Hôm đó, sau khi Sách La Định rời khỏi chiếc thuyền hoa đang du hồ đánh đàn kia thì cũng có đến một nửa số người vây xem cũng bỏ về, thực ra chẳng phải Sách La Định có uy lực lớn lao gì, chẳng qua rất nhiều người phải về nhà nấu cơm mà thôi.
Bạch Hiểu Phong hình như không khỏe lắm, dựa vào trên tháp ngủ mất.
Đám đông nha hoàn đứng nhìn từ xa, cũng muốn đi đắp cho hắn cái chăn nhưng mà lại không dám.
Đường Nguyệt Yên ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Phong, một nha hoàn khá lanh lợi mang đến cho nàng một chiếc chăn da dê.
Nguyệt Yên nhận lấy, đang định đắp lên cho Bạch Hiểu Phong thì…
Lúc này, trên đầu lại đột nhiên vang lên tiếng gió, hình như có thứ gì đó đang rơi xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn… thấy một chiếc diều hình như bị đứt dây, đang rơi xuống.
Con diều kia nhìn có vẻ rất lớn, tốc độ rơi cũng nhanh, Nguyệt Yên vô thức ôm đầu, mà hình như chiếc diều kia cũng nhắm rất chuẩn, cứ thế đập thẳng xuống đầu nàng.
Mọi người xung quanh đều kêu lên, Đường Tinh Trị nhảy lên, xông tới cứu tiểu muội mình, nhưng mà hơi chậm một chút rồi.
Diều càng đến gần nhìn càng lớn, nếu như thực sự bị đập trúng, Nguyệt Yên lại mong manh như vậy, không khéo bị đập bẹp cũng nên.
Lệ phi giật mình đứng dậy.
Nguyệt Yên thì ôm đầu nhắm tịt mắt lại, đợi một lúc thật lâu nhưng lại không cảm thấy đau… ngẩng đầu nhìn lên… thấy Bạch Hiểu Phong vốn còn đang ngủ ở bên cạnh đã giơ tay cầm lấy con diều kia rồi, hình như đã tỉnh ngủ, còn đang quan sát hình dáng con diều kia nữa.
Tất cả mọi người đều thở phào.
“Yên nhi.”. Vương quý phi cũng nhanh chóng tới, kéo Nguyệt Yên đến xem xét: “Có bị thương không?”.
Đường Nguyệt Yên lắc đầu, mắt thì cứ nhìn Bạch Hiểu Phong, má càng đỏ hơn.
“Không biết ai lại chơi diều ở đây chứ, thật quá quắt, chẳng may khiến người khác bị thương thì sao!”. Đường Tinh Trị bất mãn, Bạch Hiểu Phong đặt con diều sang bên cạnh, không nói gì.
Lúc này, mọi người đều đến an ủi Đường Nguyệt Yên.
Hồ Khai thấy khóe mắt nàng đo đỏ, hình như sợ hãi, bèn nói: “Nhất định là do con diều kia thấy muội đẹp quá, nên mới bị sắc đẹp của muội làm ngây ngất mà rớt xuống đó.”.
Một câu nịnh nọt như vậy cũng khiến Đường Nguyệt Yên phải bật cười, mà xung quanh cũng có không ít người bị hắn chọc cười.
Dĩ nhiên, trong số những người đó không có Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn đang ngẩn người bên cạnh.
“Lão Sách cực kỳ thích thả diều.”. Trình Tử Khiêm nói một câu, đã thành công đánh thức Bạch Hiểu Nguyệt.
“Không phải hắn thích cưỡi ngựa đánh giặc à? Thích cả thả diều nữa á?”. Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.
“Đúng vậy, khi thả diều, hắn còn thích cắt đứt dây diều để cho diều bay đi nữa.”. Trình Tử Khiêm cười hì hì mà buôn chuyện về huynh đệ hắn cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe.
“Tại sao vậy?” Hiểu Nguyệt không hiểu.
“Trong đây có một chuyện cũ.”. Trình Tử Khiêm từ tốn nói: “Chuyện này liên quan đến việc khi nhỏ Lão Sách cùng một lão ăn mày lưu lạc, thấy người khác đều có cha nương chỉ mình hắn là không có, còn lúc nào cũng bị người ta đuổi đi nữa, hắn liền hỏi lão ăn mày kia rằng ‘Tại sao không ai thích con chứ?’”.
