Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 16: Chương 16: Mưa Thu Tạnh, Lệ Vẫn Chẳng Ngừng Rơi




Thương thế của Thái hậu nương nương dần dần tốt lên, hơn nữa còn có công hiệu thuốc bổ của Thái y phủ kết hợp với đồ ăn bổ dưỡng của Ngự Thiện phòng, sau bảy ngày, Thái hậu rốt cuộc có thể xuống giường. Tảng đá lo lắng đè nặng trong lòng ta cũng từ từ buông xuống. Mấy ngày nay vẫn mưa dầm không ngừng, bầu trời tăm tối tựa hồ như bị phết bùn lên, âm u đến mức khiến người ta không muốn rời giường. Thế nhưng ta còn có chính sự phải làm, vì thế dù rất không tình nguyện nhưng vẫn không thể không đối mặt với một ngày mới. Thượng Quan Bùi mấy ngày nay vẫn chưa từng quay lại điện Chiêu Dương. Nghe nói thân thể Đinh Phu nhân lại không tốt. Xem ra Đinh Phu nhân này thật sự có bản lĩnh ràng buộc quân vương bên người.

Song điều khiến ta bất ngờ chính là, Thượng Quan Bùi vẫn còn có tâm tư nhớ tới, mỗi ngày đều đem các loại hoa quả tiến công gần đây từ khắp mọi nơi tới điện Chiêu Dương. Lần này ý tốt của hắn tuy ta nhìn thấy, nhưng lại ở vào thời điểm mẫn cảm này, mục đích của hắn không khỏi lộ ra quá rõ ràng, ngược lại khiến ta cảm thấy có chút chán ghét.

Nhớ tới chuyện này, trong lòng ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo bi ai: giữa chúng ta, tuy rằng là phu thê, nhưng bởi vì phải dò đoán tâm tư của đối phương quá nhiều, trên người lại gánh vác lợi ích nặng nề của gia tộc, cho nên tất cả ôn nhu triền miên cũng giống như bị bao phủ dưới tầng lụa mỏng, khiến người ta nửa tin nửa ngờ, nhìn không rõ ràng. Mưa vẫn rơi, ta ngồi trong đình nghỉ chân giữa hoa viên, xuất thần nhìn cá chép đỏ trong hồ nước thỏa sức vẫy vùng nô đùa với những gợn nước khi mưa rơi xuống. “Nương nương” ta nương theo tiếng động nhìn lại, hóa ra là Hứa cô cô đưa Phùng cô cô tới. “Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương”. Phùng cô cô tuy rằng tay còn bất tiện, nhưng vẫn theo lệ quỳ gối hành lễ. “Phùng cô cô, không cần đa lễ, dọn chỗ đi”. Ta giơ tay chỉ chiếc ghế tròn bên cạnh. “Mấy ngày nay để ngươi mất ăn mất ngủ chăm sóc biểu cô cô, cũng thực sự là làm khó ngươi. Biểu cô cô một khắc cũng không thể rời ngươi được. Bổn cung cũng chỉ có thể đợi đến khi lão nhân gia người an giấc ngủ trưa mới có thể gọi ngươi tới hỏi chút chuyện”. Ta cầm chiếc đĩa thủy tinh đựng dưa ướp mật, đưa tới trước mặt Phùng cô cô: “Phùng cô cô, ngươi nếm thử đi. Là đồ mới đưa từ bên ngoài tới, vẫn còn rất tươi”. “Hoa quả này hẳn là Hoàng thượng đưa tới mỗi ngày”. Phùng cô cô cầm dưa ướp mật lên, nhưng cũng không nóng lòng thưởng thức: “Nương nương, người và Hoàng thượng…” bà tuy nhìn miếng dưa trên tay, nhưng ta biết, bà vẫn đang toàn tâm toàn ý chờ đợi câu trả lời của ta.

