Hiệu Ứng Bươm Bướm

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

“Thưa ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Cô thư ký tươi cười đầy chuyên nghiệp, ánh mắt tuy rằng biểu hiện đang nâng người khác lên, nhưng gặp lại vào hai tiếng sau tôi cam đoan cô nàng tuyệt đối sẽ chẳng nhớ rõ tôi là ai.

“Tôi là bạn của Nam Lăng, đến gặp cậu ấy ăn bữa cơm mà thôi, không cần hẹn trước chứ.” Một bên nháy mắt cười với nàng thư ký, một bên quen thuộc đi gõ cửa phòng Nam Lăng. Gặp em còn phải hẹn trước? Chẳng lẽ em thăng chức tôi còn không biết sao?

Tươi cười vẫn không thu hồi mà một kẻ vô cùng dọa người đã ngăn tôi lại, “Thưa ngài, rất xin lỗi, nếu không hẹn trước, ngài không thể vào!”

“Không lầm chứ?” Gân xanh đập điên cuồng, tôi rất muốn ném văng cô nàng nói chuyện mà sóng âm cũng chẳng lên xuống này đi.

Tuy không ở chung ngành, nhưng làm việc cùng một căn cứ với Nam Lăng lâu đến thế, tôi thật chưa bao giờ nghe qua những quy tắc chết dẫm này.

“Ngài Nam Lăng đã cố ý dặn dò, bất kỳ ai muốn gặp ngài ấy đều phải hẹn trước, thật có lỗi.” Lấy từ ngữ lễ phép lạnh như băng làm dấu hiệu chấm dứt trò chuyện, cô nàng rốt cuộc chẳng thèm liếc tôi, đơn giản ngồi trở lại trước máy tính, bắt đầu ‘lách cách’ gõ phím.

Khốn nạn!

Rất giỏi sao? Đắc ý lắm chứ gì.

Oán hận lấy điện thoại ra, tôi bắt đầu bấm số của Nam Lăng.

“A lô! Nam Lăng sao?”

“Trác Việt? Anh tìm em?” Giọng nói mang theo kinh ngạc, còn có cả ủ rũ chẳng che dấu được.

“Vất vả lắm à? Có phải do công việc quá mệt mỏi?” Âm điệu khàn khàn khiến lòng tôi nhói đau, trong nháy mắt ấy tôi thiếu chút nữa quên mất mục tiêu đến tìm em.

“Em tốt lắm… Trác Việt anh không cần làm việc à? Bỗng nhiên gọi điện thoại cho em, có chuyện gì?”

Làm việc của tôi… Ghi chép nhiều hơn nữa về mỗi ngày của Long Nại?

Anh xin lỗi, kể từ khi nhận được mail của em, anh đã chẳng thể nào tiếp tục.

“Anh… có vài việc muốn nói. Anh đang đứng trước cửa ban công, cô nàng thư ký của em không cho anh vào.” Vừa nói tôi vừa một bên dùng mắt lườm đầy quan sát, cô thứ ký trẻ tuổi rất chuyên nghiệp mà duy trì thái độ đúng mực, coi oán giận của tôi như vô hình.

“Anh muốn tới tìm em sao không nói trước một tiếng? Anh đáng ra phải ở cạnh Long Nại làm tốt việc của mình mới phải!” Giọng Nam Lăng nói ra những lời không thể ngờ đến, vẻ vừa gấp gáp lại nôn nóng, lớn đến mức gây chấn động làm lỗ tai tôi có phần đau.

Tôi kinh ngạc đứng chết lặng, không biết tiếp theo phải nói những gì.

Cho tới bây giờ chưa bao giờ từng như thế. . .

Nam Lăng trong trí nhớ tôi là một chàng trai tao nhã mà im lặng, là một người mãi luôn giữ được phong độ nhã nhắn và lời nói khiêm tốn.

Càng không thể tưởng tượng được chính là, người em quát lớn như vậy lại là tôi.

Trầm mặc rất lâu, chỉ có tiếng gõ phím của cô nàng thư ký với tốc độ khủng bố dùng một phút gõ 120 chữ cái.

