Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 5: Q.2 - Chương 5




Bỗng nhiên, cả yêu giới và ma giới sôi động hẳn lên.

Đại Bàng Cánh Vàng sau khi tạm biệt Diệp Khuynh Thành, nó bay đến yêu giới.

Vì nó vốn thuộc nhóm thần thú siêu cấp, dù về yêu giới thì nó vẫn có vị trí tương đối cao.

Vừa phi thăng lên nó đã rất được chú ý.

Nó lại sẵn cái tính kiêu hùng tinh tướng, đi đến đâu là tàn sát đến đấy. Cho nên những kẻ muốn chơi khăm nó đều chẳng thể có kết cục gì hay ho.

Rất nhanh chóng, tên tuổi nó chấn động khắp yêu giới.

Yêu hoàng phải sai người đi mời nó đến điện Yêu Hoàng.

Trong yêu giới, siêu cấp thần thú là quá hiếm hoi.

“Đại Bàng Cánh Vàng, gặp bản vương sao không quỳ xuống?”

Đại Bàng Cánh Vàng ngước mắt nhìn Yêu hoàng đang ngồi trên đại điện. Là một con chim Đại Bàng Cánh Vàng biến dị.

Cùng một loài cả, sao lại bắt ta phải quỳ?

“Chân đau!”

Nó uể oải buông ra hai chữ.

Yêu hoàng cười khà khà, không ngờ con Đại Bàng Cánh Vàng này có mấy nét giống mình năm xưa: không hề e sợ ai cậy quyền thế áp bức.

Nếu không bản lĩnh như thế, có lẽ mình cũng không thể ngồi lên cái ngai Yêu hoàng này.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Yêu hoàng khen liền ba tiếng “tốt”, các yêu thú trên đại điện đều kinh sợ toát mồ hôi lạnh.

Cái bộ dạng không mừng cũng không giận của Yêu hoàng, không ai có thể đoán ra ông ta đang nghĩ gì. Gã Đại Bàng Cánh Vàng này tuy là thần thú siêu cấp thật, nhưng nó quá to gan.

Mọi người đều lo cho số phận của nó.

Còn Đại Bàng Cánh Vàng thì vẫn bình thản đúng mực, nhìn Yêu hoàng.

“Kim Bằng[1]! Ngươi có bằng lòng ở lại điện Yêu hoàng phò tá cho ta không?”

[1] Kim: vàng ; Bằng: đại bàng

Đại Bàng Cánh Vàng lạnh lùng “hừ” một tiếng, đáp: “Điều đó còn tùy xem ông có thể khiến tôi tâm phục khẩu phục hay không.”

Yêu hoàng cười ha hả. Gã Kim Bằng này quả là rất giống mình năm xưa.

Rồi nói luôn: “Được!”

Một tàn ảnh loáng lên, Yêu hoàng từ trên đại điện đã đứng ngay trước mặt Đại Bàng Cánh Vàng.

Nhưng Đại Bàng Cánh Vàng vẫn không mảy may e sợ.

Mấy năm nay xông pha ở yêu giới, nó không lãng phí một khắc nào. Nó vẫn không nguôi nhớ đến Diệp Khuynh Thành, cho nên nó càng chịu khó luyện công nhiều gấp bội.

Nó biết rằng mình phải có đầy đủ sức mạnh thì mới có thể đến tiên giới tìm gặp cô.

Nếu không, khi chưa đến được tiên giới thì mình đã bị người ta giết chết rồi.

Lúc mới đến yêu giới, nó cũng đã bị người ta hành hạ không ít. Tuy là thần thú siêu cấp nhưng lại là mới phi thăng lên, công lực hãy còn non.

Ở yêu giới, không chỉ có mình nó là yêu thú siêu cấp. Để có thể ngăn cản nó trở thành đối thủ cạnh tranh với bọn họ.

Khi vừa mới phi thăng lên yêu giới, nó đã bị truy sát phải tháo chạy khắp nơi để giữ lấy mạng.

Nếu muốn sinh tồn, thì chỉ còn cách giết chết đối phương.

Ở yêu giới, được là vua thua là giặc, dường như chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.

“Kim Bằng, tiếp chiêu của ta!”

Yêu hoàng kêu lên một tiếng động trời, khiến toàn thể điện Yêu Hoàng rung lên chao đảo.

Sát khí ghê gớm lan tỏa khắp trong không khí, các yêu thú trong đại điện đều bỗng cảm thấy có phần nghẹt thở.

“Mau chạy thôi!”

Chẳng rõ là ai bất chợt hô lên.

Thế là các yêu thú trong đại điện đua nhau tản ra chạy tháo thân.

“Uỳnh…”

Yêu thú nào chậm chân lập tức bị vùi ngay trong đại điện.

Bọn họ thậm chí không hề nhìn rõ Đại Bàng Cánh Vàng đã xuất chiêu như thế nào. Toàn bộ đại điện đã bị đổ sập chỉ trong khoảnh khắc.

Từ trong đống đổ nát, các yêu thú thoát ra được, kẻ nào cũng kinh hoàng thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Uỳnh…”

Lại một tiếng vang kinh thiên động địa.

Một con đại bàng siêu cấp biến dị và một con đại bàng cánh vàng bỗng từ trong đại điện đổ nát nhào ra, bay thốc lên không trung.

Không ai có thể tưởng tượng nổi công lực phòng ngự của thân thế Đại Bàng Cánh Vàng mạnh đến đâu. Đám yêu thú không kịp chạy ra, kẻ thì chết, kẻ thì bị thương.

Còn nó, tuyệt đối không rụng một cái lông! Và, lại còn có thể tiếp tục chiến đấu với Yêu hoàng của chúng nữa.

“Ùng… oàng… oàng…”

Những tiếng nổ từ trên bầu trời không ngớt vọng xuống.

Hai đại cao thủ giao đấu, năng lượng hùng hậu đối đầu trực tiếp, bầu trời bỗng trở nên u ám tối đen.

Những khối sơn thạch khổng lồ bị năng lượng khủng khiếp của họ cuốn tung lên không trung.

Đồng thời với những tiếng nổ dữ dội, bầu trời bất chợt bị xé ra vô số vết nứt, những tia chớp sáng lòa ngoằn ngoèo như rắn bò trải ra khắp chốn.

Đó không phải tia chớp, mà là những đốm điện hoa bắn ra từ năng lượng cực lớn của họ.

“Uỳnh…”

Lại một tiếng nổ rầm trời.

Mọi con yêu thú đều có thể nhìn thấy rất rõ, trong màn tối đen kịt. Có rất nhiều luồng điện lưu mạnh mẽ xẹt ra từ đôi cánh của Yêu hoàng, bỗng nhiên từ mỏ của nó phun ra một luồng điện lưu dữ dội phóng thẳng vào đỉnh đầu Đại Bàng Cánh Vàng.

Bất chợt, một làn lưu quang vàng kim nhoáng lên, tiếp đó là một đám lửa táp thẳng vào Yêu hoàng.

Yêu hoàng vẫy đôi cánh khổng lồ quạt một nhát thổi tan đám lửa hỏa long ngay lập tức, vô số đốm lửa bay ra khắp bốn phương.

“Đã phục ta chưa?”

Yêu hoàng oai phong lẫm liệt nhìn Đại Bàng Cánh Vàng.

Chiêu vừa rồi đã đủ khiến Đại Bàng Cánh Vàng biết mình đã thua, hiểu rằng thực lực của mình còn kém xa Yêu hoàng.

“Không phục, nhưng ta vẫn bằng lòng theo Yêu hoàng.”

“Lý lẽ gì lạ thế, ta lần đầu tiên nghe thấy ăn nói kiểu này.”

Đại Bàng Cánh Vàng nói thẳng không né tránh: “Chỉ có gia nhập hàng ngũ kẻ mạnh thì mình mới có thể mạnh lên.”

“Ý nghĩ rất thoáng, rất thẳng thắn. Ta thích những người như ngươi. Kể từ hôm nay, ngươi là đại tướng quân hộ vệ điện Yêu Hoàng của ta!” Yêu hoàng có ý bồi dưỡng Đại Bàng Cánh Vàng, về danh nghĩa là đại tướng quân bảo vệ điện, thực ra không phải làm việc gì hết, chỉ cần đi theo Yêu hoàng học tập một số kỹ năng.

“Bẩm báo!”

“Nói đi!”

“Ba ngày nữa ở tiên giới, Chiến thần Trọng Lâu sẽ quyết chiến với Tiên đế tại suối Bích Lạc.”

Chiến thần?

Chiến thần Trọng Lâu?

Ông ta đã chết từ lâu rồi mà?

“Tin này có đáng tin cậy không?”

“Thuộc hạ đã thẩm tra xác minh mấy lần, tin này hoàn toàn đáng tin cậy! Nghe nói, có một cô gái tên là Diệp Khuynh Thành đã đưa Trọng Lâu trở lại tiên giới, lúc đó Trọng Lâu nấp trong một củ nhân sâm hình đứa trẻ con.”

Diệp Khuynh Thành.

Nghe đến cái tên này, Đại Bàng Cánh Vàng mặt mũi đang lãnh đạm bỗng nhiên rất xúc động.

Đó là người bạn thuộc loài người, và cũng là người bạn lớn duy nhất của nó.

Người bạn rất đáng đem cả tính mạng, tấm lòng ra để đối xử.

“Hiện nay người của ma giới cũng đã bắt đầu rục rịch. Yêu hoàng, có lẽ chúng ta cũng nên…”

Yêu hoàng trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi bình thản nhè ra mấy chữ: “Ngồi yên quan sát diễn biến đã.”

“Yêu hoàng, tôi xin được giao nhiệm vụ đi tiên giới.”

Đại Bàng Cánh Vàng bước lên một bước, đứng đó.

“Kim Bằng, ngươi muốn đi tiên giới à?”

Nếu nói Diệp Khuynh Thành là người bạn duy nhất của Đại Bàng Cánh Vàng, thì Yêu hoàng cũng là người duy nhất trong yêu giới đáng để nó tin cậy.

Nó không hề ngần ngại giấu giếm, nói luôn: “Diệp Khuynh Thành là người bạn tôi quen khi ở dưới phàm trần. Cô ấy đã đưa Trọng Lâu trở lên tiên giới, chắc chắn Tiên đế sẽ không tha cho cô ấy. Cho nên tôi muốn…”

“Ngươi muốn giúp cô ấy?”

“Đúng thế.”

“Kim Bằng, ngươi có biết đối thủ của mình là ai không?”

“Tiên đế.”

Đại Bàng Cánh Vàng không chút sợ hãi, nói rất bình thản, đôi mắt nó tràn ngập sát khí.

“Vậy mà ngươi không sợ?”

Có chứ! Trên đời này không có ai là không sợ chết.

Nhưng cái tinh thần “biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn cứ vào núi” của Diệp Khuynh Thành đã thấm vào người nó từ khi nào không hay nữa.

Lúc đầu, ở Hồng Hoang, cô ấy cũng biết mình rất có thể bị bọn yêu thú giết, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn chiến đấu.

Về sau ở núi Phiêu Diểu, Khuynh Thành cũng biết kẻ địch của mình là người trên tiên giới, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn chiến đấu.

Để bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ, cô ấy dám đổ máu để chiến đấu.

Thế thì ngày nay lẽ nào nó không thể làm như thế?

“Có sợ, nhưng tôi vẫn cứ đi!”

Đại Bàng Cánh Vàng chỉ đơn giản nói mấy chữ ấy.