“Đế Hậu ân ái, chẳng lẽ không phải là chuyện mừng đối với thế nhân sao?” Ta không muốn trả lời vấn đề này của bà, liền chuyển đề tài nói: “Phùng cô cô, ngày mai là sinh nhật biểu cô cô. Bổn cung nghĩ phải chúc mừng cho lão nhân gia người thật tốt, lần ngày điện Từ Dương bị cháy, bà cũng chịu khổ không ít. Bổn cung làm vãn bối, trong lòng cũng cảm thấy băn khoăn. Vì thế cố ý tìm ngươi tới đây thương lượng một chút, ngươi hầu hạ biểu cô ô nhiều năm như vậy rồi, bà thích cái gì, ngươi hiểu rõ hơn bất cứ ai”. Phùng cô cô đặt miếng dưa trong tay xuống, đột ngột quỳ xuống trước mặt ta: “Nương nương, người nếu chịu ra mặt làm chủ cho Thái hậu nương nương, giải mối hận hỏa thiêu điện Từ Dương này, đã là chuyện hiếu thuận nhất đối với Thái hậu”. Ta không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe bà nói tiếp. “Từ khi tiện nhân kia được Tiên Đế lâm hạnh, thân thể của Thái hậu nương nương kém xa so với trước đây. Hiện tại ả còn dám trắng trợn tự xưng là Thái hậu, làm càn đến mức điện Từ Dương cũng dám đốt, đây rõ ràng là không đặt Thái hậu trong mắt. Thái hậu là Thái hậu của Tư Đồ gia, nếu còn tiếp tục như vậy, khó đảm bảo, tương lai ả sẽ không đuổi cùng giết tận người Tư Đồ gia chúng ta”.

Những lời này quả nhiên là đem lại hiệu quả khiến người ta dâng trào cảm xúc, ngay cả ta nghe xong cũng không khỏi sục sôi nhiệt huyết. Đuổi cùng giết tận người Tư Đồ gia, thực sự sẽ có một ngày như thế sao? Ta vươn người ra đỡ Phùng cô cô dậy, nhưng ngữ khí so với trước đó đã lạnh nhạt hơn rất nhiều: “Phùng cô cô, bổn cung hiểu rõ tâm tình của ngươi. Nhưng trước khi còn chưa làm rõ tình hình, ngươi vẫn không nên mở miệng ra là gọi bà ta là tiện nhân. Nói thế nào đi chăng nữa, Mạc Phu nhân cũng là mẹ đẻ của đương kim Hoàng thượng, Thái phi của Tiên Đế. Ngươi vào cung nhiều năm như vậy, quy củ đó hẳn là phải hiểu rõ ràng”. Phùng cô cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta. Vẻ mặt ta tuy hòa hoãn lại, nhưng ngữ khí vẫn rất kiên định. Phùng cô cô cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Nô tì hiểu rồi”. Đang lúc nói chuyện, Hứa cô cô bưng hai chung trà Phật Long Tĩnh lớn vừa mới pha cẩn thận từng chút một đi tới, hơi nóng bên trong bốc lên, tỏa ra hương vị thấm lòng người, vừa ngửi đã biết là trà ngon hiếm thấy. Giữa lúc ta đang âm thầm tán thưởng thì Hứa cô cô bỗng vấp phải bậc thang cuối cùng của đình nghỉ chân, khay trà tuột khỏi tay, hai chung trà bay lên không trung, mắt thấy nước trà nóng bỏng sắp đổ xuống lưng Phùng cô cô, ta kinh hãi đến biến sắc, cuống quít kêu lên: “Phùng cô cô, cẩn thận!” Thế nhưng chỗ Hứa cô cô bị vấp ngã chỉ cách chỗ bà chừng vài bước chân, xem ra lần này Phùng cô cô chạy trời không khỏi nắng.

Ý nghĩ của ta còn chưa kịp xoay chuyển, Phùng cô cô đột nhiên giống như người không xương, cả người cong về phía trước, phần trên dán sát vào chân nhỏ của chính mình, thân thể tựa như bị bẻ gãy thành hai đoạn. Cánh tay không bị thương của bà nhẹ nhàng ấn xuống mặt đất, dưới chân bỗng nhiên phát lực, đạp lên trên, cả người như một cái bánh xe quay tròn, len qua khe hở giữa hai chung nước trà, đứng vững cách vị trí vừa rồi hơn một trượng. Ta thở phào một tiếng: “Thật nguy hiểm! Hứa cô cô, ngươi sao lại không cẩn thận như vậy?” vẻ mặt của ta đầy giận dữ.

