Cho dù trong lòng không muốn, Tống Mật Gia vẫn nơm nớp lo sợ đi tới bên
cạnh ta: “Đây là thuốc giải, tổng cộng có bảy viên. Lần thứ nhất dùng ba viên, bốn viên sau mỗi hai giờ uống một viên là được. Làm theo những gì viết trong tờ giấy bên trong”. Hắn ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn
ta, chỉ mang theo một túi gấm nho nhỏ đi từ trong đại sảnh ra cửa lớn
hội quán Thiên Lâm, khoảng cách ngắn ngủi không tới trăm bước chân. Con
đường nhỏ lát gạch xanh bằng phẳng, bởi vì bị người giẫm đạp qua thời
gian dài, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn
nhạt. Nhưng con đường nhỏ này, ta lại đi vô cùng gian nan, Tống Mật Gia
cũng cúi đầu ủ rũ theo sát sau lưng ta. Mặc dù y phục mùa đông dày nặng, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được con dao găm hắn nắm trong tay kề sát
bên hông ta. Tống Mật Gia bị Nguyễn Văn Đế ép buộc đi theo coi chừng ta, để phòng ngừa ta kêu gào ầm ĩ làm hỏng chuyện tốt của hắn.
E rằng trong lòng Tống Mật Gia cũng hiểu rõ, bản thân mình có thể an toàn trở lại hay không, Tạp Na Nhi Gia có được cứu hay không, Nguyễn Văn Đế
cũng không để ở trong lòng. Khoa Nhĩ Sa đối với Bắc Triều bề ngoài tuy
nói là đồng minh, kỳ thực nhiều nhất cũng chỉ là công cụ xông pha chiến
đấu, làm vật hi sinh bỏ xe giữ tướng. Hai chúng ta, mỗi người ôm theo
tâm sự riêng, trầm mặc đi về phía cửa lớn. Trong đầu ta chỉ còn nhớ tới
Tiết Trăn Trăn trước khi bị Nguyễn Văn Đế đưa đi, quay đầu về phía ta hô lên một câu: “Ngươi còn không đi đợi ở đây làm gì? Làm lỡ cơ hội cứu Tư Đồ Đại Tướng quân ngươi có thể gánh được trách nhiệm sao?”. Ánh mắt
kia, trong quyết tuyệt lại mang theo hi vọng, tựa như một thanh đao sắc
bén, từ từ lăng trì lương tâm ta. Cửa lớn hội quán Thiên Lâm mở ra,
những người chờ đợi bên ngoài cửa của song đôi bên đều đồng loạt nhìn về phía chúng ta. Tôn Tham tướng là người đầu tiên tiến lên đón, vội vã
nhìn xung quanh: “Tiết cô nương, nương nương đâu?”.
“Hoàng hậu quý quốc đang cùng bệ hạ chúng ta đàm luận chuyện quan trọng ở bên
trong, không tiện có người ngoài ở đó. Hoàng hậu nương nương quý quốc
một lát nữa sẽ trở lại”, Tống Mật Gia cướp lời ta trả lời trước, mà con
dao găm nắm chặt trong tay hắn cũng âm thầm gia tăng lực đạo. “Bệ hạ vì
biểu đạt thành ý, cố ý để vị cô nương này đưa thuốc giải ra trước”,
thanh âm Tống Mật Gia hơi run run, bàn tay rảnh rang còn lại đưa lên lau mồ hôi trên trán. “Bệ hạ dặn dò nói ngài và Hoàng hậu quý quốc có chút
chuyện quan trọng cần thương nghị, để tiểu Vương đưa Công chúa Tạp Na
Nhi Gia về quân doanh trước, những người còn lại ở đây chờ đợi”, hắn giơ tay chỉ chỉ về phía các binh sĩ Bắc Triều phía sau. “Nếu thuốc giải
cũng đã đưa, hiện tại hẳn là có thể trả lại nữ nhi của tiểu Vương rồi?”, hắn vươn người nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tạp Na Nhi
Gia.
