Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 7: Q.1 - Chương 7




Điện Kim Hoa. Những làn khói xanh uốn mình bay lên.

Tường bao bên ngoài ốp bằng đá pha lê, trông tựa như một thứ đồ trang sức khổng lồ bằng pha lê.

Mỹ lệ cực kỳ.

Bên trong điện Kim Hoa, bốn cây trụ làm từ linh thạch thượng hạng, lung linh chói lòa.

Lấp lánh hào quang tuyệt đẹp.

“Thuộc hạ tham kiến Tiên đế!”

“Gần đây Trọng Lâu đang làm những việc gì?”

“Bẩm Tiên đế, gần đây Trọng Lâu ngoài chung sống với vợ Tịch Vân ra, không có hành động gì khác.”

“Thế ư?”

Tiên đế tỏ ra hồ nghi.

“Hay là hắn đã phát hiện ra chúng ta đang theo dõi hắn? Thôi! Ngươi lui ra đi!”

“Vâng!”

Tiên đế xuống khỏi ngai, cất bước đi ra ngoài điện Kim Hoa.

Ông vận linh thức quan sát một lượt. Mọi nơi mọi chốn trên tiên giới đều nằm trong tầm tay ông. Đúng là Trọng Lâu không hề có hành động gì, nhưng càng yên tĩnh như thế này càng khiến Tiên đế bất an.

Nên biết rằng mọi yêu thú trong vườn Vạn Thú đều luôn luôn tiến hóa phi thăng. Để sau này nếu lên được tiên giới thì cũng giúp ích cho chúng rất nhiều. Cho nên đối với hiện tại cũng như tương lai, đều quan trọng khác thường đối với chúng.

“Có lẽ ta phải tạo ra một trận giết chóc mới có thể đoạt được vườn Vạn Thú về tay mình.”

Tiên đế thu linh thức về. Một âm mưu thâm độc nảy sinh trong lòng ông.

Nghe đến đây, Khuynh Thành không nén được nữa, nói xen.

“Huyết Sâm gia gia, tại sao Tiên đế lại thế? Trọng Lâu đã cống hiến rất nhiều, Tiên đế không những không tín nhiệm lại còn định sát hại để chiếm đoạt của cải của ông ấy. Người như thế làm Tiên đế sao được?”

Huyết Sâm cười buồn bã chua chát.

Nếu không phải như thế thì chủ nhân của lão đâu có thể bị chết thê thảm?

Nhìn sắc mặt Huyết Sâm, Khuynh Thành hiểu rằng Trọng Lâu đã chiến bại.

“Huyết Sâm gia gia, tiếp đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Khuynh Thành, không còn sớm nữa đâu, cô nên tranh thủ đi ngủ đi, ngày mai chúng ta phải lên đường. Phần còn lại của câu chuyện, mai tôi sẽ kể cho cô nghe.”

Nhìn Huyết Sâm, Khuynh Thành thấy xót xa cho lão.

Yêu thú khác với người, suốt đời họ chỉ nhận một chủ nhân, một khi đã nhận rồi thì họ quyết định trung thành không ăn ở hai lòng.

“Huyết Sâm gia gia đừng quá đau buồn. Mọi chuyện đã qua cả rồi!”

“Ai bảo không phải thế chứ? Đúng là đã qua cả rồi.”

“Chỉ có Tiên đế khốn kiếp kia là kẻ đáng trách.”

“Ôi chao! Thật đáng thương cho Tịch Vân phu nhân!”

Đôi mắt tinh nhanh của Huyết Sâm bỗng nhòa đi.

“Tịch Vân… bà ấy làm sao?”

“Bà ấy cũng ở trong đảo Ma Thú, và chỉ e sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.”

Mãi mãi không tỉnh lại nữa? Tại sao mãi mãi không thể tỉnh lại? Đã xảy ra những chuyện gì? Tại sao Tịch Vân cũng ở trong đảo Ma Thú?

“Huyết Sâm gia gia!”

“Thôi nào, đi ngủ đi!”

Thấy Huyết Sâm không muốn nói đến chuyện năm xưa nữa, Khuynh Thành cũng không tiện ép nài. Cố khơi lại vết thương lòng của người ta, là một việc rất không tốt.

Được, cứ chờ đến ngày mai.

Đêm ấy Khuynh Thành ngủ chập chờn không yên.

Không hiểu sao hình bóng Lam Tố cứ hiện lên trong óc cô không sao gạt đi được.

Rồi cô lại bất giác nghĩ đến Trọng Lâu và Tịch Vân, giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Trọng Lâu thì chết, tại sao Tịch Vân lại ở trong Thực Nhân Cốc?

Lẽ nào tất cả chỉ là ngẫu nhiên?

Cũng chẳng hiểu tại sao, nghĩ đến Trọng Lâu và Tịch Vân thì Khuynh Thành lại liên tưởng đến Lam Tố và bản thân mình.

Một cảm giác xưa nay chưa từng có khiến cô suốt đêm không sao chợp mắt được.

Đó là nỗi đớn đau tuyệt vọng, dường như trái tim cô bị ai đó giật ra khỏi lồng ngực.

“Lạc Nhi? Tại sao? Thế là thế nào?”

Đôi mắt sáng như sao của Lam Tố lức này tràn ngập nỗi bi thương tột cùng.

“Lạc Nhi, nàng hãy cho ta biết, tại sao lại thế?”

Ánh mắt chàng hiện rõ tâm trạng không thể chấp nhận, không sao tin nổi. Người chàng hơi run run.

“Lạc Nhi, lẽ nào nàng không bao giờ tin ta nữa?”

Xưa nay chàng chưa từng nghĩ rằng người yêu của chàng có thể bất ngờ biến thành một người khác hẳn.

Lạc Nhi luôn luôn vui tươi hồn nhiên trong sáng của chàng, đâu rồi?

“Lạc Nhi, nàng nói đi chứ?”

Cô gái với thân hình mảnh mai, đôi mắt rớm lệ, đang đứng chơi vơi trên đỉnh núi Tử Cấm, tà áo và mái tóc đen dày của cô đang tung bay trước gió. Lam Tố chầm chậm từng bước đi đến gần cô, cô hít một hơi thật sâu, quay người lại nhìn anh.

“Lam Tố, chàng có thể ôm em một lần nữa không?”

Cô gái từ từ bước về phía anh. Lam Tố đứng ngây người ra đó, không biết mình nên làm gì.

Bấy lâu nay anh luôn tính toán sắp đặt, tất cả mọi việc đều nằm trong tầm tay anh, nhưng lần này anh lại tính nhầm.

“Lam Tố, chàng có thể oán em, hận em, nhưng chàng nhất định không thể không yêu em.”

Cô gái chầm chậm sờ mái tóc rút ra một cái trâm, tay hơi run run, đôi mắt đang trào lệ, nhưng cô vẫn cắm phập cái trâm vào người anh.

“Lạc Nhi, ta không oán hận nàng. Dù nàng đối xử với ta ra sao, ta vẫn yêu nàng như xưa, và càng yêu nhiều nhiều hơn nữa.”

Vào thời khắc này, thế giới của cô sụp đổ; cô đẩy anh ra thật mạnh, lòng cô cơ hồ nát tan.

“Chàng biết rõ cả, đúng không? Tại sao chàng không tránh, tại sao chàng không tránh?”