“Thật có lỗi, Trác Việt…” Ngay lúc tôi mất dũng khí tiếp tục nói, Nam Lăng rốt cuộc phát ra âm thanh.

“Không có việc gì, loại việc này lẽ ra phải nói với em trước.” Khó khăn mở miệng, tôi gắng hết sức khiến sự tình nhìn qua có phần thoải mái hơn, “Nếu em không rỗi, anh đi trước.”

“Anh chờ em nơi quán cà phê dưới lầu đi, em xuống ngay.”

Ngay cả những lời thừa như ‘gặp nhau một hồi’ đều không có, tín hiệu điện thoại bên Nam Lăng đã vội mất đi.

Tôi bực mình cúp máy, vốn nên khoe khoang sự đắc ý trước mặt thư ký cũng đã hoàn toàn không có tâm tình.

Chẳng qua chỉ mấy tháng không gặp mà thôi, vậy sao rất nhiều thứ cứ dần xa lạ đến thế. Sự tin tưởng, tình cảm vốn tưởng rằng đã quen thuộc đến mức khảm vào sinh mệnh, vậy mà dường như lặng lẽ đổi thay, phai nhạt.

Đường trong ly cà phê vân chưa tan hết, tôi đã có thể nhìn xuyên qua tấm thủy tinh thật lớn nơi cửa sổ nhìn thấy dáng vẻ hối hả của Nam Lăng.

Dưới ánh mặt trời với những bóng râm bất ngờ điểm xuyết là gương mặt em hao gầy, những lọn tóc chẳng che dấu được vẻ mỏi mệt.

“Em xin lỗi, có một thí nghiệm mà kết quả gặp nghi vấn, phương án cứ luôn phải sửa chữa.”

“Anh biết, những công thức ấy đều là rắc rối của cuộc đời con người…” Nhìn nhau cười, không khí nhất thời thoải mái hơn.

Trò chuyện mặt đối mặt với nhau luôn hòa hợp, những nho nhỏ không vui nơi đáy lòng cũng bởi thế mà vứt bỏ đi.

“Vừa rồi người bên cạnh em… là đối tượng hợp tác mới sao?” Vừa giúp Nam Lăng khuấy cà phê, tôi vừa thuận miệng hỏi một câu. Khi nãy mơ hồ tôi nhìn thấy Nam Lăng cùng một người đàn ông sóng vai ra khỏi tòa nhà, đó là một người với ngũ quan thâm thúy, dáng người anh tuấn, biểu tình quá mức lạnh lùng chẳng giống những người nghiên cứu khoa học, ngược lại giống ngôi sao nổi tiếng thường xuất hiện trên tivi hoặc một tổng giám đốc cao cấp với những tin tức về các vụ tai tiếng không rời thân.

“Ừm…” Một tiếng hừ nhẹ không rõ khái niệm, vậy là xem như đã trả lời cho có lệ bỏ qua đề tài của tôi, “Trác Việt, anh có chuyện gì cứ nói đi.”

Câu hỏi vẫn giấu trong lòng đảo qua đầu lưỡi mấy lần, tôi rốt cuộc bật ra tiếng.

“Người nhân tạo kia của em… Ý anh là nói Long Nại, sau khi một năm thực nghiệm này chấm dứt, sẽ sắp xếp thế nào cho nhóc con ấy?”

Tốc độ uống cà phê của Nam Lăng rõ ràng chậm lại.

“Sao bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này?”

“Bởi email cuối cùng hôm qua em gửi tới có thể gây cho anh sự hiểu lầm.”

Không khí dường như bỗng nhiên loãng ra, tiếng hít thở của hai người đều hết sức rõ ràng.

“Anh không hiểu lầm gì đâu, đối với năng lực lý giải của anh, em luôn luôn tin tưởng.” Một lần nữa em cầm ly lên, lúc nói những lời ấy thì lấy tay che mặt, khiến tôi chẳng nhìn được vẻ mặt em.

“Vì sao?” Phỏng đoán tàn khốc bị chứng minh là việc thật, tôi ngay cả tiếng nói cũng chẳng kiềm lại được mà run lên.

