Đường Tinh Vũ đột nhiên đến chơi. Cho dù vừa nhìn thấy hắn thì Sách La Định đã thấy khó chịu rồi nhưng cũng không thể từ chối gặp được.
Hiểu Nguyệt cũng muốn đi theo, nhưng vì chân đi lại không tiện cho nên Sách La Định đã để nàng ở lại thư trai, một mình đi ra viện trước. Đương nhiên là Trình Tử Khiêm cũng chạy theo để hóng hớt rồi.
Hiểu Nguyệt rất muốn đến xem một chút, nhưng vì chân đang bất tiện cho nên chỉ có thể ở lại chọn tranh vẽ.
Danh tiếng của vị Đường Tinh Vũ này, nàng cũng đã nghe qua, biết hắn là một kẻ phiền phức, không biết liệu Sách La Định có đánh nhau với hắn một trận hay không nữa, dù sao thì người ta cũng là hoàng thân quốc thích.
“Hiểu Nguyệt.”.
Hiểu Nguyệt xoay mặt nhìn ra ngoài, thấy Đường Tinh Trị đang chạy vào.
“Lục hoàng tử.”. Hiểu Nguyệt thấy hắn có vẻ vội vàng, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Chúng ta đến cầm quán, nàng có đi không? Đi chọn cho Sầm Miễn một cây đàn.”. Đường Tinh Trị nhìn bốn xung quanh một chút, hỏi: “Sách La Định không có ở đây à?”.
Hiểu Nguyệt lắc đầu một cái: “Ngũ ca ngươi đến tìm hắn, hắn vừa mới ra ngoài rồi.”.
Đường Tinh Trị nghe đến đây, sửng sốt một chút: “Ngũ ca của ta sao?”.
Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, thấy bảo hình như Hoàng thượng giao chuyện trừ phiến loạn cho Ngũ ca ngươi rồi.”.
Đường Tinh Trị nghe đến đây thì mắt cũng trợn trừng: “Ngũ ca ta đi trừ phiến loạn á?”.
“Là do tự hắn đề nghị.”. Hiểu Nguyệt gật đầu một cái.
Đường Tinh Trị suy nghĩ một chút, lại lui ra ngoài mấy bước, ngửa mặt nhìn mặt trời trên cao một cái, xem hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào.
Hiểu Nguyệt bị hành động đó của hắn chọc cho buồn cười.
Đường Tinh Trị thấy Hiểu Nguyệt cười, sờ gáy: “Thế nàng có đi cầm quán không? Tam hoàng tỷ cũng đi chọn cầm phổ nữa, chúng ta đi hỗ trợ, để Sầm Miễn chủ động chút.”.
Hiểu Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, thì ra Đường Tinh Trị lại muốn tác hợp Sầm Miễn với Đường Nguyệt Như à. Nhưng mà nghĩ kỹ một chút cũng không có gì lạ, xưa nay Đường Tinh Trị đều thương yêu Nguyệt Yên, cũng rất tốt với Nguyệt Như, sẽ không dùng hôn nhân của tỷ tỷ và muội muội mình để đi tranh giành ngôi vị hoàng đế gì đó.
“Ừ, cũng được, nhưng mà ta cần phải tìm người đẩy xe lăn…”.
“Để ta để ta!”. Đường Tinh Trị vừa nghe thấy Hiểu Nguyệt đồng ý thì mừng rỡ, nhanh chóng chạy qua đẩy xe nàng ra ngoài trước khi nàng thay đổi ý định.
Một mặt vì Hiểu Nguyệt phải chờ Sách La Định nên trong lòng càng lo lắng, chẳng thể tập trung làm chuyện gì khác nữa, thay vì cứ suy nghĩ lung tung thì chẳng bằng đi ra ngoài một chút. Mặt khác, nàng cũng khá hứng thú với chuyện Sầm Miễn và Đường Nguyệt Như, dù sao cũng coi như có liên quan đến đại ca nàng mà.