Cô bỗng cảm thấy mình sao mà ngây thơ đến mức dại khờ. Công lực của anh cao siêu là thế, cô định ám sát anh, lẽ nào anh không nhận ra?

“Lạc Nhi, nàng cũng mềm lòng nên không giết ta đấy thôi! Và, nàng chỉ phong ấn đối với ta.”

Anh thậm chí còn mỉm cười nữa.

“Anh chàng ngờ nghệch, đần độn Lam Tố, tại sao chàng không tránh? Tại sao lại không tránh?”



“Tại sao chàng lại không tránh, tại sao chàng lại không tránh…”

“Khuynh Thành, Khuynh Thành, cô sao vậy?”

Giọng Huyết Sâm vang bên tai Khuynh Thành.

Lúc này cô mới bừng tỉnh mở to mắt, đưa tay sờ mặt mình, hình như không thể tin.

Vừa rồi cô làm sao vậy? Tại sao lại mơ như thế? Chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng tại sao tim cô lại nhói đau?

Nước mắt, tại sao lại đầm đìa nước mắt thế này?

“Khuynh Thành, sao cô lại khóc?”

“Cháu… không sao. Cháu chỉ nằm mơ thấy một số chuyện ngày xưa.”

“Tất cả đã trôi qua rồi, cô bé ạ.”

Cũng như năm xưa lão chứng kiến chủ nhân của mình phải chết. Chuyện đã qua rồi.

Chỉ mong người đã chết sẽ được yên nghỉ.

Người còn sống thì vẫn phải tiếp tục sống, sống cho mạnh mẽ hơn.

“Khuynh Thành, trên đời này muốn không bị người ta đè nén thì phải có bản lĩnh để bảo vệ bản thân và những người mà ta quan tâm.

Nếu không, cô chỉ còn cách giương mắt nhìn bi kịch xảy ra.”

“Huyết Sâm gia gia, Khuynh Thành hiểu rồi. Khuynh Thành nhất định sẽ gian khổ chăm chỉ luyện công. Sẽ không để cho bất cứ ai làm hại cha mình.”

Huyết Sâm hài lòng, cười khà khà; lão biết mình đã không nhìn nhầm cô bé này. Mai kia chắc chắn cô bé sẽ bay lượn khắp cửu thiên. Rồng thiêng cũng từng ở ẩn nơi ao hồ kia mà?

“Khuynh Thành, ngày trước lão nói khi nào Khuynh Thành có đủ bản lĩnh thì hãy quay trở lại nơi này, là vì còn có một nguyên nhân.”

“Cháu biết Huyết Sâm gia gia muốn cháu đến đây để rèn luyện tốt hơn nữa.”

“Đúng thế. Ở đây chiến đấu với các yêu thú, công lực của cháu sẽ tăng tiến rất nhanh.”

Điều quan trọng hơn nữa là lão sẽ lợi dụng cô gái này để trở về tiên giới. Ngay từ khi Lam Tố đến đảo Ma Thú, lão đã nhận ra cô gái này rất khác thường.

Cho nên lão quyết tâm sẽ tận dụng cơ hội này để trở lại tiên giới.

“Khuynh Thành, nên sớm đi nghỉ đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường.”

Lão đưa tay nhè nhẹ xoa đầu Khuynh Thành, lão cũng biết thế này là bất công đối với cô.

Nhưng cái thế giới này đã công bằng khi nào? Lão đã phải ở đây chờ đợi quá lâu rồi.

Lão đã không chịu nổi nữa. Lão quay người bước đi, lưng lão đã hơi còng. Rồi lão ra đứng bên bờ vách đá dựng đứng, nhìn mãi về phía xa xa.

“Phu nhân, ngày Tiên đế chết sẽ là ngày phu nhân phục sinh. Phu nhân hãy tin tôi, tôi sẽ không để phu nhân phải chờ đợi quá lâu đâu. Chỉ thương cho cô bé kia, mong sao nó sẽ không hận tôi thì tốt. Xin phu nhân cứ yên tâm, khi nào xong việc tôi sẽ bù đắp cho nó.”

Một làn hương thơm ngát thấm vào tận gan tận ruột.

Khuynh Thành từ từ mở mắt ra. Hình như mình đã đến chốn đào nguyên bên ngoài trần thế. Cô nhớ rằng nơi mình ngủ đêm qua không phải nơi này.

Cô ngồi phắt dậy.

“Huyết Sâm gia gia!”

“Khuynh Thành!”

Huyết Sâm bưng một bát nước nóng bốc hơi nghi ngút bước vào.

“Này, uống đi!”

“Huyết Sâm gia gia, đây là gì hả ông?”

“Uống đi, sẽ rất tốt cho cô bé đấy!”

Khuynh Thành xuất thân sát thủ, rất nhạy cảm với bất cứ cái gì.

Nhưng lúc này dường như cô chẳng có lý do gì để nghi ngờ ông già đang đứng trước mặt. Nếu không có ông thì cô đã chết từ bao năm trước rồi.

Cô đón lấy bát nước rồi uống một hơi.

“Huyết Sâm gia gia, đây là nơi nào?”

“Nơi cô sẽ luyện công.”

“Luyện công? Chúng ta còn phải lên đường kia mà?”

Huyết Sâm cười khà khà.

“Sau một canh giờ nữa lên đường cũng chưa muộn.”

Khuynh Thành gãi đầu, cười nhìn ông.

“Cháu vẫn muốn nghe nốt câu chuyện về Trọng Lâu, không rõ sau đó xảy ra những chuyện gì?”

“Đừng sốt ruột, ta còn khối thì giờ. Rồi ta sẽ kể cho mà nghe. Hãy ngoan ngoãn chịu khó luyện công đã!”

“Đã thế thì… cũng được! Cháu sẽ ráng chờ một canh giờ nữa.”

Khuynh Thành, và Huyết Sâm đi đến bên bờ suối nước nóng, nơi này tiên khí bốc lên nghi ngút. Khuynh Thành trầm trồ, quả là Thực Nhân Cốc đã mở rộng tầm mắt cho mình nhiều lắm!

Là báu vật của tiên giới có khác!

“Khuynh Thành hãy xuống ngâm mình trong nước suối khoảng một canh giờ, nhớ là phải hết sức tĩnh tâm không nghĩ ngợi gì hết, để cảm nhận vận khí của dòng nước.”

Khuynh Thành có phần nghi hoặc, như thế mà gọi là luyện công ư? Luyện công sao lại quá ư dễ chịu thế này? Cô chưa từng nghe nói ngâm mình dưới suối nước nóng là có thể luyện công.

Nhưng Huyết Sâm gia gia đã nói thế rồi thì cô sẽ làm theo. Dù không thể tăng cường công lực thì ngâm dưới suối nước nóng cũng vẫn là dễ chịu.

“Để cảm nhận vận khí của dòng nước.”

Câu nói của Huyết Sâm lại vang bên tai cô.

Cô lập tức nhắm mắt, tĩnh tâm, lắng nghe dòng nước chảy, cảm nhận hơi thở của nó, và từ từ vận khí theo.

Rất nhanh chóng, luồng khí lưu mạnh mẽ trong thân thể Khuynh Thành hình như bị tác động bởi dòng nước mềm mại, nó cũng từ từ trở nên mềm mại.