“Không có vì sao. Thí nghiệm về người nhân tạo sau khi kết thúc, dù thành công hay thất bại đều phải bị tiêu hủy, đây là quyết định mọi người đã sớm đạt thành.”

“Quyết định? Ai có quyền đưa ra quyết định như vậy?”

“Nhóm người chế tạo nó. Cho nó cuộc sống chẳng qua là để thí nghiệm mà thôi, thí nghiệm chấm dứt thu được những số liệu tương quan thì sự hiện hữu của nó tự nhiên cũng chẳng còn ý nghĩa.”

“Nói như vậy, đó cũng chính là em?”

“Em là một trong những người chế tạo nó, hơn nữa là người chủ chốt nhất.”

“Không ai có thể hời hợt đưa ra một quyết định dẫn đến sống chết của kẻ khác như vậy!”

“Trác Việt, lời anh nói có hai chỗ sai. Thứ nhất, quyết định này là do tất cả người tham gia chế tạo cùng nhau bỏ phiếu, cũng không phải khinh suất. Thứ hai, theo khái niệm hiện tại mà nói, ‘nó’ không phải là người, chỉ là một người nhân tạo.”

“Thế thì có gì khác nhau?”

“Khác nhau lớn nhất là theo pháp luật hiện hành, tiêu hủy một người nhân tạo chính là hủy bỏ một thành quả thí nghiệm, sẽ không cấu thành tội có ý định mưu sát.”

Nam Lăng đặt ly xuống đăm đăm nhìn vào mắt tôi, vẻ thong dong như khi tham gia buổi biện hộ bảo vệ tốt nghiệp thời đại học.

Tôi chưa từng nghĩ tới em sẽ dùng những lời sắc bén ấy để nói về một con người.

“Trác Việt, anh đừng xử lý theo cảm tính, anh phải biết rằng việc này đối với chúng ta mà nói cũng là việc chẳng thể đặng đừng. Chế tạo người nhân tạo vốn là việc bị đạo đức ngăn cấm và khiển tránh, giữ nó lại sẽ tạo thành sự hỗn loạn trong toàn bộ xã hội.”

“Sớm biết kết quả này, lúc trước sao còn muốn chế tạo?”

“Tiến bộ và phát triển của khoa học khó tránh khỏi cần có sự hy sinh, đạo lý này anh hẳn là hiểu được…”

Nói tới tận đây, tôi đã chẳng còn lý do để tiếp tục ngồi xuống.

“Suy nghĩ của anh em hiểu, em chỉ hy vọng anh mau chóng điều chỉnh tốt tâm tình mình, một lần nữa làm tốt điều tra báo cáo mỗi ngày, số liệu này đối với mọi người mà nói là thứ rất quan trọng.”

Người vốn đã xoay đi lại yên lặng đứng lại, tôi khó có thể tin xoay người.

“Diệp Nam Lăng, anh chưa từng nghĩ rằng em lại lạnh lùng nói về một người như thế…”

Người tôi yêu nhiều đến thế, ấy vậy mà lại làm tôi phải nói ra lời tổn thương em.

Câu nói thoát ra biến thành một thứ sắc bén chém vào lòng, đau không thấy máu.

Dường như trước đó, khi ôm con chó kia, Long Nại tựa hồ cũng đã từng nói câu ấy với tôi.

Thời khắc ấy tôi đã nghĩ, chẳng qua nhóc chỉ có vài trí nhớ hư cấu mà thôi, làm sao có lập trường đánh giá tôi cơ chứ.

Chính là giờ phút này, đối diện với gương mặt sớm chiều ở chung hơn mười năm, tôi lại chẳng thể tìm ra những lời khác.

Nam Lăng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng tôi, trong đôi mắt xinh đẹp hẹp dài là vẻ đau xót mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi.

Quãng đường về nhà bởi do suy nghĩ lung tung mà trở nên dài quá.

Tôi choàng áo khoác lên vai, giẫm lên chiếc bóng thật dài nơi trời chiều kéo xuống.

Sau khi đã biết rõ sự tình, tôi không biết phải dùng loại biểu tình nào để đối mặt Long Nại.