Đường Tinh Trị đẩy Hiểu Nguyệt đến cửa, mọi người đã đợi ở đó cả rồi, mấy người bọn Đường Nguyệt Như đã đi trước, chỉ còn lại mấy nam sinh mà thôi.
Sợ Hiểu Nguyệt ngại nên Đường Tinh Trị đã tìm một chiếc xe ngựa đến, để Hiểu Nguyệt ngồi trong xe ngựa, mọi người cùng nhau đến cầm quán.
“Này.”. Hồ Khai dùng cùi chỏ đụng vào Đường Tinh Trị một cái: “Vậy mà lại đi với ngươi tới à!”.
Đường Tinh Trị nhướng mày một cái: “Đương nhiên.”.
“Sách La Định đâu? Không ở đó à?”. Hồ Khai khó hiểu.
“Nghe nói Ngũ ca đến tìm hắn…”.
“Ai tới tìm hắn cơ?”. Thạch Minh Lượng cũng góp tới.
“Ngũ ca.”.
“Đường Tinh Vũ đến tìm Sách La Định làm gì?”. Cát Phạm cũng cảm thấy tò mò.
Đường Tinh Trị nói cho bọn họ biết những gì ban nãy Hiểu Nguyệt nói.
Chân mày Hồ Khai cũng nhíu lại: “Thế này, Tinh Trị à, không phải ta nói ngươi đâu, sao ngươi lại chỉ cứ thế mang Hiểu Nguyệt ra đây thôi chứ, ngươi nên đến gọi Sách La Định cùng đi mới phải.”.
Đường Tinh Trị trắng mắt nhìn hắn, kiến nghị - Khó khăn lắm ta mới hẹn được Hiểu Nguyệt đi riêng đó!
“Chậc, bây giờ không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường.”. Hồ Khai vỗ bả vai hắn, nhỏ giọng nói: “Tinh Vũ ngu ngốc nhưng mà hoàng nương hắn không có ngu ngốc đâu, nhất định là Vinh phi bảo hắn nhân cơ hội này lôi kéo Sách La Định, chuyện này đúng là vấn đề lớn đó!”.
Đường Tinh Trị bĩu môi: “Muốn lôi kéo thì cứ đi mà lôi kéo.”.
“Thế thì không được.”. Thạch Minh Lượng lắc đầu: “Văn có Bạch Hiểu Phong, võ có Sách La Định, nếu đem ra so sánh, tác dụng của Bạch Hiểu Phong còn kém một chút, hắn cũng chẳng có tâm muốn làm quan. Nhưng mà Sách La Định thì lại khác, trong tay hắn có binh quyền, binh quyền đó biết không hả?”.
Đường Tinh Trị tiếp tục mím môi: “Vậy thì sao, hắn có thể tạo phản à.”.
Thạch Minh Lượng và Hồ Khai đều nhìn trời.
Hiểu Nguyệt vẫn luôn tựa vào thành cửa sổ xe, nghe động tĩnh bên ngoài, mặc dù bốn người này đều nói chuyện rất nhỏ nhưng mà nàng vẫn có thể nghe được đại khái, bèn tiếp tục nghe.
“Ngươi đừng có mà lúc nào cũng hồn nhiên như vậy có được không!”. Hồ Khai chỉ hận rèn sắt không thành thép mà trừng Đường Tinh Trị, nói: “Với tính cách của Sách La Định, nhất định là hắn sẽ chẳng thèm để ý đến Đường Tinh Vũ. Nhưng vẫn là câu cũ, Vinh phi, Vinh phi đó! Bà ta nhất định sẽ giở thủ đoạn, lúc đó ngôi vị hoàng đế của ngươi cũng sẽ chẳng còn. Việc Đường Tinh Vũ có thể bỏ qua cho ngươi hay không chỉ là chuyện nhỏ, mà chuyện lớn chính là tên vô đụng đó không trở thành hôn quân thì cũng thành bạo quân, đến lúc đó thì cái thiên hạ thái bình này cũng mất, thiên hạ sẽ thành đại loạn!”.