Hứa cô cô hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Nô tì đáng chết! Bởi vì trời mưa, đế giày nô tì lại ẩm ướt, có hơi trơn. Vừa rồi suýt chút nữa đã làm Phùng cô cô bị bỏng, thật là đáng chết”. “Hừ!” ta quay đầu đi, nhìn về phía mặt hồ bên ngoài đình: “Xem ra ngươi thực là càng già càng không được việc!”. Giọng điệu của ta không có vẻ gì là nguôi giận. “Nương nương, Hứa cô cô cũng chỉ là bất cẩn một chút, người không nên trách tội bà ấy”. Phùng cô cô vội vàng tiến tới giảng hòa.

Ta cười, quay về phía Phùng cô cô: “May là Phùng cô cô tay chân linh hoạt mới không xảy ra đại họa. Nếu ngươi cũng cầu tình cho Hứa cô cô, lần này bổn cung bỏ qua. Ngươi đứng lên đi, còn không mau cảm tạ Phùng cô cô”. Vẻ mặt Hứa cô cô đầy cảm kích, không chút chần chừ, gật đầu với Phùng cô cô tỏ vẻ cảm ơn.

“Ôi, Thái hậu nương nương có lẽ cũng tỉnh dậy rồi, nô tì phải mau chóng trở về điện Tử Dương”. Điện Từ Dương bị cháy, biểu cô cô hiện tại đang ở tạm trong điện Tử Dương. Phùng cô cô hướng về phía ta, cáo từ: “Nương nương, nô tì đi trước. Tìm ra hung phạm, rửa hận cho Thái hậu nương nương, xin trông cậy cả vào nương nương”. Ta gật đầu, mỉm cười với bà, nhìn cung nữ che dù đi theo biến mất khỏi tầm mắt của ta. Ta xoay người, nhìn hứa cô đứng một bên, cả hai cùng nở nụ cười. “Hung phạm này, bổn cung nhất định sẽ tìm ra”.

Hôm nay điện Tử Dương không giống như mấy ngày trước, mà giăng đèn kết hoa, tràn đầy vui mừng. Bởi vì ngày hôm nay là đại thọ bốn mươi tám tuổi của Thái hậu nương nương, mặt trời cũng ló rạng, tụ họp náo nhiệt. Điện Tử Dương từ tối hôm qua đã cẩn thận bố trí lại. Từ sáng sớm, cung nữ đã vẩy nước hoa hồng Lạc châu ở khắp nơi trong điện, một chậu hoa thược dược đua nhau khoe sắc được đặt trong điện, trông rất đẹp mắt. Trên xà ngang của chính điện đều dùng những dải lụa màu đỏ thẫm như hoa hồng quấn quanh, mỗi khi gió thu thổi qua, lại nổi lên một gợn sóng màu đỏ dập dờn.

Khi ta bước vào điện Tử Dương, mặt trời vừa mới lên, ánh nắng vàng óng rựa rỡ chiếu vào lụa đỏ, phản xạ màu son yêu kiều, nhưng lại càng để lộ ra sắc mặt tái nhợt của ta. Cung nữ trong điện Tử Dương nhìn thấy ta tới gần, đều vội vàng bỏ công việc trên tay, quỳ xuống hành lễ. “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an” tiếng hô vang truyền từ ngoài cửa vào trong điện. Tới khi ta đến cửa lớn bên trong điện thì biểu cô đã ở đó nghênh tiếp ta. “Thái hậu, hôm nay là sinh nhật của người. Nhi thần đặc biệt đến cung chúc Thái hậu phúc thọ tề thiên!”. Ta dịu dàng hạ thấp người trước mặt Thái hậu, hơi làm nũng nói. Thái hậu tuy rằng vẫn còn quấn băng trên trán, nhưng sau khi tỉ mỉ chọn lựa trang phục, vẫn xinh đẹp như trước. Tuy rằng bệnh nặng mới khỏi, nhưng khí sắc cũng không tệ. Ta đỡ Thái hậu tiến vào trong điện Tử Dương. Khi bước vào cửa phòng, ta xoay người, liếc mắt ra hiệu cho Hứa cô cô đi theo phía sau: “Bổn cung và Thái hậu nương nương có chút chuyện riêng muốn nói, Hứa cô cô, ngươi để Tôn Tham tướng bảo vệ ngoài điện. Ngoại trừ Phùng cô cô, không cho bất luận kẻ nào vào quấy rối”. Hứa cô cô gật gật đầu với ta, đồng thời tiện tay đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại ta và biểu cô.