Ta tiến lên phía trước một bước nhỏ, cảm giác được Tống Mật Gia phía sau
lưng cũng bước theo ta. “Tôn Tham tướng”, ta cao giọng hét lên, bất ngờ
đưa tay tháo vải đen che mặt xuống. Tôn Tham tướng nhìn theo động tác
của ta, đôi mắt cũng từ từ trợn tròn: “Nương nương?!”, hắn khẽ hô lên
một tiếng. “Không sai, chính là bổn cung”. Lời này vừa nói ra, ta chỉ
nghe phía sau “loảng xoảng” một tiếng, quay đầu thấy Tống Mật Gia há hốc miệng, ngây như phỗng, mà con dao găm đã rơi xuống đất. “Người đâu,
trước tiên bắt lấy những người này cho ta!”. Nữ nhi của hắn ngược lại
giờ phút này đã là con tin, ta cũng không để ý lại có thêm một người.
Nhìn thấy Tống Mật Gia bị bắt giữ, tiểu đội binh sĩ Nguyễn Văn Đế mang
tới cũng không biết phải làm sao. Có điều cùng lắm là mười tên lính,
thấy thực lực đôi bên chênh lệch, trái lại chưa chắc đã dám có động tĩnh lớn gì. Ta đoán bọn họ cũng hiểu rõ tình thế của mình, tình huống thay
đổi bất ngờ, hiển nhiên Nguyễn Văn Đế khi dẫn bọn họ tới đã không nghĩ
để cho bọn họ sống sót trở về.
“Đông Dịch, bổn cung lệnh cho ngươi hỏa tốc chạy về quân doanh, đem thuốc
giải này giao cho Đông Phó tướng. Nhớ kỹ, nhất định phải tự tay giao cho Đông Phó tướng”, ta ném túi gấm cho Tôn Tham tướng, nhắc nhở hắn cố
gắng chạy về đại doanh càng nhanh càng tốt. hắn đáp lại ta một tiếng,
ngay cả lễ nghi cũng không thực hiện, liền vội vã xoay người lên ngựa,
mang theo một đội người hỏa tốc trở về Mạc thành. Ta quay đầu tiếp tục
phân phó: “Phó Tham tướng, ngươi lập tức dẫn người tới rừng cây nhỏ cách thôn trang này năm dặm, bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa Tiết cô nương về! Chỉ cần cứu được Tiết cô nương, không nên ham chiến!”. Phó Hạo Minh có chút không kịp phản ứng với tình huống xoay chuyển trước mắt, hơi
ngẩn người. Có điều hắn lập tức phản ứng lại: “Thuộc hạ tuân chỉ”, nói
xong vung tay lên, mang theo một đám người rời đi. Ta ngăn cản ngựa của
hắn, nhỏ giọng nói: “Phó Tham tướng, bổn cung cầu ngươi, nhất định phải
cứu ra Tiết cô nương, nhưng nhớ kĩ, tạm thời không được để lộ thân phận
Tiết cô nương trước mặt Nguyễn Văn Đế. Hắn vẫn cho rằng người hắn mang
đi chính là bổn cung”. “Nương nương an tâm!”, hắn chỉ đơn giản nói một
câu, liền kẹp chặt hai chân, mang theo đám người, giục ngựa lao đi.
Ta xoay người về phía những binh sĩ Bắc Triều kia, miễn cưỡng mỉm cười:
“Nhìn dáng vẻ của các ngươi, hẳn là xuất thân từ bách tính thường dân,
quanh năm ở bên ngoài hành quân đánh trận, không biết rõ tháng ngày sinh tử. Hoàng Đế của các ngươi vứt bỏ các ngươi ở lại đây, là không chuẩn
bị để các ngươi sống sót trở về, nhưng người nhà các ngươi vẫn đang dài
cổ trông ngóng. Bổn cung cho các ngươi hai con đường, hoặc là tự nguyện
tước vũ khí đầu hàng, theo bổn cung về Mạc thành, bổn cung đảm bảo sự an toàn của các ngươi, chờ tới khi cuộc chiến kết thúc sẽ cho các ngươi lộ phí trở về nhà. Còn nếu các ngươi không muốn đi Mạc thành, hiện tại có
thể trở lại đại doanh của các ngươi, cũng không biết Nguyễn Văn Đế lúc
nào lại muốn phái đám người các ngươi đi chịu chết, ngốc nghếch bị bán
đi còn giúp người ta đếm tiền”.
