Nửa tháng sau.
Đám cưới của Lam Tố và Khuynh Thành, đám cưới của Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi cùng tổ chức vào một ngày.
Thần giới vô cùng nhộn nhịp, khắp chốn đều chăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng vô hạn.
Lam Tố nhẹ nhàng vén tấm mạng che mặt của cô dâu Diệp Khuynh Thành, nói: “Khuynh Thành, cuối cùng chúng ta đã thật sự được ở bên nhau.”
“Lam Tố…”
Lam Tố đắm đuối nhìn cô, âu yếm đặt trên đôi môi cô nụ hôn nồng nàn.
Giờ đây anh đã trọn vẹn, thật sự có được Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành tuy là người của thế giới hiện đại nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt nóng bỏng, cô vẫn thấy run rẩy.
Lam Tố nhẹ nhàng cởi áo Khuynh Thành, bàn tay lướt trên làn da mịn màng như làn da trẻ thơ.
“Khuynh Thành, anh đã thật sự có em, trọn vẹn có em.”
Khuynh Thành ngượng nghịu đưa tay lên ngực Lam Tố, cảm nhận từng nếp da thịt trên người anh.
“Lam Tố…”
Bàn tay cô đưa trên bộ ngực mềm mềm, lại rắn chắc của Lam Tố, rồi lần xuống bụng anh phẳng nhẵn, săn chắc.
“Khuynh Thành… được không?”
Đôi mắt đầy khát khao nóng bỏng của Lam Tố đang nhìn cô.
Khuynh Thành nhận ra anh đã rất căng thẳng nhưng anh vẫn kiềm chế được, và vẫn muốn hỏi cô trước.
Mắt cô nhắm nghiền, và khẽ gật đầu.
Cô từng nghe người ta nói, lần đầu, sẽ rất đau.
Anh nhẹ nhàng hoà nhập vào bên dưới thân thể Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, Khuynh Thành…” Giọng anh hơi lạc đi vì phấn khích.
Anh sợ Khuynh Thành bị đau, nên thoạt đầu anh hết sức êm dịu, cho đến khi cô hoàn toàn thích ứng, anh mới dướn mình mạnh hơn nữa. Khuynh Thành không gượng nổi, khe khẽ kêu lên. Lam Tố càng thêm mãnh liệt, mồ hôi bắt đầu lấm tấm khắp người… cho đến lúc giải toả cuối cùng.
Cuộc giao hoan đầy đam mê. Kết thúc.
Lam Tố nhìn Khuynh Thành nằm trên đệm, đôi mắt đen láy của anh ngập tràn ham muốn và yêu thương.
“Khuynh Thành, có bị đau không?”
“Không đau.”
Cô ngước nhìn Lam Tố đầy âu yếm, lại nhìn vệt màu hồng bên dưới, tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Hoa Mãn Nguyệt trở thành thiên tôn của thần giới.
Thanh Thanh và Hồng Loan trở về đỉnh núi Kình Thiên. Mộ Kim Bằng và mộ Ân Ly được xây ở ngay trước cổng chính.
Tuy Kim Bằng và Ân Ly không còn nữa nhưng cả hai người vẫn sống mãi trong lòng họ.
Nhất là Diệp Khuynh Thành. Hàng năm cô đều đến núi Kình Thiên viếng thăm hai người.
Trên hòn đảo nhỏ non xanh nước biếc, lả tả cánh hoa đào bay.
Lam Tố và Diệp Khuynh Thành sánh vai đi dạo.
“Lam Tố, xưa nay em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được một cuộc sống như thế này.”
“Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh được sống cùng người con gái mà anh hằng yêu mến. Khuynh Thành, em có thấy hạnh phúc không?”
Lam Tố nắm thật chặt bàn tay Khuynh Thành.
Mười ngón tay đan vào nhau. Khuynh Thành mỉm cười, nói: “Đương nhiên là rất hạnh phúc. Có thể nắm tay anh như thế này đã là một điều vô cùng sung sướng đối với em.”
“Khuynh Thành. Anh cũng thấy thế.”
Lam Tố đắm đuối nhìn cô… Rồi cả hai ngả người, lạc vào nhau.
Hồi lâu sau đó.
Khuynh Thành ngả đầu trên ngực anh, nói: “Lam Tố, mấy hôm nữa chúng ta sẽ về thăm Hồng Loan, Thanh Thanh và vợ chồng Hoa Mãn Nguyệt nữa.”
Lam Tố nhìn cô đầy vẻ yêu thương, nói: “Được!”
“Em không ngờ Hoa Mãn Nguyệt đã điều hành quản lý thần giới tốt như vậy.”
“Đúng thế! Nếu là anh, chưa chắc anh đã làm được như anh ấy. Hồi nọ anh nghe nói Hồng Loan đã có một tình yêu.”
“Thật à? Thế thì em nhất định phải về thăm nó.”
“Khuynh Thành! Không chỉ Hồng Loan. Anh còn nghe nói Lưu Hương Nguyệt Nhi đã có bầu rồi!”
“Thế ư? Quá hay, quá hay rồi!”