“Biểu cô cô, hôm nay là sinh nhật của người. Liệu có thể để vãn bối nhìn kim sợi vũ y người thu thập để mở mang tầm mắt hay không?”. Ta chọn một chỗ ngồi bên cạnh biểu cô, vừa cúi đầu vuốt làn váy, vừa hờ hững hỏi. Biểu cô từ nhỏ đã có sở trường ca múa, sau khi trưởng thành, tài múa lại càng tinh tế, còn có điệu “Lăng Ba tiên tử vũ” nổi danh, Tiên Đế vô cùng yêu mến. Nên hàng năm vào ngày sinh nhật biểu cô, Tiên Đế sẽ cố ý tặng một bộ vũ y dệt bằng sợi vàng khác nhau. Nó được làm từ những sợi vàng mỏng do kim tằm nhả ra, sản phẩm duy nhất có ở Nam Việt, sản lượng cực kì hiếm hoi, trải qua các bước rút, tẩy, ướp hương, nhuộm, tổng cộng một trăm bốn mươi sáu công đoạn mới hoàn thành, do bảy thợ thủ công cùng nhau gấp rút làm, nhưng thường cũng phải hơn nửa năm mới có thể đại cáo công thành. Kim sợi vũ y mặc trên người rực rỡ lộng lẫy lại mềm mại tựa như không có gì, óng ánh như cầu vồng sau cơn mưa, tựa ánh sao mới lên rạng ngời chói mắt. Có người nói, hàng năm sau tiệc chúc mừng sinh nhật của mình, biểu cô sẽ mặc kim sợi vũ y được tặng năm đó, vì một mình Tiên Đế múa một khúc. Ngoại trừ Tiên Đế, không có ai biết được biểu cô xinh đẹp như hoa khi mặc kim sợi vũ y uyển chuyển nhảy múa là phong thái yêu kiều như thế nào, nhưng có thể khẳng định, Tiên Đế sủng ái biểu cô là chưa bao giờ thay đổi. Mà kim sợi vũ y cũng thành truyền thống trong sinh nhật hàng năm của biểu cô. Cho dù hiện giờ Tiên Đế cưỡi hạc đi Tây Thiên đã nhiều năm, nhưng đến ngày sinh nhật của mình, biểu cô vẫn lấy kim sợi vũ y mình yêu mến ra, tỉ mỉ chọn lựa trang phục, nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào cùng Tiên Đế trước kia.

Nghe ta hỏi tới kim sợi vũ y, biểu cô đầu tiên là sững sờ, qua một lát mới phản ứng lại được: “Ừ, ai gia để kim sợi vũ y lại hành cung điện Trường Dương, không có mang về”. Bà đứng dậy tới trước bàn trang điểm, tìm kiếm thứ gì đó bên trong hộp trang sức, khiến cho ngọc bội, vòng tay va chạm vang lên tiếng leng keng. “Ta thấy, là do Thái hậu cố ý không mang về”. Ta cũng đứng dậy theo, đi tới phía sau bà, nhìn hình ảnh của bà trong gương. Tấm gương trên bàn trang điểm soi sáng hai đường viền tương tự như dáng người. “Ngươi nói lời này là có ý gì?”. Đóa hoa ngọc nắm trong tay bà từ giữa những ngón tay rơi xuống, chạm vào nền nhà sáng bóng vang lên tiếng “cạch”.