Giọng cứng cỏi mạnh mẽ với ánh mắt rất kiên định.

“Được! Ta cho phép ngươi đi, nhưng ngươi phải sống để trở về với ta.”

Đại Bàng Cánh Vàng vui mừng ra mặt, nó không ngờ Yêu hoàng có thể rất phóng khoáng chấp nhận ngay.

Nó vốn nghĩ, nếu Yêu hoàng không cho phép thì nó cũng cứ đánh liều để đi, tóm lại là nó nhất định phải đi cứu Khuynh Thành.

Yêu hoàng bèn mở tiệc rượu tiễn Đại Bàng Cánh Vàng lên đường.

“Thuộc hạ thực không ngờ Yêu hoàng có thể vui vẻ cho phép ngay như vậy.”

Yêu hoàng cười khà khà, nói: “Nếu ta không cho phép thì ngươi vẫn sẽ biến luôn khỏi đây chứ gì?”

Đại Bàng Cánh Vàng kinh ngạc, không ngờ Yêu hoàng có thể nhìn thấu tâm tư của nó.

“Yêu hoàng có thuật đọc ý nghĩ của người khác thì phải?”

Yêu hoàng nâng chén rượu, một hơi uống cạn. Rồi nói: “Ta đây không có bản lĩnh lớn đến thế, nhưng ánh mắt ngươi lúc nãy đã cho ta biết ngươi không thể không đi. Dù ta muốn ngăn cản e rằng cũng không ngăn cản nổi. Tuy nhiên, Tiên đế không phải hạng tầm thường đâu, nếu chưa đến mức bất đắc dĩ thì vẫn nên tránh, đừng đối đầu với ông ta.”

“Yêu hoàng cứ yên tâm, chỉ cần ông ta không làm hại Khuynh Thành thì thuộc hạ sẽ không đối địch với ông ta; nhưng nếu thuộc hạ phải đối đầu với ông ta thật, thì thuộc hạ mình làm mình chịu, tuyệt đối không để liên lụy đến yêu giới.”

Yêu hoàng rất hài lòng nhìn Đại Bàng Cánh Vàng gật đầu, trong lòng càng thêm tâm đắc và mến mộ nó.

“Được! Cứ yên tâm mà đi đi!”

Đại Bàng Cánh Vàng vừa đi khỏi thì một con Kim Bằng biến dị bước ra.

“Phụ hoàng cứ thế mà thả cho hắn đi à?”

Yêu hoàng cười tủm tỉm, nụ cười cao thâm khó lường.

“Con cho rằng bao năm nay ta làm vô số thứ việc, là để làm gì? Kim Bằng có huyết thống thuần khiết chính tông, vốn dĩ phải làm vua của yêu giới; nếu hắn không chết thì vị trí yêu hoàng nhiệm kỳ sau, chắc gì đã đến lượt con?

Những năm qua ta giữ hắn ở lại điện Yêu Hoàng, chính là vì ta không muốn để cho hắn sẽ nhập bọn với các thế lực khác. Trong tộc Kim Bằng, hắn được coi là gã kiêu dũng nổi trội hơn cả, thì vị trí Yêu hoàng chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Ta vốn định cứ vỗ về hắn cho yên đã, sau đó sẽ tìm cơ hội trừ bỏ; nào ngờ hắn lại chủ động xin đi tiên giới để mua lấy cái chết. Thế thì chẳng thể trách gì ta.

Sau này dù tộc Kim Bằng biết, thì về tình hay về lý cũng đều không thể oán trách ta. Con trai à! Màn kịch hay vẫn còn ở phía sau, con cứ nhẩn nha mà xem đi! Vị trí yêu hoàng, không ai có thể đoạt mất của con!”

Đại Bàng Cánh Vàng tiếp tục bay về hướng tiên giới.

Nó hoàn toàn không biết mình lại vừa khéo trúng kế của Yêu hoàng.

Dọc đường không ngớt gặp các yêu thú xông ra đánh nhau với nó, cản trở nó tiến lên.

Lúc này ở điện Kim Hoa, Tiên đế phất ống tay áo thụng.

“Ba mươi hai Kim Cương nghe lệnh!”

“Vâng!”

“Bản đế không cần biết các ngươi dùng cách thức gì, trước khi bản đế quyết đấu, các ngươi phải giết bằng được Diệp Khuynh Thành và thằng bé con ấy!”

“Rõ!”

Tiên đế tay nắm chặt quyền, đôi mắt ngập ngụa sát khí.

“Hoa Mãn Nguyệt! Bản đế cho ngươi được sống thêm hai ngày. Chờ khi bản đế giết xong Diệp Khuynh Thành và Trọng Lâu, thì bản đế sẽ tính sổ với ngươi đến nơi đến chốn.”

Tàn ảnh ba mươi hai Kim Cương nháng lên, một luồng lưu quang tuyệt mỹ bay xẹt ngang bầu trời.

Diệp Khuynh Thành trong lòng rất bất an, cô cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó.

Đây chính là trực giác của sát thủ.

Ba mươi hai Kim Cương tuy đã giấu kín khí lưu, ẩn mình trong màn đêm.

Nhưng Khuynh Thành vẫn cảm nhận ra được.

“Hồng Loan, xem ra đêm nay chúng ta sẽ phải bận rộn đây!”

Hồng Loan vốn thuộc về thần giới, nó đương nhiên cảm nhận ra kẻ ẩn nấp nơi khuất.

Nó nhếch mép mỉm cười, nói: “Chỉ là vài con gián mà thôi, không đáng gọi là mối nguy.”

Ba mươi hai Kim Cương đang ẩn nấp, vốn định chuẩn bị tập kích, thấy mình đã bị phát hiện rồi thì đành không nấp nữa, tất cả bèn hiện thân, mặt hầm hầm giận dữ.

Họ dù sao cũng là ba mươi hai Kim Cương uy danh chấn động tám phương, tại sao lại bị hai kẻ không biết trời cao đất dày là gì này gọi là đồ con gián?

Hạ nhục, hạ nhục quá trắng trợn!

“Được lắm, đêm nay bọn ta sẽ cho các ngươi nếm mùi lợi hại.”

Ba mươi hai Kim Cương bất ngờ vây chặt hai người. Ba mươi hai thứ tiên khí thượng thặng nhất tề chĩa vào họ.

Có thể nói ba mươi hai Kim Cương là trợ thủ đắc lực của Tiên đế.

Khuôn mặt Khuynh Thành có nét cười đầy sát khí, nói: “Chẳng rõ, nếu giết chúng thì Tiên đế có phẫn nộ hay không nhỉ?”

“Đâu chỉ phẫn nộ? Ông ta muốn chết luôn thì có.”

Khuynh Thành và Hồng Loan mỉm cười nhìn nhau. Hai đạo lưu quang màu đỏ bỗng tản ra bốn phía.

Lưu quang đỏ thắm lan đến đâu, ở đó máu tươi phun khắp bầu trời đêm.

Chỉ trong chốc lát, ba cao thủ Kiếm tôn cao cấp trung kỳ đã bị thương. Ba mươi hai Kim Cương chưa bao giờ bị ăn quả đắng như thế này.

Mắt họ đỏ ngầu, bất chấp tất cả xông vào Khuynh Thành và Hồng Loan.

Kiếm khí tung hoàng, bốn bề lấp loáng.

Một vùng sáng bạc trong màn đêm đen.

Những tiếng nổ ùng oàng rền vang tận chân trời. Những ai đang ngủ đều bật dậy.

Chỉ thấy trên bầu trời có mấy chục đạo tàn ảnh nhằm vào hai làn lưu quang màu đỏ.

“Kia là… là ba mươi hai Kim Cương của Tiên đế!” Trong đám đông có người nhận ra ba mươi hai vị Kim Cương của Tiên đế.

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, họ chăm chú theo dõi hai làn lưu quang màu đỏ trên bầu trời, bất giác toát mồ hôi lạnh vì lo thay cho họ.

Ba mươi hai Kim Cương của Tiên đế không dễ gì nương tay đâu, chỉ e hai người kia không thể sống qua đêm nay.

“À, đó là Diệp Khuynh Thành và con trai cô ta!”

Trong đám đông có người nhận ra hai lưu quang màu đỏ.

“Đúng là họ thật rồi! Họ chết chắc rồi. Ba mươi hai Kim Cương đều ra cả, chắc chắn Tiên đế sẽ không tha cho họ.”

“Đúng thế! Nghe nói, hôm mừng thọ Tiên đế, cô gái Diệp Khuynh Thành đã đưa Trọng Lâu trở về.”

“Mau xem kìa!”

Mười hai đạo kim quang đồng thời chém vào Diệp Khuynh Thành, ép cô phải liên tục lùi lại.

Còn hai mươi đạo kim quang kia thì chia làm ba vòng trong ba vòng ngoài, vây chặt Hồng Loan.

Thanh kiếm lúc nãy lấp lóe hàn quang, bây giờ đã tối lại.

Diệp Khuynh Thành không kịp nghĩ nhiều nữa, lập tức linh thức truyền âm cho Hồng Loan.

“Cảnh giác với các thanh kiếm của bọn chúng. Nếu bị thương thì dù Quan âm Bồ tát cũng không cứu nổi đâu.”

Hồng Loan không biết Quan âm Bồ tát là ai, nhưng nó cũng hiểu rằng kiếm của đối phương đều tẩm chất kịch độc.

Chỉ cần hơi bị xước da, thì kể cả thần thú như nó, một thần thú của thần giới, có lẽ cũng không thể không bỏ mạng.

Nghĩ mà điên đầu, cơn giận dữ bùng nổ.

Một tiếng kêu động trời. Hồng Loan bỗng biến trở lại chân thân của mình.

“Trời đất! Nó là thần thú Hồng Loan!”

“Đúng là thần thú Hồng Loan thật rồi!”

“Không ngờ chân thân của đứa bé lại là một thần thú siêu cấp. Cuộc chiến này chưa biết bên nào thắng thua ra sao đây.”

Một người đứng bên “hừ” một tiếng lạnh lùng, nói: “Cho đến bây giờ vẫn chưa có một ai sống sót dưới bàn tay ba mươi hai Kim Cương của Tiên đế. Các vị cho rằng một thần thú còm như nó có thể đánh thắng cả bọn ba mươi hai Kim Cương hay sao?

Các vị hãy nhìn kỹ những thanh kiếm của họ thì biết!”

Mọi người chăm chú quan sát mọi biến hóa của các chiêu thức của đám đông Kim Cương, tốc độ của họ quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai có thể nhìn rõ được.

Lúc này cả hai bên đều dừng tay, đứng đối mặt với nhau. Nhìn kỹ, thì ra kiếm trong tay ba mươi hai Kim Cương đều là hắc kiếm.

“Đó là gì thế?”

“Tôi nghe nói đó là kỹ thuật độc môn tất sát của ba mươi hai Kim Cương. Người ta đồn rằng, mỗi vị Kim Cương trước khi luyện tập đều phải nếm hàng trăm thứ chất độc, luyện nên công lực bách độc bất xâm[2].

[2] Độc môn tất sát: chiêu độc, chắc chắn giết được đối thủ; Bách độc bất xâm: mọi chất độc không thể xâm hại.

Cũng tức là mỗi người đều là một nguồn chất độc vô hình, chưa cần dính kiếm của họ, chỉ cần trực tiếp đối chưởng với họ cũng đã bị trúng độc rồi. Cho nên ba mươi hai Kim Cương này mới đáng sợ như thế! Vừa có võ công cao cường, lại có chất độc…”

Người này vừa nói vừa sợ run rẩy.