Dần dần, luồng khí lưu mạnh mẽ ấy được thân thể cô hấy thụ, rồi hòa nhập làm một.

Thế này… thực ra là sao? Thân thể cô có được sức mạnh to lớn như thế này từ khi nào?

Cùng với thời gian trôi đi, cái sức mạnh to lớn này được cơ thể cô hấp thụ từng ly từng tí một.

Khuynh Thành cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, dường như cô đang nhanh chóng lột xác, mỗi lần lột xác cô lại trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng cứ thế hấp thụ rất lâu, rồi cô không thể hấp thụ thêm được nữa.

Cô từ từ mở mắt, khuôn mặt đầy nghi hoặc nhô lên khỏi mặt nước.

“Huyết Sâm gia gia, Huyết Sâm gia gia!”

Khuynh Thành dùng nội lực hong khô quần áo trong nháy mắt, rồi rảo bước đi lên.

“Huyết Sâm gia gia, cháu không thể tiếp tục hấp thụ luồng khí lưu dữ dội đó nữa. Thế là chuyện gì vậy?”

Huyết Sâm lại cười khà khà.

“Khuynh Thành, dù làm việc gì cũng không thể quá hấp tấp, cô vốn là thân thể phàm trần, lại có năng khiếu trời cho rất khá, hình dung lại có nét dị dạng, cho nên mới có thể nhanh chóng hấp thụ khí lưu luyện hóa vào trong cơ thể.

Nếu là một người tu chân bình thường thì e họ còn phải tu luyện một hai triệu năm nữa mới có thể luyện hóa được.”

!!!

Khuynh Thành cực kỳ ngạc nhiên trố mắt nhìn Huyết Sâm.

Một hai triệu năm!

Nghe mà phát sợ. Tuy nhiên, đối với người tu chân thì một hai triệu năm chẳng là gì.

Có điều, Khuynh Thành bất ngờ chưa kịp thích ứng, vì cô đã ở phàm trần ngần ấy năm.

Người vô thức chỉ có thể sống vài chục năm, hoặc cũng lắm là vài trăm năm.

Nay bỗng nói là một hai triệu năm thì cô cảm thấy rất chi là kinh khủng.

“Tốt rồi, sau đây chúng ta sẽ lên đường!”

Nghe nói thế Khuynh Thành hào hứng hơn cả lúc nãy cơ thể mình luyện hóa được luồng khí lưu mạnh mẽ.

Một là, vì cô có thể tiếp tục nghe kể chuyện về Trọng Lâu và Tịch Vân.

Hai là, cô sắp có thể bye-bye cái mùi lạ trên người mình.

“Huyết Sâm gia gia, Trọng Lâu chết như thế nào?”

Huyết Sâm thầm mỉm cười trong bụng.

Xem ra, cô gái này đã mê câu chuyện về Trọng Lâu và Tịch Vân rồi đây.

Như thế lại càng tốt.

“Khuynh Thành, sao phải sốt ruột thế?”

“Ôi chao, cháu rất muốn biết! Trọng Lâu thì lợi hại như thế, vậy Tiên đế đã dùng cách gì để đánh bại được ông ấy?”

“Khuynh Thành lạ nhỉ, sao không hỏi xem tại sao trong người mình lại có luồng khí lưu mạnh mẽ như vậy, mà cứ phải quan tâm đến Trọng Lâu?”

“Cái thứ đó có gì phải hỏi? Đằng nào nó cũng nằm gọn trong người cháu, miễn là cháu không bị chết là được. Vả lại cháu vẫn có thể luyện hóa thêm. Đúng không?”

Huyết Sâm không ngờ cô bé này lại lạc quan như vậy.

Xem chừng, mình không tiếp tục kể chuyện Trọng Lâu thì không xong với cô.

Hai người ngự kiếm phi hành cực nhanh, Huyết Sâm vừa phi hành vừa kể cho Khuynh Thành nghe chuyện về Trọng Lâu.

Tiên đế nghĩ ra mưu kế độc địa, ông ta bèn bắt tay vào dày công bố trí tỉ mỉ.

Còn Trọng Lâu thì vẫn không hề hay biết, ông vẫn tận tụy với chức trách, trung thành với Tiên đế.

Nhưng không phải nội bộ tiên giới có chiến tranh tàn sát lẫn nhau một mất một còn.

Mà là, một cuộc đại chiến thương mại, kiểu như các cuộc hội nghị trao đổi thương mại, diễn đàn kinh tế thế giới trong xã hội ngày nay.

Diễn đàn này đụng đến nền tảng kinh tế của toàn bộ tiên giới, các đại thương gia mọi ngày không hay xuất hiện thì hôm nay bỗng tụ tập một lô một lốc.

Cho nên, an ninh trở thành vấn đề lớn.

Để hủy diệt thực lực của đối phương, các thượng tiên ở tinh cầu khác thường nhân lúc này lẻn vào để ám sát các ông lớn của ngành thương mại.

Đương nhiên người của yêu giới và ma giới cũng không chịu thờ ơ, họ phải đến cho vui chứ!

Lẽ tất nhiên Trọng Lâu là người phụ trách bảo vệ an ninh lần này.

“Trọng Lâu, nhiệm vụ lần này thực nặng nề gian khó, chớ để xảy ra sai sót!”

Tiên đế ngả lưng trên chiếc sập dài ít ra cũng chứa được năm người, vạt áo bào màu đen thoải mái lòa xòa trước mặt.

Hai thị nữ cầm quạt thận trọng rón rén quạt cho ông ta.

“Thuộc hạ hiểu ạ, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của Tiên đế.”

“Rất tốt! Nhưng, để ngươi có thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho công việc. Để có thể giải quyết những mối lo âm thầm của ngươi, Tiên đế quyết định: để cho phu nhân của ngươi đến cung Thiên Vũ ở với Tiên hậu vài hôm.”

Trọng Lâu kinh ngạc. Thế này khác nào ông ta dùng Tịch Vân để uy hiếp mình?...

“Điều này…”

“Sao? Ngươi không bằng lòng à?”

“Điều này, xin cho thuộc hạ về hỏi Tịch Vân đã.”

“Không ngờ đường đường là một Chiến thần mà lại sợ vợ!”

Trọng Lâu biết Tiên đế đang dùng kế “khích tướng”. Ông cứ việc khích, tôi không mắc lừa đâu!

Thấy Trọng Lâu phớt lờ, Tiên đế đành thôi vậy.

“Đã thế thì… ngươi cứ đi đi!”

“Tạ ơn Tiên đế.”

Ra khỏi cung Tiên Vũ, Trọng Lâu rảo bước đi thẳng về nhà.

Hình như Tịch Vân đã sớm lường trước thì phải. Thấy Trọng Lâu về, bà vội hỏi: “Tiên đế đã nói những gì?”

“Ông ta muốn nàng vào cung ở một thời gian

Tịch Vân cười nhạt.

“Thiếp biết ngay là con cáo già ấy sẽ giở cái chiêu này.”

“Tịch Vân yên tâm, ta sẽ không để nàng phải đi. Cùng lắm là bây giờ chúng ta làm phản hắn luôn!”

“Không được! Hiện giờ chưa phải lúc.”

Trọng Lâu bực lắm.

“Nhưng ta đương nhiên không thể để nàng vào cung.”

