Buổi tối hôm đó, Nhâm Nghị có hẹn với bạn gái, Nhâm Tri Liễu cũng hẹn với bạn, nói buổi tối không về nhà.
Hạ Thụ gọi điện thoại cho Lâm Lập nói xin lỗi, sau đó thẳng thắn cự tuyệt anh ta.
Lâm Lập cười cười biểu thị thông cảm, cũng nói sau đó vẫn là bạn bè.
Lâm Lập vẫn luôn thành thục khiến người ta thư thích.
Có lúc Hạ Thụ nghĩ nếu như mình yêu Lâm Lập thì tốt biết bao, nhưng đáng tiếc tình cảm không thể nắm giữ được.
Hạ Thụ ngồi ở dưới ánh đèn chờ Nhâm Nghị trở về, chờ giúp anh ngâm chân, đó là tội mà Hạ Thụ chuộc mãi không xong.
Hạ Thụ cảm thấy mờ mịt, không biết từ khi nào tình cảm của cậu như ở trong vùng nước xoáy, không ngừng luân hãm, muốn lên bờ nhưng không ai giúp cậu, cậu chỉ có thể tự cứu lấy mình, nhưng vòng xoáy lại không ngừng dụ dỗ cậu hãm sâu.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Hạ Thụ thu hồi tâm tư, nhìn thấy số điện thoại của Khâu Nghiên Nghiên. Hạ Thụ sửng sốt một giây mới nhận điện thoại.
Âm thanh của Khâu Nghiên Nghiên cách micro truyền đến.
“Đêm nay Nhâm Nghị tâm tình không tốt, uống rất nhiều rượu, tôi dìu không nổi anh ấy, anh có thể tới giúp tôi đưa anh đến về nhà được không?”
Hạ Thụ lập tức đồng ý, cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài.
Tâm tình không tốt… Có một người bạn yêu thích đàn ông, cũng không phải một chuyện khiến người ta sung sướng.
Lúc Hạ Thụ chạy đến, Nhâm Nghị còn đang uống rượu, Khâu Nghiên Nghiên muốn đoạt lấy ly rượu của anh, lại bị anh đoạt trở lại.
Hạ Thụ nhăn mày đi tới lấy lại ly rượu, ra hiệu cho người phục vụ đem đi.
“Trả rượu lại cho tôi!”
Hạ Thụ bất đắc dĩ gọi anh: “Nhâm Nghị…”
Nhâm Nghị cố gắng mở mắt ra nhìn, không xác định nói: “… Hạ Thụ?”
Hạ Thụ gật đầu, đi tới đỡ lấy anh.
Lần này Nhâm Nghị đàng hoàng, còn biết chống đỡ thân thể, không đè lên Hạ Thụ. Hạ Thụ từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, cho nên cậu nhỏ gầy hơn những thanh niên cùng tuổi bình thường.
Khâu Nghiên Nghiên bận đầu đầy mồ hôi, lần này rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói: “Anh ấy rất nghe lời anh.”
Khâu Nghiên Nghiên thấy Nhâm Nghị đàng hoàng hơn rất nhiều, cho nên sau khi hỗ trợ dìu Nhâm Nghị lên xe liền đi về nhà.
Toàn bộ hành trình Nhâm Nghị rất ngoan, Hạ Thụ bảo làm cái gì anh làm cái đó.
Hạ Thụ không nhịn được sờ sờ mặt của anh, cảm thấy Nhâm Nghị như vậy vô cùng khả ái.
Nhâm Nghị cảm giác được cậu đang sờ mặt của mình, ngu ngốc cười cười, sau đó nhẹ nhàng ở lòng bàn tay Hạ Thụ cà cà.
Xe đi tới nửa đường, cảm giác say của Nhâm Nghị dâng lên, lập tức ói ra. Hạ Thụ không thể làm gì khác phải dìu anh xuống xe, không ngừng nghiêng mình xin lỗi tài xế, bồi thường tiền rửa xe, tài xế mới bỏ qua.
Quần áo đều bị Nhâm Nghị làm dơ, dáng vẻ họ như vậy nên Hạ Thụ ngăn mấy lần xe, cũng không có tài xế nào chịu chở bọn họ.
Hạ Thụ không thể làm gì khác là dìu Nhâm Nghị đến một khách sạn gần đó thuê một gian phòng.
Vừa vào cửa, Hạ Thụ liền cởi hết quần áo dơ, sau đó dìu anh đến vòi nước tắm rửa sạch sẽ, giúp anh súc miệng, đánh răng sạch sẽ, cuối cùng đem quần áo dơ bỏ vào trong máy giặt.
Toàn bộ làm xong, Hạ Thụ bị dằn vặt đến kiệt sức, cậu nhanh chóng đi tắm rồi bò lên giường, nằm bên cạnh Nhâm Nghị.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại muốn ngủ, đột nhiên Nhâm Nghị vươn mình đem cậu đặt ở dưới thân.