Cứ như một người phải đối diện với bạn mình mắc bệnh nan y nhưng người bạn đó lại chẳng hề hay biết, rõ ràng có thể nhìn thấy nỗi ám ảnh thật lớn khi kết cục tuyệt vọng ập vào, vậy nhưng cũng không thể kháng cự lại.

“Ông chủ, cho hai cây kem vị chocolate.”

Đi ngang qua quán nước giải khát ướp lạnh nơi đầu phố, suy nghĩ, tôi quay đầu lấy tiền.

Dựa vào thói quen vừa ra phố đã ăn đồ vặt không ngừng của nhóc, trong túi tiền tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiền lẻ.

Một cho nhóc, một cho Tiểu Bạch.

Tuy con chó kia đến giờ vẫn tỏ vẻ chẳng hứng thú với đồ ăn lạnh, nhưng thấy tôi chủ động bày tỏ như vậy, nó nhiều ít cũng phải nể mặt.

Quan trọng nhất là Long Nại nhìn thấy tôi có thể đối xử tử tế với Tiểu Bạch, nhất định sẽ rất vui.

Cuộc đời nhóc chỉ ngắn ngủi một năm…

Tôi không muốn để nhóc có thứ gì tiếc nuối, có thứ gì không vui.

Không khí xung quanh cũng chẳng phải quá nóng, nhưng kem trong tay lại tan một cách quá mau, bắt đầu mềm chảy.

Hình khóe miệng cười lớn nơi mặt người làm từ chocolate chậm rãi méo mó thành bộ dáng mơ hồ, chất lỏng màu nâu sẫm theo khe hở chảy ra, ngày một nhiều.

Một giọt, hai giọt…

Tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đừng tan chảy mà, cố gắng một lúc nữa thôi, ngàn vạn lần đừng tan chảy.

Đây là cây kem lần đầu tiên tôi chủ động mua cho Long Nại và Tiểu Bạch, tôi rất hiếm khi tưởng tượng ra điều đó.

Lời cầu nguyện lặp đi lặp lại trong lòng, chân đã lấy tốc độ liều mạng mà bước nhanh hơn.

Mười thước cuối cùng, tôi đã chạy như bay trên đường.

Tuy tôi biết, lấy hình tượng giờ phút này của mình, dáng vẻ cầm hai cây kem thở hổn hển chạy nhất định rất buồn cười. “Long Nại… Tiểu Bạch, mở cửa ra, nhanh lên, kem tan hết rồi này!”

Qua khung cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy đèn sáng nơi phòng khách, chẳng qua căn phòng trống rỗng không một bóng người, bình thường Tiểu Bạch nghe thấy tiếng bước chân tôi liền chạy tới như điên nịnh nọt giờ cũng không tiếng động.

Một người một chó lại chạy ra đường rồi sao? Hay là thấy đã đến giờ cơm chiều nên bắt đầu đi qua nhà hàng xóm ăn chực sườn lợn?

Im lặng đến khó tin.

Không để ý tay dính đầy chocolate, tôi bắt đầu lục tung túi quần tìm chìa khóa.

Lạch cạch

Ngay lúc tôi đẩy cửa vào nhà, hai cây kem cầm theo cả đường rốt cuộc kiên trì chẳng nổi, ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng tan ra.

Nháy mắt ấy, trong lòng tôi như có thứ gì vô hình khuấy đảo.

Sau khi ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Long Nại tự ôm lấy bản thân cuộn mình trong góc.

Cố hết sức bước vững vàng, tôi đi tới.

“Làm sao vậy Long Nại, sao lại ngồi đây, đói bụng phải không?”

Không có lời hồi âm, bờ vai bé nhỏ lại càng run lên không ngừng.

“Hôm nay tạm thời có chút việc nên mới về trễ, thế là không nấu cơm. Tôi nghĩ nhóc sẽ kêu cơm ngoài ăn chứ, hơn nữa tôi cũng mua cho nhóc kem chocolate…”

Giải thích liên tiếp đến ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình rốt cuộc muốn nói điều gì, nhìn nhóc không có chút ý muốn phản ứng, tôi cuối cùng ngậm miệng lại.