Bọn họ là những độc nhân đang sống sờ sờ trước mặt, không bị thương vì đòn võ công của họ thì cũng bị chất độc của họ gây thương tổn.

Muốn sống sót thoát khỏi tay bọn họ thì khó khăn ngàn lần.

Kể cả đối phương đã giết được họ, thì e chính mình cũng trúng kỳ độc, chẳng sống nổi mấy ngày nữa.

Ba mươi hai Kim Cương cũng đang rất điên, vì xưa nay chưa từng có ai chịu nổi ba mươi chiêu của họ.

Thế mà hai kẻ này không những không chết, trái lại còn đánh họ bị thương!

Tức điên!

Không tức điên sao được?

“Biến thân!”

Một người trong bọn họ giận dữ thét lên.

Diệp Khuynh Thành tưởng rằng họ sẽ lộ chân thân, nhưng không ngờ cả ba mươi hai Kim Cương trước đó có làn da màu đồng hun, bây giờ toàn thân đã biến thành màu đen tuyền, đôi môi màu tím, chẳng khác gì bọn người bị trúng chất kịch độc, độc tố ngấm quá sâu.

Diệp Khuynh Thành bất giác chột dạ kinh hãi.

“Hồng Loan, phải tuyệt đối cẩn thận, không được trực tiếp chạm vào chúng, người chúng toàn là chất độc, chỉ cần bị dính một chút thì sẽ rất phiền hà.”

Hồng Loan đang rất giận dữ, nó không sợ gì võ công cao, nhưng toàn thân đối phương đều là chất độc thì phải ra tay kiểu gì đây?

“Vậy phải làm thế nào?”

Phải làm thế nào? Bây giờ còn biết làm gì nữa? Đánh không nổi thì chỉ còn cách tháo chạy vậy!

“Ngươi tìm cách né tránh bọn chúng, rồi tập hợp với ta, chúng ta tạm lánh đi đã rồi tính sau.”

“Lánh? Lánh đi đâu?”

Hì hì… Khuynh Thành cười tinh quái: “Lam Tố đã sớm thu xếp cho ta cách vẹn toàn rồi.”

Vừa nghe nhắc đến vương gia của mình, Hồng Loan thấy yên tâm ngay.

“Được! Tôi hiểu rồi.”

Ba mươi hai Kim Cương thấy vậy đều cau mày, nói: “Ra tay đi! Chúng đang linh thức truyền âm cho nhau.”

Hồng Loan lập tức quay ba trăm sáu mươi độ nhào xuống dưới cấp tốc bay vút đi.

Hai mươi tàn ảnh màu đen hòa tan vào màn đêm, cũng cấp tốc đuổi theo Hồng Loan.

Tuy ba mươi hai Kim Cương đều là cao thủ Kiếm tôn cao cấp trung kỳ, nhưng so tốc độ thì họ vẫn thua Hồng Loan rất xa.

Vì Hồng Loan không phải là một thần thú bình thường.

“Khuynh Thành!”

Hồng Loan linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.

Lúc này nó đang ở phía dưới chân cô.

Khuynh Thành nhằm đúng thời cơ. Hai mươi bóng đen đang ở phía sau Hồng Loan đang xông đến.

Khuynh Thành nở nụ cười quái dị, bay thẳng về phía Hồng Loan.

Hai chục gã Kim Cương phía sau không nghĩ ngợi gì hết, cũng truy kích luôn Khuynh Thành với tốc độ nhanh phát sợ.

Khuynh Thành điều khiển ý nghĩ, hai đạo lưu quang màu đỏ bỗng nhiên biến mất.

Mười hai bóng đen và hai mươi bóng đen cấp tốc nhào đến phía họ, tốc độ cực nhanh.

“Uỳnh…”

Một tiếng nổ rầm trời.

Toàn bộ không gian rung lên chao đảo.

Ba mươi hai Kim Cương bị thương với mức độ khác nhau, đều rớt xuống mặt đất.

Tốc độ của bọn họ vừa rồi quá nhanh, họ không ngờ cả Khuynh Thành lẫn Hồng Loan đều biến mất.

Khi họ phát hiện ra thì không kịp nữa, cả hai nhóm Kim Cương đâm sầm vào nhau.

Vì cả bọn đều gấp gáp thu lại công lực, cho nên tim mạch của họ đều bị thương.

Rồi rào rào rớt xuống đất, mồm hộc máu tươi bắn ra bốn phía.

Máu đỏ rơi xuống đâu, cỏ cây nơi ấy đều chết khô ngay lập tức.

Có vài “khán giả” đứng xem, không kịp ẩn nấp nên đã bỏ mạng oan uổng.

“Có sao không?”

“Đại ca! Đệ không chịu nổi nữa.”

“Con bé ấy thật xảo quyệt.”

“Các ngươi sao rồi?”

Gã được gọi là “đại ca” lại đưa mắt nhìn cả bọn.

“Đại ca, ba mươi hai Kim Cương chúng ta chưa từng bị khốn đốn như hôm nay, không trả thù này thì quyết không làm người nữa.”

Cả bọn không bận tâm thương tích ra sao nữa, tất cả chỉ có một ý nghĩ phải giết Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan.

Ba mươi hai gã đùng đùng nhổm dậy khỏi mặt đất, thân thể đen sì lúc nãy đã khôi phục trở lại màu đồng hun, đôi môi màu tím cũng biến trở lại màu sắc cũ.

Chỉ khác là ý chí khát máu càng mãnh liệt và đáng sợ hơn.

“Đại ca! Bọn chúng đâu rồi? Sao bỗng không thấy chúng đâu nữa?”

Gã đại ca của bọn họ vận linh thức quan sát toàn bộ khu vực này không phát hiện ra đối phương đã bỏ chạy. Vậy tại sao bỗng nhiên không thấy họ đâu?

“Chắc chắn bọn họ đã ẩn nấp ở đâu đó. Lục soát đi! Dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm bằng được!”

Khuynh Thành và Hồng Loan nấp trong vòng xuyến không gian, bọn chúng nói gì đều nghe rõ mồn một.

Hồng Loan cười khanh khách, nói: “Cứ tìm đi! Dù các ngươi có lật cả thế giới này lên cũng chưa chắc đã tìm thấy.”

Đây là vòng xuyến không gian của vương gia của nó, ngay trên thần giới cũng chẳng có mấy người công phá nổi cái xuyến không gian này.

Ba mươi hai Kim Cương hết sức giận dữ, vận linh thức trùm khắp cả vùng, đừng nói là con người, mà ngay một con kiến cũng khó mà thoát khỏi pháp nhãn của họ.

Ở một vùng bên, Đại Bàng Cánh Vàng đang hỏa tốc bay đến.

Khi sắp tiến vào khu vực của tiên giới, nó gấp rút linh thức truyền âm cho Diệp Khuynh Thành.

“Khuynh Thành, Khuynh Thành…”

Không thấy ai trả lời. Nó tiếp tục bay đi cực nhanh. Phạm vi linh thức truyền âm có hiệu quả còn tùy vào công lực của chính người đó được nâng cao.

Rõ ràng là lúc này Đại Bàng Cánh Vàng vẫn còn cách Khuynh Thành rất xa.

Phía sau nó lại có một toán yêu binh đang đuổi theo. Suốt chặng đường này đã có bảy đội yêu binh lần lượt truy sát nó.

Điều khó hiểu là, thực ra bọn yêu binh này không định giết nó bằng được.

Hình như bọn chúng chỉ cố ý ngăn cản bước tiến, làm chậm hành trình của nó.

Không! Ta nhất định phải làm cho ra nhẽ chuyện là thế nào.

Đôi mắt Đại Bàng Cánh Vàng trợn ngược, nhìn như đâm vào mắt một tên yêu binh.

Đôi cánh đang rất bức xúc của nó quạt một nhát, quét tên này bay đi rất xa.

Mẹ kiếp! Thằng cha này sợ quá bay mất cả hồn phách rồi, mình vận dụng thuật đọc ý nghĩ, chẳng thu được kết quả gì cả.

Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại thế này?

Đại Bàng Cánh Vàng kêu lên một tiếng vang trời, một con hỏa long phun ra đánh thẳng vào bọn yêu binh.

Một linh cảm chẳng lành bỗng xuất hiện trong đầu nó. Không ngớt có kẻ chặn đường mình, chắc chắn là chúng không muốn mình đi cứu Diệp Khuynh Thành.

Nó cuống lên, và càng tăng tốc thật nhanh bay về phía tiên giới.

Bọn yêu binh phía sau nhìn thấy nó đã bay vào tiên giới rồi, cũng không đuổi theo nữa.

“Khuynh Thành, Khuynh Thành…”

Đại Bàng Cánh Vàng lại linh thức truyền âm. Vẫn không thấy ai trả lời nó.

Không hiểu tại sao, vào đến tiên giới nó lại không cảm nhận được khí lưu của Diệp Khuynh Thành. Lẽ nào cô ấy đã…

Tuyệt đối không thể có chuyện đó!

Nó tiếp tục bay cực nhanh về phía trước, đồng thời tiếp tục linh thức truyền âm cho Khuynh Thành.

Bỗng nhiên Đại Bàng Cánh Vàng nhìn thấy có vô số người đang ùn ùn đi về một hướng.

Nó vội tiến lại hỏi: “Các vị đang đi đâu thế?”

Xưa nay, người ở tiên giới vẫn xung khắc với các yêu thú ở yêu giới như nước với lửa, nhưng hôm nay họ lại rất nhiệt tình, nói: “Tiên đế và Trọng Lâu quyết chiến, ngươi lại không biết hay sao?”

Nhìn bộ dạng Đại Bàng Cánh Vàng kinh ngạc, người ấy lại nói thêm: “Ngươi cứ đi theo ta, ta dẫn ngươi đến suối Bích Lạc ở phía tây.”

Tiên đế và Chiến thần Trọng Lâu đại chiến. Còn Diệp Khuynh Thành thì sao?

Cô ấy đâu? Có phải cô ấy cũng đang ở suối Bích Lạc không?

Một làn lưu quang mày vàng kim loáng lên. Người này chưa kịp nhìn rõ là chuyện gì thì Đại Bàng Cánh Vàng đã bay vút đi rất xa.

Hồi lâu người này mới hết ngỡ ngàng, dần hoàn hồn.

“Chà! Tốc độ khiếp thật!”

Đại Bàng Cánh Vàng bay được một quãng không xa thì lập tức cảm thấy có một áp lực rất mạnh tràn đến.

Một làn lưu quang chớp lên, Thanh Hư đạo trưởng vẻ mặt tươi cười, dẫn vài trăm đệ tử đã xuất hiện trước mặt Đại Bàng Cánh Vàng.

“Kim Bằng, đi đâu thế?”

“Thần thú ta đây đi đâu, cần phải cho ngươi biết hay sao?”

Đại Bàng Cánh Vàng chỉ rất nóng lòng tìm ra Diệp Khuynh Thành, thấy có người chặn đường, nó bỗng đùng đùng nổi giận, sắc mặt rất cuồng ngạo.

“Kim Bằng, ta khuyên ngươi nên quay về yêu giới đi! Nếu không đừng trách đạo trưởng này không khách khí với ngươi.”

Thần thú lợi hại đến đâu, Thanh Hư đạo trưởng rất biết; nếu không vì Bắc đế ra lệnh cho ông ta đi giết Kim Bằng thì ông ta chẳng hơi đâu làm cái chuyện này.