Đám người trước mặt vừa nghe thấy lời này, tâm tình nhất thời có chút biến
động, tất cả đều châu đầu ghé tai bàn bạc. Ta tùy ý để bọn họ thì thầm ở đó, bình thường để cho người khác tự mình quyết định, khả năng thay đổi chủ ý cũng ít đi một chút. Qua hồi lâu, một người giống như chỉ huy của đám người tiến về phía trước, mạnh mẽ “cạch” một tiếng ném đi binh khí
trong tay, quỳ bên mặt đất hô to một tiếng: “Tạ nương nương tha tội
chết!”. Tất cả các binh sĩ Bắc Triều phía sau đều “loảng xoảng” ném binh khí trong tay xuống, học theo dáng vẻ của hắn, hô to lên nương nương
thiên tuế. Những người này là kẻ địch xung đột vũ trang với chúng ta
trên chiến trường, nhưng kỳ thực cũng chỉ là bách tính đầu húi cua bình
thường. Đối với dân chúng bình thường mà nói, không có gì hơn việc được
về nhà cùng vợ con ngồi trên đầu giường lò sưởi, an ổn qua tháng ngày.
Tống Mật Gia bị hai binh sĩ giữ lại vẫn còn không ngừng giãy giụa. Ta ra
hiệu cho binh sĩ thả hắn. Hắn không phòng bị, lảo đảo một cái ngã nhào
trên mặt đất. Ta tiến lên nâng hắn dậy. Hắn hiển nhiên không ngờ ta sẽ
làm như vậy, giật mình nhìn ta. “Tống Mật Gia vương, lão gia ngài cũng
nhìn thấy, “bệ hạ” trong miệng ngài đối xử với ngài cùng nữ nhi của ngài như thế nào. Hiện tại con dân của ngài còn đang chiến đấu hi sinh đổ
máu, cho dù Nguyễn Văn Đế thực sự giành được chỗ tốt gì từ cuộc chiến
này, bằng vào thái độ không để ngài vào mắt của hắn, ngài cho rằng Khoa
Nhĩ Sa có thể đạt được lợi ích gì? Huống hồ cuộc chiến này ai thắng ai
thua vẫn còn chưa biết được, lão gia ngài đã già, cần gì phải bán mạng
cho hắn?”, ta tốt bụng khuyên hắn.
“Ai”, Tống mật Gia cũng biết lời ta nói có lí, nhưng vẫn lắc đầu thở dài,
không nói gì. “Bổn cung biết lõ lão gia ngài khó xử. Bắc Triều là bá chủ vùng biên cương phương Bắc, Khoa Nhĩ Sa từ xưa tới nay vẫn phải dựa vào Bắc Triều để sinh tồn, vì thế Nguyễn Văn Đế muốn ngài tham chiến, ngài
không thể chối từ”, ta tiến lên một bước, ngữ khí càng nhu hòa, “Chẳng
bằng cùng tệ quốc hợp tác, cùng nhau đối phó Bắc Triều, diệu trừ bá chủ
phương Bắc Nguyễn Văn Đế , Khoa Nhĩ Sa cũng không cần bị Bắc Triều ức
hiếp. Đây không phải là việc tốt đôi bên đều có lợi sao?”. Ta thấy Tống
Mật Gia nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có chút hi vọng. “Không
có Bắc Triều, Khoa Nhĩ Sa dù sao cũng là nước lớn số một phương Bắc”. Dã tâm xưng bá, đối với bất kì nam nhân nào đều là sự mê hoặc, cho dù hắn
là kẻ ngoài mạnh trong yếu, cho dù tuổi tác hắn lớn thế nào, kể cả khi
đã gần đất xa trời.
Thấy Tống Mật Gia có dấu hiệu dao động, ta quyết định gia tăng sức mạnh
thuyết phục. “Người đâu, mời Công chúa Tạp Na Nhi Gia tới!”, ta phân
phó. Nghe thấy tên nữ nhi bảo bối, đôi mắt vẩn đục của hắn cũng dần hiện lên chút ánh sáng, xem ra lời đồn Tạp Na Nhi Gia là miếng thịt trong
lòng hắn không sai chút nào. Chẳng bao lâu, Công chúa Tạp Na Nhi Gia đã
được một nữ quan đỡ tới trước mặt. Tuy rằng che mặt, không thấy rõ toàn
bộ dung mạo nàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ mái tóc dài hơi xoăn lại màu
sợi đay, tết lỏng thả phía sau lưng. Con ngươi sáng ngời hiện ra ánh
sáng màu xanh lục, quỷ quyệt như mắt mèo. Trước đây thường nghe nhị ca
nói các bộ tộc biên cương phía Bắc tuy là các bộ lạc man di, nhưng nữ tử của bọn họ thường diễm lệ phi phàm, cộng thêm nữ tử nơi này tính tình
thường hào phóng, vì vậy có không ít nam tử Trung Nguyên nạp những nữ tử nhà nghèo vùng biên cương phía Bắc làm thiếp.
