Tệ, quá tệ, Hắc Chính mà đến trường, thì chẳng phải mỗi ngày sẽ chạm mặt tên đó sao? Dù đúng với kịch bản, cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, mà quan trọng nhất cô khẳng định kẻ xuyên giả kia có người hỗ trợ, hơn nữa còn có khả năng thay đổi mọi thứ, có thể nói đường đi, nước bước của mình đều bị tên đó chặn. Suy nghĩ khả năng người có thể làm việc đó, trong tiểu thuyết, chỉ có thể là hệ thống, cô bắt đầu nhíu mày.
Tuy nhiên, vẫn phải đi đến trường đã, nếu như có thể nhất định đi trước cô một bước, xem khả năng.
Cô ăn sáng xong, đi tới trường, với gương mặt trắng bệch gần như chết, cô biết căn bệnh này đang là giai đoạn cuối, nói thực ngay cả bước đi cũng khó khăn, cảm thấy vô cảm cùng khó chịu, đầu óc lẫn cơ thể, có thể nói tháng nữa là có thể ngồi xe lăn cho bệnh nhân. Tuy nhiên, gương mặt ốm yếu này vẫn trưng lên cho người khác nhìn, ngoài mặt lớp son phấn che giấu đi hình ảnh nhợt nhạt của cô, chỉ cần diễn một chút sẽ không ai nhận ra.
Cô bị như thế, từ lúc ngủ dậy, nên nhanh chóng trang điểm, người nhà nhìn vào cũng chỉ là nghĩ cô vẫn là thích Hắc Chính mà trang điểm một chút.
Trong nguyên tắc đúng là vậy, nữ phản diện Ái Vỹ vì Hắc Chính nên trang điểm một chút nhưng ngoài lý do đó cô ta cũng cảm nhận được tình trạng bất ổn trong đầu, cô ta không ngu mà để bị lừa bao năm mà không biết, chỉ là nói ra cũng không tác dụng gì. Cô ta che giấu căn bệnh của mình tới gặp Hắc Chính lại nhận được một câu nói xé nát cõi lòng..
A.. Nghĩ tới đây cũng thực phiền, không ngờ có ngày hôm nay, à không, phải nói cái ngày này đến sớm không tưởng, có lẽ do mất cân bằng về thời gian nên thần kinh suy nhược nghiêm trọng như vậy, tác động này cô chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Cô bước vào là nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xông quanh, người trên người dưới liếc mắt nhìn cô. Phải, thực ra ai cũng biết Ái Vỹ và Hắc Chính có hôn ước, đó là điều đương nhiên. Tuy nhiên, vấn đề bàn tán lúc này chính là cô gái đi theo Hắc Chính tiến vào trường từ năm phút trước, khỏi cần phải nói đó là Vi Tuyết nữ nhân vật chính.
Cô biết ngay chuyện này sẽ xảy ra, cô bắt đầu tiếc nuối khoảng thời gian vừa qua chưa ăn điểm nào từ phía Lạc Phong, thiện cảm đôi bên cũng không. Không phải cô không đủ can đảm, mà do cô không thể, biết bao fan hâm mộ, kẻ rình mò từ xa, chỉ cần một hành xử thiện ý của cô cũng đủ gây chú ý, hậu quả khó lường. Nghĩ đến đây cô lại suy đến hắn, con người này, cô không biết gì về hắn cả, lúc nào đó, cô thực muốn đối thoại chính với hắn một lần, để nhận biết, để tìm ra, người này muốn gì?, không diễn xuất, chỉ có sự thật
Ngôi trường đa phần con ông cháu cha, những ở cấp bậc nào, trên trường học đều được đối xử công bằng mà nói là giống nhau, họ không quan tâm bạn gian lận như nào, chỉ cần bạn có thể qua mắt người, mua chuộc họ, tất cả đều có khả năng cứu vãn. Tuy vậy, quy luật này tính ra mà nói cũng không là gì so với mấy kẻ có tiền trong tay, có quyền lực cùng địa vị, bất công trong mối quan hệ xã hội. Cái hình thức thối nát này do chủ tịch trường Sở Vương bày ra để ăn đèn với thiên hạ.
Nói đến đây trước kia từng có một trường hợp lấy cắp đề thi, một kẻ có tiền nào đó lợi dụng quyền lực sau khi biết đáp án, đã đẩy tờ giấy cho một người không liên quan. Tất cả những người dù biết chuyện cũng không hé nửa lời, ở thời điểm đó người bị hại phải có năng lực lật ngược tình thế, mà thoát thân không được sẽ trở thành “Rác” trong xã hội thu nhỏ.