Hiểu Nguyệt cảm thấy đau xót trong lòng, người ta nói quan tâm nên mới loạn, mũi cũng thấy cay cay nữa.
“Nhắc tới chuyện hồi đó, rất trùng hợp, lúc đó trên bầu trời lại có một con diều vô chủ chẳng biết từ đâu bay đến, rớt trúng đầu của lão Sách.”. Trình Tử Khiêm cười một tiếng: “Lão ăn mày nói với hắn, ai bảo là không có ai thích con hả, con nhìn con diều này xem, nó chẳng qua chỉ đi ngang đây thôi mà cũng xuống chào hỏi con một tiếng này.”.
Hiểu Nguyệt vội hỏi: “Con diều đó đâu rồi? Hắn vẫn giữ chứ?”.
“Không a.”. Trình Tử Khiêm lắc đầu một cái: “Sau đó hắn lại chuẩn bị cái dây diều, đợi khi con diều bay lên cao rồi cắt dây cho diều bay đi.”.
“Vì sao vậy?”. Hiểu Nguyệt không hiểu.
Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Đây chính là một trong mười điều bí ẩn của Lão Sách vẫn chưa được phá giải, ta cũng không rõ tại sao hắn lại cho diều bay đi, cô hứng thú vậy thì đi hỏi thăm hắn giúp ta chút nhé.”.
Hiểu nguyệt cau mày gật đầu – Vậy à.
Cách chỗ bọn họ không xa, Đường Nguyệt Như nghe được chuyện Tử Khiêm nói, bèn hỏi Bạch Hiểu Phong vẫn giả vờ ngủ say không đến an ủi Nguyệt Yên bên cạnh: “Chàng đoán tại sao hắn lại thả diều đi?”.
Bạch Hiểu Phong chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng đưa tay mà sờ cằm một cái, nhướng mày: “Chắc con diều kia là con đực rồi, hắn thích con cái.”.
“Khụ khụ…”.
Trình Tử Khiêm bị nghẹn nước trà, ho khan.
Đường Nguyệt Như bật cười lắc đầu: “Lại nói hươu nói vượn rồi.”.
Bạch Hiểu Phong thấy hiếm khi nàng cười vui vẻ như vậy, cũng cười theo nàng, người trên bờ thấy Bạch Hiểu Phong cùng Đường Nguyệt Như người nằm người ngồi, không biết nói chuyện gì mà cười rộ lên, hình ảnh đó thật chẳng khác nào một bức tranh, trai xinh gái đẹp giữa nơi non xanh nước biếc, ai mà không thích chứ?
***
Sau khi thuyền hoa cập bến, Lệ phi muốn mời mọi người đi dùng bữa, Bạch Hiểu Phong mượn cớ sức khỏe không tốt nên không đi, Nguyệt Như thì muốn hồi cung thăm Hoàng thượng nên đã đi trước.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Sách La Định không ở đây cũng không có hứng thú, nói mình không muốn ăn lắm rồi vội vã trở về thư quán. Dạo quanh một vòng trong ngoài thư quán nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng Sách La Định đâu hết – Lúc này trời cũng tối rồi mà, còn đi đâu nữa?
“Chắc là đến quân doanh cưỡi ngựa rồi.”. Trình Tử Khiêm cầm một xấp bản thảo thật dày, còn tò mò hỏi Bạch Hiểu Nguyệt: “Nha đầu này, hay là chúng ta hợp tác đi?”.
Hiểu Nguyệt tò mò: “Hợp tác thế nào?”.
“Chẳng phải cô thích lão Sách à?”.
Mặt Hiểu Nguyệt đỏ lên: “Không có.”.
“Ha hả.”. Trình Tử Khiêm hiểu ý cười, cô nương này chỉ cứng miệng mà thôi: “Hay là thế này đi, cô giúp ta hóng hớt chuyện của đại ca cô, ta giúp cô cướp lão Sách về.”.
Hiểu Nguyệt lại càng đỏ mặt hơn, lặng lẽ giơ ra ngón tay cái nhỏ nhắn của mình…
Trình Tử Khiêm suýt nữa thì phụt cười, cô nương này vì hạnh phúc cả đời của mình mà chẳng chút do dự nào bán đại ca mình luôn.