Bởi các bộ lạc quanh năm tranh đấu, nên có nhiều người trôi dạt khắp nơi,
thậm chí có những nữ tử nơi này vì sinh tồn của bản thân hoặc nuôi sống
người nhà, tự nguyện chạy tới các kỹ viện Trung Nguyên bán mình. Các
nàng có khuôn mặt đẹp lại giỏi ca múa, thường dễ dàng được chủ nhân ưu
ái. Trước đây không lâu, Lại bộ Thị lang Tả Viễn Đức có nạp ngũ di nương xuất thân từ Oát Đan, một ông lão đã gần bảy mươi cưới một cô nương mới mười tám, nhất thời trở thành câu chuyện bàn luận ở các trà quán tửu
lâu khắp đầu đường cuối ngõ. Khi nhị ca nói tới chuyện này, ngữ khí
không kìm được tiếc hận cùng căm ghét. Tuy rằng huynh ấy nhiều năm bình
định các bộ lạc phản loạn vùng biên cương phía Bắc, nhưng ta biết từ tận đáy lòng, huynh ấy vẫn đồng tình với bách tính nơi đó. Ta từng nghe
huynh ấy cảm khái nói, chính mình một thân công huân lại mang tới đau
khổ cho biết bao nhiêu bá tính bính thường phương Bắc.
Tống Mật Gia bên cạnh nhìn thấy Tạp Na Nhi Gia chậm rãi đi về phía hắn, rõ
ràng trở nên kích động, còn chưa chờ nữ nhi của hắn tới gần, liền xì xầm nói một loạt tiếng Khoa Nhĩ Sa. Tống Mật Gia đột nhiên đưa mắt nhìn ta
một chút, lập tức đổi giọng dùng Hán ngữ nói: “Tạp Na Nhi Gia, con vẫn
tốt chứ?”. Tạp Na Nhi Gia được nữ quan đỡ tới trước mặt chúng ta, không
nóng lòng trả lời câu hỏi của cha nàng, chỉ cúi đầu dáng vẻ e thẹn.
“Công chúa Tạp Na Nhi Gia, thời gian vừa rồi có chút thất lễ. Bổn cung ở đây bồi tội với ngươi”. Ta tiến lên một bước, nắm lấy tay nàng. Đột
nhiên không kịp chuẩn bị, Tạp Na Nhi Gia ở trước mặt đã quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu không ngừng với ta: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng”. Vừa dứt lời, Tống Mật Gia liền vọt lên, một tay vịn vào vai Tạp
Na Nhi Gia, tay còn lại kéo khăn che mặt của nàng xuống.
Vừa nhìn thấy gương mặt kia, Tống Mật Gia liền ngã bịch xuống đất, kinh
ngạc thốt lên: “Nàng không phải nữ nhi của ta, nàng không phải Tạp Na
Nhi Gia?”. Ta còn chưa kịp phản ứng với tình hình đột biến này, Tống Mật Gia đã bò dậy, nhảy phắt tới trước mặt ta, hai tay nắm chặt bờ vai ta
lay mạnh: “Ngươi đưa con gái ta đi đâu rồi? Trả lại con gái cho ta, trả
lại cho ta!”. Binh lính bên người một hồi sau mới hiểu được chuyện gì
xảy ra, vội dùng sức kéo hắn tách ra khỏi ta. Vừa rồi bị hắn lắc mạnh,
đầu óc ta có chút choáng váng, búi tóc cũng bị nới lỏng ra một chút.
Tống Mật Gia tuy rằng bị hai binh lính cao lớn chế phục, nhưng vẫn không ngừng kêu gào: “Các ngươi không giữ chữ tín, một đám lừa đảo. Khoa Nhĩ
Sa thề huyết chiến với các ngươi tới cùng!”. Nói một lúc liền chuyển
sang tiếng Khoa Nhĩ Sa, cũng mặc kệ chúng ta có hiểu được hay không.
