Hiếu Gia Hoàng Hậu

Chương 31: Chương 31: Tây Xuất Dương Quan Vô Cố Nhân [1]




——[1] Câu thơ trích trong bài “Vi thành khúc” của Vương Duy:

Dịch nghĩa: Qua khỏi Dương Quan, chẳng còn cố nhân.——

Tình thế kinh thành trong vòng ba ngày này phát sinh biến chuyển long trời lở đất. Thủ hạ dưới trướng Tương Dương vương Thượng Quan Tước suốt đêm vây quanh phủ đệ Thượng thư bộ Binh Đinh Hữu Nam. Đại lao bộ Hình trong một đêm nhiều hơn không ít người của Đinh gia cùng môn sinh thân tín. Ngày thứ hai, dân chúng kinh thành khắp phố lớn ngõ nhỏ đều nhìn thấy tội thư đại ca tự tay viết cùng với bản cung khai Đinh gia nhị tiểu thư đã kí tên xác nhận. Đinh Phu nhân tư tàng nam nhân trong tẩm cung, là tội chết, Đinh Phu nhân coi trời bằng vung phái thích khách ám sát Hoàng hậu, cũng là tội chết. Hai tội hợp lại, xử tử hình treo cổ. Tất cả những người trong Đinh phủ, phàm là kẻ khả nghi tham dự vào trong, toàn bộ đều giải đi thẩm vấn. Những môn đệ còn lại của Đinh gia, nếu có thể chủ động khai ra âm mưu làm phản của Đinh gia, lấy công chuộc tội, đều được bỏ qua. Cùng ban bố còn có chiếu văn bổ nhiệm Thượng Quan Diệp làm Thượng thư bộ Binh tân nhiệm. Bách tính trên phố đã sớm mỏi mắt mong chờ kết quả của cuộc đại chiến quyền lực này, hiện tại lấy cái chết của một người cùng sự suy tàn của một gia tộc làm kết cục, lòng hiếu kỳ ngóng trông của mọi người cũng đã được thỏa mãn, không khỏi than thở một hồi. Hoàng cung quả thực không phải nơi dành cho người ở.

Trong nha môn xử lí của bộ Hình có không ít nhân vật trong triều từng có liên hệ cùng Đinh gia mau chóng giác ngộ. Lúc này Đinh gia mới thấy được nhân tình ấm lạnh. Những người trước kia từng được lão gia Đinh gia dìu dắt, nhận ân huệ của Đinh gia, lúc này đều dồn dập chuyển sang công kích Đinh gia. Danh mục đa dạng, bản cung khai cụ thể tình hình nối tiếp nhau đưa tới trước mặt ta. Từng dấu tay đỏ ấn xuống không khỏi khiến ta cảm thấy chút lạnh lẽo trong lòng. Ở trên chốn quan trường, quả nhiên không thể dựa dẫm vào ai. Song vẫn có người không muốn bỏ đá xuống giếng đối với Đinh gia, tỷ như Thái sư tiền nhiệm Âu đại nhân, nay đã bảy mươi tuổi nhưng tình nguyện chịu họa lao ngục cũng không muốn lên án Đinh gia, chỉ vì tình nghĩa cộng sự đồng môn với Đinh lão gia tử. Chỉ tiếc chân tình trong hoạn nạn như thế bọn họ chỉ có thể hoài cảm trong đại lao bộ Hình.

“Nương nương, Đại Tể tướng bên ngoài điện cầu kiến”, Lạc Nhi tới báo lại. Dùng qua ngọ thiện, nỗi chán chường nhàn nhạt kéo tới, ta dựa nửa người trên tháp mỹ nhân, nửa mơ nửa tỉnh nhắm mắt dưỡng thần, trên người đắp kín một tấm thảm nhung Ba Tư dày, cả người tựa như được tắm trong ánh mặt trời ấm áp. Bên giường đặt một cái nôi nhỏ tinh xảo, xung quanh vây một lớp màn che mỏng mềm mại, Thượng Quan Dương nằm bên trong yên bình hưởng thụ giấc ngủ trưa. Từ sau khi xử tử Đinh Phu nhân, tiểu Hoàng tử liền chuyển tới tẩm cung của ta, cùng ta sớm chiều tiếp xúc. Hài tử đã ra đời được bảy, tám ngày, da thịt trắng nõn, mềm mại tựa như có thể bấm ra nước. Đuôi mắt thật dài phác họa một đôi mắt tuyệt đẹp, tuy rằng đại đa số thời gian đều là ngủ say, nhưng vẫn khiến người ta không khỏi hiếu kỳ sau khi mở ra sẽ xán lạn lóa mắt như thế nào.