Nhưng hiện giờ Trọng Lâu và Bắc đế chưa phân thắng bại, nếu không nghe lệnh, lỡ Bắc đế thắng, thì Thanh Hư đạo trưởng sẽ rắc rối to.

Cho nên, nếu có thể khuyên Kim Bằng quay trở về, mình lại không tốn một tên quân nào thì vẫn là hay nhất.

“Tránh ra!”

“Kim Bằng đừng nên cố chấp, u mê nữa!”

“Kẻ nào chặn ta thì phải chết!”

Đại Bàng Cánh Vàng gầm lên một tiếng động trời, sắc mặt cực gớm ghiếc, đập cánh, khiến không gian méo mó oằn mình.

“Bùng…”

Thanh Hư đạo trưởng giơ cánh tay dài chặn cú đòn này. Đôi cánh của Đại Bàng Cánh Vàng chứa đựng yêu nguyên lực vô cùng vô tận tạt đến, khiến cánh tay của Thanh Hư đạo trưởng tê bại. Ông ta biết là nguy ngập bèn lập tức bay lùi trở lại.

“Nào, có chịu tránh ra hay không?”

Đại Bàng Cánh Vàng chỉ thản nhiên nhè ra một câu.

Thanh Hư đạo trưởng nhìn Đại Bàng Cánh Vàng ở ngay trước mặt, ông ta cố nghĩ thật nhanh.

Muốn giết được nó, đúng là rất khó.

Con Đại Bàng Cánh Vàng này vốn là thần thú của thần thú, yêu nguyên lực của nó quả là rất kinh khủng.

“Kim Bằng, ta đâu muốn đối địch với ngươi, nhưng vì mỗi bên đều vì chủ của mình, ta phải làm chẳng qua cũng là bất đắc dĩ.”

“Ý ngươi là gì?”

“Ngươi định giết Tiên đế nên bọn ta đâu có thể để cho ngươi đi?”

Đại Bàng Cánh Vàng cười khẩy. Nó mà định giết Tiên đế?

“Gã đạo sĩ khốn kiếp, ngươi cho rằng ta cũng rỗi hơi như ngươi hay sao? Đã có Trọng Lâu giết ông ta, ta cần gì phải nhúng tay vào!”

Thanh Hư đạo trưởng thất kinh. Ông ta sửng sốt nhìn Đại Bàng Cánh Vàng: “Không phải ngươi đi giết Tiên đế à?”

“Ta nhắc lại lần nữa: không phải! Chỉ cần Tiên đế không làm hại người mà ta cần tìm, thì ta sẽ không đụng đến ông ta.”

Sao lại là thế này?

Chẳng lẽ tin tức đã sai?

Không thể! Chính Tiên đế truyền tin cho Thanh Hư quán, nói rằng Yêu hoàng thông báo: gã đại tướng quân hộ điện của Yêu hoàng đã đánh hắn bị thương, và gã còn định nhân khi Tiên đế đại chiến với Trọng Lâu sẽ đánh lén Tiên đế.

“Kim Bằng, Yêu hoàng đã báo tin với Tiên đế, thì không thể sai được. Ngươi nên ngoan ngoãn trở về đi, có lẽ Yêu hoàng sẽ nể ngươi là người đồng tộc mà tha mạng cho ngươi được sống.”

Yêu hoàng?

Ha ha ha…

Đại Bàng Cánh Vàng có nghĩ ngàn vạn lần cũng không thể ngờ đó lại là Yêu hoàng!

Thảo nào suốt dọc đường luôn bị vô số yêu binh xông ra tấn công.

Hắn đã muốn ta chết, tại sao lúc đầu lại còn giữ ta ở lại đại điện?

Bao năm qua hắn đang chờ đợi cái gì? Tại sao hắn không ra tay với ta?

Hắn đã rất tín nhiệm ta, nhưng lại định giết ta!

Được lắm, đã thế thì đừng trách ta giở mặt, đập lại hắn.

“Ngươi cứ về nói với Yêu hoàng rằng, ta làm xong việc cần làm đã, rồi ta sẽ trở về san phẳng điện Yêu hoàng của hắn!”

“Bùng!”

Một làn khí lưu cực mạnh bắn ra thổi bay bọn đệ tử của Thanh Hư đạo trưởng.

Đại Bàng Cánh Vàng nhằm mặt đất quạt luôn hai nhát rõ mạnh, nền đất lập tức nứt toang hoác, vết nứt chạy dài mấy chục dặm.

“Nếu còn dám bám theo, các ngươi sẽ không được chết toàn thây!” Giọng ác độc rất bố tướng của Đại Bàng Cánh Vàng vang khắp đất trời.

Nếu hôm nay nó không vì đang có việc thì bọn người này đừng hòng đi thoát.

Thanh Hư đạo trưởng thấy thế cũng không truy kích nữa. Giết được Tiên đế thì mới là quan trọng.

Và, dù Tiên đế không chết thì cũng chẳng thể trách tội Thanh Hư đạo trưởng, vì năng lực của đạo trưởng chẳng bằng người ta! Cùng lắm là kết tội Thanh Hư này làm việc chểnh mảng mà thôi.

Ông ta nhếch mép nở nụ cười rất đẹp, đưa mắt lướt nhìn đám đệ tử đang nằm dưới đất, ánh mắt không gợn chút xót thương.

Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan nấp trong xuyến không gian, cả hai vô cùng sốt ruột. Họ đã bị ba mươi hai Kim Cương vây khốn hai ngày trời.

Hôm nay là ngày Trọng Lâu và Tiên đế quyết chiến với nhau.

Bằng mọi giá, hôm nay phải xông ra.

“Cô Khuynh Thành đã nghĩ ra cách gì chưa?”

Hồng Loan sốt ruột, không ngớt đi đi lại lại.

Khuynh Thành thì vẫn từng bước điều chế thứ gì đó, làm đi làm lại mãi suốt hai hôm nay.

Nhìn vào có vẻ rất ung dung nhàn nhã, thực ra cô sốt ruột hơn bất cứ ai.

Bây giờ đã đến thời khắc hệ trọng, thành công hay không là ở lần này.

“Khuynh Thành, cô cứ nghịch cái trò này làm gì, có ăn được đâu?”

“Đúng là không thể ăn nhưng có thể phòng độc.”

Khuynh Thành bốc một nhúm chất dinh dính như keo bôi lên mặt Hồng Loan, cười khì trêu nó.

“Kìa, làm gì thế này? Bây giờ là lúc nào mà cô vẫn còn đùa được?”

“Hồng Loan à, ta không ngờ ngươi cũng có lúc cuống lên cơ đấy!”

Nên biết Hồng Loan bẩm sinh đã thích tự do.

Bị giam chân trong này hai ngày, nó không phát cuồng lên sao được?

“Thôi đừng đùa nữa. Cô mau nghĩ cách đi! Ba mươi hai gã Kim Cương đang đứng ngoài kia, tức thật! Đánh không thể đánh, giết cũng không thể giết chúng!”

“Hai ngày trước thì chịu, nhưng không có nghĩa là hôm nay vẫn phải bó tay. Bôi xong thứ này, chúng ta sẽ xông ra đánh cho chúng không còn mảnh giáp!”

Nghe nói sẽ xông ra đánh một trận đã đời, Hồng Loan nhanh nhẹn hẳn lên, nhanh hơn bất cứ ai.

Nó bị tù túng sắp chết ngạt đến nơi.

“Thứ này, không những có thể ngăn chặn chất độc của bọn chúng thấm vào cơ thể ta, mà còn có tác dụng dưỡng da, làm đẹp nữa kia!”

Trông bộ dạng Diệp Khuynh Thành rất đắc ý. Ha ha!

Ba mươi hai độc nhân đang ở bên ngoài, chắc chắn không thể ngờ Khuynh Thành lại có cái chiêu này.

Chơi trò độc dược với cô, chúng chưa đủ tư cách!

Điều khiển ý niệm. Hai đạo hồng quang hiện lên, hai người đã xuất hiện sau lưng ba mươi hai gã Kim Cương.

“Đừng tìm nữa. Bà cô tổ các ngươi đang đứng đây rồi!”

“Ông mày cũng ở đây rồi!”

Gã Kim Cương được gọi là “đại ca” lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhìn chằm chằm vào hai người bọc kín bằng một thứ gì đó, chỉ hở ra hai con mắt, nói: “Vậy là hai ngươi đã ra! Cho rằng phết bùn khắp người là có thể tránh được độc dược của bọn ta hay sao?”

Một gã Kim Cương khác đứng bên cạnh, bật cười ha hả: “Đại ca ạ, đâu phải là bùn? Rõ ràng là phân người!”

Cùng với tiếng cười của gã, cả bọn Kim Cương còn lại cũng phá ra cười.

Khóe miệng của Diệp Khuynh Thành giật giật.

Cười? Rất đáng buồn cười hay sao?

Tuy chính cô cũng cảm thấy mình có phần quái dị.

Nhưng cô tuyệt đối không cho phép kẻ khác chế nhạo mình.

Hai bàn tay cô nắm chặt, đôi mắt cô tràn ngập sát khí ghê rợn.

Hồng Loan từ nãy đã không nén nổi nữa, lưu quang loáng lên, nó xông vào bọn Kim Cương.

Chẳng phải lo trúng độc gì gì nữa, Hồng Loan đương nhiên sẽ tàn sát bọn chúng một phen cho sướng tay.

Ba mươi hai Kim Cương phản ứng cũng tương đối nhanh.

Khi tàn ảnh của Hồng Loan chớp lên, họ lập tức dàn thành trận thế rất nhịp nhàng bài bản.

Đồng thời, chỉ trong chớp mắt đã tung ra vô số kiếm khí bao trùm khắp thiên địa, từ bốn phương tám hướng tấn công vào Hồng Loan và Khuynh Thành.

“Vút…”

Không gian dường như bị xé toang, vô vàn tiên khí trung phẩm bỗng nhằm vào Hồng Loan phóng tới.

Thân thế Hỗng Loan vốn dĩ cứng mạnh vô cùng, cho nên nó chẳng coi các thứ tiên khí tầm tầm hạng trung ấy là gì.

Khi trước nó không dám va chạm với chúng là vì sợ bị trúng độc.

Nhưng bây giờ, hừ, đã đến lượt nó hành hạ bọn chúng đến nơi đến chốn rồi đây.

Nó tóm chặt một tiên khí trung phẩm đang phóng đến, rồi xoay người ba trăm sáu mươi nhăm độ, thế là “rắc rắc…” hai chục tiên khí của đối phương bất ngờ bị chém gãy vụn.

Hai mươi gã Kim Cương kinh ngạc nhìn tiên khí trong tay, dường như không dám tin ở mắt mình nữa.

Thằng bé này chẳng qua chỉ là một thần thú hồng loan, tại sao… tại sao tiên khí lại không thể xâm phạm nó?

Hồng Loan ngoặt tay lại, cầm hai mươi mũi kiếm đã bị gãy ném vun vút vào hai mươi gã Kim Cương.

“Phập… phập…”

Có mấy gã Kim Cương không kịp né tránh, bị những mũi kiếm đậm đặc hàn quang ấy cắm ngập vào da thịt.

“Bát đệ, Thập tam đệ!”

Bọn Kim Cương còn lại điên cuồng gào lên, toàn thân chúng bỗng biến thành màu đen, cả lũ vứt luôn tiên khí đã bị gãy, chỉ chân tay không, nhất loạt xông vào đánh Hồng Loan.

Ánh mắt Hồng Loan đỏ ngầu, toàn thân nó như hóa điên.