“Tiểu Bạch đâu? Sao không cùng nhóc chơi đùa?” Duỗi tay xoa mái tóc mềm mượt của nhóc nhằm an ủi, bất đắc dĩ tôi đành lôi con chó kia ra cứu mạng, hy vọng nhắc tới cái tên bảo bối này có thể dời đi sự chú ý của nhóc.

Nhóc rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi. Lần đầu tiên tôi thấy được trong con ngươi mãi luôn tràn ngập vui cười của Long Nại toát ra vẻ yếu ớt nhất, yếu ớt đến mức chỉ cần một cái chạm khẽ sẽ vỡ tan.

“Tiểu Bạch… chết rồi…” Sau khi dùng âm thanh tưởng như chẳng thể nghe bật ra được vài từ này, cả người nhóc như giống bị tháo tung hết sức lực mà ngã vào lòng ngực tôi.

Tiểu Bạch chết bởi sự cố giao thông. Thời gian ngay xế chiều hôm nay, ước chừng nửa giờ sau khi tôi rời nhà.

Sự tình bắt nguồn từ việc Long Nại bất chợt nảy ra một ý mới.

Xét thấy dĩ vãng khi tôi đang dùng cơm, đối với những vấn đề cùng loại của nhóc như vì sao không thể dùng kem xào chung với tiêu xanh, hoặc vì sao không thể trộn bánh pudding với thịt bò, cho tới bây giờ tôi đều vẫn luôn im miệng không nói, vậy là nhóc liền quyết định lấy ra toàn bộ tiền tiêu vặt tôi cho nhóc mua kem, phát huy sức tưởng tượng mua thức ăn làm vài món mới.

Tiểu Bạch tự nhiên là người hầu luôn theo sát bên nhóc, chính là cuối cùng ở cửa siêu thị vẫn bị xin lỗi mời ra.

Vì thế Long Nại nhét miếng thịt bò vào miệng Tiểu Bạch, để nó ngoan ngoãn chờ trước cửa siêu thị.

Lúc có đồ ăn thì còn có thể nhẫn nại, chờ ăn hết thịt bò rồi, Tiểu Bạch bắt đầu cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Mắt thấy cô bán tạp hóa nơi phố đối diện thường xuyên ném xương cho nó đang híp mắt cười với mình, Tiểu Bạch quyết định đi qua chào hỏi.

Điều đáng nhấn mạnh là, Tiểu Bạch mặc dù chỉ là chó nhưng tuyệt đối là một con chó rất có ý thức giao thông, trước đây và cho tới bây giờ khi băng qua đường đều đi trên đường sọc vằn dành cho người đi bộ, việc ấy tôi có thể làm chứng.

Không may cho nó, hôm nay nó gặp phải chính là một chiếc xe vận tải rất lớn cùng một người tài xế thị lực không được tốt lắm.

Hoặc là nói do cơ thể quá mức nhỏ bé của nó không lọt vào tầm nhìn của tài xế, huống chi nó cũng chẳng có đuôi để lay động sự chú ý.

Vì thế trong âm thanh kêu lên sợ hãi của cô bán tạp hóa, ngay cả một tiếng kêu Tiểu Bạch cũng chẳng kịp phát ra thì đã bị bánh xe nghiền nát như tờ giấy trắng.

Tôi rốt cuộc hiểu được khi về nhà, thứ ở bên cạnh nhìn như chất đống lại đó là thứ gì.

Tuy rằng cũng rất khó chịu, nhưng tôi nghĩ mình thật sự không có dũng khí nhìn lại lần thứ hai.

“Ổn rồi, Long Nại, không có việc gì đâu, đều qua rồi.” Có lẽ do nhóc vẫn kinh ngạc mà ngồi như thế, những đau xót ngập tràn trong lòng đọng lại quá lâu, thế là giờ phút này mái đầu trong lòng ngực tôi sau khi được vỗ về rất lâu mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

“Tiểu Bạch chết rồi…” Lời đứt quãng của nhóc vẫn là lời ấy.