“Ngày này hai năm trước, Hoàng Đế tỷ phu lần đầu tiên đi Thái Sơn tế trời cầu phúc sau khi đăng cơ, đồ quan trọng nhất trong hành lí của biểu cô cô chính là rương đựng kim sợi vũ y. Năm ngoái, toàn bộ Tư Đồ gia về Lĩnh Xuyên tế tổ, núi cao sông xa, đường xá gập ghềnh, nhưng biểu cô cô vẫn không quên mang theo cái rương kia. Theo ta được biết, biểu cô cô khi đi xa nhà, cho dù tới nơi nào, vẫn mang theo nó bên người, tuyệt đối không thể thiếu được. Tại sao lần này về hoàng cung, lại để chiếc rương đó ở lại hành cung?”. Khi nói ra những lời này, tâm tình ta có chút kích động, thế nhưng ta nhất định phải cố gắng đè ép giọng nói của chính mình, bởi vậy mà mặt cũng đỏ bừng lên. Biểu cô không nói lời nào, chỉ khom người nhặt đóa hoa ngọc trên mặt đất, quay về phía gương, cài lên mái tóc, vẻ mặt thẫn thờ. Ta tiếp tục nói: “E rằng đó là bởi vì biểu cô cô đã biết từ trước, điện Từ Dương sẽ lụi tàn theo ngọn lửa, nên không muốn nhìn thấy kim sợi vũ y cũng hóa thành tro tàn trong biến lửa, bởi vì đó đều là kỷ vật Tiên Đế để lại cho người”. Ta chọn một cây trâm trong hộp trang sức, giúp biểu cô cài lên đầu. Trên mặt bà dần dần hiện lên vẻ suy sụp, nhưng vẫn cắn chặt răng, không nói lời nào.

Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng “cọt kẹt”, bị đẩy ra, Phùng cô cô bưng nước trà và trái cây tiến vào. Ngẩng đầu lên, bỗng cảm thấy bầu không khí quỷ dị trong phòng, do dự trong chốc lát, bà khẽ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở chúng ta sự có mặt của bà. “Phùng cô cô, tới thật đúng lúc!’ ta quay về phía bà: “Thực sự là thời gian như thoi đưa, năm tháng qua thật nhanh. Nếu không phải vì điện Từ Dương bị hỏa thiêu, bổn cung đã gần như quên mất ngươi cũng sinh ra trong một trong một thế gia danh môn võ tướng”. Phùng cô cô sững sờ, ánh mắt đảo qua biểu cô đang ngồi yên một bên, nhìn thấy vẻ mặt biểu cô ngây dại, mới lại một lần nữa nhìn về phía ta: “Nô tì không hiểu ý của nương nương”. “Hai vị huynh trưởng của ngươi, Phùng Viễn và Phùng Chinh, năm đó theo nhị thúc ta vào sinh ra tử, chinh chiến vô số, cuối cùng đều bất hạnh, máu nhiễm sa trường, là dũng sĩ chân chính. Mà Phùng cô cô ngươi từ nhỏ đã đi theo huynh trưởng tập võ, một thân võ nghệ cao cường”. Ta chọn một quả quýt nửa vàng nửa xanh từ chiếc khay bà đang bưng, từ từ bóc vỏ, mùi quýt trong thoáng chốc lan rộng. Bỏ một múi quýt vào trong miệng, cảm giác chua chua ngọt ngọt từ đầu lưỡi lan ra. “Ngày đó, cái gọi là bóng đen kia, hẳn là Phùng cô cô ngươi đúng không? Hôm đó ngươi ở chỗ của bổn cung, dưới tình huống vết thương chưa lành mà cũng có thể né được nước trà nóng bỏng, vậy thì nhảy từ bệ cửa sổ cao mấy trượng xuống sông sao lại có thể gãy tay được? Mà biểu cô cô là một người nho nhã yếu đuối như vậy, sau khi nhảy xuống lại không có gì đáng lo ngại. Chỉ có một cách giải thích, khi đó ngươi ôm biểu cô cô nhảy xuống, dùng thân thể của mình làm đệm lót, tránh cho bà bị thương”. Ta bỏ vỏ quýt lại trong chiếc khay của bà, thương hại nhìn bà: “Ngươi bảo vệ cho chủ nhân như vậy, không thể không nói là rất trung thành”. “Hoàng hậu nương nương” Phùng cô cô đột nhiên quỳ xuống, muốn nói gì đó, rồi lại nghẹn lời không nói ra được, chỉ có thể gọi một tiếng “Nương nương!”. Một tiếng này, ta không biết bà đang gọi ta, hay là đang gọi biểu cô.