Khi ngủ, cái miệng nhỏ của Thượng Quan Dương đều vô thức hơi hơi cong lên, thỉnh thoảng còn phun nước bọt, rất đáng yêu. Mấy ngày nay ở chung, bất tri bất giác, ta đã sinh ra tình cảm khó lòng chia cắt với đứa trẻ này, một thoáng không thấy, trong lòng liền cảm thấy trống rỗng. Thì ra nữ nhân trời sinh đều có mẫu tính như nhau. Ta quyết định thật nhanh phân phó xuống, từ nay về sau, trong hậu cung, vĩnh viễn không cho phép bất kì ai nhắc tới ba chữ Đinh Phu nhân. Đối với đứa trẻ này, nó chỉ có một mẫu thân, chính là ta!

“Truyền Đại Tể tướng vào nói chuyện”, ta lười nhác dặn dò. Trong điện đốt lò sưởi, ấm áp khiến hai gò má mọi người đều đỏ bừng. Bụng ta đã dần dần lộ rõ, người cũng dễ mệt mỏi hơn, vì thế quyết định trực tiếp tuyên phụ thân vào trong điện nói chuyện.

“Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương”, phụ thân hành lễ với ta. Ta hơi phất tay ra hiệu cho phụ thân đứng dậy. “Nơi này không có người ngoài, phụ thân không cần đa lễ”, Lạc Nhi đã lanh lợi đặt một chiếc ghế tròn phía sau phụ thân. Phụ thân tạ ân rồi ngồi xuống. “Nương nương, giữ tiểu Hoàng tử ở lại bên người, tương lai liệu có thể gây họa hay không?”, phụ thân liếc mắt nhìn cái nôi trước mặt ta, nhỏ giọng hỏi. Trong điện không còn ai khác, ta đã cho toàn bộ lui xuống. “Phụ thân, người không cần lo lắng. Nó vẫn còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, làm sao trở thành tai họa gì?”, ta nhẹ nhàng khoát tay một cái, để cho phụ thân yên tâm. “Đối với nó, con chính là mẫu thân của nó, đối với mẫu thân của chính mình, nó làm sao có thể gieo tai vạ đây?”. Tiểu tử lại quệt quệt miệng, một bộ dáng không tranh với đời. “Nhưng bí mật trong cung khó giữ nếu nhiều người biết, tương lai khó đảm bảo sẽ không có người tiết lộ chuyện của Đinh Phu nhân cho nó. Huống hồ nương nương hiện tại cũng đang mang thai, đối với Thái tử sau này, đứa bé này lại là một điều cản trở”, phụ thân không dễ dàng buông tha đề tài này.