“Ài dà, tóm lại thì tuyệt đối không thể có chuyện ta đi cầu xin Sách La Định đó đâu!”. Đường Tinh Trị vẫn còn khó chịu.
Ba huynh đệ ở bên cạnh xoay mặt nhìn nhau, cũng lo lắng thay hắn.
Sầm Miễn vẫn đi ở phía sau, bốn vị huynh đệ phía trước đã quên hắn mất tiêu rồi thì phải. Những chuyện bọn họ nói hắn cũng nghe được, còn cảm thấy mặc dù Đường Tinh Trị vẫn còn chút tính cách trẻ con nhưng mà con người cũng coi như chính trực. Chỉ tiếc, nếu thực sự muốn trở thành vị quân vương tốt thì chỉ có quang minh chính trực là không đủ. Tính cách thất thường và đố kỵ hiền tài lại càng không được có! Một nhân tài như Sách La Định, sao có thể khoanh tay dâng cho người khác được, sau này sao có thể trở thành hoàng đế được?!
***
Tạm thời không đề cập đến mọi người đang đến cầm quán, nói đến Sách La Định ở trong thư quán cái đã.
Thư quán không giống trong phủ Tướng quân, làm gì có thư phòng, mỗi người chỉ có một cái viện nhỏ mà thôi.
Sách La Định đặc biệt cho người dẫn Đường Tinh Vũ vào ngồi ở trong sân, đừng có để hắn vào phòng.
Trình Tử Khiêm thì nhấc một chiếc ghế mây nhỏ đặt bên ngoài tường viện, đứng trên đó đúng tầm có thể thấy được tình hình bên trong, cũng nghe rõ được chuyện mà mọi người nói bên trong, hắn ngồi xổm xuống rút giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.
Vừa mới gẩy bút soàn soạt viết mấy chữ, bên cạnh đã có bóng trắng lóe lên, đã thấy Bạch Hiểu Phong khoanh tay tựa vào cạnh tường rồi.
Tử Khiêm mở to mắt nhìn hắn.
Bạch Hiểu Phong chỉ ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài còn có một cỗ kiệu che, bên trong chắc có nữ quyến.”.
Tử Khiêm há to miệng: “Vinh phi à?”.
Bạch Hiểu Phong phất tay một cái – Chắc là vậy.
Máu nhiều chuyện của Tử Khiêm bắt đầu dâng cao, Bạch Hiểu Phong lại giơ ngón tay ra lắc lắc, ý khuyên hắn – Bình tĩnh đã! Kịch hay bắt đầu rồi!
Sách La Định vào sân, đã thấy trong sân có hai người đang chờ mình, một người còn trẻ, nhìn thoáng qua chắc khoảng hai mươi tuổi đi? Trông lớn hơn Đường Tinh Trị một chút mà thôi, mà hai huynh đệ nhà này không giống nhau lắm, Đường Tinh Trị ngoại hình khá đẹp, mặt mày tinh tế lại có thêm mấy phần khí chất, rất giống với đương kim hoàng đế hiện nay. Còn vị này sao… da hơi đen, mắt xếch, ánh mắt không được tinh anh cho lắm. Hắn vừa ngồi bên bàn đá trong sân vừa ngáp, người theo sau hắn là một lão công công, tóc hoa râm.
“Sách tướng quân.”. Công công kia vừa nhìn thấy Sách La Định thì cực kỳ kích động, chạy tới hành lễ với hắn.
Sách La Định cười khan một tiếng, phất tay, suy nghĩ một chút – Thái giám này hẳn là thái giám bên cạnh Vinh phi, Huy công công.
Nhìn lại Đường Tinh Vũ đang ngồi bên cạnh bàn uống trà, chỉ liếc mắt nhìn Sách La Định một cái rồi ngáp tiếp.
