha nói.
“Dù sao chúng ta cứ nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Cả hai vừa nói dứt lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Cô nương Khuynh Thành, tôi là Hư Trúc, tôi mang đến ít điểm tâm và nước trà cho cô đây!”
Khuynh Thành đứng dậy bước ra mở cửa.
“Phiền đạo trưởng Hư Trúc quá!”
“Có gì đâu, bổn phận chúng tôi phải làm mà!”
Hư Trúc rất nhiệt tình bưng trà và bánh vào đặt sang bên, rồi rót trà đưa mời Khuynh Thành, nói: “Cô nương Khuynh Thành nhấp thử đi! Đây là trà nổi tiếng nhất của Thanh Hư đạo quán chúng tôi!
Mọi ngày, người bình thường đâu được uống? Ngay bản thân tôi cũng thế, khi nào sư phụ cao hứng thì tôi mới xin được một chén.”
“Thế ư?”
Khuynh Thành tỉnh táo thận trọng quan sát chén trà trong tay Hư Trúc.
“Vâng, tôi hiểu rằng Thanh Hư đạo trưởng rất coi trọng hai mẹ con chúng tôi. Hư Trúc tiên sinh đã rất mê thứ trà này thì chi bằng tôi mượn chén trà này… để thể hiện tấc lòng. Xin mời đạo trưởng Hư Trúc!”
Nét cười của Hư Trúc bỗng cứng lại, nói: “Thế này thì không tiện. Đây là tấm lòng của sư phụ tôi, nếu cô nương Khuynh Thành không uống, thì tôi trở về sẽ rất khó ăn khó nói với sư phụ.”
“Tiên sinh không muốn uống hay là không dám uống?”
Ánh mắt Khuynh Thành lạnh tanh không gợn chút sợ hãi, và còn pha nét cười kỳ dị nữa.
“Sao cô nương Khuynh Thành lại nói thế? Chẳng lẽ cô nương sợ Thanh Hư đạo quán chúng tôi hại cô hay sao?”
Nói rồi anh ta rút trong người ra một cây kim bằng bạc nhúng vào chén trà để thử. Rồi cười nói: “Bây giờ cô nương Khuynh Thành đã yên tâm rồi chứ?”
Khuynh Thành thầm cười khẩy.
Định chơi trò hạ độc ta ư? Ngươi chưa đủ tầm!
Kiếp trước, cô là một cao thủ về sử dụng chất độc. Sau vụ việc Diệp Chấn Thiên bị trúng độc của tiên giới, cô càng thêm chuyên tâm nghiên cứu độc dược. Một trăm năm qua, ngoài luyện công ra, cô chỉ nghiên cứu độc dược.
Hồng Loan cũng từng giúp Khuynh Thành không ít, nó đã đi khắp nơi sưu tầm các công thức bí truyền điều chế thuốc độc.
Khuynh Thành nhếch mép cười mỉm, rất lịch sự kính trọng đón lấy chén trà của Hư Trúc rồi một hơi uống cạn.
Mặt Hư Trúc lộ rõ nét cười thâm hiểm. Đa nghi, rồi sao nữa? Kim bạc đâu có thể thử để nhận ra mọi thứ chất độc, ví dụ chất độc mà cô ta vừa uống vào.
Gã lại rót một chén đưa cho Hồng Loan.
“Tôi không thích uống trà.”
“Thế thì cậu ăn các món điểm tâm đi!”
Hư Trúc đưa cho Hồng Loan một cái bánh. Hồng Loan không khách khí gì hết, cầm lấy ăn luôn.
Hư Trúc nhìn thấy cả hai cùng ăn rồi, gã nói quấy quá vài câu, sau đó yên tâm lui ra.
Hư Trúc vừa đi khỏi thì Khuynh Thành lập tức nói luôn: “Mau dùng nội lực ép các thứ vừa ăn cho ra bằng hết đi!”
“Sao thết?”
“Có độc!”
“Có độc? Sao cô không nói sớm?”
Hồng Loan gần như nhảy dựng lên, nó không dám chậm trễ, vội dùng nội lực ép chất độc ra.
Khuynh Thành cũng không nói thêm gì nữa, cấp tốc vận khí thải chất độc.
Sau khi giải quyết xong xuôi, cô vội lấy một viên kim đan ra đưa cho Hồng Loan.
“Mau nuốt đi!”
“Tôi phục cô thật rồi, đã biết có độc mà vẫn ăn.”
“Chính vì biết là có độc nên mới ăn vào!”
“Tâm thần à?”
Hồng Loan rất bực mình ngồi sang một bên.
“Chất độc này lạ ở chỗ, không màu không mùi vị, dùng kim bạc để thử cũng không phát hiện ra. Nhưng nếu nhiễm phải chất độc này thì phải sau một canh giờ, nó mới dần dần ngấm khắp cơ thể.
Và, chỉ sau khi ngủ say thì chất độc mới phát tác. Người bị trúng độc sẽ ngủ mãi mãi, mình chết như thế nào cũng không biết.”
Hồng Loan nghe mà thấy ghê răng. Nó hiểu ngay rằng Thanh Hư đạo trưởng này chẳng tử tế gì.
Bỗng dưng muốn giải vây giúp hai người, rồi lại ân cần mời họ về Thanh Hư Quán để ở.
Trên đời này chưa từng có bữa trưa miễn phí.
“Cứ chờ, tôi đi giết phăng lão tặc Thanh Hư!”
Khuynh Thành vội kéo nó lại, nói: “Đừng hấp tấp. Chúng ta phải thả dây câu dài bắt con cá to!”
Thanh Hư đạo quán, lòng người thực khó lường, ai ai cũng rắp tâm với bao quỷ kế.