Nghe thấy ba chữ Đinh Phu nhân, sắc mặt ta không khỏi biến đổi: “Không phải nói sẽ không nhắc tới cái tên này nữa sao?”, giọng nói của ta rõ ràng ẩn giấu sự phẫn nộ, phụ thân không khỏi lấy làm kinh hãi. Mỗi đêm khuya thanh tĩnh, ta một mình ngủ trong tẩm cung, trước mắt đều là dáng vẻ Đinh Phu nhân trước khi chết dùng ánh mắt đáng sợ trừng trừng nhìn ta, hoặc đảo mắt lại thành cảnh tượng hứa cô cô cả người đầy máu thê thảm. Mỗi khi nghĩ tới đây, ta đều kinh hãi tới mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Mà ba chữ Đinh Phu nhân này cũng đã trở thành điều tối kỵ của ta. Hiện tại phụ thân đột ngột nói ra ba chữ này, khó trách ánh mắt lạnh lùng của ta lập tức quét tới. Phụ thân im lặng không nói, ta cũng trầm mặc một hồi lâu, bầu không khí trong điện lúng túng dị thường. Ta dừng lại một chút, rốt cuộc mở miệng nói: “Phụ thân, nữ nhi tự nhiên có chừng mực, người không cần phải bận tâm vì chuyện này”, ta hết sức mềm giọng an ủi, trong lòng hối hận vừa rồi ngữ khí của chính mình thực sự quá không khách khí, nói thế nào đi chăng nữa, người trước mặt dù sao cũng là phụ thân của ta.

“Phụ thân, hài tử trong bụng con sau này lớn lên, cũng cần một huynh trưởng phò tá. Nếu như cố gắng bồi dưỡng Dương nhi, vậy sau này nó không phải là cùng một mẹ với Thái tử tương lai sao, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”, ta chân thành giải thích. Phụ thân nhìn ta một chút, qua nửa ngày, mới từ từ gật gật đầu. Ta hiểu rõ phụ thân trong lòng tuy rằng có trăm nghìn cái không muốn, thế nhưng ta đã nói tới mức này, phụ thân cũng không tiện lại công khai phản đối. “Phụ thân, tình hình phía trước thế nào?”, ta thử chuyển đề tài. Bàn tay phụ thân đang định bưng chén trà lại rút trở về, “Tình thế hiện tại nhìn qua không được tốt lắm. Lương thảo tiếp ứng chắc chắn phải đi qua Vân Thiều quan hiện tại đã bị tuyết lớn phong tỏa. Lương thảo trước đó cung cấp không đủ, vì thế liên minh Tây Vực mấy lần khiêu khích tính công kích, nhị ca con cũng không dám xuất binh toàn lực đánh trả, bởi vậy mà còn bị Hoàng thượng nghiêm khắc khiển trách mấy lần”. Phụ thân thở dài thườn thượt, lại tiếp tục nâng chung trà lên từ từ thổi. “Sau khi Thượng Quan Diệp nhậm chức, nhóm lương thảo gần nhất lúc nào sẽ xuất phát đi Mạc thành?”, nghe thấy nhị ca bị khiển trách nghiêm khắc, ta không khỏi có chút bận tâm. Tin tức ta xử tử Đinh Phu nhân, bị ta nghiêm ngặt bí mật ra lệnh cùng phụ thân và huynh trưởng bên dưới kiểm soát chặt chẽ, theo lý hẳn là còn chưa truyền tới Mạc thành. Thế nhưng theo lần vận chuyển lương thảo này, Thượng Quan Bùi hẳn là không lâu sau đó sẽ biết thê tử yêu dấu đã cách xa hắn vĩnh viễn tựa như trời và đất.

“Rạng sáng ngày kia”, phụ thân trả lời, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, “Nương nương, chúng ta lần này ra tay xử lí toàn bộ Đinh tộc, tới khi Hoàng thượng biết, người nơi này nên ứng đối ra sao?”, hai hàng lông mày phụ thân nhíu chặt, hiển nhiên vừa rồi tâm tư của hai người chúng ta không hẹn mà gặp. “Đại chiến trước mặt, Hoàng thượng cho dù biết chuyện gì xảy ra, tạm thời cũng không thể làm gì. Chỉ cần lần này nhị ca có thể thắng trận đẩy lùi liên minh Tây Vực, vậy Tư Đồ gia chúng ta sẽ không còn gì phải lo lắng!”, ta quả quyết nói, sau đó lại u ám tiếp lời: “Thượng Quan Diệp dù sao vẫn còn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, phụ thân hắn lại sủng ái hắn dị thường, vì thế không tránh khỏi có chút thiên vị. Bởi vậy người nhất định phải lưu tâm tới hành động bên Thượng Quan Diệp, cần phải đảm bảo cung cấp lương thảo cho tiền tuyến, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể gửi gắm hi vọng nhị ca thay chúng ta đánh trận này!”. Cuộc chiến này không chỉ liên quan tới hưng thịnh vinh nhục của cả quốc gia, mà còn liên quan tới sự sống còn của Tư Đồ gia chúng ta.