Nó cũng tay không giao đấu với chúng. Tóm được một tên nó bèn đập cho nhừ tử.

Nó đánh gã ấy đến nỗi thân thể biến dạng, nguyên anh bị hủy diệt hoàn toàn.

Có cần phải phòng ngự không?

Hồng Loan lúc này không cần gì hết, nó chỉ biết đến hai chữ tấn công.

Khuynh Thành nhìn thấy thế, cô hơi lo lo. Đúng là Hồng Loan rất lợi hại, nhưng lúc này không chỉ có một tên mà là có cả đàn cao thủ Kiếm tôn cao cấp trung kỳ đang vây đánh nó.

Khuynh Thành thấy lo cho Hồng Loan, nhưng chính cô cũng đang bị mười hai tên Kim Cương vây chặt.

Lửa giận bùng lên.

Tử Thanh bảo kiếm rút ra, sát khí ghê gớm cuồn cuộn sôi lên trong đôi mắt.

Cả trăm dặm xung quanh đều là vùng chết chóc. Khi nãy Hồng Loan chiến đấu với bọn chúng, đã có cả ngàn người bị liên lụy chết oan, lúc này mọi người đang hò la bảo nhau chạy tháo thân.

Hiện giờ đang có cả triệu người đứng trên cao dưới thấp tít đằng xa xem họ giao chiến.

Họ đang háo hức và cũng thót tim. Cuộc chiến giữa Khuynh Thành và Hồng Loan với ba mươi hai Kim Cương quả là hay tuyệt.

Còn ở một phía khác, Chiến thần Trọng Lâu và Tiên đế cũng chuẩn bị tử chiến.

Sao thế, sao lại dồn dập cùng một thời điểm thế chứ?

Chỉ hận mình không có thêm một đôi mắt nữa để có thể xem cả hai phía.

Diệp Khuynh Thành lăng không vọt lên cao đến vài trượng, kiếm quang dài dằng dặc như một con rồng đang bay lượn, kiếm khí cực mạnh bất chợt đè nặng lên mười hai gã Kim Cương.

“Nhận lấy cái chết!”

Mặt đất rung chuyển kinh khủng chẳng khác gì động đất, vô số vết nứt trải dài ra mãi.

Mười hai Kim Cương lập tức tập trung nội lực dồn vào tiên khí trong tay.

Rồi ồ ạt đâm vào Khuynh Thành.

“Choang, choang, choang…”

Những âm thanh va đập gãy nứt không ngớt vọng xuống.

Tiên khí trong tay mười hai Kim Cương bỗng gãy thành mấy đoạn.

“Uỳnh…”

Một tiếng động cực lớn, không khí bị nổ bung ra.

Mười hai Kim Cương đều bị tạt bay ra xa vài trăm thước rồi mới gượng đứng lại được.

Ánh mắt bọn họ đầy vẻ kinh hãi.

“Đại ca, nguy rồi! Có lẽ thứ cô ta đang dùng là thần khí.”

“Đại ca, hình như cô ta giấu nhẹm thực lực; cô ta không phải là Kiếm hoàng sơ cấp sơ kỳ.”

Đám đông bóng người chen chúc bỗng nhộn nhạo hẳn lên.

Ba mươi hai Kim Cương mà không địch nổi hai mẹ con cô ta!

Mẹ con nhà ấy là người như thế nào?

“Ta cho rằng khí thế của cô gái này… có lẽ chỉ có Tiên đế mới chế ngự nổi.”

“Không đâu! Con thần thú kia còn kinh dị hơn, nó không hề sợ chất độc của ba mươi hai Kim Cương, nó tóm lấy họ rồi tung quyền đánh như điên.”

“Có lẽ thiên hạ này sắp có biến đổi. Tiên đế… ôi…”

Trong đám đông có vài người mặc áo xanh, họ nhìn Khuynh Thành và Hồng Loan rồi lặng lẽ rời đi.

Họ là người của Đông đế, Tây đế và Nam đế.

“Ú…”

Một âm thanh sắc nhọn cao vút, một đạo kiếm khí có lẽ dài đến vài chục dặm chẳng khác gì một con cự long, bất ngờ từ trên không trung giáng xuống giữa chiến trường.

Đồng thời, mười hai bóng người từ giữa chiến trường bay vọt lên trời.

Mười hai Kim Cương nhìn Diệp Khuynh Thành, họ không sao tưởng tượng nổi, thần khí trong tay cô ta lại… to đến mức quá khủng khiếp!

Mười hai người đang lúc phi hành vẫn không ngừng chiến đấu, tiếng va đập kinh hồn khiến những người đứng cách xa vài trăm dặm để xem cũng cảm thấy inh tai buốt óc.



“Đại ca! Thanh kiếm trong tay cô ta…”

“Đúng thế, hình như uy lực của thanh kiếm của cô ta càng lúc càng mạnh. Thế là sao?”

Mười hai Kim Cương mặt mũi nhăn nhó khổ sở.

“Đại ca! Tại sao lại có thứ binh khí quái thai như thế? Sau đây chúng ta phải làm gì?”

Đúng là một câu hỏi khiến người trong cuộc phải đau đầu.

Nếu không dốc toàn lực, chỉ e sẽ bị ăn đòn nhừ tử.

Dốc toàn lực? Nhưng thanh kiếm trong tay con bé ấy quả thật rất đáng sợ.

Đáng ngán nhất là đối phương lại căn bản không sợ chất độc của bọn họ.

“Không nghĩ nhiều nữa, liều mạng!”

Người ấy gầm lên một tiếng. Cả mười hai gã nhằm vào Diệp Khuynh Thành nhất tề tấn công.

Phương thức tấn công của người tu chân chủ yếu gồm hai loại, một loại là khống chế phi kiếm, cũng gọi là pháp thuật cấm chế viễn công, tức là đánh từ xa; một loại là cận thân giao đấu, đánh áp sát.

Dù ở phàm trần, trên tiên giới hay thần giới, đều là như thế.

Viễn công không xong thì đánh cận thân.

Viễn công, nhìn có vẻ hoành tráng, nhưng để giết được người ta thì rất khó; vấn đề ở chỗ kiếm khí luôn phải dựa vào năng lượng để thúc động.

Còn đánh cận thân…

Chỉ cần sơ suất thì có thể mất mạng ngay.

Đánh cận thân. Đôi mắt Diệp Khuynh Thành chớp lóe tinh quang.

Sở trường của cô chính là đánh cận thân. Cho nên bọn chúng chỉ có thể là tìm đến cái chết.

Tuy nhiên, mười hai Kim Cương lại rất có kỹ năng phòng ngự và có tốc độ cực nhanh.

Cho nên Khuynh Thành không có cách nào để giết chúng ngay lập tức.

Sát khí lại một lần nữa lan tỏa khắp chốn.

Đánh giáp lá cà. Làn hơi của kẻ dám coi mình như đã chết, không ngừng khuếch tán.

Khiến những người đứng xa vài trăm dặm để xem, cũng phải rùng mình.

Đây là… thứ hơi thở của tử vong tuyệt đối…

Mỗi lần cận thân giao chiến, nó sẽ điên cuồng đẩy đối phương vào chỗ chết.

Mười hai gã Kim Cương vây chặt lấy Khuynh Thành, đôi lúc nhìn thấy rõ cô không kịp né tránh, sắp bị thương đến nơi, nhưng không hiểu tại sao cô vẫn tránh thoát hết sức tài tình.

Mười hai gã đánh giáp lá cà, mà không thể đụng đến một sợi tóc của Khuynh Thành.

Vẫn có câu bắt giặc phải bắt tướng giặc trước đã.

Đôi mắt Diệp Khuynh Thành lấp lóe những tia ghê rợn.

Cô nhìn xoáy vào gã Kim Cương vẫn được gọi là “đại ca”.

Tay cô nắm chặt con dao găm, điên cuồng áp sát vào gã.

Mười một gã kia thấy thế định lao đến để chặn cô, thì đã không kịp nữa rồi,

Tốc độ. Cứ cho là Diệp Khuynh Thành giấu nhẹm thực lực, thì tối đa cô cũng chỉ là Kiếm tông sơ cấp. Tại sao có thể có tốc độ nhanh kinh người như thế?

“Hãy chết đi!” Ánh mắt Diệp Khuynh Thành như có điện, lấp lóe vô số những tia ghê rợn.

“Vù…”

Một gã Kim Cương đứng gần “đại ca” hơn cả, thấy thế lập tức phóng luôn thanh đoản kiếm trong tay về phía Khuynh Thành.

Không né tránh, tuyệt đối không né tránh.

Vẫn tốc độ kinh người như thế, cô đâm thẳng vào mục tiêu.

Khi thanh đoản kiếm của gã sắp cắm vào tim cô, cô chỉ hơi né người, mũi đoản kiếm đã đâm trúng vai cô.

Khuynh Thành tuyệt đối không bận tâm vết thương trên vai, cô chỉ hơi nhíu mày, và ánh mắt cô càng thêm giá lạnh.

Gần như là đồng thời…

Lưỡi dao găm của Khuynh Thành đã nhằm thẳng vào gã “đại ca”.

Đã được gọi là đại ca, tất nhiên không phải hạng tầm thường.

Thanh đoản kiếm của gã lập tức đối kháng với dao găm của Khuynh Thành.

“Vù…”

“Á…”

Gần như đồng thời, một mũi tụ tiễn[3] đã phóng thẳng ra từ ống tay áo của Khuynh Thành.

[3] Mũi tên đặt trong ống tay áo.

Dao găm trong tay, chẳng qua chỉ là một thứ chiêu bài, là chướng nhãn pháp[4] mà thôi.

[4] Thuật che mắt đối phương

Vũ khí thật sự lấy mạng gã, lại là mũi tụ tiễn giấu trong tay áo.

Kinh hãi!

Tuyệt đối kinh hãi!

Khuynh Thành đã giết kẻ đứng đầu ba mươi hai Kim Cương.

Sao lại có chuyện này? Tuyệt đối không thể có chuyện này.

Nhưng rành rành là mũi tụ tiễn mang theo hàn khí âm u đã cắm sâu vào ngực gã.

Tàn phá nguyên anh của hắn.

Chẳng cứ gì người khác, ngay chính gã bị tụ tiễn đâm cũng không dám tin.

Mặt gã đầy kinh ngạc nhìn mũi tụ tiễn cắm giữa ngực mình, rồi cứ thế gã ngã vật xuống.

“Đại ca!!!”

“Đại ca!!!”

“Đại ca!!!”

Những tiếng hô hoán vang khắp bầu trời.

Ngay những khán giả đứng xa vài trăm dặm, công lực còn yếu, cũng bị chấn động sững sờ, miệng hộc máu tươi phun trào ra như điên.

Sát khí.

Sát khí hủy thiên diệt địa.

Bất chợt bao phủ khắp không trung.

“Giết chúng, trả thù cho đại ca!”

Ba mươi mốt Kim Cương Kiếm tôn cao cấp trung kỳ tựa như ba mươi mốt con sói đói, những cặp mắt đỏ rực ngập những tia máu, chớp lóe những tia ghê rợn.

“Khuynh Thành, giết quá hay!”

Hồng Loan rất đắc ý gọi cô.

Khiến ba mươi mốt Kim Cương càng điên tiết.

Cả bọn bất chấp sinh tử xông vào hai người.

Sát khí tung hoành!

Ánh sáng phát tán bốn phương!