Sách La Định thế mà lại thấy yên tâm rồi – Heo nái chưa có trèo cây, mà trên cây cũng chưa mọc ra heo nái, bởi vì vị Ngũ hoàng tử này vẫn vô dụng như cũ.
“Hoàng tử.”. Huy công công nhanh chóng đụng tay vào Đường Tinh Vũ kia, ý bảo hắn mau đứng lên làm lễ ra mắt với Sách La Định.
Cũng không phải Đường Tinh Vũ có bất mãn gì với Sách La Định, mà căn bản là hắn xem thường Sách La Định, hắn cũng coi thường tất cả mọi người, dù sao hắn cũng là hoàng tử, ngoại trừ hoàng đế ra, hắn cần quái gì phải sợ ai?
Nhưng mà thái giám vẫn cứ nháy mắt với hắn.
Đường Tinh Vũ bất đắc dĩ, nương hắn bắt hắn phải tới đây, không còn cách nào khác là đành phải chắp tay, cũng không thèm đứng dậy mà nói với Sách La Định: “Sách tướng quân, đã lâu không gặp.”.
Sách La Định nhướng mày – Đường Tinh Vũ thế này dễ đuổi đi rồi.
Bên ngoài tường, Bạch Hiểu Phong lắc đầu một cái.
Trình Tử Khiêm thì vừa lắc đầu vừa viết lia lịa, mà còn viết cả một hàng dài – Vô dụng vô dụng vô dụng vô dụng…
Sách La Định đến cạnh bàn ngồi xuống, nhìn Đường Tinh Vũ một chút.
Đường Tinh Vũ ngẩng đầu đối mắt với Sách La Định một cái, nhanh chóng tránh đi ngay… người này, bất kể nhìn bao nhiêu lần rồi cũng đáng sợ như vậy.
Sách La Định thầm cười lạnh một tiếng, trí tuệ cùng ngoại hình đều kém xa Đường Tinh Trị đến chín con phố, lại không có chút dũng cảm nào, tên ngốc Đường Tinh Trị còn dám khiêu khích mình một chút nữa là.
“Ngũ hoàng tử, tìm ta có chuyện gì vậy?”. Sách La Định bưng bình trà trên bàn lên, mở nắp nhìn một chút, lại đặt trở về, hất cằm gọi: “Tiểu Ngọc, mang cho ta ấm Bích Loa Xuân tới đây.”.
Bạch Hiểu Phong cùng Trình Tử Khiêm đều khó hiểu nhìn nhau một cái – Bích Loa Xuân sao? Sách La Định lại có thể nhận biết sự khác nhau giữa Bích Loa Xuân và trà Long Tỉnh à? Qúa bất ngờ!
Tiểu Ngọc là nha hoàn trong thư quán, bình thường đều ở bên chăm sóc cho Hiểu Nguyệt, ngoại hình rất đẹp, cũng thông minh cho nên Hiểu Nguyệt không bảo nàng làm những công việc nặng nhọc, chỉ làm những công việc như mài mực hoặc làm bạn cùng nàng khi đi mua sắm y phục, tình cảm của hai người rất tốt.
Tiểu Ngọc đang ở bên ngoài viện, từ xa đã nghe thấy tiếng Sách La Định gọi mình thì cũng hơi khó hiểu, nhanh chóng chạy vào sân: “Tướng quân?”.
Sách La Định cười ngoắc tay gọi nàng: “Mang cho bình Bích Loa Xuân.”.
“À, được.”. Mặc dù Tiểu Ngọc cũng chẳng rõ lắm nhưng mà cũng nhanh chóng chạy đi pha trà.
Sách La Định đảo mắt nhìn một cái, quả nhiên đã thấy Đường Tinh Vũ đang nhìn Tiểu Ngọc, cái vẻ mặt kia là đang kinh ngạc sao trong phủ này mà cũng có được nha hoàn xinh đẹp như vậy chứ? Toàn thân hắn gần như đã tỉnh táo lại luôn.