Ta không để ý tới hắn, xoay người dò hỏi nữ quan đi cùng Tạp Na Nhi Gia
giả mạo: “Chuyện này là thế nào? Vì sao lại có người mạo danh thay thế
Công chúa Tạp Na Nhi Gia? Công chúa thực sự hiện giờ đang ở đâu?”. Nữ
quan kia cũng bị dọa tới mức tái mét mặt mày, thấy ta nghiêm khắc chất
vấn, liền vội vàng quỳ xuống: “Nương nương tha mạng. Tiểu nhân thực sự
không biết gì cả. Tiểu nhân là nữ đại phu tại y quán Mạc thành, ngày hôm qua trời vừa sáng liền bị đưa tới quân doanh, thay bộ y phục này. Tiểu
nhân thực sự không biết gì”, nói xong cũng liều mạng dập đầu, qua một
lát trên trán đã đầm đìa máu tươi. “Vậy ngươi nói xem, chuyện này rốt
cuộc là như thế nào? Ai bảo ngươi giả mạo công chúa?”, ta chuyển hướng
nữ tử kia. “Nương nương, tiểu nhân chỉ là ca kĩ xướng khúc trong Tử Vân
hiên tại Mạc thành. Ngày hôm qua có một vị đại gia bỏ ra một trăm lượng
bạc trắng nói là muốn bao tiểu nữ mười ngày. Ma ma liền để cho hắn đưa
tiểu nữ đi. Hắn chỉ bảo tiểu nữ thay quần áo, theo mọi người đi. Tiểu nữ cũng không biết gì, nương nương xin tha mạng”. Nàng dùng tiếng Hán
không quá lưu loát nói, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng.
Ta nhìn dáng vẻ hai người, phỏng chừng là cũng bị người ta lừa tới, cái gì cũng không biết. Nhưng ai lại có thể sai người giả mạo công chúa đây?
Ta đang xuất thần, đột nhiên thấy đám người trước mặt có chút hỗn loạn,
một người từ phía sau đi tới. Nhìn trang phục này, hẳn là một binh lính
Kinh Kỳ doanh bình thường, từ rất xa đã nghe thấy thanh âm của hắn kêu
mọi người nhường đường. Giọng nói này nghe vào trong tai có cảm giác hết sức quen thuộc. Đến khi hắn tới gần, ta mới phát hiện người này ta
không chỉ quen biết, mà còn rất quen thuộc. Không phải nội thị Trương
Đức Toàn bên cạnh Hoàng thượng còn có thể là ai? Nhưng Trương Đức Toàn
tại sao phải thay quần áo binh sĩ Kinh Kỳ doanh trà trộn vào trong đội
ngũ theo ta tới thôn trang? Nếu đã không lộ diện trong suốt đoạn đường,
vì sao hiện tại lại muốn công khai hiện thân?
Trương Đức Toàn tới trước mặt ta, cũng không quỳ xuống hành lễ, chỉ lấy từ
trong túi ra một cuộn vải màu vàng sáng, “xoạt” một tiếng mở ra, bắt đầu cao giọng đọc: “Thánh chỉ tới! Khoa Nhĩ Sa vương Tống Mật Gia tiếp
chỉ!”. Tống Mật Gia hiển nhiên cũng không hiểu rõ tình hình, vẫn ở đây
không ngừng giãy giụa, lại bị hai binh lính phía sau cưỡng chế đè xuống
trên mặt đất. Những người ở đây vừa nhìn thấy thánh chỉ, cũng đều đồng
loạt quỳ xuống. Ta tuy rằng đang mang thai, hành động bất tiện, nhưng ở
trước mặt mọi người cũng không thể phá bỏ quy củ, chỉ đành quỳ xuống.
Nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, không biết trong hồ lô của
Thượng Quan Bùi bán thuốc gì.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Công chúa điện hạ Khoa Nhĩ Sa –
Tạp Na Nhi Gia xuất thân cao quý, đứa mạo song toàn, nay phong làm Thần
Phu nhân, ban cho điện Phúc Dương, phong quốc vương Khoa Nhĩ Sa – Tống
Mật Gia làm Tấn Nam công, quan bái Hữu Tư mã, tiền thưởng ba vạn. Khâm
thử tạ ân”. Da đầu của ta tê dại một hồi. Thế này là lại muốn xướng
tuồng gì? Thượng Quan Bùi phong Tạp Na Nhi Gia làm phi, còn vừa vào cung đã ban cho một cấp bậc cao như thế. Cái này cũng không tính, lại còn
phong cha nàng làm vương công, lên thẳng tới chức Đại Tư mã, chuyện này
hoàn toàn không phù hợp quy củ sắc phong tấn chức của chúng ta.