“Vi phụ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này!”, phụ thân gật đầu tán thành. “Đúng rồi, vi phụ đã đưa khuê nữ của Hứa cô cô – Tiết Trăn Trăn tới. Nàng hiện tại đang ở ngoài cửa cung chờ đợi, không có sự căn dặn của nương nương, vi phụ không dám tùy ý dẫn nàng vào cung”. “Thực sự nhanh nha. Ta còn đang tính toán nàng sớm nhất ngày mai mới có thể tới”, ta tự nhủ. “Vậy phiền phụ thân truyền nàng vào đi”. Phụ thân sau khi tiếp chỉ liền tự mình ra ngoài điện truyền lời. Ta ra hiệu cho Lạc Nhi thu tấm thảm nhung trên người lại, khoảnh khắc nghe thấy cái tên Tiết Trăn Trăn, không biết tại sao ta lại đột nhiên cảm thấy bất an nóng bức. Lạc Nhi bên cạnh đưa khăn tay qua, ta nhẹ nhàng lau chút mồ hôi trên trán, trong lòng nghĩ có lẽ là lò sưởi để lửa quá lớn. Đang lúc xuất thần, phụ thân đã dẫn một nữ tử gầy gò chậm rãi tiến vào. Bởi vì khuất ánh sáng, ta chỉ thấy mơ hồ dáng nười yểu điệu cùng mái tóc dài. Chưa kịp đứng lại, nàng đã hạ người quỳ lạy: “Dân nữ Tiết Trăn Trăn khấu kiến Hoàng hậu nương nương”, thanh âm của nàng vô cùng khuôn phép, bình thản không có gì kì lạ. Ta hơi sững người, không có chút rung động nào như vậy, bỗng nhiên khiến người ta khó có thể tưởng tượng người này vài ngày trước vừa mới trải qua nỗi đau mất đi mẫu thân.

“Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn”, ta vịn vào tay Lạc Nhi, từ từ đi tới trước mặt nàng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của ta. Nhìn qua là một gương mặt xinh đẹp, trang nhã không chút son phấn, tuy rằng không rực rỡ chói mắt, nhưng trái lại lại khiến người ta ưa thích. Song nhìn thêm một lúc, ta liền sững người. Đôi mắt kia của nàng, đôi con ngươi như làn nước sóng sánh, nửa là mờ mịt, nửa là mê man, lại mang theo vẻ ngây thơ không tì vết cùng mê hoặc nhàn nhạt, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn kĩ, đã làm người ta chấn động cả hồn phách. Vốn là một nữ tử bình thường, bởi vì đôi mắt tuyệt đẹp mà trong phúc chốc ánh sáng tỏa ra bốn phía. Người trước mặt ta chưa từng gặp nhưng không biết vì sao, lại khiến cho ta có cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Đôi mắt kia, ta đã từng thấy ở đâu rồi?

Tiết Trăn Trăn đương nhiên không chịu nổi ánh mắt chăm chú bức người của ta, mặt đỏ lên, tiếp tục cúi đầu im lặng không lên tiếng. Ta bừng tỉnh, ý thức được mình vừa thất thố, hơi ngừng lại một chút, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi của mình, cũng cho nàng bình thân.