“Trọng Lâu, chàng nghe thiếp nói đã. Dù thiếp vào cung thì Tiên đế cũng chẳng làm gì nổi thiếp. Nếu thiếp muốn ra, thì vẫn có cách.”

“Nhưng, ta không thể để nàng phải mạo hiểm như thế.”

Công lực của Tịch Vân, tất nhiên Trọng Lâu biết.

Tiên đế không thể lúc nào cũng để mắt đến Tịch Vân.

Nàng lại rất khôn ngoan mưu trí, muốn chạy ra thì có thể làm được.

Là người chồng, Trọng Lâu có trách nhiệm bảo vệ vợ mình.

Cho nên ông tuyệt đối không để nàng mạo hiểm như vậy.

“Tịch Vân, Tiên đế bảo nàng vào cung, lần này lại là diễn đàn kinh tế, ta e không đơn giản đâu.

Ta cũng đã đoán rằng, chỉ e đến lúc đó Tiên đế sẽ giở ngón gì đó.”

“Trọng Lâu, Tiên đế định chơi khăm chúng ta, chi bằng chúng ta sẽ tương kế tựu kế; thiếp vào cung, sẽ có thể làm nội ứng cho chàng, như thế chúng ta trái lại sẽ càng an toàn hơn.”

Tuy Tịch Vân nói nhẹ như không, nhưng Trọng Lâu vẫn hiểu rõ hơn ai hết mối nguy tiềm ẩn trong đó.

Ông đã ở bên Tiên đế bao năm trời, ông biết qua rõ tính khí của Tiên đế. Nếu có người phải chết, thì ông muốn người đó phải là Tiên đế.

“Tịch Vân, ta không thể để nàng đi. Ta là chồng nàng, nàng phải nghe lời ta!”

“Nhưng…”

“Nàng đừng nhưng gì nữa.”

Trọng Lâu chưa bao giờ lớn tiếng với Tịch Vân, nhưng lần này vì chính Tịch Vân cho nên dù nàng phật ý thì ông cũng không thể để nàng phải mạo hiểm.

Tịch Vân dường như nhìn thấu tâm tư của Trọng Lâu nên cũng không tranh biện gì nữa, bèn tươi cười nói: “Được, thiếp xin nghe chàng.”

Dàn xếp ổn thỏa rồi, Trọng Lâu mới chậm rãi đi về phía điện Kim Hoa.

Nhưng, Tịch Vân không ngờ.

Trọng Lâu đi, và không bao giờ trở lại nữa.

Khuynh Thành nghe đến đây không nén được cắt ngang lời Huyết Sâm.

“Ông ấy đi đánh nhau với Tiên đế à?”

“Đúng! Ông ấy giao chiến với Tiên đế.”

Huyết Sâm khép đôi mi mắt rõ lâu, hình như lão nhớ đến một qua khứ bi thương, bàn tay lão bỗng nắm lại rõ chặt.

“Chắc Trọng Lâu rất yêu Tịch Vân.”

“Ai nói là không phải thế?”

Tuy đã biết kết cục của câu chuyện.

Nhưng Khuynh Thành vẫn rất mong được chính mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa khi hai đại cao thủ quyết đấu. Nay dù không thể nhìn thấy thì cô vẫn muốn Huyết Sâm kể lại cho cô nghe.

“Đó là một cuộc ác chiến trên tiên giới. Trọng Lâu và Tiên đế đánh nhau liền một tháng mới phân thắng bại. Nhưng, nếu không vì Tiên đế và Tiên hậu liên kết để hãm hại thì Trọng Lâu cũng không thể bị đánh bại.”

“Tiên hậu cũng chạy ra đánh à?”

“Người trên tiên giới ai chẳng muốn cướp được vườn Vạn Thú? Tiên hậu cũng không ngoại lệ.”

Khuynh Thành bỗng cảm thấy sống lưng cô gai lạnh.

“Thì ra tiên giới và trần gian cũng chẳng khác nhau là mấy!”

“Nói cho chính xác hơn, thì tiên giới còn tàn khốc hơn cả trần gian, cá lớn nuốt cá bé kinh khủng hơn.”

“Hai vợ chồng cùng một giuộc! Thế thì chẳng rõ mình nên tin cái gì trên tiên giới? Có lẽ cháu không nên tiếp tục tu luyện thêm nữa, cháu chỉ cần đủ sức bảo vệ người nhà mình là được. Tiên giới thực đáng sợ, tiên giới lại còn bị một kẻ tâm địa đen tối thống trị, chẳng thà cứ ở trần gian còn hơn.”

Huyết Sâm nghe Khuynh Thành nói đến đây, lão thấy lo lo. Khi xưa Lam Tố đến tìm lão, lão cảm thấy ông ta cực hùng mạnh. Vì thế lão mới lựa chọn Khuynh Thành, một quân cờ qua tốt. Lão đâu có thể dễ dàng từ bỏ quân cờ này?

“Khuynh Thành, cô nghĩ xa xôi quá đấy! Cô chẳng qua chỉ nghe câu chuyện bất hạnh của Trọng Lâu mà thôi, chứ tiên giới vẫn có cái hay của tiên giới.”

“Kể cũng phải, mọi sự vật trên đời đều có hai mặt của nó.”

Khuynh Thành chép miệng, dường như có phần lực bất tòng tâm.

Không hiểu sao hình ảnh của Lam Tố lại hiện ra trong tâm trí cô.

Có lẽ anh cũng là một nhân vật trên tiên giới. Chẳng rõ ở trên đó anh sống cuộc sống như thế nào.

“Huyết Sâm gia gia có quen một người tên là Lam Tố không?”

“Người này thì ta chịu, không biết.”

“Thế à?”

Khuynh Thành hơi thất vọng.

Huyết Sâm đương nhiên biết Lam Tố mà cô gái này nói đến là ai. Nhưng lão muốn biết thật rõ mối quan hệ giữa hai người là thế nào.

Lão tò mò hỏi: “Cô quen người trên tiên giới à?”

“Thực ra cháu cũng không biết chính xác, nhưng cháu đoán có lẽ anh ấy là người trên tiên giới. Vì trước đây anh ấy đã cho cháu hai thứ tiên khí.”

“Thì ra là thế. Tiên giới quá rộng lớn, rất có thể anh ta là tiên ở một tinh cầu khác cũng nên.”

“Vâng!”

Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, gắng chế ngự tâm trạng cho bình thản tự nhiên, rồi lại hỏi: “Huyết Sâm gia gia, về sau, tại sao bà Tịch Vân và vườn Vạn Thú lại bị rơi xuống trần gian?”

“Cuộc ác chiến đó trên tiên giới kéo dài một tháng. Hai đại cao thủ quyết đấu, đương nhiên là kinh thiên động địa. Có vô số tản tiên đến xem, vì họ đứng quá gần nên có nhiều vị bị mất mạng oan. Hai người bất phân thắng bại kéo dài. Tiên đế không ngờ Trọng Lâu vì phẫn nộ nên công lực của ông ta được phát huy đến đỉnh điểm, không cần vận dụng vườn Vạn Thú cũng dư sức để sánh ngang tầm với mình. Thực ra Tiên đế chỉ cho rằng công lực của Trọng Lâu được đột phá vì phẫn nộ, chứ không nghĩ rằng đó là vì tình yêu, tình yêu cháy bỏng, Trọng Lâu muốn giữ trọn tình yêu của người vợ Tịch Vân.