Ở ngôi trường này vào khó, sống ra càng khó hơn, vì không thuộc phạm vị Sở Vương, đút tiền cho hắn không tác dụng gì, lời hơn chỉ có hắn, bởi người quyết định học sinh trường này tốt nghiệp và đậu vào là Hiệu Trưởng, một người khá kì lạ, không biết mặt cũng không biết tên. Mỗi năm trường có tốt nghiệp có một số người, tính đến nay lần nhiều nhất là mười. Tuy tốt nghiệp ít nhưng không ít người tỏ ý muốn con cháu mình thi đậu vào trường này, bởi lẽ những người tốt nghiệp ở đây đặc biệt tài năng, trong một chốc có thể tạo ra danh tiếng, như trứng lột khỏi vỏ, phi thường choáng nhập. Tuy nhiên khá nhiều vẫn chưa tốt nghiệp được, không thấy giá trị bản thân, chỉ thấy tốn tiền qua năm tháng dần có ý bỏ cuộc thôi học nhưng vẫn danh giá bước ra khỏi, coi như một chút nồng nhiệt, không tạo được danh nhưng vẫn có uy tín kiếm được việc làm với chức cao.
Nói thẳng ra, trường học này chính là một chiến trường, do cô tạo ra, một nơi đảm bảo đầu ra tốt cho thí sinh, hàng trăm camera, ghi lại hành vi, thủ đoạn, năng lực.
Người theo dõi nó chính là hiệu trưởng trường, người đó bí ẩn đến nỗi khai giảng, tốt nghiệp đều không thấy ông ta, những dịp quan trọng lại càng không. Chính vì hiệu trưởng không có nên hiệu phó luôn đi thay trong tất cả sự kiện, đảm nhận toàn bộ các công việc.
Sự bí ẩn này gây sức ép lớp cho những kẻ có quyền, có tiền, có não, vì không biết đối thủ là ai, ở cấp độ nào. Gây cho, một số người có tính tò mò, ưa mạo hiểm mở tầm mắt, thách thức.
Nói đến đây, có một tin đồn rằng ông ta luôn ở trong trường, ai có thể tìm ra ông ta sẽ tốt nghiệp ngay lập tức, tiếc là chưa ai tìm ra, ngoài ra có một số tin đồn khác, giả như ông ta là ma, hay như thầy hiệu trưởng không có thực, ngay từ đầu chỉ là dàn dựng khiến ta mắc bẫy, và vô số tin đồn nhảm khác.
Nhưng sự thật cô viết thì hoàn toàn khác, người hiệu trưởng trên danh nghĩa hoàn toàn không có, cô tự cho vào, nhân vật tưởng tượng thôi, chứ không có, thêm phần ly kì vào cho cốt chuyện thú vị, ngoài ra có cả bí mật mà cô muốn giấu.
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy đau đầu, cô nghĩ nên thư giãn đầu óc, tập trung vào vấn đề trước mắt cái đã, dù sao bản thân cũng sẽ chết trước khi tốt nghiệp.
Cô tiến vào trường bắt gặp ngay một đống người tụ năm tụ ba trước cửa lớp học không ngớt lời bàn tán, có thể đoán ra ngay ai bên trong là ai. Cô biết rõ bản thân mình nên làm gì, lập tức tiến thẳng đi vào không chút e ngại tiến vào đầy kiêu ngạo và lạnh lùng, bước tới người con trai “hoàn hảo” trước mặt, Hắc chính
- Mạc Vy: Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không?
- Hắc Chính không nhìn cô hướng đồng hồ trên tay, lây giọng nói trầm thấp mà rằng:
- Tôi không rảnh tiếp đãi cô, sắp vào học rồi, cô nên biết ý một chút.
Cô biết hắn đang đuổi khéo mình, ra ngoài lúc này chẳng phải là ngu ngốc sao? Nhìn tình cảnh, nhìn nữ chính đi, tuyệt đối không. Cô lập tức vặn lại lời
- Mạc Vy: Vậy tan học đi, tôi có chuyện gấp, năm phút thôi.
Hắc Chính định từ chối nhưng xem ra có vẻ không tốt, chẳng lẽ không giành nổi năm phút nghe cô ta nói, hắn biết quan hệ hai gia đình, cũng biết cái hôn ước ngớ ngẩn của cô, làm bẽ mặt cô ta lúc này không mấy hợp lý đành gật đầu đồng ý.
Bên cạnh đó ánh mắt thuần khiết chói sáng bên cạnh anh ngước lên nhìn cô lại có chút bối rối thu hồi tầm mắt