“Hứa cô cô là nhũ mẫu của bổn cung, sau này vẫn luôn ở bên cạnh bổn cung hầu hạ. Lần này vì cứu bổn cung là chịu cảnh ngộ thê thảm, bổn cung trong lòng vẫn đau đớn vô cùng. Phụ thân ngươi mất sớm, huynh trưởng duy nhất là thủ hạ của Trấn Quan Đại Tướng quân, bổn cung đã phân phó cho người chiếu cố hắn. Nếu như ngươi ở quê không còn người thân nào khác, không bằng ở lại bên cạnh bổn cung hầu hạ. Đợi tới khi thế cuộc ổn định trở lại, bổn cung nhất định tìm cho ngươi một nhà chồng tốt, cũng không uổng công mẫu thân người theo bổn cung nhiều năm”. Nhớ tới Hứa cô cô, trong lòng ta vẫn không nén được đau đớn, chỉ sợ là nữ nhi của nàng trước mặt dẫu thương tâm mà cố nén nước mắt.

“Dân nữ xin nghe nương nương dặn dò”, nàng vẫn cúi đầu, người cũng cúi sâu xuống xem như tạ ân, liền không nói thêm gì nữa. Ta không ngờ nàng là người ít nói như vậy, vốn đang lo lắng nàng khóc sướt mướt nói tới chuyện của Hứa cô cô khiến ta thương tâm, hiện tại cảm thấy là mình lo xa rồi. Chỉ là trầm mặc như vậy, cũng khiến cho ta bất ngờ không nhỏ. Một nữ tử dân gian mười chín tuổi ngày thường không bước chân ra khỏi nhà, trải qua biến cố mẫu thân chết oan uổng như vậy, sau đó lại tới thâm cung cấm uyển gặp Hoàng hậu cao cao tại thượng, có thể không sợ hãi mà thong dong ứng đối, cũng khiến cho ta cảm thấy không thể khinh thường. Nếu như giữ nàng lại bên người, qua thời gian cố gắng bồi dưỡng, ở lại bên cạnh ta hầu hạ, không khác gì có thêm một phụ tá đắc lực. Ý nghĩ này còn chưa kịp chuyển, đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài điện. Trong chốc lát liền thấy Tôn Tham tướng vội vã đi vào bẩm báo: “Hồi bẩm nương nương, Thượng thư bộ Binh Thượng Quan tiểu Hầu gia ở ngoài điện cầu kiến. Ngài ấy nói có chuyện khẩn cấp cần nương nương định đoạt”. Ta nghiêng mặt nhìn thoáng qua phụ thân, phụ thân cũng là vẻ mặt không hiểu rõ.

Theo thường lệ, Hoàng thượng không có ở hậu cung, trừ phi xảy ra chuyện kinh thiên động địa, thân là thần tử không thể nào không được triệu kiến mà vô cớ đi vào hậu cung. Lẽ nào là… thực sự xảy ra chuyện lớn rồi? Nghĩ tới đây, trái tim ta không khỏi đập mạnh. Quả thực thời buổi loạn lạc, ta mới vừa cùng Đinh gia tính sổ, chẳng lẽ còn chuyện phiền lòng gì vào lúc này lũ lượt kéo tới? “Tuyên hắn vào đi”, ngữ khí của ta vẫn là lười biếng. Trải qua mấy ngày nay, trong hậu cung phát sinh đủ loại chuyện, ta thật sự hiểu, gặp loạn không kinh ngạc đối với ta là quan trọng như thế nào.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy Thượng Quan Diệp bước nhanh như bay vào trong điện: “Vi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương”, hắn cũng không chờ ta cho đứng dậy, đã tự mình đứng lên. Mùa đông lạnh như vậy, nhưng trên mặt hắn đổ đầy mồ hôi, đâu có điểm nào giống dáng dấp của Thượng thư bộ Binh. “Lên bẩm báo đi, Lạc Nhi, dọn chỗ cho tiểu Hầu gia”, hắn như vậy đứng trước mặt ta, nhìn thấy khiến lòng người phiền chán. Thượng Quan Diệp lại không ngồi xuống ghế dựa Lạc Nhi đưa tới, bước lên trước một bước đưa lên một phong thư. Giấy viết thư màu vàng sáng, ngoại trừ Thượng Quan Bùi ngự bút, không có bất kì ai dám dùng màu sắc này. Nhìn thấy lá thư trong tay Thượng Quan Diệp, ta đột nhiên không muốn giơ tay tiếp nhận. Màu vàng kia vào trong mắt ta, khiến cho tâm tư cũng dao động. Thượng Quan Diệp thấy ta xuất thần, không khỏi hắng giọng một tiếng. Ta phản ứng lại, lúc này mới từ từ nhận lấy lá thư trong tay Thượng Quan Diệp. Thư đã bị mở ra, chữ viết trong thư ta vô cùng quen thuộc, không phải của Thượng Quan Bùi còn có thể là ai. Ta liếc qua một cái, người nhận trên phong thư ghi rõ là Thượng thư bộ Binh thân khải [2], ta đột nhiên muốn bật cười, Thượng Quan Bùi tự nhiên nhận định người nhận thư là quốc cữu của hắn – Đinh Hữu Nam. Nhưng hắn làm sao ngờ tới biến hóa long trời lở đất ở kinh thành trong mấy ngày này.