Hai người ngoắc tay làm dấu xong, Trình Tử Khiêm bèn hỏi: “Trong thư quán có nhiều cô nương thế, rốt cuộc thì đại ca cô thích ai vậy?”.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Đại ca ta không thích ai cả.”.
Trình Tử Khiêm sửng sốt: “Hả?”.
Hiểu Nguyệt gật đầu: “Thật đấy!”.
“Đại ca cô có người trong lòng khác rồi sao?”. Máu buôn chuyện của Trình Tử Khiêm lại sôi trào.
“Cũng không…”. Hiểu Nguyệt chắp tay sau lưng đi lại trong sân: “Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngày nào đó ca ca nói muốn kén vợ, có bao nhiêu cô nương đến xếp hàng chứ?”.
Tử Khiêm còn có cả số liệu thống kê nữa: “Nơi khác không tính, chỉ tính riêng người nguyện ý gả cho đại ca cô trong hoàng thành này thôi cũng đã đến mấy vạn cô nương rồi, số lượng những cô nương trẻ tuổi trong hoàng thành cũng chiếm đến sáu phần rồi.”.
“Nhìn đi!”. Hiểu Nguyệt gật đầu một cái: “Ta cũng không nói chuyện khác, chỉ nói trong số mấy vạn cô nương này, cao thấp béo gày dạng gì chẳng có, phải không? Lại nói tới trong thư quán này, chị Nguyệt Như thì xinh đẹp, Nguyệt Yên dịu dàng, chị Hạ Mẫn tài giỏi, Bảo Bảo lại đáng yêu, người ta vẫn nói hoa đẹp bắt mắt, nhưng đó chỉ nên có một hai chậu hoa mà thôi, nhưng điều quan trọng là, bây giờ đầy sân đều là hoa, ngươi bảo đại ca phải chọn thế nào đây?”.
Trình Tử Khiêm sột soạt ghi chép, vừa lắc đầu: “Lý do này đáng đánh quá, biết bao nam nhân trong hoàng thành này muốn hâm mộ thôi cũng không được, nếu không chọn được một thì cứ chọn mấy đi!”.
Hiểu Nguyệt cười: “Thế thì không được, ca ca nói huynh ấy chỉ cần một mà thôi.”.
“Vậy à?”. Tử Khiêm nghe ra được chút điểm cốt yếu: “Ai vậy?”.
Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Không cần phải tốt nhất nhưng nhất định phải đúng nhất.”.
“Đúng…”. Trình Tử Khiêm viết một chữ “đúng” thật to trên giấy, gãi đầu: “Chuyện này còn có đúng hay sai nữa sao?”.
“Ta làm sao biết được.”. Bạch Hiểu Nguyệt chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn Trình Tử Khiêm: “Ta đã giúp ngươi rồi, trả lễ đi!”.
Tử Khiêm lập tức cười xấu: “Ha, nha đầu nhà cô được đó! Lão Sách thích nhất là Hoa Điêu, lúc này cô mà xách một vò Hoa Điêu đến quân doanh, biết đâu hắn còn dạy cô cưỡi ngựa nữa đó.”.
Hiểu Nguyệt lại cau mày, nhảu miệng: “Không được, chủ động quá rồi!”.
“Nữ truy nam cách tầng sa (1) mà!”. Trình Tử Khiêm chọc bả vai Bạch Hiểu Nguyệt: “Tiểu muội à, không nên xấu hổ đâu! Dạo này cứ xấu hổ sẽ bị sét đánh đó!”.
Hiểu Nguyệt đi sang bên cạnh, ôm lấy Tuấn Tuấn chẳng biết đã chạy đến cọ mình từ lúc nào mà vuốt lông cho nó, dáng vẻ có chút khó nghĩ: “Còn biện pháp khác không?”.
Trình Tử Khiêm cũng ngồi xổm xuống, chống cằm suy nghĩ một chút: “Ừm… hoặc là cô chủ động đánh tới, hoặc là đừng quá vội vàng.”.
Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Nghĩa là sao?”.
“Để lão Sách thích rồi đến theo đuổi cô đi.”. Trình Tử Khiêm nhướng cao mày.