Sách La Định âm thầm lắc đầu.
Sau khi Tử Khiêm nhón chân liếc mắt nhìn vào trong một cái rồi, lại tiếp tục quay về ngồi xổm trên ghế mây.
Bạch Hiểu Phong lại thấy hắn viết thêm một hàng nữa: “Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc…”.
Bạch Hiểu Phong khoanh tay tựa vào vách tường sờ cằm – Sách La Định đang chơi cái gì đây?
Rất nhanh sau đó, Tiểu Ngọc đã pha trà mang đến rồi, Bạch Hiểu Phong liền cản nàng lại, đưa tay nhận lấy bình trà trong tay nàng, phất tay áo bảo nàng trở về tiếp tục công việc của mình đi, chỗ này không cần nàng quan tâm nữa.
Cho nên Tiểu Ngọc đi về.
Bạch Hiểu Phong khẽ mỉm cười, gọi một gia nô lại, đưa bình trà cho hắn, bảo hắn cầm đến cho Sách La Định.
Gia nô đi vào sân.
Đường Tinh Vũ đang nghển dài cổ mà ngóng, vừa thấy tên gia nô đi vào thì vẻ mặt chán ghét xen thêm phần tiếc nuối – Nha hoàn xinh đẹp ban nãy đâu mất rồi?
Sách La Định nhận trà, biết Bạch Hiểu Phong ở bên ngoài, lại nhìn thái giám bên cạnh Đường Tinh Vũ một cái, ý bảo hắn – Chủ nhân của ngươi không nói, hay là ngươi nói đi.
“A, là thế này…”. Huy công công vừa định mở miệng thì lại thấy một gia định chạy từ bên ngoài vào: “Sách tướng quân, Vinh phi đến, nói muốn được gặp.”.
Bạch Hiểu Phong và Trình Tử Khiêm nhìn nhau một cái, rất tự giác mà lùi về phía sau núi giả tránh mặt trước một chút, từ bên ngoài, Vinh phi dẫn theo mấy thị vệ nhanh chóng đi vào.
Vinh phi là một phi tử khá đặc biệt. Trong hậu cung có rất nhiều phi tần, trong đó người xinh đẹp nhất, cũng được sủng ái nhất chính là Lệ phi. Người có thân phận và quyền lực cao nhất là Hoàng hậu. Người có tri thức hiểu lễ nghĩa và có thể tâm sự với Hoàng thượng nhiều nhất chính là Vương quý phi. Còn vị Vinh phi này, cũng giỏi nhất có một chuyện.
Vinh phi là đường muội nhà Thượng thư Trần Cần Thái, gia tộc cũng không nhỏ, dáng người tạm được, tính khí thì hùng hổ mà dã tâm cũng lớn. Chỉ tiếc lại sinh ra đứa con vô dụng, bị chiều đến hư, suốt ngày gây chuyện thị phi, đúng là khiến người ta giận dữ, Hoàng thượng lại càng không thích hai mẫu tử này. Vinh phi vô cùng dè dặt, là một phi tần không được sủng ái nhất trong tất cả các phi tần.
Nhưng mà cho dù không được sủng ái nhưng gia tộc và bè cánh nhà bà cũng không tồi, bà có tiền cũng có thế lực cho nên Lệ phi và Hoàng hậu cũng không có cách nào động đến bà, quan hệ hai bên rất tệ.
Vinh phi vừa vào sân đã nói: “Sách tướng quân, làm phiền rồi, làm phiền rồi.”.
Sách La Định chẳng thể làm gì khác hơn là cười khan, thầm nghĩ phiền phức thật, thà ở thư trai chọn tranh chữ cho Bạch Hiểu Nguyệt còn hơn.