Tiên hậu thấy tình thế như vậy bèn chạy đi tìm Tịch Vân, định dùng Tịch Vân để phân tán sức chú ý của Trọng Lâu, nhưng không ngờ tìm khắp tiên giới cũng không thấy bóng Tịch Vân đâu. Bởi vì Trọng Lâu trước khi quyết định giao chiến với Tiên đế, ông đã đưa Tịch Vân vào vườn Vạn Thú và ra lệnh toàn thể yêu thú đều phải nghe mệnh lệnh của Tịch Vân, thề quyết tử bảo vệ bà. Kể cả khi Tiên đế đoạt được vườn Vạn Thú cũng đừng hòng sát hại được Tịch Vân.

Nhưng ông không ngờ, không những không cứu được Tịch Vân, trái lại đã làm hại bà. Tiên hậu không tìm ra Tịch Vân, bà ta bèn bất chấp danh phận của mình, hóa thân thành Tịch Vân rồi bay về nơi Tiên đế và Trọng Lâu đang giao chiến.

Trọng Lâu biết đó là trò bịp bợm, nhưng ông vẫn bị phân tâm khi nhìn thấy hình ảnh người vợ; tuy biết người đó không thể là Tịch Vân của ông nhưng ông vẫn đưa mắt nhìn sang.

Nếu vườn Vạn Thú bị mất thì không ai có thể địch nổi Tiên đế nữa…”

“Ý Huyết Sâm gia gia nói là Tịch Vân đã hóa thân thành thung lũng này à?”

“Đúng!”

“Trời ơi, Tịch Vân quá vĩ đại! Tình yêu giữa hai người thực khiến người ta cảm động. Lão Tiên đế chết tiệt, lão ta thật đáng trách!”

Ánh mắt Khuynh Thành chợt hơi nhòa đi, cô không ngờ tình yêu của Trọng Lâu và Tịch Vân lại sâu nặng như vậy. Lúc đầu cô còn nghi ngờ Tịch Vân, sợ rằng bà ấy sẽ vào hùa với Tiên đế để cùng lừa Trọng Lâu đoạt lấy vườn Vạn Thú.

Không ngờ Tịch Vân lại là một liệt nữ trung trinh nhường ấy.

“Thoạt đầu chúng tôi đều cho rằng phu nhân Tịch Vân chỉ dùng giải pháp tình thế, nào ngờ bà đã đi vào giấc ngủ vĩnh viễn.”

“Ý ông nói là Tịch Vân chưa chết, bà ấy chỉ không muốn tỉnh lại mà thôi?”

Huyết Sâm lại gật đầu. Tuy nhiên, nếu là Khuynh Thành thì cô cũng sẽ hành động như Tịch Vân. Người mình yêu đã không còn, mình sống một mình thì thật là vô nghĩa.

Bà ấy vẫn sống, chắc chắn là để giữ lấy vườn Vạn Thú, không để nó rơi vào tay những kẻ tà ác.

Nghe xong câu chuyện về Trọng Lâu và Tịch Vân, Khuynh Thành bùi ngùi xúc động mãi không thôi.

Một cặp vợ chồng thương yêu nhau đằm thắm, thế mà bị chia lìa nát tan.

Người ta vẫn nói mong sao có người bạn đời để sống đến già vẫn không xa nhau, có lẽ na ná như Trọng Lâu và Tịch Vân chăng?

Cả hai bỗng đều lặng người, không ai nói một câu.

Bầu không khí nặng nề nỗi bi thương.

Nghĩ rằng thung lũng này là hóa thân của Tịch Vân, Khuynh Thành cố rón rén bước chân đi cho thật nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau con người ấy.

“Huyết Sâm gia gia, chúng ta đến chỗ kia nghỉ một lát đã.”

“Được!”

Huyết Sâm cũng đã thấm mệt.

Kể lại một lượt câu chuyện ấy, lão cảm nhận dường như chính mình đã trải qua, toàn thân lão thấy đớn đau nhức nhối.

“Khuynh Thành, ngồi đi! Ta đi hái mấy quả dại rồi sẽ quay lại.”

Khuynh Thành nhìn đôi tay lão run run, cô biết lão đang rất đau lòng.

Chẳng qua lão kiếm cớ để bước ra xa, không muốn cô nhận ra sự yếu đuối trong con người lão.

“Ông đi đi!”

Huyết Sâm chớp lòa một cái, đã biến mất. Lần đầu tiên Khuynh Thành nhìn thấy Huyết Sâm cũng có tốc độ nhanh đến thế.

Xem ra, con người ta ở một thời điểm nào đó đều có thể phát huy những tiềm năng mà chính mình cũng không biết.

Có lẽ chính Trọng Lâu cũng không ngờ, khi giao chiến với Tiên đế, ông không cần dùng đến vườn Vạn Thú mà vẫn có thể ngang tài ngang sức với Tiên đế.

Khuynh Thành ngồi tựa vào một gốc cây to, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đã một ngày đi đường, người cũng hơi mệt rồi, nhưng cô cho rằng chủ yếu là tâm lý cô mệt mỏi.

Với thế lực của Khuynh Thành hiện giờ, dù phi hành liền vài ba ngày cũng không vấn đề gì.

Vừa chợp mắt dưỡng thần được một lúc.

Một áp lực dữ dội áp đến chỗ Khuynh Thành.

Sức mạnh của nó khiến cô thở chật vật.

“Lẽ nào lại là thần thú gì đó?”

Cô mở to mắt, tay nắm chặt thanh kiếm sắt.

“Cô bé khá lắm, mới một ngày không gặp, cô đã tiến bộ nhiều đấy!”

“Ngươi… con chim phải gió, lại chạy đến đây làm gì thế?”

Hồng Loan lại hóa thân thành đứa trẻ, đang đánh đu trên cây.

“Nhờ hồng phúc của ngươi, ta không những không bị yêu thú ăn thịt mà ta còn sống rất ổn! Ngươi rất thất vọng phải không?”

“Nói thật nhé, tôi hơi hơi thất vọng. Tôi vốn định thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nay xem ra không cần thiết nữa.”

Nói rồi nó hóa thân thành Hồng Loan, kêu vang một tiếng sau đó bay vút lên chín tầng mây.

“Con chim phải gió chết tiệt…”

“Đừng mắng mỏ người ta nữa! Liệu mà đánh thắng bọn yêu thú, giữ được mạng sống rồi hãy mắng mỏ nhau!”



Khiếp thật!

Rõ ràng là đồ phải gió ấy đã bay đi, nó có thiên lý nhĩ hay sao mà từ xa như thế nó vẫn nghe thấy mình lầu bầu?

“Yêu thú? Yêu thú nào? Ngươi chỉ toàn hù dọa ta!”

Khuynh Thành tiếp tục nhắm mắt nằm bên gốc cây nghỉ ngơi.

Chỉ lát sau Khuynh Thành cảm thấy Huyết Sâm đang trở về, chỉ hiềm bước chân của lão có phần vội vàng, hơi thở có phần hỗn đoạn.

Chẳng lẽ có yêu thú thật?

Khuynh Thành vận linh thức, cô đã đến trước mặt Huyết Sâm và kéo ông ta lên phi kiếm của mình.