“Tôi biết, tôi biết…” Tuy thật sự chẳng thể hiểu hết khổ sở khắc sâu vào giờ phút này của nhóc, tôi vẫn muốn gắng hết sức mà trấn an, “Tôi biết nhóc thích chó, ngày mai chúng ta đi mua một con, hơn nữa còn có thể mua một con với cái đuôi…”

“Không phải như thế!” Chẳng biết ai hay câu nào chọc giận, nhóc ***g lên, giãy ra khỏi ngực tôi, phẫn nộ trừng mắt nhìn tôi, “Anh không hiểu! Anh căn bản không hiểu, tôi biết cho tới bây giờ anh vẫn không thích Tiểu Bạch, trong mắt anh nó chẳng qua chỉ là một con chó!!!!! Nhưng với tôi mà nói thì không phải vậy… Nó sẽ ở cạnh bên tôi, chỉ có nó chịu ở bên tôi! Nó sẽ nghe tôi nói, sẽ ngủ cùng tôi…”

Những tiếng thét chói tai để hả giận ấy khoét một vết rách thật to nơi không khí.

Tôi lẳng lặng nghe, nhìn nhóc con trước mắt chẳng khống chế được biểu tình.

Hóa ra nhóc luôn luôn cô độc, hóa ra nhóc vẫn luôn muốn được coi trọng, luôn muốn có được những thứ mà mỗi con người ai cũng đều mong muốn.

Cho dù là một người nhân tạo, nhưng nhóc cũng có những tình cảm mãnh liệt và phong phú tựa con người.

Ngày thường, hoặc bởi vì thứ tự tôn nho nhỏ, nhóc cười ha ha che dấu tất cả suy nghĩ thật của mình, chỉ có thể ở trước mặt một con chó mà để lột ra mọi khát vọng cùng lẻ loi yếu lòng.

Bởi vì bị giới hạn phạm vi hoạt động, nhóc cơ hồ không thể chân chính kết giao một người bạn tri kỷ.

Tôi là người duy nhất trong ký ức nhóc có thể ỷ lại và tin tưởng.

Mà tôi, tôi rốt cuộc đã làm gì cho nhóc?

“Long Nại, tôi bận lắm, chơi với Tiểu Bạch đi…”

“Long Nại, nếu nhóc còn muốn có tiền lẻ mua kem, đừng tranh cãi làm ảnh hưởng tới công việc của tôi…”

“Long Nại, nhóc đã hứa không chạy loạn khắp nơi!”

“Long Nại, nếu tới lúc ăn cơm không thấy nhóc, tôi sẽ ném cả nhóc và con chó kia ra đường!”

Trí nhớ một khi bắt đầu, những phần còn lại sẽ như thủy triều gợn lên thành sóng to gió lớn.

Một khắc ngắn ngủi ấy, tôi lại có thể nghĩ đến nhiều vẻ mặt khát vọng rồi thất vọng của nhóc.

Vậy là lời xin lỗi càng tích tụ nhiều hơn, nhiều đến mức huyệt thái dương tôi âm ĩ sưng phồng.

Nhóc yên lặng nhìn tôi, đôi mắt đen láy chẳng hề có tiêu cự.

“Muốn khóc hãy khóc đi…” Tôi dang rộng vòng tay, lần nữa kéo nhóc vào trong ngực.

Muốn cho nhóc nhiều hơn một chút ấm áp trong khả năng mình, thế là ôm ghì rất chặt.

Trong cổ họng nhóc vẫn là tiếng nức nở muộn phiền, lại thủy chung không thể nào khóc.

Tình hình như vậy vẫn kéo dài tới lúc tôi cơ hồ cũng bị bầu không khí áp lực này ép tới mức chẳng thở nổi, khi ấy mới rốt cuộc phát hiện dị thường.

“Long Nại?”

Tôi nâng mái đầu chôn trước ngực mình lên.

Hàm trên cắn chặt lấy môi dưới, gần như chảy cả máu.

“Khó chịu quá… Trác Việt, tim tôi khó chịu quá.”

Con ngươi trong suốt không có nửa phần ướt át, chỉ có bi thương là rõ ràng.

“Vậy hãy khóc lên… Để khổ sở theo nước mắt chảy ra sẽ dễ chịu rất nhiều…”

Tôi không biết vì sao khi nói những lời này, nơi con tim ‘thịch’ một cái run lên.