Không gian bị oằn lại, nhà cửa đổ sập, núi đồi nứt vỡ, sông suối đứt dòng chảy…

Mấy chục cao thủ đối mặt tàn sát điên cuồng, toàn bộ miền đất này dường như bị rơi vào một địa ngục không biên giới.

Từ trên không trung, máu không ngớt rơi xuống như mưa, tốc độ của họ quá nhanh, nhanh đến nỗi tuyệt đối không thể nhìn rõ máu của ai chảy ra rơi xuống.

“Ối…” Những tiếng rú thê thảm từ xa vọng lại.

Khiến vô số người tu chân phải rùng mình lạnh tim.

Tàn sát.

Tàn sát tuyệt đối!

Ba mươi mốt Kim Cương thoạt đầu vào trận còn có bài bản quy tắc, lúc này đã hoang mang rối loạn.

“Uỳnh…”

Những tiếng nổ không ngừng vang lên, các năng lượng sôi sục không ngừng đối kháng.

Một tên.

Hai tên.

Sáu tên.

Mười một tên.

Hồng Loan như đã hóa điên, nó lao cả người xuyên qua một gã Kiếm tôn cao cấp trung kỳ, thân thể gã bỗng hoác ra một lỗ thủng lớn có hình đứa trẻ con.

Gã kinh hãi nhìn thân thể mình máu tươi phun ra tứ phía.

Rồi cứ thế đổ ập xuống.

Hồng Loan khẽ đưa ngón tay lên lau mũi, sắc mặt vô cảm lạnh tanh.

“Dám đắc tội với ông, thì đây là kết cục của ngươi!”

Bọn Kim Cương còn lại đều kinh hoàng, thằng bé này đâu phải là người, nó chính là ác ma!

“Đi!”

Chẳng rõ ai trong đám mấy chục gã Kim Cương bỗng hô lên một tiếng, cả bọn lập tức ngự kiếm phi hành chạy trốn.

“Chuồn à? Khi các ngươi vây hãm ông hai ngày, sao không chuồn?”

Diệp Khuynh Thành vẫn đang rất lo cho Trọng Lâu, thấy bọn chúng bỏ chạy, cô lập tức linh thức truyền âm cho Hồng Loan: “Đừng truy kích nữa, ta đi đến suối Bích Lạc!”

Hồng Loan đâu có chịu? Cô đã bao giờ thấy ai chỉ đi vệ sinh một nửa, mà đã bao giờ thấy ai chết một nửa rồi dừng lại chưa?

Nếu thế thì sống chẳng bằng chết!

“Cô cứ đi đi, tôi sẽ đến sau.”

Hồng Loan cứ thế mặc kệ Khuynh Thành, nó đi truy kích hai mươi gã Kim Cương.

“Hồng Loan, quay lại!”

Nó cứ như điếc, phớt lờ Khuynh Thành. Thấy thế cô không dám chần chừ nữa, lập tức ngự kiếm phi hành đuổi theo.

Hồng Loan vốn là thần thú trên thần giới, tốc độ đương nhiên nhanh hơn bọn người kia rất nhiều.

Chỉ lát sau nó đã đuổi sát bọn chúng.

Nó cười khì với chúng, nhưng mắt nó thì ngập sát khí ghê rợn.

“Chạy đi! Sao không chạy đi nữa? Định đọ tốc độ với ông hả? Hừ!”

Một thằng bé ở tuổi mặc quần thủng đít, lại xưng “ông” với chúng, thì chúng chịu sao nổi?

“Liều với nó đi!”

Bọn họ biết mình không thể thoát đi, bèn điên cuồng xông vào đánh Hồng Loan.

“Dù bọn ta chết thì ngươi cũng đừng hòng được sống.”

Đôi mắt gã nào cũng như sắp phun ra lửa.

Vừa hổ thẹn vừa tức giận. Ba mươi hai Kim Cương xưa nay chuyên hành hạ chà đạp người khác, không ngờ hôm nay lại bị một đứa trẻ con và một cô gái xử lý thê thảm.

Phía sau, Diệp Khuynh Thành đang phi đến nơi. Cô rất không muốn đánh nữa.

Tử Thanh bảo kiếm trong tay lại khua lên.

Cô không có thì giờ dờn dứ với chúng, bèn linh thức truyền âm cho Hồng Loan.

“Tốc chiến tốc thắng!”

“Được!”

Hai làn lưu quang màu đỏ trôi thẳng vào đám hai chục đối thủ.

Tốc độ. Thứ tốc độ không sao tưởng tượng nổi.

Ngay Khuynh Thành cũng không dám tin mình lại có tốc độ nhanh đến thế.

Từ sau khi lên thiên giới, cô ngày càng cảm thấy trong người mình có một nguồn sức lực mạnh mẽ, nguồn sức lực dồi dào này cô không thể điều khiển theo ý mình. Nó cũng giống như Tử Thanh bảo kiếm trong tay, gặp đối thủ càng mạnh thì uy lực công phá của nó cũng càng lớn.

Mỗi khi cô lâm vào tình thế sinh tử nguy ngập, nguồn sức lực dữ dội ấy bỗng bùng phát và cứu sống cô.

Một đạo kiếm quang mờ ảo nhoáng lên.

Không gian của toàn bộ khu vực bỗng dồn dập dãn ra như sóng bạc đầu dồn nhau, đồng thời, vô số kiếm khí bỗng lấp đầy khoảng không.

Cùng lúc với Khuynh Thành, Hồng Loan kêu lên một tiếng động trời, nó đã biến trở lại nguyên thân của mình.

Nên biết, thần thú trở lại nguyên thân thì uy lực của nó mạnh gấp bội khi nó biến thành hình người.

Một làn khí ba màu lan rộng trong không khí.

Không gian mà hai mươi Kim Cương đứng hình như bị biến dạng méo mó; không gian méo mó ấy tràn ngập ánh sáng của hai làn hồng quang.

Hai mươi Kim Cương nhanh chóng thi triển nội lực, hai mươi đạo kim quang bỗng nhanh chóng đánh vào lưu quang màu đỏ.

“Oàng…”

Khu vực của hai mươi Kim Cương bỗng bùng nổ, trong nháy mắt, khu vực ấy chói nhức mắt, cả đất trời chao đảo rung lắc kịch liệt.

Đám đông “khán giả” đứng xa vài trăm dặm không kịp ẩn nấp, có đến vài ngàn người bị vạ lây.

Một tên, hai tên, ba tên… sáu tên, tám tên.

Khuynh Thành đang đoán rằng vừa rồi ít ra là một nửa bọn Kim Cương bị tử thương.

Hai chục, tất cả hai chục Kim Cương đã mất mạng trong nháy mắt. Những người đứng xem tròn mắt kinh hãi.

Diệp Khuynh Thành và con thần thú kia lợi hại biết chừng nào.

Chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt hai chục cao thủ Kiếm tôn cao cấp trung kỳ.

Đó không phải là chém giết.

Mà rành rành là tàn sát.

Thử hỏi trên tiến giới này có mấy người dám tranh cường với họ?

“Thế này thì chán thật, chúng chết sạch cả rồi!”

Hồng Loan phủi hai bàn tay bé nhỏ, nó hình như cảm thấy vẫn còn thòm thèm chưa đã.

Ba mươi hai gã Kim Cương giẻ rách, sức chịu đựng quá kém; nếu không phải thân thể bọn chúng toàn là chất độc thì chắc chúng không thể sống đến hôm nay.

“Hồng Loan, đi thôi!”

Không dừng lại một khắc.

Thậm chí không thiết nhìn xác hai chục gã nằm la liệt ở phía sau.

Trọng Lâu, lúc này không biết Trọng Lâu và Tiên đế đã giao đấu chưa.

Đám đông đứng xem bỗng bừng tỉnh khỏi nỗi kinh hãi. Vẫn còn một cuộc đại chiến khủng khiếp xưa nay và mai sau cũng không thể có, đang chờ đợi họ.

Rất nhanh chóng, biển người dày đặc lập tức chạy như bay về phía suối Bích Lạc.

Đại Bàng Cánh Vàng đã đến khu vực suối Bích Lạc, nó vận linh thức phủ khắp toàn bộ con suối.

Không thấy.

Vẫn không thấy Diệp Khuynh Thành.

Lẽ nào…

Không! Tuyệt đối không thể như vậy,

Diệp Khuynh Thành không thể chết, tuyệt đối không thể có chuyện đó.

Nó cố nén sự phẫn nộ trong lòng, đỗ xuống một chỗ rất gần Trọng Lâu và Tiên đế.

Đám người này đều đã trả giá cao để mua vị trí đứng xem; thấy Đại Bàng Cánh Vàng chen vào, họ rất tức tối.

Nhưng, làn hơi mà Đại Bàng Cánh Vàng tỏa ra chẳng khác gì nó vừa từ địa ngục đến, cho nên bọn họ đều ngậm miệng.

“Bắc đế, ngươi thật bỉ ổi!”

“Trọng Lâu nhà ngươi thì tốt đẹp cái nỗi gì? Dám lợi dụng một đứa con gái để trở lại tiên giới! Nên nói rằng ngươi còn bỉ ổi và vô liêm sỉ hơn ta nhiều!”

“Vì cô ấy đưa ta trở lại tiên giới nên ngươi muốn giết cô ấy chứ gì?”

Trọng Lâu đã phẫn uất không nguôi. Từ khi hay tin Diệp Khuynh Thành bị ba mươi hai tên Kim Cương vây khốn, ông đã lập tức chạy ngay đến chiến trường này.

Nhưng, ông lại bị gã bỉ ổi khốn kiếp Bắc đế này chạy ra chặn đường.

Cứ thế giằng co dờn dứ, Bắc đế giữ chân Trọng Lâu suốt một đêm.

Cho đến sáng sớm hôm sau ông mới thật sự thoát khỏi sự đeo bám của Bắc đế.

Nhưng rồi, Trọng Lâu chỉ thấy ba mươi hai tên Kim Cương, chứ không thấy Diệp Khuynh Thành đâu.

Ông đã tìm khắp các nơi, đều không thấy cô.

Cũng không hề cảm nhận thấy làn khí lưu của cô.

Ông đang định tiêu diệt ba mươi hai tên Kim Cương để báo thù cho Diệp Khuynh Thành thì lại thấy Tiên hậu chạy ra chặn đường.

Ông truy đuổi Tiên hậu hai ngày liền.

Cho tới giờ ông mới đến suối Bích Lạc, suýt nữa thì trễ giờ quyết chiến. Thì ông sẽ trở thành trò cười cho cả tiên giới.

“Ngươi nghĩ sao thì tùy. Tóm lại là không ai có thể sống sót dưới bàn tay của ba mươi hai Kim Cương mà ra về.”

Tiên đế lim dim mắt, ánh mắt đầy ý ác độc: “Và, ngươi cũng phải chết.”

Trọng Lâu nắm chặt hai nắm tay, khớp xương kêu răng rắc.

“Bây giờ ta sẽ giết ngươi để trả thù cho Diệp Khuynh Thành!”

Trọng Lâu cực kỳ phẫn nộ. Lời nói của Diệp Khuynh Thành vẫn không ngớt vang bên tai ông.

Chúng ta đều vì người ấy của mình, chúng ta còn phải đi chặng đường rất dài, chặng đường rất không dễ đi.

Cho nên, tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng chung sức nâng đỡ lẫn nhau để vượt qua được. Sau đó chúng ta sẽ cùng đón người ấy của mình.

Khuynh Thành vẫn chưa tìm thấy chàng trai mà cô mong chờ và gắn bó, thế mà lại chết…

Khuynh Thành tuyệt đối không thể chết! Không thể!!!