Biểu cô đột nhiên bật cười, tựa như vừa nghe xong một câu chuyện hết sức khôi hài lý thú: “Nghe mọi người nói con gái nhỏ của Thụy ca ca rất thông minh, ngày hôm nay nhìn thấy, quả nhiên không phải là giả”. Bà vừa cười vừa nói, nói tới mức từng tiếng đứt quãng, cười cũng tới mức tựa như không còn thở được. Tiếng cười kia lọt vào trong tai ta, lại có cảm giác gần như điên cuồng, khiến ta không rét mà run. “Ngươi từ khi nào bắt đầu hoài nghi ta?”. Bà đột nhiên ngưng cười. “Biểu cô cô, người sắp xếp Lý Hỉ Nhi ở bên cạnh Mạc Phu nhân, thực sự là một nét bút hỏng”. Ta thở dài: “Hắn tuy bình thường nói giọng kinh thành chính gốc, nhưng khi ta thẩm vấn hắn, hắn vừa căng thẳng, lại để lộ ra giọng quê mình. Ta cũng là người Bình Nam, sao lại không nghe ra giọng quê hương được. Ai cũng biết, người Bình Nam bởi vì có Tư Đồ gia, thường rất kiêu căng tự mãn, chỉ nguyện làm người hầu hạ cho Tư Đồ gia, mà người của Tư Đồ gia cũng quen dùng người Bình Nam? Thử nghĩ một chút, một người Bình Nam làm sao có thể trở thành thân tín của Mạc Phu nhân – kẻ không được Tư Đồ gia chào đón nhất? Ta cho Hứa cô cô đi tra xét một chút, cho người mẹ góa bụa và hai đệ muội của hắn từ đây trở đi cơm áo không lo hẳn là chuyện người đồng ý với hắn đi, vì thế hắn mới không do dự chịu chết”. Ta nhìn ánh mắt Thái hậu từ từ trở nên ảm đạm, trong lòng cũng đủ loại tư vị, “ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh” [1]. Bà hỏa thiêu điện Từ Dương, giá họa cho Mạc Phu nhân, đơn giản là vì không thể cho phép Mạc Phu nhân ở hậu cung huênh hoang khắp nơi, không cho phép nhi của nữ nhân kia làm Hoàng Đế, đặc biệt là khi bản thân mất đi tất cả, chỉ có thể nhìn mà thống hận kẻ đạt được thắng lợi cuối cùng. Đối với một người kiêu ngạo như bà là điều không thể chịu đựng, ta cũng có thể hiểu được. Bà dùng khổ nhục kế, âm mưu gây nên mâu thuẫn giữa Đế Hậu, thậm chí để mối quan hệ này trở nên gay gắt, từ đó để ta lợi dụng trợ lực của Tư Đồ gia, giúp bà diệt trừ Thượng Quan Bùi.

——[1] Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Câu nói của Lỗ Tấn, thương họ vì bất hạnh, giận họ vì không biết đấu tranh.——

Bà xoay người nhìn về phía tấm gương, tiếp tục trang điểm. Bầu không khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh mặt trời xuyên qua song cửa, chậm rãi lan vào. Qua hồi lâu, bà mới bình tĩnh hỏi ta: “Ngươi phải giao ta cho Thượng Quan Bùi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.