Khuynh Thành không nén nổi hưng phấn trong lòng: “Lam Tố, hay là, ngày mai chúng ta đi luôn? Em đang cảm thấy rất vui.”
Vẻ mặt Lam Tố rất quái, tủm tỉm cười nhìn cô, nói: “Có phải… em cho rằng chúng ta nên cố gắng nhiều hơn nữa không?”
Ơ kìa…
“Anh định thế nào?”
Chàng ta lại cười rất gian, nói: “Hỏi anh định thế nào à? Anh định ắn y em, để sản xuất ra một đứa bé Khuynh Thành!”
“Quá đáng thật!”
Cả hai lại quấn lấy nhau một chập. Rồi mới bay về phía núi Kình Thiên.
Núi Kình Thiên.
Mộ của Kim Bằng đặt trong căn phòng của Hồng Loan và Thanh Thanh.
Nay Hồng Loan đã trở thành một chàng trai rất tuấn tú.
Cậu đứng trước mộ Kim Bằng.
Mỉm cười nói: “Thái Tử, cậu có nhớ người anh em này không? Ta cho cậu biết một tin vui: công lực của ta đã tiến bộ kha khá rồi.”
Những dịp không bế quan tu luyện, Hồng Loan ngày nào cũng đến trước mộ Kim Bằng trò chuyện với nó một lúc.
Hồng Loan dường như chưa từng cảm thấy Kim Bằng đã xa nó.
Kim Bằng mãi mãi vẫn tồn tại trong lòng nó.
Ánh mắt hơi buồn buồn của Hồng Loan bỗng sáng lên, nó lại nói: “Thái Tử thử đoán xem ai đến? Khuynh Thành và Lam Tố đấy!”
Nó mừng rỡ ngẩng đầu nhìn, vẫy tay với Khuynh Thành.
“Khuynh Thành!”
Khuynh Thành và Lam Tố tàn ảnh chớp lên, cả hai đỗ xuống bên Hồng Loan.
Nhìn mộ của Kim Bằng và Ân Ly, Khuynh Thành hít sâu một hơi, bước đến trước mộ, nói: “Chim phao câu thối ơi, ngươi có nhớ ta không? Ta nói cho ngươi biết nhé: nếu ngươi dám không nhớ ta, ta sẽ hận ngươi cả đời! Ngươi biết rồi đấy…”
Khuynh Thành nấc lên, nghẹn ngào.
Sự việc xảy ra đã lâu năm, nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng.
Cô không sao có thể chấp nhận sự thật Kim Bằng đã bỏ cô mà đi.
Lam Tố bước lại ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Em ạ, anh cho rằng Kim Bằng sau khi đầu thai chuyển thế, nó nhất định sẽ sống rất hạnh phúc. Ân Ly cũng sẽ tìm được một chàng trai rất mực yêu thương cô ấy.”
“Lam Tố, thật chứ?”
Lam Tố hiền hoà gật đầu.
Ân Ly suốt đời đã yêu nhưng thật là khổ quá. Lam tố tin rằng Ân Ly nhất định sẽ tim được hạnh phúc của mình.
Khuynh Thành mỉm cười, ngoảnh sang nói với Hồng Loan: “A Mạc, mẹ ngươi đâu?”
“Mẹ tôi đang ở trong nhà. Nào, tôi dẫn hai người vào.”
Lúc này họ mới chuyển sang đề tài khác.
Thanh Thanh nhìn thấy Khuynh Thành và Lam Tố, cô hết sức mừng rỡ.
“Sao hai vợ chồng lại đến đây?”
“Kìa, không hoan nghênh bọn tôi à?”
Khuynh Thành cố ý nhăn mũi.
“Không! Tôi quá mừng là đằng khác ấy chứ!” Thanh Thanh rót trà mời, và ngồi xuống bên cạnh, nói: “Tôi nghe nói Hoa Mãn Nguyệt đã nhậm chức thiên tôn nhiệm kỳ mới, phải không?”
Cô nhìn sang Lam Tố.
Lam Tố gật đầu, nói: “Đúng thế. Tôi và Khuynh Thành chỉ muốn sống cuộc sống tự do tự tại. Ngày trước tôi đã hứa với Khuynh Thành, muốn cùng cô ấy tiếu ngạo giang hồ. Cho nên, mọi việc của thần giới tôi nghĩ có lẽ mình không kham được.”
“Thì ra là thế.”
“Lần này chúng tôi về đây, muốn mời mọi người cùng sang chơi bên đó. Dù sao cũng là một ngày vui. Chúng ta đã quá lâu không gặp mặt nhau rồi.”
Hồng Loan vừa nghe nói sẽ sang hoàng thành, mừng hết cỡ.
“Hay quá! Lần này tôi phải so tài với anh ta một phen. Không ngờ công lực anh ta tiến bộ nhanh thế. Lần trước tôi đã bị anh ta hành hạ không ít đâu.”
“Thế thì còn chờ gì nữa? Ta đi luôn đi!”
Mọi người cùng cười vang.
Bốn làn lưu quang chớp lên, họ đã biến mất nơi chân trời.