“Huyết Sâm gia gia!”

“Mau chạy đi!”

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Không có thì giờ để nói đâu, mau chạy đi!”

Sắc mặt Huyết Sâm căng thẳng chưa từng thấy. Khuynh Thành không dám chần chừ nữa, tức tốc phi hành thật nhanh.

“Vừa nãy thần thú Hồng Loan đến phải không?”

“Phải!”

“Hiện giờ Hồng Loan đâu rồi?”

“Đi rồi!”

Huyết Sâm cau mày rõ chặt.

“Sao cô lại để cho đi? Có mặt Hồng Loan thì chúng ta sẽ bớt rất nhiều rắc rối.”



Huyết Sâm thở dài, ngán ngẩm nhìn Khuynh Thành. Cô rõ là đồ thộn!

“Đến giờ cô vẫn cho rằng thần thú Hồng Loan đang trêu cô à?”

“Lẽ nào không phải thế? Nó cho cháu ăn thức ăn chim. Cháu hận nó đến chết!”

Huyết Sâm không nhịn được nữa, bật cười ha hả: “Cô đần độn thật hay giả vờ đần độn thế?”

“Huyết Sâm gia gia nói thế là ý gì?”

“Thứ mà Hồng Loan cho cô, là kim đan của yêu thú. Cô có biết luồng khí lưu cực mạnh trong người cô, ở đâu mà ra không? Nếu không có Hồng Loan thì công lực của cô đâu có thể tăng tiến cấp tốc như thế?”

“Như ông nói, thì con chim phải gió ấy đang giúp đỡ cháu à?”

“Cô không biết thật ư?”

Huyết Sâm có phần nghi hoặc. Có thể khiến cho một thần thú giúp đỡ như vậy, mà cô ta lại không hề hay biết, thế là sao?”

“Cháu không biết thật! Và, cháu cũng không quen nhân vật lợi hại nào cả. Cháu chỉ nghe con chim ấy nói rằng phù thủy Ân Ly sai nó đến giúp cháu. Cháu cũng không hề quen biết nhân vật này. Cháu cho rằng nó đã nhầm lẫn gì đó.”

“Ha ha… Khuynh Thành, Hồng Loan là thần thú, thần thú không thể nhận nhầm người.”

Kỳ quái!

Thế này thì đúng là nó được Ân Ly sai đi bảo vệ mình thật?

“Lẽ nào là cô ta?”

“Ai?”

“Lúc đi sâu vào Thực Nhân Cốc, cháu gặp một cô gái áo đỏ, cô ta nói Lam Tố là một vương gia gì đó, và bảo cháu hãy tránh xa anh ấy, nếu không sẽ làm hại anh ấy. Sau đó cô ta bỏ đi.

Có vẻ như cô ta rất ghét cháu thì phải, cho nên không thể là cô ta giúp cháu. Hay là Lam Tố đã sai Hồng Loan đến giúp đỡ cháu?”

“Khuynh Thành, tạm đừng nghĩ nhiều làm gì. Chúng ta hãy tranh thủ để đi cho nhanh. Lần sau gặp thần thú Hồng Loan thì hỏi cho rõ là được.”

“Vâng.”

Thanh kiếm dưới chân bay vút đi càng nhanh hơn.

Luồng khí phía sau lưng áp đến mỗi lúc một gần hơn.

“Loài người kia chạy đâu hả?”

Một gã có hình hài giống như con lợn xuất hiện trong tầm mắt hai người.

“Khuynh Thành,có lẽ chúng ta gặp rắc rối rồi đây!”

Khuynh Thành nhìn con quái vật ấy một lượt. Nếu cô chưa luyện hóa mà chạm trán gã, chắc cô không thể là đối thủ của gã.

Lúc này thì cô đã có chút khả năng nắm được phần thắng.

“Huyết Sâm gia gia cứ chạy trước đi!”

“Không!”

“Huyết Sâm, ông cứ yên tâm, cháu sẽ không sao cả.”

Nói rồi Khuynh Thành nhấn thêm một nhát, thanh kiếm tăng tốc bay vút lên phía trước. Huyết Sâm nhìn cô và con yêu thú giao đấu kịch liệt, lão nở nụ cười hài lòng. Thực ông uổng công lão đã cứu mạng cô gái này.

Cô bé rất có tâm, tốt nết, có năng lực lĩnh hội siêu phàm, vào những thời khắc sinh tử cô bé rất có tinh thần dám xả thân.

Lão đã không nhìn nhầm cô bé. Chỉ hiềm, lão không biết vị cao nhân đứng sau cô bé là nhân vật như thế nào.

Lão chỉ tự trách mình linh lực quá yếu, không thể thám sát ra nhân vật ấy.

Lão khẽ nhấn mũi chân trên thanh kiếm, kiếm liền dừng lại. Rồi lão ngồi bên một gốc cây cổ thụ, mở be rượu ra nhâm nhi.

Nếu Khuynh Thành nhìn bộ dạng lão vào lúc này, chắc cô bé phải tức hộc máu mồm!

Cô bé đang dốc sức giao đấu với con quái vật, còn lão thì ung dung ngồi đây nốc rượu.

Trên đời này còn có đạo lý gì nữa không?

Dù không ra tay trợ chiến thì lão cũng nên hò reo cổ vũ mới phải chứ? Nhưng cô bé đã bảo lão cứ chạy đi, chứ không bảo lão đững lại xem đánh nhau.

“Loài người kia, hãy ngoan ngoãn đến đây để ta ăn thịt!”

“Lợn! Đúng là con lợn thật! Có mà là đồ ngu thì mới ngoan ngoãn để cho ngươi ăn thịt!”

“Há há…”

Gã lợn ấy thét vang, gã vô cùng tức giận.

“Ngươi mắng nhiếc ta à, đồ ngu xuẩn!”

“Ngươi mới là đồ ngu xuẩn, con lợn thối tha!”

“Ngươi sẽ sinh con cái mù mắt!”

!!!

Nó là loại yêu thú gì thế này?

Sao nó liến thoắng mắng nhiếc người ta khiếp quá?

“Đồ khốn! Ngươi sinh con mù mắt thì có!”

“Ta rủa ngươi sẽ bị đau vú!”

!!!

Diệp Khuynh Thành thực sự bị choáng, choáng đến thấu tim gan.

Đại thiên thế giới[1] bao la chẳng thiếu gì chuyện kỳ lạ. Ngay con yêu thú cũng biết mở mồm mắng nhiếc người ta, nguyền rủa người ta cay độc!

[1] Danh từ Phật học, chỉ toàn thể vũ trụ. 1000 tiểu thiên trên thế giới = trung thiên thế giới; 1000 trung thiên thế giới = đại thiên thế giới.

“Ta rủa ngươi sẽ bị đau của quý!”

“Ta rủa ngươi ngày nào cũng đau bụng dưới!”

!!!

Ngay đau bụng dưới mà nó cũng biết!

Thằng cha này là đồ quái thai hay sao?

“Đồ quái thai biến dị, có giao đấu nữa không? Nếu không, bà chị đây sẽ đi luôn, chị không rỗi hơi cãi nhau với ngươi, kẻo không sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sáng ngời của chị đây!”