Hầu kết nhóc run rẩy hệt như đã lăn lộn hồi lâu trên mặt đất, ngực kịch liệt phập phồng.

“Không được… Tôi không biết nên làm thế nào… Rất nhiều thứ nghẹn trong tim, nhưng mà, phải làm sao để lấy chúng ra?”

“Trác Việt, giúp, giúp tôi…”

Nhóc bắt đầu liều mạng dụi mắt, hàng mi xinh đẹp trở nên hỗn độn.

“Đừng làm vậy Long Nại. Hãy nghe tôi nói, ngoan ngoãn ngủ đi, sau đó những khổ sở này sẽ theo lúc nhóc ngủ tự trộm chạy ra ngoài.”

Tôi dịu dàng dỗ nhóc, chẳng biết thanh âm mình nghe bình tĩnh không sơ hở như mong đợi hay không.

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Đúng thế, tôi cam đoan.”

“Nhưng không có Tiểu Bạch, tôi sẽ rất khó ngủ…”

“Không sao, tôi sẽ ngủ với nhóc.”

“Trước khi tôi ngủ anh sẽ luôn ở bên tôi, chứ không chạy đến trước máy tính làm việc, phải không?”

“Đúng vậy, tôi cam đoan.”

Rốt cuộc nhóc bị tôi nửa ôm nửa tha đưa đến trên giường, do do dự dự chui vào chăn, sau đó kéo cánh tay tôi đến trước ôm lấy.

“Như vậy được không? Bình thường tôi đều ôm Tiểu Bạch ngủ như vậy.”

“Đương nhiên là được.”

Tôi thấp người cắn nhẹ lên chiếc mũi xinh xắn của nhóc, “Tôi còn biết mỗi ngày trước khi ngủ, Tiểu Bạch sẽ cắn nhóc như vậy.”

Trên gương mặt vo thành một nắm của nhóc cuối cùng lộ ra nụ cười khe khẽ, “Không phải cắn nơi này…”

“Chứ cắn ở đâu?”

Hai chân giấu trong chăn cọ cọ lẫn nhau, không đáp.

“Ngủ ngon, Trác Việt. Tôi ngủ đây.”

“Ngủ ngon. Hãy mơ giấc mơ đẹp.”

“Ngủ ngon Tiểu Bạch.” Nhóc rũ mắt xuống, lần này như ân cần thăm hỏi tay tôi.

Tôi không biết có cần phải đáp lại hai tiếng ‘ăng ẳng’ không.

Hơi thở dồn dập rốt cuộc chuyển thành nhẹ nhàng ngân nga. Tôi nghĩ nhóc hẳn đã ngủ rồi.

Lông mi thật dài phủ trên mi mắt, vẻ đẹp trắng trong thuần khiết của trẻ thơ.

Nếu hàng mi mỏng manh ấy nâng lên, sẽ thấy được đôi mắt đen láy khiến rất nhiều cô bé con hâm một đến mức phải hét lên chói tai. Cho dù bởi thường hay đùa dai hoặc cười to mà đôi mắt ấy nheo lại, vẫn rất dễ dàng bắt gặp sự trong suốt chẳng khác nào giọt nước.

Tôi luôn nghĩ thứ óng ánh đó nếu bị gió thổi qua sẽ biến thành chất lỏng tinh khiết nhất. Thế nhưng vẫn mãi chưa từng nghĩ rằng, nhóc thế mà không cách nào chảy ra thứ chất lỏng ấy.

Đau đớn tổn thương tìm không thấy nơi nhỏ giọt, nước mắt chẳng thể chảy bị buộc quay về, sau đó chỉ có thể nhúng ngập lấy con tim và linh hồn mà thôi.

Tiếng rên rỉ khẽ khàng, trong lúc mơ ngủ Long Nại một lần nữa cuộn mình co ro.

Tư thế cô độc tự sưởi ấm cho mình, hôm nay trong giấc mơ nhóc không có Tiểu Bạch, nhóc có thể ôm chỉ mỗi bản thân mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.