“Tinh Vũ, ai bảo con tới đây!”. Vinh phi hung dữ trợn mắt nhìn Đường Tinh Vũ một cái: “Sách tướng quân ngày bận trăm công ngàn việc, có biết bao chuyện quốc gia đại sự cần giải quyết, sao có thời gian để lo cái chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này của ngươi được.”.
Khóe miệng Sách La Định co giật, Trình Tử Khiêm cùng Bạch Hiểu Phong cũng nhịn không được mà “phụt” cười.
Sách La Định thầm nghĩ các ngươi ăn không nói có sao? Cái gì mà ngày bận trăm công ngàn việc, gì mà quốc gia đại sự, trên dưới hoàng triều này ai mà không biết Sách La Định hắn là quan viên nhàn rỗi nhất, không cần đánh giặc cũng chẳng cần trừ phiến loạn, thiên hạ thái bình đến độ trộm còn không có, đến nỗi đường đường Đại tướng quân như hắn còn phải đến thư quán học, vậy mà còn nói hắn bận rộn à?
“Sách tướng quân, xin thứ lỗi, những gì Tinh Vũ nhà ta nói ngài đừng coi là thật, cứ để tự nó giải quyết đi.”. Vừa nói Vinh phi giả như muốn kéo Đường Tinh Vũ đi.
Bạch Hiểu Phong đột nhiên hiểu ra rồi, ngồi xổm xuống hỏi Trình Tử Khiêm: “Ban nãy Sách La Định bảo Tiểu Ngọc dâng Bích Loa Xuân đến, là để không cho Đường Tinh Vũ mở miệng à?”.
Trình Tử Khiêm cười: “Ngươi nghĩ hắn ngốc thật sao? Đầu óc tên này rất nhanh nhạy.”.
Quả nhiên, lại thấy Sách La Định cười, nói: “À, không sao, Ngũ hoàng tử cũng không có nói gì cả, ta gọi người tiễn các vị.”.
Ngoài cửa, Bạch Hiểu Phong cùng Trình Tử Khiêm lại nhịn không được mà “phụt” cái nữa, nhìn biểu lộ của Vinh phi lúc này – Thần kỳ!
Mà lúc này, có thể nói là Vinh phi rất lúng túng.
Nàng vốn đã dặn Đường Tinh Vũ cẩn thận rồi, Đường Tinh Vũ giả như đến nhờ Sách La Định giúp một tay, vừa nói xong chuyện trừ phiến loạn thì nàng sẽ nhanh chóng chạy đến ngăn cản. Nghĩ rằng kế hoạch sẽ trôi chảy trót lọt nhưng ai mà ngờ được Sách La Định lại gọi một mỹ nữ đến phân tán lực chú ý của Đường Tinh Vũ, cho nên Vinh phi không có chớp đúng thời cơ được, màn kịch mới diễn được phân nửa đã không còn đất diễn tiếp được rồi.
Sách La Định đứng lên, xoa vai: “Ài… đừng nói nữa, mấy hôm nay ta phải đọc sách nhiều đến độ vai mải lưng đau luôn.”. Vừa nói vừa chắp tay với Vinh phi: “Vinh phi à, ta không tiễn nhé, ta còn phải đến quân doanh một chuyến nữa.”. Nói xong xoay người lanh lanh lợi lợi mà chạy ra cửa.
Trình Tử Khiêm phẩy tay: “Xí, không cho ta cơ hội hóng hớt nữa, tên Sách La Định này.”.
Bạch Hiểu Phong cười nhạt: “Kịch hay giờ mới mở màn mà, sau này sẽ có nhiều phiền phức cho xem.”. Nói xong cũng bỏ đi.
Trình Tử Khiêm bĩu môi, trốn ra phía sau núi giả.
Liền thấy Vinh phi đen mặt đi ra, Đường Tinh Vũ sau lưng có vẻ như đã bị chửi cho một trận rồi, ngoan ngoãn đi theo.
“Ngươi không thể vì nương ngươi mà có tinh thần tranh đấu chút sao, cũng chẳng biết ngươi đang làm cái gì ở đây nữa!”. Hình như Vinh phi nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi trách Đường Tinh Vũ.