Khuynh Thành không sao chấp nhận nổi, sau một hồi giao đấu, lại trở thành chiến tranh nước bọt! Dù sao cô cũng là người từng được giáo dục, cô không muốn biến thành con mụ đanh đá kiểu vỉa hè!

Kể cũng lạ, tại sao con yêu thú này lại biết chửi tục?

“Ngươi chửi mắng chẳng qua là ngươi muốn chuồn! Hừ! Đừng hòng! Ta sẽ chửi ngươi ba trăm câu nữa, sau đó sẽ quyết chiến với ngươi!”

!!!

Khuynh Thành ức quá chỉ muốn chết luôn.

Nó chửi ba trăm câu?

Chi bằng nó giết luôn cô cho xong!

“Đồ tâm thần!”

Diệp Khuynh Thành đã nhanh chóng giám định: chắc chắn con yêu thú này thần kinh có vấn đề.

“Ngươi tâm thần thì có! Ngươi xấu như ma, bốc mùi thum thủm. Đồ quái thai!”

Hừ!

Thằng cha này học cách mắng chửi rất nhanh!

Khuynh Thành cảm thấy mình sắp phát điên. Bị một con lợn chửi mắng, nhục mạ đắng cay!

Cô quyết định sẽ không nhẫn nhịn nữa.

“Nhìn đây!”

Nắm quyền thật chặt, tập trung năm phần công lực, nện thẳng vào đầu con lợn.

“Đồ quái thai, ngươi không có chút võ đức gì cả!”

Tức chết đi được!

Hành xử với một con lợn, mà cần đến võ đức ư?

Khuynh Thành sắp hóa điên thật! Sao lại có thứ yêu thú lắm lời thế này, luôn mồm chửi mắng người ta?

“Con lợn chết tiệt hãy tiếp chiêu của ta!”

Một tiếng gầm giận dữ, thằng cha ấy giơ quả chùy trong tay phang thật lực vào ngực mình.

Hệt như hắc tinh tinh gào rú. “Ngươi là loài người biến dị đáng chết! Ai là lợn hả? Ta rất hận kẻ nào gọi ta là lợn!”

“Ngươi là lợn! Không những thế, ngươi còn là một con lợn quái thai, một con lợn bị trục trặc về gen!”

Khuynh Thành vừa nói vừa tấn công con lợn khốn kiếp. Phải công nhận rằng con lợn này không chỉ biết chửi bới, mà võ công của nó cũng rất khá.

“Loài người bé tẹo! Hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, sẽ biết Sơn Hoan đại gia này lợi hại ra sao!”

Quả chùy nặng trăm cân, nhưng chỉ như cây côn nhẹ nhàng trong tay Sơn Hoan, hắn chẳng hề tốn sức, vung chùy vụt về phía Khuynh Thành. Mặt đất ầm ầm rung chuyển và nứt ra một khe lớn.

Khuynh Thành cau mày, lòng cô cảm thấy xót xa.

“Con lợn ngu xuẩn kia, lẽ nào ngươi không biết thung lũng này là hóa thân của phu nhân của chủ nhân nhà ngươi? Ngươi phang thế này thì dẫu bà ấy không chết ít ra cũng bị chấn thương nội tạng.”

Sơn Hoan bỗng nghệt mặt ra.

Nó không ngờ loài người bé nhỏ này lại biết chuyện về chủ nhân của nó.

Nhưng ngay lập tức ánh mắt nó lại sáng như gươm đao.

“Nói đi, tại sao ngươi lại biết chuyện?”

“Ta không thèm kể với ngươi.”

“Hừ! Có lẽ hôm nay ta không thể không giết ngươi. Chắc là Tiên đế sai ngươi đến đây phải không?”

“Ngươi mới do cái đồ khốn kiếp chó má ấy sai đến thì có!”

Nghe thấy Khuynh Thành mắng nhiếc Tiên đế. Sắc mặt Sơn Hoan bỗng dịu hẳn đi, giọng nói cũng không thô bạo như lúc trước nữa.

“Nói vậy nghĩa là… cô không phải do tên cáo già JJ[2] ấy sai đến?”

[2] Tiếng lóng trong tiếng Hán hiện đại, chỉ yêu râu xanh.

Khuynh Thành cứng lưỡi không biết nói sao. Cô từng thấy những người chửi mắng, nhưng chưa bao giờ thấy ai chửi mắng kiểu như tên này.

“Tại sao cô biết câu chuyện về chủ nhân của ta?”

“Ta nghe kể lại.”

Nó bỗng hít thật sâu một hơi, rồi bước đến xoa tay vào mặt đất bị nứt nẻ.

“Cô yên tâm, không làm đau phu nhân Tịch Vân đâu. Nếu như làm đau, thì ta đâu dám ra tay như vậy? Chỉ hiềm chẳng rõ bao giờ phu nhân mới tỉnh lại. Chúng tôi thật có lỗi với chủ nhân.”

Điều khiến Khuynh Thành bất ngờ là con lợn này lại rất có tình có nghĩa.

Nó hơn hẳn cái con Hóa Xà hôm nọ.

“Cũng chẳng thể trách gì các ngươi. Có lẽ phu nhân Tịch Vân lựa chọn như thế này lại là đúng.”

Sơn Hoan bỗng thu quả chùy của mình về, vẻ mặt cũng không hung tợn như trước nữa.

“Cô đi đi! Ta nể phu nhân Tịch Vân nên tha mạng cho cô. Nhưng ta khuyên cô hãy liệu mà ra khỏi nơi này ngay, nếu không, dù ta không giết cô thì cô cũng bị yêu thú khác lấy mạng!”

“Đồ lợn ngu xuẩn cứ yên tâm, ta không thể bị giết. Ta phải đến hồ U U để gột bỏ mùi lạ trên người ta. Khi chưa đạt được mục đích thì ta sẽ không đi đâu hết!”

“Tùy cô thôi! Ta chẳng rỗi hơi bận tâm làm gì.”

Nói rồi nó dựng tai lên, quay người bước đi. Nó cũng ngoảnh đầu lại gào lên với Khuynh Thành.

“Ta không phải lợn, ta là Sơn Hoan! Nhớ lấy! Lần sau còn gọi ta như thế, ta sẽ giết cô!”



Chết thật!

Nó còn là một con lợn hay thù dai.

Tuy nhiên, tất cả những điều này Khuynh Thành không thể nào lường trước được.

Những tưởng sẽ là một trận ác chiến, nào ngờ lại rất chi là kịch tính. Sơn Hoan đi rồi, Khuynh Thành vận linh thức xem xét, và nhanh chóng tìm ra Huyết Sâm.

“Huyết Sâm gia gia, Huyết Sâm gia gia! Tỉnh lại đi… mau tỉnh lại đi…”

“Hả?”

Lão mơ màng hé mắt ra nhìn Khuynh Thành, lão không mấy kinh ngạc, chỉ hờ hững hỏi một câu: “Đánh nhau với con lợn ấy xong chưa?”

“Thì ra ông đã biết trước à?”

“Ta ở nơi này lâu như thế, sao lão không biết?”

“Huyết Sâm gia gia, ông cũng chẳng có nghĩa khí gì cả, cháu xông pha chiến đấu, còn ông thì trốn ở đây ngủ cho đẫy giấc!”

Huyết Sâm bỗng đứng dậy, vẻ mặt rất hiếu kỳ, nói đúng ra là lão có vẻ khoái trá hể hả.