Toàn thân Trọng Lâu mặc bộ chiến giáp màu bạc. Bộ chiến giáp này đều luyện từ tiên khí rồi chế tạo ra, có sức phòng ngự tuyệt đỉnh.

Không một chút do dự, không dùng chiêu thức đẹp mắt.

Chỉ chân tay không, ông xông thẳng vào Tiên đế.

Hai người vừa rồi nói gì, Đại Bàng Cánh Vàng đã nghe rõ cả.

Hắn… hắn đã giết Diệp Khuynh Thành!

Không!!!

Diệp Khuynh Thành không thể chết. Chẳng phải Hồng Loan đang bảo vệ cô ấy hay sao? Nó là thần thú của thần giới, Diệp Khuynh Thành tuyệt đối không thể chết.

Tuy nhiên, Đại Bàng Cánh Vàng vẫn không nén được lửa giận đang cuộn sôi, đôi mắt vàng kim của nó bỗng phóng hỏa quang ra bốn phía, cả hai con mắt đã biến thành màu đỏ.

“Òa…”

Một làn kim quang chớp lên, Đại Bàng Cánh Vàng đã tham dự vào cuộc chiến giữa Trọng Lâu và Tiên đế.

“Ta sẽ giết ngươi!”

Mọi người có mặt đều sửng sốt.

Chiến tranh giữa Chiến thần Trọng Lâu và Tiên đến, sao lại có thêm một con thần thú đến?

“Xem ra, Yêu hoàng của ngươi nói không sai. Được! Tiên đế ta đây sẽ giết ngươi trước đã!”

Tiên đế cực phẫn nộ, ông ta hít vào một hơi thật sâu, thân thể bỗng phình to ra ít nhất là một chục lần.

Trọng Lâu lập tức linh thức truyền âm cho Đại Bàng Cánh Vàng.

“Kim Bằng, không việc gì đến ngươi, ngươi mau đi đi!”

“Tôi không đi. Tôi cần trả thù cho Khuynh Thành, tôi phải giết tên khốn kiếp này.”

Đại Bàng Cánh Vàng như hóa điên, ngay bộ lông vũ vàng kim của nó cũng phát ra ánh sáng đỏ như lửa.

“Xẹt…”

Một đạo lưu quang chớp đến.

Tiên hậu sừng sững đứng trên không ngay trước mặt Đại Bàng Cánh Vàng.

“Kim Bằng mau đi đi, thì ta có thể tha chết cho ngươi.”

“Đừng hòng!”

Đại Bàng Cánh Vàng không cần biết người đó là nhân vật nào, hễ ai cản trở nó thì… chỉ có chết!

Tiên hậu lập tức linh thức truyền âm cho Tiên đế.

“Ông cứ đối phó với Trọng Lâu, bên này đã có tôi đây rồi.”

Tiên đế nhìn vợ, khẽ gật đầu. Rồi ông ta lập tức quay người lại xông vào Trọng Lâu.

Đám đông người đứng xem, ai cũng bừng nhiệt huyết cuộn sôi.

Thần thú, Tiên hậu, Tiên đế, Chiến thần.

Trời ạ!

Chỉ lo cuộc chiến này sẽ hủy thiên diệt địa mất thôi!

Có lẽ tiên giới sắp đại loạn, sắp biến đổi thật rồi.

Đại Bàng Cánh Vàng chỉ có ý nghĩ duy nhất là giết Tiên đế, thấy bị người ta ngăn cản, từng tế bào trong người nó đều đùng đùng phẫn nộ.

Một con hỏa long hùng dũng phun thẳng vào Tiên hậu.

Tiên hậu vốn có công lực chẳng kém gì Tiên đế, thấy thế, bà ta vung tiên khí cực phẩm trong tay chém vào hỏa long.

Chỉ trong nháy mắt, lửa hoa bắn ra bốn phía.

Thấy hỏa long của mình phun ra bị Tiên hậu phá mất, Đại Bàng Cánh Vàng càng điên tiết.

Nó bỗng giương ra bộ móng vuốt cực sắc nhọn của nó bấy lâu nay không dùng đến, hàn quang phóng ra khắp chốn.

Đôi mắt như muốn tóe lửa của nó trợn lên. Một tiếng kêu vang trời. Nó lao thẳng vào Tiên hậu.

Đó là chiêu tàn sát chí tử, bất chấp tan xương nát thịt.

Dù chính mình hy sinh, nó cũng phải giết bằng được hai kẻ địch đang đứng đây.

Tiên hậu bỗng giật mình. Con chim này điên rồi chắc? Tiên đế đâu có oán thù gì với nó mà nó dù bỏ mạng cũng muốn giết vợ chồng họ?

Bộ móng vuốt nhọn hoắt đang phóng thẳng vào Tiên hậu. Bà ta không ngờ con kim bằng này lại điên cuồng đến thế, không kịp né tránh, bà ta bị móng vuốt sắc nhọn rạch bị thương luôn mấy chỗ.

Cánh tay trái, một mảng cơ thịt bị Đại Bàng Cánh Vàng xé lật ra, nhìn rõ cả xương bên trong.

Chỉ trong chốc lát, Tiên hậu toàn thân máu me, đầu bù tóc rối, trông chẳng khác gì con ma nữ.

Nhưng, đối với Tiên hậu cũng không quan trọng gì.

Miễn là bà ta chưa bị moi tim ra, nguyên anh vẫn còn là được, thần xác vẫn có thể lại tu luyện.

Chỉ hiềm, Tiên hậu chưa bao giờ bị một vố đắng cay thế này.

Bà ta là Tiên hậu cao vời vợi như thế.

Tiên hậu nhếch mép cười nham hiểm, đôi mắt phóng ra những tia lạnh giá.

Bất chấp các vết thương, cánh tay lòi xương vung lên, tiên khí thượng thặng trong tay réo vun vút đâm về phía Đại Bàng Cánh Vàng.

Đại Bàng Cánh Vàng đôi mắt đỏ ngầu, không hề lãng phí một khắc.

Nếu là mọi ngày thì nó sẽ từ từ hành hạ Tiên hậu.

Nhưng bây giờ nó chỉ muốn bà ta chết luôn.

Lại một tiếng kêu vang trời, trong chớp mắt, Đại Bàng Cánh Vàng bay vút lên không trung, cao đến vài ngàn thước.

Cao đến nỗi những người đứng xem không thể nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa.

“Chuồn rồi à?”

“Ôi, cứ tưởng là nó sẽ…”

Đám đông xôn xao chưa dứt thì nghe thấy một tiếng kêu “oa…” cực kỳ chói tai.

Nụ cười lúc nãy của Tiên hậu, bây giờ bỗng nhiên tắt ngấm!

“Hự…”

Máu tươi hộc ra ồ ạt.

Cái mỏ siêu cứng siêu nhọn của Đại Bàng Cánh Vàng chẳng khác gì mũi kiếm thọc vào Tiên hậu.

Đôi móng vuốt sắc nhọn của nó không ngớt quắp và xé bà ta.

Ngực Tiên hậu bỗng thủng toang hoác.

Đôi mắt phóng ra tia chói mắt của bà ta bỗng nhiên đầy ứ nét kinh ngạc.

Nhưng Đại Bàng Cánh Vàng vẫn băn khoăn một điều: nó đã quắp và xé như vậy mà lại không moi được nguyên anh của Tiên hậu.

Đôi móng vuốt kinh khủng của Đại Bàng Cánh Vàng bỗng giật mạnh đầu Tiên hậu.

Tấm thân điệu đà thon thả cân đối của Tiên hậu nhầu nhĩ nát nhừ nằm trên mặt đất.

“Thanh Thanh!!!”

Tiếng kêu tuyệt vọng của Tiên đế vang lên, ông ta lập tức lao như tên bắn vào Đại Bàng Cánh Vàng.

“Tiên đế.”

Nguyên anh của Tiên hậu kinh hãi nhìn Đại Bàng Cánh Vàng. Rõ ràng là con thần thú này đẳng cấp không bằng bà ta, nhưng tại sao nó lại đáng sợ đến thế này?

“Thanh Thanh!”

“Định chạy hả?”

Đại Bàng Cánh Vàng tàn ảnh nhoáng lên, xông thẳng vào Tiên hậu.

Tiên đế bèn vận linh thức.

Một làn ánh sáng bạc chớp lên, bỗng nhiên, bảy mươi hai Sát[5] xuất hiện trước mặt Đại Bàng Cánh Vàng.

[5] Sát: thần hung ác; “hung thần ác sát”

Ba mươi hai Kim Cương và bảy mươi hai Sát đều là vũ khí hủy diệt của Tiên đế.

Bảy mươi hai Sát, ai cũng là cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ, họ là át chủ bài của Tiên đế.

Tuy mọi người đều biết đến Tiên đế có ba mươi hai Kim Cương và bảy mươi hai Sát, nhưng chưa nhìn thấy bảy mươi hai Sát này ra tay bao giờ.

Bởi vì, chẳng có ai sống sót thoát khỏi bàn tay tàn độc ba mươi hai Kim Cương.

Nhưng lúc này Tiên đế đã buộc phải tung ra bảy mươi hai Sát.

Mọi người đứng xem bất giác đều hít sâu vào một hơi lạnh.

Có lẽ, con Kim Bằng không thể thoát khỏi cái chết.

Dù nó có lợi hại đến đâu cũng không thể đồng thời đối địch với bảy mươi hai cao thủ Kiếm tôn cao cấp hậu kỳ.

“Bảo vệ Tiên hậu, giết con Kim Bằng kia đi!”

“Rõ!”

Giọng của bảy mươi hai Sát vang dội tận chân trời, những người đứng xem, ai công lực thấp đều vội vã vận khí bảo vệ tim mạch của mình.

Nếu không, chắc chắn sẽ vỡ tim đứt mạch mà chết.

Trọng Lâu nhìn thấy vậy, ông toát mồ hôi vì lo cho Đại Bàng Cánh Vàng.

Kể cả ông và Đại Bàng Cánh Vàng liên kết lại chưa chắc đã đánh thắng được bảy mươi hai Sát.

Lúc này…

Tình cảm giữa Kim Bằng và Khuynh Thành, Trọng Lâu rất biết.

Khuynh Thành đã không còn nữa, ông không thể để cho Đại Bàng Cánh Vàng cũng gặp bất hạnh.

Mặc kệ cuộc đại chiến với Tiên đế, tàn ảnh loáng lên, Trọng Lâu đã đến bên Đại Bàng Cánh Vàng.

“Lát nữa ta nhử chúng chạy ra, ngươi lựa cơ hội mà chạy trốn đi!”

Trọng Lâu linh thức truyền âm cho Đại Bàng Cánh Vàng.

“Chạy à? Tại sao tôi phải chạy? Hôm nay tôi không thể không giết hắn, trả thù cho Diệp Khuynh Thành!”

Đại Bàng Cánh Vàng đâu có thể nghe Trọng Lâu. Sau khi nghe Tiên đế nói thế, nó đã như hóa điên, đầu nó không thiết suy nghĩ gì khác.

Đó là người bạn duy nhất của nó, người bạn sinh tử có nhau, rất đáng để nó đem tính mạng ra đổi được người bạn ấy.

“Kim Bằng, ngươi hãy bình tĩnh, ta cũng rất buồn, nhưng không nên hành động theo cảm tính để trả thù cho đã; làm thế chính ngươi cũng mất mạng phí hoài.”

Kim Bằng đâu có chịu nghe?