Ta quay đầu nhìn về phía Tống Mật Gia. Thấy hắn còn đang há miệng kinh
ngạc, Trương Đức Toàn không nhịn được bĩu môi: “Tấn Nam công, tiếp chỉ
tạ ân!”. Tống Mật Gia như được đề tỉnh, lập tức tỉnh táo lại. Trong phút chốc nụ cười đã che kín gương mặt già nua của hắn, ngay cả nếp nhăn
trên trán, bên khóe mắt cũng dường như đều khảm ý cười. Hắn quỳ rạp cả
người xuống, hai tay đưa lên thẳng tắp, lớn tiếng hô to: “Ngô hoàng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”. Đúng rồi, Tống Mật Gia làm sao có thể không
cao hứng đây? Hắn một lòng hi vọng nữ nhi đệ nhất mỹ nữ phương Bắc có
thể gả cho một trượng phu có thế lực, nhờ đó Khoa Nhĩ Sa cũng có chỗ
dựa. Đây chính là nguyên nhân lúc trước hắn trăm phương ngàn kế muốn gả
nữ nhi cho Nguyễn Văn Đế. Hiện tại nữ nhi của hắn thành công trở thành
phi tử của thiên tử Trung Nguyên, hơn nữa là Phu nhân đứng đầu, thành
phi tử địa vị tối cao chỉ đứng sau Hoàng hậu trong hậu cung. Chính hắn
cũng toại nguyện giành được vị trí đầu não trong hàng tam công cửu
khanh. Nhìn thế nào thì người con rể này so với Nguyễn Văn Đế, quyền thế đều lớn hơn một chút. Chỗ dựa này so với trước đây hắn mặt dày đi cầu
thân mà không được tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Trong lòng hắn sao
có thể không vui sướng.
Một ý nghĩ còn chưa kịp chuyển xong, ta lại nghĩ tới, nếu như trong quá
trình trao đổi thuốc giải với Nguyễn Văn Đế vừa rồi, đối phương muốn Tạp Na Nhi Gia trực tiếp tới, một khi nhìn thấy người được gọi là Công chúa kia là giả, vậy thì thuốc giải này sao có thể tới được trong tay ta,
nhị ca cũng sẽ không được cứu. Không chỉ có như vậy, ta còn có thể bởi
vì không giữ lời mà gặp bất trắc. Nghĩ tới đây, ta đã một thân đầy mồ
hôi lạnh. Trương Đức Toàn thay đổi quần áo tới, hiển nhiên là tới yên
lặng theo dõi tình hình biến đổi, không có cảnh tượng tốt đẹp bọn họ dự
tính thì tuyệt đối sẽ không hóa trang lên sân khấu. Hiện tại mắt thấy
Tống Mật Gia rất có thể bị đưa tới trong tay ta, tương lai không chỉ có
Tư Đồ gia chiêu hàng thành công, mà Tống Mật Gia cũng sẽ nhớ tới ân tình của ta, chẳng bằng trực tiếp cho Trương Đức Toàn đứng ra, thay Thượng
Quan Bùi giành hết chỗ tốt. Mới vừa loại trừ một Đinh Phu nhân, lại tới
một Thần Phu nhân. Sự xuất hiện của nàng liệu sẽ gây nên sóng gió như
thế nào trong cuộc sống của ta đây?