——[2] Thân khải: “Thân” ý chỉ thông gia, ở đây là Đinh Hữu Nam, “Khải” là mở, ý muốn nói lá thư này giao cho Đinh Hữu Nam tự tay mở.——

Vừa nghĩ vừa chậm rãi mở giấy viết thư. Giấy tuyên thành màu ngọc còn phảng phất mùi mực nhàn nhạt. Nội dung trên mặt thư không nhiều, nhưng lại khiến ta lập tức tỉnh táo, đọc đi đọc lại nhiều lần. “Nương nương, Hoàng thượng có ý chỉ gì sao?”, phụ thân thân thiết dò hỏi. Lòng bàn tay của ta đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nhưng sau lưng lại thấy thổi qua từng đợt gió lạnh. Nâng mắt nhìn phụ thân, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn xuống lá thư kia. Trên giấy viết thư chỉ có một hàng chữ đơn giản, nhưng lục phủ ngũ tạng của ta trong nháy mắt tựa như bị đảo lộn: “Lần áp tải lương thảo này, Hoàng hậu cần phải theo cùng”. Thượng Quan Bùi muốn một thai phụ như ta rạng sáng ngày kia theo đoàn áp tải tới Mạc thành!

Lẽ nào chuyện ta xử trí Đinh Phu nhân cùng chuyện của cả nhà nàng nhanh như vậy đã truyền tới tai hắn, hắn muốn ta tới Mạc thành chờ hắn xử lí? Phụ thân và huynh trưởng trong lòng đương nhiên là không muốn ta đi. Bụng đã lớn như vậy, thân thể lại khó chịu, làm sao chịu được đoạn đường xóc nảy. Nhưng Thượng Quan Bùi là quân, chúng ta là thần, nếu như không triệt để đoạn tuyệt, ta không thể nào kháng chỉ không tuân. Hiện tại biên quan báo nguy, nhị ca đang ở dưới trướng Thượng Quan Bùi đẫm máu chinh chiến, hắn tuyên ta cùng đi, là thần, là thê, là muội muội, ta chỉ có đường tuân chỉ mà thôi. Mạc thành, vừa là địa bàn quan trọng, vừa là chiến trường kim qua thiết mã [3] chém giết khắp nơi, máu tanh khắp chốn, lại là con đường tơ lụa danh tiếng lan xa tới tận các ốc đảo sa mạc. Vinh quang của Tư Đồ gia đều trở thành truyền kỳ ở nơi này, bao nhiêu nam nhi Tư Đồ gia tràn đầy nhiệt huyết hồn lìa trần thế tha hương ở nơi đó. Mà ta, là nữ tử đầu tiên của Tư Đồ gia đặt chân lên mảnh đất Mạc thành, lấy thân phận thê tử cùng mẫu thân tương lai đi vào gặp Hoàng Đế, trượng phu của chính mình, phụ thân của hài tử trong bụng. Ta, lại phải dùng tâm trạng như thế nào đối mặt với hành trình cát hung chưa rõ này?

——[3] Kim qua thiết mã: Nghĩa đen là lưỡi mác ngựa sắt, ám chỉ chiến trường chiến tranh khốc liệt.——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.