Hiểu Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi có biện pháp nào tốt à?”.
Trình Tử Khiêm cười toét miệng, vỗ ngực nói: “Cứ giao cho ta.”.
Hiểu Nguyệt thấy Tử Khiêm nói xong liền hớn hở chạy ra ngoài cửa, cũng thấy hơi nghi ngờ chút, Trình Tử Khiêm này cứ thần thần quỷ quỷ, không biết có tin được không đây.
***
Lúc trời tối, Sách La Định cũng về, trên tay cầm một bao giấy dầu, vừa vào sân đã thấy Bạch Hiểu Nguyệt và Tuấn Tuấn.
Sách La Định cầm bao giấy dầu lướt qua trước mắt Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn liền lắc đuôi theo hắn vào viện.
Hiểu Nguyệt tò mò vào theo, thấy Sách La Định mang về một bọc thịt thú hoang lớn, hình như là những món nướng nóng hổi tươi ngon béo ngậy.
Sách La Định lấy ra vò rượu, ném cho Tuấn Tuấn một khúc xương vẫn còn dính chút thịt, Tuấn Tuấn vui sướng càm đến bên cạnh gặm xương.
Sách La Định thấy Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn đứng ngoài cửa, bèn hỏi nàng: “Nàng không đi ăn cùng họ à?”.
Hiểu Nguyệt lắc lư đi vào: “Không.”.
“Vậy nàng ăn cơm chưa? Có ăn thịt không?”. Sách La Định đưa cho nàng cái chân gà rừng nướng vàng: “Nếm thử trù nghệ của quân doanh chút đi, chân gà rừng!”.
Hiểu Nguyệt vén tay áo lên, đưa tay cầm lấy, ngồi trên ghế nhìn vào trong túi giấy dầu, thấy bên trong vẫn còn rất nhiều những món nướng hoang dã khác, không hề dời mắt hỏi: “Ngươi đi săn thú à?”.
“Ừ, ngứa tay nên vào núi với các huynh đệ một chút, gần đây trong núi nhiều đặc sản.”. Vừa nói vừa lau tay lên người.
Hiểu Nguyệt cau mày đưa cho hắn cái khăn để lau tay: “Lau mỡ đầy người thế!”.
Sách La Định ngại ngùng lau tay, sau rồi đưa tay vào áo lấy ra một thứ, đặt lên bàn.
“A?”. Hiểu Nguyệt đưa tay cầm lên xem, là một mảnh hổ phách lớn, bên trong còn có một con bướm gãy nửa cánh, mặc dù cánh đã bị gãy nhưng lại càng đặc biệt hơn.
“Ban nãy nhặt được trong núi đó.”. Sách La Định cắn một ngụm thịt lớn rồi chạy vào nhà lục lọi tìm được một cây đinh, khoan một lỗ trên mảnh hổ phách, đưa cho Hiểu Nguyệt: “Cầm về làm phiến trụy (2).”.
Hiểu Nguyệt vui vẻ: “Cho ta à?”.
Sách La Định tiếp tục gặm thịt: “Ừ, ta là nam nhân cần thứ đồ này làm cái gì? Đương nhiên là nhặt về để nịnh bợ phu tử rồi!”.
Hiểu Nguyệt cất mảnh hổ phách vào ví cẩn thận, tặng cho Sách La Định một nụ cười thật rạng rỡ, cười đến độ Sách La Định cũng run rẩy một cái – Bình thường nha đầu này miệng cũng rất nhỏ, nụ cười này lại thấy toàn răng không thấy mắt đâu!
Hiểu Nguyệt bỏ đi cáng dáng vẻ e thẹn mà mỹ nữ nên có, cầm chân gà rừng gặm lấy gặm để một ngụm… Ngon quá!
Chỉ lát sau, ngay cả chó mèo cùng Trình Tử Khiêm cũng bị mùi thơm của thịt nướng dụ tới.
“Oa, có thỏ hoang không?”. Tử Khiêm nhào tới.
Sách La Định đưa thịt thỏ hoang cho hắn, biết Trình Thử Khiêm thích ăn thịt thỏ hoang nướng nhất, cho nên mấy thủ hạ của hắn cứ rảnh rỗi lại săn mấy con về nướng lên rồi đưa tới.