“Con lợn ấy không cãi nhau với cô chứ?”

“Thôi đi ông!”

Nhìn vẻ mặt Khuynh Thành, Huyết Sâm lập tức hiểu rõ cả.

Bị một con lợn chỉ vào mặt mắng mỏ, đúng là một chuyện đáng buồn.

“Tuy nhiên, phải nói rằng nó là một con lợn có tình có nghĩa.”

Khuynh Thành nói. Khuôn mặt cô thoáng một nét bi thương. Nghe Khuynh Thành nói câu này, Huyết Sâm đã hiểu rõ tất cả.

Sau khi nghe Khuynh Thành kể lại mọi tình tiết, lão cảm thấy có phần áy náy. Vừa rồi lão chẳng bận tâm Sơn Hoan sinh tử ra sao, mặc kệ nó chiến đấu với Khuynh Thành. Nếu Khuynh Thành điên tiết lên thật thì Sơn Hoan dẫu không chết cũng trở thành tàn phế.

“Thôi được, Khuynh Thành, chúng ta tiếp tục hành trình!”

Sắc mặt Huyết Sâm bỗng trở nên nghiêm túc. Có lẽ lão sẽ chọn phương thức tốt hơn để huấn luyện Khuynh Thành. Nếu không, cô gái này lỡ tay ngộ sát các yêu thú trong vườn Vạn Thú này thì lão cũng rất xót xa.

“Được!”

Để có thể nhanh chóng đi đến hồ U U, cả hai quyết định dọc đường sẽ không dừng lại nghỉ ngơi nữa.

Vài lần cảm thấy mối nguy đang đến gần, nhưng Huyết Sâm đã khéo dẫn dắt, họ đều né tránh thành công.

Họ đi một mạch sáu ngày liên tục.

“Đi vài hôm nữa chúng ta có thể đến hồ U U.”

Tâm trạng Khuynh Thành bỗng phấn chấn rộn ràng hẳn lên.

Mùi lạ trên người đã tồn tại mười mấy năm trời, nay mình sắp có thể bye-bye nó. Cô cảm thấy một niềm vui thật là khó tả.

“Chỉ hiềm…”

“Huyết Sâm gia gia, sao thế?”

“Chỉ hiềm, con quái vật chín đầu canh gác hồ U U không dễ đối phó đâu.”

“Huyết Sâm gia gia, cháu đã trải qua ngàn vạn gian khó để đến đây, cháu không thể lùi bước.”

“Nhưng với công lực hiện nay của mình, cô không thể chịu nổi ba chiêu của nó.”

!!!

Con rắn chín đầu ấy lợi hại đến thế ư?

“Cửu Đầu Xà, cái tên ấy chỉ rõ nó có chín cái đầu, chín đầu cũng tức là nó có chín phân thân; nếu một chọi một, chưa chắc cô đã thắng huống chi là một chọi chín?”

Đúng thế. Cứ thế này suy ra, cơ hội Khuynh Thành đánh thắng gần như bằng không. Chẳng lẽ mình đành phải từ bỏ?

Không!

Đây không phải tác phong của Diệp Khuynh Thành. Không thể đánh trực diện thì sẽ đánh bằng mưu trí.

“Huyết Sâm gia gia, Cửu Đầu Xà có nhược điểm gì?”

“Cô định dùng mưu hạ nó?”

Khuynh Thành gật đầu nhìn lão.

“Chúng ta nên dừng lại, cô hãy đến suối nước nóng luyện hóa thêm hai ngày nữa. Cửu Đầu Xà rất gian ngoan, tinh quái. Ngay dùng mưu, Khuynh Thành cũng không có hy vọng đâu!”



Khuynh Thành im lặng nhìn Huyết Sâm. Dù sao tôi cũng là lính đánh thuê số một, tầm cỡ quốc tế, lão dám nghi ngờ chỉ số IQ của tôi ư?

Lẽ nào cái đầu của Khuynh Thành không thông minh bằng con rắn? Nó chẳng qua là có chín cái đầu có vẻ như đầu người!

Thôi được! Dị dạng mọc ra chín cái đầu, chưa biết chừng nó cũng có năng khiếu trời cho cũng nên.

Khuynh Thành vẫn phải luyện võ công cho thật tốt. Khi Huyết Sâm lại đưa Khuynh Thành đến cái chốn đào nguyên ngoài cõi nhân gian kia, cô tủm tỉm ranh mãnh nhìn lão, nhìn đến nỗi lão thấy sởn gai ốc.

“Khuynh Thành sao thế?”

“Huyết Sâm gia gia bỡn cợt tôi phải không đấy?”

???

“Cái nhẫn không gian của ông có vẻ rất lợi hại, nó có thể chứa một nơi rộng lớn thế này! Và, con suối nước nóng cũng không phải con suối nước nóng bình thường?”

“Khuynh Thành, cô nói về cái này à? Ha ha… vừa nãy nếu cô giết con lợn ấy thì cô sẽ được một báu vật còn lợi hại hơn của lão rất nhiều.”

Khuynh Thành ngờ ngợ nhìn lão.

“Huyết Sâm gia gia nói dối cháu thì phải?”

“Lão nói dối cô làm gì? Cái này thực ra chẳng đáng kể, sau này cô lên tiên giới thì cô sẽ biết.”

“Trên tiên giới có rất nhiều báu vật thật chứ?”

“Có điều, những thứ đó cũng chưa là gì cả. Phải có được một thứ tiên khí, đó mới là điều quan trọng nhất đối với một người tu tiên.”

Nhớ đến điều này, Khuynh Thành lại thấy xót ruột. Nếu sớm biết thế thì khi trước cô đừng nên trả lại Tử Thanh bảo kiếm cho Lam Tố mới phải. Nếu vẫn giữ nó thì bây giờ cô có thể tiêu diệt bất cứ con yêu thú nào ở đây. Cả con Cửu Đầu Xà nữa, cô sợ cóc gì nó? Dù nó lại mọc thêm chín cái đầu khác, cô cũng chém đứt ngon ơ.

Bây giờ cô mới thực sự thấm thía thế nào là sở hữu một thứ binh khí thượng thặng.

Xem ra, tiếp theo sẽ phải bắt đầu lao vào một cuộc chém giết.

Khi còn ở thời hiện đại, cô đã đọc một số tiểu thuyết viết về người tu chân, biết rằng trên người bọn yêu thú có rất nhiều báu vật.

Giết được chúng, không những có thể nâng cao công lực của mình mà còn có thể luyện hóa kim đan của chúng, đoạt được các báu vật của chúng.

Một công đôi ba việc!

“Huyết Sâm gia gia, cháu xuống đây!”

“Làm đi!”

Khuynh Thành vừa nhảy xuống suối nước nóng, một luồng khí ấm đã nhập vào tứ chi và toàn thân cô, ấm áp chẳng khác gì được mẹ bế ủ vào lòng. Cô nhắm mắt cảm nhận luồng khí nồng ấm, uống nó, thâu nhận nó.

Luồng khí lưu mạnh mẽ trong người lại bắt đầu được cơ thể cô tiếp nhận không ngừng không nghỉ. Mỗi lần hấp thụ đều khiến Khuynh Thành cảm thấy dường như từng tế bào trong cơ thể đang lột xác, đổi mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.