Nói gì thì cũng là yến tiệc nạp phi của Hoàng thượng, ta là chủ hậu cung,
theo đạo lý mà nói thì phải đích thân tham dự. Đây là lần đầu tiên ta
nhìn thấy Tạp Na Nhi Gia được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân phương Bắc. Nàng ngồi bên trái Thượng Quan Bùi, thỉnh thoảng cất lên tiếng cười lanh
lảnh như chuông bạc. Nàng mặt một thân áo mới màu đỏ thẫm, cổ áo trước
ngực khóe rất sâu, lộ ra áo ngực màu trắng bên trong, đai lưng màu đen
thắt bên hông, phác họa toàn bộ dáng người xinh đẹp của nàng. Mái tóc
màu nâu nhạt chải thành một kiểu tóc phiền phức sau gáy, trên đầu cài
trâm đính đầy ngọc. Mỗi khi nàng quay đầu cùng Thượng Quan Bùi cười,
châu ngọc va chạm vào nhau phát ra âm thanh lách cách, rất vui nhộn. Tạp Na Nhi Gia trang điểm rất đậm, càng tôn thêm nhan sắc diễm lệ. Trên
người nàng có một loại anh khí phóng khoáng của nữ tử phương Bắc, tuy
không có vẻ tinh tế nhu mì của nữ tử Trung Nguyên, nhưng lại có một vẻ
đẹp nữ trung hào kiệt hiên ngang. Danh xưng đệ nhất mỹ nhân phương Bắc
này cũng không phải tự đắc, ngay cả một nữ nhân như ta nhìn thấy cũng
bất giác có chút động lòng.
Thời điểm khai tiệc, theo lý Tạp Na Nhi Gia là tần phi hẳn là phải hành lễ
với ta, nhưng bởi vì nàng hiện tại lấy thân phận Công chúa liên bang tới làm phi, lại nghe nói nàng là một nữ tử cực kì kiêu ngạo, ta cũng không hi vọng nàng có thể hiểu rõ quy củ tôn ti. Vì lẽ đó khi nhìn thấy nàng
chủ động bưng trà cung cung kính kính hành lễ ba quỳ chín lạy trước mặt
ta, ta ít nhiều có chút giật mình. Nói vài lời khách sáo, từng người
nhập tiệc, nhưng ta không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác. Tạp Na Nhi
Gia ngồi bên cạnh Thượng Quan Bùi, thỉnh thoảng ghé tai thì thầm điều
gì, làm cho Thượng Quan Bùi ha hả cười lên nhiều lần, nhìn qua hết sức
thân mật. Nhớ tới nàng và Thượng Quan Bùi ở chung nhiều nhất là mấy ngày ngắn ngủi, cục diện hôm nay không biết là hai bên vốn đã có ý định, hay vẫn là nữ tử này hữu tâm. Có điều có thể khẳng định là, tâm tư của Tạp
Na Nhi Gia tất cả đều dồn vào trên người Thượng Quan Bùi, tình ý lan
tràn khắp mặt mày khiến cho ngay cả ta là người đứng xem cũng có cảm
giác nóng rực.
Ta đang âm thầm suy nghĩ, đã thấy Tống Mật Gia bưng chén rượu tới trước
mặt Thượng Quan Bùi. “Hoàng thượng! Ái nữ có thể được Hoàng thượng chọn
trúng, lão già ta đây đã không còn có gì tiếc nuối. Vi thần đã phái thân tín đem thư viết tay giao cho nhạc phụ Mộc khả hãn tộc Di Bắc, để ngài
suốt đêm đưa quân hai nước rút về Di Bắc và Khoa Nhĩ Sa. Khoa Nhĩ Sa và
Di Bắc cộng lại có chừng ba mươi vạn binh lực, tuy không nói là nhiều,
nhưng đối với hôn quân Nguyễn Văn Đế kia hẳn là đả kích không nhỏ. Hoàng thượng bất cứ lúc nào cần tới Di Bắc và Khoa Nhĩ Sa xuất binh hiệp trợ, cứ việc lên tiếng, tới thời điểm là có thể trước sau công kích, đánh
cho Nguyễn Văn Đế trở tay không kịp. Thần dùng chén rượu này cầu chúc
binh mã Hoàng thượng đánh đâu thắng đó, cũng chúc Hoàng thượng cùng tiểu nữ cầm sắt mỹ mãn. Thần xin uống trước”, nói xong ngửa cổ cạn sạch rượu trong chén. “Ha ha, được!”, Thượng Quan Bùi hiển nhiên cũng rất cao
hứng, một hơi uống hết rượu trong chén. Tạp Na Nhi Gia thấy thế lập tức
rót đầy rượu lại cho hắn. “Nếu như kế hoạch của trẫm có thể tiến hành
đúng hạn, cũng không chắc không phải làm phiền tới quốc trượng”. Nghe
thấy lời này, ta không khỏi quay đầu nhìn Thượng Quan Bùi. Kế hoạch? Kế
hoạch gì? Là hắn vô tâm nói một câu khách sao hay vẫn là có một số
chuyện đang bí mật tiến hành?