“Nếu sợ chết thì ông cứ đi đi. Tôi hôm nay hoặc là giết hắn, hoặc là bị hắn giết.”

Lửa hận trong mắt Đại Bàng Cánh Vàng mỗi lúc một tăng, toàn thân nó như một quả cầu lửa.

Bộ lông vũ vốn màu vàng kim, lúc này đã chuyển sang màu đỏ máu rất đậm.

Chẳng khác gì một kỳ tích, nó loáng lên như một làn lưu quang, rồi thoát ra khỏi đám bảy mươi hai Sát ác ôn, sau đó nó lập tức lao thẳng vào Tiên đế.

“Lão tặc nộp mạng ra đây!”

Công lực của Tiên đế cao đến đâu, ngay Chiến thần Trọng Lâu cũng không nắm được.

Đại Bàng Cánh Vàng cứ thể xông thẳng vào Tiên đế.

Toàn thân nó là một quả cầu lửa, bay đến đâu, ngay không khí ở đó cũng bị thiêu đốt.

Tốc độ thì nhanh đến mức đáng sợ.

Tiên đế không hề gợn mảy may sợ hãi, ông ta vẫn đứng thẳng người trong làn khí lưu mạnh mẽ đang áp đến, sắc mặt bình thản, hai tay chắp sau hông.

Và nhìn Đại Bàng Cánh Vàng đang lao về phía mình.

“Vù… vù….”

Quả cầu lửa Đại Bàng Cánh Vàng xô thẳng vào Tiên đế, ngay khôi giáp bộ áo giáp thượng gạng của ông ta cũng bị đốt thủng một mảng to.

Tiếp đó, đôi móng vuốt cực sắc nhọn của Đại Bàng Cánh Vàng thọc ngay vào lỗ thủng của bộ khôi giáp. Cơ thịt của Tiên đế lập tức bị xé luôn mấy đường tóe máu.

“Năng lực khá lắm! Xem ra ta đã quá coi thường ngươi mất rồi.”

Tiên đế vung tay tạt trái “bốp” một phát vào thân Đại Bàng Cánh Vàng.

Làn khí lưu ghê gớm bất ngờ lan rộng khắp, dồn nén vào Đại Bàng Cánh Vàng, sức ép quá mạnh khiến nó không thở được nữa.

Dẫu muốn né tránh cũng đã quá muộn không kịp nữa,

Chưởng cực mạnh ấy của Tiên đế phang vào cánh của Đại Bàng Cánh Vàng.

Chỉ nghe thấy tiếng xương nứt gãy “rắc… rắc…” Đại Bàng Cánh Vàng toàn thân bỗng lật nhào, nó bị bắn ra xa vài trăm thước rồi mới nặng nề ngã vật xuống đất.

“Kim Bằng!”

“Chim phao câu thối!!!”

“Chim phao câu thối!!!”

Ba tiếng gọi khác nhau bỗng vang động khắp bầu trời.

Trọng Lâu đang điên cuồng giao đấu với bảy mươi hai Sát, ông không thể phân thân để đi cứu Đại Bàng Cánh Vàng.

Còn Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan đang ngự kiếm, khi nhìn thấy màn bi kịch vừa rồi thì đã quá muộn.

Đại Bàng Cánh Vàng đã bị Tiên đế đánh bật ra xa.

“Chim phao câu thối!”

Khuynh Thành đôi mắt đỏ hoe, cấp tốc phi đến chỗ Đại Bàng Cánh Vàng.

“Chim ơi chim, ngươi có sao không?”

Một vốc máu tươi phun ra khỏi miệng (của) Đại Bàng Cánh Vàng.

Nhưng mắt nó không gợn chút đau đớn, trái lại, là nét vui vẻ, ngạc nhiên mừng rỡ vô hạn.

“Tôi… tôi ngỡ rằng cô đã chết rồi. Cho nên tôi mới… mới xuất chiêu quyết định. Không ngờ thân thể Tiên đế lại cứng đến thế. Tôi vốn định đâm thẳng vào nguyên anh của hắn, nào ngờ chỉ có thể phá được mấy chỗ mà thôi.”

“Ngươi dại quá, sao ngươi lại dại dột thế này?”

Nhìn Đại Bàng Cánh Vàng, lòng Diệp Khuynh Thành xúc động vô hạn.

Cô ôm nó vào lòng, không kìm được nước mắt tuôn trào.

Lần đầu tiên nó cứu cô, nó đã không tiếc thân mình đứng ra che chắn khí ba đang ập đến cô.

Lần này, vì trả thù cho cô, để đối phó với kẻ địch, nó cũng bất chấp bản thân có thể tan xương nát thịt.

Một người bạn như thế, một con chim dại khờ đáng yêu như thế, cô không xót thương không yêu mến nó sao được?

“Đừng yếu đuối nữa, nó đang bị thương rất nặng, đưa kim đan vào cho nó nuốt đi!”

Hồng Loan bước lại nhìn thương tích của Đại Bàng Cánh Vàng. Diệp Khuynh Thành vội lấy kim đan ra cho Đại Bàng Cánh Vàng nuốt.

“Cánh của nó bị gãy, bây giờ tôi sẽ vận khí để điều trị vết thương cho nó. Chỉ cần một lúc thôi.”

“Được!”

Diệp Khuynh Thành cầm Tử Thanh bảo kiếm vung lên, lưu quang màu đỏ chớp lòa, cô xông thẳng vào Tiên đế.

Hắn dám đánh bị thương Đại Bàng Cánh Vàng của cô, cô nhất định bắt hắn phải trả giá.

Sát khí hủy thiên diệt địa không ngừng tỏa ra từ thân thể Diệp Khuynh Thành. Cô gái áo đỏ tung bay phấp phới nhưng lại khiến người ta phải rùng mình kinh hãi.

Bộ áo đỏ của Khuynh Thành hình như được nhuốm bằng máu thắm.

Không hiểu sao, nhìn cô lúc này lại cực kỳ chói mắt.

Khuynh Thành lúc này vừa xinh đẹp, vừa quyết liệt lại vừa đáng sợ.

Chẳng có ai sau khi làm hại người mà Khuynh Thành muốn bảo vệ chở che, lại vẫn có thể sống yên thân.

Không có. Trước kia không có. Bây giờ không có, tương lai cũng không có.

“Diệp Khuynh Thành, không ngờ ngươi vẫn còn sống!”

Tiên đế cực kỳ kinh ngạc, ông ta vận linh thức quan sát, biết rằng ba mươi hai Kim Cương đã bị giết sạch.

Không ngờ hai kẻ này gặp phải ba mươi hai Kim Cương của ông ta mà vẫn có thể sống sót, lại còn giết sạch cả bọn Kim Cương ấy!

“Ngươi tưởng có thể dùng mấy gã độc nhân ấy là giết được ta hay sao? Tiên đế, ngươi quá coi thường Diệp Khuynh Thành ta đấy!

Hôm nay ngươi lại đánh bị thương người anh em của ta nữa, ngươi nói xem ta nên giết ngươi như thế nào mới thỏa đáng?”

Tiên đế cười ha hả rõ lâu.

“Ngươi… ngươi lại có thể coi một con yêu thú là người anh em? Thật không biết nhục!”

Người ở tiên giới thường tự cho mình là thanh cao, xưa nay họ luôn coi thường người ở yêu giới và ma giới.

Huống chi, con đại bàng cánh vàng này còn chưa tu thành hình người!

Nó là thần thú thật, nhưng trong con mắt của Tiên đế nó chẳng đáng là gì.

Các thần thú ở yêu giới, nhiều nhất là được bắt đưa về để làm ghế ngồi. Chứ xưng hô huynh đệ anh em với thần thú, có lẽ chỉ có mình Diệp Khuynh Thành!

“Yêu thú thì sao? Nó còn hơn chán vạn cái đồ vô liêm sỉ nhà ngươi!”

Gã Tiên đế thật sự ngông cuồng, dám khinh rẻ con chim cưng của cô!

Được!

Được lắm!

Cô sẽ đánh cho hắn gẫy hết răng, rồi bắt hắn phải cúi đầu lạy, gọi Đại Bàng Cánh Vàng là ông nội!

Sẽ đánh hắn như đánh con vật, để cho Đại Bàng Cánh Vàng tha hồ làm ghế ngồi, tha hồ hành hạ hắn đau đớn!

Đôi mắt sắc nhọn của cô lóe tinh quang.

“Xẹt…”

Một luồng ánh sáng cực mạnh từ trên trời giáng xuống, phóng trúng vào trán Tiên đế.

“Bùng…”

Tiên đế phất ống tay áo thụng, hầu như không tốn một chút sức lực nào đã phá ngay được kiếm khí của Diệp Khuynh Thành.

Tiên đế, Tiên đế có khác! Nếu không có chút tài nghệ thì đương nhiên ông ta không thể ngồi ở vị trí cao ngất cho đến ngày hôm nay.

“Diệp Khuynh Thành, muốn giết ta ư? Ngươi chưa đáng mặt!”

Tiên đế lại phất tay áo lần nữa. Rõ ràng không nhìn thấy ông ta xuất chiêu.

Nhưng lại xuất hiện một làn khí lưu cực mạnh tạt đến Diệp Khuynh Thành; ngón tay thon dài của Tiên đế khiến không trung xuất hiện một bàn tay vô hình đưa ra bóp chặt cổ Diệp Khuynh Thành.

“Khuynh Thành!!!”

“Khuynh Thành!!!”

“Khuynh Thành!!!”

Nhưng đôi mắt Khuynh Thành không hề có nét sợ hãi, trái lại, là tràn đầy tự tin.

Cô đang chờ, chờ thân thể mình truyền ra thông tin tử vong.

Chờ sức mạnh đặc biệt trong cô bùng phát.

Nhát kiếm vừa rồi, cô mới chỉ dùng rất ít công lực. Nên biết rằng Tử Thanh bảo kiếm của cô tuyệt đối không phải thứ binh khí bình thường.

Nó là đỉnh cao trong các loại thần khí, dù lên đến thần giới, chưa chắc đã có mấy thứ binh khí có thể sánh với Tử Thanh bảo kiếm này.

Gặp đối thủ càng mạnh, Tử Thanh bảo kiếm sẽ phát ra uy lực càng lớn. Khuynh Thành đang ít nhiều thấy hưng phấn, chưa rõ gặp phải cao thủ như Tiên đế hôm nay, Tử Thanh bảo kiếm sẽ phát ra sức mạnh kinh người đến đâu?

Nhìn mọi người có vẻ đang căng thẳng, Khuynh Thành lập tức linh thức truyền âm: “Đừng lo, tôi sẽ không sao hết. Cứ chờ mà xem màn diễn thú vị.”

Lúc này Kim Bằng, Hồng Loan và Trọng Lâu mới yên tâm thở phào.

Khuynh Thành cảm thấy mình hít thở càng lúc càng khó khăn.

Sao lại không có.

Sao nguồn sức mạnh thần bí trong người cô lại không có một chút phản ứng gì?

Không thể như thế này!

Chết dở!

Cô đã đặt cược cả tính mạng mình vào đây rồi, lẽ nào nó lại bỏ cuộc đúng vào cái lúc này?

Trời đất ạ, thế này thì chết người thật đấy!

Bàn tay Tiên đế bóp cổ Khuynh Thành với lực đạo càng lúc càng mạnh.

Mí mắt cô chớp lên cụp xuống liên hồi như đánh nhau, cố gắng hết sức để mở mắt ra nhưng không sao mở được.

Tử Thanh bảo kiếm bỗng rung lên bần bật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.