Lúc này, kể cả bọn nha hoàn cùng gia định đã hoàn thành công việc của một ngày rồi cũng bị dụ đến cả, Hiểu Nguyệt bảo tất cả mọi người cùng đến đây ăn, dù sao đồ ăn cũng nhiều, có ăn cũng không hết.
Chờ đến khi cả Bạch Hiểu Phong cũng bị dụ tới thì đã thấy người ngồi đầy một sân viện, đang ngấu nghiến ăn thịt đây này.
Có chút dở khóc dở cười, Bạch Hiểu Phong tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Hiểu Nguyệt cầm một miếng thịt nai thơm ngon cho hắn ăn.
Bạch Hiểu Phong vén tay áo đón lấy, cách ăn không nhã nhặn cũng không thô lỗ, vừa ăn vừa hỏi Sách La Định: “Ngươi biết Côn Sơn không?”.
Sách La Định ngớ người: “Ngươi nói ngọn núi ở phía Tây hoàng thành à?”.
“Ừ.”. Bạch Hiểu Phong gật đầu: “Ngày mai thư quán Côn Sơn muốn đến thăm, có thể sẽ phải tỉ thí một trận nữa.”.
Sách La Định nghe vào tai này lại ra ở tai kia, trong lòng thầm nghĩ mấy cái thư quán có tỉ thí cũng là văn thử chứ không phải võ thử, liên quan quái gì đến lão tử chứ?
“Ta định phái ngươi ứng thí.”.
Bạch Hiểu Phong nói xong câu này đã khiến Sách La Định suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, há miệng cầm xương chỉ vào mình: “Ta á?”.
Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái.
“Ngươi chắc chứ?”. Sách La Định quẹt miệng: “Ta thì chẳng sao hết, nhưng ngươi không sợ ta sẽ bêu xấu danh tiếng của ngươi à?”.
Bạch Hiểu Phong lắc đầu: “Thư quán Côn Sơn này khác với các thư quán khác, ngươi đã từng nhìn thấy thư quán xây trong thung lũng trong núi chưa?”.
Sách La Định nghe không hiểu: “Ý gì?”.
“Ta biết.”. Trình Tử Khiêm cái gì chẳng biết, dùng tay áo lau mỡ dính ở miệng nói: “Viện trưởng của Thư quán Côn Sơn này là một võ nhân, vô cùng hung ác, học sinh đến học ở thư quán của hắn không chỉ phải biết văn mà còn phải biết cả võ, hơn nữa thư viện này cực thích tìm người khiêu chiến tỷ thí, lợi dụng việc tỷ thí mà chơi xấu, những thư quán bị họ để mắt hầu hết đều phải đóng cửa, còn bị bọn chúng thắng rất nhiều tiền, cả học sinh cũng có thể bị thương nữa.”.
Sách La Định nhíu mày: “Trong thư viện Hiểu Phong đều là công chúa hoàng tử mà bọn chúng cũng dám tới à?”.
Về điểm này Trình Tử Khiêm cũng không hiểu lắm, hỏi Bạch Hiểu Phong: “Đúng vậy, cho chúng thêm cả trăm lá gan chắc gì chúng đã dám làm bị thương nhóm hoàng tử hoàng tôn kia chứ?”.
Bạch Hiểu Phong lấy một bái thiếp ra, ném lên mặt bàn: “Ta cũng không biết lý do gì, nhưng nếu như người ta đã muốn tới, thì ta cũng đâu thể đóng cửa không cho vào chứ nhỉ?”.
Trình Tử Khiêm cầm bái thiếp liếc nhìn một cái, cau mày đưa cho Sách La Định.
Sách La Định vừa nhìn thấy mấy hàng chữ như rồng bay phượng múa kia cái liền nhức cả đầu, vừa uống rượu vừa dùng bàn tay dính nhớp nháp đầy mỡ mà vỗ lên lớp y phục tuyết trắng nơi bả vai Bạch Hiểu Phong: “Yên tâm, nói tới nói lui chẳng phải chỉ là một võ quán thôi sao, ai thèm quan tâm chúng là chim gì, dám đến thư quan gây sự liền biến chúng thành chim chết hết đi! Cứ giao cho gia đi.”.