“Dù sao thì chúng ta cũng đến tìm hắn có việc, cứ nói thẳng không phải là được rồi sao, làm gì phải mất nhiều công sức như vậy chứ.”. Đường Tinh Vũ có vẻ không phục: “Hắn là thần tử con là hoàng tử, cứ làm như con phải cầu xin hắn vậy…”.
“Ngươi câm miệng cho ta!”. Vinh phi hận mình rèn sắt không thành thép mà giơ tay ra định đánh hắn.
Đường Tinh Vũ nhanh chóng trốn ra sau lưng Huy công công.
Huy công công nói giúp: “Nương nương bớt giận, nương nương, hình như Sách La Định cố ý ngăn cản không cho hoàng tử nói.”.
Vinh phi thở dài: “Sách La Định khôn khéo nhường nào, chắc là hắn không thích nhúng tay vào vũng nước đục này, không sao, ta có cách.”.
Nói xong cứ thế đi ra ngoài thư quán.
Đến cửa, Đường Tinh Vũ sờ đầu: “Nương… con bị cấm túc mấy ngày rồi, muốn ra ngoài một chút.”.
Vinh phi cau mày lại.
“Con đi hỏi thăm chút tin tức thôi.”. Đường Tinh Vũ nhanh chóng nói: “Vẫn tốt hơn là ở trong cung không có việc gì làm mà.”.
Vinh phi thở dài, phất tay: “Tùy ngươi vậy.”.
Đường Tinh Vũ nhanh chóng chạy mất, chuẩn bị đến Phiêu Hương viện hoặc là Di Hồng viện tìm cô nương.
***
Sách La Định trở lại thư trai thì phát hiện Bạch Hiểu Nguyệt không có ở đó nữa, bèn hỏi Tiểu Ngọc đang ôm y phục đi ngang qua: “Tiểu thư nhà ngươi đâu rồi?”.
“À, ban nãy tiểu thư vừa đi ra ngoài cùng bọn Lục hoàng tử rồi, hình như bảo đi mua đàn cho Tiểu vương gia.”. Tiểu Ngọc đi theo Bạch Hiểu Nguyệt đã lâu, đương nhiên là không sợ Sách La Định, cũng biết Bạch Hiểu Nguyệt nhất định có ý với Sách La Định cho lên tiến đến nói: “Sách tướng quân, bọn họ đến cầm quán, ngài có muốn đi xem một chút không? Vừa mới đi một lúc thôi.”.
Sách La Định sờ cằm “à” một tiếng.
Tiểu Ngọc thấy hắn không tỏ vẻ gì cũng bất đắc dĩ lắc đầu – Người này vẫn còn hồ đồ quá, bao giờ mới mây tan trăng sáng được đây… nghĩ xong rồi xoay người rời khỏi.
Sách La Định khoanh tay – Bạch Hiểu Nguyệt đi cùng Đường Tinh Trị đến cầm quán rồi sao?
“Chậc, lão Sách à! Ngươi đề phòng chút đi, cẩn thận bị người ta hoành đao đoạt ái mất đó.”. Trình Tử Khiêm lại nhô ra.
Sách La Định nhìn trời, ra ngoài.
“Ngươi đi đâu đấy?”. Trình Tử Khiêm đuổi theo.
“Đến quân doanh, không thì đi đâu nữa.”. Sách La Định chẳng thèm để ý đến hắn, xoay người đi mất.
Trình Tử Khiêm không quên ở phía sau la lớn: “Đến cầm quán thì ra cửa, rẽ trái, rẽ trái lại rẽ trái nữa!”.
Sách La Định bĩu môi, ra ngoài cửa thì nhìn xung quanh một chút… vẫn nên đi về phía trái đi… rẽ trái, rẽ trái lại rẽ trái nữa là kiểu đi gì chứ?